Phần 1
Quận 23 của Thành Phố Học Viện đặc biệt chuyên về lĩnh vực phát triển hàng không vũ trụ và nó được phủ lên bởi những cánh đồng đường nhựa xám bằng phẳng. Đương nhiên, làm như thế là để đảm bảo sẽ có đủ khoảng không gian cần thiết cho những địa điểm phóng và đường băng. Bầu trời xanh quang đãng phía trên đầu trông như một khoảng không gian mở vô tận, nhưng nó lại được lên lịch đến từng phút và thậm chí là từng giây để cho vô số tàu bay ở mọi kích cỡ có thể liên tục di chuyển giống như những sợi chỉ may vào vải. Nếu như không có sự hướng dẫn kiểm soát kĩ thuật số thì các va chạm chắc đã xảy ra liên tục rồi.
Ngoài ra, những chiếc máy bay an ninh còn hay tuần tra khu vực để loại bỏ nguy cơ đụng chim bất ngờ, túi nhựa bị gió thổi vào không khí, hay thậm chí là những rắc rối có chủ ý nữa.
Bình thường, chàng thiếu niên bước xuống khỏi chiếc acrobike sẽ bị phát hiện trước khi kim giây đồng hồ chạy hết một vòng.
Điều đó đã không xảy ra nhờ vào sự hỗ trợ điện từ Số 3 của Thành Phố Học Viện.
Nhưng trong trường hợp đó…
“Hô.”
Tại sao ông già ấy lại ở đó?
Tay chân lão trông giống như những nhánh cây khô khốc suốt bao lâu nay đã quên mất khái niệm độ ẩm. Chiếc áo choàng tím kèm vàng được trang trí tráng lệ trên người lão hoàn toàn trái ngược với cái cơ thể hoàn toàn khô héo của lão. Lão cũng đang sử dụng một thanh kiếm vàng nguyên chất thay cho một cây gậy.
“Vậy là cậu đang đợi sao? Có lẽ cậu đang nghĩ cậu có thể xoay chuyển mọi thứ bằng cách chiến đấu ở một không gian mở để không có nguy cơ gây hại cho xung quanh nhỉ. …Nhưng mà chắc chắn đó không phải là tất cả những gì cậu đang nghĩ.”
Lão không hề vội vàng hay hành động thiếu kiên nhẫn.
Lão Ma Thần đó bước về phía Kamijou Touma với nhịp độ nhàn nhã.
Lão có vẻ chẳng bận tâm gì đến chuyện Kamijou là người duy nhất ở đây. Lão chẳng nói gì về sự thiếu vắng Misaka Mikoto cả.
Lão chẳng có chút lo ngại gì về mánh khóe hay cái bẫy rẻ tiền có thể xảy ra nào.
Ma Thần không phải là sự tồn tại bé nhỏ đến thế.
"Muốn tôi hỏi cậu bao nhiêu lần cũng được, Kamijou Touma à.”
Sau khi chạm đến một khoảng cách nhất định, Tăng Thống dừng lại và đối mặt với cậu trai đầu nhím.
“Những người từ Gremlin thật sự bọn tôi muốn cậu phân loại sức mạnh của bọn tôi, thứ vô tình bóp méo định mệnh. Cậu sẽ tạo ra con đường thứ bảy không giống với sáu con đường khác, cậu sẽ trở thành vỏ kiếm chứa đựng thanh kiếm bí mật mang sức mạnh to lớn của bọn tôi, cậu sẽ xóa bỏ vết xước trên trái tim bọn tôi, và cậu sẽ cho bọn tôi sự an tâm vô hình. Và đổi lại, cậu sẽ có được vị trí người ghi điểm thống trị định mệnh của thế giới. Thấy sao nào?”
Kamijou chỉ có một từ để nói.
Điều này đã không thay đổi từ đầu chí cuối.
“Không.”
“Vậy à.”
Tăng Thống tựa một tay lên thanh kiếm của mình và sử dụng tay còn lại để gãi phần mặt bên khô khốc trên cái đầu nghiêng đi của lão.
Như một đứa trẻ, lão ta dường như thực sự bối rối trước cái cách Kamijou đã chạm đến kết luận đó.
“Nó chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Cậu rồi cũng sẽ chấp nhận nó, vậy nên câu hỏi là thiệt hại sẽ lan ra bao xa trước khi cậu làm vậy. Tôi tin là mình đã nói với cậu điều này rất nhiều lần rồi.”
“Cái gì…?”
Thứ gì đó đang xảy đến.
Lão sẽ giải quyết chuyện này bằng bạo lực.
“Ông đang định làm cái gì thế hả, Tăng Thống!?”
Cảm nhận thấy điều đó, Kamijou bắt đầu thủ thế, nhưng với người mạnh như Tăng Thống, cậu chỉ trông như một sinh vật nhỏ bé gắng sức để vượt qua cơn bão.
“Lẽ nào đây là điều cậu đang nghĩ à?” ông già hỏi. “Lựa chọn của cậu luôn nằm ở trước mặt cậu và những khả năng vô hạn của tương lai được xác định bởi lựa chọn đó của cậu. Những khả năng đó bao gồm bi kịch và hài kịch, may mắn và xui xẻo, hòa bình và chiến tranh, và mọi thứ khác nữa, vậy nên cậu có thể bước theo một con đường mà mọi người đều sống sót chỉ cần cậu chọn đúng.”
Nhựa đường dày của đường băng phân tách ra.
Cánh tay khổng lồ mọc lên ở hai bên lão Tăng Thống giống như những tòa tháp. Khi những cánh tay bùn ấy quằn quại như sinh vật sống, lão xác ướp đưa ra kết luận khó chịu của mình.
“Nếu là vậy thì cậu quá ngây thơ rồi.”
Nó xảy đến rất bất ngờ.
“Cậu đã quên rồi à? Tôi có mối liên kết chặt chẽ với bùn đất và tôi đã kiểm soát bùn để tạo ra một loạt hiện tượng. Nhưng mà hữu hạn vẫn là hữu hạn và tôi đã không thay đổi sự bảo toàn khối lượng. …Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra dưới lòng đất khi lượng bùn đất nhiều chừng này được rút ra kia chứ?”
Nó xảy ra ngay sau đó.
Một đám mây tích mưa khổng lồ bay lên từ phía đằng xa đường chân trời. À không, đó là bụi xám mới đúng. Ngọn núi bụi như thế được tạo ra khi một tòa nhà bị đánh sập. Vì trái đất có hình tròn, khung cảnh thành phố có thể thường được ẩn đi bởi đường chân trời, thế nhưng đám mây bụi vĩ đại này lại lớn và cao đến mức phá tan điều đó.
Đây chắc hẳn đã vượt quá một tòa nhà.
Màn bụi đang phát ra không phải chỉ từ một điểm. Những tòa nhà có thể đang vỡ vụn và sụp đổ từ cái này đến cái khác. Lượng bụi tăng tên như những chuyển động của một sinh vật sống, như một con rắn trườn qua lại, hay như dấu hiệu trên bề mặt cho thấy một con chuột chũi đang di chuyển dưới đất.
“Ưư…”
Phải.
Nó đi theo con đường mà Tăng Thống đã đi nhằm truy đuổi Kamijou và Mikoto.
Thứ gì đó đã gây ra sự sụp đổ ở những khu vực mà lão xác ướp đã điên cuồng rút bùn đất ra.
“Ah…ahhh…ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?”
Thành phố đang bị phá hủy.
“Không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Nó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.”
Tăng Thống thực sự nói năng rất khó chịu.
“Cậu chỉ đơn giản là không nhận ra, thế nên cậu đã lan rộng thiệt hại một cách không cần thiết. Giờ thì, cậu nghĩ có bao nhiêu người sẽ bị chôn vùi trong đống đổ nát đây?”
Sự hủy diệt nuốt chửng trái đất đang tiến lại gần.
Nó trông giống như một sợi dây kích nổ kì quái vậy.
“Nếu cậu nghĩ cậu có quyền nói lời nào về lượng thiệt hại đã xảy ra thì cậu sai lầm nghiêm trọng rồi.”
Lão xác ướp chế giễu sự khó chịu của chàng trai.
“Nói cho rõ nhé, tôi là người đã phá hủy toàn bộ nhiêu đó đấy.”
Sau đó dây kích nổ hủy diệt chạm đến chân Tăng Thống.
Kết quả đã rõ như ban ngày.
“Và nếu cậu nghĩ tôi sẽ không để bản thân bị vướng vào tất cả thì cậu quá nông cạn rồi. Ừm thì, có lẽ đó là cái cách nghĩ vô ưu của người Nhật thôi nhỉ.”
Đường nhựa cứng chắc sụp đổ cùng một lúc.
Khu vực hình vuông có cạnh hai mươi mét sụp đổ và cảm giác trọng lực biến mất. Cậu trai nhỏ bé chỉ có thể siết nắm tay phải lại khi cậu dễ dàng bị nuốt chửng.
Phần 2
Sự hủy diệt lan rộng khắp Thành Phố Học Viện từ Quận 7, qua Quận 5 và 18, rồi cuối cùng lan đến Quận 23.
Kamijou Touma đứng tại điểm cuối cùng và cậu cũng rơi xuống dưới lòng đất sâu khi mặt đất sụp đổ dưới chân cậu.
Nhưng không gian lại không giống như được tạo ra chỉ từ mặt đất phân tách.
Một cơ sở dưới lòng đất đã tồn tại ở đó ngay từ lúc ban đầu. Nó rộng hai mươi mét và sâu đến hơn ba trăm mét. Với kích thước đó, chỉ độ cao của nó không thôi cũng đủ biến nó thành một thứ vũ khí chết chóc rồi.
Trong thực tế, khi Tăng Thống rơi xuống đáy không gian hình trụ, những âm thanh khô khốc đã phát ra từ khắp cơ thể lão. Nó nghe giống tiếng cành cây khô gãy hơn là tiếng phát ra từ con người. Chiếc áo cà sa tím của lão phồng ra như sứa biển, nhưng rồi chúng lại quấn quanh hình hài của lão một lần nữa như thể chẳng có gì vừa xảy ra.
Còn về phần Kamijou Touma…
“Hô hô.”
Lão Tăng Thống cười.
Vô số dây cáp điện dày được quấn quanh tay, chân cùng phần thân trên của chàng thiếu niên tóc nhím. Chúng đã phân tán bớt trọng lực và giúp cậu tránh khỏi cái chết do cú rơi.
Tất nhiên, lão xác ướp chẳng có đến một giây suy nghĩ rằng đó là trùng hợp ngẫu nhiên.
Lão biết về Kamijou Touma.
Lão không nghĩ ai đó về cơ bản là bị vận may bỏ mặc lại sẽ gặp may mắn đến vậy bây giờ. Ngoài ra, bản thân chàng trai sẽ không bao giờ thực hiện một kế hoạch dựa vào trùng hợp ngẫu nhiên hay phép màu. Cậu sẽ hành động dựa trên giả định rằng chẳng có gì như thế sẽ xảy ra.
Vậy nên…
“Chuyện đó không phải là tự nhiên xảy ra. Tôi không thấy con bé đó ở với cậu… Cậu đã nhận được sự giúp đỡ của con bé đó à? Nếu là vậy thì cậu đã dự tính sẽ rơi xuống ở đây ngay từ đầu sao?”
Chuyện đó thì có quan trọng gì?
Nó sẽ đạt được điều gì?
Với một âm thanh nặng nề, bùn đất chảy ngập phần đáy của không gian nhân tạo và nó nuốt chửng những mảnh vụn xung quanh Tăng Thống như một sinh vật sống. Nó chủ yếu làm từ bùn đất, nhưng vô số vật liệu nhân tạo nhô ra, xoắn lại, và tạo hình một cánh tay khổng lồ.
Nó nguy hiểm giống như là bị một con plesiosaur[1] nhìn chằm chằm vào vậy.
“Nếu cậu có mánh nào dưới ống tay áo thì lấy ra đi. Nếu cậu có cái bẫy nào thì cứ việc sử dụng nó. …Nhưng tôi sẽ nghiền nát tất cả dưới chân và tiếp tục tiến tới trước. Nó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Làm cho nhanh rồi cảm thấy tuyệt vọng đi.”
“…”
Đáp lại, Kamijou gỡ vô số sợi cáp ra khỏi người mình và đặt chân lên sàn kim loại.
“Không có thiệt hại nào đâu."
