Cũng đã được vài ngày rồi kể từ khi tôi trốn thoát khỏi cái địa ngục kia. Ngay lúc này, tôi đang vào thế cúi đầu Dogeza, còn ngay phía trước tôi là Kurusu, người đang ngồi trên ghế trong khi nhìn xuống tôi với một ánh mắt lạnh lẽo chết người.
“Cậu có gì để giải thích không?”
“Để xem nào… Thật ra thì, hiện giờ tớ đang bị mắc phải một cái vũng bùn rắc rối còn sâu hơn cả đáy biển nữa cơ… nên là chuyện này để sau hãy giải thích có được không?”
“Nói cho tớ biết, ngay bây giờ.”
Khi Kurusu lườm tôi như thể cô ấy chuẩn bị giết tôi thì bản năng của tôi liền mách bảo tôi phải chạy trốn ngay lập tức. Chuyện này tệ quá, quá sức tệ, hết sức là tệ!
Nếu như tôi nói thật tất cả mọi thứ thì đời tôi coi như chấm dứt.
Mà nếu như tôi nói dối, thì thể nào cô ấy cũng biết và đời tôi cũng vẫn coi như chấm hết.
Kiểu gì thì tôi với đời cũng phải nói lời vĩnh biệt cả! Tôi không nghĩ là bản thân muốn chọn lựa chọn nào trong số hai lựa chọn kia cả đâu. Tôi còn yêu đời lắm, cho nên…
“Chuyện đó…”
“… Để trốn thoát khỏi con bạn gái cũ thì cậu đang ở nhờ tại phòng của chị Hishinuma, và để cảm ơn chị ấy thì cậu đã mời chị ấy đi uống nước ở nhà hàng kia phải không?”
“Chính con nhà bà Xác!” [note53269]
Thế rồi tôi quyết định kể cho cô ấy nghe một câu truyện trộn lẫn giữa sự thật và dối trá, trong khi bỏ qua những điểm quan trọng mà cô ấy không cần phải biết. Câu truyện này nghe cực kì hợp lí và không có chỗ nào đáng nghi cả. Nhưng đôi mắt của Kurusu vẫn y như lúc trước, chẳng thay đổi gì cả.
“Mình vẫn chưa bị thuyết phục…”
“Ể? Tại sao?”
Còn gì mà chưa chịu tin nữa? Tôi đã cố gắng thuyết phục đến vậy mà vẫn còn bị nghi ngờ sao?
“Ý tớ là… tại sao lại là người phụ nữ đó chứ? Nếu cô ta có thể sống với cậu thì tại sao tớ lại không được làm vậy?”
À hiểu rồi, thì ra là vậy.
Có vẻ như Kurusu không thích việc tôi chọn chị Hishinuma, một tiền bối, để nhờ tư vấn chứ không phải cô ấy, người bạn thân của tôi. Thấy cô ấy ghen như này cũng khá là dễ thương đấy chứ! Vì là bạn tốt của nhau nên tôi cũng cảm thấy rất vui khi cô ấy quan tâm mình đến mức này.
“Cho tớ xin lỗi, Kurusu. Lần sau tớ sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của cậu vậy, thế nên hãy tha thứ cho mình nhé được không?”
Tôi quỳ sụp xuống và xin lỗi bằng cả tấm lòng của mình. Tốt hơn hết là xin lỗi cho đàng hoàng tử tế để cảm xúc của tôi có thể truyền tới cô ấy và sẽ không có gì đáng sợ xảy ra cả. Hơn hết cả thì cô ấy vẫn là người bạn thân nhất của tôi cơ mà. Tôi chắc rằng cô ấy sẽ hiểu được nỗi lòng của tôi mà thôi.
“… Không bao giờ tha thứ…”
Ôi không cô ấy không có hiểu được nỗi lòng của tôi rồi!
Tôi cứ tưởng hai chúng ta là bạn thân cơ chứ! Hay là tôi chưa có xin lỗi đủ thành tâm nhỉ? Nếu là vậy thì tôi sẽ phải xin lỗi bằng cách đập đầu thật mạnh cho đến khi nó chảy máu thì thôi. À không, thế thì đau lắm!
