“…Ngươi đi đâu mà vội thế?”
Một giọng nói cao vút ngăn Shesam lại khi anh chuẩn bị bước vào xe ngựa.
Hiểu được giọng nói đó thuộc về ai, Shesam cố gắng kìm lại tiếng thở dài và quay sang chủ nhân của giọng nói.
“…Chúc cô một ngày tốt lành, thưa cô.”
“Dừng ngụy biện không cần thiết đi—trả lời ta mau!”
Cái giọng nói chói tai ấy thật sự khiến anh muốn bịt tai lại.
…Tuy nhiên, anh ta không thể có thái độ như vậy với nữ bá tước.
Shesam siết chặt quai túi và hướng ánh mắt về phía nữ bá tước Belverassa. Anh cố tỏ ra khiêm nhường hơn bao giờ hết.
Cô ta mặc một bộ trang phục lòe loẹt với đủ loại trang sức gắn trên người. Dù cô trông có vẻ tự hào về chúng, nhưng với cái độ tuổi ấy thì đống đó cũng chỉ khiến cô nổi bật hơn một chút. Khi liếc thấy mặc dây chuyền đính kim cương vàng treo lủng lẳng và tỏa sáng một cách gớm ghiếc quanh cổ cô ta, Shesam chỉ muốn khạc một cục đờm vào nó.
Ả có biết chúng ta đã phải bỏ bao nhiêu con ngựa để kiếm tiền cho mặt dây chuyền đó không!?
Cái đống hóa đơn cô ta gửi tới anh có khi còn nhiều hơn đàn ngựa chiến của Bá tước Ruth, mà chúng còn không hề được thông qua bởi gia chủ, ả chỉ lạm quyền một cách quá đáng và cho rằng bản thân có thể tiêu tiền thỏa thích như chồng mình.
Vài năm trước, một vài con ngựa chiến chất lượng tốt là đủ để trả những hóa đơn đó. Tuy nhiên, trong thời bình như hiện nay, việc tìm một người chịu mua những chú ngựa chiến tính tình hung dữ là rất khó.
Belverassa méo biết cái khỉ gì về những khổ sở của Shesam. Thậm chí anh còn phải bí mật bán đi những con ngựa mà bá tước đã mua.
Hơn nữa, một viên kim cương màu vàng hiện là mặt hàng bị cấm. Không nên mua hay bán chúng—
---khoan, cô ta lấy viên kim cương đó đâu ra hay vậy?
“…Tôi chuẩn bị đi gặp bá tước, chuyện về tiểu thư Lorona…”
“Ồ, nhắc mới nhớ, con nhóc đó đã chết rồi phải không?”
Belverassa nhíu mày khó chịu khi cô khịt mũi thất vọng.
“Nó chết trong một vụ tai nạn, mặc dù hôn ước vừa bị hủy bỏ… nhưng nó vẫn là hôn thê của hoàng tử, vì vậy ta muốn xác nó vẫn xinh đẹp ngay cả khi chết. Lumina cũng chán nản vì chuyện này…”
“…Tch!”
Belverassa không hề tỏ ra thương tiếc cho cô con gái của chồng mình-Lorona. Thực ra thì ả còn không có chút buồn bã nào. Ngược lại, ả thậm chí còn phàn nàn về cái chết của cô.
Shesam tuyệt vọng nghiến chặt răng để không nổi điên trước sự khốn nạn của ả. Anh chỉ muốn hét vào mặt Belverassa vì đã trì hoãn cuộc gặp với bá tước.
"Dù sao thì, nhờ cái chết của nó, Lumina sẽ trở thành Nữ bá tước mới. Đáng lý ra ta phải cảm ơn nó. Đúng không Shesam?
"...Vâng."
"Ngươi định gặp chồng ta để làm thủ tục gì gì đó à? À, thế thì tài sản đứng tên Lorona cũng sẽ thuộc về Lumina, đúng không?”
"Đúng vậy. Tôi cần sự đồng ý của bá tước để viết lại các tài liệu dưới tên của tiểu thư Lorona. Vì vậy, tôi muốn xác nhận với ông ấy.
"Hiểu rồi, lo mà đi nhanh lên!"
Cái con ả ích kỷ chết tiệt khốn nạn-!
Shesam muốn hét lên và chửi thẳng mặt ả ta. Tuy nhiên, tất cả những gì anh có thể làm là cúi đầu và vội vã lên xe ngựa.
Anh không thể chịu đựng được việc hít thở cùng bầu không khí với Belverassa lâu hơn nữa.
Ngay khi người đánh xe đóng cửa lại, anh ta thở ra một hơi dài.
"...Mình nên làm gì bây giờ?"
Shesam năm nay đã 24 tuổi. Anh đã đủ tuổi để có vợ.
Tuy nhiên, mỗi khi chứng kiến tình hình tài chính của Bá tước Ruth ngày càng sa sút, anh lại phải cắt đứt cái mơ tưởng về cuộc hôn nhân của chính mình.
Anh bận rộn đến nỗi bố mẹ anh không dám đề cập đến chủ đề kết hôn với anh.
Bá tước hoàn toàn thờ ơ với việc quản lý lãnh thổ và tài sản của mình. Tất cả những gì ông ta làm là chi tiêu vô nghĩa cho các thiết bị quân sự.
