Tôi chia tay con bạn gái cũ vì bị ghẻ lạnh nhưng cô ta bỗng biến thành yandere

chương 34: đang yên đang lành không ngờ lại gặp phải con liều!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cũng đã được vài ngày trôi qua kể từ khi tôi bị Sarasa thẩm vấn rồi, tôi tự hỏi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu như tôi ăn nói bất cẩn, nhưng bằng cách một cách thần kì nào đó mà tôi đã thành công làm dịu Sarasa lại bằng cách hứa với em ấy rằng chúng mình sẽ đi hẹn hò một buổi.

Tình hình đã tạm lắng xuống, nhưng vẫn còn một vấn đề nho nhỏ chưa được giải quyết. Đúng rồi đấy, là về Mone đó. Đã vài ngày trôi qua rồi kể từ lúc tôi trốn thoát khỏi nhà của cô ấy, nhưng vì lí do nào đó mà tôi vẫn chưa nghe ngóng được chút động tĩnh nào về Mone cả.

Sarasa đến thăm tôi hằng ngày để đề phòng và em ấy hầu như ở cạnh tôi 24/7 để có thể bảo vệ tôi, và tôi cũng tìm cách tránh mặt Mone bằng cách nghỉ học vài hôm ở trường đại học.

Tuy nhiên, tôi có hơi cảm thấy tò mò.

Liệu Mone sẽ từ bỏ một cách dễ dàng như vậy sao?

“Hừm…”

“Shoryu à, có chuyện gì sao?”

Sarasa hỏi tôi trong khi em ấy đang uống trà của mình một cách bình thản. Tôi có nên nói thật với em ấy hay không đây? Tôi quyết định là sẽ nói thật vì nếu tôi mà giấu diếm điều gì và khiến cho Sarasa lại vào chế độ “Điên vì tình” nữa thì chết.

“Ừ thì, anh đang lo về Mone.”

“Ồ, anh cũng gan quá nhỉ khi dám nhắc đến một con đàn bà khác ngay trước mặt tôi đấy!”

Giọng em ấy ngay lập tức trầm xuống và ánh sáng biến mất khỏi đôi mắt kia với tốc độ của ánh sáng!

Đáng lẽ ra tôi không nên thành thật như vậy, nhưng mà muốn lừa ẻm thì cũng “mít-sần im-bót-sì-bồ” lắm cơ! Không còn cách nào cả, tôi hạ quyết tâm trong đầu rồi.

“Xin lỗi, xin lỗi mà! Không phải như thế đâu em yêu! Chỉ là dạo gần đây Mone im hơi lặng tiếng quá nên anh nghĩ rằng có khi nào cô ta đã bỏ cuộc rồi hay không thôi.”

Khi nghe tôi vội vàng bào chữa, ánh sáng dần quay trở lại bên trong đôi mắt của Sarasa với tốc độ rùa bò! May quá, tôi đã chọn được phương án chính xác rồi!

“Không có chuyện đó đâu. Ả ta không phải loại phụ nữ sẽ bỏ cuộc dễ dàng như thế đâu. Dù gì thì mặt của ả ta cũng dày hệt như cái đít của ả vậy đó!”

… Tôi không nghĩ một cô gái dịu hiền nết na lại nên nói những thứ như “mông đít” đâu…

“Con ả xảo quyệt đó hẳn đang bày mưu tính kế để bắt cóc anh lại một lần nữa đó.”

“Hể…”

Tôi thử tưởng tượng khung cảnh ấy xảy ra như thế nào và nó đáng sợ đến nỗi suýt tí nữa là tôi đã hét lên rồi. Nói cách khác, hiện giờ chỉ là khoảnh khoắc bình yên trước cơn bão mà thôi. Tôi thực sự mong là cô ta sẽ không theo đuổi tôi nữa. Nếu tôi mà bị mắc bẫy thêm một lần nào nữa thì tâm trí tôi sẽ đạt tới giới hạn mất thôi.

“Thôi anh đừng lo, nếu ta mà gặp lại con ả liều mạng đó thì em sẽ giết nó ngay cho anh.”

“Hả? Không, em không được giết cô ấy!”

“Không sao đâu, miễn là sau đó mọi chuyện được xử lí ổn thỏa thì sẽ không có vấn đề gì hết đâu. Nếu không có bằng chứng thì sẽ không có vụ án nào cả!”