“…Cái gì?”
Với ống chứa kim cương lỏng trong túi thể thao của mình, Akikawa Mie cuối cùng cũng đi đến trụ sở làm kim loại quý mà mẹ cô làm việc.
Nhưng đó không phải là kết thúc của tất cả.
“Mie-chan!!”
“Mẹ?”
Mie cảm thấy bối rối. Mẹ cô đã lo lắng đến mức ra ngoài để gặp cô ư? Nhưng thế thì vô lí quá. Cô chưa từng gọi trước, vậy nên mẹ cô sẽ không biết chính xác khi nào thì cô sẽ đến nơi.
Thế thì còn lí do gì để bà ấy đi ra ngoài?
Mie nhìn xung quanh và thấy rất nhiều công nhân khác đang lao ra từ những tòa nhà khác trong khu vực.
“Bảo toàn khối lượng ư? Tôi biết điều đó chứ. Ông đã để lại một khoảng không lớn dưới lòng đất khi ông tạo ra những cánh tay khổng lồ ư? Tôi biết điều đó chứ. Ông đang dựng lên một trái bom khổng lồ để khiến tôi đau khổ ư? Tôi biết điều đó chứ. Chính vì vậy mà! Tôi đã lo về nó ngay từ đầu đấy!!”
Vừa nói, Kamijou vừa rút ra một chiếc di động.
Nó là một thứ vũ khí quá đỗi bình thường và vô dụng khi so sánh với một Ma Thần bất thường.
“Hiện đang có nguy cơ các tòa nhà sẽ sụp đổ!! Xin hãy tránh càng xa công viên càng tốt để tránh khỏi vụ sụp đổ và kính vỡ rơi xuống!! …Uiharu! Kiểm tra lại phân bố dân cư đi. Sắp xếp tuyến đường sao cho đừng có bất kì vụ tắt nghẽn giao thông trên cầu hay các giao điểm!”
“Tớ đã làm rồi! Coi nào, coi nào. Chọn lại trung tâm kiểm soát giao thông và đoạn chương trình điều khiển đèn giao thông bằng tay. Làm thế sẽ tối ưu hóa luồng người di chuyển!”
Một cô gái tóc hai bím đang hét lên thứ gì đó. Cô trông có vẻ như là đến từ Judgment chứ không phải Anti-Skill.
Mẹ của Akikawa Mie ôm lấy cô.
“Ổn thôi, Mie-chan. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Chuyện gì…?”
Cô bị gián đoạn khi một rung chấn dữ dội chạy qua mặt đất.
“Cậu đã liên lạc với ai vậy hả? Nếu cậu nhắc đến một Ma Thần thì ai sẽ tin cậu chứ? Và sao mà người quen của cậu có thể làm nhiều người đến thế di chuyển được?”
“Đúng thật là không ai trong lớp tôi có thể làm được điều đó.”
Kamijou sẵn sàng thừa nhận điều đó.
Mặt đất đường nhựa phồng lên thành một đường thẳng. Nó trông giống như một con rắn hay một con sâu khổng lồ dài hàng chục hay thậm chí là hàng trăm mét đang bò bên dưới. Có lẽ sẽ là tốt nhất nếu rời khỏi lĩnh vực động vật có thật và gọi nó là một con rồng.
Những tòa nhà rạn nứt và rung lắc một cách đáng ngại.
Chúng lỏng lẻo giống như những cành liễu trong gió và có vẻ như chúng sẽ hư hại và sụp đổ bất cứ lúc nào.
Misaka Worst trong chiếc áo dài cùng Kuroyoru Umidori nói chuyện với nhau bên trong cấu trúc phòng chống thiên tai dưới lòng đất.
“Chuyện này không tốt rồi. Mấy cái bộ giảm chấn này có thực sự hoạt động tốt không vậy? Misaka có cảm giác chúng không thể hấp thụ hết toàn bộ chấn động này. Giờ thì, xem nào. Misaka có thể giúp chút gì ở đây không nhỉ?”
“Ồ? Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy một tập hợp xấu xa lại đi giúp người khác đấy.”
“Misaka gần đây đã nhận ra rằng chẳng có gì đắt hơn thứ được ban tặng miễn phí! Quanh đây toàn là cửa hàng sang trọng và cửa hàng đá quý, đúng không? Nếu Misaka khiến họ mắc nợ cô ấy, cô ấy có thể tạo ra mọi mối quan hệ hữu ích! Kì lạ thật đấy! Đây là lần đầu tiên Misaka đi mua sắm sau một thời gian dài vậy mà cơ hội kiếm cả đống tiền lại đáp ngay xuống đùi cô ấy liền!!”
“Cô đúng thực là thối nát đến cốt lõi! Và còn theo cái cách hoàn toàn khác với những kẻ gắn với Dự Án Tháng Năm Đen Tối bọn tôi nữa chứ!!”
“Nhưng cô nàng tiểu thư Số 3 đó thì lại là chuyện khác. Cô ấy dường như có mối liên hệ với Judgment, vậy nên cô ấy có thể làm cho thành phố di chuyển khá dễ dàng. Có quan hệ đúng là tuyệt thật đấy. Nói cái là có thể trở thành vũ khí liền. Tôi không bao giờ có thể làm thế dễ dàng vậy đâu.”
“…”
Nhưng nó không xảy ra.
Thành phố không sụp đổ.
“…?”
Akikawa Mie ngập ngừng nhìn thẳng lên, nhưng tòa nhà vẫn không đổ xuống. Cũng chẳng có lấy một cửa sổ bị vỡ tan. Thứ gì đó tồi tệ đang diễn ra dưới lòng đất, thế nhưng thiệt hại lại không chạm đến bề mặt.
“Thấy không? Mẹ đã bảo mà.”
Cô nhận ra mẹ mình đang nháy mắt.
“Mẹ đã bảo mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Người đàn ông đó đang bảo vệ thành phố, vậy nên chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Kamijou giải thích một dòng chảy nhỏ. Cậu giải thích một quy tắc nọ.
“Ông nghĩ sự thực thi pháp luật của Thành Phố Học Viện sẽ không hiểu được mối đe dọa của một Ma Thần huyền bí, đúng không? Nhưng thế thì dễ xử lí thôi. Thành Phố Học Viện vẫn chưa thư giãn sau cái sự kiện Othinus lan từ Vịnh Tokyo đến Đan Mạch.”
Chỉ vài mét bên dưới, một người đàn ông trung niên đeo kính và có tóc hất mái cởi bỏ chiếc áo vest của minh, vứt nó sang một bên, và đưa ra chỉ dẫn qua điện thoại.
“Đổ hết nguyên liệu lỏng trong kho vào đi!! Thiệt hại đã lan xa hơn mức chúng ta có thể tưởng tượng rồi! Có vẻ như ai đó đã xây dựng hệ thống đường hầm trong khi phớt lờ mọi quy định an toàn! Nếu nền móng bị rút ra hết, thành phố phía trên sẽ đổ sập đấy!!”
Người ở đầu kia điện thoại bối rối bởi những chỉ dẫn bỏ qua thủ tục thích hợp này, thế nhưng người đàn ông đó đặt ngón giữa lên gọng kính mình. Người ở đầu kia không thể thấy nó, nhưng nó có lẽ là một dạng nghi thức nào đó.
“Im lặng và làm như tôi bảo đi, tên hề đần độn!! Một khi tất cả chuyện này kết thúc và mọi người đều bình an vô sự thì ông có thể tống tôi ra cửa sổ hay một hòn đảo xa xôi nếu muốn!!”
Một người phụ nữ Anti-Skill tiến đến để kiểm tra mọi thứ.
“Xin lỗi vì đã phải nhờ một công dân giúp đỡ. Vậy là anh có thể giải quyết chuyện này nhỉ?”
Câu trả lời của ông bố đó rất đơn giản.
“Tôi nghĩ là tôi có thể. À không, tôi chắc chắn sẽ làm được. Dù sao nó cũng là công việc của tôi mà.”
Con gái ông đã từng thắc mắc tại sao ông lại cúi đầu trong khi chẳng có lí do gì mà phải xin lỗi. Cô đã nhìn thấy sự sáng bóng biến mất khỏi khuôn mặt ông và cô thậm chí còn hỏi tại sao mẹ cô lại cưới ông. Cô đã muốn biết làm sao mà bố mình lại là người như thế.
Câu trả lời dĩ nhiên chỉ có một.
Ông đã tìm thấy thứ còn quan trọng hơn cả lợi ích của chính mình hay việc cho phép bản thân ông tỏa sáng.
Và ông sẽ đánh cược mọi thứ có thể để bảo vệ nó.
“Họ có thể không ý thức về nó, thế nhưng vẫn có một lớp vảy đóng ở đó. Vấn đề đã được giải quyết và mọi người đang được cuốn vào bầu không khí Giáng Sinh, nhưng sau đó St. Germain lại xuất hiện. Hắn xé toạc lớp vảy đó khi mọi người đang nhạy cảm nhất. Điều đó đã khiến mọi người rơi vào sự điên cuồng.”
Chẳng có gì xảy ra cả.
Họ đã được cứu.
Mục đích của Akikawa Mie chưa sụp đổ. Tòa nhà lớn đó vẫn chưa đổ xuống. Nếu cô có thể đem kim cương lỏng vào trong, không kẻ cướp nào có thể chạm tay vào nó quá dễ dàng.
Nhưng ngay khi cô đang nghĩ vậy, ai khác bắt đầu di chuyển.
“Tìm thấy mày rồi.”
“Buổi định hướng phòng chống tội phạm thường được dùng để giúp người ta cảm thấy an toàn hơn bằng việc mua những mặt hàng thiên tai mà họ không biết liệu mình có bao giờ sử dụng không, nhưng nó có thể cũng là cách giúp chúng ta giảm bớt lo ngại. Và rồi ông đã gây ra hỗn loạn không lồ này. Dù tốt xấu gì thì mọi người cũng sẽ phản ứng lại. Điều đó sẽ gây ra rối loạn mà 'những người chơi chính' như bọn tôi không bao giờ có thể dự đoán được.”
Giữa đám đông lớn, Akikawa Mie không thể ngay lập tức nhận ra ai đã lên tiếng.
Nhưng khi cô nhận ra, tâm trí cô tập trung vào hắn giống như một bức vẽ đánh lừa mắt.
Một tên sinh viên đại học bầm dập đang lẫn vào những nhân viên văn phòng mặc vest. Cô chỉ từng nhìn thấy nó trong phim ảnh, thế nhưng hắn lại đang chĩa một khẩu súng vào cô.
Mẹ cô vẫn chưa nhận ra điều đó.
Cô điên cuồng đẩy mẹ cô tránh ra xa, song đó là tất cả những gì cô có thể xoay sở.
“Tôi không cần phải giải thích chi tiết. Tôi chỉ cần phải biết mọi người đang di chuyển lúc này thôi! Nhưng người ở đây không tốt hay xấu, họ chỉ là những người đã gắng hết sức suy nghĩ thông suốt chuyện này!! Và điều đó sẽ tạo ra một con đường đấy!!”
Tăng Thống đã nhạo báng cả Othinus bỏ trốn lẫn St. Germain nói dối là những thực thể thua kém lão, thế nhưng hành động của họ lại xúc ngã chân của Tăng Thống từ bên dưới. Đó là cách Kamijou cùng Mikoto đã dựng nên điều này.
“Giao nó ra đây! Giao kim cương lỏng ra đâyyyyyyyyyyyyyyyy!!”
Hắn hét lên và đặt ngón tay của mình vào cò súng mà chẳng cảnh báo trước.
Hắn dường như nghĩ rằng giết cô rồi lấy nó hay lấy nó rồi giết cô cũng chẳng có gì khác biệt gì cả.
Akikawa Mie nhắm nghiền mắt lại, nhưng tiếng súng không bao giờ xảy đến.
Thay vào đó, cô nghe thấy một tiếng kim loại nặng nề.
Tại một lúc nào đó, một sinh viên đại học khác đã vòng ra sau lưng hắn và vung một đoạn ống kim loại xuống.
