Trans : Khanhkhanhlmao
_____________________________
Giờ nghỉ trưa. Sau cái tuyên bố "Chấm đứt với Ryoko!" của Tomomi, tôi nhận được cuộc gọi từ Mizuho: "Nghỉ trưa, lên sân thượng" và tôi cứ vậy đi lên sân thượng. Chắc chắn rồi phải không? Đây hoàn toàn là một cuộc gọi bắt nạt chứ gì nữa? Ủa mà? Chẳng phải Mizuho là hậu bối của tôi sao?
"…Bây giờ, hãy thừa nhận đi Hiroyuki-senpai."
"…Anh vô tội mà."
"Làm gì có chuyện đó. Dù sao thì đó cũng là Tomomi-senpai và Ryoko-senpai đấy! Hai người đó làm sao mà chấm dứt với nhau được chứ. Vậy mà họ đứt thật rồi kìa, nên lý do chỉ có thể là Hiroyuki-senpai thôi!"
"…Tại sao hả? Tại sao lại đổ lỗi cho thằng này chứ?"
Đối diện với cái nghiêng đầu của tôi, Mizuho thở dài ngao ngán. Cái thở dài đó là sao vậy?
"…Có chuyện gì à?"
"Không có gì. Em chỉ đang nghĩ anh thật sự là một tên thờ ơ thôi, còn tệ hơn cả vô cảm nữa. Dù sao thì chuyện đó cũng không quan trọng! Quan trọng là anh hãy làm gì đó với hai người họ đi! Tomomi-senpai nhắn tin cho em đến tận ba giờ sáng đêm qua đó! Sáng hôm nay em cứ bị lơ mơ suốt thôi!"
"...Khổ thật."
Tôi cảm thấy thật đáng thương cho nhỏ. Thật sự rất đáng thương, nhưng mà… Dù sao thì hai người đó không phải lúc nào cũng cãi nhau sao?
"...Chuyện này đâu phải mới bắt đầu đâu, hai nhỏ cãi nhau như cơm bữa vậy."
"Chuyện cãi nhau thì đúng là như cơm bữa, nhưng em chưa từng nghe họ bảo sẽ cắt đứt mối quan hệ lần nào hết. À, Ryoko-senpai cũng liên lạc với Akane. Akane nói rằng cậu ấy cũng bị kéo vào cuộc trò chuyện đến tận khuya đấy."
"Đó là chuyện thường tình mà."
Khi Ryoko và Tomomi cãi nhau. Ryoko sẽ trút giận lên Akane, còn Tomomi thì trút giận lên Mizuho. Hai đứa này đã quá quen với việc hứng đạn rồi nên chỉ "Ừm ừm" cho qua.
Thật sự không biết ai mới là người lớn hơn nữa.
"Nhưng mà lần này chuyện kéo dài đến tận giờ đó là bất thường lắm! Đây có thể là một vấn đề nghiêm trọng đó! Đúng không?"
Mizuho nói rồi nhìn về phía tôi– không, chính xác là bên cạnh tôi.
"Kiryu-senpai!"
"Tôi không biết gì về mối quan hệ của mấy cậu nên không thể nói gì cả… Nhưng tại sao tôi lại bị gọi đến đây?"
Kiryu nói với vẻ mệt mỏi rồi nhìn về phía chúng tôi. Vâng, tôi hiểu cảm giác của cô ấy mà. Tại sao cô ấy lại bị gọi đến đây chứ? À không, dù sao thì chính tôi là thằng đã dẫn cổ đến vì được bảo "Hãy dẫn cả Kiryu-senpai đến".
"Em nghe nói rằng chị có mặt ở hiện trường vụ cãi nhau giữa Tomomi-senpai và Ryoko-senpai. À mà Hiroyuki-senpai! Tại sao anh không gọi em vào bữa Ryoko-senpai làm cơm trưa chứ? Em đã bỏ lỡ nguyên một bữa ăn rồi đấy!"
"…Đâu phải lỗi của anh."
Đừng có nói với thằng này, cơm Ryoko nấu chứ có phải thằng này nấu đâu, làm sao có thể mời ai được chứ.
"Ugh… có lẽ bây giờ em bị cho là phe Tomomi rồi, chắc không được mời ăn cơm trưa nữa quá…"
"Phe Tomomi?"
