Toaru Majutsu no Index

phần kết: lối ra nọ — no.05_closed(and_next_door). (chưa edit)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ra vậy. Vậy, Touma nè, anh tháo băng mặc dù anh không phải là bác sĩ và chính vì vậy nên giờ anh đang rất đau à? Có vẻ như toàn là lỗi của anh thì phải.”

“Sao em lạnh lùng thế chứ!?”

“Này, đừng thèm quan tâm hắn. Hắn là loại người sẽ ỷ lại lòng tốt của người khác khi hắn bị cảm đấy. Chúng ta cần phải sửa lại hành vi của hắn trước khi nó thành thói quen. Đơn giản là cứ lờ hắn đi.”

“Cô lạnh lùng quá đấy, Othinus!”

“Tôi không cần phải kiềm chế nữa, đúng không? Tôi có thể tiến tới cắn anh ấy, đúng không?”

“Ta hi vọng ngươi không xem thường ta vì ta giờ chỉ cao có mười lăm centimet. Ngươi có muốn ta cho ngươi thấy chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ta đâm một tay hay một chân vào mắt hoặc tai ngươi không?”

“Khoan! Dừng lại! Đặc biệt là cô đấy, Othinus! Nó sẽ là sự tra tấn thật sự đấy!!”

Sau khi cơn bão đi qua, Kamijou Touma trốn tới sân trong bệnh viện trong khi run rẩy như ông già yếu ớt. Tại thời điểm cuối tháng mười một này, sân trong khá lạnh mặc dù đang có nắng, nhưng nó vẫn hoạt động như là một nơi để hồi phục. Cậu nhìn thấy vài người khác ở đây đó.

Khi cậu ngồi lên băng ghế và phà ra một tiếng thở nặng nề, ai đó nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu.

“Đã lâu rồi nhỉ☆”

“…?”

Kamijou nhíu mày khi một cô gái với mái tóc màu vàng mật ong dài ngang eo bắt chuyện với cậu. Có một điều, cô gái thực sự ở rất gần. Rất rất gần. Cậu ngập ngừng lùi ra xa trong khi hỏi.

“Ừm, em là ai vậy?”

“A ha ha. Đừng lo. Đó là phản ứng bình thường mà. Anh sẽ luôn quên em ngay thôi.”

“Hm? Bộ đồng phục Tokiwadai đó cũng như bộ Misaka mặc. Chờ đã, em thực sự là học sinh cấp hai sao???”

“He hen. Anh có thể kiểm tra kĩ lưỡng nếu anh muốn. Em rất tự hào về những gì em đã phát triển đấy.”

Vì lí do nào đó, cô gái đáp lại ánh nhìn bất lịch sự của cậu bằng việc vuốt mái tóc khỏi vai và vô nghĩa ưỡn ngực ra. Cậu không thể hình dung ra cô gái đang cố làm gì.

Tuy nhiên…

“Hmm, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”

“…”

“Thì là, em có thể không muốn nghe anh đề cập đến nó, nhưng mà…đây là mùi hương của tóc em à? Mùi hương mật ong ấy sao thấy quen lắm.”

“A ha ha. …Hà. Không công bằng gì cả. Đáng lẽ đã không còn cơ hội nào, vậy mà điều đó lại cho em chút hi vọng.”

“Sao cơ?”

“Chỉ là tự nói với bản thân thôi. Có thể là ai đó anh quen cũng sử dụng loại nước hoa hay dầu gội tương tự thôi.”

“Vậy à?”

Kamijou nghiêng đầu, nhưng cô gái chuyển sang chủ đề kế tiếp.

“Anh có muốn hỏi gì về Mitsuari Ayu không?”

“Mitsuari? Ồ, là cô gái hôm qua. Nhưng sao em biết chuyện đó?”

“Hà. Anh nhớ kẻ địch mà lại không nhớ người anh cứu. Năng lực kí ức kì lạ thật đấy.”

Cô gái nói có vẻ bực bội.

“Nguyên mẫu Five Over và Outsider đã hoàn toàn bị phá hủy và em vừa định đi dọn dẹp dữ liệu thiết kế. Có nghĩa là sẽ không có cơ hội Mental Out được sản xuất hàng loạt và lan khắp thế giới, nên đừng lo☆”

“Mental Out? Ồ, phải rồi, phải rồi. Người đó có liên quan đến chuyện này mà! Ủa? Mà người đó là kiểu người gì vậy?”

