Giờ tan trường ngày hôm sau.
Trong một quán ăn gia đình ở phía trước ga gần nhất, Yamato và Seira gặp nhau cho buổi dạy kèm.
Yamato là người đến trước tiên, rồi khoảng 20 phút sau thì Seira mới đến nơi.
“Xin lỗi, cậu có đợi lâu lắm chưa?”
Seira hỏi mà như bị hụt hơi vậy. Có lẽ cô đã bị lạc trong lúc đi đến đây.
“Tớ cũng chỉ vừa mới đến thôi. Tại vừa nãy tớ có bị giữ lại ở phòng giáo viên.”
…Thật ra đó là nói dối, nhưng đó cũng là cách mà yamato thể hiện sự quan tâm của cậu đối với cô khi mà nơi này được chọn là vì lý do ích kỷ của cậu để tránh bị bắt gặp bởi bạn cùng lớp, thế nên thể hiện mức độ quan tâm như vậy âu cũng là điều hiển nhiên.
“May quá. Vậy, chúng ta vào thôi nhỉ?”
Seira thúc giục cậu đi vào trong nhà hàng gia đình.
Lúc ấy nhà hàng không quá đông nên Yamato và Seira được sắp xếp ngồi ở một bàn bốn chỗ gần bức tường.
“Chúng ta nên gọi món gì đây?”
Ngay khi họ ngồi xuống đối diện nhau, Seira mở thực đơn và hỏi cậu với một giọng nói chân thành.
“Hừmm, Tớ nghĩ tớ sẽ chỉ gọi đồ uống thôi. Nếu tớ mà ăn thứ gì thì tớ sẽ buồn ngủ chết mất.”
“Hiểu rồi, tớ cũng sẽ chỉ đặt vài món thôi.”
“Ừm.”
Seira bấm nút gọi món, một lúc sau thì có một cô bồi bàn đến để đặt món.
Seira chỉ tay vào thực đơn.
“Pizza Margherita, khoai tây chiên, bánh vòng, tôm sốt kem và suất drink bars.”
“Thế là hơi nhiều quá rồi đấy. Lại còn toàn đồ ăn chứa nhiều dầu mỡ nữa chứ.”
Yamato lẩm bẩm một mình và có vẻ Seira còn muốn gọi thêm nữa.
“Và thêm cả salad Ceasar nữa ạ.”
“Cậu không cần phải cố gọi thêm như vậy đâu.”
“Dù Yamato có nói thế nhưng tớ lại rất thích ăn uống, và lâu lâu nên ăn một lần chứ nhỉ.”
Cậu đã nghĩ sở thích ăn uống của cô trẻ con đến đáng ngạc nhiên, thế mà lại một lần nữa, cậu không thể không lo lắng về thói quen ăn uống của cô.
Dẫu vậy thì Yamato không nói ra vì biết nếu cậu nói ra thêm sẽ khiến cô trở nên chán nản.
Sau khi cô bồi bàn rời đi, Yamato cùng với Seira rời khỏi chỗ để đến quầy đồ uống.
“Tớ nên chọn loại nào đây?”
Ngay khi đến quầy drink bar, Seira rót coca đến nửa cốc rồi khoanh tay đắn đo.
(Cậu ấy định pha đồ uống à?)
“…Tớ sẽ chọn một cốc trà đá bình thường thôi.”
“Trà đá rất hợp với coca đấy.”
“Không, tớ sẽ không trộn chúng lại với nhau đâu.”
“Thế à.”
Seira trông có hơi chút thất vọng, vừa thêm soda nho vào trong cốc của mình. Có vẻ cô đã suy nghĩ kỹ lưỡng.
“Một sự lựa chọn khá an toàn nhỉ”, Yamato nghĩ.
“Và sau đó, cái này và cái này.”
Cậu đã nghĩ là nó ổn cho đến lúc này đây. Cậu ấy còn thêm ngẫu nhiên nhiều loại đồ uống khác nữa chứ, và rồi cuối cùng thì cô rót thêm soda dưa đến tràn miệng cốc.
Thứ này, chắc chắn không hề ổn chút nào…
Thứ nước ấy có màu đen đặc, pha lẫn chút màu xanh hay màu tím, và trông cũng chẳn ngon lành gì cho lắm.
Dù thế thì bằng một cách kỳ diệu nào đấy mà Seira lại trông khá thỏa mãn.
“Tớ xong rồi. Cậu sao vậy, Yamato?”
“…Ư-ừ, quay lại thôi.”
