Tôi vẫn còn yêu Maho lắm. Không ngày nào là tôi không nghĩ về Maho cả. Tại sao tôi vẫn còn yêu Maho thế này cơ chứ? Cô ta đã cắm sừng tôi với thằng Takuya cơ mà? Hầu như ngày nào cô ta chẳng làm tình với thằng Takuya.
Vậy mà, tại sao tôi lại không thể dứt tình với cô ta được? Khốn thật, tôi không thể hiểu nổi tôi tí nào...
Không biết đến khi nào tôi mới có thể quên Maho được đây? Có thể cả đời này tôi không thể quên được cô ta chăng? Thế thì khác gì đang sống trong địa ngục đâu...
Trong khi tôi đang cứ mải nghĩ về Maho, thì tôi giật mình với tiếng chuông reo lên báo hiệu hết tiết học buổi sáng, và bắt đầu giờ nghỉ trưa.
Nghỉ trưa tới rồi à? Cũng vì tôi cứ mải nghĩ về Maho, nên không tài nào tập trung được trong giờ học.
Khoan, mình đang làm gì vậy này...
"Nè, nè, Kazuma-kun."
Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của bạn nữ sinh bên cạnh nói.
Tôi nhận ra và quay về hướng đó, ra là Kurosaki à.
"Sao thế Kurosaki?"
"Thì là... nếu được thì tụi mình ăn trưa với nhau không?"
"Ăn trưa hả? Mà, được thôi."
"Hể? Được à?"
"Ừa, có sao đâu mà. Tụi mình ăn trưa thôi nào."
"Ừm!"
Chúng tôi rời lớp học, đi lên sân thượng, ngồi xuống một băng ghế và bắt đầu ăn trưa.
Khi đang ăn trưa, thì Kurosaki bắt chuyện với tôi.
"Nè nè Kazuma-kun. Mẫu người con gái cậu thích như nào vậy?"
"Hả?"
Tôi hơi nghiêng đầu với câu hỏi của Kurosaki.
Tự dưng cậu hỏi gì đấy? Cậu muốn biết bằng mọi giá hả?
Khi nhận ra, thì tôi hỏi lại cậu ấy.
"Tại sao cậu lại muốn biết cơ chứ?"
"Thì là..."
Kurosaki im lặng trước câu hỏi của tôi. Khi nhìn kĩ thì tôi thấy mặt của Kurosaki đỏ cả lên.
Hể? Cậu ta đỏ mặt lên hả? Bộ cậu ta bị sốt hay gì?
Lúc lâu sau Kurosaki mở lời.
"À thì... Mình ấy... thích Kazuma-kun lắm. Nên là mình muốn biết mẫu người con gái cậu thích..."
"À hiểu rồi, vậy à... Mẫu người con gái tớ thích là... Hửm? Khoan cái đã, vừa nãy cậu nói gì thế?"
"Thì mình nói là... mình thích Kazuma-kun đó."
"...."
Kurosaki thích tôi? Này, này, cái trò đùa kiểu nào thế này?
Cậu ấy đang trêu tôi đó hả?
Mà không, tôi không thấy cậu ấy có vẻ là nói dối hay đùa gì cả...
"À... ừm... Cậu, đang nói giỡn hả?"
Khi tôi nói thế, Kurosaki phồng má lên.
"Thật tình, mình không có đùa giỡn gì hết á. Mình thật sự thích cậu đó Kazuma-kun!"
"....."
Tôi lúng túng trước lời tỏ tình của Kurosaki.
Cậu ta thích tôi thật hả? Không phải là trò chơi trừng phạt hay gì sao?
Kurosaki làm vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi. Trông cậu ấy không thể nào là nói dối hay đùa cợt gì được.
"Tại sao cậu lại thích tớ cơ chứ?"
"Thì là..."
Lạ thật, tại sao Kurosaki lại thích tôi được cơ chứ? Mà nói thẳng ra thì cậu ấy thích tôi từ khi nào vậy ta?
Rất nhiều câu hỏi đang nảy số không ngừng trong đầu tôi.
"Một tháng trước, cậu đã bảo vệ mình khỏi tên bám đuôi đó?"
"Hửm? À, có chuyện đó thật..."
"Lúc đó mình đã thấy Kazuma-kun rất ngầu ấy... Nên là mình đã thích cậu từ khi đó..."
"...."
Một tháng trước, Kurosaki đã bị một tên bám đuôi tấn công.
