Toaru Majutsu no Index

chương 4: cơ hội gặp gỡ >> khán phòng — duel_in_the_mind. (chưa edit)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Ong và kiến.

Chúng đều được biết đến như là những loài côn trùng có mức xã hội cao xoay quanh một con chúa (mặc dù nhiều loại ong sống cuộc sống đơn độc), nhưng hai loài đó thực ra có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ. Theo định nghĩa kĩ thuật, cả hai đều thuộc Bộ Cánh màng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng có thể cùng tồn tại.

Những con ong hung dữ hay ong vò vẻ sẽ tấn công loài kiến và những loài thông minh hơn thậm chí sẽ đẻ trứng vào tổ kiến dưới đất. Mặt khác, kiến sẽ không thương tiếc chen chúc lên một con ong đuối sức rơi xuống đất và chúng sẽ mang xác ong về tổ.

Hai cô gái tách biệt này có thể cũng tương tự.

Five Over OS được hình thành nên từ chất béo nhân tạo gọi là Designers’ Gel. Thứ vũ khí mặc ngoài đó trông như bạch tuộc màu kem khổng lồ và một cái xúc tu của nó đang quấn quanh cơ thể của Shokuhou Misaki.

“Mối quan hệ của chúng ta có vẻ tương tự như Shirai Kuroko và Musujime Awaki nhỉ.” cô gái tên Mitsuari Ayu nói.

Cô ta nở nụ cười không hề hợp với vẻ ngoài của mình và cô ta rút ra một chiếc điện thoại thông minh cỡ lòng bàn tay như thể chuẩn bị một quân bài tẩy.

“Đây không phải là Strobila hay Five Over OS gây ảnh hưởng đến sức mạnh của cô. Sức mạnh của tôi có thể yếu hơn cô, nhưng nó cũng tương tự như vậy. Tất cả những gì tôi làm là sử dụng nó để cản trở sự can thiệp mà cô gây ra☆”

Khi cô ta nói, số lượng điện thoại thông minh tăng lên.

Nó tương tự như tất cả những chiếc điều khiển mà Shokuhou sử dụng.

“Vậy đó là lí do cô đã hướng mọi năng lực thù hận về phía tôi sao?”

Shokuhou rên rỉ khi bị quấn quanh bởi cái xúc tu khổng lồ có thể nghiền nát một chiếc xe hơi nhỏ như vo tròn khăn giấy.

“Mọi thứ được chọn dựa vào thứ tập tin gọi là Parameter List và tương lai của chúng ta được quyết định dựa vào những gì đám người lớn mong muốn, vì vậy cô là nạn nhân còn tôi là thủ phạm sao?”

“Thì sao nào?”

Shokuhou tự hỏi cô sẽ làm gì nếu tình huống được đảo ngược.

Lỡ như kẻ lạ mặt nào đó mà cô chưa từng gặp mặt đã dùng cô như một hòn đá lát đường và cướp mất mọi khả năng của cô thì sao?

Lỡ như tài năng của cô bị vùi dập thì sao?

Lỡ như cô chưa bao giờ được phép vào trường trung học Tokiwadai thì sao?

Lỡ như cô không phải là một Level 5 thì sao?

Sau khi cân nhắc điều đó, cô gái tên Shokuhou Misaki nói.

“Cô bị đần à? Nó chẳng hơn gì một cái cớ để rơi vào cuộc sống phạm tội đâu.”

Mitsuari vẫn mỉm cười.

Và khi mỉm cười, một sự co giật đáng ngại đi đến mặt cô ta nhưng không hẳn là ở thái dương và cũng không hẳn là ở má. Nó giống như thể những con côn trùng nhỏ đang chạy quanh dưới da vậy.

Shokuhou phớt lờ điều đó và tiếp tục.

Cô thấy mình có thể phớt lờ điều đó.

“Thành công của cô bị cướp mất ư? Cô có tài năng, nhưng cô không được đặt ở đúng chỗ ư? Cô có thể tìm thấy những tình huống tương tự ở bất cứ đâu đấy.”

“…”

“Cô nghĩ mọi đất nước đều có thể cung cấp cho vận động viên Olympic của mình nguồn tài trợ và trang thiết bị giống nhau ư? Cô nghĩ có bao nhiêu đất nước muốn đi lên vũ trụ nhưng lại không thể tiến hành phát triển ngành vũ trụ thực tế chứ? Những cuộc thi bị tác động không chỉ bởi kĩ năng thuần túy cũng không phải là hiếm đâu. Cạnh tranh trong môi trường giống hệt nhau và điều kiện giống hệt nhau chỉ là thứ cô nhìn thấy trong những khu vườn thu nhỏ ấm cúng mà người lớn dành cho trẻ con thôi. Điều đó chỉ áp dụng cho những bài kiểm tra trên trường chẳng có liên quan gì đến đời thực thôi.”

Lời nói của cô đâm vào cô gái kia.

Lời nói của cô chế giễu cô gái đã lạc lối kia.

Và những lời rõ ràng ấy tiếp tục.

“Nhưng bất luận thế nào, chính bản chất con người mới dẫn chúng ta tới chiến thắng. Nếu làm tốt mọi chuyện không đủ để thắng, người chiến thắng sẽ chăm chỉ gấp hai hay thậm chí là gấp ba. Họ sẽ thể hiện những gì họ có thể làm bằng một phương pháp không ai khác nghĩ tới. Đó là những gì sẽ dẫn tới khoảnh khắc vận động viên tập chạy trên đất hoang đánh bại vận động viên ưu tú tập luyện trong phòng tập tiên tiến. Nếu cô muốn lên vũ trụ, cô phải tìm đường đến bệ phóng thực tế cho dù phải rời khỏi quê hương. …Khi người lớn đánh nhau, nó đều là cuộc xung đột giữa những người lớn có tầm nhìn trẻ con khi họ đều nói con đường mà bậc cha ông của họ đã dựng nên là con đường đúng đắn và họ cũng tạo ra những kết quả đáng kinh ngạc hoàn toàn trái với những kì vọng đó.”

Vì vậy không có lí do gì để thấy mặc cảm.

Có một lí do mà cô đã được chọn.

Mitsuari Ayu không khác gì những người không biết xấu hổ cầu xin người trúng vé số cho họ thứ gì đó. Chỉ khác là cô ta thậm chí còn không phải là một người quen cũ; cô ta là người mà Shokuhou chưa từng gặp trước đây.

Shokuhou sẽ không để người như thế lấy hết mọi thứ của cô.

Mất một khả năng đã đủ khiến cho Mitsuari mục nát rồi và giờ cô ta còn muốn làm một đứa trẻ có tầm nhìn trưởng thành nữa, vì vậy cô ta sẽ không bao giờ có thể chịu được áp lực của việc giữ năng lực Số 5 của Thành Phố Học Viện.

“Và tôi tình cờ biết được một chuyện khác.”

Shokuhou tiếp tục thách thức cô gái mặc dù bụng cô đang bị ép tới giới hạn.

“Tôi biết một 'anh chàng lớn tuổi hơn' đứng vững trong con đường của mình mà không hề thối nát mặc dù là một Level 0. Vào cái ngày anh ấy nói khi quay lưng và bảo vệ tôi, anh ấy rõ ràng đã vượt qua tôi và năng lực Level 5 quá đỗi thảm hại của tôi. Kĩ năng thực sự không hề quan trọng. Điềm tĩnh tính toán mọi con số là vô nghĩa. Cho dù cô chuẩn bị bao nhiêu lí lẽ, cô cũng phải đành chấp nhận thất bại một khi anh ấy bước vào từ bên kia ranh giới. Tôi rất thân thiết với một Level 0 như thế đấy☆”

Điều gì đã ngăn Mitsuari tỏa sáng như thế?

Không trở thành Level 5 ư?

Điều đó không đủ để phủ nhận bản tính con người.

Khả năng của cô ta bị người lớn cướp đi ư?

Nếu điều đó đủ làm cô ta bỏ cuộc, ngay từ đầu cô ta thực sự đã nỗ lực chút nào rồi sao?

Điều đó có nghĩa là bất cứ tội lỗi nào của cô ta cũng có thể được tha thứ sao?

Làm thế thì chẳng khác nào xem mọi Level 3 trở xuống như là tội phạm.

“Cô thật yếu đuối.” Shokuhou Misaki kết luận. “Từ thời điểm cô chỉ có thể sử dụng cuộc đời mình làm cớ để phạm tội, cô đã xúc phạm chính cuộc đời đó rồi. Cô đã không nhận ra, cô sợ hãi việc nhận ra, và cô đi quanh phá hủy mọi thứ có thể khiến cô nhận ra. Thế nhưng cô cũng đã vùi dập năng lực được tôn trọng của mình. Cho dù cô xoay sở để chạm đến vị trí Level 5 thì cũng thế thôi.”

“Hê.”

Vào lúc đó, Mitsuari Ayu chuyển từ lắng nghe sang cười to.

Và biểu hiện điên cuồng lúc trước đã thay đổi.

“Hê hê hê. Hê hê hê hê. Hê hê hê hê ha ha. Aa, aa. Nghe như cô đã gặp một người đáng yêu nhỉ, Quý Cô Ong. Đây là những gì cô muốn nói nhằm khiến tôi bỏ cuộc sao? 'Nếu cô gặp anh ấy, con đường khác có thể mở ra với cô' sao?”

“…?”

Nó là biểu hiện được dự tính sẵn.

Nó không phải là biểu hiện của một cô gái nổi điên trong cơn thịnh nộ sau khi toàn bộ bản tính của mình bị phủ nhận.

Có thứ gì đó còn hơn thế.

Điểm cốt lõi của Mitsuari Ayu nằm ở đâu khác sao?

“Nhưng điều đó không có tác dụng ở đây đâu.”

Con kiến đứng cạnh con ong và con kiến chúa đó lật lá bài cuối cùng với một nụ cười bình tĩnh.

“Dù sao thì, tôi cũng đã nói chuyện Kamijou-kun khá nhiều rồi.”

