“Hửm…? A, nơi đây là…?”
Mình đã ngủ được bao lâu rồi vậy? Khi tôi mở mắt tỉnh giấc, tôi có thể nhìn thấy một cái trần nhà xa lạ. Tôi đang ở đâu thế này? Tôi cũng không thể suy nghĩ được gì rõ ràng cả… Tại sao tôi chẳng nhớ được gì hết vậy nè?
“Hự, chuyện gì… đã xảy ra vào ngày hôm qua thế?”
Khi tôi ráng ngồi dậy để kiểm tra tình hình, tôi cảm thấy có một cảm giác khó chịu nơi cổ tay của tôi, nhìn qua thì thấy cái cổ tay phải của tôi bị còng chặt mất rồi.
“Hừ… Lại bị còng tay nữa à?”
Khoan chờ tí, tại sao tôi lại bị còng thế này? Thêm nữa là đầu kia của cái còng lại đang bị khóa chặt vào đầu giường mất rồi. Chuyện này là sao đây?
“Ể? Tại sao mình lại đang trần như nhộng nữa rồi thế này?”
Do đang bị bối rối nên tôi chưa kịp để ý, nhưng nếu nhìn kĩ thì hiện giờ tôi đang bị trần như nhộng luôn đây này. Tại sao vậy? Chẳng lẽ tôi đã thả rông ngủ nguyên đêm luôn sao?
Không không, tôi còn chẳng nhớ mình có cởi quần áo ra không nữa kìa, với cả tôi không có thói quen ngủ trần truồng như thế này. Nhưng vì một vài lí do nào đó mà tôi đang không mặc quần áo, và bị còng. Tôi thề là tôi không có cái sở thích quái dị này đâu, thiệt!
“Chuyện quái gì đã xảy ra với mình vây…?”
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh kiểm tra, nơi đây có vẻ như là phòng của Kurusu… à không, phòng của Mone thì phải.
“Không thể nàooo…”
Cùng với một cơn đau đầu bất chợt, kí ức đêm qua chợt ùa về với tôi, mặc dù chúng còn hơi mờ nhạt lắm.
Cái cảnh mà tôi ngồi xem DVD với Mone.
Cùng với cảnh mà Mone đang ngòi đè lên người tôi.
Và nụ cười đầy dâm dục của cô ấy khi cô ấy đang quyến rũ tôi.
“Có thể nào… mình đã làm những chuyện đó không?”
Tôi đang cố gắng để nhớ lại mọi thứ đã xảy ra, nhưng có vẻ chuyện tôi “vượt biên giới” với Mone là thật rồi. Tôi không biết nó xảy ra kiểu gì, cơ mà…
“Anh dậy rồi đấy à? Anh đúng là thích ngủ nướng quá đi à!”
Bỗng nhiên tôi nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau mình, thế là tôi quay phắt người lại và trước mắt tôi là cánh cửa ra vào đang được mở toang ra, đứng dưới cánh cửa là Mone, người đang cầm một cái khay màu bạc.
“M-Mone?”
“Chào buổi sáng. Người anh cảm thấy sao rồi?”
“Hở…? À thì cũng ổn… Tớ ổn, cơ mà…”
“Thế thì tốt rồi.”
Mone nói thế rồi nở một nụ cười tỏa nắng. Khung cảnh này chẳng khác gì ngày thường cả, nên chắc đây chỉ là do trí tưởng tượng của tôi mà thôi, nhưng có vẻ như đôi mắt của cổ có chút vẩn đục hay sao ấy.
“Đừng có nhìn em chằm chằm như thế chứ… Em sẽ lại nổi hứng nữa mất!”
Cái cảnh mà Mone lưỡng lự ngập ngừng nhìn cũng dễ thương đó, nhưng mấy câu cổ nói ra thì chẳng dễ thương tẹo nào, nói nó nghe dâm dục thì đúng hơn. Tôi không ngờ là ngoài việc là một con điên vì tình, cổ còn là một con cuồng dâm nữa chứ! Tôi cảm thấy bất ngờ trước việc mình chẳng biết bao nhiêu về cổ cả, dù cho tự nhận bản thân là bạn thân của cổ.