“Ý em là sao? ‘Sẽ ổn thôi’ cái gì cơ chứ?! Em bình tĩnh lại một chút đi!”

“Ồ, em đang rất bình tĩnh đây này.”

“Em còn liều hơn cô ta nữa đó!”

Nếu hai con liều này mà gặp nhau thì sẽ chẳng có một kết cục tốt đẹp nào xảy ra được đâu. Mới nghĩ tới thôi là hai bàn tay tôi đã đầy mồ hôi rồi, đầu gối tôi thì run lẩy bẩy còn hai cánh tay tôi lại trở nên nặng như chì ấy![note54347]

Dù kết quả có là gì đi chăng nữa thì người thua cũng chỉ có mình tôi mà thôi. Tôi không muốn bị mắc kẹt giữa hai con điên Sarasa và Mone, nhưng tôi cũng không muốn hai người họ chém giết lẫn nhau chút nào cả.

“Anh chắc rằng thể nào ta cũng sẽ tìm được một giải pháp tốt thôi, nên hãy cứ bình tĩnh lại đi.”

“Không, em thà giết con nhỏ đấy luôn cho xong còn hơn là phải bỏ công sức ra làm mấy chuyện phiền phức ấy.”

“Vấn đề ở đây là anh không muốn em làm điều đó! Nếu em mà làm thế thì anh sẽ ghét em đó!”

“Ồ không sao đâu. Nếu anh mà ghét em thì em chỉ cần phải bỏ thuốc anh rồi khiến cho anh chỉ có thể dựa dẫm vào em suốt cả phần đời còn lại của anh mà thôi.”

“Chết tiệt! Đó là điều mà anh muốn tránh nhất có thể đó! Anh cực kỳ ghét mấy kết cục đen xì đó nghe chưa?”

Tôi muốn đạt được những cái kết hạnh phúc hơn là những cái kết đau khổ. Người bình thường nào mà lại đi thích mấy cái kết máu me, tàn bạo cơ chứ? Nếu tôi mà không tìm được một giải pháp hợp lí thì cô ấy chắc chắn sẽ đi xuống con đường bad end mất thôi!

Mấy cái flag như này thì nên bị bẻ gãy hết đi!

“Anh xin em đó, em hãy nghĩ lại về chuyện này đi mà!”

“Hà, thôi được rồi… em sẽ nghe lời Shoryu cưng và để chuyện giết chóc lại làm phương án cuối cùng vậy.”

“Nếu được thì anh muốn em bỏ hẳn nó luôn cơ…”

Nếu như mà cái khả năng đó vẫn còn tồn tại thì tôi sẽ chẳng bao giờ ngủ ngon được nữa mất thôi. Có vẻ như đối với Sarasa thì Mone chính là kẻ thù truyền kiếp của cổ luôn rồi nhỉ. Mà, nhìn cái cách Mone đối xử với Sarasa thì có vẻ như cậu ấy cũng cảm thấy tương tự, nên tôi chẳng thể làm được gì nữa về chuyện này rồi. Mối quan hệ của họ cứ như chó với mèo… à không, như rồng đối đầu hổ thì đúng hơn!

Dù sao thì, tôi thực sự muốn ngăn cản họ giết chết lẫn nhau.

Trong khi cả hai chúng tôi đang tìm cách để giải quyết vấn đề, chuông cửa nhà tôi bỗng nhiên reng lên.

“Ai vậy? Không thể nào, chẳng lẽ… đó lại là M-Mone chăng?”

“Làm gì có chuyện con ả yandere ấy lại đi bấm chuông một cách lịch sự như thế cơ chứ!”

“Ừ thì, cổ cũng khá là ‘táo bạo’ mà, nhỉ?”

Dù sao thì Sarasa nói cũng có lý. Mone sẽ không hành xử lịch sự như thế này sau khi tôi đã trốn thoát khỏi căn phòng cầm tù kia của cổ đâu, vậy nên con quái vật nào đang đứng ở ngoài cửa vậy? Không lẽ… là chị Hishinuma? Khả năng cao là thế lắm, dù sao chúng tôi cũng là hàng xóm của nhau mà. Tuy nhiên, nếu để chị ấy gặp Sarasa ở đây thì sẽ chỉ tổ khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Dù sao thì, tôi không thể mặc kệ mọi chuyện như thế này được.