Chị nhân viên mang Salad Caesar đến ngay lúc họ vừa ngồi vào bàn.
“Cậu cũng ăn đi nhé, Yamato. Đừng lo về tiền bạc.”
“Không, không thể như thế được. Cậu đã nhọc công giúp tớ ôn tập rồi nên tớ phải là người trả hết hóa đơn chứ.”
“Tớ gọi chúng vì tớ muốn ăn thôi, cậu không phải bận tâm đâu.”
“Vậy ít nhất hãy chia đều nó với tớ.”
“Hừm. Thôi được.”
Seira gật đầu đồng ý với vẻ miễn cưỡng rồi hớp lấy một ngụm đồ uống cô vừa pha.
Có vẻ như linh cảm của Yamato đã đúng khi mà Seira khẽ nhăn mặt lại.
Seira bắt đầu chia sẻ món salad với cậu để tráng miệng.
“Nếu mà chúng ta đã chia tiền rồi thì Yamato cũng phải ăn thật nhiều đấy.”
Cùng với đó Seira đưa cậu một đĩa nhỏ đầy salad.
“Shirase, cậu cũng phải ăn đấy nhé.”
“Tớ biết rồi.”
Cô nói thì là như vậy thế nhưng cô chỉ lấy khoảng nửa đĩa, chắc là vì cô không muốn ăn nhiều salad đến vậy. Vị giác của cô trẻ con thật đấy.
Yamato nhìn cô nhưng cô không đáp lại mà bắt đầu lục lọi túi xách.
Cậu cũng làm theo và lôi ra nào là sách giáo khoa, sách bài tập từ balo của cậu.
“Nghĩ lại thì, mục đích chính tụi mình đến đây là để học mà nhỉ.”
“Biết rồi, biết rồi.”
“Bắt đầu bằng Toán B nhé.” [Gồm các dạng toán liên quan đến lượng giác và đại số, tương đương chương trình đại số và giải tích 11 ở Việt Nam]
Toán B là môn Yamato học yếu nhất. Cậu có thể dễ dàng đạt được điểm cao trong các môn xã hội, thế nhưng cậu lại gặp khá nhiều vấn đề trong việc ghi nhớ các môn khoa học. Vậy nên nếu cậu không học tập một cách nghiêm chỉnh, cậu sẽ chỉ nhận được những con điểm đáng thất vọng mà thôi.“Được thôi, phạm vi là đến trang 40 của sách giáo khoa, đúng không?”
“Ừm, tớ chẳng thể hiểu nổi đống số liệu và phương trình.”
“Mặt phẳng tọa độ thứ nhất, hãy lấy bài tập ở trang này làm ví dụ. Rồi, đầu tiên…”
Buổi học được bắt đầu ngay sau đó.
Ngay khi vừa mới bắt đầu, Yamato đã cảm thấy rất ngạc nhiên khi mà phương pháp dạy của Seira thực sự giống với của giáo viên dạy Toán của cậu.
Không phải là về tông giọng, thái độ hay cử chỉ, mà là cô đã đơn giản hóa hầu hết những gì đã được dạy trên lớp, xác định chính xác những ý chính cần quan tâm.
Không hề có một thông tin thừa thãi nào cả, khiến cho một bài toán tưởng chừng như rất khó ăn lại trở nên thật đơn giản với cậu. Cậu cảm thấy hơi có lỗi với giáo viên Toán nhưng mà lời giảng của Seira có vẻ dễ hiểu hơn của thầy nhiều.
“– Tớ xong bài tập tự luyện rồi ~”
“Ah, cậu làm đúng hết rồi đó. Tuyệt lắm.”
“Nhờ có Shirase cả đấy. Bây giờ toán B với tớ chả thành vấn đề nữa rồi.”
“Tốt rồi. Ờm, hãy ăn một chút đi nhỉ.”
“Đúng nhỉ. Itadakimasu.”
Nói thật thì, Yamato ham học đến nỗi mà dù Seira đã gọi cả cái menu nhưng cậu vẫn chưa đụng đũa vào món nào.
Có lẽ là do bộ não của cậu đã phải tập trung tối đa chỉ trong một thời gian ngắn, thế nên cơ thể cậu khao khát được bồi bổ. Yamato sau đó bắt đầu ngấu nghiến chỗ thức ăn đã được đem đến.
“Phù. Tớ đã ăn nhiều rồi.”
Cậu dự định chỉ ăn một chút để lấp cái dạ dày của mình thôi, thế mà cậu đã ăn nhiều đến nỗi có thể bỏ qua bữa tối luôn.
