Tôi chết rồi đấy, các người vừa ý chưa?

chương 08: lorona ruth.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Haa..."

Vì nỗi buồn đột ngột cuộn trào trong tim, Lorona thở dài.

Dạo gần đây cô ấy đã gặp phải không ít khó khăn.

Lorona đang chuẩn bị tham gia một buổi lễ kỷ niệm của học viện hoàng gia. Và thật sự thì, cô thà nghỉ ở nhà còn hơn.

Cô lẩm bẩm rằng: "Thể nào Ngài Velbutte cũng dành thời gian với Lumina thay vì mình, sự có mặt của mình ở đó chẳng có ý nghĩa gì cả."

Nhớ lại gương mặt vị hôn thê của mình, Lorona lại thở dài. Kể từ khi cô đăng ký vào học viện hoàng gia, mối quan hệ của họ chỉ càng trở nên căng thẳng hơn.

Thái tử Velbutte, vị hôn thê của cô từ khi cô mới 4 tuổi, đã không còn quan tâm gì tới cô nữa.

Khi họ còn trẻ, anh với cô từng là bạn tốt. Nhưng giờ thì họ chẳng khác gì người dưng. Lorona còn nhận thấy rằng mình đang bị anh ta ghét bỏ.

Cô không hề cầu xin anh ta phải yêu mình hay gì cả, dù sao thì đây cũng là một cuộc hôn nhân sắp đặt.

Hơn nữa, danh hiệu công chúa tương lai và vị vua tương lai không gì hơn ngoài gánh nặng đối với Lorona.

Khi sinh ra là con gái của Bá tước Ruth, cô đã từ bỏ từ lâu và chấp nhận số phận của mình. Cô luôn cố gắng hết sức để không cản đường hay gây nên tiếng xấu cho anh ta.

Ngay cả khi họ không thể trở thành một cặp đôi thật sự, cô vẫn muốn được Velbutte coi là gia đình.

"...Mình không biết liệu có nên nói với cha về chuyện của Lumina không."

Cô liền nhận ra chuyện đó thật vô lý rồi lắc đầu.

Lorona biết dù cha cô rất tử tế với cô, nhưng ông lại không đứng về phía cô. Ông ấy không thích ai cản đường công cuộc xây dựng một pháo đài kiêm quốc gia của mình cả. Và ông cũng rất thích khoe khoang về chuyện Lorona là hôn thê của hoàng tử.

Nên nếu Lorona phàn nàn về chuyện này, cha cô chắc chắn sẽ làm ầm lên.

Cô cũng phải chú ý đến Lumina, nguyên nhân trực tiếp của mọi chuyện nữa.

Velbutte là hôn thê của Lorona. Do đó, Lumina đáng lý ra phải tránh việc trở nên quá thân mật với anh ta và làm cho những người xung quanh hiểu nhầm chứ.

Đã là con gái của một gia đình quý tộc thì phải cư xử khiêm tốn, vì cuối cùng thì cũng phải kết hôn với một gia đình quý tộc khác thôi.

Lorona đã khuyên Lumina như thế---nhưng lại không có tác dụng, nếu có thì chỉ khiến Lumina càng căm thù Lorona hơn.

Nếu Velbutte chỉ đơn giản là có thiện cảm với Lumina thì ổn, nhưng mối quan hệ của họ hiện tại lại không đơn giản như thế.

...Lorona không có đồng minh.

Ngay từ khi còn nhỏ, Lorona đã không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình.

Đồng thời, cô ấy cũng có một trí nhớ rất tốt. Ngay cả những ký ức thời thơ ấu cũng được nhớ như in trong tâm trí cô.

Cô luôn được mọi người xung quanh khen ngợi, nào là cư xử tốt, là tấm gương sáng cho các thiếu nữ, nào là kiểm soát cảm xúc hoàn hảo, có tiềm năng trở thành hoàng hậu,... nhưng thực tế, Lorona chỉ là một cô gái bình thường. Cô ấy cũng có cảm xúc.

Nhưng bất cứ khi nào cô cố thể hiện cảm xúc, cô đều thất bại. Vì mỗi lần cô tức giận hay khóc nấc lên, mẹ cô chỉ trưng ra một vẻ mặt phiền toái và mặc kệ cô.

Và khi mẹ cô qua đời, cô thậm chí còn không thể hiểu tại sao mình lại buồn. Cũng tại thế nên khi những cảm xúc đau buồn vì cái chết kia vụt tắt, Lorona đã không bao giờ có thể rơi nước mắt nữa.

