Phần 1
Hamazura Shiage đã từng chiến đấu với một vũ khí đặc biệt để bảo vệ Fremea Seivelun.
Tên nó là Five Over, Model Case Railgun.
Thứ vũ khí đó đã được xây dựng để tái tạo Railgun của Level 5 Số 3 của Thành Phố Học Viện bằng công nghệ công nghiệp thuần túy và để cung cấp sức mạnh và độ chính xác lớn hơn so với nguyên bản.
Khi Hamazura chiến đấu với nó, nó là một loại powered suit và do đó cần ai đó điều khiển nó. Tuy nó đã sử dụng kiểm soát điện tử cấp độ cao, thế nhưng nó vẫn cần não người để điều khiển như là một thứ vũ khí. Cỗ máy khi đó đã phụ thuộc vào con người.
Nhưng báo cáo đã nói về một mô hình tương tự không sử dụng phi công khi được thả xuống Baggage City. Vào thời điểm đó, nó là một thứ vũ khí hoàn toàn không có người lái. Nói thì đơn giản, thế nhưng sự thay đổi đó yêu cầu phải sửa đổi phần khung sườn của vũ khí.
Họ đã hoàn thành điều đó trong vòng chưa đầy một tháng.
“Họ” đây là Thành Phố Học Viện, thành phố đã tập trung mọi dạng công nghệ tiên tiến.
Những nghiên cứu ẩn giấu sâu bên trong cái thành phố ấy có thể lật đổ dự kiến của con người trong quãng thời gian cực kì ngắn, giống như vi khuẩn liên tục trải qua đột biến này đến đột biến khác vậy.
Phần 2
Kamijou nghe thấy một tiếng điện tử trước khi nghe thấy một giọng tổng hợp nữ tính.
“Bắt đầu quét sinh trắc để tìm kiếm Othinus và Kamijou Touma. Bất cứ yếu tố can thiệp nào đều sẽ bị tiêu diệt. Tất cả dân thường, vui lòng thể hiện ý định giải giới của mình ngay lập tức.”
Kamijou ban đầu cho rằng giọng nói phát ra từ những vũ khí bay lượn trên không, nhưng lại không phải vậy. Nguồn gốc của giọng nói thấp hơn rất nhiều. Nó đang phát từ phần bề mặt ở đằng xa.
“Thứ đó đang phát ra từ những cái loa cảnh báo trên những chiếc xe tăng đó. Chúng bị hack rồi à?”
“Nếu các người không thể hiện ý định giải giới, các người sẽ bị tiêu diệt bất kể lí do là gì. Nhắc lại, bắt đầu quét sinh trắc học để…”
Có khoảng 150 Five Over dừng lại trên bầu trời màu trắng. Chừng một nửa trong số chúng đang đáp xuống bề mặt.
Những binh sĩ đã tháo chạy khỏi những chiếc xe tăng bốc cháy có thể được nhìn thấy đang giơ tay lên, nằm xuống đất, và đặt tay ra phía sau đầu. Những con bọ ngựa chất liệu tổng hợp vượt qua họ. Có thể những chiếc xe tăng đã gây cản trở máy quét bởi vì một trong những khối thép 70 tấn thỉnh thoảng lại bị thổi bay như hộp sô cô la rỗng.
Khi Kamijou nhìn chằm chằm ngây người vào cảnh tượng đó, cậu cảm nhận thấy một nắm tay mạnh mẽ trên vai mình.
Đó là những người lính Mĩ đã biến mất vào khung cảnh bằng bộ đồ đi săn màu trắng của mình.
“Này! Tôi tưởng cậu đã nói xong chuyện này với ngài tổng thống rồi cơ mà. Tại sao Thành Phố Học Viện lại tấn công những chiếc xe tăng đó chứ!?”
Người lính nữ trợn mắt hét vào tai cậu, vậy nên cậu hét trả lại.
“Chúng trông giống như ở bên phe tôi à!? Có thể tôi sống ở Thành Phố Học Viện, nhưng tôi chỉ là một học sinh trung học thôi!”
“Thôi phàn nàn và suy nghĩ hợp lí đi.” Othinus nói. “Nếu lời cảnh báo nực cười đó là chính xác, mục tiêu của chúng là tên này và ta. Chỉ cần các ngươi bỏ vũ khí xuống, bọn chúng sẽ không tiêu diệt các ngươi. Các ngươi có thể làm thế không?”
“Bọn tôi không được phép bị bắt làm tù binh bất kể hoàn cảnh hay tình huống thế nào đi nữa. Nếu bọn tôi bị bắt, bọn tôi sẽ chết. Bọn tôi có một viên đạn trong túi áo để làm ‘bùa bảo vệ’ nhằm tránh bị bắt.”