“………………………………………………………………………………………………………………………….Ể?”

Lần này, tâm trí của Shokuhou thực sự, thực sự trở nên trống rỗng. Sự trống rỗng này lớn hơn và sâu hơn cả khi kí ức của cô bị phủ nhận hay khi cô biết sức mạnh Mental Out của mình là kết quả được chọn vì sự thuận tiện của người lớn.

“Tôi đã nói rồi, đúng không?”

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của Mitsuari.

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của cô gái, người vẫn tiếp tục mỉm cười ngay cả khi sự tồn tại của cô ta và con đường cô ta chọn bị phủ nhận.

“Tôi trả thù để lấy lại những gì cô đã cướp khỏi tôi. …Cô sẽ thấy thế nào trong tình huống của tôi? Nếu như ai đó cô không quen biết cướp mất người mà cô rất tự hào thì cô sẽ thấy sao?”

“…”

“Tôi cũng đã từng ở đó.”

Cô ta tiến đến gần Shokuhou khi phần thân của cô vẫn bị trói. Với chiếc điện thoại thông minh trong hai tay, cô ta nắm nhẹ hai bên đầu của Shokuhou.

Sự lạnh lẽo của những màn hình LCD dày vò tâm trí cô.

Và rồi những lời quyết định đi đến.

“Nó có thể là một quá khứ đẹp đẽ với cô, nhưng tôi đã không được cứu bởi Kamijou-kun. Đó là lí do tôi có thể nói cô đã cướp mọi thứ khỏi tôi. Nếu không phải do cô thì anh ấy đã đến kịp lúc rồi.”

Cô ta đưa mặt lại gần tới mức Shokuhou không thể tập trung mắt mình.

Và một giây sau đó, Shokuhou cảm thấy một cảm giác kì lạ vượt qua tâm trí mình. Nó giống như những sợi dây vô hình chạy qua đầu cô đã được tập hợp lại với nhau và đột nhiên bị kéo ra khỏi trán cô.

Trong khi ấn trán họ lại với nhau và đặt những chiếc điện thoại di động lên hai bên đầu của Shokuhou, cô gái kia nói mà không có dấu hiệu của nụ cười.

“Đây là Mental Stinger. Trong trường hợp của tôi, tôi thiết lập mục tiêu bằng máy quay và đầu ngón tay của mình.”

“A…kh!? Nhưng với loại sức mạnh giống hệt nhau, bất cứ sự can thiệp nào cũng có thể bị làm chệch hướng bất luận sức mạnh thế nào!”

“Chỉ khi hai ta đều từ chối thôi.”

Với cảm giác kì lạ ở giữa, mép ngoài tầm nhìn của Shokuhou càng thêm biến dạng.

Màu sắc tươi sáng nhảy nhót xung quanh.

“Nhưng nếu như tôi chấp nhận hết tất cả thì sao? Nếu tôi cố tình mở một cổng rồi cho phép trao đổi gói dữ liệu có định dạng giống hệt nhau thì sao?”

“Đây không phải là… sức mạnh của cô.”

Shokuhou cuối cùng cũng bắt kịp.

“Đây là mồi lửa nhằm khiến tôi mất kiểm soát Mental Out của mình sao!?”

“Giỏi lắm. Tôi có thể kéo cô vào đầu tôi bằng sức mạnh của cô. Chào mừng đến với cuộc đời tuyệt vọng và vô vọng. Đã đến lúc cô trải qua những gì tôi đã từng trải qua khi cô cướp mọi thứ khỏi tôi rồi.”

Với những lời đó, toàn bộ giác quan của Shokuhou Misaki vượt qua ngưỡng những thứ có thể được miêu tả bằng từ ngữ của thế giới thực.

Phần 2

Một cô gái đứng một mình ở bờ hồ nước hình tròn của nhà máy địa nhiệt điện.

Ý thức của cô đã bị kéo vào tâm trí của người khác. Đó là những gì cô được nghe nói, nhưng đây có thể là hình ảnh được xây dựng xung quanh kí ức của Mitsuari Ayu, giống như một đứa trẻ lắng nghe câu chuyện trong cuốn sách tranh trước khi đi ngủ.

Tuy nhiên, cảm nhận về nơi này đột nhiên thay đổi. Lượng nước khổng lồ biến thành soda dưa xanh lục rực rỡ, những ngọn núi đen tối biến thành khối kem, những hàng cây dày đặc trở thành những cái bánh quy có hình lá bài, và ngay cả cấu trúc bê tông hình tròn giữ nước cũng được thay bằng lượng sô cô la tràn ngập.

Nó giống như một vương quốc đồ ngọt.

Con ong và con kiến đang đánh nhau trên chỗ là mật ngọt và cũng là kí ức của họ về hồ nước nhân tạo này. Đây có thể là cách "cô" hình dung sân khấu này.

Hương thơm ngọt ngào nồng nặc lấn áp cơn đói và kích thích mong muốn nôn mửa.

Cả muối lẫn đường đều cần thiết, nhưng quá nhiều cũng rất có hại.

Kí ức của “cô” đã chạm đến liều chết người chưa?

“Tôi…”

Giọng nói phát ra từ đằng sau.

Shokuhou quay lại và thấy Mitsuari Ayu đang mặc đồng phục trường trung học Tokiwadai. Cô ta mặc đồng phục mùa hè bất chấp đang là mùa đông.

“Tôi đã chết ở đây. Tôi đã nhét rất, rất nhiều hòn đá lớn vào quần áo, đứng tại bờ bê tông này, và nhảy xuống hồ với hai tay chắp lại như lặn xuống hồ bơi. Và tôi chìm xuống. Chuyện này đã xảy ra ba ngày trước cái hôm cô thiếu suy nghĩ cố phá hủy kí ức của chính mình.”

Lời bộc bạch này đột ngột phát ra, nhưng Shokuhou không cười nó.

Kí ức của cô từ chối để cô phủ nhận điều này.

Vào cái đêm cô gặp “cậu ta” ở hồ nước này, cô đã nằm phơi ra trên đất và dí chiếc điều khiển lên trán mình giống như tự sát bằng súng lục. Nhưng khung cảnh đó giờ được sơn lại bằng những màu sắc hoàn toàn khác.

“Khoan đã. Ý cô…lí do anh ấy tới nhà máy điện đó trễ thế là…”

Cô đã thấy nó thật kì lạ.

Tình cờ gặp cậu ta ở quanh phố thì có thể.

Nhưng Quận 21 cách xa Quận 7 mà họ sống và hầu hết đều nằm sâu trong núi. Ground Geo nằm ở đỉnh một ngọn núi, vậy nên cậu sẽ không chỉ đơn giản là tới đó để đi dạo lúc tối muộn.

Vậy thì tại sao Kamijou Touma lại tới đó?

Tại sao cậu lại có thể gặp cô ở đó?

“Anh ấy đã không tới kịp lúc.”

“Và vì hối tiếc điều đó, anh ấy đã ghé qua hiện trường vụ tự sát ư?”

Cô nhớ lại những gì Kumokawa Seria đã nói.

Shokuhou và Kumokawa đều dành cùng một khoảng thời gian với Kamijou trong quá khứ, nhưng kết nối duy nhất giữa hai cô gái là quen biết thông thường. Cả hai đều chưa đặt chân vào chuyện riêng của người kia.

Kumokawa không biết về chuyện của Shokuhou.

Shokuhou không biết về chuyện của Kumokawa.

Lỡ như?

Lỡ như một cá nhân khác cũng đã dành khoảng thời gian đó cùng với cậu và gặp phải một sự kiện khác ngoài họ thì sao?

“Tôi thực sự không quan tâm về cô em hay gì khác, nhưng cậu ta không đủ mạnh mẽ trước cái chết của người khác đâu. Vậy nên đừng có đi chết đấy. Nếu cô em có chết, tôi sẽ mang vòng hoa đẹp đến cho, vậy nên chắc chắn phải liên lạc với tôi đấy.”

Lỡ như những lời lăng mạ đó của Kumokawa mang ý nghĩa hoàn toàn khác thì sao?

“Và khi anh ấy đến nơi, anh ấy gặp một cô gái khác cũng trong bộ đồng phục Tokiwadai giống như người mà anh ấy không đến kịp. Anh ấy không biết cô gái đó đang cố làm gì, nhưng anh ấy thấy một cô gái nhỏ tuổi hơn rõ ràng là đang bị nuốt chửng trong tuyệt vọng. Anh ấy không thể không gọi cô gái đó. Anh ấy không muốn lặp lại thất bại lúc trước của mình.”

Shokuhou nhớ lại chàng thiếu niên mà cô đã ở cùng khi cô thỉnh thoảng lại gặp cậu quanh Thành Phố Học Viện sau sự kiện ở hồ nước ấy.

Cô đã quyết định không xem trộm kí ức của cậu.

Nhưng lí do thầm kín của cô cho quyết định đó là gì? Là cô chưa từng muốn tìm lí do hay động cơ nhàm chán đằng sau phép màu nhỏ đó sao? Là cô muốn nó vẫn mãi là sự trùng hợp thuần túy sao?

Kamijou Touma có thể đã lo lắng cho cô.

Và cậu có thể đã so sánh cô với người khác.

“Vậy cô nghĩ tại sao anh ấy không đến chỗ tôi kịp lúc?”

“Sao cơ…?”

“Anh ấy không có siêu năng lực, anh ấy không có sức mạnh siêu phàm, và anh ấy không đặc biệt thông minh. …Nhưng vì lí do nào đó, đường đi của anh ấy đã cứu nhiều người hơn bất cứ ai khác. Tôi đồng ý với điều đó. Nhưng vậy thì, tại sao phép màu đó lại không xảy ra trong trường hợp của tôi?”

“……………………………………………………………………………Không…lẽ…”

“Kết quả biến dị đó sẽ không xảy ra mà không có lí do.”

Với những lời đó, vương quốc đồ ngọt vỡ vụn.

