Solo: MPID-04
_____________________________________
1.
Sau cái sự cố khó chịu như vậy, tôi mặc đồng phục và trở lại chỗ chú quản lý.
“Trông khá bảnh đấy!”
“Kakeru-kun, cậu trông thật ngầu trong bộ đồ này đó.”
Dù có hơi ngượng, nhưng tôi rất hạnh phúc khi nhận được lời khen từ chú ấy và cả Kurusu-san.
“...”
Một người con gái tên Hishinuma.
Những gì đã xảy ra trước đó đã làm cho chị ấy ôm hận trong lòng, và bây giờ thì bản thân đang trừng mắt nhìn tôi.
Chết tiệt, làm sao để thoát khỏi mớ rắc rối này đây?
Mối quan hệ đồng nghiệp giữa tôi và chị ấy đã tan thành mây khói ngay ngày đầu tiên mình làm ở đây.
Tôi biết nếu bản thân không hàn gắn mối quan hệ này sớm, nó sẽ trở thành vấn đề đối với công việc sau này của mình.
Mang theo ý nghĩ như thế, tôi tiến đến chỗ Hishinuma-san.
Cho dù trong lòng đang khó chịu, nhưng chị ấy vẫn mở miệng, nói: “Cậu muốn nói cái gì với tôi vậy hả?”
“Chị thật đẹp trong bộ đồ lót đó đấy.”
“Ồ, thật không? Chị mừng vì em thích nó… Mà khoan, chị không hỏi em về cái này!”
Để xoa dịu chị ấy, tôi đã thốt ra những lời đường mật.
Cho dù tôi hết lời tâng bốc, người con gái này lại trở nên giận dữ.
“Em không thành tâm hối lỗi, đúng không?”
“Không không. Không phải vậy đâu. Em thực lòng xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho… Và nếu có thế thì xin hãy nhanh lên.”
“E-Em chẳng thành tâm tí nào cả!”
Tôi không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy người này làm những cử chỉ dễ thương với mình thì bản thân lại thấy thích thú. Tôi muốn chơi đùa với chị ấy thêm nữa.
Có lẽ nào mình có máu S ư?
Tuy nhiên, khi cảm nhận sự tức giận trong chị ấy đang ngày một dâng cao, tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Lần này thì tôi thiết tha khẩn cầu chị ấy thứ lỗi cho mình.
“Xin lỗi, em sẽ xóa nó khỏi đầu, nên xin hãy tha thứ cho. Đi mà.”
“Thôi, Chị cũng không phải là ác quỷ… Nếu cậu đã hối lỗi như thế, thì chị tha. Nhưng đừng có xóa nó khỏi đầu đấy nhé… Nó là bộ đồ yêu thích của chị đấy.”
“Rồi, em sẽ khắc ghi cảnh tượng đó vào trong đầu mình!”
“Đồ biến thái, dâm đãng!”
Người con gái này vô lý đến mức nào đây? Chị ấy đã bảo tôi đừng có quên nó rồi mà.
Ờm… So với Sarasa, độ vô lý của chị ấy thật dễ thương
Chú quản lý thấy, vừa cười vừa tiến đễn chỗ tôi.
“Haha, hai cháu thân nhau rồi nhỉ?”
“Quản lý! Xin đừng lấy cháu ra làm trò đùa nữa ạ!”
“Không, không hẳn thế.”
“Thôi nào, đừng ngại!”
Không hiểu sao tôi lại thấy thoải mái khi ở cạnh chị ấy.
Như thể chúng tôi đã là bạn nối khố của nhau rồi.
Ờ thì tôi chỉ có một người bạn duy nhất đó là Kurusu-san. Sarasa-san luôn chen vào chuyện của tôi và khuyên rằng tôi nên nói chuyện với chỉ mình cô ấy thôi.
Tôi liếc quanh để xem có chuyện gì xảy đến với Kurusu-san không và thấy cô ấy vừa mới thanh toán xong.
“Hể? Cậu định rời đi à?”
Hửm? Ừm, mình có chút việc bận nên phải nhanh chóng rời đi.”
Bên cạnh đó, Kurusu-san cũng đã nói rằng bản thân cũng đang đi làm bán thời gian nữa.
Dẫu vậy cô ấy vẫn bỏ thời gian ra để đi với tôi. Thật là một cô gái tuyệt vời mà.
“Mai mình sẽ dẫn cậu đến một quán trà thay cho lời cảm ơn nhé.”
“Thật sao? Cậu hứa chứ? Rồi, mai gặp lại.”
Kurusu-san rời quán với nụ cười trên môi.
Tôi không biết bản thân có quá nhạy cảm hay không, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an khi nhìn thấy nụ cười của cậu ấy.
Cô ấy luôn lờ đờ mệt mỏi và hiếm khi cười. Nó phần nào làm tôi cảm thấy lo lắng.
“Được rồi, Kiryu-kun. Chú có đôi lời được không?”
“Vâng, thưa quản lý.”
“Để xem… Hướng dẫn viên của cậu à… Rồi, Hishinuma-san, Chú muốn cháu chỉ bảo cho Kỉryu.”
“Hả, cháu ư?”
Có lẽ do bị nhắc tới quá đột ngột nên mắt Hishinuma-san mở tròn ra xen lẫn một chút bối rối trong tông giọng của cổ.
Cử chỉ của người con gái này khiến lòng tôi nhói lên trong chốc lát.
“Sao vậy? Cháu không ưa chị ấy à?’”
“Cháu không có ý đó, mà là…”
“Trời ạ, em lại đùa với chị đấy à…”
“Hể, chị vừa mới nhận ra à? Ừ, đúng vậy đó… và sao mình lại làm vậy nhỉ?”