Cậu ta bị hắn sờ đùi, sờ ngực, rồi bị cưỡng hôn nữa chứ. Cũng may là tôi đã cứu cậu ấy, nhỡ tôi mà không ở đó ra tay cứu thì Kurosaki đã bị hiếp dâm rồi cũng nên...
Lúc đó thật sự rất nguy hiểm.
Có vẻ như Kurosaki đã phải lòng tôi vì chuyện đó cũng nên.
Tóm lại, Kurosaki thích tôi bởi cái hiệu ứng cầu treo [note50367] à?
Hiểu, tôi đã hiểu được nhiều chuyện rồi đây.
Kurosaki rất nổi tiếng với đám nam sinh. Gần đây, Kurosaki đứng hạng hai trong cái "Bảng xếp hạng gái dễ thương" do đám đực rựa bày ra.
Một người con gái như thế lại phải lòng tôi. Đến giờ đây tôi vẫn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Nhân tiện, Maho đứng hạng nhất trong "Bảng xếp hạng gái dễ thương" đó.
Tại sao con phò rẻ tiền đó lại đứng hạng nhất chứ. Mà, đúng thật là vẻ ngoài cô ta siêu dễ thương thật đấy... Ngực cũng to nữa.
"Kazuma-kun..."
"Hửm? Sao thế?"
"Thì... Mình... thật sự thích cậu đó. Nên là, xin cậu hãy hẹn hò với mình!"
"...."
Tôi được Kurosaki dễ thương hạng hai trong bảng xếp hạng gái dễ thương tỏ tình...
Chuyện quái gì đây? Đây là hiện thực sao? Sao mà cứ như mơ vậy nè.
Tôi vui thật, thật sự rất vui đấy.
Nhưng mà chuyện đó thì...
"Xin lỗi Kurosaki, tớ không thể hẹn hò với cậu được."
"Hở?!"
Kurosaki ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.
"T-Tại sao vậy... Tại sao cậu không thể hẹn hò với mình?"
"Vì tớ sợ."
"Sợ....?"
"Ừa... Tớ sợ là sẽ bị người mình yêu thương phản bội lần nữa. Tớ không thích chút nào, và tớ cũng không muốn phải chịu thêm vết thương trong lòng nữa..."
"...."
Kurosaki đúng là một người con gái quyến rũ đấy. Cậu ấy dễ thương này, phong cách nổi bật này, cả tính cách cũng tốt nữa, sở thích cũng hợp với tôi nữa.
Nếu tôi với Kurosaki mà trở thành người yêu thì mỗi ngày chắc sẽ vui lắm đây. Nhưng mà, quả nhiên tôi không thể...
Tôi không muốn hẹn hò với một ai hết. Tôi không muốn phải trải qua cái cảm giác đó thêm một lần nào nữa, nên là tôi đã từ chối lời tỏ tình của Kurosaki.
"Kazuma-kun, mình sẽ không bao giờ ngoại tình cậu đâu. Mình sẽ không phản bội cậu như Maho-chan, nên là---"
Tôi mở lời như thể ngăn Kurosaki nói tiếp.
"Thật sự xin lỗi cậu, nhưng tớ không thể tin cậu được..."
"Hở?!"
Kurosaki rơi lệ trước lời nói lạnh băng của tôi.
Tôi đã tin tưởng Maho như nào. Tôi đã nghĩ là "Em ấy chắc chắn không phải là loại người sẽ đi cắm sừng tôi.", nhưng mà tôi đã lầm.
Cô ta đã phản bội tôi, hầu như mỗi ngày đều làm tình với thằng Takuya đó.
Tại sao lúc đó tôi lại đi tin tưởng Maho cơ chứ? Tôi lúc đó đúng là thằng ngu mà.
Tôi sẽ không tin tưởng một ai khác ngoài b ản thân mình nữa.
"Kurosaki..."
"...."
"Tớ xin lỗi, nhưng hãy từ bỏ tớ đi. Tớ sẽ không tin tưởng--"
"Không đâu!"
"Hể?"
"Tớ không muốn! Tớ không thể từ bỏ cậu được!"
"Cậu nói gì thế? Tớ bảo là cậu từ bỏ tớ đi mà."
"Không đâu! Tớ không thể từ bỏ cậu được! Tớ chắc chắn sẽ trở thành bạn gái của Kazuma-kun cho xem!"
"...."
Cậu ấy bị sao vậy... Người đâu mà phiền phức quá đi mất...