Seira, người mà có vẻ cũng đã ăn nhiều không thua kém gì cậu, đã gọi thêm một ly Parfait dâu tây để tráng miệng. Cậu đã nhận ra ở cô thực sự tồn tại cái dạ dày chuyên dùng để chứa đồ ngọt thôi vậy.
“Nhân tiện thì, Shirase giảng bài giỏi quá nhỉ. Thành thật mà nói thì, tớ thật sự ngạc nhiên đấy.”
“Thật ư? Tớ chỉ truyền đạt lại những gì mình học trên lớp thôi mà.”
“Tớ thấy thật ngưỡng mộ khi cậu có thể dạy được như vậy đấy. Cậu dành ra bao nhiêu thời gian để học vậy?”
“Ở nhà tớ không học gì cả.”
“Ể?”
“Mmm?”
Seira nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu.
Yamato run rẩy hỏi thêm.
“Ừm…ờ, thế cậu học vào lúc nào vậy? Cậu có đến trường luyện thi hay gì đó đại loại vậy à?”
“Tớ không đi tới trường luyện thi nào cả. Kể cả khi có bài kiểm tra thì tớ chỉ cần nghe giảng trên lớp thôi à.”
“H-hể…”
Như vậy là, Seira đã đạt được 90 điểm trung bình trong các bài thi định kỳ chỉ bằng nghe giảng trên lớp thôi ư.
Cho dù trường cao trung Ao Saki là một trường tầm trung, thế nhưng không hề dễ để có thể đứng đầu trong các bài kiểm tra nếu cô là một học sinh bình thường, đặc biệt là khi cô không ôn tập hay chuẩn bị gì ở nhà cả.
Seira quả thực là một thiên tài khi có thể được như vậy.
Yamato chết lặng khi nghe cô thú thực như vậy, nhưng sau đó cậu nghe thấy mấy giọng nói ồn ào từ phía lối vào.
Cậu nhìn theo hướng phát ra giọng nói ấy và rồi nhìn thấy một số nữ sinh dưới bộ đồng phục trường cậu đi vào cửa hàng.
Đúng là một ngày đen đủi mà…Mình đã biết là sẽ không đủ khi mà chỉ dịch điểm hẹn có một ga.
Cậu không nhận ra ai trong số họ, vậy nên cậu đoán họ ở khác khối với cậu – có lẽ là học sinh năm nhất. Cậu chỉ linh cảm như vậy nhưng vẫn thấy không thoải mái với tư cách là một đàn anh.
“Yamato?”
Seira tò mò gọi cậu. Cô dường như không hề để ý đến sự hiện diện của những cô gái vừa đi vào của hàng.
Yamato tự nhủ với bản thân rằng Seira đã nhọc công tới đây để dạy cậu học, vì thế nên cậu không nên mất tập trung mà thay vào đó hãy cố gắng học.
“Xin lỗi, không có chuyện gì đâu. Cậu có thể dạy tớ môn Hóa không?”
“Được thôi.”
Họ lại tiếp tục với môn học tiếp theo.
“Này, kia chẳng phải là Thánh nữ năm hai trường chúng ta sao?”
“U, oa. Chị ấy đang ở cùng với một cậu con trai kìa.”
“Ể, thật ư? Thú vị à nha.”
Mấy cô gái vừa vào cửa hàng có vẻ như đã nhận ra họ rồi. Khoảng cách là khá xa thế nhưng họ vẫn tạo ra rất nhiều tiếng ồn và nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò thái quá.
Thành thật mà nói, Yamato đang thực sự cảm thấy khó xử. Có lẽ thông tin đã tràn ngập trên mạng xã hội rồi, thế nhưng Yamato vẫn mong mình được yên ổn chỉ nốt lần này thôi.
Thế nhưng cái ước muốn nhỏ nhoi ấy sẽ khó mà thành hiện thực được rồi.
Trên đường đến quầy thức uống, mấy cô gái kia có đi ngang qua chỗ của họ và còn thản nhiên lấy điện thoại chụp cậu nữa chứ. Họ cũng làm y hệt như thế trên đường từ quầy thức uống về chỗ của họ, khiến cho Yamato phải cúi gằm xuống vì ngượng. Sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi họ trực tiếp nói chuyện với cậu.
Ngay sau đó, Seira chọt cây bút chì vào cậu.
“Cậu có đang tập trung không đấy?”
