Tôi có hôn thê, nhưng nhỏ lại là "Nữ phản diện" khét tiếng ở trường, phải làm sao đây chứ!?!

chương 18 : đi hẹn hò thôi!... nhưng mà ba người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans : Khanhkhanhlmao

1h chiều nghồi trans mà mồ hôi nườm nượp ướt như chuột lột, bác nào ship tui cái điều hoà vs :)) vã quá r. Tôi đi hấp thụ vitamin và chạm cỏ đây

_______________________________

Sau bữa thứ tư, tôi về nhà sau khi tìm thấy mấy lời thừa nhận gây sốc của phụ thân Kiryu, cụ thể là thú nhận việc ông muốn làm tan nát trái tim của tôi về mặt vật lý, thứ năm và thứ sáu thì trôi qua tương đối suôn sẻ.

Thay vào đó, có lẽ nên nói rằng cuối cùng tôi đã lấy lại được cuộc sống bình thường của mình.

Ngay từ đầu, phương châm của tôi là không nổi bật và ồn ào, thế nên ba ngày đầu tiên rõ ràng là đi ngược lại điều đó.

"……Thật sự xin lỗi!”

Và cuối cùng là thứ bảy. Khi nghe giọng nói nghèn nghẹt của Tomomi qua điện thoại, tôi thở dài.

"......Tại sao bà lại bị cảm vào đúng bữa nay cơ chứ? Từ thời tiểu học đến giờ bà có đi học thiếu bữa nào đâu?"

''Uuuu~... khụ khụ... bởi vì~. Tuần này không tập luyện nhiều nên có lẽ cơ thể tui đã trở nên cằn cỗi rồi chăng? ”

“Tui không tin rằng việc nghỉ vài ngày sẽ khiến bà già đi đâu.”

Hôm nay là ngày chiếu phim được mong đợi từ lâu- tôi thì không mong đợi lắm, toàn bộ là nhờ cái tấm vé Fujita đã đưa cho tôi.

"Thôi được rồi. Nghỉ ngơi cho thoải mái đi. Phí một vé, không còn cách nào khác."

“Uh... thật đấy. Hiro, tuần sau tui sẽ bận rộn lắm. Bỏ lỡ hôm nay thì đúng là tệ thật.”

"Dù có bận rộn hay không thì hoàn cảnh cũng sẽ thay đổi. Mà... nếu lỡ hôm nay thì tuần sau tôi cũng không chắc có thể đi được."

Tôi không bị ràng buộc quá nhiều, nhưng méo có gì đảm bảo sẽ không có một sự kiện bất ngờ xảy ra.

“Uu~... Xin lũi... Khụ~”

“Không còn cách nào khác.”

“... Nhớ bù đắp cho tui đó!”

“…Bà không nghĩ đó nên là lời của tôi sao?”

Thiệt luôn?

“Nhưng bỏ một vé thì đúng là lãng phí thật... Đúng rồi! Sao ông không mời Kiryu-san đi cùng? ”

"Cái quái? Tại sao cơ chứ?"

“Bởi vì phí tấm vé đó lắm. Ryoko, Hiro, Kiryu-san, ba người đi xem cùng nhau đi! ”

“Đó chẳng phải là phương án tồi tệ nhất sao?”

Nếu thế thì cứ vứt tấm vé đó rồi đi với Ryoko, hoặc mời thêm Mizuho. Thực ra, nếu có thể thảnh thơi mà mặc xác tấm vé đó cũng được nhưng...

"Không được đâu. Ryoko đã mong chờ lắm đấy. Sẽ rất tiếc nếu chuyện này bị hủy bỏ."

"Vậy thì Ryoko và tôi sẽ đi cùng nhau?"

“Ông đúng là đồ ngốc, Hiro… khụ. Trước hết, không có cái phương án ông đi một mình với Ryoko! Thế thì tui sẽ ghen- không! Ý tui là tui sẽ buồn khi bị bỏ rơi đó! ”

“Nhưng mà có ai bỏ rơi bà đâu?”

