Vào mùa hạ, ban đêm thường rất nóng và ẩm ướt.
Tuy vậy, có một số ngày tiết trời có phần mát mẻ hơn so với đầu mùa.
Cuối tháng 5, bài thi giữa kỳ đang đến gần. Đêm hôm ấy là một đêm có thời tiết mát mẻ như vậy.
Yamato đang tập trung ôn tập trong phòng riêng, cậu kiểm tra điện thoại và thấy có tin nhắn mới được gửi đến từ Seira.
“Tớ đang ở bên ngoài. Cậu có thể ra ngoài một chút được không?”
“Cái gì !?”
Không lạ khi mà Yamato hét toáng lên một cách đầy hoang mang như vậy.
Lúc ấy đã là hơn 10 rưỡi tối rồi, quá muộn cho một nữ sinh cao trung để đi ra ngoài vào giờ này.
Thế nhưng – hay đúng hơn, đó chính là lý do khiến Yamato lập tức chuẩn bị để đi ra ngoài.
Cậu không thể cứ thế mặc thường phục để ra ngoài được, bất kể cô có “thân mật” với cậu đến mức nào đi chăng nữa. Vì thế, cậu nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo phông giản dị cùng với chiếc quần denim, cầm lấy ví và chìa khóa rồi phóng ra ngoài.
Lúc trèo lên xe, cậu nhắn lại, “Cậu đang ở đâu thế ?” bằng điện thoại.
Seira sau đó ngay lập tức rep lại, “Ở công viên gần nhà Yamato”. Yamato ngạc nhiên khi biết được cô đang thực sự ở bên ngoài và bắt đầu đạp hết tốc lực đến đó.
Vài phút sau, cậu đã đến được công viên gần nhà và nhận ra Seira, người đang ngồi trên một chiếc ghế dài.
Cậu bước xuống xe và đến gần thì cô nhận ra và vẫy tay gọi.
“Chào buổi tối.”
Seira chào cậu với que kem trên tay, trên người vẫn là bộ đồng phục mùa hè. Có chút gì đó không ăn khớp lắm với khung cảnh ban đêm sáng đèn thì phải.
Yamato mất một lúc để lấy lại nhịp thở rồi ngồi xuống cạnh cô, người đang ăn mặc rất thoáng mát.
“Vậy, có chuyện gì vào giờ này vậy? Đừng nói với tớ là cậu chỉ đơn giản là muốn thử ra ngoài vào buổi tối khi mặc đồng phục thôi nhé.”
“À thì, đây nè.”
Seira lấy ra một chiếc CD. Đó chính là CD của bài nhạc Anime mà cô đã hứa cho cậu mượn lúc trước.
“Ừm, cậu đến tận đây chỉ để cho tớ mượn nó ư…?”
“Đúng vậy.”
“Cậu không thể đưa tớ khi đến trường vào ngày mai à ?”
“Tớ muốn Yamato nghe nó ngay cơ.”
Seira nhìn thẳng vào cậu và nói không chút ngượng ngùng hay do dự.
Yamato lảng ánh mắt ra nơi khác và nhận lấy chiếc đĩa CD.
“Lần này, ừm, cảm ơn cậu. Nhưng lần tới, tớ muốn cậu để ý hơn về thời gian, hay tốt hơn hết là, hãy gọi cho tớ… tớ sẽ đạp xe đến để lấy nó.”
“Ok, vậy được thôi. Thôi, tớ nghĩ tớ nên về bây giờ thì hơn.”
Seira nói một cách hờ hững, rồi cô cho nốt phần kem còn lại vào miệng và đứng dậy.
Khi cô bước đi, Yamato dắt theo chiếc xe đạp của mình bên cạnh và cùng cô đi về.
“Ừm, tớ sẽ đi theo cậu nửa đường vậy.”
“Cậu chắc chứ? Yamato sẽ về muộn đấy ?”
“Tớ có xe đạp mà, không sao đâu. Tớ lo cho cậu khi đi một mình ở ngoài vào giờ này hơn.”
“Fufu, cảm ơn cậu.”
Seira bất ngở mỉm cười với cậu, khiến cho lồng ngực cậu nhảy loạn xạ.
Như để che giấu đi cảm xúc của mình, Yamato quyết định đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Nhắc mới nhớ, chỉ còn chưa đầy tuần nữa là thi giữa kỳ rồi. Tớ đã phải vùi đầu vào học cho đến khi cậu gọi đấy.”
“A, cậu nhắc tớ mới nhớ.”
Dưới ánh trăng đêm, Seira bỗng nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu.
“G-gì vậy?”
“Tớ nghĩ sắc mặt cậu không được ổn cho lắm.”
“Dạo gần đây tớ ngủ không đủ giấc.”
“Cậu đang ôn tập chăm chỉ nhỉ.”
“Người bình thường như tớ đây sẽ không thể đạt được kết quả cao mà không nỗ lực đâu.”
Tự nhận thức được mình là một người bình thường, Yamato không có ý định đặt mục tiêu quá xa vời, nhưng ít nhất thì cậu vẫn muốn được tiến cử với một trường đại học mà cậu có thể ngẩng cao đầu khi đứng trước người khác. Để đạt được nó, cậu cần phải học tập chăm chỉ ngày qua ngày và thúc đẩy vượt qua giới hạn bản thân.