Yamato thành thật gật đầu như thể với một câu hỏi đơn giản vậy.
“…Không phải là tớ bị làm phiền hay mất tập trung gì đâu. Tớ xin lỗi, tớ biết là Shirase đang dạy tớ học mà.”
“Tớ hiểu rồi. Đợi tớ một phút.”
Cùng với đó, Seira đứng dậy và tiến về chỗ các cô gái.
Cô ấy định nói gì vậy? Cậu dỏng tai lên để nghe và nghe được giọng của Seira.
“Mình đang gặp khó khăn trong việc tập trung ôn tập, thế nên mình rất biết ơn nếu mọi người đừng nhìn vào mình nữa.”
Đi thẳng vào vấn đề luôn. Các cô gái kia đều gật đầu đồng ý khi nghe được lời nói nhẹ nhàng của Seira.
“Cảm ơn.”
Seira cảm ơn họ rồi quay trở về chỗ ngồi như không có chuyện gì xảy ra.
Yamato đang nghĩ rằng tình hình đã được giải quyết êm đẹp thì nghe thấy tiếng rít lên từ phía mấy cô gái. Họ trông có vẻ rất phấn khích và sung sướng thì phải.
Seira trông như thế nào khi nhắc nhở mấy cô gái nhỉ? Nhưng đen đủi thay, cậu lại không thể nhìn thấy mặt cô.
“Cậu dùng loại ma thuật nào vậy?”
Cô ấy trông hơi khó hiểu khi Yamato hỏi vậy và nói, “Không. Tớ chỉ bảo với họ là đừng nhìn tớ nữa thôi”. Có lẽ cô không hề để tâm đến hành động mình đã làm.
Tiếng hét lên ở bên kia lại tiếp tục, “Chị ấy có khuôn mặt đẹp quá đi, Thánh nữ ấy!”, “Giọng của chị ấy cũng hay nữa!” và “Chị ấy đáng yêu thật nhỉ! Tớ chính thức thành fan của chị ấy rồi!” …Có vẻ như lời đồn rằng Seira rất nổi tiếng với phái nữ là thật rồi.
“Shirase nổi tiếng thật đấy…”
“Hử? Tớ không biết đấy.”
“Thật là đáng ngạc nhiên khi cậu không để ý tới đấy.”
Sự bất cần của cô đã vượt quá cả ngưỡng kinh ngạc rồi, thế mà Yamato lại còn ngưỡng mộ cô nàng vì điều đó nữa chứ.
Seira hỏi với ánh nhìn tò mò trên khuôn mặt.
“Yamato trông cũng thu hút mà nhỉ?”
“Phụtt!?”
Yamato phun toẹt ra ngụm trà cậu vừa uống.
“A, thật là phí phạm làm sao.”
“Là lỗi của ai? Của ai hả!”
“Chậc”, Yamato lau dọn bàn và ho một tiếng để lấy lại tinh thần.
“Hừm…có thể thấy là tớ chưa bao giờ trở nên nổi tiếng cả.”
“Hưm. Ra là vậy.”
Cậu cảm thấy khá bức bối khi cô dễ dàng bị thuyết phục như vậy, nhưng điều quan trọng hơn cả bây giờ là làm sao để kết thúc cái chủ đề này. Vì thế, Yamato chuyển qua cuốn sách giáo khoa Hóa của mình.
“Nói chuyện thế là đủ rồi. Mình quay lại học thôi.”
“Được thôi.”
Seira dường như đã lấy lại được tâm trí, và buổi học nhóm được tiếp tục.
Hai tiếng liền thấm thoát thoi đưa.
Sự tập trung của Yamato có vẻ như đã giảm rõ rệt, vậy nên hai người quyết định kết thúc buổi học hôm nay tại đây.
Sau khi thanh toán xong xuôi, hai người bước ra khỏi quán ăn và trước mặt họ là màn đêm đã tràn ngập con phố. Khung cảnh này có chút mới lạ với Yamato vì cậu không đến ga này thường xuyên cho lắm.
“Ha, tớ mệt rồi.”
Seira lẩm bẩm, thư giãn gân cốt bên cạnh Yamato.
“Buổi tối tốt lành nhé. Hôm nay đã được cậu giúp đỡ nhiều rồi.”
“Tốt rồi. Chỉ còn ba ngày nữa là đến hôm thi rồi phải không? Hãy cùng chăm chỉ ôn tập cho đến hôm thi nhé.”
