Toaru Majutsu no Index

chương 3: bên ngoài lưới nhện đứt — nightmare_to_ray_of_hope.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Akikawa Mie đã nghĩ mình sẽ tương đối an toàn một khi cô bước lên xe lửa.

Sau khi rời khỏi tòa nhà chứa chiếc két sắt, không nhiều người sẽ nghĩ đến cái kim cương lỏng đó. Lòng tham của họ có thể sẽ bị kích thích nếu họ thoáng nhìn vào trong chiếc túi thể thao của cô, chứ còn nếu không thì cô sẽ không sao cả. Đó là cách cô nhìn nhận nó.

Nhưng thực tế lại nhìn nhận mọi chuyện theo cách khác.

Cô nghe thấy một tiếng cào xé kim loại nặng nề và chiếc xe lửa chòng chành dừng lại. Cô chẳng có gì để bám vào, vậy nên cô va vào vài người trẻ tuổi ở gần đó.

“Dwah!!”

“X-xin lỗi!”

Lời xin lỗi theo phản xạ của cô làm cô nhớ đến cảnh cha mình cúi đầu qua điện thoại và khi nhớ lại mối liên hệ di truyền của họ thì cô lại cảm thấy hơi chút chạnh lòng. Tuy nhiên, những người kia cũng có vẻ đang gặp chút rắc rối.

Cô nhìn lại gần hơn và nhận ra họ trông như những tên du côn. Một người là một thiếu niên gầy gò mặc đồ đen còn người kia thì…giống như là một bí ẩn vậy. Cô gái đó mặc mini yukata màu vàng, có rất nhiều chiếc kẹp tóc trên mái tóc nâu, và có làn da rám nắng sậm màu bất thường đối với tháng mười hai.

“Hanzou-sama, đừng có nói là anh lợi dụng hỗn loạn để đắm mình trong thiên đường của kẻ quấy rối đấy.”

“Xàm ngôn vừa thôi! Người ta va vào tôi đấy chứ!”

“Ôi đau lòng quá đi!! Sắc đẹp là tiêu chuẩn giữa các tiêu chuẩn của phụ nữ tộc Iga, vậy mà nhiêu đây vẫn không đủ làm anh mất kiểm soát sao? Được thôi. Em, Kuruwa, sẽ đào tạo anh lại từ đầu bắt đầu từ ngày hôm nay!!”

“Làm ơn đừnggggg! Thuật quyến rũ của một kunoichi chính quy sẽ chỉ đảm bảo rằng tôi sẽ không bao giờ tin tưởng phụ nữ lần nào nữa thôi!!”

Mie không hiểu gì cả, nhưng nếu họ không định chú ý đến cô thì cô sẽ ổn với điều đó. Nhưng trước khi bất kì lời phàn nàn nào có thể phun trào từ những người khác trên chiếc xe lửa, đèn đóm của chiếc xe lửa tắt ngóm trong con đường hầm. Khu vực gần như hoàn toàn tối đen.

(Cái gì? Chuyện gì thế này!?)

Mọi chuyện đều dường như rất đáng nghi ngờ. Cô sợ rằng những người đàn ông đeo mặt nạ sẽ đột kích vào chiếc xe lửa.

Một chiếc loa ở đâu đó phát ra giọng nói vô tư của trưởng tàu.

“Ừm, một sự cố trong trạm biến áp gần công viên trung tâm của Quận 5 đang gây ảnh hưởng đến chuyến tàu chúng ta. Chúng tôi không biết khi nào thì nó sẽ được sửa lại. Tôi thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này, nhưng xin hãy làm theo chỉ dẫn của chúng tôi và tiến ra lối thoát hiểm khẩn cấp của đường hầm. Nhắc lại…”

“…”

Chẳng có gì mà cô có thể tin tưởng được.

Ngay khi cánh cửa kim loại đóng chặt mở ra, Akikawa Mie liền nhảy xuống đường ray tàu điện ngầm phủ sỏi.

“A, khoan đã!! Ở đây nguy hiểm lắm, vì vậy xin vui lòng đừng chạy! Ôi thiệt tình. Nếu mình có thể thấy đường thì ít nhất mình cũng thể dịch chuyển, và…Uiharu! Vẫn chưa có nguồn điện dự phòng sao!?”

Lời nói của một cô gái có vẻ đến từ Judgment đâm vào tai Mie, nhưng cô lại không biết liệu cô gái đó có đang nói thật không, liệu nó có phải là bẫy không, hay thậm chí là liệu cô gái đó có thực sự là đến từ Judgment không.

Cô nữ sinh cấp hai chạy tới lối ra với kim cương lỏng sáu ngàn tỉ yên trong tay mình.

Phần 2

Khi Misaka Mikoto ngồi nghiêng trên ghế sau của acrobike với đôi tay ôm quanh eo Kamijou Touma, cô cảm thấy cực kì khó chịu.

Nhưng đó không phải là vì mạng sống của họ đang gặp nguy hiểm.

Cũng không phải là vì thành phố của họ đang bị phá hủy.

Đây là một vấn đề nhỏ hơn và cá nhân hơn.

Cô không thể chính xác diễn tả nó thành lời, nhưng đó không phải là vì vốn từ vựng của cô còn yếu kém. Diễn tả nó thành lời sẽ là quá sức chịu đựng, vậy nên cô đã theo bản năng đưa suy nghĩ của mình đến điểm dừng.

Có thể cô là một người vô cùng nhỏ nhen và xấu xí.

Câu trả lời đó được che phủ và giấu kín, thế nhưng cô vẫn chấp nhận nó như thế.

“Sẽ ổn thôi.” chàng trai đầu nhím nói khi đạp chiếc acrobike.

Cậu tiếp tục đối mặt về phía trước thay vì quay mặt về phía cô.

Cậu nói khi quay lưng lại với cô.

“Xin lỗi vì để cô vướng vào tất cả chuyện này, nhưng mà tôi đã luôn xoay sở để vượt qua bằng cách này hay cách khác. Tôi chắc lần này tôi cũng sẽ tìm được cách thôi. Tôi sẽ đưa cô trở lại nơi cô thuộc về, vậy nên không cần phải lo lắng gì đâu.”

Có thể cậu không có bằng chứng nào cho điều đó.

Có thể cậu cũng đã trấn an bản thân nhiều như cô. Cậu sẽ bảo vệ cô, bảo vệ người đàn em lớp dưới đó, bảo vệ cô gái đó. Có thể cậu đã đặt bản thân vào vai trò đó như là một nỗ lực tuyệt vọng nhằm đè nén trái tim không thể kiểm soát của mình.

Nhưng…

Thứ gì đó sắc nhọn đâm vào ngực Mikoto ngay khi cô nghe thấy nó.

Cô biết tất cả điều đó rất rõ.

Phần 3

Đầu tiên, họ phải kiểm tra vị trí của mình.

“Ừm, chúng ta đang ở công viên trung tâm của Quận 5, vậy nên những quận giáp ranh là 1, 4, 6, 18, và 23! Chúng ta chắc chắn không thể đi đến Quận 1 vì những cơ sở hành chính tập trung ở đó hay đi đến Quận 6 vì nó là một công viên giải trí khổng lồ. Ai mà biết nó sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại nếu chúng ta dẫn ông ta đến đó!!”

“Quận 23.”

Kamijou nói ra những lời đó khi cậu ép cơ thể mình vượt qua giới hạn để đạp chiếc acrobike sau khi sử dụng gần hết thể lực của mình.

“Quận 23 chứa toàn những cơ sở hàng không vũ trụ, đúng không!? Đó sẽ là nơi tốt nhất cho cuộc chạm trán với Tăng Thống! Ít nhất thì, địa điểm phóng bằng phẳng sẽ không khiến cho ai khác bị vướng vào và chắc họ có nhiều trang thiết bị chữa cháy trong trường hợp khẩn cấp!!”

“Vậy là chúng ta sẽ đi theo con đường ngắn nhất một lần nữa sao!? Ông ta sẽ bắt kịp chúng ta nếu chúng ta đi theo đường thẳng đấy!!”

Thay vì đi đường ngắn nhất, họ có thể băng qua Quận 8 để rồi đi đến Quận 23.

Nhưng chẳng phải điều đó sẽ có nghĩa là họ đang chọn quận đó để cho Tăng Thống dẫm đạp lên vì sự tiện lợi của họ ư? Họ có thể cho phép điều đó sao?

(Mình muốn làm gì bây giờ chứ?)

Kamijou vừa nghĩ vừa nghiến răng.

(Nó không phải là vấn đề khoảng cách hay một địa điểm cụ thể. Những điều đó đều vô nghĩa cả.)

Nó là vấn đề thời gian.

Cậu muốn có thời gian để suy nghĩ.

(Không quan trọng bọn mình chỉ cách Tăng Thống mười centimet về phía trước. Mình cũng không quan tâm là liệu ông ta có thể bắt kịp hai đứa không. …Nhưng giá mà ông ta không biết bọn mình ở đó và bọn mình có thời gian để lên một kế hoạch.)

“Hô hô. Các bạn trẻ đang có cuộc thảo luận thân mật về phương pháp giết người đấy à?”

“!?”

Trước đó, Tăng Thống đã tiếp cận từ đằng sau.

Nhưng bây giờ thì lão đang chạy song hành với họ.

(Chết tiệt! Chân mình nặng đi vì mình mệt hơn mình nghĩ sao!? Nếu các người định sửa đổi nó nhiều đến thế này thì tại sao lại không biến nó thành một chiếc xe đạp điện được phát triển toàn diện chứ!?)

“Hoi.”

Từ ngữ vô tư ấy là tất cả những gì cần thiết để mặt đất tách mở và để lộ ra một cánh tay đủ lớn để chụp lấy một tòa nhà. Nó tạo ra một cú đánh theo chiều ngang.

Kamijou nhanh chóng nhảy lên phía trên với Mikoto vẫn ở ghế sau.

Nhưng Kamijou đã “đợi” một khoảnh khắc để lôi kéo Tăng Thống vào nhiều nhất có thể.

“Nếu so sánh thì nó có thể rất nhỏ…”

Nó có thể là thứ gì?

Tăng Thống chắc hẳn đã tự hỏi điều đó mà chẳng có chút lo lắng nào.

“Nhưng đã đến lúc cho ông nếm mùi rồi đó, Tăng Thống!!”

Nó xảy ra chỉ một khoảnh khắc sau đó.

“Ồ, đó là máy trộn bê tông sao? Bfh!?”

Khi cánh tay khổng lồ đánh trượt, nó xé vào chiếc xe tải công nghiệp đậu bên lề đường. Bê tông liên tục được luân chuyển để ngăn nó đóng rắn, và rồi nó đổ ra và trút lên đầu Tăng Thống.

Cho dù có quái vật đến thế nào, lão cũng không thể làm được gì khi mắt bị che phủ.

Chiếc acrobike đáp xuống và Kamijou đá vào cây cột kim loại gắn ở vỉa hè.

Về mặt kĩ thuật, nó là nắp của một trụ cứu hỏa.

Âm thanh trầm thấp của nước thoát ra làm bụng cậu rung lên và nó phun lên phía trên giống như đài phun nước. Khi Tăng Thống vụng về và chao đảo đi về phía trước, lão di chuyển thẳng đến vòi phun nước. Cơ thể của cái xác ướp khô khốc bị thổi bay thẳng lên phía trên bởi áp lực dữ dội. Bê tông xám thấm vào quần áo lão bị cuốn trôi đi.

Nhưng cả bê tông lẫn nước đều không phải là đòn cuối cùng.

Để kéo cái cò cuối cùng, Kamijou nhìn trừng trừng vào lão Tăng Thống đang rơi xuống và hét lên.

“Misaka!! Dùng giáo sét đi!!”

“Ồồồ, ra vậy. Được rồi!!”