“Anh không biết cũng không sao đâu. Còn về Mitsuari Ayu, cô ta đã chính thức được gửi đến trại vị thành niên vì tội vị thành niên, nhưng ai mà biết chuyện gì đã thực sự xảy ra. Tuy nhiên, em biết cô ta đã phớt lờ kế hoạch của tổ chức, tự ý hành động, và tập hợp sức mạnh bằng cách tự lo liệu về công cụ từ nhiều vị trí khác nhau, nên có thể có một số sát thủ khác sẽ được gửi tới để giải quyết cô ta. Có lẽ chúng ta cần quan sát bảo vệ cô ta hơn là đảm bảo cô ta không trở lại mặt tối. Nhưng cứ để mọi chuyện cho em. Anh không cần lo về nó đâu."

“Vậy à?” Kamijou lẩm bẩm.

Cô gái dường như nhích lại gần hơn và hơi khó chịu vì cậu không phản ứng gì nhiều.

“Nhân tiện.”

“Sao?”

“Sao đêm qua anh lại đột nhiên xuất hiện ở hồ nước nhân tạo đó vậy?”

“Ồ, chuyện đó.”

Cậu ngước nhìn khoảng trời xanh trên cao.

“Một chị lớp trên nói là ‘hôm nay là sinh nhật của cô ấy, nên hãy tới đặt hoa cho cô ấy'. Anh không biết ý của chị ấy là gì, cho nên anh nghĩ anh sẽ ghé qua đỉnh núi ấy để tìm hiểu.”

“Ra vậy.”

Một ánh nhìn phần nào tử tế hiện lên trong mắt cô gái.

Nó là ánh nhìn kì lạ giống như ai đó vỗ tay ngay cả sau khi ảo thuật gia đã tiết lộ thủ thuật sử dụng.

“Mà em là ai vậy?”

“Anh sẽ quên ngay, nên nói tên ra thì khó tạo động lực lắm. Thay vào đó…”

Vừa nghe xong từ cuối cùng đó, mặt cô gái đột nhiên tiến đến gần và cậu cảm thấy cảm giác mềm mại của đôi môi cô gái trên trán cậu.

“E-em đang làm gì vậy!?”

“A ha ha. Đừng lo. Anh sẽ sớm quên hết thôi.”

Cô gái với mái tóc màu vàng mật ong bật ra tiếng cười trêu chọc nhưng phần nào buồn bã khi cô đứng lên khỏi băng ghế.

Cô gái nói điều cuối cùng mà không quay lại.

“Em là một cô gái mà anh từng cứu. Cứ thoải mái nghĩ về em như thế đi☆”

Thực ra vẫn còn một đoạn tiếp tục trong quá khứ được chia sẻ bởi Shokuhou Misaki và Kamijou Touma.

Nhóm học sinh gọi là Deadlock đã tấn công họ bằng những bộ Queen Diver có vô số bánh xe và động cơ phản lực để tạo ra tốc độ áp đảo. Chúng đã đề nghị tha cho Kamijou nếu cậu bỏ mặc Shokuhou và hiển nhiên cậu đã cương quyết chiến đấu để bảo vệ cô gái. Tuy nhiên, cậu đã không thể kết thúc mọi chuyện bình yên vô sự.

Shokuhou đã hỗ trợ bằng những chiếc điều khiển của mình.

Cô đã giảm số lượng mục tiêu vây quanh họ thành công bằng cách khiến chúng tự hạ gục nhau hoặc bẻ cong nhận thức của chúng để chúng xông tới sai hướng.

Nhưng như thế vẫn không đủ.

Kamijou Touma đã dùng cơ thể của chính mình để kìm hãm những kẻ mà cô đã can thiệp thất bại.

Shokuhou vẫn còn nhớ mùi sắt sét rỉ kinh khủng đã tràn ngập mũi mình.

Khi mọi chuyện kết thúc và tiếng còi xe cấp cứu vang khắp màn đêm, tay chân của chàng thiếu niên thân quen đã lên cơn co giật một cách đáng ngại mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây.

“Lùi lại! Chết tiệt, cậu ta bị sốc rồi. Cứ để chuyện này cho chúng tôi!!”

Giọng nói căng thẳng của kĩ thuật viên cấp cứu cho thấy đây là cảnh tượng cực kì tồi tệ ngay cả với những người đã quen với cảnh máu me.

“Những mảnh vỡ sắt nhọn của bình nhiên liệu bị vỡ đã xé rách bụng anh ấy. Ít nhất các người cũng phải làm gì đi chứ!”

“Tôi biết! Nhưng chúng tôi không thể làm gì ngay lúc này. Cậu ta đang bị co giật do sốc, nên bất cứ nỗ lực chữa trị nào cũng chỉ mở rộng vết thương thêm thôi!”

“Nhưng anh ấy sẽ không chịu nổi cho đến khi tới bệnh viện đâu! Các người không thể làm gì với năng lực gây mê của mình sao!?”