“Vậy nên Judgment sẽ hành động ngay bây giờ. Một khi người lớn biết tin thì Anti-Skill sẽ gia nhập với họ. Mọi người sẽ được sơ tán khỏi những tòa nhà trong vùng nguy hiểm. À không, tất cả những người đó đang chiến đấu để đi đến ngày mai. Họ thực sự đang làm vậy đấy! Cho dù ông có đánh hạ bao nhiêu tòa nhà đi nữa thì ông cũng sẽ không lấy mạng ai được! Mạng sống con người không có mỏng manh thế đâu!! Họ có thể trông không ra gì và họ có thể được phân chia giữa thiện và ác, thế nhưng mọi người đều đang làm việc vì thứ mà họ cho là tốt nhất!! Ngay cả khi vài người trong số họ xảy ra xung đột thì họ vẫn sẽ quyết định hướng đi chung của thời đại cho dù họ phải làm điều đó mà không có chúng tôi!!”
Ban đầu, cuộc tấn công từ đằng sau đã không ngăn được tên sinh viện đại học có súng.
Hắn cố quay lại với cơn thịnh nộ nhuộm màu khuôn mặt của hắn.
Một cánh tay khác đưa tới từ phía cạnh sườn mới thực sự giải quyết mọi chuyện.
“Chú mày nghĩ…”
Nhân vật mới này mặc đồng phục chiến đấu của Anti-Skill.
Và ngoài ra còn có thêm một cánh tay nữa.
“Mày nghĩ…”
Hai con người trưởng thành ấy túm lấy cổ áo của tên du côn.
“…đó là khẩu súng của ai hả!?”
“…đó là con gái của ai hả!?”
Nắm đấm của họ tung ra cùng một lúc và hai âm thanh nặng nề bùng nổ.
Khi Shiosai còng tay tên sinh viên đó, gã sinh viên đại học khác vứt đoạn ống kim loại của mình sang một bên. Anh ta không bỏ chạy hay lủi trốn đi; anh ta giơ tay lên và đối mặt với người đàn ông Anti-Skill vẫn chưa biết chi tiết.
Ông bố đeo kính và có tóc hất mái chĩa ngón giữa của mình về phía tên du côn nằm gục. Cuối cùng cũng có thể thư giãn, Akikawa Mie ôm chầm lấy ông và để cho ông đỡ cô, thế nhưng cô vẫn có một câu hỏi nằm ở một góc trong tâm trí mình.
“Tại sao chứ?” cô hỏi người cuối cùng.
Cô biết nó là một câu hỏi ngớ ngẩn.
Người sinh viên đại học còn lại cuối cùng, Higata, nở một nụ cười với chút cảm xúc khó nắm bắt.
“Thế này là tốt nhất.” anh ta nói. “Nếu nó sẽ trở thành một kẻ giết người thì thế này là tốt nhất. Dù sao bọn này vẫn là bạn mà.”
Tuy không ai nhận ra, nhưng có hai người đang thở dài từ chỗ gần đến đáng ngạc nhiên.
Họ là Hanzou và Kuruwa. Họ đã tình cờ có mặt ở gần đó và họ đang thu lại vũ khí giấu trong ống tay áo của mình trong khi lách người lùi khỏi đám đông.
“Chúng ta bị cướp công việc mất rồi.”
“Nếu chúng ta không có gì để làm thì mới là tốt nhất đấy.”
Người thiếu niên kia không biết mọi phần của bi kịch.
Nó cũng không được giải quyết bởi sức mạnh của một cá nhân.
Những người muốn nhận vai trò đó có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu.
“Thế thì mọi chuyện sẽ nhanh hơn rồi.”
Sát khí của lão xác ướp Tăng Thống tăng lên.
Lão già mỉm cười trong khi tràn ngập sự phấn khích khiến người khác bực bội.
“Tiếp tục trò chơi một chiều của chúng ta nào. Đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn, vậy nên-…”
“Xin lỗi, nhưng chuyện đó cũng đã kết thúc luôn rồi.”
Kamijou thẳng thừng cắt ngang lời lão.
Có bao nhiêu người đã từng có thể ăn nói tự tin đến thế với kẻ được gọi là Ma Thần?
“Ông đã làm quá nhiều rồi, vậy nên tôi sẽ nói cho ông biết điều mà không ai từng có thể làm trước kia. Đã đến lúc cho ông nếm đủ rồi, Tăng Thống!!”
Cánh tay khổng lồ dường như che chắn mặt trời từ phía cao trên trời và nó siết lại thành một nắm đấm rất đỗi mạnh mẽ.
Nhưng…
“…?”
Tăng Thống bối rối nhìn lên và quan sát nắm đấm mà bản thân đã tạo ra.
Kamijou biết tại sao.
Một âm thanh chói tai đã phát ra từ nó, nhưng việc đó lại vượt xa những gì Tăng Thống đã dự liệu.
“Ông đã tạo ra những cánh tay từ bùn đất, nhưng điều đó lại không bao gồm bất cứ thứ gì được chế biến bởi nhiệt độ hay phản ứng hóa học. Dù sao thì, ông đã chụp lấy những tòa nhà để quăng mà. Nếu ông có thể trực tiếp kiểm soát những thứ được biến đổi thành thủy tinh và bê tông, vậy thì những tòa nhà cao tầng có thể đã bẻ cong và tấn công bọn tôi như thứ đến từ một bộ phim hoạt hình rồi.”
Kamijou ngưng lại một giây.
“Nhưng ông không thể biết được liệu có thứ gì khác đã lẫn vào cánh tay của ông hay không. Misaka đã từng chứng minh điều đó bằng việc trộn bụi sắt vào để chiếm quyền kiểm soát rồi."
“Nhưng chuyện này lại khác biệt. Thứ này chẳng giống bụi sắt gì cả.”
“Phải, bởi vì cố gắng làm chuyện y hệt một lần nữa sẽ là quá rủi ro. Bọn tôi đã dùng một mánh khóe khác biệt hơn chút ở đây. Mặt khác, tất cả những gì bọn tôi đã làm chỉ là để lại một đống bình khí nén nằm ở quanh chỗ mà ông có thể tạo ra cánh tay của mình thôi. Và nhờ Quận 23 chú trọng vào hàng không vũ trụ nên có thể tìm thấy kha khá oxi và hidro lỏng đấy.”
Và tất nhiên, Kamijou không phải đang cố kích nổ các bình khí để khiến Tăng Thống kẹt trọng vụ nổ.
Cậu không nghĩ một vụ nổ khí sẽ đủ để đánh bại đối thủ này.
Vụ nổ chỉ là ngòi nổ dẫn đến một hiện tượng khác.
Vậy vụ nổ khí ga được dùng để làm gì?
“Ông có biết điều này không? Vỏ của trái đất dao động từ 500 đến 4000 độ và phần lõi có thể đạt đến 6000 độ. Chưa ai từng đốt lửa chúng. Chúng chỉ đạt đến nhiệt độ khổng lồ đó khi vật chất bị ép bởi áp lực to lớn.”
“Không lẽ…”
“Tất nhiên, điều này đều là do một cô gái thông minh nói với tôi đấy. …Vậy nếu như những chiếc bình áp suất cao đó được sắp xếp theo một mô hình nọ để tạo ra cốt lõi áp lực nổ đó thì sao? Nếu như áp suất to lớn ấy được tái tạo một phần bằng phương thức nhân tạo thì sao? Ông nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với cánh tay bùn đất khổng lồ mà ông rất yêu quý đấy chứ!?”
“Kah kah!! Không lẽ là điều tôi nghĩ sao!!”
Nó xảy ra khi Tăng Thống ngước lên nhìn.
Ngay khi nắm đấm khổng lồ có vẻ như đang sụp đổ từ bên trong, một ngọn thác sáng rực ánh cam trút xuống lão xác ướp.
Phần 3
Trong thực tế, ngay cả khi tính toán của họ đã tái tạo áp suất khổng lồ đó thì chỉ có một điểm là sẽ đạt đến nhiệt độ đủ cao để trở thành dung nham, nhưng chỗ dung nham đó lại làm tan chảy bùn đất xung quanh. Ta có thể nhìn thứ vũ khí chết chóc khổng lồ đó tạo hình rồi nhỏ xuống.
Tăng Thống có thể kiểm soát bùn đất, nhưng lão lại không thể làm thế nếu như nó đã trải qua xử lí nhiệt hay phản ứng hóa học giống như thủy tinh hay bê tông.
Và điều đó có nghĩa là lão chẳng thể làm được gì một khi cánh tay khổng lồ biến thành dung nham.
Ngay khi nó đánh trúng, Kamijou Touma liền nhảy lùi về sau bằng toàn bộ sức mạnh của mình, ngồi sụp xuống đất, và đưa tay lên che miệng mình.
Cánh tay kích cỡ tòa tháp sụp đổ do nhiệt độ dữ dội và trút xuống Tăng Thống ở ngay bên dưới. Ánh sáng của đá tan chảy nhanh chóng bao bọc lấy cơ thể như cành cây của lão xác ướp và xóa sạch mọi dấu hiệu của lão. Thứ khoáng chất chết chóc như sirô đó lan ra từ chỗ nó đáp xuống.
Nó đã hoạt động.
Mọi thứ đã diễn ra đúng như kế hoạch.
Họ không phạm phải sai lầm nào và kết quả mà họ tưởng tượng ra đang nằm ở ngay trước mặt cậu.
“Chúng ta…đã làm được chưa?” cậu lẩm bẩm không suy nghĩ.
Chồng dung nham tan chảy trông như kem nhiễu xuống đường nhựa nóng bức vào một ngày giữa hè, vậy nên nó không thể chính xác trả lời câu hỏi đó của cậu.
Cậu trai nhìn quanh và rồi ngước thẳng lên phía trên.
“Misa-…”
“Cậu đã làm được à? Chính xác thì làm được cái gì chứ?”
Hi vọng, sự nhẹ nhõm, sự lạc quan, niềm kiêu hãnh, và mọi thứ khác của cậu đều bị đóng băng.
Đầu của Kamijou cứng nhắc quay lại giống như một người máy mà ai đó đã quên tra dầu. Cậu ngoái nhìn lại chồng đá tan chảy nơi đáng ra mọi thứ đã kết thúc. Cậu thậm chí còn hỏi bản thân ở đó còn gì mà phải kiểm tra.
Rồi cậu thấy thứ đợi mình ở nơi đó.
“Kamijou Touma, tôi tin mình đã bảo với cậu rằng đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn rồi mà.”
Nó là sự tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng thuần túy.
Chồng dung nham sáng rực ánh cam phân tách và lão xác ướp từ từ xuất hiện. Chiếc áo cà sa cùng thanh kiếm vàng của lão đã bị thiêu cháy hoặc tan chảy và toàn thân lão phát sáng một cách đáng ngại sau khi được phủ lên bởi dung nham dễ dàng vượt quá một ngàn độ. Nó chẳng giống cơ thể con người gì mấy mà giống như một người ngoài hành tinh đã bước ra từ một chiếc UFO kì lạ hơn.
Kamijou thấy thật khó để chấp nhận thứ này đã từng là một con người giống như cậu.
Dựa theo nhiệt độ của cơ thể, Tăng Thống có thể giết ai đó chỉ bằng việc ôm lấy người đó.
Không, bất cứ ai thở gần lão cũng sẽ bị thiêu cháy phổi.
Kamijou lặng người, nhưng chồng nhánh cây phát sáng đó nghiêng đầu trong sự bối rối.
Tại sao đối thủ của lão lại luôn kinh ngạc đến vậy?
Lão dường như thực sự không hiểu được.
“Giờ thì, cậu tưởng tượng Ma Thần là gì nào? Tôi là một xác ướp và toàn bộ cơ bắp, chất béo, cùng nội tạng trong cơ thể tôi đã bị khô héo rồi! Cậu thực sự nghĩ vết thương bên ngoài hay nghẹt thở có thể lấy mạng tôi sao!?”
“…!?”
“Tôi đã chuẩn bị vứt bỏ cả mạng và linh hồn của mình để đạt được mục đích. Sao mà tôi có thể thành Ma Thần mà không có mức độ quyết tâm đó chứ? Cậu có thể sẽ khá sốc nếu cậu nhìn vào nguồn gốc của Othinus, người mà cậu giữ bên cạnh đấy.”
Lão Tăng Thống sắc cam cười.
Miệng lão tách mở và lão phun ra làn khói đen trông độc hại.
(Đây là điều Nephthys đã nhắc đến.)
Kamijou nuốt nước bọt và cảm thấy mồ hôi khó chịu phủ khắp cơ thể mình.
(Sức mạnh của Tăng Thống không dừng lại ở hủy diệt. Cô ta nói ông ta đã tự do kiểm soát ‘giao điểm của Lục Đạo’.)