Tiếng xẹt xẹt bùng nổ có cảm giác giống như một món vũ khí chết chóc bóp nghẹt trái tim.

Đó không chỉ là một vụ nổ một tỉ vôn không, mà toàn thân lão còn đang ướt đẫm nước để làm tăng tính dẫn điện nữa. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với người ở trong tình huống đó?

Thay vì chỉ bị ngừng tim, một người bình thường sẽ bị nướng sống.

Nhưng ngay cả sau tất cả chuyện đó…

“Hô hô.”

Họ nghe thấy tiếng cười vô tư.

Mồ hôi khó chịu túa ra từ lưng Kamijou trái ngược với giọng điệu đùa cợt đó.

“Uho hoi☆”

“Khốn kiếp!!!!!!”

Kamijou nghiến răng để cắt đứt hơi thở nặng nề của mình và tập trung vào việc đạp xe.

Cậu đang ứng biến mọi thứ.

Cậu thực sự có thể nói cậu đã hài lòng với cuộc tấn công vừa rồi sao?

Cậu thực sự có thể gọi đó là điều tốt nhất mà cậu phải đưa ra sao?

Đúng thật là một vị Thánh có thể đã không thoát được vô sự. Ghế Phải của Chúa, Thần Sấm Thor, hay Marian Slingeneyer có thể đã trông bận tâm. Cậu có thể đã làm rất xuất sắc khi tìm ra cách phản công trong lúc đang bay. Nhưng cậu thực sự có thể nói nhiêu đó đã là đủ hỏa lực khi đối đầu với người ở cấp độ của Othinus sao?

Và…

Nếu cậu đã có mười hay thậm chí chỉ là năm giây để suy nghĩ, liệu cậu có thể tìm ra một cuộc tấn công còn hiệu quả hơn không?

Lão Ma Thần đang tiếp cận từ đằng sau như một trái bom khổng lồ, nhưng họ không thể trốn và tận dụng thời gian để lên kế hoạch cho một cuộc phản công. Nếu họ dừng lại, họ chắc chắn sẽ bị hạ, thế nhưng họ lại không biết thứ gì sẽ đợi mình nếu họ tiếp tục chạy.

Lỡ như một chiếc xe tải chở nhiên liệu dừng lại ở đằng trước thì sao? Lỡ như một hàng trẻ mẫu giáo đang đợi ở chỗ đèn giao thông thì sao? Lỡ như một đám đông đã tập trung lại vì một buổi hòa nhạc hay diễu hành thì sao? Lỡ như họ chạm trán một Ma Thần khác thì sao?

Cậu không biết điều gì đợi ở phía trước.

Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra.

Điều đó ngăn cậu chuẩn bị cho hành động tiếp theo của mình. Họ chỉ có thể xuôi theo dòng chảy và lượt hành động của họ sẽ không bao giờ xảy ra.

(Mình phải làm gì đó mới được!!)

Vào thời điểm đó, cậu nhìn thấy thứ gì đó trong khi đạp xe đạp. Cậu phát hiện ra một chuyện.

“Này, dừng lại đi! Bỏ ra! Trả nó lại đây!!”

“Tuyệt. Đây đúng thực là kim cương lỏng rồi! Ha ha. Thứ này đáng giá sáu ngàn tỉ à? Thật thế sao!? Vậy mà tao đã tưởng hôm nay là một ngày tồi tệ khi tòa nhà đó bắt đầu bay đi đấy!!”

“Chúng ta thực sự có thể làm bất kì điều gì bây giờ vì đường dây an ninh đã sập. Mẹ kiếp. Có lẽ chúng ta nên kiểm tra cái két hỏng đó thêm một chút nữa.”

Ngay khi nghe thấy nó, Kamijou Touma phanh cả hai bánh, nhanh chóng dừng acrobike lại.

Áp lực dữ dội đốt cháy bầu không khí.

“Sao anh dừng lại chứ!?” Mikoto hỏi từ ghế sau.

“Tòa nhà bắt đầu bay từ khi nào? Nó nghe giống như cô gái đó đã bị vướng vào rắc rối do lão Tăng Thống…à không, do chúng ta đã gây ra vậy. Tôi không biết chi tiết, nhưng ai đó đã lợi dụng hỗn loạn này.”

“…”

Át chủ bài của trường trung học Tokiwadai nhìn qua lại giữa hai điểm khác nhau.

Cái đầu tiên là cô nữ sinh cấp hai bị vây quanh bởi một nhóm sinh viên đại học. Cái thứ hai là lão xác ướp điên cuồng đang xông đến chỗ họ.

Kamijou chắc hẳn phải hiểu tình hình của họ nguy hiểm đến thế nào.

Có lẽ cậu hiểu nó rõ hơn cô rất nhiều bởi vì cô chỉ bị kéo vào chuyện này.

Song…

“Misaka, tôi có thể yêu cầu một – chỉ một – chuyện vô cùng ích kỉ không?”

“Là gì?”

Cô giục cậu mặc dù cô khá chắc mình biết nó là gì.

Chàng trai đưa ra câu trả lời đúng y như cô đã dự kiến.

“Tôi muốn cứu cô gái đó ngay lúc này.”

Cô mỉm cười mặc dù không muốn vậy.

Điều đó đã tự dưng nảy ra. Câu đang phớt lờ tình cảnh khó khăn hiện tại của họ. Nỗi sợ hãi đối với Tăng Thống đã thấm đến tận lõi của cậu, thế nhưng cậu vẫn quay mặt khỏi lão xác ướp đang tiếp cận đó.

Tuy nhiên, Mikoto không cần phải phân tích vì sao cô lại mỉm cười.

Cô chỉ đơn giản là tập trung sức mạnh vào đôi tay ôm quanh eo cậu và đưa ra câu trả lời của mình.

“Đừng lo. Nếu anh không nói thế thì tôi chắc sẽ đấm anh đấy.”

Không cần phải làm thêm điều gì nữa. Họ thậm chí còn không cần phải thảo luận xem họ sẽ làm gì.

Kamijou chuyển chiếc acrobike sang một hướng đi mới.

Cậu lao hết tốc lực về phía cái náo loạn khác mà họ đã tạo ra.

Phần 4

Chuyện xảy ra trong thời điểm đó cực kì đơn giản.

Một chiếc acrobike chạy hết tốc lực va chạm với gã sinh viên đại học cầm ống chứa kim cương lỏng.

Nó có thể là một chiếc xe đạp nhẹ, thế nhưng nó vẫn đang di chuyển ở vận tốc sáu mươi km/h.

Bánh trước đào vào bên cạnh sườn của Kenzan và hắn thực sự bị uốn cong thành hình chữ V nông.

“Ghgah!? Bhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhh!?”

Hắn bị gửi bay đi.

Hắn đã cầm hờ ống chứa, vậy nên nó bị rớt lại đằng sau như trò Daruma Otoshi[1]. Akikawa Mie chụp lấy nó và ném nó từ tay này sang tay khác giống như đang tung hứng nó.

“Wah, wah.”

Trong khi đó, phần còn lại của nhóm sinh viên đại học trông chẳng vui vẻ gì cả.

“Cái gì!? Bọn nó cũng nhắm vào nó luôn sao!? Mọi người đều có cùng ý tưởng sao!?”

Kamijou phớt lờ bọn chúng và chỉ hét lên với cô nữ sinh cấp hai.

“Giữ chặt lấy thứ đó và nằm xuống đi!! Ông ta đang đến đấy!!”

Cậu không có thời gian để giải thích thêm nữa. Cậu đạp bằng toàn bộ sức lực của mình và bỏ đi cùng với Mikoto.

“Ể? Ểể!? Chờ đã, anh đi đâu vậy? Tôi tưởng anh đang giúp tôi chứ!?”

Mie có cảm giác bị bỏ rơi, nhưng cô nhanh chóng nhận ra cậu đã nói sự thật.

Tăng Thống đã đến nơi.

Lão xác ướp quái vật đó lao qua, phá hủy toàn bộ khung cảnh khi lão làm vậy.

Nó giống như là ngọn lửa chạy dọc theo vết xăng vậy.

Lão Ma Thần chính xác bám theo con đường mà Kamijou cùng Mikoto đã đi và chạy vào nhóm sinh viên đại học đang đứng đó hoàn toàn không phòng bị.

“Abhaaaaahh!!!???”

“E-eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeek!?”

Một người thì bay lên không trung và đâm sầm vào một cái cây. Người kia thì dường như đã thoát khỏi nguy hại do ngã xuống đất trong khi rớm lệ. Chân hắn ta có vẻ đã trở nên rã rời.

“Kyah!!”

Akikawa Mie ôm lấy ống chứa kim cương lỏng và giữ chiếc váy ngắn của mình khi ngây người quan sát trận bão thảm khốc đó di chuyển tiếp.

Cuối cùng, cô cúi đầu xuống một lần.

(Mình không biết chuyện gì vừa xảy ra…)

Rồi cô bắt đầu chạy nhanh nhất có thể. Cô không thể nấn ná ở đây thêm nữa.

Khi cô làm vậy, màn thể hiện thiện ý đó lấp đầy trái tim cô bằng sự ấm áp.

Ấn tượng mà cô cảm nhận có vẻ có hơi kì lạ đối với một số người.

(Mình vừa được cứu bởi một ông lão cực kì mạnh mẽ.)

Phần 5

“Ôi không.” Kamijou nói trong khi đạp acrobike mạnh nhất có thể.

Cậu biết nói chuyện vô nghĩa sẽ gây cản trở hơi thở của cậu, thế nhưng cậu không thể xóa bỏ sự khó chịu dâng lên từ ngực mình.

“Ôi không. Ôi không! Ôi không!! Ông ta thậm chí còn gần hơn lúc trước nữa!!”

“Uho hoi☆ Tôi cuối cùng nhìn thoáng được nó rồi, Kamijou Touma. Giờ tôi đang rất phấn khích đấy. Vậy cậu sẽ giới thiệu cho Ma Thần này trò ích kỉ nào tiếp theo đây?”

Cậu không có thời gian để lắng nghe những lời vô nghĩa của Tăng Thống.

Nếu họ bị bắt, mọi chuyện sẽ kết thúc. Cậu đã biết điều đó trước khi chạy lòng vòng.

Mikoto thốt lên một tiếng la hét điên cuồng khi cô nhìn xuống bản đồ trong điện thoại của mình.

“Chờ đã!! Nếu chúng ta cứ đi theo đường này, chúng ta sẽ đi qua một chỗ đường sắt bắt ngang hay gây ra nạn kẹt xe đấy!!”

“Vậy thì chúng ta phải làm gì chứ!?”

“Bây giờ, rẽ trái đi!!”

Cậu làm như được bảo và bẻ gấp tay lái, nhưng đó chỉ là phản ứng phản xạ lại với tình hình. Cậu không suy nghĩ đến cách thay đổi đường ray định mệnh cho bản thân.

Và ngay khi cậu thực hiện cú rẽ, thứ gì đó đá vào bánh trước của chiếc acrobike.

Nó là một chướng ngại làm từ dãy ba cái nón màu đỏ và một cây cột nhựa nằm bên cạnh.

Nó rõ ràng là được dùng để ngăn người ta ra vào.

Phía trên đầu, cậu nhìn thấy một khu xây dựng rõ ràng và chiếc acrobike lái thẳng qua cái hố sâu bốn tầng.

Không gian mở hình chữ nhật rộng lớn đó lớn hơn một bể bơi trường hai mươi lăm mét.

Kamijou chỉ có thể nhìn xuống những ánh đèn làm việc được lắp dưới đáy hố để biết độ sâu của nó, nhưng chút thông tin nhỏ đó là đủ để khiến cậu rùng mình trong sợ hãi.

Trong một lúc, cảm giác trọng lực của cậu biến mất.

Cảm giác thời gian của cậu cũng biến mất theo.