“Cậu ta bị sốc do tụt huyết áp. Sử dụng thuốc mê sẽ chỉ làm giảm huyết áp thêm và có thể dễ dàng giết chết cậu ta! Chúng tôi không thể làm điều gì nguy hiểm thế được!!”

“…”

Kĩ thuật viên cấp cứu đã sử dụng radio của mình để liên lạc với bệnh viện, nhưng điều có có vẻ cũng là tin xấu. Họ được bảo phải sử dụng bệnh viện khác.

Họ sẽ không đến kịp và cậu sẽ chết.

Shokuhou nghiến răng và đưa ra đề nghị.

“Nếu có cách loại bỏ cơn đau của anh ấy mà không cần dùng thuốc mê, các người có thể cấp cứu cho anh ấy ở đây không?”

“Cô đang-…?”

“Tôi có Mental Out, sức mạnh tâm trí xếp hạng Level 5. Tôi có thể cắt cảm giác đau của anh ấy bằng sức mạnh đó. Việc đó cũng có tác dụng tương tự như thuốc mê nhưng không làm hạ huyết áp của anh ấy thêm nữa.”

Kĩ thuật viên cấp cứu có vẻ chần chừ.

Việc đó sẽ như là tham gia một canh bạc với mạng sống bệnh nhân bằng một phương pháp tạm thời không có trong hướng dẫn. Và nó có thể sẽ làm bẩn đôi tay của một người bình thường và của một đứa trẻ. Nhiều vấn đề khác có thể đã xảy ra trong đầu kĩ thuật viên cấp cứu.

Nhưng sau khi chỉ đơn giản là không thể đưa ra câu trả lời, anh ta đã dập cái micro của radio lên dây móc rồi nói.

“Nếu có cơ hội thì cứ việc làm.”

Có một chuyện Shokuhou đã chưa nói cho kĩ thuật viên cấp cứu khi đó.

Sức mạnh của cô kiểm soát tâm trí con người bằng cách thao tác trên hơi ẩm trong não họ. Cô không đảm bảo sức mạnh của cô sẽ hoạt động đúng cách khi huyết áp của cậu đã tụt xuống quá thấp và độ ẩm trong não cậu đã mất cân bằng.

Sau đó, một vị bác sĩ nọ đã nói với cô những điều sau:

“Chuyện này thực sự không gây tổn hại đến kí ức của cậu ta. Nó giống như là tổn hại đến con đường gợi lại kí ức hơn. Cho dù cậu ta có thể nói chuyện với cô, cậu ta cũng sẽ không thể nhớ cô. Nếu cô nghĩ bộ não như là nơi lưu trữ khuôn mặt và tên của con người, thì cô có thể nói chỉ riêng phần lưu trữ về cô là đã bị đập nát rồi. Tôi không nghĩ cô có thể làm gì ngay cả với sức mạnh của mình đâu.”

Nhưng khi thực hiện điều đó, Shokuhou đã không cân nhắc đến bất cứ chuyện gì như thế.

Cô chỉ đơn giản là đã rất lo về việc liệu cô có cứu được mạng của cậu hay không.

Cô đã không nhận thức được điều gì có thể lớn hơn thế và vì vậy mà cô đã lập tức hành động.

“Nếu…”

Tại một nơi nào đó và một lúc nào đó, cô đã nói những lời này.

Vì cậu sẽ luôn quên hết tất cả từ lần này đến lần khác, những sự kiện cụ thể có thể sẽ không quan trọng.

“Nếu một ngày nào đó anh xoay sở để lật đổ những kì vọng mà người lớn tạo ra và nhớ ra em…”

Dòng thời gian không hề quan trọng.

thuật

Nó có thể là quá khứ và nó có thể là tương lai.

Dù thế nào, Shokuhou Misaki cũng nói những lời này.

“Thì hãy cùng có một cuộc nói chuyện quan trọng. Một cuộc nói chuyện rất, rất ngọt ngào, dịu dàng và quan trọng.”

Cô biết sẽ không bao giờ được như thế.

Cô biết rằng cô chỉ đơn giản là đang lôi ra một vấn đề đã kết thúc từ lâu rồi.

Nhưng…

Cho dù vậy…

Tại nơi xa nhất của cái thế giới gần cậu nhất, cô gái ấy vẫn một mình tiếp tục chờ đợi một phép màu nhỏ bé.

Một con chó săn vàng không đặc biệt thích thú việc đi dạo đêm.

Bóng tối sẽ tạo ra tư tưởng nhàn rỗi và ở gần nơi làm việc mới là môi trường lí tưởng để lão thư giãn. Không như các Kihara khác, lão không có sự phân biệt giữa công việc hay vui chơi nhưng cũng không tới mức làm một kẻ tham công tiếc việc.

