「Ờ thì…… bộ dạng em thế này trông có ổn không?」
Aaaa là con gái, cô ấy thật sự là con gái kìa.
Không chỉ là một cô gái bình thường mà thậm chí là một mỹ thiếu nữ, không, phải nói là nữ thần sắc đẹp với vẻ đẹp tỏa sáng rực rỡ như ánh sáng mặt trời vậy!
Đẹp với dễ thương, đẹp với dễ thương dữ lắm luôn. Nhìn thế nào cũng thấy đẹp với dễ thương kinh khủng.
Tôi không thể nghĩ ra từ nào hơn để diễn đạt, chỉ biết rằng cô ấy đẹp với dễ thương quá mức tưởng tượng.
Cả cặp sừng trên đầu cô ấy, rõ ràng là trông giống ma tộc nhưng lại hợp với cô ấy một cách kỳ lạ.
……Thật sự có thể tồn tại một người lý tưởng đến thế này sao?
Chết tiệt, dù có nghĩ thế nào cũng không thể đấm cô ấy được…… Không giống như với rồng, quyết tâm lên rồi đi đấm nó là được đâu.
「Này, cô…… tại sao lại…… Aa không thể nói thành lời được…… Cô chắc không phải là công chúa thất lạc nào đâu đúng chứ, này!?」
Cô ấy nghĩ gì vậy chứ. Có ai mà phàn nàn về bộ dạng này chứ, không, thực ra nếu là vì quá đẹp thì tôi còn hiểu được.
Thật sự, cô ấy đẹp đến mức không biết gọi là mỹ nhân có còn hợp không, đẹp đến mức không tưởng, giống như một sinh vật không thuộc về thế giới này. Mà đúng là cô ấy là quái vật nên cũng chẳng thuộc về thế giới này thật…… Người không có miễn dịch chắc chỉ nhìn một lần cũng đủ ngất xỉu rồi!
「Ờ thì…… anh ổn không? Nhìn em không có vấn đề gì chứ?」
「Vấn đề gì chứ! Thực ra tại sao lại phải che giấu trong bóng tối thế này, không khoe ra thì phí lắm đó!」
「……Hả?」
「Cái gì thế này, mái tóc bạch kim, làn da trắng ngần, thân hình hoàn hảo như thiên sứ, cùng với đôi mắt đẹp hút hồn đó! Đầu óc tầm thường của tôi chỉ nghĩ ra được bấy nhiêu, nhưng thật sự đẹp quá mức, đừng có đùa!」
À chết tiệt, thì ra là vậy! Thì ra giọng cô ấy nghe dễ chịu thế là vì lý do này!
Từ giọng nói đến ngoại hình, tất cả đều đúng gu của tôi!
Nhìn cô ấy với khuôn mặt ngây thơ đầy lo lắng kìa! Muốn xoa đầu và nựng một cái quá đi mất!
Cô ấy đúng là một sự hiện diện đáng sợ. Đến mức này thì phải gọi là nữ thần hay nữ yêu quái gì đó thôi.
Một người như thế này, dễ dàng làm nghiêng ngả cả hai ba quốc gia chứ chẳng đùa!
Sự tồn tại của cô ấy giống như một cuốn sách cấm đang đi bộ, tuyệt vời tới mức ngược lại khiến cho bản thân khó chịu.
Mọi thứ đột ngột tới mức trái tim đang xao xuyến không ngừng.
Đây là đang thấy ảo giác à?
Cô ấy không thuộc về thế giới của các bậc vương công hay quý tộc, mà còn thuộc về vương quốc của thần hoặc quái vật. Mà đúng là quái vật nên thuộc về lãnh địa của quái vật rồi.
Mà khoan, tôi đã gọi một cô gái xinh đẹp như thế này là quái vật sao. Muốn chết quá đi mất.
Nếu đống đá xung quanh đổ xuống thì tôi thật sự chết mất.
「Ê tô, nếu như vậy thì đó là lời khen đúng không…… Em đoán rằng ngoại hình của em chắc là ổn rồi nhỉ? Em đã nói với anh rồi, em sẽ thành tâm thành ý dốc hết sức mình.」
Ôi trời…… thiệt luôn, cô ấy cúi đầu một cách trang trọng và chân thành.
Một con quái vật quá đẹp đến mức có thể làm mọi thứ theo ý mình như thế này, nó còn khó khăn hơn cả việc nhận một cái cúi từ ông vua nào đó nữa.
Mà, sự mờ ám lúc trước đã biến mất, ngược lại còn trở nên quá tốt đẹp không?
Tại sao từ đầu không hiện hình ra luôn đi?
「Không, khoan đã. Tại sao lại là tôi? Nghĩ lại thì…… có gì đó không đúng lắm phải không?」
「Chắc chắn rồi. Vì em muốn được anh sử dụng theo ý muốn của anh mà.」
Cô ấy đặt tay lên ngực, nói với giọng đầy nhiệt huyết như thể đã chờ đợi điều này từ lâu.