Khi thời gian dường như kéo dài vô tận, cậu đoán họ đang xây một lối băng đường nhiều tầng để đường ray xe lửa có thể đi qua bên dưới thay vì gây ra những vụ kẹt xe. Cậu thậm chí còn có thời gian để tự hỏi liệu họ có xây một khu mua sắm dưới lòng đất khi họ đang ở trong cái hố đó không.

Có rất nhiều thứ cậu muốn nói, nhưng cậu chỉ nói câu đầu tiên xuất hiện trong tâm trí mình.

“Misaaaaka.”

“T-trách cái bản đồ ấy!!”

Cảm giác thời gian của họ nhanh chóng trở lại và chàng trai cùng cô gái được lấp đầy bởi nỗi sợ hãi và tốc độ kinh hoàng của cú rơi.

Phần 6

“Hm?”

Lão xác ướp mặc áo cà sa tím dừng lại sau khi rẽ qua một khúc cua.

Phần 7

Kamijou và Mikoto bị ném vào cái hố, nhưng họ không chìm thẳng xuống.

Để hãm tốc độ của họ càng nhiều càng tốt, Kamijou đè bánh xe của acrobike lên bức tường bên hông. Với chút giúp đỡ từ con quay hồi chuyển, cậu buộc lốp xe đào vào bức tường gần như thẳng đứng. Cao su gào thét lên khi chúng trượt xuống dưới thay vì chỉ đơn giản là rơi xuống. Kamijou chỉ là một kẻ nghiệp dư nên không biết được, thế nhưng đây là Rapid S, một trong những màn nghệ thuật đi xe đạp khó nhất.

Mặc dù vậy, cậu gần như cắn phải lưỡi mình khi họ đáp xuống.

Hệ thống treo mạnh mẽ khiến chiếc acrobike bật lên lại và Mikoto trôi nổi trong không khí một lúc.

Chiếc xe đạp hỗ trợ điện phần nào lấy lại thăng bằng trong khi lạng lách thành hình chữ S liên tục. Mặt đất gần như là bê tông phẳng, nhưng có vài chỗ lại giống sỏi thô hơn. Dù vậy, chúng vẫn không làm vỡ lốp.

Tuy nhiên, Kamijou lo lắng về cuộc truy đuổi hơn là những chiếc lốp. Vừa đạp, cậu vừa ngoái lại liên tục, sử dụng những ngọn đèn làm việc để xem khi nào thì Tăng Thống sẽ xuất hiện.

Và…

“Ông ta…không đuổi theo chúng ta sao?”

Cảm thấy sợ nếu dừng lại, cậu tiếp tục đạp mà không có một đích đến trong tâm trí.

Mikoto cũng ngoái lại trong sự bối rối.

“Tôi không nghĩ lão quái vật đó sẽ e ngại phải nhảy xuống bởi vì độ cao.”

Có ý nghĩa nào đằng sau điều đó không?

Hay là lão đang cố làm họ rối bời bằng những hành động vô nghĩa?

Họ không có bằng chứng cho cả hai lựa chọn đó, vậy nên chỉ riêng hiện tượng này thôi là không đủ để họ thư giãn.

Và có vẻ như họ cũng chẳng có nhiều thời gian.

Một tiếng bíp the thé phát ra từ chiếc acrobike.

“Giờ là gì nữa đây!?”

“Thứ gì đó đang phát sáng ở tay lái. Đèn xanh lục vừa mới chuyển sang màu cam.” Kamijou nói trong khi đạp. “Đó là điện của acrobike. Chẳng lẽ nó sắp hết rồi sao!?”

Mất đi phương tiện di chuyển sẽ là thảm họa ở đây, vậy nên Kamijou điên cuồng chạm đến bình điện gắn với phần khung sườn và kéo ra một dây cáp giống như cái ở trên máy hút bụi.

Mikoto trông bối rối.

“Họ có trạm sạc điện ở trong những chỗ xây dựng không chứ!?”

“Nhìn cái phích này đi. Chỉ cần một ổ cắm gia dụng bình thường là đủ rồi và khắp chỗ này đều có đèn cả. Chúng ta có thể sạc lại nếu có nửa tiếng. Có lẽ chúng ta nên sạc càng nhiều càng tốt khi Tăng Thống đã đi mất.”

Cậu bóp phanh chiếc acrobike.

Với con quay hồi chuyển hình đĩa ở hai mặt của cả hai bánh, acrobike sẽ không ngã ngay cả khi nó dừng lại hoàn toàn và hai người họ nhanh chóng bước xuống.

Họ cần nửa tiếng.

Nếu họ có nhiêu đó thời gian, họ có thể thoát khỏi nguy hiểm hiện tại.

Nhưng ngay khoảnh khắc kế tiếp, lão Ma Thần xông thẳng vào, phá xuyên qua toàn bộ lớp đá móng.

Sự xuất hiện vô cùng dữ dội của lão sẽ không để lại địa hình nguyên vẹn phía sau.

Bùn đất quằn quại như sinh vật sống và đe dọa nuốt chửng Kamijou cùng Mikoto khi họ đứng đó không phòng bị.

“!?”

“Lên đi, Misaka!!”

Bản thân Kamijou cũng nhảy lên acrobike. Ngay khi cậu cảm nhận thấy sức nặng ở ghế sau, cậu liền đạp nhanh nhất có thể. Đôi lúc những hòn đá lớn hơn tủ lạnh bắn tứ tung, đôi lúc chúng bay phía trên đầu, và đôi lúc chúng lăn đằng trước chiếc acrobike để chắn đường họ. Kamijou đạp chiếc xe đạp một cách liều lĩnh. Cậu sử dụng màn nghệ thuật đi xe đạp mang tên Lunatic G. Để tránh những chướng ngại, cậu sử dụng lực li tâm để chuyển từ sàn nhà lên trên tường trong vài giây.

Họ không thể sạc điện lại và họ không biết bình điện sẽ còn kéo dài được bao lâu nữa.

“Hô hô.”

Họ bị bám đuổi bởi thứ trông như một cái hàm khổng lồ.

Giọng của lão già nhăn nheo chạm đến họ từ phía sau chỗ đất phủ đầy toàn bộ căn hầm.

“Hô hô hô. Uho hoiii☆”

“Chết tiệt!!”

Những con hầm phân nhánh ở đây đó, nhưng ứng dụng bản đồ thương mại lại không thể nói cho họ biết chúng dẫn đến đâu. Tất nhiên, việc toàn bộ khu vực trong quá trình xây dựng này không xuất hiện thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên gì lắm.

Họ chạy trốn bằng mọi thứ họ có, nhưng con đường hầm này dẫn đến đâu?

Lỡ như nó dẫn đến ngõ cụt thì sao?

“C-chúng ta phải làm gì bay giờ!? Chúng ta không biết đường đi và điện thì lại sắp hết nữa!!”

“Misaaaka, cô có thể thử đặt cái phích cắm này vào miệng cô không?”

“Đừng có đùa!! Bình điện sẽ có thể trở nên quá nóng và phát nổ đấy!!”

Chỗ bùn đất nghiền nát và phá xuyên qua mọi thứ bây giờ đang ở ngay đằng sau họ. Họ thậm chí còn cảm nhận thấy một luồng gió giống như khi một chiếc xe điện ngầm chạy vụt qua. Cơ thể con người sẽ bị phá hủy nếu nó bị nuốt chửng. Cho dù có kiểm soát thanh vằn và thanh dầm kim loại bằng từ tính thì cũng sẽ không đủ để tránh bị chôn sống.

“Chuyện gì với lão già đó vậy? Ông ta có thể di chuyển với cơ thể của một cái xác ướp, ông ta có thể đánh bật Railgun của tôi sang một bên bằng tay không, ông ta có thể đong đưa những tòa nhà, và giờ thì ông ta còn đang cố nghiền nát cả con đường hầm này nữa!! Khối lượng mà ông ta có thể sử dụng nằm ở một quy mô hoàn toàn khác hẳn! …Nó có cảm giác như ông ta có thể làm bất kì điều gì vậy. Suy nghĩ nghiêm túc về nó có phải là lãng phí thời gian không chứ!?”

“…”

“Này! Anh có đang nghe không thế!?”

Mikoto hét lên từ đằng sau, thế nhưng Kamijou vẫn im lặng.

Không phải thế. Có một chuyện còn quan trọng hơn những gì cô đang nói.

Cậu không thể để bản thân bị phân tâm bởi ấn tượng trực quan được. Cậu không thể đánh mất những gì cậu cần phải suy nghĩ trước tiên.

“Làm sao mà ông ta lại biết chúng ta ở đâu chứ?”

“Cái gì?”

“Ông ta chắc hẳn đã mất dấu chúng ta khi chúng ta lần đầu đi xuống đây. Nhưng mà tại sao chứ? …Không, đó không phải là điều mà chúng ta cần phải nghĩ đến. Phải, đúng rồi. Khi chúng ta rời khỏi trường tôi và khi chúng ta đang nói chuyện với Fiamma thông qua món linh cụ, ông ta đã ngay lập tức chen vào. Aa! Nếu là về vấn đề đó, làm thế nào mà ông ta xác định được trường của tôi ngay từ lúc ban đầu chứ!?”

Kamijou bỏ Mikoto lại đằng sau khi cậu đắm chìm vào những suy nghĩ của chính mình.

Nếu không thể định vị được họ thì Tăng Thống mạnh cỡ nào cũng không quan trọng. Không như Othinus lúc ở sức mạnh hoàn thiện, ông ta không tấn công bằng cách làm biến dạng pha hay thế giới. Tuy họ không thể đánh bại lão Ma Thần này, thế nhưng nó ít nhất cũng cho họ chút thời gian để suy nghĩ. Và nếu họ nghĩ đi nghĩ lại, họ có thể tìm ra vài quy tắc sâu hơn.

Họ có thể đi đâu để thoát khỏi Tăng Thống?

Họ có thể làm gì để đánh bại một Ma Thần?

Đó là lí do cậu không thể bỏ qua điều này. Cậu phải chuyển từ bị động sang chủ động. Để thay đổi đường ray định mệnh của bản thân thay vì xuôi theo dòng chảy, cậu phải tìm ra và đập tan những quy tắc đó.

“Ông ta biết chúng ta đang ở đâu một khi ông ta đi vào trong một phạm vi nhất định à? Ông ta có thể phát hiện ra chúng ta nếu chúng ta ở một chỗ trong một khoảng thời gian nhất định sao? Không, không phải thế. Suy nghĩ nhiều hơn đi. Chắc hẳn phải có một điểm chung rõ ràng. Ông ta tìm ra dấu vết của chúng ta ở đâu… Chờ đã, dấu vết của chúng ta ư? Không lẽ…”

Sau khi tập hợp suy nghĩ của mình, Kamijou nhìn lên trong sự ngạc nhiên.

Họ tiếp tục đi qua con hầm dốc lên phía trên.

“Không thể nào!”

“Chuyện gì vậy!?”

“Chúng ta vẫn có thể làm chuyện này. Chỉ cần bình điện này vẫn còn là được!!”

Cậu dồn thêm trọng lượng của mình lên bàn đạp.

Lão xác ướp Tăng Thống đuổi theo họ với trận đài hồng thủy bùn đất.

Tiếng cảnh báo ồn ào vẫn tiếp tục kêu bíp bíp.

Một ánh sáng trắng xuất hiện trước mắt họ.

Nó là lối ra của con đường hầm.

Phần 8

Bùn đất được mang đến bởi một luồng gió mạnh mẽ biến nó thành hữu hình.

Bùn đất bùng nổ từ lối ra của đường hầm giống như khi làm sạch đường ống bồn tắm. Những người đi bộ trên con đường ven sông êm đềm nhìn qua trong sự kinh ngac, thế nhưng Tăng Thống lại không bận tâm điều đó.

“Hm.”

Lão xác ướp bước lên những viên gạch được giữ gìn cẩn thận của lối đi bộ, phân tách lớp da khô khốc của mình, và nghiêng đầu.