Khi cha cô, Bá tước Ruth lạc lối vì cái chết của vợ mình. Lorona đã cố gắng đóng vai một cô con gái ngoan để không làm phiền ông ta.

Cha cô rất yêu cô, đứa con gái xinh đẹp của mình, và ai cũng biết điều đó, vì ông ta luôn lớn tiếng nói với mọi người rằng ông rất tự hào về cô, cũng như mua cho cô rất nhiều thứ.

Tuy nhiên, Lorona vẫn luôn cô đơn. Sâu thẳm trong tim mình, cô biết rằng cha cô chưa bao giờ thực sự nhìn cô. Ông ấy không bao giờ dịu dàng xoa đầu cô hay đọc sách tranh cho cô trước khi đi ngủ.

Mãi cho đến khi Lorona đến lâu đài hoàng gia để học về lễ nghi của công chúa, cô mới nhận ra rằng—đối với cha cô, cô chỉ là một con búp bê để ông ta khoe khoang mang tên: "Cô con gái hoàn hảo Lorona" mà thôi.

Nhà vua và hoàng hậu rất yêu quý là trân trọng Velbutte. Thái độ của họ với tư cách là cha mẹ hoàn toàn khác với cha mẹ của Lorona.

Nếu cô kết hôn với Velbutte thì hai người họ sẽ trở thành cha mẹ của cô. Và với niềm hy vọng mờ nhạt đó, Lorona tiếp tục nỗ lực. Tuy nhiên, Lorona hiểu rằng mục tiêu của cô đã... không còn khả thi nữa.

Cô thì thầm với chính mình: "Tất cả... đều là vô ích sao?"

Chuyện quái gì đang xảy ra với mình thế này?

Lorona đã có những suy nghĩ như vậy gần đây.

Ngay sau khi mẹ cô qua đời, cha của Lorona đã tái hôn với gia sư của cô, Belverassa.

Lorona, lúc đó chỉ mới hai tuổi, rất vui khi nghe được tin đó.

Chắc chắn rằng người cha ngáo đá của cô sẽ nguôi ngoai. Và cô cũng sẽ có một người mẹ mới và một gia đình mới.

Nhưng ngay sau khi Belverassa kết hôn, bà ta đã biến thành một người phụ nữ kỳ lạ và thất thường. Cuối cùng, bà đã không trở thành mẹ của Lorona.

Tất cả trang phục và phụ kiện từng thuộc về người mẹ quá cố của Lorona đã bị lấy đi. Chẳng bao lâu sau, Belverassa mang thai và bắt đầu hành xử như một nữ hoàng.

Lorona lúc đó quá nhỏ để có thể phân biệt đúng sai, nên cô không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo Belverassa.

Lorona nghĩ rằng với tư cách là một cô em gái, Lumina sẽ là một đứa trẻ vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu. Tuy nhiên, Belverassa không cho phép họ trở nên thân thiết.

Sau chiến tranh, cha cô hiếm khi trở về nhà. Ông ta hành động như thể vẫn đang còn một cuộc chiến tranh diễn ra. Belverassa dường như không hề quan tâm điều đó, vì cô ta quá đắm chìm trong cuộc ăn chơi hào nhoáng, quý phái của mình.

Vào cuối khoảng tuổi thơ phức tạp của mình, Lorona đã đính hôn với hoàng tử, Velbutte.

Và một lần nữa, Lorona đã cố gắng hết sức để sống một cuộc sống mà cô sẽ không bao giờ hổ thẹn với vị trí một nữ bá tước của mình.

Mỗi ngày cô đều cố gắng hết sức trong việc học tập lễ nghi công chúa.

Tất cả những gì cô muốn là Velbutte bớt thiểu năng hơn một chút và nhận thức được rằng mình sẽ trở thành vua.

“…Mọi thứ... đều là một mớ hỗn độn.”

Cô biết Lumina đã để ý tới Velbutte, và Velbutte cũng thích Lumina, vì cô ấy thể hiện cảm xúc tốt hơn cô.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Lorona vẫn tin rằng—

—rằng vị hôn phu của cô sẽ không phản bội mình.

—rằng em gái của cô sẽ học cách tiết chế để không làm cô buồn.

Mí mắt cô nóng ran, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra.

Khóc? Mình khóc kiểu gì bây giờ?

Giờ có ai thèm nghe mình nữa đâu?

Trong một mê cung không có câu trả lời, Lorona, người không thể đi đâu được nữa, tiếp tục lang thang không mục đích.

Truyện Chữ Hay