Toàn bộ hồ nước soda dưa chập chờn như màn hình khổng lồ và nó hiển thị một ngã tư có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu trong Thành Phố Học Viện.

Một chấn động dữ dội tràn ngập tâm trí Shokuhou.

Cô nhận ra nó.

Đó là ngã tư mà cô đã đụng phải Kamijou Touma như một khởi đầu không đúng nghĩa. Họ chỉ đơn giản là va chạm, thậm chí gần như không trao đổi lời nói, và rồi đi tiếp trên con đường của mình. Cuộc gặp gỡ ban đầu đó giống như một dạng sai lầm nào đó.

Nhưng chuyện gì đó chắc hẳn đã xảy ra sau đó.

Chuyện gì đó mà người ngoài như cô sẽ không nhận ra, nhưng là chuyện mà những người trong cuộc không thể bỏ qua.

“Anh ấy đã vô tình đưa tôi một thứ của anh ấy.” cô lẩm bẩm trong bàng hoàng. “Tôi đã không nhận ra có một chiếc điện thoại rẻ tiền nằm lẫn trong những thứ anh ấy đưa cho tôi.”

“Phải.”

Mitsuari Ayu đồng ý với một biểu hiện khó miêu tả.

Biểu hiện đó trông như giận dữ và rưng rưng nước mắt nhưng cũng nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng truyền tải xong sự thật.

“Đó là lí do anh ấy không tới vào tận, tận phút cuối. Vì không có cách liên lạc đơn giản mà đã khiến cho sự cữu rỗi hoàn toàn có thể đạt được đó trượt khỏi những ngón tay của anh ấy.”

Và sau đó Mitsuari đã nhảy xuống hồ.

“Tôi không phải người duy nhất chịu đau khổ do Parameter List,” cô ta nói như thể để nhắc Shokuhou nhớ đến một chuyện đã kết thúc. “Cô đã từng đứng tại trung tâm sự cố của chính mình rồi, đúng không? Deadlock. Những học sinh đáng thương đó đã mang sự hận thù vô cớ với các Level 5 và đã tin rằng Trường khuếch tán AIM của cô là lí do chúng không phát triển được.”

“…”

“Nhưng đó không phải là lí do thật sự. Chúng có thể thù hận đúng người, nhưng giết cô sẽ không mang cuộc đời chúng trở lại đúng làn. Giống như tôi, chúng là những trái bị cắt khỏi cành do Parameter List mà người lớn đã tạo ra.”

Khi được đặt vào thế tiến thoái lưỡng nan thật sự, người ta sẽ có hai lựa chọn: phá hủy bên ngoài hoặc phá hủy bên trong.

Họ có thể đem thất bại của mình đổ lỗi cho xã hội và những người xung quanh rồi bắn đầu đâm chém hay bắn giết những người lạ ngẫu nhiên với danh nghĩa trả thù.

Hoặc họ có thể đặt toàn bộ trách nhiệm thất bại của mình lên chính bản thân rồi mong muốn đi đến "nơi khác" cho dù có đánh mất cuộc đời của chính mình.

Những kẻ tấn công thuộc Deadlock đã chọn một quyết định.

Cô gái tên Mitsuari Ayu đã chọn quyết định kia.

“Ô.”

Trong trường hợp đó, những kí ức tươi sáng của Shokuhou Misaki đã được sơn lại bằng những màu sắc hoàn toàn khác.

Cô nhớ lại cuộc nói chuyện của họ ở hồ nước nhân tạo ấy.

“Anh là tên đã đụng trúng tôi ở ngã tư với cái bánh mì nướng trong miệng.”

“Anh đây không có bánh mì nướng trong miệng đâu nhá. Mà nghĩ lại, vậy nghĩa là em là người đã mang điện thoại của anh đến cho Anti-Skill. Cảm ơn nhé.”

Kamijou Touma thực sự đã nghĩ gì lúc đó?

Khi nói điều đó, cậu hẳn phải biết chuyện chiếc điện thoại biến mất đã ngăn cậu bảo vệ một cuộc sống.

Cho dù có phải tình cờ hay không, cô cũng là căn nguyên khiến cậu không cứu được một cô gái. Vậy thì cảm xúc gì đã chứa trong tim cậu khi cậu nhìn thấy cô mù quáng mong muốn tự hủy hoại mình tại hiện trường của chính vụ tự tử đó?

Cậu đáng lẽ phải hét lên với cô.

Cô sẽ không thể phàn nàn nếu bị cậu đấm.

Vậy thì tại sao cậu lại che giấu điều đó? Tại sao cậu lại che giấu nó và lo lắng cho cô thay vào đó?

Sự tốt bụng của cậu vô vàn đến mức nào chứ?

“Tôi đã muốn được cứu.” Mitsuari nói.

Cô ta thẳng thắn nói ra mong ước của mình.

“Vứt bỏ cuộc đời của chính mình nghe có vẻ vô trách nhiệm và ích kỉ, nhưng dù vậy, tôi thực sự vẫn muốn được cứu.”

Không rõ Mitsuari đã nghiêm túc bao nhiêu về chuyện tự tử.

Cô ta thực sự đã định chết hay cô ta muốn thực hiện những hành động đó để ai đó lo lắng cho cô ta?

Cô ta đã chờ đợi người hùng của mình, nhưng Kamijou Touma đã không xuất hiện.

Cậu đã không tới.

Và vì vậy cô gái cô đơn đó, cuộc đời bị thế giới bỏ rơi đó, đã cảm thấy việc ném bản thân vào khoảng sâu của vùng nước tối ấy là lựa chọn duy nhất của cô ta.

(Ồ.)

Mitsuari đã nói cô ta trả thù Shokuhou vì cô đã cướp mọi thứ khỏi cô ta.

Theo cô ta, Shokuhou đã phá hoại cả cuộc đời cô ta mặc dù họ chưa từng gặp mặt và họ đã tránh tiếp xúc với nhau bởi vì cô ta sẽ giết Shokuhou ngay khi cô ta nhìn thấy cô.

Mọi chuyện cuối cùng cũng rõ ràng.

Họ đã chia sẻ cùng một khoảng thời gian trong quá khứ, nhưng họ cũng không có mối quan hệ thật sự nào.

Dù vậy, mọi chuyện đều có liên quan đến Shokuhou: Parameter List dẫn đến vụ tự tử của cô ta, chiếc điện thoại là manh mối cuối cùng, và ngay cả vị trí bên cạnh Kamijou Touma sau vụ tự tử của cô ta nữa.

Nếu đảo ngược lại tình huống giữa họ thì sao?

Shokuhou có thể xử lí vấn đề Parameter List.

Nhưng còn việc khiến cậu mất điện thoại thì sao?

Lỡ như cô gái đã vô tình mang đến sự xô đẩy cuối cùng đó được hạnh phúc bước đi bên cạnh chàng trai ấy sau đó thì sao?

(Có lẽ mình sẽ không thể tha thứ cho cô ta. Cho dù chuyện gì khác xảy ra, chỉ riêng điều đó là không thể tha thứ được.)

Vì Mitsuari bây giờ đang tấn công cô như một mối đe dọa thực sự, vụ tự tử của cô ta hẳn đã thất bại. Và khi cô ta tỉnh lại, cô ta đã biết mọi chuyện. Đó là những gì đã hủy hoại cô ta. Đó là lí do cô ta chìm vào phần bóng tối sâu nhất của Thành Phố Học Viện và thu thập đủ sức mạnh để chạm vào Strobila và Five Over OS.

“Hãy thành thật trả lời tôi một chuyện, kiến chúa.”

“Chỉ một thôi sao, Quý Cô Ong?”

“Tại sao cô lại mặc Five Over OS? Đơn vị cấu thành từ Designers’ Gel có thể tự di chuyển, đúng không? Thế thì cô đâu cần phải phình lên thành cái cơ thể ba trăm kí đó.”

“Khi bị xem thường thì sẽ dễ thấy bản chất con người hơn, nên tôi cố tình hủy hoại vẻ ngoài của mình để-…”

“Không, không phải thế.”

Shokuhou cắt ngang.

Ong và kiến cũng như nhau.

Cô đã hỏi một câu sau khi đã nhận ra câu trả lời.

Và Mitsuari hẳn cũng đã nhận ra bởi vì cô ta nói trong sự tuyệt vọng.

“Chính xác thì tôi không thể để người ta nhìn thấy tôi như thế này.”

Cô ta bị phủ trong lòng thù hận đen tối bẩn thỉu.

Và những vết nứt trong lòng thù hận đó cho phép ta nhìn thoáng qua cô gái hẳn đã tồn tại lúc trước.

“Tôi đã nói là tôi muốn giúp mọi người. Tôi thực sự đã nói điều đó trong khoảng thời gian ở bên anh ấy giống như cô. Vậy mà…đây là con đường duy nhất dành cho tôi. Tôi không thể để anh ấy biết chuyện Mitsuari Ayu mà anh ấy quen biết vẫn còn sống và đã hoàn toàn khác với con người khi ấy.”

Shokuhou nghe thấy những lời nói đó.

Cô xác định suy nghĩ của mình.

Cô đã nắm bắt phần cốt lõi của cô gái này.

Và giờ cô không thể bỏ mặc cô gái này.

Shokuhou Misaki cuối cùng cũng đã tìm thấy một chuyện cho phép cô nghĩ tới điều đó.

Cô chuyển sang một dòng suy nghĩ mới.

Một sự khác biệt rõ ràng xuất hiện trong những màu sắc tràn ngập tầm nhìn của cô.

Điều này chẳng thay đổi được những gì Mitsuari đã làm. Cô ta là một tên tội phạm đã đắm mình vào mặt tối của Thành Phố Học Viện, thay đổi mọi loại tài liệu, tấn công Shokuhou bằng những người giả trang thành Ban Viện Trợ Khẩn Cấp, sử dụng Strobila và Five Over OS để khiến cô phá hủy kí ức hay nhân cách của chính mình, và giờ thậm chí còn đang cố cướp đi mạng sống của cô.

