Tôi có hôn thê, nhưng nhỏ lại là "Nữ phản diện" khét tiếng ở trường, phải làm sao đây chứ!?!

chương 11 : à hiểu rồi, ra thế. nó có vị giống sữa mẹ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans : Khanhkhanhlmao

______________________________

"Anh nè, em nghe chuyện rồi. Cái món đậu phụ tứ xuyên kiểu Ý đấy. Anh đã cho người con gái khác ăn phải không? Akemi-chan cũng tức giận lắm đấy, nên anh cứ chuẩn bị tinh thần cho kỳ nghỉ sắp tới nhé? Dĩ nhiên là em cũng bực đang mình. Em sẽ đấm cho anh cho đến khi anh khóc thì thôi."

“...Cái.”

Cả ngày hôm nay, tôi đã mệt lừ vì việc làm hòa với Ryoko và Tomomi rồi. Tưởng thế là xong, tôi từ từ đi tắm, khi ra khỏi bồn tắm, lau đầu và kiểm tra điện thoại di động.

Tôi tìm thấy một cái email từ em gái Akane của mình.

Cổ hủ… hay đúng hơn là đã bắt kịp được mấy cái kỹ thuật lỗi thời, em ấy về cơ bản là chỉ gửi email thôi. Hình như nhỏ đã nói mấy điều kiểu như “Bóng rổ không cần mấy thứ phù phiếm!''.

Có lẽ vì lập trường này mà em ấy không cố gắng diện những món đồ thời thượng. Tất nhiên, là không có ứng dụng nhắn tin đàng hoàng nào. Ờ, rốt cuộc nó chỉ là một chiếc điện thoại nắp gập mà thôi.

"...Đây là ai đang tức giận đấy nhỉ."

Đầu tiên, e-mail này từ Akane là một e-mail dài hiếm hoi, không giống như mấy cái chỉ chứa những câu ngắn như “Đã hiểu” và “Đồng ý”. Tôi không biết chi tiết, nhưng...tại sao nhỏ lại tức giận như vậy, cả mấy đứa kia nữa ?

"...Thôi thì không còn cách nào khác"

Tôi thở dài và nhấn vào điện thoại của mình. Gọi vào số điện thoại của Akane và sau một chốc, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Xin chào, kẻ ngoại tình? ”

...Một cụm từ lạ hoắc.

"Đó là một cách trả lời điện thoại khá mới mẻ đấy."

"Vậy cơ đấy? Ryoko-chan và Tomomi-chan đều rất tức giận phải không? Họ còn ‘Tại sao Hiro lại cho cô ta ăn món đậu phụ tứ xuyên đó!?’ nữa kìa.”

"Không, có một số nguyên nhân sâu xa liên quan đến việc đó... nhưng mà? Hai người đó, tại sao họ lại tức giận như vậy? Akane , em biết lí do của chuyện đó không?"

"Hả? Anh đang nói thật à, anh trai? Thật là một thông tin gây sốc một chút nhưng..."

"Không... nhưng anh nghiêm túc đấy."

''Thật đấy à~...Ừm, anh nè. Vậy em sẽ giã anh cho đến khi anh khóc nhé?”

"Bạo lực quá đấy!? Tại sao cơ chứ!?"

“Có lẽ vì em bắt đầu cảm thấy có lỗi với Ryoko-chan và Tomomi-chan chăng?”

"Không, thế thì sao chứ?"

Tôi có thể nghe thấy tiếng “Haaa..” trong điện thoại. Nhỏ đang thở dài.

“Vậy thì em sẽ dạy cho anh theo cách mà ngay cả mấy đứa thiểu năng cũng hiểu được. Nghe chưa? Ryoko-chan và Tomomi-chan đều lớn lên bằng việc ăn món đậu hủ tứ xuyên kiểu ý của anh đấy, đúng chứ?”

"Không phải là lớn lên bằng cách ăn món đó, phải không?"

“Im đi và nghe này! Biết gì không? Em cũng biết ơn anh lắm đấy? Gia đình của cả đám đều bận rộn với công việc, lúc đó anh luôn nấu ăn cho mọi người một cách chăm chỉ mà?"

" ‘Lúc đó’ hả. Nói thế là đang chọt anh bây giờ á hả?"

Nói như thể đang bảo tôi bây giờ không đáng tin cậy ấy hả?

''Anh bây giờ vẫn còn đáng tin cậy à?”

"……Xin lỗi."

Không phải vậy đâu, đúng không?

''Đừng làm gián đoạn cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, món mà mọi người yêu thích và ăn ngon nhất chính là đậu hủ tứ xuyên kiểu Ý. Đó là lý do tại sao họ không thể quên được hương vị đó, có thể gọi đó là 'hương vị của thuở nhỏ' đấy''.