Con người, súc sanh, và chư thiên. Nó nghe giống như thứ đến từ một câu chuyện cổ vậy. Khi chết đi, người đó sẽ được đầu thai và có thể sống kiếp kế tiếp dưới một dạng chúng sanh nào khác. Kamijou không biết chính xác thì điều đó giải thích được gì cho tình hình hiện tại. Trong thực tế, tuy sức mạnh tinh thần của nhân loại là một chuyện, thế nhưng có ai – ngay cả những chuyên gia điều huyền bí được gọi là pháp sư – có thể giải thích linh hồn là gì không? Cậu đã nhìn thấy rất nhiều pháp sư giận dữ thề sẽ trả thù cho ai đó đã chết. Không phải điều đó có nghĩa là các pháp sư chưa thắng được cái chết và không thể định nghĩa hay giải thích đầy đủ linh hồn sao?
Nhưng lỡ như Tăng Thống thực sự đang nắm giữ Lục Đạo thì sao?
Linh hồn là thứ chưa ai từng thấy trước đây, nhưng nếu như ông ta có thể thay đổi giá trị và thứ bậc của nó bằng việc chuyển đổi giữa những đường ray khác nhau thì sao?
(Nó là ma thuật thay đổi độ ưu tiên của thứ gì đó giống như Terra Cánh Tả à? Nó không phải là sức mạnh phi thường cho phép ông ta phá hủy hay quăng những tòa nhà đó ư? Ông ta đã làm suy yếu thứ sẽ bị phá hủy hay được sử dụng sao?)
Kamijou cảm thấy cậu chỉ cách có một bước, thế nhưng cậu lại không thể nắm bắt được nó.
Có điều, một Ma Thần như Tăng Thống thực sự sẽ sử dụng thứ sức mạnh tương tự như Terra, người vẫn còn ở hạng mục con người, sao?
Nhưng quá trình suy nghĩ đó lại giống như là đang từ bỏ suy nghĩ vậy.
Rất dễ kết luận rằng tâm trí con người không thể hiểu được một Ma Thần, thế nhưng điều đó sẽ có nghĩa là Kamijou không có cơ hội chiến thắng. Cậu về cơ bản sẽ như di chuyển những quân cờ mà chẳng hề suy nghĩ gì vậy.
Cậu hiểu điều đó.
Cậu hiểu nó rất rõ, nhưng cậu lại sắp vứt hết tất cả sang một bên.
Sự tuyệt vọng của cậu ngập tràn đến vậy đấy.
“Nếu chấp nhận thất bại sau khi bị giết, người ta sẽ không bao giờ rời khỏi hạng mục pháp sư. Đó là quy tắc của thế giới thấp kém và chúng không được áp dụng với Ma Thần như bọn tôi.”
Nó ở một cấp độ hoàn toàn khác hẳn.
Nó chỉ là quá khác biệt.
Nó có cảm giác giống như lao 100 mét hết tốc lực rồi thở dốc trong khi vừa băng qua đích thì thấy một cuộc đua marathon 42,195 kilomet đang chờ bạn vậy.
Đích đến là đâu?
Cậu phải đi bao xa mới kết thúc được trận chiến này?
“Kamijou Touma.”
Tăng Thống cố tựa vào cây gậy của mình, nhưng lại nhận ra chẳng có gì ở đó, và vẩn vơ nhớ ra thanh kiếm vàng đã tan chảy do sức nóng.
“Cậu có phiền không nếu tôi hỏi một – chỉ một – câu hỏi vô nghĩa?”
“Là…gì?”
“Không cần phải phòng bị vậy đâu. Nó là một vấn đề đơn giản thôi mà.”
Lão Tăng Thống màu cam và đang sôi sùng sục vỗ hai vai mình và tiếp tục nói như thể chẳng có gì đã xảy ra.
Lão nói chỉ một điều duy nhất.
“Có vẻ như mọi việc mà cậu đang làm ở đậy rất chi là chán ngắt.”
Lão nói nghe chán nản.
Hoặc có lẽ thất vọng mới là mô tả tốt hơn.
“Chẳng giống cậu gì cả. Nó chẳng giống cậu gì cả. Kamijou Touma, toàn bộ cái cách chiến đấu hợp lí này là từ kiến thức của con bé đó à? Cậu đang bị lôi kéo bởi cách suy nghĩ của con bé đó sao? Nếu là vậy thì tôi có thể hiểu tại sao chuyện này lại chán đến thế.”
“…”
“Hô hô. Tôi nghĩ vậy đấy!! Mà, tại sao cậu lại không dùng Imagine Breaker ngay chứ? Bình thường, khi đối mặt với một hiện tượng bất khả thi phớt lờ định luật vật lí, việc làm hợp lí sẽ là ít nhất cũng cố gắng sử dụng sức mạnh cánh tay phải của cậu!! Ngay cả khi việc đó chỉ đơn thuần là chứng mình nó không có tác dụng thì việc biết được cậu không thể sử dụng nó vẫn sẽ là tiến thêm một bước về phía trước!!”
Kamijou không biết Tăng Thống đang có ý gì, thế nhưng lão xác ướp vẫn tiếp tục.
“Cậu bỏ chạy ngay khi nhìn thấy tôi? Nhàm chán. Cậu chạy trốn khắp Thành Phố Học Viện? Ôi, thật nhàm chán. Ngay khi có vẻ như tôi đã bắt kịp thì cậu lại sử dụng bình khí nén để tạo dung nham sao? Ôi! Thật! Nhàm chán!! Tất cả chuyện này hoàn toàn phí phạm thời gian quá đi!! Nghĩ về cảm giác của tôi khi phải trải qua tất cả đi! Tôi đã đợi suốt thời gian qua chỉ để cậu sử dụng Imagine Breaker chống lại tôi một lần thôi đấy!! Thành thật mà nói, hành động giống cậu nhất là cú bổ nhào can đảm từ sân thượng lúc đầu đấy! Mọi thứ đã trở nên nhàm chán đến vậy kể từ lúc con bé đó xuất hiện!! Cậu đã co rúm người và cuộn tròn lại! Cậu chỉ dùng mấy cái tiểu xảo để giảm bớt lượng thiệt hại thôi!!!!!”
“Ông…đang nói cái gì vậy?”
Đó là tất cả những gì cậu có thể đáp trả.
Cậu không biết lão xác ướp có ý gì.
“Chưa từng có thứ gì ‘thú vị’ trong chiến đấu đâu. Đừng có tự ý quyết định thứ gì có ‘giống tôi’ hay không!! Nếu tôi có thể khiến cho mọi thứ vẫn giữ nguyên sự yên bình thì điều đó rõ ràng là tốt nhất! Nếu tôi có thể ngăn bất cứ chuyện gì xảy ra thì tốt hơn cái gì!? Tại sao tôi lại phải cố tình chuyển đổi theo hướng mà tôi biết sẽ nguy hiểm hơn chứ!?”
“Chỉ vì cậu cảm thấy con bé đó vẫn ở gần đây à?”
Nó không chạm đến được Tăng Thống.
Chẳng có lí do bình thường nào sẽ chạm được đến lão.
“Kamijou Touma, cậu chẳng toàn trí hay toàn năng gì cả. Tất cả những gì cậu có là tài năng vĩ đại ở một khu vực cực kì đặc biệt, thế nhưng cậu đã vươn đến nơi rất gần chỗ dẫn dắt thế giới. Mọi người đều biết điều đúng đắn cần làm là gì, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có can đảm để làm thế. Chính sự quyết đoán nắm bắt cơ hội đó bất chấp rủi ro lớn mới mang cậu đến chỗ cao đến vậy.”
Ai khác đang giải thích về một khía cạnh của cậu mà chính cậu cũng không nhận thức được.
Tình hình gần như trở nên nực cười.
“Vậy mà cậu lại quá chú trọng việc bảo vệ thứ gì đó khiến cho cậu từ bỏ tài năng ấy của mình. Cậu đã trở nên yếu đuối, thảm hại, nhu nhược, và thành cái bóng của con người cũ của mình. Cậu phát triển nhầm lẫn chỗ đó à? Những gì đã xảy ra với cậu nếu được mô tả là càng ngày càng già yếu thì sẽ tốt hơn đấy.”
Tăng Thống ngừng lại một lúc để chuẩn bị cho tuyên bố quyết định của mình.
“Cậu đang để con bé đó dắt đi lung tung và điều đó buồn chán lắm đó. Cậu không phải là một ‘con người’ nhỏ bé đến nỗi nên được chứa đựng ở đây đâu.”
Phần 4
“!”
Kamijou Touma không phải là người duy nhất đang lắng nghe Tăng Thống.
Misaka Mikoto cũng đang nghe điều đó.
Có môt bậc thềm được đặt trên tường cách không gian hình trụ khổng lồ khoảng hai mươi mét về phía trên. Át chủ bài của trường trung học Tokiwadai ẩn thân với một tay đặt trên bức tường có chữ “Cẩn thận sóng điện từ thứ cấp khi sử dụng thiết bị y tế chính xác.” Mặt cô nhăn lại giống như cô đã bị đâm.
Nếu cô đã dại dột đứng cạnh chàng trai đó, cô có thể sẽ phải gắng gượng để kiểm soát biểu hiện của mình.
Nhưng khi cô ở một mình thì điều đó lại là điều không thể.
Dù sao thì, những lời của lão xác ướp kì quái đó dường như đã xé vào trái tim cô.
“Nếu con bé đó đang ngăn cậu sử dụng tay phải của mình thì đó lại là một điều tiêu cực khác.”
Không hề có ác ý nào ở đó.
Nó chẳng khác gì với việc nhìn thấy một túi nhựa bên đường và muốn loại bỏ nó.
“Nếu con bé đó đang ngăn cậu nói cậu sẽ đập tan ảo tưởng của tôi, vậy thì con bé đó đã cản trở cậu rồi đấy.”
Đó chính xác là lí do chúng đâm vào cô.
Cô đã hãnh diện vì vị trí Át chủ bài của trường trung học Tokiwadai, nhưng điều đó lại chẳng có nghĩa lí gì với đối thủ này. Đó là lí do những làn sóng âm thanh mà lão chẳng hề có ý muốn cô nghe thấy đã càng xé thêm vào trái tim cô.
“Tôi chỉ đơn giản là không tài nào hiểu nổi nó, nhưng đẩy ai đó sang một bên khó đến thế à? Tôi nghĩ việc con bé đó chẳng là gì ngoài trở ngại đối với cậu đã rõ như ban ngày rồi mà. Tôi không thể nghĩ ra nổi lí do cậu phải giữ con bé đó ở bên cạnh suốt thời gian qua."
Danh hiệu Số 3 của Thành Phố Học Viện bây giờ là vô nghĩa.
Cô không biết hạng mục Level 5 có ý nghĩa bao nhiêu trong cái thế giới rộng lớn hơn bên ngoài thành phố này.
“Tôi có thể hiểu việc bỏ trốn khỏi trường cùng với con bé đó và tôi có thể hiểu được việc giữ con bé đó bên cạnh cậu cho đến khi tôi mất dấu cậu. Nhưng tại sao sau đó cũng vậy chứ? Nếu cậu vứt con bé đó ra và để cô ta trượt vào đám đông thì cậu sẽ được giải thoát khỏi cái thứ phiền phức đó, vậy mà tại sao cậu lại giữ con bé đó ở bên cạnh chứ?”
Một nghi ngờ nọ đã nảy sinh trong cô từ khá lâu trước đây.
Chàng thiếu đó đang đi qua cái thế giới xa xôi nào đó sao? Bản thân cậu không đặc biệt, thế nhưng chẳng lẽ thế giới quanh cậu nằm ở vũ đài cao hơn cô một hay hai bậc sao, chẳng lẽ cậu được bao quanh bởi những người hiểu cậu rõ hơn cô sao, và chẳng lẽ cô đã rơi lại điểm mà cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu thôi sao?
“Lấy thư viên ma đạo thư đó làm ví dụ. Kiến thức từ mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư có thể đã hữu ích. Và Othinus có thể đã có khả năng cho cậu vài lời khuyên chính xác từ quan điểm của một Ma Thần. Sau đó cậu sẽ có thể siết nắm tay phải lại và thách đấu với tôi một trận chiến tập trung dựa vào Imagine Breaker. Đó sẽ là cách đúng đắn để làm chuyện này, nhưng tất cả đều đổ vỡ vì đứa con gái đó. Cậu nghĩ gì về tình hình này chứ?”