Lão hiện đang trên đường đến Quận 15 nổi tiếng về những nơi giải trí.

Nó có thể trông như người phụ nữ mặc bộ đồ rẻ tiền và áo khoác phòng thí nghiệm đang đi dạo cùng chú chó của mình mà không có dây xích, thế nhưng mối quan hệ của họ gần như đối nghịch với điều đó.

“Sensei, bất cứ khi nào ngài sẵn sàng.”

“Ờ.”

Họ dừng lại trước một tòa nhà cao tầng phủ trong gương. Nó là một thủy cung khổng lồ gọi là Celestaquarium. Tuy nhiên, nó không giống một nơi để quan sát thủy sinh nhằm mục đích học tập gì mấy mà nó giống như một nơi dựng nên tâm trạng thoải mái dành cho các cặp đôi trẻ hơn.

Lão chó săn vàng có việc phải làm ở đây.

Và tất nhiên, nó là công việc của một Kihara.

“Noukan-sensei.”

Lão quay về phía giọng nói và thấy Kihara Yuiitsu với đôi gót chân lịch sự nép lại với nhau, hai tay chắp gần rốn, và cúi đầu xuống ở góc độ thích hợp giống như một hầu gái được đào tạo bài bản. Cô ta nói bằng giọng trang nghiêm như thể đang nhìn con chó lớn đi vào chiến trường.

“Chúc may mắn.”

“Ờ. …Cô đợi đâu đó xa chỗ này chút đi. Ta có cảm giác chuyện này sẽ khó nhằn đấy.”

Lão chó săn vàng chia tay với người phụ nữ trẻ tuổi và một mình lẻn vào trong tòa nhà. Khóa điện tử và chuông báo động mà lão đi qua đều đều vô dụng với lão.

Với toàn bộ đèn đã tắt, thủy cung có cảm giác đáng sợ hơn cả bệnh viện lúc về đêm.

Lão bước lên một cái thang máy mà không người bình thường nào sẽ tìm thấy nó, đứng trên hai chân sau, và ấn vào một nút bằng vuốt chân trước của mình.

Khi có một trận chiến trong nhà, người ta thường sẽ không bao giờ sử dụng thang máy. Dù sao thì, ta có thể bị khóa bên trong hoặc nó có thể bị thả xuống từ tầng thượng. Việc phớt lờ những khả năng đó cho thấy lão chó săn vàng đã làm "gì đó" với tòa nhà này.

Với một tiếng điện tử êm dịu, cửa thang máy mở ra.

Đây là tầng thượng.

Một thế giới màu xanh tràn ngập toàn bộ không gian. Ngoài một bể nước hình bánh donut khổng lồ, còn có kính phủ lên toàn bộ trần nhà và lượng biển khổng lồ phủ lên mọi thứ. Ánh đèn thành phố cùng ánh trăng xuyên vào trong nước và tạo ra một tác phẩm tuyệt đẹp từ ánh sáng ấy. Đây là một địa điểm hẹn hò lí tưởng mà những tạp chí thời trang tầm thường nói đến có hiệu quả tốt hơn thuốc kích dục.

“Ta hi vọng ngươi sẽ thứ lỗi cho ta vì chuyến viếng thăm lúc tối muộn này.”

Lão chó săn vàng bước vào giữa tầng.

Lão khá lớn đối với một con chó, nhưng lão lại trông nhỏ bé khi so sánh với sinh vật thủy sinh kia. Sinh vật đối mặt với lão bên kia lớp kính dày được gia cố là một con cá voi sát thủ khổng lồ dài hơn năm mét.

Đây là vua của biển cả không có kẻ thù tự nhiên nào.

Lão chó săn vàng một lần nữa lên tiếng với sinh vật đen trắng đang chơi trong nước.

“Ngươi nghĩ ngươi có thể lừa ta bằng cách hành động như động vật à? Người gọi mình là một Kihara đã xuất hiện trước mặt ngươi. Chỉ riêng điều đó chắc đủ nói cho ngươi biết tình hình nghiêm trọng thế nào rồi.”

Sau một vài giây, sinh vật cuối cùng cũng nhìn vào mắt con chó.

Khi miệng của vua biển cả hung bạo cử động, loa của thủy cung phát ra giọng nói tinh tế của một người đàn ông trung niên.

“Ôi trời. Ta tưởng cô ta sẽ phần nào hữu dụng, nhưng cô ta đã bị bắt rồi à?”

Đây là cuộc trò chuyện giữa một con chó lớn và một con cá voi sát thủ.

Điều đó có thể nghe như thứ đến từ sách của trẻ con, nhưng những gì lẩn quất giữa họ lại khác xa.