“Ông cũng không thể đi cùng với Mizuho!”

"Tại sao?"

“Loại người ngu ngốc nào trên đời lại cho phép người khác đưa đũa lên miệng và ‘Ahhh’ cơ chứ?!”

"Bà đang nói cái quái gì vậy? Bệnh cảm ảnh hưởng đến hệ thần kinh rồi hả?"

"Dù sao đi nữa, việc đi cùng với Mizuho là không được phép! Nếu là Kiryu-san thì... an toàn hơn về mặt đó... khụ.''

"An toàn hơn?"

"Không sao đâu! Đừng lo lắng về chuyện đó Hiro! Quan trọng hơn, nào! Kiryu-san ấy, sao ông không rủ cô ấy đi cùng đi? Ngày mai hai người sẽ bắt đầu sống chung phải không? Thế thì sao ông không cố gần gũi hơn với người ta đi.”

"..."

Ờm... Thật ra Tomomi cũng có lý. Tuy không còn ác cảm như lúc đầu... nhưng cũng không phải là đủ gần gũi để sống chung với nhau. Thay vì đi riêng với nhau, việc có Ryoko làm trung gian cũng khá có ích. Xin lỗi Ryoko, còn một vấn đề là Kiryu nói bản thân cô hôm nay định đi mua mấy nhu yếu phẩm nên có thể sẽ không rảnh.

“…Nhưng, Ryoko có ổn với chuyện này không?”

“Tui sẽ nói với Ryoko. Nếu ông lo thì tui sẽ nhắn tin cho ông sau, nhớ gọi lại cho tui sau khi xem xong nhé?”

"Thế à, hiểu rồi. Vậy th..."

……A.

"Sao đó?”

“…Tôi, không có thông tin liên lạc của Kiryu.”

"……Hả? Chẳng phải hai người ngày mai bắt đầu sống chung sao? Tại sao ông lại không có số người ta?”

"... Tại sao ấy hả?"

Tôi đoán là không có cơ hội nào để làm chuyện đó hết...

"Haaa. Không sao đâu. Khi nào nói xong với Ryoko thì tui gửi ông số điện thoại của Kiryu. Rồi ông liên lạc với cô ấy."

"...Tại sao bà lại có số của cô ấy?"

"? Bọn tui đã ăn trưa cùng nhau rồi mà? Thế là đủ điều kiện để trao đổi thông tin liên lạc rồi chứ? "

"..."

...Đồ quái vật giao tiếp.

"...Được rồi. Tui sẽ chờ cuộc gọi của ông.”

“Ừm. Dù sao thì... Xin lỗi bà”

"Đừng lo lắng, tui sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi."

Nói xong tôi cúp máy, thở dài một hơi. Vài phút sau, Tomomi nhắn lại “Ryoko bảo ổn hết! Số của Kiryu-san nè!” Tôi lần nữa thở dài trước tin nhắn này và bắt đầu gọi.

Một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

"……Xin chào? ”

"À... là tôi đây, tôi ấy."

“…Lừa đảo hả?”

"Méo phải đâu!"

“Tôi có nên gửi số này cho cảnh sát không ta? Anh sẽ mọt gông vì lừa đảo qua điện thoại đó.”

"Không! Là tôi nè! Toukujou nè!"

“...Fufufu. Tôi đùa đó."

"...Làm ơn đừng làm như thế."

Sao mà không lúc nào cuộc gọi của tôi nó bình thường được hết vậy.

“…Mà, sao cô biết đó là tôi vậy.”

“Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Suzuki-san hỏi rằng liệu có thể cho Toukujou-kun thông tin liên lạc của tôi không. Suzuki-san cẩn thận thật đó, cô ấy làm tôi có chút ấn tượng.”

“…Nhỏ thường cẩn thận một cách đáng ngạc nhiên khi dính vào mấy chuyện này.”