Một âm thanh nhịp nhàng phát ra từ một con tàu làm việc chạy trên con sông lạnh lẽo.

Tăng Thống quan sát mọi thứ xung quanh mình.

“Mình lại mất dấu cậu ta rồi.”

Phần 9

Khoảng mười lăm mét đằng trước lão Tăng Thống, Kamijou nằm sấp trên boong của con tàu làm việc chạy ầm ĩ trên con sông. Cậu đã dùng một trò khó nhằn được gọi là Swing J để thực hiện một cú nhảy lớn từ bờ dốc.

“Là bùn đất.”

“Bùn đất?”

Mikoto đang nằm bên cạnh cậu.

Nó có thể là dấu hiệu cho sự khó chịu của cô, nhưng cô không nhận ra rằng tay mình đang bám chặt vào đáy áo khoác của Kamijou.

Họ đã làm tất cả để trốn khỏi lão Tăng Thống bằng cách sử dụng bờ thành của con tàu.

Sau khi đi hết bờ dốc, chiếc acrobike đã bắn đi từ con đường hầm giống như nó là đoạn dốc nối liền. Đáp lên con tàu làm việc là điều hoàn toàn ngẫu nhiên.

Nhưng Kamijou cảm thấy kết quả này cũng sẽ tương tự như họ rơi xuống vùng nước lạnh lẽo.

“Giờ nghĩ lại, ông ta đã kiểm soát bùn đất suốt thời gian qua. Trong trường hợp đó, chúng ta nên giả định rằng ông ta đang tìm kiếm chúng ta cũng bằng thứ mà ông ta dùng để tấn công.”

Cậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Khi đạp acrobike, chân tôi đã rời khỏi mặt đất. Khi nói chuyện với Fiamma qua món linh cụ và khi chuẩn bị sạc lại acrobike trong con đường hầm lúc nãy, Tăng Thống đã tấn công ngay khi chân tôi đặt lên mặt đất. Nó giống như ông ta là một phần của bùn đất hay như mặt đất là da của ông ta vậy.”

Mikoto có vẻ không hiểu ý cậu về việc trở thành “một phần của bùn đất”.

Điều đó cũng chẳng đáng ngạc nhiển gì lắm. Tuy siêu năng lực và ma thuật đều là sức mạnh siêu nhiên, thế nhưng cơ sở của khoa học và ma thuật lại hoàn toàn khác nhau. Tuy nó có thể làm một pháp sư tức giận nếu như nghe thấy nó, thế nhưng trình độ học vấn của Thành Phố Học Viện nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác với những pháp sư.

Dù vậy, cô vẫn xoay sở để cuộc nói chuyện được tiếp tục.

“Nếu đó là sự thật, vậy thì nếu như anh không để chân lên mặt đất…”

“Ông ta sẽ không biết tôi đang ở đâu. Chúng ta chỉ cần phải ở trên nước hay trên con tàu này thôi.”

Tất nhiên, mọi chuyện sẽ là vô nghĩa nếu như Tăng Thống thực sự nhìn thấy họ, thế nhưng họ ít nhất cũng có thể thoát khỏi sự tìm kiếm như ra-đa hay GPS của lão.

(Dĩ nhiên, đây đều là đang giả định rằng nó không phải là hành động giả vờ, chờ đợi bọn mình đưa ra kết luận sai lầm và rồi để lộ sơ hở.)

Cậu không thể hoàn toàn phủ nhận khả năng đó.

Cậu vẫn sẽ cảnh giác, thế nhưng cậu lại có cảm giác nó khó có thể xảy ra.

Cậu hồi tưởng lại sự kiện Othinus. Nếu Tăng Thống là một Ma Thần thật sự, Kamijou không nghĩ lão sẽ giở trò xảo quyệt đó với một con người thấp kém. Lão sẽ sử dụng mọi phương pháp khả dụng với lão và nghiền nát kẻ thù bằng sức mạnh áp đảo. Họ được gọi là những vị thần vì họ có thể làm được như thế.

“Tăng Thống có… Tốt. Có vẻ tôi đoán đúng rồi.”

Kamijou chỉ ngoi mỗi phần đầu lên phía trên bờ thành của con tàu làm việc để kiểm tra.

Có vẻ như họ cũng có thể xử lí chuyện bình điện của acrobike. Những công nhân của con tàu đã giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của họ, nhưng Kamijou đã cúi đầu và xin phép sử dụng một trong những ổ cắm điện của con tàu.

Những công nhân dường như nghĩ họ là người của một trang web phim về trò mạo hiểm. Hai người họ đã nhận một bài thuyết giảng ngắn, thế nhưng nó không được xem như là trọng tội.

(Bọn mình cuối cùng cũng có thời gian để suy nghĩ rồi.)

Kamijou ngồi bơ phờ trên boong tàu.

Đây là khởi đầu của việc chuyển từ bị động sang chủ động, từ chạy trốn sang phản công, và từ xuôi theo dòng chảy sang thay đổi đường ray số phận.

(Và mình có thể nghĩ về mọi thứ một lần nữa.)

Cậu nhắm mắt lại và hồi tưởng về mọi chuyện đã xảy ra.

Lão xác ướp Tăng Thống đã chính xác đuổi theo một chiếc acrobike khi nó chạy trốn nhanh như một chiếc xe hơi, lão đã sử dụng những cánh tay khổng lồ làm từ bùn đất, lão đã tấn công bằng những tòa nhà cao tầng chứa đầy những người vô tội, và lão đã nghiền nát một con đường hầm bằng bùn đất khi lão tiếp cận. Lão là một đối thủ đáng sợ, người làm mọi thứ ở quy mô bất thường và có thể mang sự hủy diệt đến Thành Phố Học Viện nếu không được xử lí.

Nhưng…

(Tôi không e ngại ông đâu.)

Kamijou Touma mở mắt ra và tự tin đi đến kết luận của mình.

(Chuyện này không giống như là với Othinus. Lúc đó, tôi đã có cảm giác như có vô số cái móc câu mắc vào linh hồn rồi kéo nó ra khỏi cơ thể tôi và tôi đã có cảm giác như sự tồn tại của mình đang bị xé bỏ, thế nhưng tôi lại không cảm nhận được sự điên rồ đó từ ông!!)

Phần 10

Misaka Mikoto chậm rãi thở ra trên con tàu làm việc.

Không quan trọng là đây có phải là tạm thời không. Họ ít nhất cũng đã xoay sở để thoát khỏi sự truy đuổi của Tăng Thống và có thời gian để nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Song suy nghĩ không phải đều luôn luôn hữu ích.

(…)

Mọi thứ cô đã cố gắng không nghĩ đến đang trào dâng trong ngực cô. Đánh mất bản thân trong chuyện đó đã ngăn những suy nghĩ tiêu cực này lại, thế nhưng chúng đang bắt đầu dâng lên một lần nữa.

Cô không thể diễn tả nó ra thành lời.

Nếu cô làm vậy, cô sẽ buộc phải đối mặt với sự xấu xí của chính mình.

Cô lắc đầu và đè nén câu nói đang dâng lên từ cổ họng.

Rồi cô quay về phía Kamijou.

“N-này, giờ hãy thảo luận về việc chính xác thì chúng ta sẽ làm-…”

Đó là khi cô nhìn thấy nó.

Cô nhìn thấy một người phụ nữ có nước da màu sô cô la được che đi chỉ bởi băng vải và một cô gái có nước da nhợt nhạt mặc bộ váy áo Trung Hoa mini.

Những người phụ nữ đó đã xuất hiện, và ngồi hai bên chàng thiếu niên đầu nhím.

Miệng Mikoto mấp máy đóng mở, nhưng những người phụ nữ đó lại chẳng có vẻ bận tâm.

Họ nghiêng người về phía Kamijou ở hai bên và mỗi người tóm lấy một bàn tay của cậu.

Rồi họ ép những bàn tay ấy lên bộ ngực mềm mại của mình.

“Ôi trời. Ngay cả Imagine Breaker cũng chẳng đủ nữa. Tôi cứ tưởng tôi sẽ lấy lại sức mạnh ban đầu của mình nếu thứ ma thuật trong người tôi bị phá vỡ, nhưng mà sức mạnh đó dường như đã hoàn toàn tan biến rồi. Chắc là sức mạnh này không thể tái tạo một vật thể đã bị đốt cháy thành tro bởi một ngọn lửa ma thuật. …Nương Nương, cô đang làm gì thế?”

“Ý cô là sao chứ, Nephthys? Tôi đang thử dùng Imagine Breaker lên bản thân tôi giống như cô mà.”

“Vậy thì sao cô lại dùng tay trái của cậu ta chứ? Nó chỉ ở trong tay phải thôi mà.”

“Ồ, tôi tưởng bất cứ bộ phận cơ thể nào cũng sẽ có tác dụng miễn là chạm nó vào ngực mình cơ.”

“Nương Nương, nói thế là vớ vẩn lắm đấy.”

Thứ gì đó bùng nổ từ thái dương Mikoto.

Nếu cô phải nói điều gì làm cô khó chịu nhất thì đó là cái cách chàng trai đầu nhím chẳng làm gì để dừng tình huống bất ngờ này.

“Các người. Nghĩ. Mình. Đang. Làm cái gì-…!!!???”

Cô không bao giờ hoàn tất tiếng hét giận dữ của mình.

Trước khi cô có thể làm vậy, Nương Nương (người vẫn đang vô nghĩa ép tay trái của Kamijou Touma lên bộ ngực phẳng của mình) chĩa ống tay áo rộng thùng thình của mình về phía Mikoto trong sự khó chịu.

Đó là tất cả những gì cô ta làm.

Một lưỡi cắt dày bắn ra từ ống tay áo của cô ta và tàn nhẫn đâm vào chính giữa ngực của Mikoto.

“Cái-?”

Cô không biết điều này có nghĩa là gì.

Cô bị lấp đầy bởi sự rối bời.

“A?”

Thứ đầu tiên đâm vào ngực cô gái trông như một lưỡi cắt hình bán nguyệt ở đầu một ngọn giáo.

Nhưng đó không phải là cái duy nhất. Khi Mikoto bị ghim tại chỗ, một lượng lớn vũ khí bắn tới xé rách, đâm, và cắt xuyên qua mọi bộ phận cơ thể của cô.

Những âm thanh nặng nề đổ xô điên cuồng tiếp diễn một hồi lâu.

Cô không cảm thấy đau đớn và cô cũng chẳng hề chảy máu, thế nhưng cô lại cảm thấy choáng váng trước cái thực tế chắc chắn là cô đã bị "đâm”. Đây không phải là sự thao túng tinh thần giống như Số 5 sử dụng. Đây là hiện tượng vật lí. Sự bất ổn tối đen rỉ ra từ nơi sâu thẳm trong tâm trí cô và nhanh chóng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của bộ não.

Kết quả đã xảy ra, nhưng nó lại là một tình huống cùng cực đến mức hiện tượng vật lí không thể theo kịp.

Nó cứ như là làn xóng xung kích chạm đến khu vực xung quanh chỉ sau khi một vật thể đã di chuyển ở vận tốc siêu thanh vậy. Nó giống như là tiếng sấm đùng đùng chỉ xảy đến vài giây sau khi ánh chớp lóe lên.

Vậy một khi tình hình bắt kịp, cô sẽ…?

“Misaka!!”

Đó là khi chàng thiếu niên đầu nhím vung cánh tay phải của mình. Cậu quét qua vô số món vũ khí kết nối với ống tay áo của bộ váy áo Trung Hoa với phần thân trên của Mikoto. Mọi vũ khí đều bị phá hủy hoàn toàn giống như thủy tinh mỏng manh.

Để bảo vệ cô khi cô đã được giải thoát, Kamijou bước về phía trước để ngăn người phụ nữ da nâu quấn băng và cô gái nhợt nhạt mặc váy áo Trung Hoa mini.