“Ơ-ờm, tớ rất biết ơn vì cậu đã giúp tớ…”
Yamato đã định hỏi xem liệu việc học của cô có ổn không, nhưng rồi cậu nhớ ra Seira không phải dạng cần phải ôn tập trước kỳ kiểm tra nên lại thôi.
Buổi học ngày hôm nay rất có ích với Yamato dẫu cho có vài sự gián đoạn không mong muốn xảy ra.
Sau cùng, chỉ trong một ngày, Yamato đã có thể tự tin vượt qua được hai môn học mà cậu yếu nhất: Toán và Hóa.
Yamato định nhờ Seira giúp cậu ôn tập lại môn học cậu giỏi nhất vào ngày mai, rồi cậu nhận ra Seira đang nhìn đăm đăm vào khoảng không phía xa.
Ở cạnh khóe mắt của cô phản chiếu hình ảnh của một khu trò chơi thưa thớt.
“Tớ không ngại dừng chân để nghỉ ngơi đâu.”
Seira lập tức ngoái nhìn Yamato khi cậu nói với cô.
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ. Tớ đã vùi đầu vào học cả ngày hôm nay rồi. Được giải trí một chút cũng tốt mà.”
“Vậy đi thôi nào.”
Seira nắm lấy tay cậu và bắt đầu bước đi.
Vẫn là gương mặt vô cảm như thường lệ, thế nhưng Yamato khá chắc là cô đang khá thỏa mãn. Hẳn là cô nàng đã rất nôn nóng để được đi nhỉ.
“Chỉ một tiếng thôi nhé, cũng đã muộn rồi.”
“…Được.”
Cô trả lời sau một khoảng lặng, nhưng Yamato quyết định lơ nó đi. Bây giờ cậu chỉ muốn vui vẻ cùng với Seira mà thôi.
Ba ngày sau, ngày thi giữa kì cuối cùng cũng đến.
Ở trong lớp, bầu không khí đã trở nên căng thẳng từ sáng sớm, một số học sinh đang chất đống sách giáo khoa để đọc, một số khác thì khóc lóc với bạn cùng lớp và còn số còn lại trong có vẻ như đã buông xuôi, mặc kệ cho dòng đời đưa đẩy. Đây là cảnh tượng độc chỉ có trước mỗi kỳ thi.
“Ê, này.”
Ở hoàn cảnh như vậy mà lại có một giọng nói vui vẻ vang lên khắp lớp học.
Giọng nói ấy, không ai khác mà chính là của Eita. Nó cũng đã giúp không khí trong lớp dịu bớt đi phần nào.
Yamato đang không khỏi mến mộ trước sự hiện diện của người đứng đầu lớp thì Eita đi đến và nói chuyện với cậu.
“Này, Kuraki. Cậu trông khá là tự tin đấy nhỉ?”
“Ừ thì, chắc vậy. Tớ nghĩ là tớ có thể làm tốt hơn bình thường.”
“Ồ~, tự tin ghê ha.”
Yamato không hề có ý tự tin thái quá như vậy, nhưng đúng là cậu có lạc quan hơn bình thường vì Seira đã dạy cậu suốt mấy ngày qua mà.
Nhân tiện thì, Seira vẫn đang ngồi chống cằm cạnh cửa sổ như thường lệ.
Vừa ngắm nhìn dáng hình của Seira, cậu vừa trả lời Eita như để nhắc nhở cậu ta vậy.
“Dù biết bây giờ cũng đã muộn rồi nhưng mà, cậu tự tin đến thế sao hả Shinjo?”
“Sau kì thi thì tuần sau sẽ là hội thao đấy. Tớ chả cần biết mình có tự tin hay không, chỉ cần nó mau kết thúc đi là được rồi.”
Yamato không hiểu cậu ta đang nói gì lắm và còn Eita thì chả đoái hoài gì đến kỳ thi cả. Yamato thầm nghĩ rằng cậu ta thuộc dạng buông bỏ bài thi trước cả khi bắt đầu rồi cũng nên.
“Đó chả phải việc của tớ nhưng ít nhất thì cậu cũng nên được vài con điểm cao chứ.”
“Ừ thì tớ đã mượn mấy quyển ghi chép và ôn lại rồi, tớ nghĩ tớ sẽ vượt qua được bài kiểm tra này thôi. Chỉ là tớ ngóng tới hội thao quá.”
“Thế được thôi.”
Từ góc nhìn của một người không giỏi thể thao như Yamato, cái suy nghĩ mong ngóng tới hội thao là không thể nào xảy ra chứ huống chi là đồng cảm với chuyện đó.