Cô đã vươn tay ra, thế nhưng cô lại không chạm được đến cậu.
Cô đã nghĩ cô chỉ cần vươn thêm chút nữa, thế nhưng đó là do cô không muốn thừa nhận mình đã rơi lại rất xa ở đằng sau.
Không phải chỉ có vậy thôi sao?
“Kamijou Touma.”
Cô gái suy nghĩ.
Cô thực sự đã từng giúp gì cho cậu chưa?
Cô thực sự đã làm những gì mà chỉ mình cô mới có thể làm chưa?
“Nói nó bây giờ đi. Bảo cô ta đứng ra sau cậu đi. Bảo cô ta cuộn tròn trong góc và ở yên đó vì cô ta đang cản đường cậu đi.”
Đòn tấn công đó khiến cô thở hổn hển và tâm trí cô gần như tối sầm lại.
Nhưng cô vẫn không thể tìm ra cách nào để chối bỏ nó.
Dù sao thì, ngay cả cô cũng có thể nói vậy mà.
Hành động của Kamijou Touma suốt thời gian qua chẳng giống cậu gì cả.
Ngay lập tức bỏ chạy khỏi một kẻ thù hùng mạnh? Không giống cậu gì cả. Đối mặt với một đối thủ có năng lực phi thường rõ ràng nhưng lại không sử dụng sức mạnh bí ẩn đã đánh bại Level 5 Số 1 của Thành Phố Học Viện? Không giống cậu gì cả. Biến con bài tẩy cuối cùng của cậu dùng để đánh bại kẻ thù hùng mạnh đó thành một chiến lược mà bất cứ ai cũng có thể kích hoạt dựa vào vật lí thông thường mà một cô gái đã nói cho cậu? Không giống cậu gì cả.
Không giống cậu gì cả, không giống cậu gì cả, không giống cậu gì cả.
Cậu sẽ luôn hành động bất cẩn, phớt lờ tính hiệu quả với logic, và chỉ đơn giản là vươn tới để tóm lấy chiến thắng. Quan sát cậu luôn luôn rất li kì, nhưng chẳng có gì ở đây giống như chàng trai ấy.
Trong trường hợp đó, điều gì đang buộc cậu đi theo hướng đi khác này?
Điều gì đang khiến cậu đè nén bản thân lại?
Lúc cậu đùa giỡn khi Tăng Thống truy đuổi họ và lúc cậu dường như bị mê hoặc bởi Nephthys và Nương Nương trên con tàu làm việc, cô đã nghĩ cậu chẳng thấy căng thẳng gì cả.
Nhưng lỡ như những điều đó cũng có ý nghĩa thì sao?
Cô không thể nói điều này áp dụng với tất cả, nhưng lỡ như một phần trong đó là do cậu cố tình thì sao?
Lỡ như cậu đã làm vậy để đảm bảo sự sợ hãi và áp lực sẽ không nghiền nát trái tim của Misaka Mikoto thì sao?
Và lỡ như điều đó đã đặt một gánh nặng còn lớn hơn lên chàng trai đó thì sao?
Chuỗi sự kiện từ Vịnh Tokyo đến Đan Mạch dường như là một bí ẩn đối với cô, nhưng lỡ như điều đó cũng tương tự như vậy thì sao?
Nó không phải là vì Kamijou. Nó là vì Othinus.
Cậu đã chỉ đơn giản là đi cùng với Othinus, giống như là với Mikoto lúc bây giờ vậy.
Cậu đã xác định là phải bảo vệ cô gái đứng bên cạnh mình.
Điều đó thật là tuyệt đẹp.
Nhưng đồng thời, nó lại cho Mikoto một câu trả lời cực kì tàn nhẫn.
(Ồ…)
Cô cảm thấy như toàn bộ sức lực đang rời khỏi cơ thể mình.
Mạng sống của cô đang trực tiếp bị đe dọa ở đây, thế nhưng cô lại gần như quên cả điều đó.
(Mình chỉ…đối với anh ta.)
Cô nghiến răng.
Tâm trí cô cố gắng phong tỏa từ ngữ đó để khiến cho chuyện này dễ dàng hơn chút đối với cô, thế nhưng cô vẫn ép nó ra ngoài bề mặt.
(Mình chỉ là gánh nặng đối với anh ta!!)
Tình hình này kéo căng bản chất của cô.
Dù vậy, cô vẫn phải chấp nhận nó.
Nếu như cô đã không có mặt ở đó thì sao?
Hoặc nếu như ai khác đã ở đấy thay vào đó thì sao?
Chàng trai tên Kamijou Touma có thể sẽ đi theo một con đường hoàn toàn khác. Cô có thể thư giãn, để người đó hỗ trợ cậu, dang rộng đôi cánh của cậu, sử dụng những điểm mạnh của cậu ở mức tối đa, và đối đầu trực diện với Tăng Thống.
Đó có thể là một con đường vô cùng nguy hiểm, nhưng nó có thể cũng có tỉ lệ chiến thắng cao nhất.
Song con đường đó đã bị phong tỏa.
Do sự có mặt của Misaka Mikoto, chàng trai đã ngừng Thế Chiến III và nhóm khủng bố quốc tế(?) mang tên Gremlin đã bị níu giữ lại một vị trí mà bất cứ ai cũng có thể ngồi vào.
Cô đã không làm được gì cả.
Dường như chàng trai đó đã vượt xa cô và cô đã không muốn chấp nhận mình đã rơi lại đằng sau, nhưng những nỗ lực tuyệt vọng hòng bắt kịp của cô chỉ gây trở ngại cho cậu và níu giữ cậu lại.
Mọi thứ cô làm đã phản tác dụng.
Cô chỉ là một phiền toái.
Misaka Mikoto chỉ có thể gục đầu xuống.
“…đấy hả?”
Nhưng rồi cô nghe thấy giọng nói của chàng trai ấy.
“Ông đùa đấy hả, Tăng Thống? Ông là một kẻ hoàn toàn xa lạ, vậy nên thôi hành động như thể ông biết con người của tôi đi!!”
Cơ sở của tất cả sụp đổ sau đòn đó.
Đó là những gì lời nói của cậu đã làm.
“Tôi có thể chọn con đường khác nếu tôi ở với Index sao? Tôi có thể đi theo con đường khả thi nhất nếu tôi ở với Othinus sao? Chuyện này không phải là vậy đâu.”
Cần phải có bao nhiêu can đảm mới nói được những lời đó?
Con quái vật bất thường ấy đứng đó vô tư ngay cả khi bị bao quanh bởi dung nham dễ dàng vượt quá một ngàn độ. Không thể biết được lão xác ướp đó có còn sống hay không. Làm sao mà họ có thể đánh bại lão và kết thúc chuyện này? Mà có thể kết thúc nó được không? Ngay cả cậu cũng không rõ điều đó, vậy thì nói ra những lời đơn giản đó phải khó khăn đến mức nào chứ?
Nhưng chàng trai ấy đã làm thế.
Cậu nói nó như thể đó là điều bình thường vậy.
“Chính là vì Misaka đã ở cùng tôi mà tôi mới đi xa đến thế này. Cô ấy đã giúp đôi chân run rẩy của tôi tiếp tục di chuyển, hỗ trợ trái tim của tôi khi áp lực đè lên nó, và giúp tôi tiếp tục giữ vị trí chọc cười. Với Index, mọi thứ có thể quá tập trung vào ma thuật. Với Othinus, nó sẽ hoàn toàn tập trung vào các Ma Thần và việc hiểu rõ sức mạnh của họ có thể đã nghiền nát tôi bằng tuyệt vọng. Chính bởi vì đó là Misaka đấy. Tôi đã sống sót lâu đến thế này bởi vì cô ấy là người ở cạnh tôi. Cô ấy đã cứu mạng tôi và ông muốn tôi bảo cô ấy lùi lại vì cô ấy vướng đường sao? Ông nghĩ mình là ai hả!? Ông chẳng hiểu điều đầu tiên về cảm xúc con người của thế giới loài người này, vậy mà ông lại đang cố hành động như vị thần biết tuốt nào đó nữa chứ!!!!!!”
“Hê hê. Cứ việc tranh cãi dựa theo cảm xúc hay ý chí nếu như cậu muốn. Nó cũng không thay đổi việc con bé đó đúng là một gánh nặng đâu. Đứa con gái đó thì biết gì về ma thuật chứ? Còn chưa kể cảnh giới được gọi là Ma Thần nữa. Người quá vô vọng rơi lại đằng sau thì có ích gì kia chứ? Giả vờ đủ rồi đấy, Kamijou Touma. Cậu thật lòng đang phát chán vì phải hạ thấp cuộc nói chuyện xuống cấp độ của con bé đó, đúng không?”
“Ông suy nghĩ hoàn toàn sai rồi.”
Kamijou Touma không kiềm chế lại ngay cả khi đối thủ của cậu thực sự ở một cấp độ hoàn toàn khác hẳn.
Không.
Không.
“Nó không phải là vấn đề hữu ích hay không!”
Misaka Mikoto nhận ra một sự thật chóng mặt.
Nó không phải là vì cậu ở một cấp độ khác.
Ngay lúc này đây, Kamijou Touma đang vươn tới một vũ đài khác và bỏ cô lại đằng sau theo cách khác với cách Tăng Thống đã đề cập đến.
“Này, Tăng Thống. Tôi chưa có đến mức thành một người hùng điên cuồng vứt bỏ mạng sống của mình nếu như tôi không hỗ trợ thứ cần bảo vệ đâu! Đồ già khọm yếu ớt!!”
Một phần trong đó đã cứu cô.
Nhưng một phần khác trong đó thì cô lại không thể chấp nhận được.
“Rút lại đi.”
Kamijou Touma đang thừa nhận Misaka Mikoto đã rơi lại đằng sau. Cậu đang thừa nhận điều đó, nhưng vẫn tuyên bố cậu sẽ kiên nhẫn ở lại với cô. Rốt cuộc, cô vẫn không thể đứng cùng vũ đài với cậu và cô đã không tiếp cận được cái sự thật của “Ma Thần” này. Trong tâm trí cậu, cô là “thứ cần bảo vệ”. Cô cực kì bất mãn với điều đó.
“Rút lại đi, đồ Ma Thần rác rưởi!! Nếu ông nói xấu người đã cứu mạng tôi thêm nữa thì tôi sẽ đấm ông như ông muốn đấy!!”
Nhưng điều đó thì có quan trọng gì chứ?
Đó là lí do để dừng lại sao?
“Tôi không quan tâm ông được phủ trong dung nham hay ông nóng hơn một ngàn độ! Imagine Breaker? Tôi không cần phải dùng thứ đó lên ông và tôi không quan tâm là nó có tác dụng với ông hay không! Tôi không quan tâm nắm tay của tôi sẽ tan chảy hay toàn thân tôi bốc cháy. Phải, nếu ông không ngậm cái miệng thối của ông ngay lúc này thì tôi sẽ đấm ông đến khi ông làm vậy đấy!!!!!!”
Chàng trai đang phớt lờ kế hoạch ban đầu của họ và đang đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm. Mọi lời nói của cậu đều đâm vào ngực Mikoto và lấp đầy cô bằng vô số cảm xúc.
Nếu cô đã rơi lại đằng sau, vậy thì cô phải tập trung sức mạnh của mình và di chuyển tới trước nhiều hơn bất cứ ai khác. Cô càng nợ bao nhiêu thì cô chỉ cần phải xây dựng tốc độ và bắt kịp càng sớm càng tốt bấy nhiêu thôi. Không phải tất cả chỉ có vậy thôi sao?
“Vậy à." Tăng Thống nói.
Quan trọng nhất là, không phải cô đã hạ quyết tâm ngay từ đầu rồi sao?
Cô đã làm thế từ cái lúc ở Sargasso trong Vịnh Tokyo và chuyến đi đến Đan Mạch mà cậu đã kết thù với thế giới.
“Nó là thứ cảm xúc dẫn cậu đến sự an tâm mà bọn tôi hằng mong muốn sao?”
“Nghiến răng lại đi, Tăng Thống. Chuyện này có thể sẽ hủy hoại tay phải của tôi và tôi thực sự có thể phải cắt bỏ nó trong bệnh viện, nhưng tôi sẽ đổi cánh tay đó lấy khuôn mặt của ông!! Chuẩn bị đi vì tôi sẽ đánh ông đến khi ông nhận ra sai lầm của mình đấy!!”