(Cái đó…?)

Mikoto lướt đôi tay dọc theo toàn bộ cơ thể vô sự của mình.

(Cái đó là gì thế chứ!?)

“Aa, aa. Cả nghĩ quá cũng chẳng có ích gì đâu. Phá hủy hết chúng cùng một lúc giống như Kamijou Touma đã làm là kế hoạch tốt nhất đấy.”

Cô gái mặc váy áo Trung Hoa mini cười khúc khích.

Cô ta chẳng có vẻ gì là bận tâm đến việc những món vũ khí của mình đã bị phá hủy.

“Dù sao thì, mọi món Bảo Bối của ta đều có một năng lực khác nhau mà. Nếu ta phóng toàn bộ chúng cùng một lúc như thế thì ngươi không thể chính xác ngồi yên phân tích từng cái, đúng không?”

“Bảo…?”

“A ha ha. Xin lỗi. Ta đoán sử dụng thuật ngữ của ta sẽ khiến ngươi bối rối, đúng không? Chúng không có trông bất kì văn bản tôn giáo hay lịch sử nào đâu. Thay vào đó, chúng là những vũ khí được sử dụng bởi các tiên nhân trong tiểu thuyết Trung Hoa cổ, nhưng mà có khá nhiều thứ tương tự ở xung quanh đấy. Chẳng hạn như, những tiên nhân sẽ làm đám tang giả để cắt đứt ràng buộc với cuộc sống trần thế của mình và họ sẽ đặt cây gậy của chính mình vào quan tài để thế chỗ họ. Đất nước của ta tràn đầy những công cụ không có nguồn gốc chính thức. Có đến hơn một trăm món ăn huyền thoại được cho là sẽ giúp ngươi trở nên bất tử nếu ngươi ăn chúng. Khi có nhiêu đó món đồ, ngươi sẽ phải phân loại và sắp xếp tất cả chúng, vậy nên ta chỉ muốn một cái tên và hạng mục thuận tiện thôi.”

“Nương Nương à, tôi không nghĩ đó là chuyện làm họ ngạc nhiên đâu.”

“Neh? Vậy thì mấy cái bản mặt sốc đó là gì chứ???”

Với Kamijou, bầu không khí rối bời đó có cảm giác giống như một loại áp lực khác với bất kì đối thủ mạnh mẽ nào trước đây của cậu.

“Hai người là cái gì kia chứ?”

Cậu đứng đằng trước Mikoto khi nói, nhưng cả hai người kia lại chẳng hề bận lòng khi họ bình tĩnh trả lời.

“Tôi là Nephthys còn đây là Nương Nương.”

“Cậu có thể coi bọn tôi như là đồng đội của Tăng Thống đấy, Kamijou-chan à.”

Phần 11

Đồng đội của Tăng Thống.

Gremlin thật sự.

Những Ma Thần ở cùng đẳng cấp với Othinus.

Nhiêu đó là đủ để Kamijou cảm thấy choáng váng. Họ đã đủ bận tay với Tăng Thống rồi. Họ vừa mới bắt đầu thảo luận để tìm ra cách đánh bại lão nếu như có một cách như thế tồn tại, vậy mà bây giờ số lượng Ma Thần còn tăng lên nữa. Và không phải chỉ có một, mà là đến hai người.

Dựa vào những gì Tăng Thống đã làm, Kamijou cho rằng hai người này không thể tự do thêm một pha mới vào thế giới giống như Othinus đã làm lúc ở sức mạnh hoàn thiện. Dù vậy, bây giờ vẫn có đến ba người. Cho dù không nghĩ đến các pha, thế nhưng không phải nhiêu đó vẫn là đủ lực lượng để phân tách trái đất thành hai mảnh bằng sức mạnh vũ bão rồi à?

Trên hết, tuy họ ở cùng cấp độ với Tăng Thống, thế nhưng họ lại không hoàn toàn là bản sao của lão và có mọi tính cách của lão. Cậu sẽ phải làm lại mọi thứ từ đầu. Cậu sẽ phải phân tích những gì Nephthys với Nương Nương sử dụng như là những Ma Thần và tìm ra điểm yếu trong đó. Và luôn luôn có cơ hội Tăng Thống sẽ lên cơn hoành hành và lấp đầy Thành Phố Học Viện bằng sự hủy diệt trong thời gian đó.

Cậu không có đủ tay chống đỡ. Nguồn lực tinh thần của cậu đã gần như quá tải.

Cậu không biết phải bắt đầu từ đâu cả.

“Cậu không cần phải lo gì đâu.”

Ả Nephthys da nâu quấn băng trắng cười.

“Bọn tôi không phải đang nghĩ đến việc phá hủy Thành Phố Học Viện ngay lúc này hay gì đâu. Không phải Tăng Thống đã nói cho cậu biết điều mà Gremlin thật sự muốn rồi à?”

“Ý cô là cái vấn đề bắt tôi làm người ghi điểm cho những méo mó và vận mệnh được tạo ra khi Ma Thần các người chiến đấu giành tài nguyên đó sao? Và đổi lại là một mong ước hay lời cầu nguyện được đáp ứng. Các người không hứng thú đến việc thống trị thế giới hay quét sạch nhân loại. Các người chỉ muốn cho tôi những đặc quyền đó vì sự an tâm vớ vẩn nào đó sao!”

“Cậu đã sẵn sàng cho bọn tôi câu trả lời chưa?”

Kamijou tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu chưa sẵn sàng.

Họ sẽ sử dụng chiến lược của Tăng Thống và lan tỏa hủy diệt cho đến khi cậu đổi ý à?

Cậu căng cứng người trước suy nghĩ đó, nhưng Nương Nương lại nhún vai và cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Thôi nàooooo. Đâu cần phải để bộ mặt kinh hãi thế chứ. Ủa? Nephthys, cô có nghĩ có thể Tăng Thống đã làm cậu ta sợ hãi hơi quá mức không???”

“Ừm thì, ông ta là loại để máu xộc lên đầu và phá tan cái kế hoạch mà ông ta đang thực hiện năm giây trước, vậy nên nó cũng chẳng ngạc nhiên gì lắm đâu. Ông ta thực sự rất khoái những cách diễn giải thuận tiện về Vô Thường và sự suy vong tất yếu của mình mà.”

“Các người đang…nói về cái gì vậy?”

“Xin lỗi nếu như bọn tôi làm cậu sợ nhé, chàng trai.”

Nephthys đè ngón trỏ lên chiếc cằm mảnh dẻ của mình mà trông chẳng có vẻ là khó khăn gì.

“Nhưng mà bọn tôi không có ý định khơi mào bất kì rắc rối nào ở Thành Phố Học Viện…hay ở thế giới này đâu.”

“Sao các người có thể chắc chắn thế chứ?”

“Bởi vì bọn tôi chẳng có lí do để làm vậy.”

Cô ta nói nó rất dễ dàng.

“Tôi thì không thể nói đỡ cho Ma Thần khác, nhưng mà tôi khá thích Thành Phố Học Viện đấy. Mặc dù là một trong những sinh vật sống bò trên mặt đất, thế nhưng mọi người vẫn mơ ước về những vì sao trên bầu trời đêm và vẽ ra sơ đồ cho tất cả chúng. Mọi người thậm chí còn chạm đến cấp độ xây dựng một bệ phóng điện từ và đáp một máy thăm dò không người lái lên một sao chổi bằng cách cho nó tốc độ tương đương với cái tốc độ một trăm ngàn km/h của sao chổi.”

Cô ta bỏ đầu ngón tay ra khỏi chiếc cằm nâu của mình và thản nhiên giơ tay về phía mặt trời trên bầu trời xanh.

“Những ngôi sao có thể bị hái xuống khỏi bầu trời rất dễ dàng, vậy thì tạo sao con người lại nỗ lực chạm đến chúng như vậy chứ? Tuy nó cẳng hợp lí gì cả, nhưng mà con người là sinh vật chứa đầy loại đam mê ấy nhỉ? Sự chuyển động đó trong trái tim con người là thứ mà tôi thực sự ghen tị đấy.”

Nương Nương gắng gượng để không bật cười khi nghe thấy nó.

“Neeephthyyys, cô thực sự, thực sự đang xem thường bọn họ đấy."

“Ôi trời. Nhưng kinh nghiệm của tôi bảo rằng làm vậy sẽ cho họ ấn tượng tốt hơn về tôi mà.”

“Ừm thì, chúng ta là thần mà. Đúng là người ta sẽ dự kiến chúng ta nghiền nát họ dưới chân thay vì hạ mình xuống cấp độ của họ.”

Kamijou và Mikoto đang ở ngay trước mặt, thế nhưng cả Nephthys lẫn Nương Nương đều chẳng chú ý gì nhiều đến họ. Có một sự phân chia lớn giữa hai bên giống như là một người bồi bàn ở giữa một buổi tiệc vậy.

“Tôi đi lệch khỏi chủ đề rồi nhỉ?”

"Tại sao các người lại ở đây?”

“Cậu chưa nghe từ Tăng Thống à? Nhờ ‘hắn’ mà bọn tôi đã yếu đi lúc này. Bọn tôi đã hi vọng Imagine Breaker của cậu có thể làm gì về điều đó, nhưng nó lại chẳng có tác dụng. Mà chuyện đó cũng chẳng thực sự quan trọng lắm.”

“Bọn tôi không phải là những người gặp vấn đề thực sự. Tôi không thể đoán ra ‘hắn’ đang nghĩ gì khi kéo bọn tôi vào thế giới thật trong tình trạng không hoàn chỉnh này nữa. Cậu có thể nói bọn tôi đang ở trong tình trạng có thể phá hủy thế giới nhưng lại thiếu sức mạnh để tái tạo lại nó sau đó vậy.”

“…!?”

“Nương Nương.”

“A ha ha! Xin lỗi, xin lỗi. Cậu chắc đã bị tổn thương bởi chuyện với Othinus rồi nhỉ, Kamijou-chan!!”

Nương Nương ôm phần bụng nhỏ nhắn của mình bằng những ống tay áo rộng thùng thình và bật ra tràng cười chảy cả nước mắt. Nephthys chỉ có thể thở dài bực tức.

“Xin lỗi vì đã chế giễu cậu. Dù sao thì, bọn tôi sẽ tự mình giải quyết mục đích đầu tiên, nhưng mà tôi nghĩ bọn tôi có thể sử dụng sự giúp đỡ của cậu vào mục đích thứ hai đấy.”

“Tôi sẽ không trở thành người ghi điểm của các người đâu. Tôi phát bệnh với cái suy nghĩ biến nhân loại thành cá nhiệt đới vì thứ nực cười như "sự an tâm". Tôi chẳng có hứng thú thực hiện điều ước hay lời cầu nguyện nào đâu.”

“Chuyện đó có thể đợi đến lúc khác vậy.” Nephthys cười. “Vấn đề hiện tại là Tăng Thống.”

“Tăng Thống?”

“Ngay cả cậu cũng có thể nói ông ta đang ở ở trong tình trạng hoàn toàn điên cuồng, đúng không? Nhưng điều đó không đại diện cho ý muốn chung của Gremlin thật sự đâu. Bọn tôi không thể bắt cậu nghĩ bọn tôi đều giống như thế.”

“V-vậy thì…”

Ngập ngừng, Mikoto cuối cùng cũng lên tiếng từ đằng sau Kamijou.

“Tại sao các người không giải quyết ông ta đi? Các người biết lão già kì quặc đó mà, đúng không? Vậy thì các người hãy đi bắt ông ta lại và rời khỏi đây đi!”

Câu trả lời của Nephthys và Nương Nương cực kì đơn giản.

Họ hành động giống như Số 3 của Thành Phố Học Viện còn chẳng có mặt ở đó.