Chuyện bè phái gì thế này. Khi tôi thở dài trước những lời ngớ ngẩn của Mizuho, Kiryu rụt rè giơ tay lên.
"Xin lỗi vì cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng..."
"Sao?"
"...Có phe phái nữa ư?"
"Không không."
"Nhưng mà, Kamo-san liên lạc với em gái của Toukujou-kun, còn Suzuki-san thì liên lạc với Kawakita-san đúng không? Nhân tiện thì Kamo-san có liên lạc với Kawakita-san không?"
"Không có đâu. Vì biết chắc chắn Tomomi-senpai sẽ liên lạc với em, nên về cơ bản là chị ấy không liên lạc với em trong lúc cãi nhau."
"...? Vậy chẳng phải là phe phái sao?"
Không có bè phái. Không có phe phái gì cả nhưng...
"À... nếu gọi là phe phái thì hơi quá, nhưng chắc là có đấy? Trong một nhóm bạn thân thì thường có những người chơi thân với nhau hơn mà."
Không phải là không có những nhóm bạn mà ai cũng thân với nhau... nhưng về cơ bản, trong nhóm bạn vẫn thường có những người hợp cạ với nhau hơn. Nghĩ vậy nên tôi mới nói ra, còn Kiryu thì nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
"...Không biết được, tôi đã từng có bạn bè đâu."
"..."
"..."
"...Xin lỗi."
"Đừng có xin lỗi, nghe như thế khiến tôi buồn đấy. Vậy sao nữa?" (Kiryu)
"À, ừm. Nhìn xem, Mizuho chơi bóng rổ suốt mà đúng không? Nên em ấy dành khá nhiều thời gian với Tomomi."
"Còn em gái của cậu?"
"Ryoko tốt bụng lắm. Cậu ấy là hàng xóm của tôi, hồi nhỏ thì Akane hay đi theo sau Ryoko ấy. Giống như kiểu chị gái của em ấy vậy."
"Vậy nên, em đoán nhóm chúng em như thế này: em và Tomomi-senpai, Akane và Ryoko-senpai. Tất nhiên là em thân với Akane, còn Tomomi-senpai thân với Ryoko-senpai. Bọn em vẫn có đi mua sắm chung với nhau, nhưng... thời gian em dành cho Tomomi-senpai thì nhiều hơn hẳn."
"Chắc chắn rồi, hai người còn cùng nhau đi mua đồ cho bóng rổ mà."
"Đúng vậy, còn với Ryoko-senpai thì không."
"...Tôi hiểu rồi."
"Vậy nên khi Tomomi-senpai với Ryoko-senpai cãi nhau, chúng em thường lắng nghe họ tâm sự... nhưng chuyện chưa bao giờ lớn đến mức này. Thường thì bọn em chỉ cần khéo léo dẫn dắt là mọi chuyện đều sẽ ổn thoả."
"…Nè, cả em gái cậu và Kawakita-san đều nhỏ tuổi hơn mà? Vậy mà lại dẫn dắt được họ sao?"
"…Về mặt tinh thần thì hai đứa kia vẫn còn trẻ con hơn."
"Suzuki-san thì không nói làm gì... nhưng ngay cả Kamo-san cũng vậy à?"
"...Khi họ ở cùng nhau thì như vậy."
Thực ra khi Kiryu bảo "Suzuki-san thì không nói làm gì". Vâng, cái đó cũng không sai.
"Lần này, chị ấy không nghe em nói bất cứ điều gì mà chỉ bảo 'Chị không cần Ryoko nữa! Cũng không muốn nhìn thấy cái bản mặt của cậu ấy!' Đây là lần đầu tiên em thấy Tomomi-senpai như vậy… Làm sao bây giờ Hiroyuki-senpai!!"
"...Đằng đây không có biết."
"Nói vậy mà được sao! Không biết á! Anh là bạn thở nhỏ của họ đấy!"
"...Đúng vậy. Toukujou-kun, như vậy có hơi lạnh lùng đó?"
Mizuho và Kiryu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Nhưng mà...
"Họ chỉ đang hơi nóng nảy thôi. Ý là Mizuho? Em nghĩ hai người đó có thể tuyệt giao thật không?"
"Chuyện đó..."