Cô đã quyết định sẽ hỏi Kamijou Touma về những gì đã xảy ra với cậu ở nơi ấy vào lúc đó. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận cho dù sự thật được che giấu ở đó có bất tiện thế nào đi nữa.
Không phải đó là cách để cô đuổi kịp sao?
(Mình sẽ làm thế.)
Trong trường hợp đó, đây không phải là lúc ngồi yên lo lắng.
(Mình thề mình sẽ làm thế.)
Nếu cô có bất kì lời phàn nàn nào và nếu cô có thứ mà cô muốn sửa lại…
(Mình sẽ bắt kịp anh ta!!)
Vậy thì cô cần phải bắt đầu bằng việc nói với cậu!!
Phần 5
Ngay cả với Imagine Breaker, có vẻ như cậu cũng khó có thể vô hiệu hóa phần Ma Thần của Tăng Thống. Mặc dù cậu đã tiếp xúc với Othinus, thế nhưng cô vẫn chưa bao giờ chết cả.
Cho dù cậu liều lĩnh đấm vào khối đá tan chảy, có vẻ như đòn đánh đó vẫn khó mà tác động được đến Tăng Thống. Cậu chỉ có sức mạnh vật lí của một học sinh trung học thôi. Cậu không nghĩ nó sẽ gây tổn hại gì đến Tăng Thống, người đã chống chịu những cuộc tấn công dữ dội lúc trước thản nhiên như đang vừa nói chuyện vừa uống trà.
Đó là lí do cách giải quyết dựa vào một chuyện khác.
“Sao anh lại để máu xông lên đầu vậy hả, đồ ngốc!!”
Ngay khi Kamijou Touma siết tay cứng như đá và chuẩn bị tiến bước đầu tiên về phía lão Tăng Thống màu cam đang bốc cháy, cậu liền nghe thấy một tiếng hét.
“Không phải anh có thể làm điều gì đó tốt hơn việc để cho người đàn ông dung nham đó thiêu cháy anh sao!?”
Có thứ gì khác mang đến cảm giác gần gũi hơn nhiều so với cánh tay phải bí ẩn của cậu.
Ánh mắt cậu thay đổi khi cậu nghe thấy tiếng cô gái.
“…Tch.”
Trong lúc đó, cái xác ướp sẫm màu được gọi là Tăng Thống tặc lưỡi rõ ràng.
Lão dường như đang từ bỏ điều gì đó.
Lão dường như đang nói rằng lão sẽ tìm kiếm ai khác làm người ghi điểm gây ảnh hưởng đến thế giới, tạo ra con đường thứ bảy, và trở thành vỏ kiếm cho sức mạnh của các Ma Thần.
Lão không ngần ngại kéo cái cơ thể hơn ngàn độ của mình về phía Kamijou.
Nhưng chàng trai lại không bị trói buộc tại chỗ và cậu sẽ không để bị đốt cháy.
“Oooooaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”
Misaka Mikoto hét lên từ ngay phía trên và một thác đất đá đổ xuống.
Cái xác ướp bốc cháy nhanh chóng bị nuốt chửng bởi đất đá.
Ánh sáng cam biến mất.
“Chúng ta không phải làm chuyện này để đánh bại ông ta. Chúng ta đang cố gắng để kết thúc ngày hôm nay một cách an toàn! Chúng ta đã quyết định điều đó trước khi rớt xuống đây, nhớ không!?”
Khi nghe thấy điều đó, Kamijou chuyển sang một dòng suy nghĩ khác.
Cậu chuyển từ hủy diệt sang sống sót.
Cậu nắm lấy tay lái của chiếc acrobike đã rơi xuống cùng với mình, cậu đạp nó từ phía bên hông mà không ngồi lên yên, và cậu để nó kéo mình đi.
(Đúng vậy. Thực sự chẳng có lí do gì mà mình phải giải quyết chuyện này cả. Không hề có quy tắc nói rằng pháp sư hay Ma Thần không thể bị đánh bại nếu mình không dùng tay phải để vô hiệu hóa ma thuật của họ.)
Sức mạnh lấp đầy suy nghĩ khi cậu chỉ vừa đủ xoay sở tránh khỏi bị nuốt chửng.
(Tăng Thống, ông đã gọi sức mạnh của Misaka là vô giá trị, vậy thì đây là lúc chính sức mạnh đó cho ông nếm mùi thất bại đấy!!)
Chống lại một đối thủ sẽ không ngừng lại nếu chỉ bị giết có thể là điều vô nghĩa. Nó có thể chỉ trì hoãn sự tất yếu khoảng chừng chục giây và lão xác ướp ấy có thể bò ra mà không hề hấn gì.
Nhưng câu chừng ấy thời gian là đã đủ lắm rồi.
“Misaka, cô sẵn sàng chưa!?”
“Nếu không thì bây giờ tôi còn hoảng loạn nhiều hơn rồi!! Nhanh lên cái đi!!”
Hai người bám vào chiếc acrobike và gửi nó bay đi.
Nhưng không phải là về phía đống đất đá chôn vùi Tăng Thống.
Họ quay lưng và di chuyển theo hướng ngược lại. Họ tiến đến cánh cánh bảo dưỡng kim loại để có thể thoát khỏi không gian hình trụ rộng lớn.
Ngay từ đầu không gian này được dùng để làm gì?
“…chán…”
Với giọng nói tràn đầy phẫn nộ, Tăng Thống thúc cánh ta khô khốc của mình ra ngoài từ phía trên đống đất đá.
Đống đất đá quanh lão sáng rực ánh cam rồi tan chảy thành chất sirô khi âm thanh cực kì nhớp nháp báo hiệu lão đã lấy lại tự do phát ra. Oxi xung quanh được hấp thụ và phần thân thể tạm thời tắt lửa của lão bùng cháy một lần nữa.
Một Ma Thần sẽ không phàn nàn về cơn đau đớn thường xuất hiện.
“Nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán!!!!!! Cuối cùng, đến phút cuối cùng, khi cơn gió đang có vẻ thay đổi thì đứa con gái đó lại xuất hiện!! Cậu định sẽ bỏ chạy sau tất cả chuyện này sao? Tôi đã bảo với cậu nó chỉ là vấn đề sớm hay muộn bao nhiêu lần rồi hả? Cậu định trì hoãn sự tất yếu bao nhiêu lần kia chứ!? Chuyện gì với Imagine Breaker vậy!? Chuyện gì với cánh tay phải của cậu vậy!? Chuyện gì với Kẻ Thanh Tẩy Thần Linh và Tiêu Diệt Quỷ Dữ vậyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!?”
Kamijou và Mikoto mặc kệ những gì lão muốn nói, lách qua cánh cửa kim loại, và rồi biến mất.
Cơ thể còm nhom của Tăng Thống sưng phồng lên với sức mạnh dữ dội như thể để phá thủng cánh cửa dày ấy.
Nhưng đó là khi nó xảy ra.
“…?”
Thứ gì đó giống như tĩnh điện lan tỏa khắp nơi.
Mùi hóa chất khó chịu xộc đến lão.
Bất cứ ai hiểu biết cũng có thể nhận ra nó là chất xúc tác giống như neon hay argon sẽ tạo ra dòng plasma khi lượng điện khổng lồ chạy qua nó trong không gian khép kín.
Những bức tường của ống trụ rộng lớn này bắt đầy phát ra ánh sáng trắng xanh. Những phần đất đá nhỏ bắt đầu phớt lờ trọng lực và nổi lên.
Sức mạnh kì lạ đó dần trở nên mạnh hơn và cuối cùng ngay cả cơ thể của Tăng Thống cũng đang trôi nổi.
Phải.
Với đống đất đá, đất, bùn, và kim loại xung quanh cơ thể, lão có thể dễ dàng nhận lấy vai trò vỏ kim loại.
“Ô-ôôôôôô!? K-không lẽ đây là…!!!???”
Phần 6
Parasatellite 01 là một tàu thăm dò thiên văn không người lái được phát triển để tìm hiểu Sao chổi Arrowhead khi nó tiếp cận gần nhất trái đất trong 1700 năm.
Nó sẽ được bắn từ bệ phóng điện từ kiểu si-lô dưới lòng đất ở Quận 23 của Thành Phố Học Viện.
Nó có thể được bắn đi chỉ bằng lượng điện cần thiết để cấp năng lượng cho những điện cực siêu dẫn nhiệt độ thấp và dòng plasma lấp đầy không gian. Nó là quá trình phóng một giai đoạn, vậy nên nó không cần phải có sự quản lí lộ trình phức tạp nào.
Chưa đến mười phút sau khi được bắn đi, nó sẽ rời bầu khí quyển và đặt tải trọng của nó lên quỹ đạo mong muốn.
Phần 7
Dòng plasma khổng lồ được điều chỉnh hướng và mọi thứ bên trong không gian hình trụ được bắn đi.
Tất cả phá xuyên qua những đám mây và rồi phân tán ra từ trung tâm. Một đường sáng đốt cháy xuyên qua những tầng trời khi nó rời khỏi hành tinh.
Phần 8
Vụ nổ thổi bay thính giác của họ.
Cánh cửa kim loại đã đóng lại, thế nhưng hai người họ vẫn bỏ chiếc acrobike lại đó và ném bản thân nằm rạp xuống sàn. Nó cứ như là lựu đạn choáng vậy. Cho dù không có tổn hại thực sự nào được gây ra, ánh sáng và âm thanh vẫn đủ mạnh để gây tổn hại về giác quan. Ngoài ra, con người có thể sẽ chết vì sốc nếu như bị kem cây ép lên ngực lúc họ đang mù mắt.
Con quay hồi chuyển vẫn tiếp tục hoạt động, vậy nên chiếc acrobike vẫn đứng thẳng đó.
“…A…!! Khah!! Ahh!!!???”
“Kh…gh… A-anh ổn chứ?”
Miệng của Kamijou vẫn tiếp tục mấp máy như miệng cá vàng, vậy nên Mikoto đã hồi phục lại trước tiên. Đó có thể là do cô đã quen với việc sử dụng dòng điện cao áp bất thường.
“T-Tăng Thống đâu rồi?”
“Chúng ta đã sử dụng bệ phóng điện từ thực sự. Ông ta chắc đã bị phóng qua khỏi mặt trăng rồi.”
Tuy nhiên, họ có vẻ không thể mở cánh cửa ngay lập tức và kiểm tra. Họ sẽ mất một tay hay một chân nếu họ đặt chân vào bên trong trước khi điện dư thừa được loại bỏ khỏi bên trong "nòng súng".
Hai người họ tìm đường đi ra bên ngoài.
Chiếc acrobike lại chứng minh hữu ích một lần nữa. Họ đang ở dưới đáy của một cái hố ba trăm mét, vậy nên bất cứ ai cũng đoán được họ phải mất bao lâu để đi bộ lên cầu thang. Hệ thống treo hấp thụ hầu hết chấn động từ những bậc thang, vậy nên nó chỉ có cảm giác giống như một con dốc hơi gập ghềnh.
“Cảm ơn, Misaka.”
“…Vì cái gì cơ?”
“Không có cô, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng ra mình có thể sử dụng một bệ phóng điện từ. Cho dù tôi có nảy ra ý tưởng đó thì nó cũng sẽ là một chuyện viễn tưởng nếu như tôi không thể hi vọng kéo nó vào hiện thực. Tôi sẽ không biết phải dùng nút gì hay thứ gì đó như thế. Lão Tăng Thống kiểm soát bùn đất, vậy nên ông ta không thể làm được gì một khi ông ra bị đưa ra khỏi hành tinh này. …Phạm vi của toàn bộ chuyện này thật là quá điên rồ.”
Nếu câu nói đó là mỉa mai hay châm biến thì cô chắc đã đánh cậu rồi.
Nếu cậu cười và khen ngợi cô vì ít nhất cũng tham gia một phần hay nỗ lực làm việc thì cô sẽ ném cậu xuống cầu thang.
“Nhưng tôi có làm gì đâu.”
“Cô nói thế sau mọi thứ cô đã làm sao?”
“Nhưng tôi thực sự có làm gì đâu.”
Mikoto bĩu môi không suy nghĩ và rồi muộn màng nhận ra rằng điều đó thật là trẻ con.