Nhưng dù vậy, một chuyện vẫn thay đổi bên trong Shokuhou.

Nó có thể cũng giống như chàng thiếu niên ấy. Cô là căn nguyên khiến cô gái đó tự tử, cô là người đã mang đến sự xô đẩy cuối cùng, và cô thậm chí còn làm ô uế hiện trường vụ tự tử đó, nhưng cậu có thể đã tìm thấy một thứ bên trong cô gái thiếu suy nghĩ này.

Chỉ cần một thứ thôi.

Chỉ cần một thứ khiến ta không muốn giết người.

“Này, Mitsuari Ayu.”

“Cái gì?”

“Có thể đã là quá trễ và bây giờ tôi không thể làm được điều gì có thể có năng lực thực sự thay đổi mọi chuyện.”

Shokuhou Misaki đưa ra một tuyên bố như thể thách thức cô gái kia.

“Nhưng tôi vẫn sẽ cứu cô♪ Bởi vì tôi biết đó là những gì anh ấy sẽ làm.”

Cậu đã cứu cuộc đời cô như thế.

Cô đứng ở đây hôm nay là nhờ vào quyết định của cậu.

Và vì vậy, cho dù nó có thể thảm hại, lố bịch, hay vô nghĩa đến thế nào, cô vẫn sẽ khước từ phủ nhận sự cứu rỗi ấy.

Cho dù có thế nào đi chăng nữa.

Phần 3

Cô nghĩ lại những giả định cơ bản.

Shokuhou Misaki và Mitsuari Ayu đang đứng tại hồ nước nhân tạo hình tròn của vương quốc đồ ngọt có khung cảnh được dựng nên từ kem và soda dưa. Trong thực tế, sức mạnh Mental Out của Số 5 đã được sử dụng để kéo tâm trí của Shokuhou vào thế giới tinh thần của Mitsuari.

Tuy nhiên…

(Cho dù cô có phương pháp làm điều đó, tôi vẫn là Level 5 có sức mạnh tâm trí mạnh nhất. Không ai lại muốn trưng bày tâm trí của mình cho tôi đâu.)

Shokuhou mạnh mẽ và sâu sắc tìm kiếm những mảnh cần thiết để biến cảm giác bé nhỏ thành chiến thắng.

(Trong trường hợp đó, cô ta hẳn phải có lí do mới dám ép bản thân sử dụng chiến thuật này. Như là, chuyện gì đang xảy ra với cơ thể mình ngay lúc này? Nếu cô ta đã lập trình sẵn Five Over OS thì nó có kéo cơ thể của mình đi, cấy thứ gì đó vào trong, hoặc làm bất cứ điều gì cô ta muốn.)

“Hi hi. Tôi có thể đọc tất cả điều đó đấy.”

Shokuhou điên cuồng quay lại và nhìn thấy tất cả suy nghĩ của mình được viết ra bằng mực sô cô la tan chảy trên những ngọn núi kem.

“Và tác phẩm đã hoàn thành rồi. Cho dù cô có bắt đầu chiến đấu bây giờ thì cũng không có cách nào xoay chuyển nó được đâu.”

“Vậy sao?”

Cô nói đến đâu, lời nói của cô xuất hiện trên những ngọn núi đồ ngọt đến đó.

Miệng cô và văn bản có sự đồng bộ kì quái như phụ đề phim.

“Nếu cô thực sự có nhiều thời gian đến thế, cô sẽ không cần phải tiết lộ mọi thứ về cái quá khứ xấu hổ của cô cho tôi. Nó có giá trị với tôi, nhưng lại vô nghĩa với cô. Trong trường hợp đó, tôi chỉ có thể giả sử rằng cô đang câu giờ. Tình hình không tiến triển suôn sẻ được như cô muốn đâu.”

“Nhưng điều đó sẽ không thay đổi được gì đâu.”

“Tôi chắc chắn sẽ làm được.”

(Cô ta đang cố làm gì với Five Over OS nhỉ? Giết mình khi mình không có năng lực tự vệ sao? Không, vậy thì cô ta có thể để nó cho cái xúc tu có thể nghiền nát xe mà. Năng lực của mình không có tác dụng trên máy móc, nên Mental Out sẽ không thành vấn đề nếu cô ta để nó cho một chương trình. Quan trọng hơn, mình thậm chí còn không thể cảm thấy cơn đau khi tâm trí và cơ thể mình bị tách rời. Tình hình này không hợp với ý định trả thù bằng cách giết mình.)

Mặc dù suy nghĩ của cô lộ ra ngoài, cô vẫn tiếp tục suy nghĩ nhanh nhất có thể.

Những ngọn núi đã chứa đầy mực sô cô la và nó bắt đầu viết lên bầu trời đêm tươi sáng khủng khiếp có kẹo được rắc lên trên.

(Vậy nên cô ta hẳn phải theo đuổi điều gì ngoài điều đó.)

Cô đang bị vùi trong suy nghĩ của chính mình, nhưng cô lại không nao núng.

Cô chăm chú nhìn ra thế giới của Mitsuari.

(Cô ta hẳn phải nghĩ đến một hình phạt tàn nhẫn hơn chỉ đơn thuần là giết mình. Nhưng nó là gì? Cô ta định dùng Five Over OS để kết thúc cái quá khứ tồi tệ bắt đầu bằng Parameter List và kết thúc bằng việc mình được cứu thay vì cô ta đó như thế nào?)

“Cô sẽ không tìm được câu trả lời đâu.”

Một giọng nói quấy rầy suy nghĩ của cô.

Nhưng nó lại giúp Shokuhou nhận ra một chuyện: giọng nói đó rõ ràng không cần thiết. Suy nghĩ của cô không đi quá nhanh, vậy nên không cho cô thông tin mới nào sẽ là lựa chọn tốt nhất khi làm kẻ thù của cô.

Vậy mà Mitsuari lại nói những lời không cần thiết đó.

“Giống như lời nói và suy nghĩ của tôi được thiết lập để lộ ra bằng mực sô cô la khi thời gian trôi qua, cô cũng không thể nói dối trong tâm trí của mình sao?”

“Đúng vậy. Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể làm kịp đâu. Nó đã tới đây rồi.”

“Nó đã tới đây rồi ư? Không phải đang trên đường sao?”

“Và chính vì vậy cô mới đã không làm kịp đấy.”

Cô ta sử dụng thì quá khứ một lần nữa.

Một giây sau, một chấn động lớn chạy qua thế giới tinh thần đó. Kem và sô cô la của vương quốc đồ ngọt tan chảy như thể ánh mặt trời gay gắt cuốn qua nó.

(Không tốt rồi. Cô ta đang tự mình vứt bỏ cái lồng tinh thần. Thế nghĩa là cô ta không có lí do gì để giữ nó lại và cô ta đã đặt cơ thể của mình vào thế bí ở thế giới thật mất rồi!)

“Tôi muốn quá khứ đó thuộc về tôi và chỉ mình tôi mà thôi.”

Biểu hiện của Mitsuari Ayu vẫn không thay đổi mặc dù cô ta cũng bị nuốt chửng bởi dòng lũ.

“Chính vì vậy kí ức của cô mới không cần thiết. Và nếu tôi không thể sửa đổi chúng bằng Five Over OS thì tôi đành phải dùng tới cái máy cấp độ cao hơn thôi.”

“Không lẽ…”

Five Over OS là thiết bị ác hiểm viết lại khung cảnh xung quanh mục tiêu và sử dụng thông tin biến dạng đó để gián tiếp gây ảnh hưởng đến kí ức và trạng thái tinh thần của mục tiêu.

Nếu có một cái máy thực sự vượt trội hơn, nó sẽ là…

“Không thể nào!”

Phần 4

Nó tương tự như con ong hay ong vò vẻ.

Tuy nhiên, thứ này không phải là ong mật hay ong bắp cày khổng lồ xây tổ và sống thành bầy đàn. Đây là một loài sống đơn độc.

Nó là một con ong bò cạp.

Như ruồi cây, nó có sáu chân dài kì lạ và phần bụng thon hẹp. Đặc điểm đáng chú ý là chiếc vòi hình thành từ một cái ống tinh vi kéo dài hơn gấp ba lần chiều dài thân của nó. Bình thường, chiếc vòi đó được dùng để đâm xuyên qua ấu trùng ăn cây và rồi đẻ trứng vào trong chúng.

Thứ vũ khí này được thiết kế dựa theo loài ong kí sinh kì quái đó, phần thân chính của nó dài bốn mét, và những chiếc cánh mỏng dài gấp đôi chiều dài ấy khi được kéo dài ra. Phần bụng của nó là một thiết bị trong suốt chứa đầy chất lỏng nhớp nháp. Nếu ai đó nhìn thấy nó, họ có thể đã so sánh nó với một cỗ quan tài vì rõ ràng nó được dùng để chứa cơ thể người.

Đây là Five Over Modelcase Mental Out.

Nó sử dụng công nghệ công nghiệp thuần túy để hoàn toàn tái tạo hiện tượng sức mạnh của một Level 5 và, không như OS, nó sử dụng lí thuyết cơ bản giống như sức mạnh của Level 5. Trên hết, nó được dùng để vượt qua lượng sức mạnh của nguyên bản.

Đây là con bài tẩy cuối cùng mà con kiến đã giấu đi để thách đấu với con ong.

Phần 5

Một hình dáng khổng lồ đứng ở trung tâm thế giới khi mọi thứ tan chảy cùng nhau và hình thành một hiệu ứng tinh thần.

Nó là một thứ vũ khí dài và hẹp kì lạ trông như ruồi cây do có những chi tiết của ong vò vẻ.

Có thể là do thứ vũ khí đó mà Shokuhou và Mitsuari mới có thể “so sánh câu trả lời” trong cái thế giới không lời nói dối ấy.