Seira, người mà nhìn kiểu gì đi nữa thì cũng là một thiên tài, gật đầu một cách đầy ngưỡng mộ và nhìn lên bầu trời đêm, vươn bàn tay của cô ra.
“Tớ nghĩ thật là tuyệt khi cậu có thể nỗ lực kiểu như vậy. Tớ thực sự không có động lực trong việc học hay bất cứ việc gì cả.”
“Nhưng nếu tớ nhớ không lầm thì, Shirase có điểm rất cao nhỉ?”
“Ừm, tớ nhớ là tớ được 90 điểm trung bình trong bài kiểm tra gần nhất thì phải.”
Seira trả lời một cách thờ ơ….Yamato ôm lấy thái dương của mình theo bản năng.
“Cậu vừa khoe nó ra đầy tự hào kìa…”
“Cậu là người đã hỏi tớ đấy, Yamato.”
“Không, tớ biết, nhưng…”
Yamato đang cảm thấy hối hận khi cậu nhắc đến cái chủ đề thi cử thì Seira đập hai tay vào nhau như thể trong đầu cô lóe lên ý tưởng nào đó vậy.
“Đúng rồi, tớ có thể làm gia sư cho cậu.”
Yamato đứng hình trước lời đề nghị bất ngờ ấy, và Seira tiếp tục.
“Điểm của tớ…khá tốt mà.”
Seira nói một cách vô tư nhưng không chút gì là khoe khoang cả. Cô nàng khá tuyệt khi phát biểu một câu hùng hồn như vậy mà lại không có ý châm chọc cậu hay gì cả.
Dù vậy, Yamato lại trả lời với chút bông đùa.
“Tớ không nghĩ đạt điểm cao đồng nghĩa với việc cậu sẽ trở thành một gia sư giỏi đâu.”
“Ồ, đúng thế thật. Nhưng đáng để thử mà, phải không?”
Không có gì đau đớn hơn với Yamato khi mà đối phương lại tiếp nhận lời bông đùa của cậu một cách nghiêm túc như vậy.
Sau tình huống khó quên như vậy, cậu quyết định cúi đầu trong khi nhìn lại tình hình hiện tại.
“…Nếu đã như vậy thì, mong được cậu giúp đỡ.”
“Tớ sẽ giúp đỡ cậu. Sẽ thú vị lắm đây.”
Yamato thầm nghĩ không biết liệu cậu có thể học hành đàng hoàng khi ở bên Seira hay không. Nhìn vào một Seira đang vui vẻ, cậu cảm thấy hơi bất an, nhưng như cô đã nói, cũng đáng để thử đấy chứ.
“Nếu chúng ta học cùng nhau thì có lẽ ta nên tranh thủ thời gian sau khi tan trường. Chúng ta nên học ở đâu đây?”
“Ở một quán ăn có được không? Hay là nên học trong thư viện?”
“Được rồi, vậy đi đến quán ăn đi.”
Yamato trả lời ngay tức khắc. Sẽ có rất nhiều học sinh khác ở trong thư viện sau giờ học, và cậu có thể thấy cái viễn cảnh mà cái tin đồn kỳ lạ ấy lan ra một lần nữa, thế nên cậu đã loại bỏ lựa chọn này.
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đến quán ăn sau khi tan trường nhé.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Trong lúc đang nói chuyện thì họ đã đến gần nhà của Seira.
Seira dừng lại và quay lại nhìn Yamato.
“Đến đây là được rồi. Nhà tớ ở ngay kia thôi.”
“A, tớ hiểu rồi.”
“Cảm ơn vì đã về nhà cùng tớ nhé. Tớ rất vui khi được thấy Yamato lúc này.”
Seira mỉm cười với cậu.
Bởi vì ánh đèn đường ở khắp nơi, hai người có thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt người kia. Yamato cảm thấy ngượng ngùng khi Seira mặt đối mặt cảm ơn cậu trong hoàn cảnh như vậy.
“…Tớ đã nhắc cậu nhiều lần rồi, đừng đi ra ngoài vào ban đêm một mình nhé. Nguy hiểm lắm đấy.”
Có lẽ đó chính là lý do mà cậu nói với tông giọng thuyết giáo với cô ấy.
Dù sao thì, Seira gật đầu, kèm theo đó là một nụ cười trên khuôn mặt.
“Được thôi, bái bai cậu. Buổi tối tốt lành.”
“Ừm, buổi tối tốt lành.”
Seira khẽ vẫy tay chào rồi bước đi.
Hình ảnh cô trong bộ đồng phục bước đi trên con phố vào ban đêm không khỏi khiến cậu thấy bất an và lo lắng.
Ngay khi về đến nhà, Yamato sà vào để nghe chiếc CD Seira đã cho cậu mượn.
Tiết tấu thanh nhẹ của bài hát giúp Yamato bình tâm lại và bắt đầu ôn tập lại.
Mình nghĩ mình hiểu tại sao Shirase muốn mình nghe bài hát này đến vậy rồi.
Dù mới đang trong giai đoạn giữa kỳ, cậu có lẽ đã hơi quá tập trung trong việc học.
Cậu sẽ bắt đầu học nhóm với Seira từ ngày mai, thế nên cậu nhắc nhở bản thân nên dành chút thời gian để thư giãn vậy.