Trans : Khanhkhanhlmao
Vui lòng kiên nhẫn, mấy cái note từ từ sẽ tới
__________________________________
Đã hơn mười giờ hơn nên tôi rời khỏi nhà và đến rạp chiếu phim với Ryoko. Dù hôm nay là thứ bảy thì nhà ga vẫn khá đông đúc.
"...Cô đến sớm quá nhỉ."
"Thế à? Mấy cậu cũng vậy thôi."Tôi và Ryoko nhanh chóng phát hiện ra Kiryu. Nói sao nhỉ... cô ấy khá là nổi bật. Đúng hơn là trông rất xinh đẹp, nhưng bộ trang phục mang lại cảm giác “Tiểu thư” ấy trông khá lạc lõng ở cái thành phố vùng quê này.
"Fue-. Kiryu-san, trông cậu xinh đẹp thật đó."
"Cảm ơn. Quần áo của Kamo-san cũng dễ thương lắm."
"Thật sao? Bộ váy này là chiếc mình ưng nhất đó."
Ryoko nói vậy và mỉm cười, Kiryu cũng mỉm cười đáp lại rồi cúi chào tôi và Ryoko.
"...Cảm ơn vì đã mời tôi hôm nay."
“Cậu đâu cần phải trịnh trọng như thế~. Hãy tận hưởng hết mình nhé!”
"...Nếu cậu nói thế. Vậy? Tiền vé là bao nhiêu?"
"A... ổn hết mà. Để tôi trả cho."
"Xin lỗi. Thế thì sẽ phiền cậu lắm."
"Có phiền gì đâu. Tôi là người mời cô mà, đừng lo lắng về chuyện đó."
Kiryu định rút ví ra khỏi chiếc túi cô ấy đang mang thì tôi vẫy tay từ chối. Ryoko nhẹ nhàng giữ tay Kiryu lại.
"...Kamo-san?"
"Kiryu-san? Hãy để Hiroyuki-chan lo đi. Đó mới là giá trị của một người đàn ông."
"……Vậy à?"
“Tôi thực sự không nghĩ đó là giá trị của một người đàn ông hay gì.”
Thực ra, đây chỉ là lời xin lỗi của tôi với Tomomi và Ryoko. Mặc dù tôi không nghĩ việc dùng tiền để biểu đạt tấm lòng xin lỗi là hay ho gì nhưng nếu Ryoko và Tomomi thấy được thì không sao cả.
"Thật ra là tôi không biết Tomomi sẽ nói gì nếu tôi để cô trả tiền thôi. Vậy nên sẽ rất tuyệt nếu cô để tôi trả."
Nhỏ chắc chắn sẽ phàn nàn. "Hả? Chẳng phải ông đang xin lỗi tui và Ryoko sao! Mua vé rồi còn bắt người ta trả tiền nữa hả?” Nhỏ rất để ý mấy chuyện đó và thật sự khá phiền.
"...Vậy hả? Vậy thì... tôi sẽ tin lời cậu."
Mỉm cười khi thấy Kiryu nhét ví vào túi với nụ cười dè dặt, Ryoko nắm lấy tay cô.
"Vậy thì, đi thôi nhỉ? Kiryu-san!"
"E, Ể, Đ-Đi thôi."
Ah, cô ấy trông có vẻ hơi bối rối. Ngoài việc là lần đầu tiên đi xem phim cùng với bạn bè thì chắc là do cái khoảng cách siêu gần của Ryoko. Ừm, việc cô ấy có thêm bạn bè là chuyện tốt.
“…Cậu lại đang nghĩ mấy điều thô lỗ đúng không?”
"Tôi chỉ nghĩ rằng thật tuyệt khi thấy hai cô gái xinh đẹp thân thiết với nhau như vậy thôi."
“X-Xinh đẹp?”
"Nào, Đi thôi."
Tôi đẩy Kiryu đang bối rối vào rạp chiếu. Cứ tưởng hôm nay thứ bảy nên chắc chỗ này đông đúc lắm, mà có vẻ vắng hơn tôi tưởng.