Nhưng cô không thể ngăn bản thân mình lại. Không phải là trước mặt người thiếu niên này.
“Tôi không có làm gì cả. Tôi không phải đang nói điều đó trên cấp độ sử dụng sức mạnh của tôi để ném đống đát đá đó xuống hay chiếm quyền kiểm soát trình tự phóng của bệ phóng điện từ. Toàn bộ sự kiện này là giữa anh và lão quái vật được gọi là Tăng Thống đó. Chưa bao giờ có chỗ cho tôi ở đây cả.”
“Cô có chắc không đấy?” Câu đáp của cậu phát ra ngay lập tức. “Thật tình thì với tôi người hùng là ai cũng không quan trọng gì cả. Chỉ cần mọi thứ được giải quyết thì tôi không thể đòi hỏi thêm gì nữa. Vậy nên… Vậy nên Misaka, chuyện này không cần người hùng đâu. Nó đã kết thúc mà không mất mát bất kì ai và đó là tất cả những gì quan trọng đấy.”
“(Hà. Anh ta sẽ không khó đối phó đến thế nếu anh ta không thành thật cảm ơn mình từ tận đáy lòng.)”
“Hm? Cô nói gì à, Misaka?”
“Không, không có gì đâu. Tôi không có vô lí đến mức sử dụng một đòn cobra twist[2] lên anh khi anh kiệt sức đến thế, vậy nên đành để dành lúc khác vậy.”
“???”
Dù sao thì, họ đã phần nào xử lí xong chuyện với Tăng Thống. Nephthys cùng Nương Nương vẫn còn ở trong Thành Phố Học Viện và có thể có vài Ma Thần khác đang ẩn nấp xung quanh, thế nhưng điều này lại có ý nghĩa rất nhiều. Lúc này, họ đã kết thúc sự tàn phá lây lan bừa bãi trong thành phố.
Với ý nghĩ đó, Kamijou thở phào nhẹ nhõm và lái ra ngoài bề mặt cùng với Mikoto.
Họ bước xuống khỏi acrobike và đặt chân mình lên mặt đất mà không lo lắng gì cả.
Nhưng rồi họ nhận ra có chuyện gì đó không đúng.
“Cái gì?”
Kamijou là người đầu tiên hỏi về nó.
“Bầu trời…đang tối đi ư???”
Chắc chắn là, giờ vẫn đang là buổi chiều, thế nhưng bầu trời lại tối như là ban đêm. Nó tối đến nỗi khó mà đọc sách được. Ngoài ra, bầu trời trong xanh lúc trước đang bị phủ trong màn sương dày màu xám. Ngay cả mặt trời cũng nhòe đi và họ có thể nhìn vào nó mà không bị tổn thương mắt. Xung quanh nó có ba vòng ánh sáng.
“Quầng Mặt Trời.” Mikoto lẩm bẩm khi cô cho cậu mượn vai mình. “Mười ngàn tấn bụi không gian rơi xuống trái đất mỗi ngày. Nó được chứng minh bằng cách đo đạc lớp mới chỉ dày vài milimet tích tụ ở đáy biển tương đối không thay đổi mỗi thế kỉ. Quầng Mặt Trời là vòng ánh sáng mờ xuất hiện quanh mặt trời khi một lượng bụi không gian cực lớn xuất hiện.”
“Cái gì? Tại sao nó lại xuất hiện bây giờ chứ?”
“Tôi không biết. Không chỉ có một lí do để Quầng Mặt Trời xuất hiện. Chẳng hạn như khi một phần lớn của cơn bão mảnh vỡ bay quanh trái đất đâm vào bầu khí quyển, trong một vụ tai nạn tên lửa hay tàu con thoi, hoặc là khi một ngôi sao chổi tiến đến gần và rải một loạt bụi không gian-…”
Mikoto nói nhỏ dần va rồi cơ thể cô cứng đờ lại.
“Khi một ngôi sao chổi tiếp cận….”
Kamijou nhận ra một lúc sau đó.
“Tức là Sao chổi Arrowhead sao!?”
Phần 9
Không có nước hay không khí ở đó.
Nó được cho là khoảng không gian bên ngoài chứa đầy những vật chất tối chưa được nhìn thấy hay những hạt bụi nhỏ sẽ dần dần hình thành những thiên thể mới, nhưng chúng lại không đủ đậm đặc để truyền âm thanh hay giọng nói.
Tuy vậy…
“Hô hô.”
Lão đã bị ngâm trong đá tan chảy nóng như thiêu đốt dễ dàng vượt quá một ngàn độ, lão đã tiếp xúc với điện áp cao của dòng plasma lấp đầy bệ phóng điện từ, lão đã trải nghiệm ma sát không khí khổng lồ từ tốc độ thoát li[3] hơn Mach 20, và lão đã ra khỏi bầu khí quyển mà chẳng có gì để bảo vệ mình.
Toàn thân lão xác ướp được bọc trong sức nóng khổng lồ, thế nhưng lại không có oxi để sức nóng ấy tạo ra lửa. Làm tan chảy băng trên bề mặt ngôi sao chổi sẽ phân tán ra kha khá nguyên tố hóa học, thế nhưng nó vẫn không giống như ở trên bề mặt trái đất. Đó là lí do Tăng Thống chỉ phát sáng rực rỡ như dây tóc bóng đèn.
“Uho hoi☆”
Và giọng nói đùa cợt của lão đã đảo ngược những giả định đó.
Thiếu oxi khiến lão không bốc cháy, thế nhưng giọng nói của lão lại tự do truyền qua khoảng không gian không có không khí đó.
Lão có thể kiểm soát bùn đất.
Ma Thần được gọi là Tăng Thống ngồi thiền định bên trên khối đá đóng băng một trăm mét có hình thù giống như một quả bóng bầu dục.
Ma Thần có thể đối phó với việc bị ném ra ngoài không gian.
Sao chổi Arrowhead gần như được làm từ băng và bụi. Lão đã thao túng những hạt giống như bụi sắt đó để kiểm soát ngôi sao chổi. Lão đã quyết định sử dụng bất cứ thứ gì khả dụng với mình để quay trở lại, vậy nên lão đã quá giang trên ngôi sao đó để trở lại Trái Đất.
Chẳng phải Nephthys đã nói những ngôi sao có thể được hái xuống khỏi bầu trời rất dễ dàng sao?
(Giờ thì, cậu sẽ làm gì đây? Cậu sẽ làm gì nếu thấy tôi tiếp cận sau khi cậu đã đặt rất nhiều vào cuộc tấn công đó đây hả, Kamijou Touma!? Tôi có thể tin rằng cậu sẽ nảy ra những ý tưởng ngây thơ để chống lại tôi không hả!!!???)
Sao chổi Arrowhead rời khỏi dự đoán của siêu máy tính và rõ ràng thay đổi lộ trình của nó.
Nó chuyển hướng về phía Trái Đất.
Lão chẳng suy nghĩ đến góc độ tiếp cận phù hợp. Lão không quan tâm liệu ngôi sao chổi có phát nổ ở chỗ cực cao không. Bản thân lão xác ướp có thể vượt qua bầu khí quyển dày mà chẳng có kế hoạch nào cả.
Ngay khi lão xâm nhập bầu khí quyển và được oxi bao quanh, sức nóng đáng kinh ngạc của lão sẽ khiến lão bốc cháy. Nếu như lão đâm vào Quận 23 ở tốc độ tối đa, một vụ nổ hình vòm khổng lồ sẽ lấp đầy toàn bộ Thành Phố Học Viện. Cho dù là thế thì điều đó cũng chỉ càng thú vị thêm.
Lão dự định biến chuyện này thành thứ vượt quá những gì Imagine Breaker của Kamijou Touma có thể đối phó.
Nhưng bởi vì thế…
“Hô hôôôôô!! Nó phồng lên bên trong cậu bởi vì nó là điều không thể! Nó chỉ đáng gửi vào cậu bởi vì nó là một yêu cầu vô lí! Kamijou Touma! Nhân loại!! Đây không phải là giới hạn khả năng của cậu, đúng không!? Giờ thì hãy cho tôi thấy sức mạnh ẩn đã cho phép giữ cho lịch sử vẫn chạy tiếp cho đến ngày hôm nay đi!!!!!”
Vẫn trong thế thiền định, Tăng Thống dang tay ra như thể để chào đón hành tinh xanh bằng toàn bộ cơ thể của mình.
Điều này hoàn toàn đối lập với sự dễ chịu hay bình tĩnh.
Sức nóng lớn đến mức cơ thể của lão xác ướp giống tan chảy hơn là bốc cháy và nó bắt đầu dung hòa với ngôi sao chổi một trăm mét. Lão kiểm soát toàn bộ hạt bụi để gián tiếp điều khiển tảng băng. Bản thân lão cũng trở thành một ngôi sao hung hãn.
Ma sát dữ dội khắc vào bề mặt của ngôi sao chổi.
Tại một thời điểm nào đó, nó nhận được một khuôn mặt khổng lồ, hai cánh tay, hai chiếc chân cùng với phần thân, do đó nó gần trông giống như một cái xác ướp.
Ngọn giáo phát sáng hung hãn đâm thẳng xuống hành tinh xanh.
“Giờ thì tới đi, Imagine Breaker!! Không, Kẻ Thanh Tẩy Thần Linh và Tiêu Diệt Quỷ Dữ!! Cho tôi thấy cái cách giải quyết để mọi thứ lại cho cánh tay phải của cậu điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”
Phần 10
Họ không thể làm được gì cả.
Họ chỉ có thể quan sát khi thứ ánh sáng màu cam phớt lờ quỹ đạo của nó và thả thẳng xuống.
Tốc độ của nó có thể là Mach 10, Mach 20, hay thậm chí là Mach 30.
Mikoto chỉ có thể bắn một đồng xu đồ chơi ở vận tốc gấp ba lần vận tốc âm thanh, vậy nên điều này nằm ngoài bất cứ thứ gì cô có thể đối phó. Cô chỉ có thể chờ đợi để bị nghiền nát và biến thành một phần của miệng núi lửa khổng lồ.
Nhưng…
“…”
Kamijou đã đứng không vững sau trận chiến lúc trước, song cô lại cảm thấy cậu di chuyển đôi chút trong khi vẫn tựa lên vai cô. Cậu lặng lẽ vươn ra như thể để chụp lấy ngôi sao chổi khổng lồ đang rơi xuống kia bằng tay phải của mình.
Cô không tài nào biết được điều đó có ý nghĩa gì.
Bản thân chàng trai có lẽ cũng không thể giải thích thứ được ẩn trong đó.
“Anh…?”
Cô hỏi một vấn đề thuần túy.
Cô được trả lời bằng một tiếng rắc đáng ngại. Nó phát ra từ cơ thể của chàng trai ở ngay cạnh cô nhưng dường như lại cách xa không tưởng.
—Thật tình thì với tôi người hùng là ai cũng không quan trọng gì cả.
Sau mọi thứ đã xảy ra, đến bây giờ Mikoto mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
—Chỉ cần mọi thứ được giải quyết thì tôi không thể đòi hỏi thêm gì nữa.
Cô cảm thấy nỗi sợ hãi đang dâng lên từ trong lòng mình.
—Vậy nên… Vậy nên Misaka, chuyện này không cần người hùng đâu.
Suốt lúc đó, cô nghe thấy tiếng rắc đứt đoạn chạy qua thứ gì đó.
—Nó đã kết thúc mà không mất mát bất kì ai và đó là tất cả những gì quan trọng đấy.
Cụ thể là nó phát ra từ tay phải của chàng trai.
Và rồi…
Và rồi…
Và rồi…
Phần 11
“Sensei,” một giọng nói lịch sự cất tiếng gọi.
Nó phát ra từ Kihara Yuiitsu, một người phụ nữ trong bộ đồ rẻ tiền cùng chiếc áo khoác phòng thí nghiệm.
Cô ta liên tục chế giễu toàn bộ thế giới và toàn bộ nhân loại, nhưng cô ta lại đang hành động khác chỉ lần này. Giống như một cô hầu được huấn luyện bài bản tiễn chủ nhân của mình, cô ta cúi đầu theo góc thích hợp, hít thở vào những thời điểm thích hợp, và nói bằng giọng điệu thích hợp.
“Chúc ngài thượng lộ bình an.”
“Ừ. Hôm nay chắc sẽ hơi khó khăn, nên cứ ở trong tòa nhà vững chắc này đi.”