Ngay khi tôi đang phân vân có nên đập đầu vô gối xin lỗi hay không, thì Kurusu phồng má lên và nói:
“Nếu cậu không gọi tớ bằng tên thì tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu!”
Mặt của cổ đỏ lên một tí sau khi nói thế. Úi giời, tưởng gì! Đúng là bạn thân của tôi! Nghĩ lại thì cũng đúng, là bạn thân của nhau mà không gọi nhau bằng tên thì có thật là bạn thân của nhau hay không?
“Được rồi Mone. Cậu có thể tha lỗi cho tớ được không?”
“Hứm… Tớ sẽ tha thứ cho cậu nếu cậu chịu đi hẹn hò với tớ một buổi.”
Cứ tưởng là chịu gọi cô ấy bằng tên thì mình đã được tha thứ rồi chứ, nhưng nếu chỉ cần đi chơi với cô ấy một buổi thôi là được tha tội thì là cái giá quá rẻ đối với tôi rồi.
“Được thôi, đi hẹn hò một buổi nào, hứa luôn đó!”
Khuôn mặt đáng sợ mà cô ấy đang đeo nãy giờ liền được thay thế bởi một nụ cười hiền hậu. Tạ ơn Chúa! Tôi thoát nạn rồi! Tạm thời thì coi như tôi đã được an toàn rồi.
Tôi đã tưởng thế, cơ mà…
…
“T-Tại sao cậu lại làm thế này với tớớớ?”
“Hì hì, cưng quá cơ!”
Tại sao… Tại sao tôi lại bị áp đảo bởi Mone cơ chứ?
Tôi cứ tưởng đây là một buổi hẹn hò tại nhà cơ mà, cô ấy bảo là cô ấy muốn thư giãn tại nhà nên chúng tôi quyết định là sẽ ở nhà coi DVD. Đó là những gì mà tôi nhớ được, thế nhưng nửa chừng thì ý thức của tôi bắt đầu mờ dần đi và tôi bị Mone tấn công.
“Haha… cậu nhìn như cậu đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra ấy.”
Cô ấy vừa nói vừa cười quyến rũ.
“Cưng à… Em cũng không muốn mọi chuyện phải đi đến mức này đâu, nhưng em không chịu nỗi nữa rồi…”
Cổ đang nói cái quái gì vậyyy? Chậc, tôi cũng không hiểu rõ mọi chuyện nữa. Tâm trí tôi bắt đầu mờ nhạt dần đi rồi. Tôi không nghĩ được gì nữa…
“Em cứ tưởng là em đã làm được ngay lần đầu rồi, nhưng khi em thử thì nó lại không có ở đó… Nhưng em cũng không thể dùng nó là lí do để lấy được thứ đó đâu, có phải không…?”
Cô ta đang nói cái quái gì vậy? Lần đầu? Thử một lần rồi? Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói cái quái gì hết. [note53270] Tôi muốn hỏi cho rõ, nhưng ý thức của tôi đangg trôi đi quá nhanh và tôi không thể mở miệng ra nói vì một lí do nào đó.
“Có quá nhiều thứ không cần thiết lanh quanh bên Kakeru, vậy nên em không thể phí phạm thời gian thêm được nữa… Em sẽ loại bỏ bọn chúng dần dần, nhưng trước khi em làm thế thì em muốn Kakeru, em muốn anh nhiều đến mức em không thể ngừng nghĩ về anh được…”
Nói thế rồi, cô ấy hôn cổ tôi liên tục không ngừng nghỉ. Việc này cũng không tệ, nó rất sướng và thoải mái. Tôi không nghĩ được gì nữa hết. Tâm trí tôi trống rỗng hết cả rồi.
“Hửm, anh không thể nghĩ được gì nữa phải không? Anh đang khó chịu lắm có phải không? Cái đĩa DVD nó không phải là một vật bình thường đâu, em tự làm ra nó đó. Anh đã bao giờ nghe đến hiệu ứng tiềm thức chưa? Em đã thêm những hình ảnh thôi miên vào trong những cái đĩa DVD đó.”