“Nếu anh muốn thì em sẽ đi mở cửa cho anh nhé?”

“Thôi khỏi cứ để anh.”

Nếu như Sarasa mà đi mở cửa thì dù người bấm chuông có là ai đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Tôi chuẩn bị tinh thần rồi đứng dậy đi mở cửa.

“Vâng vâng, ai thế ạ?”

“A, thật tốt vì cuối cùng em cũng gặp được anh, thưa thầy!”

Tôi liền đóng cửa lại.

Hể? Tại sao vậy? Tại sao con bé lại ở đây vậy? Hay đúng hơn là, làm thế nào mà con bé tìm ra nơi tôi sống cơ chứ? Não tôi dường như ngừng hoạt động mất một lúc lâu.

Vị khách bất ngờ không phải ai khác mà chính là Chiaki Kurusu, đứa học trò cũ mà tôi từng kèm cặp cho (dù chỉ được có một ngày)!

“Thầy ơi, sao thầy lại đóng cửa mất rồi?”

Con bé cố xoay nắm cửa để mở cửa ra, nhưng tôi hạ quyết tâm sẽ liều chết để ngăn con bé vào trong căn hộ này. Thế nên tôi dồn toàn bộ sức bình sinh để giữ cho cửa đóng chặt. May thay, có một sự khác biệt rõ rệt về sức nắm và sức mạnh cánh tay giữa nam và nữ, thế nên cánh cửa không hề xê dịch dù chỉ một li.

Tuy vậy, cả tấm lưng tôi hiện đang ướt đẫm mồ hôi đây này! Không được rồi, không ổn rồi! Tôi đang bị PTSD bởi cái con bé đang đập cửa rầm rầm kia! Không phải là tôi không muốn nhìn mặt con bé, chỉ là… bản năng của tôi đang réo in ỏi rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp xảy ra nếu như tôi nhìn mặt con bé cả! Đúng thế!

“Xin thầy mau mở cửa ra đi ạ, đang có một cô học trò đáng yêu đứng chờ thầy ngoài đây đây này.”

Vì căn hộ này cũng đã cũ rồi, nên dù cửa đã đóng chặt, tôi vẫn có thể nghe rõ mồn một giọng nói của con bé phát ra từ bên ngoài.

Câu hỏi: Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi mở cửa ngay bây giờ?

Đáp án: Đời tôi sẽ không bao giờ còn được yên ổn như trước nữa. Chúng ta có hai trường hợp.

Trường hợp 1: Tôi sẽ bị đánh ngất và bị nhốt thêm lần nữa.

Trường hợp 2: Con bé sẽ đụng mặt Sarasa và họ sẽ chiến với nhau.

Kiểu gì thì tôi cũng sẽ rơi thẳng vào bad end mà thôi!

“Thầy ơi, thầy mở cửa ra được không ạ? Thầy mau mở cửa ra cho em đi mà!”

Có lẽ con bé không thích việc tôi cứ im ỉm đóng cửa nên giọng của con bé càng lúc càng trầm xuống. Đồng thời, tiếng đập cửa ngày một to hơn và dồn dập hơn.

“Mở ra…, mở ra cho em…, mở…, mở ra mau…, mở mau…, mở ra… MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ MỞ …”

ÁÁÁ! Sợ vãi linh hồn!

Tuy cho con bé có nhỏ hơn tôi thì nó vẫn đáng sợ quá mức đi mà! Nhưng vì con bé đã biết khu tôi sống rồi, trừ khi tôi cho nó một câu trả lời đàng hoàng thì nó sẽ không chịu buông tha tôi mất. Trong khi tôi đang vắt óc suy nghĩ, cố tìm một giải pháp đúng đắn nhất thì một cô gái xuất hiện ngay trước mặt tôi, có vẻ như cô ấy đang lo lắng vì sao tôi đi lâu quá.

“Shoryu cưng à, ai vậy…?”

HÍ!

Ánh sáng đang dần bị nuốt chửng bên trong đôi mắt xinh đẹp kia, và trong tay cô gái ấy là một con dao bếp.

Truyện Chữ Hay