Dù vậy thì Yamato vẫn đôi chút ngưỡng mộ Eita về cái cách mà cậu ta có thể tận hưởng các sự kiện ở trường.
“Vậy thôi, xin lỗi vì làm phiền cậu trước giờ kiểm tra. Làm tốt nhé người anh em.”
“Được.”
Eita rời đi với một nụ cười rạng rỡ, Yamato sau đó nhìn ra xung quanh và thấy May nhìn chằm chằm vào cuốn tập một cách nghiêm trọng.
“Trời ạ, sao ai ai cũng cư xử khác nhau trước kỳ thi vậy nè.”
Người duy nhất không có gì thay đổi chính là Seira. Bằng cách nào đó, cô ấy khác biệt với phần còn lại của lớp, nhưng đó mới chính là thứ làm nên con người cô.
Tiếng chuông bất ngờ vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Yamato.
Yamato bật mode thi cử, chuẩn bị cho môn thi đầu tiên của kì thi.
Bài thi giữa kì ở trường cao trung Ao Saki kéo dài trong vòng 4 ngày.
Thoạt đầu mỗi ngày có cảm giác dài lê thê, thế nhưng cho đến khi kết thúc thì chỉ như cái chớp mắt vậy.
Và rồi, vào ngày cuối cùng của bài thi giữa kì, Yamato đã hoàn thành xuất sắc môn thi cuối cùng của kì thi, xứng đáng với những nỗ lực mà cậu đã bỏ ra. Dù tỏ ra không quá mệt nhưng cậu cảm tưởng như thể mình vừa hoàn thành một việc rất là lớn lao vậy.
Có lẽ là do cậu vẫn tiếp tục học nhóm với Seira kể cả trong thời gian của kì thi, vì thế mà cậu được chuẩn bị kĩ lưỡng cho ngày thi tiếp theo.
(Minh chưa bao giờ cảm thấy nóng lòng được biết kết quả thế này bao giờ cả.)
Yamato không phải là người duy nhất có suy nghĩ như vậy.
Sau khi kết thúc khi thi, bầu không khí lễ hội lập tức tràn ngập trong lớp cậu. Tất cả mọi người đều có tâm trạng phấn chấn, cố gắng trút đi hết những phiền muộn trong những ngày tháng học tập miệt mài.
Hơn nữa, hiện tại mới chỉ là giữa buổi sáng do lịch trình thi hôm nay cho phép học sinh được về sớm trước bữa trưa, vậy nên trong trường đang tràn ngập những dòng người đổ xô lên kế hoạch xả hơi và một số học sinh khác thì tràn đầy năng lượng cho các hoạt động câu lạc bộ sau thời gian dài tạm nghỉ.
Cùng lúc ấy, Eita đứng trên bục giảng và hét lớn:
“Này mọi người, làm tốt lắm! Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ tập luyện cho hội thao nhé!”
Trừ những người không giỏi thể thao (như Yamato) ra thì ai nấy trong lớp đều hét lên “Ôooo!”.
Hội thao sẽ diễn ra đúng 2 tuần sau kể từ ngày hôm nay. Đây chắc chắn là dịp tốt để luyện tập chăm chỉ cho hội thao.
Yamato, người mà không thể theo kịp với bầu không khí, thay vào đó lại đang suy tính về kế hoạch đi chơi với Seira những ngày tới.
Kết thúc tiết chủ nhiệm, khi Yamato chuẩn bị đi về thì cậu gửi tin nhắn cho Seira, “Chúng ta đã thi xong rồi nên sao ta lại không đi chơi đâu đó nhỉ?”
Seira tiến đến cậu với chiếc túi xách trong tay.
“Được rồi đi thôi.”
Yamato gần như đã đổ đứ đừ trước một Seira đang mỉm cười dễ thương như vậy. Nhưng vì vẫn đang ở trong lớp, ánh nhìn của các bạn cùng lớp hướng tới khiến cậu khổ sở làm sao.
“…Tốt hơn hết chúng ta nên đi thôi.”
Yamato cầm lấy chiếc cặp và nhanh chóng rời khỏi lớp cùng với Seira.
Yamato cùng với Seira sau đó đã đến một quán ăn nhanh cách trường một đoạn ngắn.
Bây giờ đã là giờ trưa nên quán ăn đang khá là đông đúc, nhưng có lẽ vì vị trí của quán mà cậu chưa thấy bóng dáng nào của học sinh trường Ao Saki.
