Trans : Khanhkhanhlmao
______________________________
“...Mà, chuyện là thế đấy.”
"...Cái gì cơ? ”
Em ấy hoàn toàn quẫn trí trước cái tuyên bố gây sốc vừa nãy “Onii-chan của em có hôn thê rồi?!?!” và sau đó tôi nghe được mấy cái tạp âm qua điện thoại "Ể? Hả? C-Chờ? Cá, c-cái gì cơ? ÂY DA!" Akane, người đang lật lộn với thứ tiếng Nhật kém cỏi của mình có vẻ vừa đập ngón chân út vào chân bàn trong phòng của mình.
Cuối cùng nhỏ cũng lấy lại bình tĩnh và tôi giải thích tình hình. Trong quá trình đó, tôi nhận ra thái độ của em ấy đã trở thành độ không tuyệt đối. Ý tôi là, điều đó đáng sợ vãi ra.
"Chuyện gì đó... mà, em hẳn ngạc nhiên lắm nhỉ? Ngay cả anh cũng vậy thôi."
''Không, chuyện này không phải chỉ ngạc nhiên thôi đâu? Hoảng loạn hơn một tí đi chứ!!”
"Anh cũng đã hoảng loạn rồi."
Dù sao, cô ấy cũng là ''Nữ phản diện'' đó. Bây giờ thì tôi đang bắt đầu nghĩ cổ là một người tốt, nhưng mà lúc đầu thì đúng là sợ hãi toàn phần.
“Mà, anh đoán là hết cách rồi.”
'' ‘Hết cách rồi’ cái quái gì chứ! Ổng đang nghĩ cái quái gì vậy, cái ông già vô dụng đó?!”
"...Oi, Akane? Có hơi quá đáng không vậy? Đúng là anh cũng rất khó chịu với những gì cha làm... nhưng không còn cách nào khác rồi, phải không?"
Tôi cũng tức giận, nhưng mà nhìn lại thì đó là một giải pháp tuyệt vọng cuối cùng nhằm cứu vớt mọi người. Tôi biết rằng cha rất yêu thương tôi và Akane, tôi biết rằng ông ấy cũng quan tâm đến nhân viên của mình nhiều như vậy. Không khó để tưởng tượng rằng ông ấy đã đi vay tiền tránh việc họ rơi vào tình cảnh khó khăn.
"Đúng là ở Nhật Bản hiện đại này thì việc đính hôn không còn phổ biến nữa."
“Chuyện đó không phải là vấn đề!! Vay tiền hay mấy thứ tương tự không phải là vấn đề! Cái vấn đề chính là việc ‘Anh’ có hôn thê đấy!”
“…Vấn đề là anh được đính hôn à?”
Nhỏ đang lảm nhảm cái quái gì thể?
“...Haa~. Nè, anh à? Em biết rằng, Toukujou là một gia tộc danh giá.”
"..."
"……cái đó? Chuyện gì thế?”
"Không... mà, em biết chuyện đó hả? Cái việc họ là một gia đình quý tộc lâu đời nào đó ấy."
"……Hả? Anh đang nói gì vậy? Ể? Đừng nói với em là anh không biết vụ đó nha?”
"Anh đúng là biết là họ giàu có. Anh biết chứ, nhưng anh đâu có ngờ là họ khủng đến thế."
“...”
"..."
"……Ah? Thật sự làm em cạn lời đấy. Anh nè, có vẻ như anh không quan tâm quá nhiều đến gia đình nhà mình nhỉ? Cả buổi tiệc sinh nhật của Akemi năm ngoái cũng là một sự kiện to bự lắm đấy chứ?”
"Cái tiệc ở khách sạn đó hả? Đúng là lớn thật."
“...Lúc đó không chỉ có Thủ tướng mà còn có cả mấy người Bộ trưởng nhà nước đến nữa đấy. Người ta còn chào hỏi em nữa? Anh có được không? ... Anh thật sự không được người ta chào hỏi à? ”
"...Có không hả? Anh nghĩ bản thân có thấy một ông già nào đó trên TV."
Vì đồ ăn chỗ đó quá ngon nên có vẻ tôi đã hơi tập trung vào nó.
"...Anh đúng là quá là lạ đời."
“Đừng có nói anh là lạ đời chứ.”
''Thật điên quá đi mà. Đó lẽ ra là thường thức cơ bản nếu anh sinh ra trong nhà này chứ. Tại sao anh lại không biết chứ?''
“…Xin lỗi vì thằng này không biết miếng thường thức nào cả.”
Tôi đã sống một cách đáng xấu hổ.
“...Haa. Thôi thì tạm bỏ qua việc anh không biết gì hết...bây giờ quay lại vấn đề chính đi. Bất kể anh nghĩ gì đi nữa, Gia tộc Toukujou là một gia đình rất danh giá. Và Akemi-chan là con gái duy nhất của họ. Chú Teruhisa thì yêu thương cô ấy một cách không thể chối bỏ được.”
“Chú ấy quả là rất yêu thương Akemi.”
Toukujou Teruhisa là người đứng đầu hiện tại của tông gia Toukujou, dù vẻ bề ngoài trông khá khó gần, thực tế thì ông là một người đàn ông hiền lành và tốt bụng. Có lẽ do không có con trai nên chú ấy yêu thương tôi như con trai của mình vậy... thực sự là một người tốt.
“Cho dù không tính đến việc đó thì con gái duy nhất của tông gia Toukujou chắc chắn sẽ là đối tượng rất được mong chờ để lấy chồng, phải không?”
"Mà anh cũng hiểu. Dù sao thì họ cũng là danh gia vọng tộc."