Đây là mặt tối của thành phố.

Họ bị vây bởi mùi hôi thối quá nguy hiểm biểu trưng cho cái thực tế ấy.

“Phải hi sinh bao nhiêu mới đến được bộ não hiện tại của ngươi hả?” lão chó săn vàng mang danh hiệu Kihara hỏi.

“Khá ít. Voi và cá voi không có tác dụng. Khả năng não của chúng vượt xa con người, nhưng chúng lại khó chấp nhận ta. Mặt khác, khỉ đột hay tinh tinh thì quá nhàm chán. Chúng có trí thông minh, nhưng cấu trúc lại có vẻ kém hơn bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, ta đã chọn cá voi sát thủ vì lí do giải phẫu ấy và vì sở thích cá nhân. Không cần phải lo về việc mặc quần áo thực sự biến ta thành thứ không phải con người, nhỉ?”

Sự khác biệt vượt trội giữa con người và những động vật khác là cấu trúc não.

Đó là điều mà ngay cả trẻ con cũng cảm thấy mặc dù không hiểu biết về giải phẫu học hay sinh vật học. Nhưng có lẽ đó là vì họ không thể nghĩ ra gì khác ngoài việc con người vượt trội hơn những động vật khác.

Nhưng nó không lạ sao?

Còn chuyện não người vượt trội hơn những loài khác thì sao? Từ quan điểm giải phẫu thuần túy, não voi lớn hơn não người rất nhiều. Cơ thể của chúng cũng lớn hơn, nên điều đó cũng khó mà ngạc nhiên. Cho dù toàn bộ nếp nhăn trong não người trải rộng ra thì nó cũng không thể sánh với não voi.

Tuy nhiên, trí thông minh của con người lại vượt xa loài voi.

Không loài vật nào khác có trí thông minh hay cảm xúc của con người. Tại sao lại thế? Đó là vì những động vật khác đó thiếu "thứ gì đó" mà con người có.

Vậy nếu thứ còn thiếu đó được điền vào thì sao?

Cụ thể hơn, nếu não người bị tách ra, lượng bộ phận tối thiểu biến con người thành con người được gắn vào não động vật, và sự trao đổi tín hiệu điện được thành lập thì sẽ ra sao?

Như đã nói lúc trước, rất nhiều loài động vật có bộ não nhiều khả năng hơn não người.

Nếu điều biến con người thành thứ đặc biệt đó được gắn vào những bộ não ấy, chẳng lẽ còn không thể tạo ra một con quái vật siêu phàm hay sao?

Đó chính xác là những gì đã xảy ra ở đây.

“Shundou Toshizou. Ngươi là đại diện của những người lớn từng theo dấu Deadlock và cho chúng mượn những bộ Queen Diver mà ngươi đã nhận được từ nơi khác nhằm cướp đoạt Mental Out cho dù phải hi sinh Shokuhou Misaki. Ngươi là một trong những kẻ phớt lờ kế hoạch của 'chúng ta'. …Mà lẽ ra ngươi phải bị giết trong vụ nổ ở quá khứ như những kẻ khác rồi. Ta phải thừa nhận rằng ta ít nhất cũng có hơi ngạc nhiên khi thấy ngươi tập hợp những mảnh bộ não của mình và biến bản thân thành một con quái vật.”

“Ha ha. Kẻ nhận được nhiều trí thông minh bằng cách mở rộng não chó thuần túy thì giống quái vật hơn kẻ dựa vào não người đấy. Và ta chưa bao giờ nghe thấy một con chó có tuổi thọ tám mươi năm đâu.”

“Ta không nghĩ con kiến samurai đó đã thực hiện tất cả chuyện đó một mình. Ngươi là kẻ đứng đằng sau mà cô ta không hề nhận ra, đúng không?”

“Sao ta phải quan tâm nếu như ngươi biết điều đó chứ!? Một con chó con như ngươi thì có thể làm được gì nào?”

“Có vẻ ngươi không hiểu vị trí ta nắm giữ trong các Kihara nhỉ.”

“Sao, ngươi là một sát thủ chỉ có thể vẫy đuôi với chủ mình à?”

Một tiếng ồn lớn bùng nổ.

Nó nghe như tiếng gầm của động cơ phản lực và nó phát ra từ những khối cầu hai mét lăn ra từ bốn lối vào được đặt theo hình chữ thập. Mỗi khối nặng hơn một tấn, nhưng chúng lại nổi trên không khí bằng những chiếc phản lực mạnh mẽ từ ba mươi hai chiếc lỗ sâu phủ trên chúng.

Những vật nặng to lớn ấy nhanh chóng vây lấy con chó lớn.