“Five Over…?” Shokuhou Misaki bàng hoàng lẩm bẩm. “Tôi từng nghe về một loại được mô hình hóa dựa theo con nhỏ Số 3 ngốc nghếch đó đã được sản xuất hàng loạt, nhưng tôi không biết có một loại làm dựa vào tôi. Mà thực ra thì, tôi tưởng ngay cả những nhà nghiên cứu cũng chưa thể đồng ý cách hoạt động chính xác của Mental Out cơ mà.”

“Hi hi. Nói thật lòng, thứ này đã phá vỡ quy tắc. Tôi không nghĩ bọn cấp trên sẽ đồng ý xây dựng nó trong hoàn cảnh bình thường đâu.”

“?”

“Dù sao thì, nó không chứa bất cứ thứ gì tái tạo sức mạnh của siêu năng lực gia bằng công nghệ công nghiệp mà. Nó không hợp với định nghĩa của một Five Over.”

Shokuhou không hiểu.

Vậy nghĩa là nó chẳng hơn gì một bộ powered suit biết bay có hình dạng côn trùng.

Nhưng cô loại bỏ ý tưởng đó.

“Không, không có gì thiếu năng lực đến thế lại sẽ xuất hiện sau tất cả chuyện này.”

“Rất đúng. Sửa lại những gì cô đã nói lúc trước, tôi tin là họ đã hiểu quá trình chung mà Mental Out sử dụng, nhưng sự phân bố chính xác thì vẫn là một bí ẩn. Ngay cả khi tủ lạnh chứa đầy nguyên liệu, ta cũng không thể tái tạo hương vị món ăn của nhà hàng khi không có công thức. Điều này cũng tương tự thôi.”

Giọng nói của Mitsuari tràn ngập thế giới tan chảy.

“Đó là lí do tôi sẽ đặt cô vào trong cỗ máy này.”

“…”

"Tôi biết thứ tự ưu tiên đã đảo ngược một cách vô vọng, nhưng đây là câu trả lời duy nhất. Cỗ máy Five Over đó được nhét đầy tám ngàn thiết bị đầu ra. Lúc đặt cô vào bên trong và bắt cô kích hoạt sức mạnh, nó có thể theo dõi chính xác thiết bị nào cần sử dụng và sử dụng ra sao. Chỉ cần lấy dữ liệu mẫu vật từ Level 5 thật sự một lần duy nhất, ta sẽ có thể sản xuất hàng loạt nó không ngừng."

Chỉ trong giây lát, Shokuhou mường tượng ra một thế giới mà Mental Out có thể được mua ở bất cứ cửa hàng nào giống như điện thoại.

“Cô hoàn toàn điên rồi.”

“Ha ha! Vậy ra cô được phép có nó, nhưng không ai khác được phép có à? Không ai sẽ nghe cô nếu cô nói điều đó đâu.”

Lời nói của Mitsuari chẳng hề suy nghĩ đến tương lai.

Cô ta không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới thậm chí sau ba ngày tới.

“Và có chút hơi trễ để bất ngờ về chuyện này. Thứ này đã được thử nghiệm từ khá lâu rồi.”

“Cái gì?”

“Quay lại chuyện quá khứ chút. Nhớ nhóm học sịnh tên Deadlock đã tấn công cô vì lí do sai trái mặc dù cơn giận của chúng là chính đáng chứ? Cô có nhớ yếu tố đặc biệt của hệ thống vũ khí Queen Diver mà chúng sử dụng không? Đúng rồi. Chiếc mũ bảo hiểm ngăn những cuộc tấn tinh thần của cô bằng cách chuyển quyền kiểm soát cho chương trình khi sóng não bị thay đổi đấy.”

“Ý cô là chúng còn hơn thế nữa sao? Chẳng lẽ những thứ đó đã triệt để quét cấu trúc của những kẻ mà tôi kiểm soát và gửi báo cáo về cho ai đó sao?”

“Cuối cùng, thông tin đó đã không tạo ra được một Five Over hoạt động. Tôi cũng không biết đó là do vấn đề kĩ thuật đơn giản hay là vì đám người lớn dẫn đầu dự án bị thổi banh xác trong vụ nổ tình cờ cực kì bất thường nữa.”

Giọng điệu của Mitsuari hoàn toàn không quan tâm.

Dựa vào điều đó, Shokuhou quyết định "đám người lớn” đó không phải là người mà Mitsuari đặc biệt quen biết và cô gái này có thể không dính dáng đến vụ việc đó.

“Và những kẻ còn lại quyết định bọn chúng sẽ không đi tới đâu cho dù có dữ liệu từ mười ngàn nạn nhân đi chăng nữa. Bọn chúng nhận ra rằng bọn chúng sẽ không bao giờ tạo ra được một Five Over thật sự nếu không có dữ liệu từ bản thân thủ phạm. Nghĩa là bọn chúng cần một hệ thống để lấy sức mạnh của cô bằng điện cực hay thứ gì tương tự như thế.”

Hiện tại được xây dựng trên quá khứ, nhưng mỗi thứ đều gắn chặt với "những ngày đó". Nó cảm giác như quá khứ là một cánh tay khổng lồ kéo Shokuhou đi vậy.

“Tôi sẽ hoàn thiện Five Over của cô.”

Đó là sự trả thù của Mitsuari Ayu sao?

Cô ta sẽ đem Mental Out ra khắp thế giới để giảm giá trị của Shokuhou Misaki xuống thành số không sao?

Không phải.

Shokuhou biết không phải là thế.

Cốt lõi trái tim cô gái không phải là so sánh bản thân với Shokuhou. Phần cốt lõi ấy nằm ở nơi khác.

“Tôi không có tương lai và tôi không quan tâm ai đang ở đó. Nhưng…trong quá khứ…trong những ngày đó, tôi đã đóng vai trò dẫn đầu. Tôi sẽ lấy nó lại. Không cần có cô trong kí ức của tôi với anh ấy, vậy nên tôi sẽ xóa bỏ cô. Tôi sẽ dùng Mental Out của cô để đập tan những kí ức của cô.”

Chính xác thì cô ta đang hướng sự trả thù của mình vào ai?

Shokuhou Misaki? Chàng thiếu niên đó? Thành Phố Học Viện? Toàn bộ thế giới?

“Những ngày đó lẽ ra phải là của tôi và chỉ mình tôi thôi. Cô không cần phải ở đó.”

Đột nhiên, Mitsuari chẳng còn thấy đâu cả.

Khung cảnh tan chảy và vỡ vụn đó là thế giới tinh thần của cô ta, vậy nên cô ta có thể đã tan chảy vào nó.

Shokuhou đã mất dấu mục tiêu của mình.

Mùi đường hóa học đã quá khó chịu hòa trộn với nhau nhiều hơn nữa.

Chỉ mỗi giọng của Mitsuari là con trong thế giới hiệu ứng tinh thần ấy.

“Chuyện này đã kết thúc rồi. Five Over chỉ cần phải đặt cô vào trong lúc cô còn không thể chạm vào cơ thể của chính mình. Một khi điện cực được gắn khắp cơ thể cô và sức mạnh của cô bị rút ra, chuyện này sẽ thực sự kết thúc. Cô có thể chìm trong thế giới tan chảy này cho đến lúc đó.”

“Cô thực sự nghĩ tôi sẽ để cô làm thế sao?”

“Cô chẳng thể làm gì được đâu. Tâm trí của cô bị tách khỏi cơ thể và bị kẹt trong đầu tôi, nên cô không thể di chuyển cơ thể mình trong thực tế được đâu. Cô thậm chí còn không thể chớp mắt nữa. Trong khi đó, cả Outsider lẫn Five Over đều được lập trình tự hành động. Và đừng quên là cô đang bị xúc tu của OS trói lại, nên cô cũng không thể làm được gì cho dù cô có thể cử động đi chăng nữa. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô được tự động đưa vào trong Five Over thôi.”

Shokuhou lắng nghe điều đó và nghĩ về thế bí vô vọng ấy.

Tuy nhiên, lời nói của cô lại trái ngược với điều đó.

“Cô có chắc không?”

Một chấn động lớn chạy qua thế giới đồ ngọt dạng hiệu ứng tinh thần ấy.

Điều này khác hẳn với dòng tan chảy thông suốt trước đó.

Khung cảnh kì lạ này là thế giới tinh thần của Mitsuari, nên bất kì thay đổi nào ở đây cũng biểu thị cho sự thay đổi bên trong cô ta.

“Cái gì?”

“Tôi khuyên cô nên đưa hai ta về lại nhanh nhất có thể đi☆” Shokuhou nói bằng giọng chế giễu. “Tôi không đủ năng lực để kìm lại, nên có thể giết cô nếu cô không may mắn đấy.”

“Kssshhh!? Chuyện gì – kshhhh! – đang diễn ra ở đây vậy? Cô đã làm-…?”

“Cô nghĩ là làm gì?”

“Làm sao cô tấn công cơ thể tôi ở thế giới bên ngoài được chứ hả!?”

“Cô nghĩ là làm sao?”

Phần 6

“Ghah!!”

Như thể bị lôi ra ngoài bởi tín hiệu cảnh báo của cơ thể, Mitsuari Ayu đứng dậy trên bờ hồ nước nhân tạo.

Có gì đó không ổn với nội tạng cô ta. Chúng đang co giật và cô ta không thể thở đàng hoàng được.

Để tìm ra nguồn gốc của sự kì lạ này, cô ta nhìn xuống bụng mình.

Chỉ khi đó cô ta mới nhận ra chuyện đang diễn ra.

“O…S?”

Một cái xúc tu màu vàng nhạt đã thực hiện một cú đánh vào bụng cô ta.

“Ặc!? Tại sao…Tại sao mình lại mất kiểm soát Five Over OS?”

Cô ta gắng gượng ngăn sự thôi thúc nôn dâng trào và từ từ nhìn lên.

Tại đó cô ta nhìn thấy Số 5 đã từng bị trói chặt đến nỗi lẽ ra phải phun nội tạng ra khỏi miệng mình. Tuy nhiên, cô gái ấy đã thoát khỏi sự trói buộc của cái xúc tu khổng lồ đó.