Hiệu ứng tiềm thức? Tôi hình như có nghe đến thuật ngữ này rồi, nhưng tôi lại không thể nhớ ra nó là gì.
“Đó là lí do tại sao Kakeru lại bị chóng mặt như vậy đấy… Hừm hưm hứm, có vẻ như công sức em bỏ ra không bị phí hoài rồi!”
Nói rồi, Mone bắt đầu cởi bỏ quần áo của tôi ra. Từng cái từng cái một, cô ấy chậm rãi lột đồ của tôi và cuối cùng thì tôi đã bị lột sách hết cả rồi. Và tôi thậm chí còn chẳng thể chống cự nữa chứ. Tôi không thể dồn sức vào cơ thể của mình được nữa.
“Ôi không, đừng có chống cự vô ích vì nó không có tác dụng đâu. Em đã chọn video thôi miên có tác dụng khiến cho anh không thể chống cự nên bây giờ cơ thể của anh sẽ không cử động được đâu.”
Thế rồi Mone vừa liếm vừa mơn trớn khắp cả cơ thể tôi. Bàn tay của cô ấy cuối cùng cũng tìm được tới nửa thân dưới của tôi.
“Anh không cần phải lo gì hết. Em sẽ lo hết mọi chuyện cho. Em sẽ xử lí hết những ai dám ngáng đường chúng ta, và khi chúng ta có con, khi đó chúng ta sẽ sống với nhau như một gia đình đầm ấm!”
Và rồi Mone cởi quần ra, đặt thằng nhỏ đang cương cứng của tôi vào trong cô bé của cô ấy.
“Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi… Kakeru của em…”
Cô ta nói thế trong khi đang hãm hiếp tôi điên cuồng. Cô ta thì thầm những lời yêu đương tới tôi qua hành động, và tôi chỉ có thể bất lực để cho cô ta làm gì thì làm. Tôi không có cách nào khác ngoài việc chấp nhận tình yêu của cô ấy dành cho tôi cả.
“Ha ha… nó có sướng không anh?... Em sẽ khiến cho anh còn sướng hơn nữa… sướng hơn cả thế này nhiều nữa đó… và anh sẽ không thể nghĩ tới ai khác nữa… ngoài em…”
Nó rất là sướng. Tôi không thể nghĩ tới thứ gì khác hết, và điều duy nhất có ý nghĩa với tôi hiện giờ là Mone.
Tôi thật sự chẳng thể nghĩ tới thứ gì khác ngoài cô ấy cả.
Tôi chỉ muốn Mone mà thôi.
Tôi muốn ôm lấy Mone nhiều hơn nữa.
Cả người tôi bây giờ đang bị điều khiển bởi khát vọng tình dục điên cuồng.
“Nghĩ về em nhiều hơn nữa đi!... Anh chỉ được phép nghĩ về em mà thôi!”
Cô ấy nói đúng.
Tôi không thể nghĩ về thứ gì khác nữa ngoài Mone.
Vậy thì tại sao tôi lại không ngừng kiềm chế nữa và cứ để dục vọng chiếm lấy tôi nhỉ?
Không, ngay từ ban đầu tôi đã chẳng cần phải kiềm chế rồi. Mối quan hệ của tôi với Hishinuma chỉ là tạm thời mà thôi, chẳng có chút gì là tình yêu trong đó cả.
Nếu là thế thì, việc tôi đổ dồn tình yêu của mình cho Mone là không sao mà đúng không? Được rồi, cứ làm thế đi. Bây giờ, tôi sẽ trao cho Mone tất cả tình yêu của mình và mặc cho bản thân đắm chìm trong dục vọng.
Đó là những gì mà tôi có thể nghĩ.
Tôi nhìn lên mặt của cô ấy.
“A… Kakeru… Em yêu anh…”
Khuôn mặt của cô ấy thật gợi cảm, thật dễ mến, và cũng thật xinh đẹp và đầy sự điên cuồng.