Chúng tôi kiếm được chỗ ngồi khá đẹp ở ngay trung tâm.
"..."
Ngay sau đó thì bộ phim bắt đầu. Đây là bộ phim hình như đã phá kỷ lục về kinh phí sản xuất cao nhất trong Hollywood, gần đây thì được quảng cáo truyền hình khá nhiều.
Về phần nội dung thì... nó giống như phiên bản cắt bớt của Alice ở xứ sở thần tiên, The NeverEnding Story, pha loãng với nhau rồi chia làm ba phần... Mà, đó là điều tôi đã nghe ở đâu đó trước đây, đây là loại phim mà phụ huynh và con cái có thể cùng nhau thưởng thức. [note57593]
Có vẻ như đây là thể loại phim mà đại đa phần mọi người sẽ thích. Ít nhất thì đây không phải là gu của tôi, Tomomi cũng không nốt.
“A, thú vị thật nhỉ!”
Ryoko ngỏ ý rằng rời rạp chiếu phim rồi về luôn thì sẽ nhàm chán lắm nên giờ cả ba đang ngồi trong một quán cà phê trước ga.
Tôi ngồi một mình, hai người họ thì ngồi đối diện và cười khúc khích khi cả hai cùng nhìn một tờ quảng cáo. [note57594]
“Cô nữ chính đó thật dễ thương phải không?”
"Đúng rồi! Câu chuyện cũng thú vị lắm... tôi định sẽ đi mua bản gốc về."
"Hả? Kiryu-san, cậu định mua nó à? Tui có một cuốn nè, cho cậu mượn cũng được đó!"
"Có ổn không? À... cảm ơn. Nhưng tôi là kiểu người muốn giữ những cuốn sách mình thích. Tôi nghĩ mình sẽ thích cuốn này nên tốt hơn là tôi sẽ tự mua."
"Ah, Kiryu-san cũng vậy à? Thực ra tớ cũng là kiểu người thích giữ những cuốn sách đó!"
"Kamo-san cũng thế ư. Thỉnh thoảng bản thân sẽ muốn xem lại một cuốn sách thật sự thú vị."
"Chính xác. Đúng là dùng thư viện cũng tốt... nhưng mà phải trả lại. Đó là lí do tại sao tớ đôi lúc vẫn mua sách về dù đã mượn từ thư viện rồi."
"Tôi hiểu. Bản thân tôi đôi lúc cũng thế."
Ryoko trước giờ luôn yêu thích sách và Kiryu thì học rất giỏi nên tôi đoán cô ấy cũng đọc sách khá nhiều... cả hai rất giống nhau về mặt này.
"Kiryu-san cũng vậy kìa! Nghe thấy chưa Hiroyuki-chan? Giờ ông còn bảo tui ‘bị ngốc à?' được nữa không? Nhìn nè! Tui có phải là người duy nhất đâu!"
"...Hiểu rồi. Thế thì tốt."
Thành thật mà nói, giờ thì có đến hai con ngốc. Nếu muốn đọc lại thì cứ chạy ra thư viện mà mượn thôi.
"Cậu chưa biết đâu. Còn có người khác mượn sách từ thư viện nên sẽ có khả năng họ không có cuốn sách cậu đang tìm. Hơn nữa, bể sách của thư viện thay đổi theo thời gian."
“…Vậy thì đợi chuyện đó xảy ra rồi hả mua.”
Tôi không nghĩ việc giữ nó trong phòng để đề phòng trước là một ý tưởng tồi, nhưng tôi cũng không nghĩ việc lãng phí tiền bạc là một ý tưởng hay. Mà, có lẽ việc đó đối với độc giả thì không phải là lãng phí.
“Tôi muốn đọc ngay bây giờ! Là loại cảm giác kiểu đó.”
"Đúng thế, Hiroyuki-chan! Nó giống như ham muốn chuyện ấy tăng lên vậy!"
"Bà đang nói cái gì vậy!?"