“Chuyện là vậy đó. Và nếu cô ấy không thể lấy được chồng từ một nơi khác. Nếu điều đó xảy ra... tất nhiên, sẽ có một người nổi lên, phải không? ‘ứng cử viên con rể’ tiềm năng nhất.”
“…Ứng cử viên con rể?”
"Anh thật sự không biết à? Một người có dòng họ rõ ràng, được chú Teruhisa biết đến từ khi còn nhỏ, được ông ấy yêu thương như con trai ruột, và là bạn cùng trang lứa của Akemi-chan."
"..."
“...”
"......Có phải là... anh không?"
“Chứ còn ai nữa.”
"...H...Hả~a? A, Akemi và anh kết hôn!?"
“Em muốn nói rằng đó chỉ là khả năng thôi… chuyện này khá thực tế. Tuy không trực tiếp hỏi nhưng xét theo thái độ thì có vẻ chú ấy rất hứng thú.”
“…Anh chưa từng nghe mấy chuyện như thế.”
''Sau khi nghe xong, anh còn có thể đối xử với Akemi-chan như bình thường không?”
"Không thể... nhưng... nhưng nếu anh có bạn gái thì sao!?"
“Thì cũng không sao cả? Chú ấy muốn anh có một mối quan hệ tự do, và sau này có thể... Chú ấy nghĩ thế đó. Tỷ lệ mà một cặp đôi học sinh cao trung đạt được mục tiêu là bao nhiêu phần trăm cơ chứ, anh nghĩ sao? Khả năng đi đến hôn nhân là vô cùng thấp.”
".....Đúng nhỉ."
Tôi không có ý giễu cợt điều đó, nhưng chuyện tình cảm thời cao trung có thể giống như một cơn sốt. Vì thế khả năng họ kết hôn là rất thấp. Mà, tôi đoán đó không phải là điều mà một người đã đủ tuổi có bạn gái như tôi sẽ nói.
“…Và thực sự là chú ấy nghĩ đến anh còn nhiều hơn cha hả?”
''Đương nhiên rồi. Chú ấy là người đứng đầu gia tộc Toukujou phải không? Làm sao một người có thể trở thành người đứng đầu gia tộc nếu không thể quản lý được những thành viên trẻ hơn trong chi nhánh của mình?''
"Chi nhánh?"
Đây là cái hội yak*za à?
“...Vậy nên, nếu chú nghe được chuyện này, em nghĩ chú ấy sẽ tức giận lắm... Do cha đã tự ý làm mà không hỏi ý chú ấy... Ngay từ đầu, việc chú ấy không biết về cuộc hôn nhân của người kế vị tiếp theo trong phân gia đã là một việc gây tổn thất danh dự kha khá rồi.''
"Danh dự..."
Vậy, rõ ràng đây là cái hội yak*za. Nhưng……
“…Anh đoán là ông già còn không thèm nghĩ đến mấy chuyện đấy.”
"Chuẩn rồi, rốt cuộc thì ông ấy là phụ thân của anh trai em mà. Em không nghĩ ông ấy có thể thực hiện được mấy kiểu cân nhắc đó.”
"Oi. Ông ấy cũng là cha của em mà?"
"Em giống mẹ."
"...Thật đáng tiếc, là cha."
"Thôi thì, cha không ưa gì lắm tông gia nhà Toukujou. Chắc chắn là ông ấy không muốn dính líu nhiều hơn."
"Thật không đấy?"
“Cũng giống như chúng ta thôi… nhưng mà dòng máu của cha có hơi ‘đặc’ hơn một chút. Đó là lý do tại sao ông ấy đã bỏ chạy khi sắp bị ép vào mấy cái tình thế rắc rối. Em đã nghe chú đã phàn nàn về điều đó đấy.”
“…Ông ấy có nói rằng tất cả những thứ ngon ăn đều bị lấy đi hết…”
“Ông ấy là em họ của chú đấy. Không lý nào mà ông ấy lại không tóm được mấy thứ ngon ăn. Thôi, nhưng mà chuyện đó cũng đã qua rồi. Bây giờ cũng không còn ý nghĩa nữa. ''
"...Ờm."
“Tạm thời... chuyện này nên giữ giữa anh và em. Đừng để lộ đến tai của Akemi-chan nhé? Nếu như chuyện này lộ ra, chắc chắn sẽ đến tai của chú. ''
“……Nếu lộ ra?”
“……Cha sẽ bị bắt phải bơi ở sông Kamogawa. Với đôi ủng bằng bê tông.” [note57378]
"..."
“...”
"...Điều đó...không tốt chút nào."
“Chắc chắn không ai muốn hung thủ hay nạn nhân là người trong gia tộc của mình. Có lẽ chỉ đến thế thôi, nhưng điều đó chắc chắn không phải việc tốt cho gia đình chúng ta.”
"..Đúng nhỉ."
Chắc chắn việc Akane trọ lại sẽ bị hủy bỏ. Ngay cả với Akane thì việc này cũng rất khó xử.
“...Thôi thì anh sẽ kín mồm vì Akane.”
"...Anh nè. Em vui vì sự quan tâm của anh nhưng anh không cần phải lo lắng cho em đâu."
"Không lo lắng mới lạ đó. Em là cô em gái dễ thương của anh mà."
"……Cảm ơn. Em xấu hổ thế này là đủ rồi phải không? Dù sao, anh hãy lo lắng cho bản thân anh trước đi!"
Tất nhiên rồi!
Sau khi nói “Muộn rồi, em phải đi đây” em ấy cúp máy.
"...Haa."
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị cúp của mình.
“…Con đường phía trước hẳn nhiều chông gai lắm.”
Tôi thở một hơi thật dài.