Trong thực tế, hình dạng khổng lồ của Outsider đã chuyển sang vị trí bảo vệ cô thay vào đó.

“Cô…cướp quyền điều khiển nó ư? Nhưng…không thể có chuyện đó được. Mental Out của cô đáng lẽ vô dụng với công nghệ thuần túy cơ mà!!”

“Đúng là vậy♪”

Shokuhou xoay chiếc điều khiển tivi trong tay mình.

“Và đây là câu hỏi. Cô đã sử dụng hàng loạt phương pháp để xác định những vệ sĩ mà tôi đã che giấu và tôi đã lệnh cho họ rời đi để những siêu năng lực gia không liên quan đó sẽ không chết. Nhưng chính xác thì tôi đã gửi toàn bộ các siêu năng lực gia mạnh mẽ đó đi đâu?”

“Không lẽ…”

“Khi tôi nghĩ lại, nó chẳng hợp lí gì cả.”

Cô nàng Số 5 mỉm cười với sự kiệt sức mãnh liệt hiện trên mặt.

“Tôi hiểu tại sao Five Over của tôi lại không thể được sản xuất hàng loạt. Dù sao thì, nó cũng là một sản phẩm không hoàn thiện thiếu mất năng lực Mental Out cốt lõi, vậy nên nó chưa chứng minh rằng nó đáng để sản xuất hàng loạt. …Nhưng còn Five Over OS thì sao? Hiệu quả của nó đã được chứng mình và nó còn có bản thiết kế chi tiết nữa, vậy thì tại sao nó không được chuẩn bị cho mục đích quân sự?”

Nói cách khác…

“Five Over OS là một mẫu thử nghiệm còn nhiều vấn đề chưa được giải quyết. Chẳng hạn, nó không thể hoàn hảo ghi đè lên khung cảnh chỉ bằng quan điểm của cô. Dù sao thì, cô đang sử dụng màn hình kiểm soát từ tính để ghi đè lên toàn bộ nhà máy điện…không, ghi đè lên toàn bộ cảnh quan có thể nhìn thấy từ đây trong thời gian thực. Để thực hiện điều đó mà không gây ra cảm giác bất hợp lí, cô cần giám sát toàn bộ khu vực mục tiêu từ nhiều góc độ để kiểm tra những điểm bất thường.”

Mitsuari nhìn xuống chiếc điện thoại thông minh của mình.

“Cô đang nói là cô đã hành động sau đó sao? Cô đã xác định vị trí những kẻ cung cấp 'những quan điểm' khác của Five Over OS, tấn công bọn họ, và cướp ống kính của họ sao!?”

“Chính xác☆” Shokuhou cười. “Vậy. Nếu chúng tôi cướp đi mọi ống kính hình thành nên mạng lưới phạm vi cực rộng thậm chí còn nhìn qua được các quận khác thì sao? Nếu chúng tôi sử dụng những ống kính đó để cung cấp tin phản hồi ác ý thì sao? Điều đó có thể cho phép chúng tôi kiểm soát món đồ chơi lúc trước của cô như giật dây rối không?”

“…”

“Hơn nữa, chúng ta là hai mặt của một đồng tiền. Cũng như tôi, cô có lẽ rất mạnh về tâm trí con người những lại yếu với máy móc thuần túy. Cô đã không đưa ra mệnh lệnh chi tiết cho Five Over OS, đúng không? Khi dữ liệu nhận từ khắp khu vực quy tụ lại với nhau, cô sẽ đưa ra chỉ dẫn chung và chiếc máy sẽ lo phần còn lại. …Trong trường hợp đó, người cực kì tệ về máy móc có thể khôi phục chuyện này được không cho dù biết chuyện gì đang xảy ra?”

“Cô không thể thực hiện điều đó được. Tôi có ba mươi chín 'quan điểm' khác nhau hòa nhập vào thành phố như người bình thường. Cô nghiêm túc mong tôi sẽ tin việc cô đã ngay lập tức xác định vị trí, tấn công, và đánh bại tất cả bọn họ để chiếm quyền kiểm soát OS mà tôi không hề nhận ra sao?”

“Cứ nghĩ những gì cô muốn.” Shokuhou nói với vẻ quan trọng. “Nhưng bởi vì chúng tôi có thể làm chuyện như thế nên chúng tôi mới được gọi là phe phái lớn nhất trường trung học Tokiwadai đấy☆”

Phần 7

Một cô gái tóc đen hai bím chạy qua hàng cây với tốc độ khủng khiếp. Cô mặc kệ đường núi quanh co và phóng dọc theo sườn dốc của khu rừng sâu bằng động lực của một chiếc xe đua.

“Mục tiêu đã bị vô hiệu. Xin hãy cho mình biết mục tiêu kế tiếp.”

Trong một căn phòng đằng xa, một cô gái với tóc đuôi ngựa lướt những ngón tay trên bản đồ khi nhắm mắt lại.

“Kế tiếp. Quận 7, lối ra A2 của Đài Núi Miền Tây. Mục tiêu là một người đàn ông đội mũ đan ngồi trên băng ghế.”

Một cô gái có nhiều lọn tóc xoăn vòng lặng lẽ đứng đằng sau người đàn ông đội mũ đan hòa nhập với thành phố trong khi đang hí hoáy với một chiếc điện thoại thông minh.

“Hiểu rồi. Giờ mình sẽ vô hiệu hóa hắn ta.”

Các cô gái này có đang bị điều khiển hay không đã không còn quan trọng nữa.

Họ không quan tâm việc này sẽ chỉ giúp người đứng ở trung tâm.

Họ có thể không mạnh tới mức được gọi là Số 5 hay Số 3 của Thành Phố Học Viện.

Họ có thể không mạnh tới mức được gọi là át chủ bài hay nữ hoàng.

Nhưng ta không thể quên việc họ là những tiểu thư của trường trung học Tokiwadai.

Chỉ vị trí đó thôi cũng đủ để họ đóng vai trò nhiều hơn vai phụ rồi.

Từng người từng người họ đều hành động.

Tuy tổ ong có một con chúa, hầu như nó hoạt động được là nhờ vào những con ong thợ bay khắp khu vực xung quanh.

Phần 8

“Giờ thì.” Shokuhou nói. “Tôi nghĩ tôi sẽ lấy món đồ chơi này của cô♪”

Toàn bộ khung cảnh thay đổi. Giống như tắt tivi, nó chuyển thành màu xám ảm đạm của hô nước nhân tạo vào ban đêm. Khung cảnh này khớp hoàn toàn với kí ức của Shokuhou.

Và những xúc tu của thiết bị bạch tuộc khổng lồ xông về phía Mitsuari.

“Giờ thì, chúng ta tận hưởng chút nhỉ!?”

“…!! Five Over!!”

Ngay khi Mitsuari Ayu hét lên, Five Over thật sự trông như ong bọ cạp va chạm với OS mô phỏng.

Hai cô gái không dõi mắt theo hai món vũ khí.

Họ đều chĩa điều khiển tivi và ống kính điện thoại thông minh của mình vào mặt người kia.

Họ không còn trò gì để lừa đối phương nữa.

Không còn sự thật nào bị che giấu nữa.

(Khi liên quan đến sức mạnh thuần túy, mình có lẽ có lợi thế với khả năng tương thích cao hơn. Nhưng sự mặc cảm của cô ta có thể cho cô ta năng lực biết rất rõ mọi chuyện, cho nên cô ta sẽ không chọn chiến đấu theo cách ấy!)

Với âm thanh tác động nặng nề, Five Over ong bọ cạp đâm sầm vào Outsider bạch tuộc. Khi đó, cái ống dài, dày tương tự như cơ quan đẻ trứng của ong bọ cạp quất xuống như roi và đập mạnh vào lưng Mitsuari.

Tác động khiến cô ta hộc hơi và bắn cô ta về phía trước.

Khi bay trong không trung, cô ta chuyển ánh mắt thù địch rõ ràng về phía Shokuhou.

(Cô ta định chiến đấu vật lí thay vì chiến đấu tâm lí sao!?)

Deadlock đã từng dồn chân cô theo cách tương tự.

Để giết cô trước khi bị cô kiểm soát, chúng đã tiếp cận nhanh tới mức cô không dùng được điều khiển của mình. Chúng thậm chí còn đưa ý tưởng ấy đến mức cực đoan vào trong trang bị Queen Diver của chúng.

Mitsuari nắm chặt điện thoại thông minh của mình và vung nắm đấm vào mặt Shokuhou.

Cô gái đó bắn về phía cô.

“Cô…!?”

Shokuhou kêu lên trong khi gắng chặn nắm đấm bằng cả hai tay của mình.

Cô một lần nữa cố đánh điều khiển của mình vào đầu cô gái, nhưng cô gái lại nắm lấy cổ tay cô và hất nó ra.

Và khi cô không phòng vệ, cô gái vung nắm tay cầm điện thoại thông minh vào mặt cô.

Cơn đau có thể để lại trạng thái choáng váng.

Lựu đạn gây choáng được biết đến như là một vũ khí không gây chết người khiến người ta mù mắt bởi ánh chớp và tiếng ồn lớn, nhưng lời giải thích đó không đầy đủ cho lắm. Khi công kích con người bằng nhiều thông tin hơn những gì họ có thể xử lí, họ sẽ bị choáng vài giây đến vài chục giây. Một nắm đấm vào mặt có thể tạo ra một hiện tượng tương tự.

Và Shokuhou đã không sống một cuộc đời quen với cơn đau.

Khoảng cách giữa Level 3 và Level 5 rất rõ ràng, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu sức mạnh Level 3 được dùng để chống lại Level 5 trong "khoảng cách" ngắn do nắm đấm này tạo ra.

Nhưng…

(Nếu cô nghĩ cái điều khiển này là vũ khí duy nhất của tôi, thì cô vô cùng sai lầm rồi!)

“Outsider!!”