Nghe như một lời tỏ tình vậy.
Nguy hiểm, nguy hiểm quá. Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào tôi.
Mà, theo ý muốn của mình…… nếu một người như cô ấy nhờ vả thì sẽ hiểu lầm nhiều thứ lắm.
Không được, cô ấy quá thật thà và kém ăn nói, không thể nói dối được.
Vì vậy, cảm xúc của cô ấy mạnh mẽ đến mức không thể truyền đạt đúng được…… Phải bắt đầu từ đó.
「Ờ thì, xin lỗi, không phải vậy. Tôi không hỏi về cảm xúc hay ý định của cô. Tôi muốn biết lý do và hoàn cảnh.」
「À…… xin lỗi. Hiểu rồi, là thế sao.」
Mỗi lần như thế, cô ấy lại rụt rè rồi xin lỗi.
Thực ra, cô ấy còn ngượng ngùng và xấu hổ vì đã hiểu lầm và trở nên nhiệt huyết quá mức.
Mình không thể giả vờ cảm thấy việc này bình thường được, thật là khó xử…… Nếu trong bóng tối thì sẽ dễ hơn nhiều……
Đây là cái mà cô ấy gọi là định mệnh sao! Là định mệnh sao!?
「Em có thể thao túng định mệnh. Khiến mọi thứ thường trở nên tốt đẹp hơn. Vì vậy, trước khi bị phong ấn, em đã bị người khác lợi dụng.」
「Hả? Nếu mọi thứ thuận lợi theo ý cô, thì đâu thể bị lợi dụng chứ?」
「Ngược lại ấy chứ. Khi em đồng ý với ai đó, mọi thứ sẽ trở nên thuận lợi cho họ.」
À, ra vậy.
Khi bản thân cô ấy nghiêng về quan điểm của ai đó, hay có sở thích, ghét bỏ ai đó, nó sẽ phát sinh những vấn đề liên quan tới số phận của thế giới…… Vậy chẳng phải điều đó rất nguy hiểm sao?
Cổ chẳng phải là Ma Vương, hay thậm chí còn là một Ma Thần gì đó sao? Quá tuyệt vời đến mức không thể hiểu nổi.
「Ờ thì, tôi không rõ lắm nhưng nếu tất cả những gì cô nói là đúng, thì đó là một khả năng đáng kinh ngạc nhỉ. Không phải nên dùng nó cho mục đích tốt sao?」
「Chuyện là…… em không hiểu lắm về thiện ác của con người hay các sinh vật khác. Em chỉ biết về chúng, nhưng không hiểu được bản chất thật của chúng.」
Cô ấy trông rất nghiêm túc và có vẻ buồn khi nói về nỗi đau của mình.
Thật giống như một buổi xưng tội hay một phòng tư vấn vậy.
À…… nếu khả năng thao túng số phận là điều tự nhiên với cô ấy, thì có lẽ sẽ thành ra như vậy.
Ví dụ như, không biết cho ai chiến thắng trong cuộc chiến mới là điều đúng đắn.
「Nhưng, chỉ có mỗi anh là em không thể thao túng được. Em đã mất 1000 năm để tìm thấy người như anh. Đó là lý do đó.」
Nói một cách đơn giản nhưng đây là một sự thật quá sốc phải không?
Nghĩa là cô ấy đã chờ đợi tôi suốt thời gian dài khủng khiếp đó…… Cô gái này có vẻ không có khiếu lừa lọc người khác rồi.
「Này, vậy là sao mà tôi phải mất tới 26 năm để đến được đây?」
Nếu không thể thao túng tôi, thì chuyện tôi bị cuốn đến đây cũng kỳ lạ nhỉ?
Ngoài ra, câu chuyện này nghe quá trọng đại đối với một người như tôi.
「Anh không thể bị thao túng. Nhưng số phận ngoài kia đã thuận lợi cho em. Vì thế mới mất 26 năm và số phận của anh đã trở nên méo mó và đầy rẫy những điều kinh khủng, đúng không? Vì tiếp cận quá gần em nên anh mới suýt chết như bây giờ.」
U wa, cô ấy nói ra sự thật gây sốc một cách nhẹ nhàng. Không thể tin nổi.
Nếu đúng như vậy, thì tất cả những gì đã xảy ra từ trước đến giờ đều do lỗi của cô ấy à.
Và theo như cô ấy, tôi là hy vọng mà cô ấy đã tìm kiếm suốt 1000 năm…… Dù tôi không hối hận nhiều về cuộc đời tệ hại của mình, nhưng tôi cũng không thể giận dữ với cổ được.
「Ừ thì, dù cô nói vậy, tôi không thể chấp nhận, không thể hiểu và cũng không cần thiết phải làm vậy. Nhưng, chuyện này là chuyện này, còn cuộc đời tôi là cuộc đời tôi. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không nhường cuộc đời mình đâu.」
「Ừm, em hiểu. Vì vậy…… em muốn giao phó số phận của mình cho anh. Em đã nói rồi, em muốn được anh tự do sử dụng.」
Cô ấy dường như đang rất cố gắng để thuyết phục tôi.