“Bọn tôi muốn cậu ngăn Tăng Thống lại, vậy nên bọn tôi sẽ cho cậu thông tin cần thiết. Nhưng đừng có hi vọng bọn tôi làm trực tiếp.”

“Đợi đã…”

Kamijou cắt ngang không suy nghĩ.

Mikoto vẫn đang sốc đến mức chưa thể lên tiếng một lần nữa.

Nhưng hai Ma Thần lại chẳng bận tâm gì lắm.

“Ừm, nếu cậu bảo bọn tôi làm thế thì bọn tôi sẽ làm. Nhưng mà chỉ khi bọn tôi nhận được lời cầu nguyện đó từ Kamijou-chan bé nhỏ dễ thương của bọn tôi thôi. Tất nhiên là, chuyện đó sẽ kết thúc cùng với việc ít nhất Thành Phố Học Viện…à không, toàn bộ quần đảo sẽ nằm dưới đáy biển. Cậu biết tại sao mà, đúng không? Trận chiến giữa bọn tôi và Tăng Thống sẽ là trận chiến giữa các Ma Thần."

“Đợi đã.”

Hai Ma Thần hoàn toàn vui vẻ.

Họ nói cứ như là ai đó đang nói chuyện với một người bạn trong lớp vậy.

Nhưng đó chính xác là lí do tại sao mọi lời nói đều khiến Mikoto co rúm người.

Chúng có cảm giác như là những đòn đánh vật lí lên cô gái bị bỏ lại một mình vậy.

Hai Ma Thần đang tàn nhẫn xóa bỏ sự hiện diện cô khỏi tâm trí mình và hành động như cô không có ở đó.

“Tôi nói đợi đã, Nephthys!!”

Điều tiếp theo mà Kamijou biết, cậu đã chụp lấy lớp băng tương ứng với cổ áo của người phụ nữ da nâu.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu phạm một sai lầm với một Ma Thần? Ngay cả mối bận tâm đó cũng đã bị đánh bật khỏi tâm trí cậu.

“Ôi trời.”

Cậu nhìn chằm chằm vào cô ta ở cự li gần, nhưng biểu hiện của Nephthys lại không thay đổi.

Kamijou Touma cảm thấy sự nhức nhối kì lạ bao quanh người mình, giống như thể thứ gì đó vô hình đang đâm vào da cậu vậy.

Tuy nhiên, cậu vẫn không lùi lại.

Cậu chẳng có lí do gì để làm vậy.

“Cậu sẽ làm gì đây hả?”

Một giọng nói trêu chọc xen vào từ bên cạnh. Nương Nương che miệng đằng sau một ống tay áo rộng thùng thình và một nụ cười mê hồn lấp đầy đôi mắt cô ta.

“Tất nhiên, nếu cậu nói cậu không muốn bất kì lời khuyên thần linh nào thì cũng chẳng quan trọng gì đâu. Nếu cậu muốn tự mình làm tất cả thì cứ việc. Nhưng cậu thực sự có thể xoay sở điều đó à? Cậu thậm chí còn chẳng biết cấu trúc cơ bản trong cơ thể xác ướp của Tăng Thống nữa là.”

“…”

Kamijou không thể trả lời.

Cuộc đối đầu yên lặng giữa con người và Ma Thần tiếp diễn một hồi lâu.

“Được thôi.”

Misaka Mikoto cuối cùng lại là người lên tiếng.

Các Ma Thần đã không xem cô là một phần của cuộc trò chuyện, vậy nên cô nói với Kamijou.

“Cứ dùng hết mọi thứ khả dụng với chúng ta đi. Đây không phải là lúc kén chọn đâu.”

“Misaka…”

“Nhưng chúng ta sẽ vượt qua họ vào phút cuối. Chúng ta có thể làm được nếu chúng ta cho là như thế. Vậy nên cứ tiếp tục cuộc nói chuyện đi. Nếu Tăng Thống chen vào sau tất cả chuyện này thì nó sẽ khiến tôi tự hỏi chúng ta đã làm gì trong suốt thời gian qua đấy.”

Cậu trông như vừa mới cắn vào thứ gì đó đắng nghét, nhưng Kamijou cuối cùng cũng bỏ cổ áo của Nephthys ra.

Cậu sẽ tôn trọng quyết định của cô, nhưng biểu hiện của cậu lại cho thấy rõ là cậu không hề thích nó.

Trong khi đó, biểu hiện của Nephthys vẫn không thay đổi. Cô ta chẳng có lí do để thay đổi nó cả.

“Tuy cậu không thích, nhưng mà cậu không thể từ chối bọn tôi nhỉ?”

“Là sao?”

“Cậu luôn tham lam khi liên quan đến chiến thắng, vậy nên cậu có xu hướng sử dụng bất kì phương pháo nào khả dụng với mình. Và ngay lúc này cậu lại có ai đó ở đằng sau để bảo vệ nữa chứ. Cậu sẽ không bao giờ lo lắng về sĩ diện ở đây.”

Nephthys cười khi tiếp tục.

“Giờ thì, sao chúng ta không tiến hành mục tiêu chung bằng cách nói về Tăng Thống nhỉ?”

Phần 12

Nó là một cảnh tượng vô tư thỏa mái.

Lão Tăng Thống mặc áo cà sa tím sử dụng thanh kiếm vàng của mình như một cây gậy để bước dọc theo con sông.

Lão không sử dụng kết giới xua đuổi người để che giấu bản thân.

Lão không cố gắng che đậy sự tồn tại của ma thuật.

Lão nắm giữ vị trí Ma Thần, sự hiện diện của lão phá hủy nhiều ràng buộc trói con người ta với thế giới, vậy mà cái cơ thể xác ướp đang sống của lão lại phá tan ý thức chung của mọi người chỉ đơn giản là bằng việc hít thở. Song lão lại chẳng nghĩ gì đến bất cứ điều nào trong đó. Nếu có rắc rối nào xảy ra, lão có thể nghiền nát chúng bằng sức mạnh của mình và không sinh vật sống nào trên thế giới này có thể ngăn lão. Toàn thân lão đang tràn đầy lòng kiêu hãnh đó.

“Giờ thì, bọn họ biến đi đâu rồi nhỉ?”

Thực sự có bất kì ý nghĩa nào trong những lời lão nói không?

Khi nhắc đến nó, một Ma Thần như lão thực sự chẳng có lí do để phải giải quyết mọi chuyện với Kamijou Touma ngay lập tức. Cơ thể xác ướp của lão sẽ tiếp tục hoạt động vô thời hạn. Giống như Othinus đã sống một khoảng thời gian dài đến phát chán để tìm kiếm ai đó hiểu mình, miễn là mọi chuyện đều được giải quyết vào tận cuối thì nó sẽ không hẳn là vấn đề đối với lão. Tất nhiên, lão chẳng là gì khác ngoài một thiên tai đối với những kẻ chỉ có tuổi thọ một trăm năm và đang liên tục bị nhắm đến trong thế giới bình thường này. Nói cách khác, chờ đợi có thể là phần đáng sợ nhất.

Kamijou và Mikoto đã liều lĩnh chạy trốn khỏi mối đe dọa trước mắt, thế nhưng việc cậu ở ngoài tầm mắt có lẽ còn đáng sợ hơn nữa.

Bởi vì lòng kiêu hãnh được dựa vào sức mạnh thực sự, Tăng Thống không phải là một người kiên nhẫn. Thay vì treo cần câu trong nước và tận hưởng khoảng thời gian câu cá thư giãn, lão sẽ nuốt chửng toàn bộ nước trong hồ và bắt cá từ đáy hồ khô cạn. Đó mới chính là Ma Thần.

Sau chuyến đi bộ của mình, lão đột nhiên ngước lên.

Lão quay về một hướng nọ và mỉm cười.

“Hô hô. Có vẻ như họ đang làm thứ gì đó thú vị ở đằng kia rồi.”

Phần 13

“Như cậu đã biết…hoặc có thể là không, Tăng Thống là một Ma Thần đến từ Phật Giáo.”

Trên con tàu làm việc, Nephthys bắt đầu với điều đó.

“Cụ thể là đến từ Phật Giáo Nhật Bản độc đáo đã trải qua rất nhiều sự thay đổi sau khi bắt nguồn từ Ấn Độ rồi đi qua Trung Quốc và vùng Triều Tiên. Giờ thì, Kamijou-chan nè, cậu có biết sự tự ướp xác không?”

“?”

“Nephthyyys, cô đang bỏ qua một bước trong lời giải thích của mình đấy.” Nương Nương cắt ngang. “Trong Phật Giáo Nhật Bản, người ta không thể Giác Ngộ và đến được Tịnh Độ trong một kiếp duy nhất cho dù có tu tập bao nhiêu đi nữa. Nó chẳng có liên quan gì đến địa vị xã hội cả. Bằng cách đầu thai liên tục và trải qua việc tu tập khắc nghiệt trong mỗi lần, ta sẽ từừừừ từ tôi luyện linh hồn của mình và chỉ giải thoát bản thân khỏi tham ái trần tục vào tận cuối. Đó là khi người ta trở thành Phật. Hoặc đó là con đường bình thường.”

“Có một cách để trở thành Phật trong vài thập kỉ giới hạn của một kiếp và đó là tự ướp xác.”

Họ đang nói là Tăng Thống đã tiến hành nghi thức tự ướp xác đó và trở thành một Ma Thần sao?

Nhưng chính xác thì nghi thức đó đòi hỏi cái gì chứ?

“Bản thân quá trình thì cũng đơn giản thôi. Cậu có thể nói từ cơ thể của ông ta, đúng không?”

“Về cơ bản thì nó là phiên bản xác ướp Nhật Bản. Và lạ là họ thậm chí còn chẳng loại bỏ máu hay nội tạng nữa. Họ chỉ nhốt mình trong một căn phòng tối và khô héo đi thôi. Nói đến phiên bản Ai Cập, nó khiến tôi lo là họ sẽ thối rữa bên trong trước khi trở nên khô khốc.”

Điều đó khiến cho Kamijou kinh ngạc.

Đúng thật là Tăng Thống chẳng trông bình thường gì cả, thế nhưng khi được xác nhận bởi ai khác thì nó vẫn thật rất đáng kinh ngạc.

“Vậy là ông ta đã bị giết để tạo ra một Ma Thần một cách nhân tạo sao!?”

“Đừng có ngớ ngẩn thế chứ. Ông ta đã nhốt bản thân vào căn phòng dưới lòng đất và chọn cách nhịn đói đến chết. Nếu không phải thế thì nó sẽ không được gọi là 'tự' ướp xác đâu.”

Câu nói lãnh đạm của Nương Nương khiến Kamijou còn sững sờ hơn nữa.

Nephthys không có vẻ là muốn ở mãi một chỗ, vậy nên cô ta tiếp tục đi sang cái kế tiếp.

“Đó là lí do ông ta có mối liên hệ với bùn đất. Trong tự ướp xác, vị tu sĩ muốn thoát khỏi tham ái trần tục sẽ nhốt mình trong một căn phòng dưới lòng đất, về cơ bản là chôn sống bản thân, và liên tục bắt ấn tụng kinh đến giờ phút cuối. Điều đó sẽ tạo ra xác ướp. Thứ rịn ra từ thi hài khi ông ta khô héo chứa đầy bùn đất xung quanh và tạo ra một mối liên kết ở đó.”

“Trên khắp thế giới, mọi người đều nghĩ các chư thiên thần ở trên trời còn những tội nhân thì ở dưới đất, thế nhưng không có nhiều nền văn hóa xem bùn đất là thứ ô uế. Cứ lấy Thần Đạo của Nhật Bản làm ví dụ ấy. Nhưng Thần Đạo và Phật Giáo đã trộn lẫn và tác động đến nhau, vậy nên điều đó cũng đã ảnh hưởng đến Tăng Thống.”

Bùn đất.

Thế giới dưới lòng đất.