Họ thay nhau gọi món và ngồi cạnh nhau bên cửa sổ tầng hai.
“Đông người quá nhỉ. May cho chúng ta là vẫn còn chỗ đấy~”
“Đúng thật nhỉ. Được rồi, giờ thì-?”
““Làm tốt lắm””
Họ vui vẻ cười đùa với nhau, cùng nhau nâng cốc với những chiếc cốc cỡ bự.
Vừa phì cười trước một Seira đang cắn lấy chiếc Hamburger quá khổ, Yamato vừa quyết định mở lời.
“Nhân tiện, Shirase có muốn đi đâu chơi không? Tớ đã tìm hiểu rất nhiều nơi trong mấy ngày qua rồi, nhưng tớ đang nghĩ xem nếu phải chọn thì nơi nào sẽ là tuyệt nhất.”
Sayla vừa nhấp nhổm nhai nhóp nhép, vừa nghiêng đầu trầm ngâm.
Lúc cô nuốt hết thức ăn trong miệng có vẻ như cũng là lúc mà ý tưởng lóe lên trong đầu cổ thì phải.
“Bây giờ tớ muốn đi bể bơi nhất đấy. Mấy nay trời nóng quá à.”
Chết, đi bể bơi có nghĩa là phải mặc đồ bơi nhỉ. Cứ nghĩ đến Seira trong bộ đồ bơi là Yamato lại cảm thấy khó xử, dù vậy thì cậu vẫn cố gắng giữ kín cảm giác ấy trong lòng lúc này.
Cô ấy đã đề nghị đến bể bơi, vậy nên không nghĩa lí gì mà cậu lại đi từ chối cả. Đi đến bể bơi bình thường thì có hơi sớm vào thời điểm này, nhưng bể bơi bốn mùa có vẻ là một ý tưởng không tồi.
Yamato cố gắng để bình tĩnh nhất có thể và đồng ý lời đề nghị sao cho thật tự nhiên.
“Chắc rồi, mà tại hôm nay lại bắt đầu nóng trở lại rồi nên chắc chúng ta nên đến bể bơi công cộng vào cuối tuần thì hơn.”
“À, về bể bơi thì tớ không nói đến bể bơi bình thường đâu.”
“Ể?”
Seira bắt đầu bấm bấm điện thoại và nhanh chóng giơ điện thoại lên cho cậu xem.
Nơi mà cậu thấy là một “bể bơi ban đêm” trong thành phố.
Khác với mấy cái hồ bơi công cộng trong khu dân cư, hồ bơi này được trang trí bằng những bóng đèn đầy màu sắc, trông có vẻ khá thu hút và hợp thời. Hình ảnh của những cậu bạn trẻ trong bộ đồ bơi bóng bẩy như ở một thế giới khác với Yamato vậy. Cậu sốc đến nỗi mà não cậu ngừng hoạt động luôn rồi.
“Yamato?”
Thấy Yamato vẫn im lặng, Seira chọc chọc vào vai cậu và gọi tên cậu.
“Ư-ừm, lỗi tớ. Tớ có hơi sốc một xíu.”
“Cậu ghét nó đến thế cơ à?”
“Không phải như vậy đâu, chỉ là…tớ không quen với những nơi như thế.”
Yamato cũng đã biết về sự tồn tại của bể bơi ban đêm rồi.
Đó là khu bể bơi có thể đến vào ban đêm, nhưng dưới cái nhìn đầy định kiến của Yamato, nơi ấy là nơi dành cho những “dân chơi” hay một nơi nguy hiểm với thế hệ trẻ. Cậu chưa từng thử vào nơi như thế bao giờ nên cậu mới có cái suy nghĩ như vậy.
Đó là lí do tại sao mà Yamato lại tỏ ra lưỡng lự như vậy. Còn Seira thì trùng xuống trong sự thất vọng.
“Tớ hiểu rồi, biết làm sao giờ nhỉ. Tớ muốn đi cùng Yamato vậy mà.”
Nhìn thấy Seira ủ rũ như thế khiến Yamato đau tim quá chừng.
Yamato tự nhủ rằng từ chối cô như vậy thật không phải, thế nên cậu quyết định hỏi kỹ hơn.
“…Ờm, cậu đã đến đó bao giờ chưa, Shirase? Mấy nơi như bể bơi đêm ấy.”
“Chưa từng. Nhưng lúc tớ nhìn vào chúng tớ bị thu hút bởi bầu không khí tuyệt vời ở đó.”