“Anh có còn nhớ khuôn mặt của em vào… ngày hôm qua không?”
“C-Có…?”
Sau khi nghe cô ấy hỏi như thế, khung cảnh ngày hôm qua liền hiện về trong đầu tôi như một thước phim mờ nhạt. Và ngay lập tức, cơ thể của tôi liền cho ra một phản ứng sinh học phù hợp với kí ức ấy.
Cái cơ thể này đúng là vô kỷ luật thiệt sự luôn đó!
Không cơ mà… chỉ việc nhớ lại chuyện mình đã làm tình với người phụ nữ xinh đẹp kia thôi, thì dù cho tôi chưa có đến tuổi dậy thì cũng sẽ phản ứng y hệt mà… Chờ đã, tôi đang cố lý do lý trấu cho ai nghe thế này?
“Hử?... Anh có nhớ sao?... Chà, cũng đúng… Dù cho có đang bị thôi miên thì anh cũng vẫn rất nhiệt tình khi làm chuyện đó mà…”
Cô ấy lại cười lớn bằng một giọng quyến rũ chết người. Thôi miên? Thôi miên gì cơ? Tôi không nhớ là mình có bị thôi miên gì hết cả…
“Chỉ cần nhớ lại thôi là em đã không kiềm chế được nữa rồi! Nhưng anh hẳn là đang rất đói có phải không? Em sẽ làm một chút đồ ăn cho anh, chúng ta sẽ ăn cùng nhau, rồi tắm cùng nhau, rồi lại làm tình cùng nhau…”
Đúng là tôi đang rất đói vì tôi chưa có gì bỏ vào bụng kể từ hôm qua cả, và cũng đúng là tôi đang rất muốn đi dội một cái gáo nước cho sạch… Tuy nhiên, nếu mà tôi phải làm thế cùng với Mone thì… tôi sẽ cảm thấy ngại lắm!
“Món này là món pasta cà chua đặc biệt của em. Há miệng ra đi nào.”
Hương thơm ngào ngạt của món mì khuấy động trong mũi tôi, và câu “há miệng ra đi” của cổ khiến cho tôi phải tự hỏi chẳng có lẽ cổ định đút tôi ăn thật sao. Tôi rất sẵn lòng để cho cổ đút cho mình ăn, nhưng tôi không nghĩ là mình có thể tin tưởng mấy món ăn do cô gái này nấu đâu.
Khi mà cổ đã dám thừa nhận là cổ đã thôi miên tôi, thì tôi không thể nào rũ bỏ những khả năng là mấy món ăn đó đã bị bỏ thuốc được. Mấy món như thuốc ngủ này, thuốc “cúc dịch” này, thuốc mê này, thuốc “cúc dịch” này, … Điều quan trọng phải nhắc lại hai lần!
“Chuyện gì thế? Cái khuôn mặt lo lắng đó là sao vậy? Bộ anh nghĩ em đã bỏ gì vào món ăn này hay sao?”
“Ờ… ừm…”
Sao mà bả biết hay vậy? Bộ tui dễ bị đọc vị như thế sao?
“Em biết là do em đã quan sát Kakeru cưng từ rất rất lâu rồi đó!”
“H-Hả?”
“Em biết rõ khuôn mặt của anh khi nào anh đang giận dữ, khi anh đang lo âu, khi anh đang cảm thấy buồn bã, khi anh đang tập trung suy nghĩ, khi anh đang mơ tưởng mấy thứ tục tĩu, khi anh đang thèm muốn thứ gì đó… Em biết tất cả mọi thứ về anh đó…”
“C-Cả cậu cũng bị như vậy sao Mone?”
“Em hiểu rõ mọi thứ mà Kakeru cưng đang nghĩ trong đầu… Hừm hứm hưm~, chẳng phải chuyện đó là điều hiển nhiên đối với một cô bạn gái hay sao?”