Một Ma Thần có thể lấy ra và kiểm soát không gian làm mình đói đến chết.

“Tại sao ông ta…?”

“?”

“Tại sao ông ta lại đi xa đến thế chứ?”

Điều này chẳng liên quan gì đến việc hoạch định chiến lược cả.

Nó là một câu hỏi thành thật.

Nephthys đáp lại như thể nó chẳng là gì.

“Không phải điều đó rõ ràng rồi sao? Lí do duy nhất khiến bất kì vị tu sĩ nào cũng nhắm đến việc loại bỏ tham ái trần tục chính là cứu độ chúng sanh. Nói cách khác, ông ta muốn tế thế cứu người[2].”

“Cái-…?”

“A ha ha! Hầu như mọi Ma Thần đều giống vậy đấy. Nhưng sự cứu rỗi mà sức mạnh khổng lồ của bọn tôi mang đến lại bị bóp méo. Hoặc tôi đoán cậu có thể nói sự cứu rỗi từ một cá nhân sẽ chẳng khác gì chế độ độc tài tuyệt đối. Mặt khác, câu chuyện của Tăng Thống có lẽ là một trong những cái tệ nhất.”

“Cậu không thấy nó lạ à?” Nephthys hỏi giống như đây chẳng khác gì chuyện phiếm. “Có một vài khía cạnh khác thường về trang phục của Tăng Thống: áo cà sa tím, đồ trang trí màu vàng lấp lánh, cổ áo dựng đứng như ngọn lửa, và thanh kiếm làm từ vàng nguyên chất.”

“Thế thì sao?”

“Nhưng ông ta lại chưa từng vung thanh kiếm đó, đúng không?”

Giờ khi điều đó được chỉ ra, Kamijou mới nhận ra nó đúng thật là vậy.

Tăng Thống đã tạo ra những cánh tay bùn đất, vung những tòa nhà, và nghiền nát con đường hầm dưới lòng đất. Kamijou đã bị phân tâm bởi tác động lớn từ những hành động đó, nhưng Tăng Thống đúng là chưa bao giờ sử dụng món vũ khí rõ ràng ấy của mình.

“Chúng đều là những phụ kiện mai táng phỏng theo Bất Động Minh Vương Tôn Giả của Phật Giáo, nhưng chúng lại không đại diện cho lựa chọn của ông ta. Sau khi ông ta chết, một phe phái không muốn ông ta thành Phật đã phá hoại nỗ lực của ông ta. Chẳng ai mang theo những báu vật đó lại có thể từ bỏ tham ái của mình, vậy nên không ai sẽ nghĩ ông ta đã có thể đạt Giác Ngộ. Về cơ bản thì nó là chiến dịch tiêu cực trắng trợn nhằm chống đối ông ta.”

“Kee hee hee. Nói cách khác, ông ta có cơ thể của một vị Phật nhưng lại không có được địa vị của một vị Phật, vì vậy cậu có thể gọi ông ta là một vị Phật lang thang.”

“Trong những tôn giáo đa thần, mọi vị thần được ban cho một cái tên và một vai trò. Bánh răng của hệ thống khổng lồ được gọi là thần thoại có thể bắt đầu quay miễn là họ có hai thứ đó. Nhưng ông ta lại chẳng có cái nào cả.”

“Ông ta là một vị Phật chẳng có cái tên nào ngoài ‘Tăng Thống’. Ông ta là một bánh răng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ đâu bên trong một chiếc hộp đã đầy. Và tệ nhất là, ông ta vẫn thực sự có ý định cứu người.”

“Ông ta kết luận những gì xảy ra với ông ta là do ‘tham ái của con người’, vậy nên ông ta tin rằng ông ta có thể tế thế bằng cách hành động như người không thể từ bỏ tham ái nhỏ nhen của mình và do đó đã trở thành một vị Phật không có vai trò.”

Nghe thấy điều đó đủ khiến cho Kamijou choáng váng mặt mày.

Cậu đã chạm mặt kha khá pháp sư trong quá khứ và những người đó đều có vấn đề độc nhất của mình.

Nhưng Tăng Thống lại phần nào khác biệt.

Những pháp sư khác đã làm những chuyện đó bởi vì thứ gì đó đã kết thúc hoặc là bởi vì họ sợ thứ gì đó sẽ kết thúc, thế nhưng Tăng Thống lại thối nát hơn nhiều.

Lão giống như một cái xác ướp khô khốc được bảo quản vĩnh viễn vậy.

Mọi người khác đều đang làm việc vì sợ HP của mình sẽ tụt về không, song chỉ có mỗi mình lão là đã chạm đến con số âm nhưng vẫn cười lớn.

“Vì vậy cậu không thể thuyết phục ông ta dừng lại.”

Nephthys đưa ra cái kết luận đơn giản đó và giọng điệu của cô ta cho thấy rõ điều đó không phải là điều bất bình thường đối với người có quá khứ như thế.

“Dù sao thì ông ta đã thối nát rất nhiều nhưng lại hoàn toàn hài lòng với vị trí ‘bây giờ’ mà. Nếu ông vua trong Quần Áo Mới của Hoàng Đế hãnh diện vì khỏa thân, vậy thì dùng lời nói sẽ không ngăn được ông ta, đúng không?”

“A ha ha!! Neeephthyyys ! Chuyện đó chẳng thuyết phục lắm khi nói ra từ người chẳng mặc gì ngoài băng vải đâu!”

“Không mặc đồ lót thì cô tốt đẹp hơn chắc.”

Vừa nói qua lại, hai Ma Thần vừa chậm rãi đứng dậy khỏi boong tàu.

“Ừm, mặc dù nói vậy, nhưng nếu cậu thực sự không có đủ sức mạnh thì cứ việc gọi tên bọn tôi. Nếu cậu cung cấp sự hi sinh thích hợp thì bọn tôi có thể ngăn Tăng Thống lại bằng cuộc đối đầu trực tiếp giữa các Ma Thần.”

Nephthys cười lớn.

“Đó không phải là cái kết thú vị lắm, nhưng mà tôi đoán nó sẽ giải trí đôi chút đấy. Dù sao thì, nó sẽ có nghĩa là cậu đã chấp nhận giá trị sức mạnh của một Ma Thần mà.”

Cô ta giơ bàn tay màu nâu mảnh mai của mình về phía Kamijou.

Cậu có thể làm điều đó bây giờ nếu muốn.

Nếu cậu từ bỏ ở đây, cô ta sẽ dễ dàng kết thúc sự kiện này.

Và rồi cậu sẽ nếm trải mùi vị gian lận.

Một khi cậu biết nó dễ dàng thế nào, cậu sẽ cảm thấy rằng nếu cứ mãi làm theo cách cũ thì thật ngớ ngẩn.

Đó là tất cả những gì cần thiết để cứu người.

Điều đó sẽ không phải là vấn đề với bất cứ ai, nhưng…

“Không được!!!!!!”

Một tiếng thét sắc nét cắt qua bầu không khí đang dần trở nên nhẹ nhàng.

Nó phát ra từ Misaka Mikoto.

Phần 14

Trong khoảnh khắc đó, ngay cả cô cũng không hoàn toàn hiểu tại sao mình lại nắm lấy cánh tay của Kamijou.

Cô đã cảm thấy sẽ rất nguy hiểm nếu như cậu nắm lấy bàn tay mảnh mai của Nephthys hay Nương Nương.

Cô đã cảm thấy cậu sẽ thực sự bỏ đi đến một nơi nào đó mà cô sẽ không bao giờ có thể chạm đến được.

Chính vì vậy cô không quan tâm nó thảm hại đến thế nào. Cô không quan tâm liệu mọi người có coi cô là ngọn cỏ hay hòn đá ven đường hay không, liệu niềm tự hào là con Át chủ bài của trường trung học Tokiwadai của cô có bị xé tan thành từng mảnh hay không, hay liệu Số 3 của Thành Phố Học Viện có hoàn toàn vô dụng khi đối mặt với một "cuộc xung đột thật sự" hay không.

Ma thuật? Ma Thần?

Cô chẳng hiểu được những từ mà những người khác đang dùng. Cô không thể cùng chia sẻ ý nghĩa của chúng, cô không thể tưởng tượng ra họ đang nói về cái gì, và cô không thể theo kịp với họ. Cái thực tế đó là một đòn rất mạnh mẽ.

Nhưng cô có thể gác toàn bộ chuyện đó ra sau.

Cô có thể đi qua tất cả từng chút một dựa vào những gì cô hiểu được.

Song điều đó có nghĩa là cô không thể cho phép chuyện này.

Cô không thể cho phép Kamijou Touma bất cẩn gia nhập lực lượng với những Ma Thần này.

Phần 15

Misaka Mikoto bám vào cánh tay của Kamijou Touma.

Cô nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ quyến rũ kia như một người con gái bình thường.

Chỉ khi đó ả Ma Thần màu sô cô la mới cho cô một ánh nhìn khó hiểu lần đầu tiên.

Cô gái tên Misaka Mikoto cuối cùng cũng bước vào tầm nhìn của cô ta.

Và…

“Đúng là vậy.”

Nephthys cười và lắc bàn tay trống không của mình trong sự thích thú.

“Những ngôi sao có thể được hái xuống khỏi bầu trời rất dễ dàng, nhưng con người các người thì lại cảm thấy đam mê về những thứ chẳng quan trọng như vậy.”

“…?”

Cô ta nhìn thấy gì ở Mikoto và cô ta đã đưa ra lời đánh giá gì? Ngay cả Mikoto cũng không tài nào biết được.

Nhưng có vẻ như điều gần như khó hiểu đó đã làm giảm sự hứng thú của Ma Thần.

Như thể để chuyển sang đường ray khác, Nephthys và Nương Nương đứng dậy.

“Tôi sẽ cho cậu lời khuyên cuối cùng của thần linh.” Ả Ma Thần nói. “Nếu cậu định đánh bại Tăng Thống bằng cường bạo, vậy thì cậu cần phải thận trọng tìm cách tiêu diệt ông ta đấy. Đừng có phạm sai lầm; đó không phải là sự khác biệt đơn giản về sức mạnh vật lí đâu.”

“Cái gì?”

“Ông ta là một thực thể đặc biệt đã vươn đến cấp độ của một vị Phật trong một kiếp trong khi điều đó thường cần phải trải qua đầu thai vô số lần. Ông ta là người đã rời khỏi con đường định mệnh chuẩn và tự mình bỏ qua một bước. Ông ta có thể tự do thao túng giao điểm của Lục Đạo, vậy nên tốt nhất là đừng có nghĩ nguyên nhân, quá trình, và hiệu quả được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự.”

Cô ta không nói thêm gì nữa.

Lúc Kamijou Touma vừa chớp mắt xong, các Ma Thần đã biến đi mất rồi.

Phần 16

Kamijou và Mikoto không có nhiều thời gian.

Tăng Thống vẫn chưa tìm ra vị trí của họ. Chỉ cần họ không đứng trên bùn đất tạo nên lãnh địa của lão, vị trí của họ sẽ không chạm đến lão.

Nhưng điều đó không đảm bảo 100%.

Dù sao thì…

“Ông ta chỉ cần phải nghĩ ngược lại thôi.”

“Ngược lại?”

“Làm sao mà chúng ta lại có thể luôn an toàn và không lên mặt đất được? Nếu ông ta đi loanh quanh trong khi nghiền nát những địa điểm như thế, ông ta có thể dần dần nhận ra chúng ta đang ở trên nước hay trên con tàu này. Một khi điều đó xảy ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Cuộc truy đuổi sẽ bắt đầu lại lần nữa.”

Họ cuối cùng cũng có được chút thời gian để suy nghĩ và những Ma Thần tên Nephthys và Nương Nương đã cho họ chút thông tin về Tăng Thống.

Nếu họ không thể tận dụng hết khoảng thời gian ngắn ngủi này, họ sẽ không bao giờ đưa mọi thứ trở lại như cũ.