Thay vì nói với cỗ máy, cô nói với những cô gái trong phe phái của cô, những người đã cướp toàn bộ gần bốn mươi chiếc điện thoại thông minh đang gửi lượng lớn dữ liệu về sự thay đổi đến khung cảnh.

Một giây sau, nhãn cầu như chữ tượng hình khổng lồ gắn vào cơ thể của Shokuhou. Đây cũng là phương pháp mà Mitsuari đã từng sử dụng. Một trong những nguồn gốc sợ hãi mà con người của mọi văn hóa và tôn giáo cùng chia sẻ là một mĩ nhân lắc lư tóc trong cơn thịnh nộ. Đây là hiệu ứng lấy ra từ đó và nó được thiết kế để kích động cảm xúc con người nhiều nhất có thể.

Khi Mitsuari bị ảnh hưởng và cử động chựng lại, Shokuhou có thể sử dụng điều khiển của mình.

Tuy nhiên, Shokuhou lại thấy cô gái kia giơ chiếc điện thoại trong lòng bàn tay lên để che mắt lại.

Thay vì sử dụng mắt mình, cô ta quan sát khung cảnh qua máy quay sau khi đã điều chỉnh bộ lọc.

“A.”

Shokuhou nhớ lại việc Mitsuari đã sử dụng câu chuyện Medusa khi sử dụng chiến thuật đó.

Trong câu chuyện đó, không phải một tấm khiên được đánh bóng thành gương đã được sử dụng để tránh ánh mắt của ả ta sao?

“Cô…”

Bàn tay kia của Mitsuari nắm vào mái tóc màu vàng mật ong của Shokuhou.

Cô ta giật xuống tới mức khiến đầu của Shokuhou hướng về phía quần áo của chính mình.

“Cô mới là kẻ phải trải nghiệm sự hóa đá kĩ thuật số này!!”

“Ôi không…”

Toàn thân Shokuhou cứng đờ lại.

Ngay sau đó, nắm tay cầm chiếc điện thoại thông minh bay tới chỗ cô.

Nó thúc vào má cô, khuấy động đầu, và nhanh chóng làm mờ những suy nghĩ của cô bằng cơn đau đột ngột và chấn động của tai trong.

(Không ổn.)

Mitsuari chỉ ống kính điện thoại thông minh về phía cô.

Số mạch máu đáng ngại nổi lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái. Nhiều khả năng, cô ta đã không hoàn toàn thoát khỏi nguồn gốc sợ hãi do OS gây nên.

Cô ta cử đông tay chân như thể chúng đang bị ăn mòn và như thể cô ta đang vùng thoát khỏi những sợi xích.

Cô ta rất ngoan cố.

Cô ta không có tương lai và hiện tại thì cũng chẳng chứa gì ngoài bi kịch, song trái tim sai lầm nhưng hoàn toàn thuần khiết tại cốt lõi của cô ta mong muốn quá khứ chỉ thuộc về mỗi mình mình.

Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, điều đó đã lấn áp mọi thứ khác.

Những ngón tay của cô ta di chuyển trên chiếc điện thoại thông minh và tầm nhìn của Shokuhou lập tức rơi vào bóng tối.

Phần 9

Cô đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra?

Trong một lúc, Shokuhou Misaki không hiểu bất cứ điều gì.

Năng lực nhận thức của cô đã giảm đáng kể như khi đang ngái ngủ. Cô không thể suy nghĩ logic và thậm chí năm giác quan cùng cảm giác trọng lực của cô đều mờ nhạt. Mọi thứ quanh cô đều dao động và cô đã mất cảm giác về nhiệt độ.

Sau một vài giây, tâm trí cô nhanh chóng rõ ràng. Đó cũng là lúc cô nhận ra những thông tin mập mờ đến từ năm giác quan của mình không hề sai.

Cô bị nhồi vào trong cỗ quan tài trong suốt hình thành phần bụng của cỗ máy chiến đấu ong bọ cạp được gọi là Five Over Modelcase Mental Out.

Tầm nhìn của cô bị mờ đi và cảm giác trọng lực cùng nhiệt độ không rõ ràng là bởi vì chất lỏng màu đỏ nhạt ngập trong quan tài.

Cỗ quan tài được mở ở phần lưng con ong và Shokuhou thấy cô không thấy khó thở mặc dù hoàn toàn đắm mình trong chất lỏng nhớp nháp.

Cô nghe thấy tiếng sủi bọt và giọng nói dao động của Mitsuari phát ra từ bên ngoài bề mặt chất lỏng kì lạ.

“Cô đúng là tuyệt thật.”

Không có dấu hiệu khen ngợi trong giọng nói của cô ta.

“Sau tất cả những chuẩn bị đó và thậm chí còn có vài trùng hợp có lợi cho tôi vậy mà tôi chỉ có thể làm cô bất tỉnh. Và cô còn tỉnh lại chỉ trong ba giây sau đó nữa. Nếu cô tỉnh lại sớm hơn, chắc tôi sẽ nắm tóc cô và đánh cô lần nữa rồi.”

“…”

“Nhưng nó đã kết thúc rồi.”

Với âm thanh sủi bọt, hai tay của Mitsuari chìm vào chất lỏng đỏ.

Chúng vươn tới những bộ phận khác nhau của cơ thể Shokuhou. Chúng kéo áo khoác của cô lên và thậm chí còn chạm xuống dưới váy cô, nhưng Số 5 đã không còn sức để cử động.

Lí do rất đơn giản.

“Chết tiệt, mấy ngón tay của mình ngứa kinh. Mình hiểu tại sao chất lỏng tiến hành lại cần tác dụng gây tê nhẹ, nhưng sao nó có thể xuyên qua bộ đồ của mình chứ?”

Mitsuari đang gắn dây điện cực y tế vào Shokuhou.

Việc dìm cô vào chất lỏng tiến hành ngăn cơ thể và tâm trí cô chống cự lại và những chiếc điện cực sẽ đưa ra mệnh lệnh cụ thể để rút sức mạnh của cô.

Nếu chỉ riêng điều đó là cách cỗ máy được dùng để sản xuất Mental Out một cách nhân tạo, nó có thể phần nào được gọi là thành công rồi.

Nhưng Mitsuari lại có ý định khác.

Cô ta sẽ theo dõi chính xác cách Shokuhou sử dụng tám ngàn thiết bị đầu ra nhằm thu thập công thức chi tiết của việc điều khiển tâm trí người khác. Nếu gửi công thức đó vào lại cỗ máy, cô sẽ tái tạo sức mạnh của Số 5 bằng công nghệ công nghiệp thuần túy.

Và sức mạnh cướp được đó sẽ được dùng để xóa sạch kí ức của Shokuhou với Kamijou Touma.

Sức mạnh của cô sẽ nghiền nát cốt lõi của chính cô.

“Xong.”

Cuối cùng, Mitsuari bỏ tay ra khỏi chất lỏng màu đỏ nhớp nháp.

Từ ngữ mãn nguyện đó đủ để Shokuhou dần nhận ra chuyện gì đang xảy đến với cô.

“Giờ thì, đã đến lúc kết thúc cuộc trả thù lố bịch này rồi. Cô sẽ mất mọi thứ, mọi kí ức sẽ bị thay đổi, và không còn gì để chứng minh những ngày đó có tồn tại. Kí ức duy nhất sẽ vẫn ở lại trong tim tôi. Dù sao thì, hộp kho báu được tạo ra để cất giữ mà.”

“…”

Cô ta nói đúng.

Shokuhou Misaki đã thua.

Và sự thua cuộc đó có nghĩa là lựa chọn duy nhất của cô là mất đi mọi thứ và sống một cuộc đời trống rỗng khi thậm chí còn không biết mình đã mất đi thứ gì.

Phải.

Nếu như cô và Mitsuari là hai người duy nhất trong thế giới này thì sẽ là vậy.

“Thật là, không thể tin nổi mà."

Cô không chắc lời nói của mình có thực sự chạm đến Mitsuari bên ngoài bề mặt chất lỏng đó hay không, nhưng cô gái kia có lẽ có thể đọc được gì đó từ biểu hiện và cử động môi của cô.

“Luôn là những lúc như thế này. Mọi người có thể nói đây là thế bí và ngay cả người trong câu nói đấy cũng chấp nhận thất bại của mình, nhưng rồi ai đó xuất hiện và từ chối chấp nhận sự thất bại đó.”

“Cô…đang nói cái gì vậy?”

“Cô không biết sao?”

Cô gái bên trong chất lỏng không thể cử động tay hay chân, nhưng thứ gì đó nổi lên từ ngực cô. Nó là chiếc còi cấp cứu màu bạc rẻ tiền gắn với một sợi ruy băng mỏng.

Cho dù cô có thể đưa nó tới miệng, nó cũng sẽ không tạo ra âm thanh nào bên trong thứ chất lỏng này.

Và cho dù nó có tạo ra được âm thanh, nó cũng sẽ không chạm đến bất cứ ai.

Cô biết điều đó, nhưng cô vẫn đặt đôi môi nhỏ nhắn lên vật liên kết với quá khứ ấy.

Cô vẫn nhớ những lời của chàng trai ấy.

“Dùng nó nếu như em gặp rắc rối. Nó có thể cho anh nhiều cơ hội hơn để cứu em.”

Mặc dù cơn đau râm ran chạm đến đầu lưỡi, cô vẫn mỉm cười bên trong cỗ quan tài đó.

“Có lẽ cô sẽ không nhận ra vật này vì anh ấy đã không kịp đến chỗ cô. Vào những lúc như thế này, khi một cô gái đang đối mặt với tai họa của mình và đã quên cả việc khóc, ai đó sẽ luôn xông đến vì họ.”

Mặt của Mitsuari biến dạng đến mức ngạc nhiên là nó không tạo ra bất kì tiếng động nào.

“Sẽ không có sự giúp đỡ nào đâu.”