Trong khi đó, vợ ông tin rằng chỉ vì cô là nữ bá tước, cô có quyền phung phí tiền của gia tộc mình.
Cô con gái sinh ra giữa hai người cũng được cưng chiều như vậy. Do đó, Shesam phải vật lộn hàng ngày với đống hóa đơn do họ áp đặt.
Lorona là người duy nhất hỗ trợ anh.
Lorona xinh đẹp tuyệt trần và xuất sắc trong mọi lĩnh vực ngay từ nhỏ. Và khi trở thành vị hôn thê của hoàng tử, cô không những không buông thả mà còn ngày càng chăm chỉ hơn.
Cô ấy hiếm khi mong muốn bất cứ điều gì, và cô cũng sống tiết kiệm tới mức tự vá chiếc váy sờn của mình.
Shesam biết rằng cô ấy là một người tốt bụng. Tuy nhiên, cô ấy đã gây ra một vài hiểu nhầm vì người khác khó hiểu cô ấy đang nghĩ gì.
Shesam, người kế vị cha mình và trở thành kế toán mới của Bá tước Ruth ở tuổi mười tám, ngày nào cũng sắp chết vì túng quẫn.
Khi Shesam 20 tuổi, gia đình bá tước đã bị dồn đến bờ vực sụp đổ.
Nếu điều đó bị tiết lộ, anh ta sẽ bị coi là bất tài. Là một kế toán, anh phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ. Sau đó, số phận duy nhất chờ đợi anh là cái chết của mình. Mỗi ngày đối với anh thật khổ sở.
Chính Lorona, lúc đó mới 14 tuổi, đã hỏi Shesam, "Anh có ổn không?"
Vào thời điểm đó, anh ấy đã quá choáng ngợp và không có một chút ý định làm bất cứ điều gì.
Với giọng nói dịu dàng và ánh mắt lo lắng của Lorona, Shezam quên đi thân phận người hầu của mình và than phiền trong nước mắt về tình hình căng thẳng của nhà bá tước.
“Shesam, ta thực sự xin lỗi. Anh hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều. Chắc là khó khăn lắm.”
Lorona, chỉ là một cô bé, đã nói vậy và xin lỗi Shesam.
Bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng xoa đầu anh.
Từ lúc đó, Lorona bắt đầu kinh doanh và hợp tác với một thương gia bình dân. Cô bắt đầu gửi một số tiền nhất định vào gia đình bá tước hàng tháng.
Khi sắp hết tiền, họ sẽ cùng nhau nghĩ ra giải pháp. Khi họ phải cắt giảm số lượng người hầu, cô ấy luôn đảm bảo rằng những người hầu bị sa thải sẽ có một nơi làm việc mới.
Lợi dụng khoản nợ và công ty của thương gia, Lorona đã sắp xếp một hợp đồng với các điều khoản đặc biệt.
Tất cả đều là giao dịch được đảm bảo bằng tín dụng mà Lorona đã xây dựng thông qua công việc kinh doanh của mình.
Trong năm năm qua, lý do duy nhất mà cả Bá tước Ruth lẫn Shesam có thể sống sót là nhờ Lorona.
Nhưng với cái chết của Lorona, anh sẽ không thể ký hợp đồng mới trong tương lai.
Nếu không có Lorona—một nữ doanh nhân có năng lực, đồng thời cũng là vị hôn thê của thái tử, ai sẽ là người cứu giúp Bá tước Ruth?
“Quý cô Lorona…”
Shesam, người đã thì thầm nhắc đến tên Lorona, nhận thấy tầm nhìn của mình bị bóp méo.
Nước mắt anh trào ra, làm mắt anh nhòe đi. Anh không hề buồn bởi tương lai của gia đình bá tước—mà là vì cái chết của Lorona.
“Tiểu thư… rốt cuộc cô đã chết như thế nào?”
Shesam cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang buồn.
Cơ thể của anh ấy dường như cuối cùng cũng đã hiểu rằng anh đang cực kỳ sốc bởi cái chết của Lorona. Anh đang phải chịu đựng nỗi đau buồn sâu sắc đến mức gần như không thể thở được.
“Tôi không biết mình phải làm gì khi cô ra đi…”
Lorona không bao giờ thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt mình. Nhưng cô ấy luôn chăm sóc Shesam chu đáo, và cô luôn nói chuyện tử tế với anh.
Cô luôn hòa nhã, hiền hòa và tử tế với mọi người. Cô chưa bao giờ câm ghét gia đình, hay giận vị hôn phu không quan tâm đến mình. Cô chỉ biết thở dài trong lặng lẽ.
Tôi rất tiếc vì đã không thể giúp người.
Tôi nên cảm ơn người nhiều hơn mới phải.
Tôi đáng lẽ nên nói với người rằng, người đã cứu rỗi tôi rất, rất nhiều lần..
Thật đáng buồn khi Shesam, một người hầu đơn thuần, không thể làm được gì trước tình cảnh này.
Lấy bàn tay che lấy mặt mình, Shesam khóc thầm trước cái chết của Lorona.
May mắn thay, tiếng bánh xe đã át đi tiếng khóc của anh ấy, nhưng tất nhiên, điều đó không thể xoa dịu nỗi đau của Shesam. [note49944]