Bạn của bạn không hẳn là bạn bè, việc tiết lộ thông tin liên lạc mà không được phép có thể dẫn đến những rắc rối không mong muốn.

Có kỹ năng giao tiếp tốt cũng đồng nghĩa với việc cẩn trọng. Mặc dù nhỏ nhặt, nhưng chính vì thế mà việc đó càng quan trọng.

''Đó là việc tốt khi cô ấy cẩn trọng với thông tin cá nhân. Lưu số của tôi đi, tôi lưu số của cậu được không? ”

"Ừ. Tôi chắc chắn từ bây giờ chúng ta sẽ cần nó."

"Fufufu... đây là lần đầu tiên tôi lưu số của một chàng trai bằng tuổi tôi đó."

"..."

...Tôi đang tự hỏi bản thân.

Bình thường thì tôi tuyệt nhiên sẽ rất phấn khích nếu một cô gái xinh đẹp như Kiryu nói điều này.

Nhưng thay vì niềm vui, cái cảm xúc buồn bã lại ập đến trước. Bởi Kiryu, việc cô ấy không có nổi một người bạn bè. Chắc hẳn Tomomi là người đầu tiên cô ấy lưu số.

“Câu đang nghĩ đến điều gì đó thô lỗ đúng không? ”

"Không hề."

Nguy hiểm quá. Tí nữa là tôi lỡ mồm rồi.

"Thế? Tôi chưa nghe được gì từ Suzuki hết? Cậu muốn mời tôi đi hẹn hò à? ”

Kiryu cười trêu chọc tôi. Ah……

“Gần đúng rồi đó.”

"...Hả?”

"Hôm nay, dự định của tôi là đi xem phim cùng Tomomi và Ryoko. Nhưng, Tomomi bị cảm nên không thể đi được."

"Vậy nên tôi là người thay thế à?"

"Gọi như thế thì không hay lắm... ừm, cứ vứt tấm vé thì lãng phí quá, vậy nếu cô không có kế hoạch gì thì sao? Lúc trước cô nói hôm nay sẽ đi mua sắm phải không? Tôi nghĩ là cô sẽ rảnh."

''Đúng thật. Hôm nay tôi không có việc gì đặc biệt để làm... Nhân tiện, phim gì vậy? ”

"Nó đang được quảng cáo khá nhiều gần đây. Phim bom tấn Hollywood."

“À… cái đó.”

"Không có hứng thú hả?"

“...Tôi thích thú đến mức hôm nay định đi đến hiệu sách để mua tác phẩm gốc.''

"Hứng thú to bự quá nhỉ?"

''Tôi đoán nó giống như cứu cánh của cậu. Mà, Kamo-san có ổn với chuyện tôi đi cùng không?”

“Cô nghĩ rằng mấy con quái vật giao tiếp có để tâm tới chuyện đó không?”

''Hỏi thừa rồi. Cảm ơn đã mời tôi, thế bây giờ sao?”

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là 8h30...

“Buổi chiếu bắt đầu lúc 10:30, vậy chúng ta gặp nhau ở rạp chiếu phim trước nhà ga lúc 10:20 nhé?”

"Không vấn đề."

"Được rồi. Đừng đến muộn nhé?"

"Ừm. Fufufu, Toukujou-kun? Tôi ấy? Đây là lần đầu tiên tôi đến rạp chiếu phim với một chàng trai đó.”

Cô cười vui vẻ trong điện thoại.

“-Vậy nên...tôi rất mong chờ đó.''

"..."

...Tôi đoán rằng cổ cũng chưa từng đi xem phim với một cô nàng cùng tuổi, nhưng... chắc hỏi thì sẽ bị giận mất.

“...Cậu lại đang nghĩ về thứ gì đó thô lỗ phải không?”

"K-Không có đâu! Hẹn gặp lại! Đừng có đến muộn đấy!"

A, nguy hiểm vãi thế?! Cổ có siêu năng lực hay sao vậy?!

Truyện Chữ Hay