Một giọng nói tổng hợp đáp lại cô ta.
Nó phát ra từ một con chó săn vàng.
Con chó đó là Kihara Noukan.
“Nói cho rõ nhé, tình hình ở cấp D. Đó là cấp độ thứ tư tính từ cấp độ tệ nhất. Chắc cô đã nghĩ đến những cư dân địa phương khi trường hợp này xảy ra rồi nhỉ.”
“Vâng, mặc dù tôi nghĩ nó là một khái niệm hoàn toàn không cần thiết đối với những Kihara như chúng ta.”
“Yuiitsu-kun, đây không phải là lúc thảo luận về định nghĩa đó. Ta tin đó là lời hứa cá nhân giữa hai chúng ta rồi mà.”
“Vâng, đúng vậy! Tôi đã phân tán vài mồi nhử, nhưng kim cương lỏng có vẻ đã có hiệu quả rồi. Những người liên quan có vẻ không nhận thức được, nhưng bọn họ đã được tập trrung lại như bụi sắt với nam châm. Việc phân bố dân cư và mô hình phân tán nhằm tránh sóng xung kích và kính vỡ đều đang được tiến hành rất tốt. Cho dù ngài kích hoạt Tình Huống D và dùng toàn lực, mức độ thiệt hại về người cũng sẽ không vượt quá những gì ngài đã tính toán. Mọi thứ đều nằm trong giới hạn chấp nhận được☆”
“Rất tốt. …Nếu không thì chúng ta chẳng khác gì lũ thú vật đâu."
Con chó không thể hình thành vẻ mặt được, nhưng nếu được thì chắc lão đã mỉm cười rồi.
Mặc dù không có biểu hiện, mùi hương và khí chất của lão cũng đủ thu hút Kihara Yuiitsu.
“Nếu ai đó thực sự tin vào câu chuyện trang bìa về việc chiếc két sắt bị bẻ cong bởi trọng lượng của chính nó bởi vì tòa nhà bị lật ngược thì người đó chắc hẳn là yêu chuộng hòa bình lắm.”
“Giữa tốt và xấu thì đó sẽ là sự ngớ ngẩn xấu tệ hại, nhưng giữa thích và không thích thì ta sẽ nói là ta thích nó. Một trái tim có thể ngây thơ tin tưởng người khác là một thứ tuyệt đẹp. Ta có thể cảm nhận thấy làn hơi lãng mạn trong đó.”
“Ồ? Vậy là ngài cũng xem đó là lãng mạn à?”
Lão được bao quanh bởi vô số tên lửa đẩy và lão có một vũ khí duy nhất. Nó chạy qua toàn bộ đơn vị từ trước ra sau, nhưng nó lại không phải là khẩu súng khổng lồ của một tàu chiến. Nó vô cùng nặng và cứng chắc, nó đạt đến tốc độ lóa mắt bằng cách sử dụng sự gia tốc điện từ tương tự như railgun và bệ phóng điện từ, và cuối cùng nó tạo ra sức mạnh hủy diệt từ cú xoay khổng lồ. Nó được biết đến như là một chiếc khoan xuyên giáp chiến thuật. Chiếc khoan khổng lồ dài hàng chục mét và nó có thể phá xuyên qua một cái si-lô dưới lòng đất hay trực tiếp phá hủy một căn cứ quân sự.
“Hê.” con chó cười. “Đàn ông thực sự không thể cưỡng lại máy khoan và máy đóng cọc. Đàn ông bọn ta hoàn toàn sẵn lòng mặc kệ lợi ích khi nói đến nó.”
“Điều đó đúng thật là tuyệt vời lắm đấy ạ. Mặc dù đối với người nghiệp dư như tôi thì nó chỉ nghe như thứ gắn thêm vào dương vật thôi.”
Đáng kì lạ là con chó lại đằng hắng giọng.
Lão có vẻ đang thấy xấu hổ.
“Anti-Art Attachment, thiết lập.”
Cùng với những lời đó, khối kim loại bắt đầu hoạt động.
“Xác nhận kết nối với Aleister ở trung tâm Quận 7.”
Kihara Yuiitsu biết mình đang ở trong vùng nguy hiểm, thế nhưng cô ta lại không lùi lại dù chỉ một bước.
“Tên lửa đẩy hạng nhẹ từ alpha đến delta. Bỏ qua đếm ngược. Cất cánh.”
Tổng cộng nó nặng đến hơn hai mươi tấn, thế nhưng nó lại dường như quên sạch về trọng lực.
Chỉ vài giây sau, con chó săn vàng mang theo toàn bộ đơn vị trở thành một ngọn giáo đâm xuyên qua những tầng mây.
Phần 12
Nó thực sự xảy ra chỉ trong giây lát.
“Hô.”
Khi cười giữa áp lực của cơn gió dữ dội, Tăng Thống nhìn thấy một điểm trên bề mặt nhấp nháy.
Nhưng lúc đó thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Lão đã trở thành một ngôi sao chết chóc khổng lồ, nhưng chiếc khoan dài từ thép vonfram lại đâm xuyên qua chính giữa cơ thể của lão.
Lão thậm chí còn không được phép la hét, than khóc, hay ho ra máu.
Đương nhiên, điều này không bao gồm hiện tượng vật lí đơn thuần.
Một cơn rung động hệ thống có thể được gọi là sự rung động cao tần tốc độ cực cao xảy ra. Có chút không đồng đều trong cú xoay của mũi khoan, kiểu xoay đó đang truyền tải sức mạnh ý chí của ai đó, và nó tạo hình thành thứ phá hủy cơ thể của Tăng Thống từ bên trong. Lão đã hòa thành một với ngôi sao chổi, nhưng thứ kì lạ đó lại khiến xương thịt của lão run lên và vỡ vụn.
Giống như một giây có thể được chia cho một ngàn hay một vạn, khoảnh khắc đó dường như kéo dài vô tận.
Giọng nói không có thời gian để truyền tải thành sóng, nhưng ý chí của con chó săn vàng vẫn chạm đến lão xác ướp.
“Đây là thông điệp từ hồn ma mang tên Aleister.”
Vũ khí đó, chiếc khoan thép đặc biệt đó, xé xuyên qua hình dáng khổng lồ của Tăng Thống và cú xoay của nó tạo ra môt sự rung chuyển hệ thống tốc độ cực cao. Nó không chỉ mang đến cái chết cho Tăng Thống, mà nó còn tạo ra những dạng sóng được chuyển đổi thành lời để truyền tải ý chí của ai đó thẳng vào cơ thể của Tăng Thống thay vì thông qua sự rung động ở màng nhĩ.
“Ông có nhớ mạng sống đã bị cướp đi bởi vận mệnh như thể là để đập nát bánh răng trẻ con của cái mong ước biến thế giới thành nơi tốt đẹp hơn và cứu mọi thành viên của nhân loại không? Ông có còn nhớ tên con gái tôi không hả?”
Lão xác ướp Tăng Thống nhận lấy ý chí đó và cơ thể lão vẫn bị đâm xuyên ở ngay chính giữa.
Bề mặt nung nóng của ngôi sao chổi phân tách ra…thành hình nụ cười nhẹ.
Kì lạ là, những gì lão nhớ không phải là tên của cô con gái, mà là “hồn ma” đã tạo ra tình huống đó.
Hồn ma đó là một kẻ thực dụng máu lạnh nhưng lại mang sự điên cuồng của một kẻ điên loạn. Mặc dù nguyền rủa sự không hoàn hảo của thế giới, ông ta vẫn cưới một người phụ nữ. Mặc dù chối bỏ cảm xúc con người như là thứ không trong sạch, ông ta vẫn viết một quyển nhật kí. Mặc dù là một chuyên gia đã thông thạo ma thuật, ông ta vẫn hứng thú với con đường khoa học. Và mặc dù đã quyết định mình sẽ cần phải lấp đầy nhiều cô bé, cậu bé bằng hóa chất, ông ta vẫn để lại dấu lệ trong suốt trong cuốn nhật kí vào ngày con gái ông ta chết. Gã “phàm nhân” đó là vị vua con người đã từ chối trở thành vị thần ma thuật. Ông ta đã nhìn thấy ý nghĩa trong đó và đã chọn ở lại trong cùng cõi với gia đình mình mà không từ bỏ bất kì thứ gì.
Lão Ma Thần cố gắng nói ra một từ.
Nếu vận tốc âm thanh mà nhanh hơn chút nữa thì lão sẽ nói ra từ ngữ đó: xin lỗi.
Khoảnh khắc sau đó, một ánh chớp sáng phát ra.
Kihara Noukan từ chối để ngôi sao chổi rơi xuống trái đất.
Với vai trò người truyền tin, con chó săn vàng đã hoàn thành việc truyền tải ý chí của gã "phàm nhân" mang tên Aleister.
Sao chổi Arrowhead đã lao xuống bề mặt ở vận tốc lớn hơn Mach 20, nhưng con chó săn vàng đã bay về phía nó với tốc độ tương đương. Kết quả của chuyện này chắc không cần phải nói ra nữa.
Giống như những gì được thấy tại sự kiện Tunguska[4] ở Nga, khi một thiên thể ở một kích thước nhất định phát nổ ở giữa không trung, nó sẽ gây ra một vụ nổ đủ lớn để lan tỏa sóng xung kích đi hàng chục nếu không phải là hàng trăm kilomet.
Mọi cửa kính của Thành Phố Học Viện đều vỡ tan tành.
Những tòa nhà cao tầng với những phương pháp phòng chống động đất tuyệt vời kêu cọt kẹt và lay động khi chúng nỗ lực để đứng yên.
Chấn động lan ra thành phản ứng dây chuyền, nhưng Kihara Noukan vẫn giữ nguyên một cái đầu hoàn toàn lạnh tanh.
Ở phía cao trên trời, lão điều chỉnh lực của tên lửa đẩy và giảm tốc độ xuống chỉ còn lơ lửng trên không.
Một cánh tay gầy gò không liên quan đến món vũ khí duỗi ra để đặt một điếu xì gà vào miệng lão và châm lửa nó.
Sau giây phút hưởng lạc đó, một đường truyền được kết nối.
Con chó săn vàng phà ra vài làn khói ngọt ngào khi mở miệng nói.
“Hạ được một rồi. À không, cùng với Zombie thì là hai chứ nhỉ.”
“Làm tốt lắm."
Lão thấy lạ là gã "phàm nhân" Aleister lại thể hiện thứ cảm xúc rõ ràng như vậy cho dù là nhằm đáp lại việc đánh bại một Ma Thần.
Thế nhưng nó lại không phải vậy.
Lão nghe thấy chuyện gì đó khá kì lạ tiếp sau đó.
“Như thế là xong Gremlin rồi. Cậu xử lí nhanh đấy.”
“Chờ đã.” Kihara Noukan kiểm tra lại gì đó lần nữa trong khi nắm lấy điều xì gà bằng cánh tay. “Tôi chỉ mới hạ Tăng Thống thôi. Ít nhất tôi vẫn còn Nephthys và Nương Nương nữa mà.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Cảm xúc đã biến mất khỏi giọng nói của Aleister thêm một lần nữa. "Vậy là cậu không làm điều đó sao?”
“…”
Con chó săn vàng thành thật tự hỏi điều đó có nghĩa là gì.
Lão nhìn xuống Thành Phố Học Viện thêm một lần nữa.
Chuyện gì đang xảy ra trong cái thành phố đó vậy?
Tổng hợp màn nghệ thuật đi xe đạp 4
Hug
Độ khó: 2
Thay vì ngồi trên yên, người biểu diễn sẽ bám vào nó ở bên hông. Chỉ thế thôi thì đơn giản, nhưng có nhiều cách để bám giữ như là thực hiện trồng cây chuối phía trên tay lái. Vì lí do đó nên độ khó được tăng thêm một điểm.
Stairs Shift
Độ khó: 1
Leo cầu thang suôn sẻ bằng acrobike. Thoạt nhìn, nó trông như là đơn giản lái lên cầu thang trong khi để mọi việc lại cho hệ thống treo, thế nhưng làm như thế sẽ khiến vỡ lốp xe. Người biểu hiển phải tăng hoặc giảm trọng lượng của mình một chút để giúp hấp thụ tác động.
Ghi chú
↑ Một loài bò sát biển cổ đại.
↑ một đòn trong đô vật
↑ vận tốc để bay khỏi trái đất
↑ xem thêm