“Xin cậu đừng có nói linh tinh nữa được không?”
“Hahaha! Hai cháu rất hợp nhau đó. Chú nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chú sẽ chú ý đến hai cháu.”
“Nào, chú quản lý!”
Chú quản lý cười và quay đi, hướng về sân sau của quán, để một mình tôi ở lại với Hishinuma-san trong đây.
Cô ấy nhìn có vẻ không thoải mái nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài bắt chuyện để làm xoa dịu cái không khí ngột ngạt này.
“Giờ chỉ có hai người… Hay chúng ta tìm hiểu thêm về nhau đi, được không?"
“Fufufu, để đó cho chị.”
Hishinuma-san, người vừa than phiền về chú quản lý, cười như thể bản thân đã thay đổi thái độ đối xử với tôi vậy.
“Ờm, giờ thì chú quản lý đã bảo chị trở thành hướng dẫn viên cho em. Trước tiên, để chị tự giới thiệu. Chị là
Karen Hishinuma. Thật mừng khi được gặp em, kouhai-chan.”
“Tên em là Shoryu Kiryu. Thật rất mong chờ khi được làm việc cùng với chị, Hishinuma-senpai.”
“Kiryu… Shoryu…?”
Ngay lúc tôi nói ra tên của mình, Hishinuma-san ngờ vực nhìn tôi đồng thời đưa tay lên miệng như thể đang ngầm lại điều gì đó.
Tên mình có gì lạ à?
“Ừm, Hishinuma-san? Nếu chị cứ nhìn em chăm chằm như vậy, người em sẽ nóng lên đấy…”
“Ồ, thật không? Vậy thì chị sẽ nhìn em kỹ hơn vậy. Chuẩn bị đi, chị sẽ làm em khó thở ngay thôi.”
“Chị định làm như thế với em ư? Nghe như đang đùa ấy nhỉ?”
“Này, đừng có nói những lời kỳ quặc như thế nữa!”
Tôi định phản bác rằng chính Hishinuma mới là người nói những điều kỳ quặc, nhưng nghĩ lại mình là đàn em nên không dám làm vậy. Mình không thể cãi lại với đàn chị được.
Sau cùng thì tôi vẫn là một đàn em tốt tính.
=============================
2.
“Thôi, hãy bắt đầu tập chào hỏi khách nào. Trước tiên, khi có một khách hàng vào quán, làm theo chị và chào đón họ thật nồng nhiệt, được không?”
“Vâng, senpai.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Lúc đó cũng có một người khách đi vào quán,
Một người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi, nhìn có vẻ tầm 20.
Khi Hishinuma để ý thấy, tôi theo sau chị ấy tiến đến chỗ người khách.
“Chào mừng chị đến với quán. Chị muốn ngồi ở quầy hay ở bàn ạ?”
“Chào mừng chị đến với quán. Chị muốn ngồi ở quầy hay ở bàn ạ?”
“Này, kouhai! Chị nói làm theo, nhưng không có nghĩa là em phải bắt chước.”
“Ể? Để hiểu thêm về vị trí phục vụ này thì em nghĩ mình nên bắt chước chị thì tốt hơn.”
“Ừ, nhưng không phải làm như vậy!
Đúng là một đàn chị khắt khe quá mà.
Người khách hàng cười khúc khích trước cuộc trò chuyện của chúng tôi. Khi senpai nhận ra thì cô ấy cúi đầu ngay tắp lự.
“Em xin lỗi. Cậu này vừa mới tới đây làm việc thôi ạ…!”
“Ồ, thật à? Thôi, tôi không bận tâm đâu. Cậu ấy khá đẹp trai và dễ thương nữa.”
Thật tuyệt khi được ai đó tâng bốc mà.
Tôi cần phải làm mọi việc trong khả năng của mình để phục vụ khách hàng.
Và tôi bắt đầu nghiêm túc.
Tôi đặt tay lên người và thưa,”Thưa quý cô xinh đẹp, Thật rất xin lỗi vì sự bất tiện này. Người đẹp này muốn ngồi ở quầy hay ở bàn?”
“Hử? Ồ, vâng… Tôi xin phép ngồi ở quầy.”
“Lối này… Xin hãy cẩn thận.”
Tôi nắm lấy tay người phụ nữ này và dẫn cô ấy tới quầy phục vụ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hishinuma-san há hốc mồm và mắt cô ấy cứ đảo qua đảo lại trong sự ngạc nhiên.
Fufu, một cử chỉ thật dễ thương.
“Thưa quý khách, xin hãy ngồi đây ạ.”
“C-Cảm ơn.”
“Quý khách muốn uống cái gì không?”
“Ừ, để xem nào… Cocktail đi, được chứ>”
“Vâng, xin chờ một lát.”
Sau khi nhận yêu cầu, tôi gọi Hishinuma-san, người đang đứng đơ người ra ở đó từ nãy giờ.
“Senpai, cô ấy muốn một ly Cocktail.”
“Ha! ..! Hiểu rồi. Nhưng trước kia cậu đã từng làm kiểu công việc giống như này chưa?”
“Hmm? Chưa… Nhưng sao chị lại hỏi vậy?”
“Em thể hiện rất tốt, cứ như bản thân đã có kinh nghiệm rồi vậy…”
Ờ, thực ra thì đây chính là lần đầu tiên tôi làm cho công việc này, nhưng nhờ có Sarasa-san, tôi mới có kinh nghiệm đối xử với phụ nữ.
Đoán là tôi phải cảm ơn cô ấy về khoản này rồi.
Bất ngờ thay, tôi có lẽ có chút tài năng trong công việc này. Cảm giác như bản thân sẽ kham nổi nó vậy.
Nếu đúng là như thế, những ngày sau đó sẽ rất vui đây.