Cô ta đang cười rất tươi nhưng đôi mắt đó thì lại chẳng tươi cười chút nào cả. Mà ai cơ? Là cái gì? Của ai mới được?
Không, không thể nào, dù cho cái thằng nhân vật chính có đần đến đâu đi chăng nữa thì nó cũng phải tự nhận biết được khi nó bị đối xử như này chứ !
“Anh thậm chí còn không thể ăn đồ ăn do bạn gái đáng yêu của anh nấu hay sao…?”
Cô ấy có cảm tình với tôi, tôi rất hạnh phúc khi biết điều đó. Nói thật thì tôi cảm thấy rất vui, nhưng cái cách mà cổ thể hiện nó là hơi quá để tôi có thể chấp nhận tình cảm của cổ. Và mặc dù là chúng tôi đã vượt rào với nhau rồi, tôi vẫn coi cô ấy là con bạn thân của mình. Tôi chẳng có chút tình cảm lãng mạn nào đối với cổ cả. Vậy nên tôi không thể đáp lại tình yêu của cổ dành cho tôi.
“Không không không… Cậu là…”
“Chúng ta là người yêu của nhau. Chúng ta đã có một buổi tối nồng nhiệt với nhau vào tối hôm qua kia mà, anh không nhớ sao? Hay là có chuyện gì khác hả? Bộ anh không hài lòng với tôi sao?”
Mone liền nheo mắt lại lườm tôi bằng cặp mắt đã mất hết ánh sáng đầy lạnh lẽo. Ôi không, chuyện này còn tệ hơn cả hồi với Sarasa hay Chiaki nữa cơ. Mấy con yandere này chúng nó hành xử khác nhau quá, tìm cách đối phó với một đứa thôi đã đủ chết rồi, mà tôi chỉ là một con gà chết nhát mà thôi nên làm sao mà tôi đối phó được với cả ba người bọn họ kia chứ!
Đầu tiên thì tôi cần phải kiên nhẫn cái đã. Vậy nên tôi đành phải chịu ăn đồ ăn cô ta nấu và tắm chung với cô ta luôn.
“Không, mình không phiền đâu, nhưng mà…”
“Em mừng lắm. Em sẽ quay lại sau vài phút nha, để em nêm nếm thêm gia vị vào nữa…”
“Thêm gia vị sao…?”
Nói rồi, Mone ngậm lấy một thìa pasta, sau đó cổ bắt đầu đưa mặt lại gần mặt tôi và ép môi của cổ lên môi của tôi.
“Hứm!?”
Đây không chỉ là một nụ hôn bình thường thôi đâu. Cô ta ép tôi phải mở miệng ra và rồi dùng lưỡi của cô ta đẩy hết món pasta vào mồm tôi. Tuy gợi dục là vậy, nó lại không được ngon cho lắm, có thể là do nó đã bị cô ta ngậm lấy mất rồi. Mà dù sao thì vị của món pasta này cũng không tệ, chỉ là tôi thích được ăn kiểu bình thường hơn.
“Nó có ngon không anh? Món pasta cà chua tẩm nước bọt của cô bạn gái đáng yêu của anh có ngon không?”
“… Chà… cũng không tệ…”
“Thế thì tốt, còn nhiều lắm nên anh hãy cố mà ăn cho hết nhé!”
Hả? Bộ cô ta định mớm cho tôi ăn hết cái đĩa này luôn hay sao vậy? Có thật là nó chỉ trộn với nước miếng của cô ta thôi hay không vậy? Có chắc là nó không bị bỏ thuốc gì hay không đó?
Dù cho lòng tôi đang chất chứa đầy nỗi lo, tôi vẫn chẳng thể làm điều gì khác ngoài việc ngoan ngoãn ăn hết món pasta được mớm tận mồm kia. Tôi không biết liệu Mone sẽ làm gì với tôi nếu tôi không vâng lời cổ nữa. Tương lai của tôi sẽ trôi về đâu đây trời!