Trans: Khanhkhanhlmao
im back home, -> 1 day 1 chap
bắt đầu 1 arc mới đầy thú vị nào!
____________________________________
Việc định nghĩa từ khi nào thì một mối quan hệ được gọi là "bạn thuở nhỏ" phụ thuộc vào cách hiểu của mỗi người, nhưng chắc chắn rằng hai cô gái Kamo Ryoko và Suzuki Tomomi có thể được xem là những người "bạn thuở nhỏ" của tôi đây, Toukujou Hiroyuki. Với Tomomi thì tôi đã quen cô ấy từ khi còn ở nhà trẻ, còn Ryoko thì sống cạnh nhà tôi và bố mẹ cả hai rất thân thiết nên chúng tôi đã biết nhau từ khi mới sinh. Nếu đây không phải là "bạn thuở nhỏ" thì gọi là gì nữa? Theo định nghĩa đó thì mặc dù Mizuho cũng là bạn từ thời tiểu học, nhưng tôi không thực sự có cảm giác mình là "người bạn thời thơ ấu" với nhỏ cho lắm, mà coi như một đứa em gái phiền toái thì đúng hơn.
Vậy thì... mà, lý do tôi nói những điều này là vì...
"—Cho nên, Ryoko! Tớ đã bảo là cậu sai rồi mà!"
"Tớ không sai đâu! Tomomi mới là người sai! Tớ chắc chắn là không sai!"
"Aaaa! Ryoko, cậu lúc nào cũng như vậy hết! Thật sự là phải chấm dứt cái đó ngay đi!"
"Chính Tomomi mới vậy! Sao cậu lại thiếu tế nhị như thế? Đồ ngốc!"
"Hả? Ai là đồ ngốc hả!?"
"Tomomi là đồ ngốc! Chính Tomomi là đồ ngốc!"
"..."
"..."
"…Này Toukujou-kun?"
"……Gì?"
"...Cậu làm gì đi chứ? Cậu là bạn thuở nhỏ của bọn tớ mà phải không?"
"...Có những việc có thể làm và những việc không thể nào đâu."
Giờ ăn trưa mà Ryouko tự làm bento cho mọi người— một thói quen đã dần trở thành truyền thống trong vài tuần gần đây. Thông thường thì mọi chuyện diễn ra trong êm đềm ở một mức độ nào đó... nhưng hôm nay mọi thứ hơi khác một chút.
"Thôi! Tớ thật sự không muốn quen Ryouko nữa!"
"Đó mới là lời của tớ! Tớ cũng không muốn quen Tomomi nữa!"
"..."
"..."
""...Hứm!""
Nhìn hai người đó quay lưng đi một cách dứt khoát, tôi thở dài một hơi.
◆◇◆
"...Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Hôm nay có vẻ cậu vất vả nhỉ?"
Sau khi trở về nhà tôi nằm dài trên ghế trong phòng khách, Kiryu đặt cốc cà phê cô ấy pha cho tôi lên bàn với nụ một cười gượng gạo. Sau khi cảm ơn cô ấy, tôi uống một ngụm cà phê.
"... Ha... ngon thật."
"Vậy thì tốt. Nhưng mà... hai người đó cãi nhau à? Ngạc nhiên thật đấy."
"Bọn họ ấy mà, vì quá thân nhau nên chỉ cần một chuyện nhỏ tí ti cũng có thể cãi nhau."
Thật vậy. Từ chuyện ai sẽ ăn phần ngoài của thanh kem [note59233] cho đến tranh cãi về chương trình TV khi ở nhà tôi, và gần đây là tranh luận về thời trang, họ tối ngày cứ hay xung đột vậy đấy.
Thật sự là đến lúc phải chấm dứt mấy chuyện này đi rồi.
"...Tuyệt quá nhỉ. Không biết sao họ lại có thể hòa hợp được như vậy."
"Giống như mấy chú mèo con chơi đùa với nhau vậy, họ chỉ đang thử ở mức độ vừa phải để không gây tổn thương mà thôi. Dù vậy thì cả hai người đó đều dễ gần đúng không?"
"...Đúng vậy."
"Ryoko học cách giao tiếp từ Tomomi và ngược lại Tomomi thì học từ Ryoko. Vì vậy nên cãi nhau cũng là chuyện thường thôi."
"Còn cậu thì sao?"
"Con trai và con gái khác nhau mà. Hơn nữa, tôi là kiểu người ăn hết cả hai lớp kem một mình."
"...Cậu đúng là."
"Đâu còn cách nào khác. Chúng tôi là nhóm ba đứa bạn thở nhỏ, tôi không có ai chia sẻ cả."
Dù thế nào thì sẽ luôn có người bị bỏ rơi, và đó là tôi.