“Những thứ này được gọi là Molar Teeth, nhưng ngươi có thể xem chúng như những quả cầu phá hủy bay qua lại mà không cần dùng cần cẩu. Chúng có thể chỉ đơn thuần được sử dụng để làm vũ khí to lớn, chúng có thể được dùng để cản đạn, và chúng khá giỏi tăng thêm áp lực tinh thần cho kẻ thù. Nói chung, chúng khá là hữu dụng.”

“…”

“Có tổng cộng ba mươi cái. Vậy chó con có thể làm được gì để giết ta khi gặp phải chuyện như thế này nào? Hm? Ngươi có thể đi quanh phá hủy bể nước nếu ngươi thích, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là ta có thể sử dụng sức mạnh vua biển cả của ta thôi.”

“…”

“Sao, quá sợ nên không nói nên lời à? Hay ngươi đang mong quân tiếp viện? Ta sẽ phải từ bỏ cơ thể này bởi vì ngươi, nhưng ta luôn có thể chuyển bộ não của mình sang một cơ thể mới. Nếu ta giết ngươi, không ai trong Thành Phố Học Viện sẽ có thể bắt ta, vậy nên ngươi cần phải chết đi vì lợi ích của ta.”

“Ta không thể cho chuyện này thứ gì tốt hơn điểm rớt. Ta thực sự đã có chút hi vọng khi ta chọn trang bị của mình, nhưng có vẻ điều đó phản tác dụng rồi.”

Lão chó săn vàng nheo mắt rất nhẹ nhàng.

Và chỉ cần có vậy thôi.

Một giây sau, bể nước khổng lồ thực sự bao phủ toàn bộ tầng vỡ tan.

“Cái gì!?”

Vua biển cả không ngạc nhiên bởi việc kính vỡ tan. Dựa vào lượng nước chứa trong cơ sở, phá vỡ lớp kính sẽ chỉ biến khu tầng thành một bể bơi khổng lồ. Và nếu hắn tấn công con chó bằng cơ thể cá voi sát thủ của mình, hắn có thể giết chết lão ngay lập tức.

Tuy nhiên, thứ gì đó đang mất tích.

Thứ gì đó ấy chính là nước biển.

Shundou Toshizou nhanh chóng bị phong tỏa cử động giống như cá mắc cạn.

“Có lỗ trên bức tường ngoài sao?”

Một giọng nói sững sờ phát ra từ những chiếc loa.

Nước biển biến mất rất nhanh vì nó đang chảy ra bên ngoài.

“Đừng nói là ngươi đã bắn vào tòa nhà từ bên ngoài!”

Vào lúc đó, giọng nói của cá voi sát thủ dừng lại.

Vài tác động đánh vào hắn và vài thùng container khổng lồ đâm vào sàn nhà quanh con chó săn vàng. Chúng đều mở ra như để tạo ra những lưới hình học và con chó nhanh chóng được vây lấy bởi vô số cỗ máy, cánh tay, vũ khí, đạn dược và áo giáp.

Nó còn hơn cả việc trang bị cho lão và chạm đến mức xây nên một pháo đài quanh lão.

Với âm thanh của máy sấy, núi vũ khí nổi lên cách sàn nhà vài centimet.

Hàng đống thiết bị quân sự quá mức không tạo thành một hình dạng robot. Nó chỉ đơn giản là bắn và chỉ đơn giản là giết. Khái niệm quá đỗi hung ác đó cho thấy toàn bộ uy danh của nó.

Trên hết, những sát thủ Molar Teeth đã bị đè bẹp từ lúc những thùng container bay vào. Những tấm khiên hình cầu dày đặc đó có thể làm chệch hướng một phát bắn từ súng xe tăng, nhưng chúng lại không có một cơ hội đứng vững nào ở đây.

“Cái đó là gì thế!?” vua biển cả lúc bị đánh bay lên không trung rên rỉ.

“Tất cả đàn ông đều thích hợp nhất robot. Học cách trân trọng nó đi, anh bạn trẻ.”

Vũ khí của lão bao gồm súng, pháo, kiếm, giáo, tên lửa, laser, súng phun lửa, bộ phát ni tơ lỏng, và thậm chí cả bộ phát sóng điện từ rung động phân tử. Và trên tất cả vô số vũ khí đó, một cánh tay nhỏ cử động để đặt một điếu xì gà lên miệng lão chó săn vàng.

Phải.

Ngay cả bên trong dòng nước lớn đó, lão cũng châm điếu xì gà thành công.

“Không, không phải thế! Tại sao nước lại di chuyển ra xa chừa lại một vòng tròn hoàn hảo quanh ngươi hả!?”

“Ồ, chuyện đó.”

Câu nói thẳng thừng của con chó lớn đi kèm với một làn khói mùi vani ngọt ngào.