“…Nó có vị giống sữa mẹ?”

[note57352]

“Nghiêm túc đấy, em giã anh đó? ”

"...Xin lỗi mà."

''Mà. Dẫu sao thì! Cô bé đó, Akemi, thực sự đã cúi đầu nói với Ryoko-chan và Tomomi-chan 'Xin hãy để tôi ăn cùng nữa' kìa? Đó là tầm quan trọng của hương vị này đối với mọi người đó! Đó không phải là thứ mà anh có thể đưa đại cho một người lạ đâu? ”

“…Akemi đã cúi đầu, thật à?”

Akemi là con gái duy nhất của tông gia nhà Toukujou. Nhìn lại, có lẽ hoàn toàn không tin nổi, nhỏ là một cô gái rất tự ý thức về tư cách là thành viên của một “Gia đình danh giá” và khá kiêu ngạo nữa. Đó là lý do nhỏ chắc chắn rất ghét cái hành động “cúi đầu”…nhưng vậy mà Akemi đó lại cúi đầu sao? Vì cái món đậu phụ tứ xuyên kiểu Ý đó?

"...Ah, cuộc trò chuyện này chỉ giữa chúng ta thôi đấy. Em sẽ bị Akemi trừng phạt nếu cô ấy biết được."

"...Vì mạng sống của em gái anh, anh sẽ giả vờ không nghe thấy. Nhưng nói thật đấy, có phải là hơi phóng đại rồi không?"

Rốt cuộc thì đó chỉ là đồ ăn tôi làm phải không? Có cần phải làm lớn vấn đề như vậy không?

“Vì mỗi người có cách cảm nhận riêng đấy. Thực ra, không phải lúc nào cũng có ít nhất hai người khi anh nấu ăn sao?”

"À... vậy à?"

“Tomomi-chan và Ryoko-chan, hoặc em và Akemi-chan. Hay là cả bốn, nhưng... Em chắc anh chưa bao giờ ăn một mình với ai phải không? Vì đã có một cái thỏa thuận mà.”

Thoả thuận? Nhưng, mà...nếu nhìn lại thì quả là thế thật. Đúng là bất cứ khi nào tôi nấu món gì thì luôn có nhiều hơn một người...

“...Nhưng mà nè, em biết không? Nếu không nói với anh thì làm sao anh biết được? Nếu đã lỡ làm rồi mà cứ bị nói ‘Món đó quan trọng lắm mà!’ thì cũng khó chịu lắm đấy.”

Chẳng phải điều đó quá vô lý sao?

“...À cũng đúng. Vậy nên dù nói là tức giận nhưng thực ra chỉ là tỏ ra bực mình thôi, nên anh hãy kiên nhẫn với những lời than phiền một chút đi. Mà em cũng không thấy vui chút nào đâu. Còn cơn giận của Ryoko-chan, Tomomi-chan và Akemi-chan thì thế nào nhỉ?''

“…Thật sự là quá đáng sợ.”

“Ồ, làm chàng trai đào hoa cũng khó quá nhỉ, anh trai của em."

“Ồn ào."

Mỉa mai đấy à? Thằng này chưa bao giờ nổi tiếng trong kiếp này hết. Lịch sử không một cô bạn gái từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ, có vấn đề gì với chuyện đó không?

“Mà, nếu anh thấy ổn với việc đó thì chả sao cả. Nhưng còn một chuyện nữa... 'Kiryu Ayane’ là ai vậy? Có phải là bạn gái của anh không? Nhân vật này xuất hiện bất ngờ quá nên em chưa dám gọi là chị dâu đâu. Nè, em không nhớ là anh đã xin phép em về vụ này đó.”

"Không, tại sao anh lại phải đi xin phép em thì mới được hẹn hò? Dù sao đó cũng không phải bạn gái của anh."

"Cô ấy không phải bạn gái của anh à? Vậy thì càng khó hiểu đó? Anh định bày tỏ tình cảm bằng cách nấu ăn hay sao vậy? Em thật sự không hiểu nổi luôn đấy?"

"À... đúng rồi. Ngay cả anh cũng không hiểu lắm."

"Hả? Ý anh là sao? ”

"Không phải thế. Kiryu Ayane ấy... cô ấy."

Tôi nghĩ chắc hẳn nhỏ sẽ ngạc nhiên lắm đây.

“—Cô ấy là hôn thê của anh.”

"...Hả?...C-cái, eeeeeeeeeeeeeeeeee! ? ! ? ! ? ! ? ”

Tiếng hét lớn đến mức ngay cả khi tôi đã tránh tai xa khỏi điện thoại từ trước, nó vẫn đủ làm tai tôi cảm thấy đau nhức. May mà tôi đã tránh trước.

Truyện Chữ Hay