“Nó đúng là rất thú vị thật…nhưng mà trông như ở đó cũng có nhiều thành phần nguy hiểm lượn lờ xung quanh nữa. Có thể còn có những tên bắt cóc các cô gái mà cậu quen hay kiểu kiểu vậy.
“Thật thế ư? Sao trong trang thông tin có ghi là đấy là nơi có nhiều cô gái tập hợp để vui chơi, cũng như được khá nhiều cặp đôi sử dụng nữa.”
“Ờm, nó trông hơi khó xử …”
Yamato nhận thức được câu nói ấy thật đáng xấu hổ, thế nhưng riêng lúc này thì cậu lại không thể nhượng bộ được. Nó kiểu như là bản năng tự vệ ấy.
“Thế sao ta lại không đến đó thử nhỉ, nếu thấy khó xử quá ta có thể về mà?”
“Không được đâu, thế sẽ tốn tiền lắm…Nơi đó rất là đắt đỏ phải không? Mà tại sao ta lại không đến bể bơi công cộng?”
“Tớ không biết. Chỉ là tớ thấy hơi khó chịu khi đến bể bơi công cộng thôi.”
Seira khá là cứng đầu đấy nhỉ.
Trong khi cả hai đang tranh luận thì Seira đã xử lí xong xuôi chiếc burger siêu to khổng lồ thứ 2, rồi cô giơ tay lên trời như thể có ý tưởng mới.
“Chỉ cần không có mấy tên lăng nhăng và giá thành không quá cao là cậu có thể đến bể bơi ban đêm phải không?”
“Cậu biết nơi nào như thế à?”
“Kiểu vậy.”
“Đ-được.”
Nếu đúng là có nơi như mơ thế thật thì Yamato mong là sẽ chọn được nơi tốt nhất. Nhịp tim Yamato vang lên rộn ràng trong sự mong đợi khi cậu nghĩ đến bể bơi tư nhân dành cho giới thượng lưu.
“Mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa rồi. Tối nay chúng ta đi luôn nhé.”
“Khá là đột ngột đấy nhưng mà mình rảnh mà nhể, sao lại không chứ.”
“Vậy chúng ta gặp nhau trước cổng trường lúc 8 giờ tối được không?”
“Mình gặp ở trước ga không được à?”
“Không. Nếu gặp ở ga thì sẽ phải đi khá xa đấy.”
Tiện lợi thật. Có lẽ nó ở gần đây nên chắc sẽ không tốn tiền tàu xe.
“Gần quá nhỉ. Đó là nơi như thế nào vậy?”
“Cậu chờ rồi sẽ biết.”
Seira nói vậy với một nụ cười đầy ẩn ý trên môi.
Yamato có linh cảm chẳng lành về chuyện này, nhưng cậu vẫn cố tưởng tượng nó ra trong đầu.
“Rồi, đã xong xuôi lịch trình cho tối nay. Cậu muốn làm gì sau đây? Chúng ta có thể giết thời gian ở đâu đó, hay đi về sớm cũng được.”
“Tớ phải về lấy đồ bơi, với cả tớ muốn ngủ nữa. Chia ra từ đây thôi.”
“…Trước khi tiến xa hơn, không có chuyện chúng ta thành cú đêm đâu, được chứ?”
“Tớ biết roài. Yamato thi thoảng nghiêm túc quá mà.”
“Không phải là ‘thi thoảng’ mà phải là ‘luôn luôn’ chứ.”
Họ đã ăn nốt bữa trưa trong lúc tranh cãi vài điều vu vơ như vậy. Sau khi ra khỏi của hàng, họ cùng nhau đi đến ga tàu và quyết định đường ai nấy đi khi đến con đường chính.
“Tớ mong chờ đến hôm ấy lắm đấy.”
Trước khi tách nhau ra, Seira nói một cách vui vẻ.
Nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt cô đáng yêu đến nỗi mà má của Yamato như mềm nhũn ra.
“Đ-đúng thế nhỉ.”
Yamato tỏ vẻ đồng ý với cô, tay vẫn đang che miệng. Cậu đã mong chờ đến lúc ấy lắm rồi, nhưng cậu cũng không khỏi bồn chồn khi nghĩ tới cái cảnh Seira trong bộ áo tắm sẽ như thế nào.
“Hẹn gặp vào buổi tối.”
“Ừ, gặp lại sau.”
Họ vẫy tay chào nhau rồi trở về nhà.
Yamato phấn khích, nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng được làm gì đó mang âm hưởng của mùa hè.