“Cyborg siêu năng lực gia Rensa đã được tạo ra để đánh bại bảy Level 5 trong trường hợp tất cả nổi loạn chống lại Thành Phố Học Viện cùng một lúc. Vai trò của ta cũng tương tự, nhưng không may là, mục tiêu của ta không phải là những siêu năng lực gia trong nhà đó.”

“Vậy…mục tiêu của ngươi là gì?”

“Ladylee Tangleroad, Fräulein Kreutune, và Mật danh Dragon.”

“..?”

“Ồ, quá khó hiểu với ngươi à? Dù sao thì ta cũng là khóa an toàn khi liên quan đến lĩnh vực mà người như ngươi không bao giờ có thể hiểu được mà. Bình thường, ta sẽ không cần phải giải quyết những công việc kì lạ như thế này đâu.”

Một tiếng gầm lớn bùng nổ.

Lãnh thổ của lão chó săn vàng chỉ là một vòng tròn nhỏ xung quanh cỗ máy lớn của lão, nhưng nó nhanh chóng mở rộng ra. Nước biến mất và thân xác cá voi sát thủ đi mượn của Shundou Toshizou bị ném xuống sàn nhà thực sự trống rỗng.

“Dùng nó như thế này có thể khiến ông ta khó chịu lắm đây.”

Nó giống như là vị vua của biển cả bị đặt lên thớt.

Và gã đầu bếp nắm giữ hỏa lực lớn lạnh lùng nói trong khi phà hơi điếu xì gà.

“Ngươi đã bao giờ nghe đến bộ powered suit đặc biệt gọi là Anti-Art Attachment[1] chưa?”

Một vài phút sau, lão chó săn vàng rời khỏi tòa nhà khổng lồ và nhìn thấy người phụ nữ trong bộ đồ rẻ tiền và áo khoác phòng thí nghiệm đang đợi giữa đám đông người xem trong khi cầm một chiếc ô.

“Ta tưởng ta đã bảo cô đợi ta ở chỗ khác rồi mà.”

“He he he. Vâng, nhưng mà tôi không làm khác được.”

Họ mạnh dạn rời khỏi hiện trường tội ác mà không đặc biệt lo về tất cả những người xung quanh. Cho dù họ bị nhìn thấy ở đó và cho dù lông và vài mảnh thịt của chó còn vương lại tại tầng thượng đó, không ai sẽ nghĩ là lão đã làm chuyện đó. Vì là động vật, lão sống ngoài những luật lệ chỉ có thể phán lên con người.

“Mấy giờ rồi?”

“Đã bốn giờ rồi ạ. Hay là đi ăn nhẹ nhé, sensei?”

“Nó sẽ khiến ta khó tiêu, nên ta sẽ không đi đâu. Có thể trông không giống, nhưng mà ta là chó già đấy.”

“Không đâuuu, ngài là quý ông lịch lãm mà!! Tôi cứ muốn nghe giọng nói ấy mãi không thôi!!”

“Đôi khi ta thấy khó nhận biết là cô đang kính trọng hay đang xem thường ta nữa. Mà cô có thể ngừng ôm cổ ta như thế không?”

Khi họ nói chuyện, lão chó săn vàng gửi một yêu cầu liên lạc chỉ tồn tại trong đầu lão.

Một đường dây nóng nhanh chóng mở với Tòa nhà không cửa.

“Boo. Sensei, người quan trọng như ngài không cần phải khép mình với lão già đó đâu.”

“Ta cảm kích lời đánh giá cao của cô về tôi, nhưng cô sai rồi. Hơn nữa, các Kihara không đánh bại người cai trị thành phố này được đâu.”

“Ôi, ý ngài là vì Nguyên Hình Chế Ngự đó sao? Thứ đó gian lận quá đi!”

Nguyên hình là thuật ngữ tâm lí dành cho những hiểu biết thông thường hoặc cảm giác về giá trị của mỗi thành viên trong một sắc tộc hay một nhóm khi họ xử lí vấn đề y hệt theo cách tương tự. Những điều này bao bồm những khái niệm tôn giáo như cung điện của các vị thần nằm ở trên mây và ngục tù dành cho tội nhân ở dưới đất. Nói theo nghĩa vô cùng rộng và nông thì, ý tưởng người Nhật thích ăn cơm và người Mĩ thích ăn bánh hăm-bơ-gơ là một dạng nguyên hình.

Nhưng nếu ta có thể kiểm soát những điều đó thì sao?

Nếu như ta có thể tạo ra chúng, gửi chúng ra thế giới, và thậm chí còn hủy diệt chúng thì sao?

