“Hà~... Chẳng muốn sống tiếp chút nào cả!”
“... Ừ em cũng rứa, nhưng là vì một lý do khác.”
Tôi cảm thấy chán sống quá rồi. Tôi không ngờ là mình lại bị cô ấy ấn ngực vào suốt cả thời lượng bộ phim. Điều đó khiến cho tôi phải hết sức tập trung giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, đến mức mà tôi không thể thưởng thức bộ phim trọn vẹn được.
“Nè hậu bối, chị muốn dẫn em đến một chỗ này để đền bù cho em, nếu như em ổn với việc đó.”
“Không vấn đề gì cả, nhưng chị ơi mình đi đâu thế?”
“Phư phư… bí mật!”
Chị Hishinuma nháy mắt với tôi trong khi lè lưỡi ra.
Dễ thương quá đi à, nhưng tôi cũng sẽ khó mà cưỡng lại được sự cám dỗ khi thấy chị ấy hành xử như này mất. Tôi có nên chọc ghẹo chị ấy tiếp không ta? Tôi vừa đi theo chị ấy vừa nghĩ như thế.
“Chúng ta tới nơi rồi nè.”
“Chỗ này là… khu trò chơi à?”
Chúng tôi đi đến một trung tâm trò chơi không xa nơi chiếu phim cho lắm. Tôi có hơi ngạc nhiên đó.
“Chị Hishinuma này, bộ chị thích trò chơi điện tử lắm à?”
“Chà. Chị hay đến đây từ khi chị còn nhỏ xíu cơ, nhưng chị chỉ toàn chơi mấy trò như UFO Catchers hay mấy trò chơi nhịp điệu thôi à…”
“Em nghĩ nó rất là dễ thương đó.”
“D-Dễ thương ư…?”
Mặt của chị Hishinuma liền ửng đỏ lên đầy xấu hổ, khuôn mặt của chị ấy thật thà quá nhỉ. Phản ứng của chỉ dễ thương quá đi mất.
“Vậy, chị có muốn chơi trò bắn súng nào không? Em chỉ thấy mấy trò bắn xác sống mà thôi…”
“Th-thây ma? Hôm nay chị có đủ mấy cái xác biết đi cho cả nguyên ngày rồi!”
“Chỉ vì bộ phim hồi nãy thôi sao? Nó chỉ là giả tưởng thôi mà.”
“Chị không hiểu em đang nói gì hết…”
Tôi cứ mong là chị ấy sẽ bật lại ngay như mọi hôm chứ. Có vẻ như chỉ cực kỳ ghét mấy con xác sống nhỉ.
“Em rất thất vọng về chị đó, chị Hishinuma à.”
“Nè, ai cho em thất vọng về chị mà không có sự cho phép của chị chứ hả?”
“Vậy thì thôi… Chị muốn chơi game gì đây? Hay là chơi mạt chược đi.” [note47989] [note47990]
“Hửm, em gan lắm mới dám thách chơi mạt chược với chị đó. Chị sẽ không cho em đi một lá bài luôn! Chờ đã… sao chúng ta đến đây chỉ để chơi mạt chược thôi chứ? Ít nhất thì cũng phải chơi game nào mà mấy cặp đôi hay chơi ấy.”
À đây rồi. Nói thật thì tôi cũng khá là ngạc nhiên đó, nhưng giờ thì tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Em giỡn xíu thôi ấy mà. Vậy, chị muốn chơi trò gì đây?”
“Để xem nào… trò này cũng không hẳn là một trò chơi gì cả…”
“Không phải là trò chơi á? Nếu chị đến khu trò chơi điện tử mà không chơi trò chơi điện tử nào thì sao chị có thể tự gọi mình là một game thủ được hả?”
“Chị không nhớ là mình có bao giờ tự nhận là game thủ cả! Cứ đi theo chị đi.”