Có quá nhiều điều phức tạp và cách nói chuyện kém cỏi của cô ấy khiến mọi chuyện trở nên lộn xộn, nhưng tôi cảm nhận được sự thành thật và tha thiết từ cô ấy…… không, có lẽ đó là một sự van xin.
Chuyện này ngày càng kỳ lạ.
Một cô gái ma vật đẹp đến mức thần thánh có thể thao túng số phận lại đi van xin một tên trộm vặt (26 tuổi) như tôi.
Nhìn cô ấy hạ mình trước một người như tôi, tôi cảm thấy thương hại cho cô ấy.
「Ừm, tôi chỉ là một tên trộm vặt thôi đấy. Cô có thật sự nghĩ rằng một người với khả năng như Ma Vương hay thần thánh như cô lại muốn tôi sao?」
「Đương nhiên rồi! Điều đó em đã quyết định…… Anh là người trong định mệnh của em đó. Vừa rồi anh đã chọn thế giới thay vì mạng sống của mình đấy.」
Cô ấy nhờ vả với đôi mắt nghiêm túc gần như sắp khóc.
Nói là người định mệnh…… À không, nếu từ một sinh vật thao túng số phận như cô ấy, có lẽ điều đó đúng.
Cô ấy thực sự nghiêm túc.
Thật sự rất nghiêm túc đó, chết thật.
Nhìn vào đôi mắt cô ấy, tôi có thể thấy cô ấy sắp khóc vì không biết phải làm gì. Cô ấy thậm chí còn không biết cách khóc.
Với tình hình này, tôi không thể làm gì khác ngoài việc giúp cô ấy.
Thiệt tình luôn chứ, Dễ dàng nhận ra ai đó có thật lòng hay không là một căn bệnh nghề nghiệp không hề dễ chịu chút nào.
Xin đừng làm thế…… Đừng nhìn tôi với ánh mắt trong sáng và kỳ vọng đó.
Cô không nhận ra sao? Tôi không đủ khả năng để giúp cô đâu.
「Cô đánh giá quá cao rồi. Trong cái thế giới này, ít nhất khi chết, người ta cũng muốn chết một cách đàng hoàng. Cuộc sống có thể tồi tệ, nhưng chẳng ai muốn cái chết của mình cũng tồi tệ theo.」
Thế giới này thật là tồi tệ.
Tệ thật, tại sao tôi lại bảo cô ấy hiện hình cơ chứ.
Giờ tôi như một kẻ côn đồ bắt nạt một nàng công chúa vô tội…… thật là tệ hại.
「Chẳng phải là đánh giá cao đâu…… Eiya, nếu nói theo cách của anh, lẽ ra anh đã có thể phá tan lũ người tồi tệ trong cái thế giới tồi tệ này rồi đúng không?」
「Ừ thì…… cuộc đời của tôi là của tôi nhưng cuộc đời của người khác là của họ.」
Tôi không biết về việc thao túng số phận hay gì đó, nhưng ít nhất tôi nghĩ rằng không nên làm cho cuộc đời người khác khốn khổ như mình.
「Trước khi bị phong ấn, em làm theo những gì người ta bảo. 1000 năm trước, em đã hủy diệt nhiều quốc gia theo lệnh người khác. Chắc hẳn là rất kinh khủng. Nhưng em không biết điều gì tốt và điều gì xấu cho mọi người.」
Cô ấy nói với vẻ mặt đau khổ và đáng thương.
Thật sự cô ấy không có gì để giấu giếm.
À…… được rồi, được rồi, đừng làm vẻ mặt buồn bã và mong manh như vậy nữa.
Cô gái này thật khó xử lý…… và tôi cũng vậy.
Tôi vừa gọi cô ấy là quái vật, chỉ nhìn mặt cô ấy thôi đã thế này…… Chết tiệt. Tôi thật sự là một thằng tệ hại.
Dù cô ấy lớn tuổi hơn tôi, nhưng với thái độ này tôi không thể từ chối được.
「Tôi không biết điều gì tốt điều gì là xấu. Nếu biết, tôi đã không làm những chuyện đó và có mặt tại đây. Nhưng mà……」
Tôi gãi đầu và tiếp tục nói.
Chết tiệt, tôi không giỏi xử lý mấy chuyện thế này.
「Tôi không phải là người tồi tệ đến mức bỏ mặc một người đang thực sự gặp khó khăn.」
Nửa thật nửa dối.
Tôi đã từng bỏ mặc nhiều người. Chỉ là không được đà mà chà đạp họ.
Tôi chỉ trung thực với mong muốn của mình, trong đó có việc 【không muốn cảm thấy tồi tệ sau khi làm những điều tệ hại】.
Vì vậy…… tôi không muốn phản bội lại ánh mắt này, chỉ đơn giản vậy thôi.