Như một cuộc săn đuổi cáo, họ sẽ chỉ bị tra tấn đến chết vào phút cuối của cuộc truy đuổi dài dằng dặc ấy.

“Trước tiên,” Mikoto bắt đầu. “Anh có nghĩ chúng ta có cách nào để đánh bại lão Tăng Thống đó không?”

“Nếu có thể thì chúng ta phải tìm ra cách giải quyết chuyện này mà không cần phải đánh bại ông ta.”

Kamijou rút dây cáp sạc điện của acrobike ra khỏi ổ cắm của con tàu và nhét nó vào bình điện giống như là với một cái máy hút bụi.

“Chúng ta cần phải đi đến Quận 23.”

“Ừm, tôi nghĩ chúng ta sẽ không khiến cho bất cứ ai khác vướng vào khi nó chỉ là địa điểm phóng và đường băng rộng lớn, nhưng sau đó chúng ta sẽ làm gì chứ!?”

“Tôi đang có ý này.”

Phần 17

“Ui…” ai đó đang rên rỉ.

Đó là Kenzan từ nhóm sinh viên đại học.

Tầm nhìn của hắn đang lập lòe mờ ảo, vậy nên hắn lắc đầu để làm rõ tâm trí mình. Khu vực trông như quan cảnh của trận thiên tai khủng khiếp nào đó, thế nhưng chỉ có hai thứ là quan trọng.

Kim cương lỏng và cô nữ sinh cấp hai đã biến mất.

Chiếc P-phone ăn cắp đang nằm trên mặt đất gần đó.

Kinh bảo vệ màn hình LCD đã bị nứt, nhưng nó vẫn bật lên khi hắn bấm nút nguồn.

“Được rồi. Nó vẫn còn hoạt động. …Bọn mình vẫn có thể truy tìm con nhỏ đó. Tốt lắm.”

Những thanh niên khác không cách đó xa lắm. Okada thì nằm gục ngửa mặt trên đường còn Higata thì cúi gập người cạnh hắn ta.

“Này.”

“A-a! Ồ, mày ổn chứ? Tao nghĩ Okada có vấn đề rồi. Nó còn ý thức, nhưng có vẻ như nó không thể đứng dậy được. Nó đã bị đánh vào lưng khá mạnh, vậy nên tao nghĩ nó có thể đã bị gãy thứ gì đó rồi.”

“Im đi. Quan trọng hơn, chúng ta sẽ đuổi theo cái kim cương lỏng đó. Đi thôi.”

Điều đó đáng ra rất rõ ràng, nhưng miệng của Higata lại há hốc.

Anh ta sững người một lúc.

“Không, đợi đã. Mày đang nói cái gì vậy chứ? ‘Quan trọng hơn’ sao!?”

“Sao hả?”

“Xin lỗi, nhưng không phải lần này. Chúng ta cần phải làm gì đó với Okada cái đã. Ừm, chúng ta cần phải gọi cấp cứu. Điện thoại tao đâu rồi nhỉ?”

“Aa! Xin lỗi, nhưng tao sẽ không để mày báo lại chuyện này đâu! Nếu chúng ta bị ngăn cản ở đây thì sáu ngàn tỉ yên sẽ cao chạy xa bay mất!!”

Higata nghe thấy một âm thanh kim loại, nhìn thấy khẩu súng lục được rút ra từ sau quần của Kenzan, và rồi ngước lên.

Khi nhìn vào mắt Kenzan thì anh ta thấy hắn đang nhếch mép.

“Mày điên rồi. Mày hoàn toàn điên rồi.”

“Mày sẽ đi với tao hay là mày sẽ yên nghỉ cùng với thằng bạn mày ở đây hả? Chọn đi.”

“…”

Higata cắn môi mình, nhìn tới lui giữa Okada với Kenzan, và rồi đứng dậy cam chịu số phận.

Coi đó là dấu hiệu Higata sẽ đi với mình, Kenzan chuyển hướng khẩu súng.

“Thế mới phải chứ.”

Phần 18

Cái xác ướp được gọi là Tăng Thống ngẩng đầu lên.

Có một chiếc hộp kính khổng lồ nằm ở gần lối vào của một khu trò chơi. Lão ta đang bám dính lấy cái cỗ máy gắp đồ đó.

Nó chứa đầy những nhân vật kì lạ, tròn tròn có vẻ lấy mẫu từ Sao chổi Arrowhead đã thu hút sự chú ý trong lúc nó tiếp cận gần Trái Đất nhất.

Lão chắc hẳn đã trông giống như một ông già chẳng biết gì về thế giới hiện đại đã đổ cả đống tiền vào trò chơi, vậy nên một nhân viên nam đã mở khóa cửa và đưa cho Tăng Thống một trong những món đồ chơi nhồi bông tròn tròn kì lạ.

“Ông già à, ông thấy đấy… Khoan đã, tôi nên gọi ông như thế nhỉ? Ha ha. Hay lẽ nào ông lại là xác ư-…không, không thể nào.”

(Mình cảm nhận thấy cậu ta rồi.)

Kamijou Touma, mục tiêu hiện tại của lão, đã bước lên đất.

Cậu đang ở một đường băng hay địa điểm phóng của Quận 23, nhưng nơi đó là một địa điểm quá ư là rõ ràng.

Nó chắc chắn là một cái bẫy.

Thế nhưng Tăng Thống lại mỉm cười.

Phải là ngược lại mới đúng.

Một tu sĩ Phật Giáo tiến xa như lão sẽ chẳng nhìn thấy có giá trị nào trong những hành động nhằm để dựng lên thứ gì đó. Thế giới là một thứ thoáng qua, nó sẽ dần dần kết thúc, và con đường dẫn đến giác hạnh là không ngần ngại gạt bỏ hết mọi thứ sang một bên. Thay vì chỉ xem thế giới là phù du, trái tim lão lại thấy sự tao nhã trong chính sự hủy diệt. Đây là sự khác biệt thẩm mĩ độc đáo với Phật Giáo sơ khai của Ấn Độ.

Chuyện này cũng không khác gì cả.

Vô Thường được minh chứng bằng việc dẫm đạp lên mọi kế hoạch bằng cái kiểu chẳng có kế hoạch nào của lão. Suy thoái là điều tất yếu bởi vì ý chí của thần linh sẽ đập tan mọi nỗ lực của con người. Thu thập thứ tồn tại để xây dựng phòng thủ của bản thân không thể ngăn cản sự thật được mang đến bởi hư vô. Càng dựng lên bao nhiêu, Tăng Thống càng có thể tỏa sáng bấy nhiêu.

Vậy nên không cần phải suy nghĩ quá nhiều về nó.

Ngay cả hiện hữu lớn nhất cũng sẽ trở lại hư vô.

Tuy đã tuyên bố muốn có sự an tâm, thế nhưng véc-tơ thực sự của Tăng Thống lại chĩa vào chỗ khác.

“Nói trước cho ông rõ, những thứ này chẳng đang giá đến một yên đâu. Không biết ông có tin không, nhưng đó là do ma thuật của sản xuất hàng loạt đấy. Ông cố gắng lấy một con đến thế vì cháu ông đã xin một con à? Xin lỗi, nhưng ông có thể kiếm được chúng với giá khá rẻ trong bất kì cửa hàng đồ cũ nào, vậy nên…ông đang làm gì vậy!?”

Người nhân viên thốt lên một tiếng la kích động.

Tăng Thống đã đẩy món đồ chơi nhồi bông trở lại tay anh.

“Tôi không còn cần nó nữa. Cậu cứ việc sử dụng nó tùy thích.”

“Dùng nó ư? Vậy tại sao ông lại cố gắng lấy nó đến thế chứ!?”

"Ừm thì,” lão xác ướp nói mà không nhìn lại. “Không may là, tôi thường có xu hướng hết hứng thú với những thứ mà tôi đã chạm tay vào.”

Đối với lão thì mọi thứ đúng thật là vậy.

Nếu chàng thiếu niên đó nhượng bộ, Tăng Thống chắc chắn sẽ ngay lập tức chặt đầu cậu không suy nghĩ.

Tăng Thống có nhận thức được mình sẽ làm vậy hay không cũng chẳng quan trọng gì cả.

Tổng hợp màn nghệ thuật đi xe đạp 3

Rapid S

Độ khó: 5

Chạy theo chiều ngang trên mép vách đá với độ dốc từ bảy mươi đến tám mươi độ và trượt xuống vách đá với cả hai bánh ép vào tường. Có thể đó là nhờ vào con quay hồi chuyển, thế nhưng nếu một trong những bánh xe rời khỏi bức tường dù chỉ là một chút, bạn sẽ đánh mất tác dụng của con quay hồi chuyển và ngay lập tức rơi xuống.

Lunatic G

Độ khó: 4

Một màn nghệ thuật đi xe đạp sử dụng địa hình. Xây dựng tốc độ trên mặt đất, ép bánh xe lên bức tường chạy dọc bên chạy, và chạy băng qua bức tường trong vài giây. Trò này sử dụng lực li tâm, vậy nên địa hình giống như con đường hầm hình vòm là thứ cần thiết cho việc di chuyển. Nếu bạn tiếp tục đi lên trần nhà, nó sẽ trở thành màn Universe có độ khó bằng 5.

Swing J

Độ khó: 2

Thường là nhắc đến cú bay hơn mười mét sau khi nhảy khỏi một con dốc. Tuy trông có vẻ khó, thế nhưng nó không cần quá nhiều kĩ năng từ người biểu diễn bởi vì nó dựa vào địa hình và thông số kĩ thuật của acrobike. Một khi cú nhảy vượt quá ba mươi mét, nó sẽ trở thành Over Kp với độ khó 4. Thêm một cú lộn hết một vòng thì sẽ thành Moonsault với độ khó 5.

Giữa dòng 3

Wish upon a star☆ Hãy trở thành nhà tài trợ của tàu thăm dò không người lái Parasatellite 01 và đặt tên cho một loại đá quý chưa rõ! Chiến dịch mới này hiện đang được tiến hành!!

Quỹ tài trợ của chúng tôi đang chấp nhận những người tài trợ cho tàu thăm dò không người lái Parasatellite 01 sẽ được phóng bởi bệ phóng điện từ nhằm khám phá Sao chổi Arrowhead.

Phương pháp rất đơn giản: hãy đăng nhập vào trang web của chúng tôi hoặc là hãy sử dụng máy copy hay máy bán vé tự động của cửa hàng tiện lợi.

Chỉ một trăm yên một người thôi!

Sao chổi Arrowhead được cho rằng có khả năng là achondrite thứ bảy không giống với sáu loại đã tồn tại. Nếu mẫu vật lấy từ Parasatellite 01 chứng minh được giả thuyết này thì…ôi sẽ rất tuyệt! Quyền đặt tên cho loại đá quý mới sẽ được dành cho một trong những nhà tài trợ các bạn đấy!

Những nhà thiên văn trên thế giới hiện đang rất chú ý đến điều này bởi vì achondrite đó có thể là chìa khóa nhằm tìm hiểu về bí mật sự khai sinh của hệ mặt trời và tên của loại thứ bảy chắc chắn sẽ lan rộng bởi vì từ đó nhiều thứ mới sẽ được phát hiện ra.

Các bạn có thể đặt tên nó theo tên cửa hàng của mình, mong ước hòa bình thế giới, làm rạng danh nơi sinh ra mình, lấy tên mình làm tên của nó, hoặc là dành tặng nó cho người yêu của mình đấy.

Hãy tạo ra một kỉ niệm tuyệt vời trong tháng mười hai lãng mạn này bằng cách kiếm cơ hội đặt tên nào.

Ghi chú

↑ Một trò chơi truyền thống của Nhật. Có thể tìm hiểu thêm ở

↑ nghĩa là "Giúp đời cứu người"

Truyện Chữ Hay