Nếu cứ đứng đây nói chuyện hoài thì sẽ làm phiền đến các vị khách khác mất thôi. Không còn cách nào khác, tôi đành đi theo chị ấy. Sau đó, chúng tôi bước đến một góc của khu trò chơi, nơi đặt những buồn chụp ảnh.
“... Buồng chụp ảnh à?”
“Đúng rồi đó. Chị đã luôn muốn được chụp ảnh chung với bạn trai của chị lâu lắm rồi.”
“Chà, đó đúng là một ước mơ ngốc nghếch nhỉ.”
“Đừng có gọi nó là ước mơ, làm ơn! Mà dù sao thì nó cũng ổn thôi mà, có phải không? Có một ước mơ nhỏ nhoi như thế cũng có hại gì đâu…”
Chị Hishinuma bỗng trở nên ủ rũ sau khi nói chị ấy có một ước mơ nhỏ bé, nhưng có như vậy thì chị ấy vẫn rất là dễ thương. Nếu tôi mà là một thằng đàn ông bình thường nào đó thì tôi đã cảm thấy hồi hộp hết chịu nổi rồi.
“Thôi được rồi. Giờ thì chúng ta cùng chụp ảnh với nhau nhé.”
“Nó… có được không vậy?”
“Chị nói cái gì thế? Chị là người đã dẫn em tới đây kia mà.”
“Ừ thì cũng đúng, nhưng mà…”
“Dù sao thì em cũng là bạn trai của chị mà. Ít nhất thì em cũng phải cố biến ước mơ ngốc nghếch của chị thành hiện thực chứ.”
“Nè, em lại chê bai nó nữa rồi kìa!”
Tôi bước vào trong buồng chụp trong khi cố gắng dỗ dành một Hishinuma đang phụng phịu.
“Chị Hishinuma này, chị chọn đi. Nói thật thì đây là lần đầu tiên em thử cái này nên chị muốn làm gì cũng được.”
“Ồ thật sao? Đây là lần đầu của em thật sao?”
“Vâng, thế nên hãy đối xử tốt với em nhé!”
“Em làm ơn đừng có nói mấy thứ kì cục như vậy có được không? Chúng ta sẽ bị người khác nhìn bằng những ánh mắt kỳ cục lắm đó.”
Nghe thế tôi mới chợt để ý thấy những khách hàng khác (đa phần là con gái) ở khu buồng chụp ảnh đang nhìn tôi bằng những ánh mắt ngộ nghĩnh.
“Bị bọn họ nhìn như thế làm em cảm thấy thích lắm, có đúng không?”
“Vâng nó tuyệt vời lắm! … K-khoan đã, nó không có tuyệt chút nào hết! Đừng có dụ em đồng ý với mấy thứ kỳ quặc như vậy chứ! Em không có cái sở thích như thế đâu. Thôi chị lẹ lên đi.”
Tự nhiên chị Hishinuma nổi giận một tí và kéo tôi vào bên trong buồng. Tôi đã cố hết sức để nghĩ ra câu đùa đó nhưng tôi đoán là chị ấy không thích nó cho lắm nhỉ.
“Này nhóc hậu bối, chị quyết định thay cho em luôn có được không?”
“Cứ tự nhiên, em có biết gì về cái trò này đâu. Chị muốn làm gì cũng được.”
“OK cảm ơn em. Vậy thì em có thể dùng cái này… để làm cho mặt đẹp lên… À cũng có loại dùng để phóng to lên luôn đó. Cái này sẽ làm cho em nhìn giống mấy con thú. Chị cũng thích loại có thể cử động…”
Chị Hishinuma hào hứng chơi với cái máy, trong khi tôi lại chẳng thể hiểu nổi dù chỉ một từ mà chị ấy nói ra. Dù tôi không hiểu chị ấy đang làm gì, tôi mừng là chị ấy cảm thấy vui vẻ khi làm điều đó.
Sau khi chỉnh sửa một hồi lâu, chị Hishinuma quay sang tôi và khoanh tay lại.