"…Có thể là vậy. Thế thì sao? Có ổn không?"
"Hiện tại tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn từ Mizuho và Akane."
Hôm nay có lẽ tâm trạng rất tệ, Mizuho gửi tin nhắn rằng "Tomomi senpai cảm giác như đang bị áp lực kinh khủng ấy! Luyện tập mệt mỏi quá đi!" Còn Akane thì nhắn "Anh này, anh làm gì thế? Ryoko-chan đang giận lắm đó!".
Mà này Akane, đó có phải là lỗi của anh méo đâu. Em đừng có cái gì cũng đổ lỗi cho anh chứ.
"…Tôi nghĩ Kawakita-san và em gái cậu là người đáng thương nhất."
"Có thể, họ có lẽ là nạn nhân lớn nhất trong mấy chuyện này. Mizuho gần như bị xem là đàn em của Tomomi mà."
Thật đáng sợ, theo kiểu thể thao ấy.
"…Em gái cậu và Kawakita-san có thường cãi nhau không? Họ cũng là bạn thuở nhỏ mà phải không?"
"...Hai đứa đó trưởng thành một cách đáng ngạc nhiên. Có lẽ vì lấy chúng tôi làm gương xấu nên mới nhận ra rằng 'tranh cãi chẳng giải quyết được gì'."
"...Bình tĩnh thật."
"Cũng có thể là do Ryoko và Tomomi quá ngốc."
Tại sao bọn họ không chịu trưởng thành nhỉ? Đã mười bảy tuổi rồi mà những việc họ làm chẳng khác gì lúc ba tuổi. Là cái gì ấy nhỉ? Cái câu "Tam sinh đến trăm tuổi" ấy à?
[note59234]
"…Nhưng tôi cũng hơi ghen tị một chút."
"Thật á?"
"Bởi vì... dù có cãi nhau thế nào họ cũng sẽ làm hòa. Đó là mối quan hệ không thể cắt đứt đúng không?"
"...Có thể, hai đứa đó thân thiết như chị em vậy."
"Chính vì mối quan hệ như vậy nên họ có thể cãi nhau hết mình. Tôi thực sự ngưỡng mộ mối quan hệ kiểu đó."
Kiryu nói rồi nhìn xa xăm.
"...Tôi thì không có bạn bè mà."
"..."
...Đúng nhỉ, cô nàng này không có bạn bè. Có lẽ vì thế mà cô ấy mới khao khát đến mức gần như ngưỡng mộ chuyện cãi nhau. Không có đối thủ thì làm sao mà cãi nhau được chứ.
"…Vậy… cô muốn thử không?"
"…Thử gì?"
"Đừng có lùi lại rồi lấy hai tay ôm mình như thế! Cô nghĩ tôi sẽ làm gì chứ!"
Cái cô nàng này!
"Không phải thế… Nếu cô có cái 'ước mơ' kiểu như vậy… cô muốn thử cãi nhau với tôi không?"
"…Hả?"
"T-Thì vậy! Nếu có gì không hài lòng thì cứ nói ra! Mà, nếu điều đó vô lý thì tôi cũng sẽ giận... kiểu như..."
Tôi không thể nói rõ, nhưng có vẻ Kiryu hiểu ý tôi. Cô ấy khẽ cười.
"…Cảm ơn. Nhưng tôi sẽ từ chối."
"Vậy sao."
"Vâng. Tất nhiên tôi sẽ bày tỏ ý kiến của mình nhưng…"
—Tôi không muốn bị cậu ghét.
"…Cãi nhau không có nghĩa là tôi sẽ ghét cô đâu?"
"Fufu. Chỉ cần lời nói đó thôi cũng đủ rồi. Cảm ơn cậu, Toukujou-kun."
"...Lúc nãy cô cũng nói rồi đấy, nếu giữa Ryoko và Tomomi là không thể tách rời thì tôi và cô cũng vậy... kiểu như, sao nhỉ? Không cần phải dè dặt đâu hả? Kiểu như..."
"…Dù có làm tôi vui đến mức nào đi nữa, tôi cũng không cho cậu thêm cái gì đâu đó?"
"...Tôi không đòi hỏi thêm gì nữa đâu. Ly cà phê này là đủ rồi."
Kiryu mỉm cười dịu dàng với tôi khi tôi giơ ly cà phê lên.
…Mà nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tốt.
Nhưng sáng hôm sau khi tôi đang dụi đôi mắt ngái ngủ và mệt mỏi bước đến trường, đằng đó một Tomomi sải bước về phía tôi.
"—Chào buổi sáng, Hiro! Tớ đã tuyệt giao với Ryoko rồi!"
…Hả? Sao lại thế này?