“Ông ta là người đã sử dụng thuật ngữ Thành Phố Học Viện, siêu năng lực gia, và phe khoa học rồi ném chúng vào trong cái khung có thể được gọi là sự tôn sùng khoa học của nhân loại. Để đi bước kế tiếp, hạng mục các Kihara là một ví dụ khác. Đó là lí do chúng ta không thể đánh bại người cai trị này. Nếu muốn, ông ta có thể cắt bỏ chúng ta khỏi môi trường bằng nguyên hình khoa học kì dị và khiến định nghĩa về sự tồn tại của chúng ta biến mất hoàn toàn. Chúng ta có thể xoay sở để sống sót, nhưng chúng ta sẽ trở thành những kẻ hèn nhát mất nanh vuốt. Và ta chắc không cần phải giải thích chuyện gì sẽ xảy ra với một con thú mất nanh mất vuốt bị ném vào nơi hoang dã đâu nhỉ.”

(Trên hết, ông ta đã mang vinh quang về cho nguyên hình ma thuật phương Tây hiện đại trong thời kì Hoàng Kim và nó vẫn còn bị ảnh hưởng mạnh bởi ông ta. Ông ta luôn có thể sử dụng nguyên hình đó để gây ảnh hưởng đến chính nền tảng của phe ma thuật hiện nay.)

Trong khi giữ lại phần đó cho riêng mình, con chó lớn nói với người ở đầu kia đường dây nóng.

Lão nói chuyện với người cai trị thành phố, Chủ Tịch Aleister.

“Tôi chắc ông đã do thám bằng Underline, nhưng tôi giải quyết Shundou Toshizou xong rồi. Đó là yêu cầu cuối cùng trong bảy mươi hai yêu cầu của ông. Toàn bộ những kẻ nổi loạn lúc ông vắng mặt và từ chối tái hợp đã bị đánh bại rồi. Ông hài lòng với công việc của tôi rồi chứ?”

“Đây chỉ là khởi đầu thôi.”

“Ông đã tìm ra thứ để bù đắp cho những chuyện đã xảy ra rồi à?” lão chó săn vàng hỏi khi bước đi cùng Kihara Yuiitsu. “Tiếp cận các Ma Thần vào lúc đó rõ ràng là sai lầm. Rốt cuộc giờ ông đã học được bài học chưa khi phải phục hồi một phần ba cơ thể bị thiêu cháy tồi tệ như thế?”

“Dù sao thì nó vẫn là chuyện cần thiết.”

“Ông có thói quen xấu là nói có vẻ hợp tình hợp lí trong khi thực ra lại giải quyết mọi chuyện theo cảm xúc.”

“Khoa học gia phải là những người lãng mạn và họ phải luôn cho người khác mơ mộng. Đó là những lời của cậu mà.”

Lão chó săn vàng thở dài khi điều đó được chỉ ra.

Nếu lão có thể thay đổi biểu hiện như con người, lão có thể đã mỉm cười.

“Ông nói đúng. Lãng mạn rất quan trọng. Nó là những gì tách con người khỏi con vật.”

“Tôi nói sai à?”

“Sao ông không hỏi bác sĩ điều trị của ông thay vì hỏi tôi? Nhưng nếu tôi phải đưa ra một câu trả lời từ quan điểm của Kihara, nó chắc chắn sẽ rơi về mặt xấu của tốt và xấu. Không chỉ vậy, nó còn là sự xấu xa vô cùng nhạt nhẽo nữa.”

Con chó vừa ngước nhìn bầu trời đầy sao vừa nói.

Những ánh sáng bí ẩn ấy tràn ngập những quyển tạp chí của thành phố như là biểu tượng của chiêm tinh học và những ý tưởng huyền bí kì lạ khác mà khoa học con người không thể chạm đến.

“Nhưng nó sẽ rơi vào mặt thích của thích và ghét. Có vẻ như kể cả tôi cũng có một trái tim.”

Màu bình minh rực rỡ tràn đầy bầu trời phía trước họ.

Màu tím của bầu trời đầy sao biểu trưng cho sự bí ẩn của thế giới dần dần bị nhuộm cam.

“Giờ tôi đã trả lại sự trật tự cho quy tắc của ông như những gì ông đã yêu cầu.”

Các khoa học gia vừa nói vừa đối mặt với ánh nắng vàng ấy.

Có vể như họ đang sử dụng trí thông minh của con người để thách thức với mặt phi lí của thế giới.

“Giờ thì, ông hãy dùng sức mạnh mà tôi đã trả lại cho ông đi. Dùng nó để phá hủy toàn bộ những điều bất thường được gọi là ma thuật đó.”

Ghi chú

Kanji: Trang phục hỗ trợ dạng kháng ma

Truyện Chữ Hay