“Có, có đấy☆”

“Không có chuyện đó đâu! Anh ấy không có thông tin nào để dẫn anh ấy đến đây đâu!! Hơn nữa, anh ấy đã hoàn toàn mất đi kí ức mà ngay cả sức mạnh của chúng ta cũng không thể làm được gì, cho nên anh ấy không biết Mitsuari Ayu hay Shokuhou Misaki là ai cả. Anh ấy không nhớ chúng ta! Anh ấy thậm chí còn không biết được mặt chúng ta!! Vì thế…!!!!!”

“Tuy nhiên, anh ấy sẽ đến.” Shokuhou nói. “Nó chẳng liên quan gì đến việc anh ấy có biết người đó hay không. Không quan trọng là anh ấy có nhận được gì và anh ấy có cần phải học một khóa học chính quy về điềm báo hay không.”

Cậu không có năng lực thể chất đặc biệt.

Cậu không có sự thông minh hay kĩ năng của một thiên tài siêu phàm.

Cậu không có vận mệnh cần thiết để điều hành một quốc gia.

Cậu không có khả năng suy luận để giải quyết bất kì vụ việc nào từ chiếc ghế dễ dàng của mình.

Cậu không có sắc đẹp để hủy hoại một đất nước bằng một nụ cười.

Cậu không có quyền lực chính trị để thay đổi lịch sử bằng một cái búng tay.

Cậu không có sức mạnh không tưởng của một Level 5.

Nhưng…

Tuy nhiên…

“Anh ấy là người hùng của tôi.”

Shokuhou nhìn thẳng lên khuôn mặt dao động bên ngoài mặt nước.

Cô chắc chắn rằng không phải chỉ là do chất lỏng và thuốc tê mới khiến cho khuôn mặt đó dao động.

“Tôi không quan tâm người khác nghĩ về anh ấy như thế nào. Anh ấy cũng có thể là người hùng của người khác. Sự công chính của anh ấy có tính xác thực thế nào cũng không quan trọng. Nhưng không có điều gì thay đổi được việc anh ấy có năng lực làm người hùng cá nhân của tôi. …Vậy nên anh ấy sẽ đến. Cho dù anh ấy quên hết mọi thứ và cho dù ai khác đang mỉm cười bên cạnh anh ấy thì chỉ duy nhất lần này, nó là lượt của tôi☆”

“Anh ấy không tới đâu.” Mitsuari lẩm bẩm.

Một giây sau, hai cánh tay lao vào chất lỏng màu đỏ nhớp nháp với sự bùng nổ của bọt bong bóng.

“Anh ấy sẽ không tới. Anh ấy sẽ không xuất hiện như thế đâu! Dù sao thì…anh ấy đã không đến được chỗ tôi. Anh ấy đã không theo kịp tôi. Anh ấy đã không đến kịp chỗ tôi!! Làm người hùng của chúng ta không biến anh ấy thành toàn năng. Nếu không đúng điều kiện, anh ấy sẽ không xuất hiện. Bởi vì cô đã cản trở nên người hùng của tôi mới không thể xuất hiện được đấy!!”

Hai cánh tay mỏng manh quấn quanh cổ Shokuhou.

Chúng siết lại bằng thứ sức mạnh không tưởng.

“Ặc…gh…!?”

ra.

Cô ta cố chặn hơi thở của Shokuhou cho dù việc đó sẽ hủy hoại toàn bộ kế hoạch của cô ta.

Cô ta muốn cô cảm nhận sự đau đớn giống như những gì cô ta đã từng cảm nhận khi chìm vào vùng nước tối trong khi vẫn chờ chàng trai đó đến.

Cô ta bóp nghẹt cô gái có vẻ lộng lẫy trên khuôn mặt kia.

Sợi ruy băng mỏng quanh cổ Shokuhou đứt dây và vật liên kết với quá khứ đó rời khỏi miệng cô.

Chiếc còi màu bạc rẻ tiền ấy chính là biểu tượng sự kết nối của cô với chàng trai đó. Nó nổi lên qua lớp chất lỏng.

“Cô sẽ không được cứu! Sẽ không có sự giúp đỡ nào đâu! Nó sẽ không đến kịp đâu!! Cũng như tôi thôi. Cũng giống như tôi mất hết mọi thứ thôi. Con đường duy nhất dành cho cô là bị hủy diệt trong khi chờ đợi người sẽ không bao giờ đến!!”

“Vậy thì…”

Với những mạch máu vùng cổ bị siết chặt và hơi nóng ép lên toàn bộ đầu, Shokuhou gắng thốt ra thứ chỉ vừa đủ được xem là giọng nói.

Và cô nói nó.

“Đó…là…ai…?”

“……………………………………………………………………………………………………………………………………………”

Áp lực trên cổ cô biến mất.

Với hai tay vẫn nhúng vào chất lỏng đỏ, Mitsuari quay đầu lại để nhìn vào thứ gì đó.

Không.

Vào ai đó.

“Không thể nào.”

“Sao lại không?”

“Bởi vì đây là Quận 21. Nó rất xa Quận 7 và không ai sẽ đi dạo đến một nhà máy điện không người cả!”

“Tôi đã làm thế đấy.”

“Cả hai ta đều đã biến mất khỏi kí ức của anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đến cứu cô, và đáng lẽ anh ấy không đời nào lại biết về chuyện này hay thậm chí là tưởng tượng nó có thể xảy ra!!”

“Anh ấy không cần phải bắt đầu ngay từ đầu. Việc anh ấy xuất hiện giữa chừng để cứu ai đó cũng không phải là điều bất thường.”

“Anh ấy đã không đến kịp chỗ tôi. Anh ấy đã không đến bởi vì anh ấy đã mất manh mối duy nhất.”

“Nhưng…”

“Nhưng…”

“Anh ấy không chỉ có vậy thôi đâu.”

“Nhưng tại sao… Tại sao lần này anh ấy lại tới kịp chứứứứứứứứứứứứứứứứứứứứứ!?”

Một tiếng động lớn bùng phát và Shokuhou rõ ràng nhìn thấy khung cảnh biến dạng xung quanh Mitsuari.

Sức mạnh của họ về mặt kĩ thuật thao túng tâm trí con người bằng cách kiểm soát hơi ẩm trong não. Những thay đổi họ gây ra thường ở cấp độ vi mô và họ không thể gây ra hiện tượng vật lí nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhưng cô ta lại lật đổ giả thuyết đó bằng sự giận dữ của mình.

Hiện tượng thực tế có thể tương tự như quá trình đông khô. Trong quá trình đó, áp xuất được tăng lên bằng cách nén hơi ẩm trong không khí trong khi loại bỏ các phân tử nước nhỏ bên trong để phủ lên vật thể bằng những lỗ siêu nhỏ giống như miếng bọt biển khô. Tại đây, nó tạo ra một lãnh thổ ma quỷ sẽ khiến cho bất kì sinh vật sống nào vỡ vụn như giấy bồi khô và lãnh thổ đó bùng phát ra khắp mọi hướng từ chỗ Mitsuari.

Bụi màn hình kiểm soát từ tính chuyển sang màu trắng trong khi tạo ra tiếng lửa điện tí tách và sự thay đổi màu sắc ấy nuốt chửng toàn bộ khung cảnh.

Shokuhou chỉ được cứu là nhờ thứ chất lỏng đặc biệt của Five Over, nhưng còn người ở ngoài kia?

“…”

Cô chậm rãi nghiêng đầu và xoay sở để nhìn ra bên ngoài cỗ quan tài trong suốt.

Tầm nhìn dao động của cô nhìn thấy một chàng trai nọ với cánh tay bó bột được treo ở trên vai bằng dây đeo. Lãnh thổ ma quỷ của Mitsuari tiếp cận cậu. Bụi màn hình kiểm soát từ tính chuyển sang màu trắng tinh và màu sắc đó bắt đầu bao trùm lấy cậu.

Những gì cậu làm để đáp lại rất đơn giản.

Cậu vung cánh tay đó sang một bên.

Và nó tiếp xúc với lãnh thổ ma quỷ đó.

Lớp bó bột vỡ tan, tay phải cậu hiện ra, và cuộc tấn công vô vọng đó bị xóa bỏ ngay lập tức.

Đó là dấu hiệu chàng thiếu niên đầu nhọn tên Kamijou Touma đã quay lại.

Nhiều khả năng, cậu không biết gì cả.

Cậu không biết chuyện gì đang diễn ra ở đó, những người liên quan là ai, hay cảm xúc dẫn tới tất cả chuyện này là gì.

“Dùng nó nếu như em gặp rắc rối. Nó có thể cho anh nhiều cơ hội hơn để cứu em.”

Cậu thậm chí sẽ không nhớ về lời hứa nhỏ bé mà cậu đã từng nói khi đưa cho cô chiếc còi cấp cứu màu bạc rẻ tiền đó. Cậu cũng sẽ không nhớ về người đã dựa dẫm quá nhiều vào lời hứa bé nhỏ ấy.

Tuy nhiên, cậu vẫn sẽ cứu cô.

Cậu sẽ không bao giờ bỏ mặc một cô gái đang đau khổ trước mắt cậu.

“…”

Shokuhou nhìn thấy đôi môi của Mitsuari mấp máy từ "tại sao".

Cô ta là cô gái mà cậu đã không đến kịp lúc. Đây là cảnh tượng mà cô ta đã chờ rất, rất lâu mới nhìn thấy. Và Shokuhou cảm giác như cô thực sự đã nghe thấy những gì cô gái kia nói khi cô nhìn cảnh tượng này theo quan điểm của kẻ địch.

(Mình đã được cứu đủ rồi.)

Đó là suy nghĩ thật lòng của Shokuhou vào thời điểm ấy.

Và vì vậy…

“Đây là bài tập về nhà của cô.”

Cô không thương tiếc nói như thể để đẩy sự run rẩy trở lại cô gái kia.

“Nhận sự giúp đỡ của anh ấy đi. Nhận đủ sự giúp đỡ của anh ấy để cô thực sự chấp nhận nó lần này đi.”

Một khoảnh khắc sau, một trận đụng độ xảy

Truyện Chữ Hay