Tôi đang bị hơi ngạc nhiên đấy. Cái từ đấy rõ ràng là không nên xuất hiện giữa quán cà phê vào chiều thứ bảy.
"Hmm. Chuyện đó cũng có sao đâu? Đúng là nó thường được hiểu như thế nhưng ham muốn chuyện ấy không chỉ đề cập đến sự thôi thúc chuyện ấy. Trong phân tâm học, ham muốn tình dục được định nghĩa là năng lượng tinh thần có thể chuyển đổi thành nhiều ham muốn khác nhau. Vì vậy, trong trường hợp này 'Ham muốn chuyện ấy' của Kamo-san là một cách diễn đạt thích hợp, không có vấn đề gì với chuyện đó cả."
"Chà, có thể là như thế... nhưng không còn cách nào tốt hơn để nói điều đó à? Chẳng phải mọi người đều coi ham muốn chuyện ấy là theo nghĩa kia sao?"
Tôi nghĩ không cần phải sử dụng những cách diễn đạt gây hiểu lầm như thế.
''Tại sao lại phải bẻ cong một điều không sai để phù hợp với quan điểm của xã hội? Tôi đâu có nói gì sai mà phải lo lắng về ánh nhìn của người khác mà phải thay đổi cách nói và cách suy nghĩ? Chuyện đó nực cười quá đấy?
Nè đằng đó ơi, làm ơn bình tĩnh lại chút đi. Tại sao lại phấn kích đến mức đó cơ chứ? Ra thế à? Quả là người đúng việc đúng nhưng lại bị tẩy chay vì cái miệng và thái độ như phản điện của mình. Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ bị tẩy chay như thế là đáng đó.
"Đúng vậy, Hiroyuki-chan! Đúng là đúng!"
Cả con này nữa hả? Tại sao nhỏ lại hào hứng đến thế khi đề cập đến mấy cái ham muốn chuyện ấy vậy?
"...Haa. Hiểu rồi."
"Fu... thắng rồi."
"Đúng rùi! Đó là chiến thắng của chúng ta!"
Ryoko và Kiryu gật đầu với nhau và nói “Ne~”. Thật tốt khi họ thân với nhau đến vậy.
“Rồi, vậy thì giờ chúng ta bàn về 'Thật phấn kích! Giải đấu bơi lội với toàn là áo tắm!' Đi. Ta không nên quan tâm việc người khác nghĩ gì đúng không?" [note57595]
"..."
"..."
"Gì đó? Tôi chắc chắn rằng bản thân không có làm gì sai cả. Tôi chỉ phấn khích muốn xem ai sẽ giành chức vô địch thôi và họ đều mặc đồ bơi, đúng chứ?"
“……Đúng vậy, nhưng.”
"...Sao... nhỉ?"
Hả? Đừng có nhìn tôi như thể “Thằng này là người duy nhất…” chứ? Điều tôi đang nói gì kỳ lạ đến vậy đâu?
“Tại sao cậu lại nói về mấy chuyện không đúng đắn như thé chứ?”
"Hả? Ông đã quên lời thoại của mình một phút trước rồi à?"
"Tui không có quên... nhưng cái này khác hoàn toàn mà!"
"Hả?"
"Rõ ràng là hoàn toàn khác nhau!"
"...Haiz. Được rồi, Kiryu-san. Hiroyuki-chan nữa. Mà nè, gần đây cậu đọc loại sách nào vậy?"
"...Ừm. Gần đây, tôi đọc khá nhiều truyện trinh thám..."
Hai người họ phớt lờ tôi và bắt đầu nói chuyện. Thật tốt khi cả hai thân thiết với nhau.
“À đúng rồi! Bây giờ chúng ta đến thư viện nhé?”
"Nghe hay đó! Nhân cơ hội này giới thiệu sách cho nhau nhé?"
"Ah, tốt quá! Vậy đi thôi, Hiroyuki-chan!"
"Ừm. Đi thôi, Toujukou-kun!"
...Rõ ràng là hai người này muốn tôi làm chân sai vặt mang đống sách mượn mà.