"Không thể tưởng tượng được đúng không? Họ lúc nào cũng ở bên nhau mà. Lần này... tuy cãi nhau có hơi dữ dội và đình đám, nhưng cơ bản thì nó vẫn như mọi khi thôi. Nên mọi chuyện sẽ cứ là ổn thôi."
"…Hy vọng là vậy ...nhưng Akane rất lo lắng, và em cũng vậy. Hai người đó nói tuyệt giao..."
"Thật sự ổn chứ, Toukujo-kun? Cậu không xen vào à?"
"Nếu tôi xen vào thì chỉ càng rối hơn thôi. Em cũng biết mà, Mizuho."
"Biết chứ... nhưng lần này!"
"Đừng có bướng bỉnh nữa."
Trước đây tôi đã từng can thiệp vào khi họ cãi nhau, nhưng luôn bị cả hai mắng là "Im đi!".
"Vậy nên lần chính sách của tôi vẫn là không động vào. Chắc chắn cuối cùng họ sẽ tự làm lành thôi."
"…Cách này không giống cậu lắm nhỉ? Không giống một người tốt bụng, luôn nghĩ cho người khác như cậu nhỉ?"
"Thế thì quá đáng rồi, không phải lúc nào tôi cũng tốt bụng được."
"Thật sao? Tôi cứ tưởng nửa người cậu được cấu tạo từ sự tốt bụng chứ."
"Thằng này không phải là thuốc giảm đau, dù sao thì cứ để hai người đó yên đi."
Kiryu và Mizuho tỏ vẻ không hài lòng với lời nói của tôi. Tuy nhiên sau một lúc, Kiryu dường như đã bỏ cuộc và thở dài.
"…Nếu cậu nói vậy thì ổn thôi."
"...Đúng vậy. Dù sao thì Hiroyuki-senpai đã nói vậy."
Mizuho cũng miễn cưỡng đồng ý với lời của Kiryu.
"Được. Vậy thì quyết định, thế giờ đi ăn thôi. Tôi đói rồi."
"Đúng rồi. Vậy thì đi ăn thôi."
"Vâng--"
Đến đó, Mizuho chợt ngưng lại. Chuyện gì đó?
"Sao vậy, Kawakita-san?"
"Nhắc mới nhớ... nguyên nhân vụ cãi nhau là gì vậy? Em định hỏi Tomomi-senpai mà quên mất."
"...À."
Nghe vậy, tôi và Kiryu nhìn nhau.
" "Chó và mèo, con nào dễ thương hơn" "
"...Hả?"
"Chó và mèo ấy. Tomomi thích chó, còn Ryoko thì thích mèo. Ban đầu họ nói chuyện vui vẻ, nhưng... giữa chưng lại bất ngờ cãi nhau."
"..."
"..."
"..."
"Thấy chưa, vớ vẩn mà."
"……Tr"
"..."
"…Tr-Trả lại thời gian ngủ cho tôi điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!"
Tiếng hét của Mizuho vang vọng khắp sân thượng. Ê, im lặng chút coi! Ánh mắt mọi người nhìn thốn lắm đấy!
◆◇◆
Tan học, khi tôi đang định về nhà và chuẩn bị chộp lấy cặp của mình thì có một giọng nói vọng đến. Đó là Tomomi.
"Hiro~. Cùng về với tui đi~"
"Cùng về... bị gì đấy?"
Hai đứa đâu còn là hàng xóm nữa.
"Biết rùi, chỉ cần đến ga thôi."
"Đến ga thì được... nhưng còn câu lạc bộ thì sao?"
"Lười quá".
"Lười cái khỉ…"
"Đùa thôi. Hôm qua tớ đi hơi xa nên... bị thầy phụ trách phạt ‘Ngày mai em không được phép đến hoạt động câu lạc bộ!’."
Tomomi cười ngượng nghịu rồi nói "Ahaha".
"...Bớt lại chút đi được không?"
"...Không thích."
"không thích cái khỉ..."
"Được rồi mà! Dù sao đi nữa, Hiro! Nhanh lên và về―― "
"――Hiroyuki-chan! ―Về cùng với tớ nhé~"
Một tiếng gọi vang vọng khắp lớp học cắt ngang lời của Tomomi. Nghe thấy giọng nói đó, tôi quay lại thì thấy Ryoko đang cười, khóe miệng cậu ấy hơi giật giật nhưng rõ là vẫn đang mỉm cười.