“Xong rồi đó nhóc hậu bối. Chúng ta chuẩn bị chụp ảnh đó, nên là tạo dáng cho chị đi! Và nhớ cười thật tươi nữa đó nha. Ok không?”
“Ok thôi, chị hãy giơ hai tay thành hình chữ V trong khi đang làm mặt phê đi.”
“Sao nghe giống như đang quay phim ngoại tình thế hả? Coi nào, đừng có giỡn nữa, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Tôi nghĩ là mình không thích câu đùa trả đũa kiểu này lắm, nhưng tôi bỏ qua và chụp một loạt những bức ảnh với chị Hishinuma. Đây là lần đầu của tôi nên tôi có hơi lo rằng không biết mình có ăn ảnh không.
“Tốt, tốt, thêm một nháy nữa là ta xong rồi.”
“Chị muốn làm dáng kiểu gì cho nháy cuối đây?”
“Hừm… chị đoán là… Em nhắm mắt lại một chút được không?”
“À thì, cũng được thôi…”
Tôi tự hỏi là tạo dáng kiểu gì mà phải nhắm mắt thế nhỉ, nhưng tôi vẫn làm theo lời chị ấy. Cỗ máy thông báo, “Chúng tôi sắp chụp ảnh”, và nó bắt đầu đếm ngược.
Khi chỉ còn đúng một giây, tôi bỗng cảm thấy một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi tôi.
“Hửm?”
Tôi quá đỗi bất ngờ khi mở mắt ra thì thấy chị Hishinuma đang hôn tôi. Và tiếng chụp ảnh vang lên ngay khoảnh khắc đó.
Sau khi chụp xong rồi, Hishinuma liền rời khỏi tôi và mỉm cười đầy tinh nghịch, khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng như lửa đốt vậy.
“Hehe, đó là để trả thù cho việc em dám chọc ghẹo chị đó. Chị sẽ đi lấy tấm ảnh đầu tiên của chị với bạn trai chị nha♡.”
Nói xong thì cô ấy liền rời khỏi buồng chụp ảnh, để tôi đứng tồng ngồng bên trong. Nè, cái đó là vi phạm nguyên tắc mất rồi! Tôi quá xấu hổ nên mặt đỏ hết cả lên. Không được, tôi không thể nào trẻ con như thế được, bình tĩnh lại tôi ơi.
“Đây nè. Cái này là dành cho em đó nha.”
“Cảm ơn chị…”
Mặc kệ những lo lắng của tôi, chị Hishinuma đưa một nửa số ảnh vừa được chụp cho tôi. Đương nhiên mấy tấm này cũng bình thường thôi.
Ơ mà, nên xử sự thế nào đây? Chụp một quả ảnh bất cẩn như vậy, lỡ như ai đó nhìn vào thì họ không chỉ nghi hoặc mà còn hiểu lầm rằng chúng tôi đang hẹn hò mất, chẳng phải ư?
Tôi cũng chả chắc nữa… Dừng lại đi mà, nó xấu hổ lắm! Cái gì vậy chứ, chị bỗng dưng xấu tính quá đó, chị Hishinuma à! Đã vậy thì tôi cũng phải xấu tính hết mức có thể để trả đũa lại chị ta nhỉ, hừm…
“Sao tự nhiên làm mặt dữ dằn thế nhóc?”
“Chị không cần lo về chuyện đó. Em chỉ đang cố nghĩ ra cách trả đũa nào đó thật tuyệt mà thôi.”
“Đương nhiên là chị phải lo về chuyện đó rồi! Em không được làm thế với chị, dù sao chị cũng là bạn gái của em cơ mà.”
Chúng tôi bước ra khỏi khu chụp ảnh trong khi đang nói những thứ ngớ ngẩn với nhau như thế. Rồi bỗng nhiên tôi nghe thấy một giọng nói vang lên đằng sau tôi.
“Kakeru…kun…?”
Tôi liền quay người lại thì thấy Kurusu đang đứng đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy là một biểu cảm cực kỳ đáng sợ.