“Vậy thì chúng ta nên hợp tác với nhau. Hắn ta sẽ cho các ngươi thông tin về Thành Phố Học Viện, vậy nên các ngươi hãy cho bọn ta biết cách sống sót khỏi chuyện này.”
Othinus nhận một tiếng tặc lưỡi lớn đáp lại.
Sau khi bị những người khác bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình, Kamijou đưa ra một câu trả lời lúng túng.
“Tôi đã từng ngồi trên chúng vài lần, nhưng máy bay siêu thanh của Thành Phố Học Viện có thể mang theo quân trang và nhân lực đi khắp thế giới ở vận tốc 7000 km/h. Họ có thể gửi loại hỏa lực như vậy đến phía bên kia trái đất chỉ trong một vài giờ. Họ sử dụng chúng để phủ những chiếc dù khắp bầu trời trong Thế Chiến III và Baggage City.”
“Nghe cứ như thứ sẽ làm Công Ti tức điên vậy. Còn mấy con bọ ngựa đó là sao?”
“Tôi đã nhìn thấy vài con còn sót lại xung quanh Baggage City trước khi chúng được thu hồi. Chúng có chữ Five Over bên trên và, khó tin là, mỗi con có sức mạnh của một siêu pháo điện từ railgun và chúng có thể bắn như khẩu Gatling. Những đòn tấn công của chúng ngang ngửa hoặc mạnh hơn đòn tấn công nổi tiếng của Số 3 và chúng có thể bắn hàng ngàn phát mỗi phút, vậy nên chúng có thể cắt một con tàu Aegis ra làm đôi.”
Những binh sĩ mặc đồ đi săn nhìn lên trời khi họ nghe thấy lời giải thích giống như nó được viết bằng bút chì bên cạnh một đứa trẻ vẽ về một siêu vũ khí. Mối đe dọa có vẻ ngớ ngẩn đó đang chặn kín bầu trời và họ chỉ có thể nguyền rủa chúa trời trong tim mình.
“Tại sao Thành Phố Học Viện lại tấn công quân bọn tôi chứ? Chuyện nội bộ của họ tuy đúng là lộn xộn không rõ ràng, nhưng mà họ cũng muốn đánh bại Othinus giống như bọn tôi, đúng không?”
“Nhưng Thành Phố Học Viện tham qua vào liên quân quốc tế à? Với tôi thì có vẻ họ đã tự mình hành động trong trận chiến ở Vịnh Tokyo.”
Dù vậy, ngay cả Kamijou cũng không thể nói Thành Phố Học Viện đang làm gì.
Thay vì hành quyết Othinus, họ sẽ bắt cô giống như Fräulein Kreutune à? Hay là họ chỉ đơn giản là không tin phần còn lại của thế giới có đủ sức mạnh để giết Othinus?
Trong cái địa ngục vô tận ấy, Kamijou đã nhìn thấy một thế giới nơi Thành Phố Học Viện đã bị đánh bại và mọi người trong thành phố đều đang chết đói.
Đó thể là viễn cảnh thuận tiện được tạo ra bởi Othinus, nhưng việc cái thành phố ấy không thể tự lo liệu về lương thực và tài nguyên là điều tương đối chính xác.
Thành Phố Học Viện đang cố làm gì trong khi mạo hiểm với cái tương lai vô vọng ấy?
“Có một chuyện khác làm ta chú ý.” Othinus thêm vào. “Ta không biết máy quét của những Five Over này hoạt động tốt cỡ nào, nhưng tại sao chúng lại đặc biệt quét khu vực này chứ? Nếu bọn chúng đã định vị chúng ta bằng vệ tinh, chúng sẽ mặc kệ những chiếc xe tăng đó mà đến thẳng đây luôn.”
“Hm? Tôi tưởng chúng quét khắp nơi vì không biết chúng ta ở đâu chứ.”
“Nếu chúng không biết chúng ta ở đâu, chúng sẽ không thu hẹp nó thành chỗ đồng bằng này. Chúng có vài thông tin tổng quát bảo rằng chúng ta đang ở trong khu vực này, nhưng chúng lại không có tọa độ chính xác. Thông tin mơ hồ ấy chắc phải đến từ đâu đó.”
Một trong những bộ đồ đi săn giống như yeti lay động không tự nhiên.
Nó trông như thái độ vụng về của một linh vật địa phương sau khi dự án nào đó thất bại.
“Đừng có nói đường truyền của quân đội Mĩ đã bị xâm nhập đấy. Đúng là bọn tôi đã giấu vị trí của mình với trưởng nhóm tác chiến và tổng thống để tăng thêm tính bí mật. Đơn vị đánh lạc hướng còn không biết bọn tôi ở đây nữa ấy chứ.”
Othinus búng ngón tay, tạo dấu khẩu súng bừng ngón cái và ngón trỏ của mình, rồi chỉ nó vào bộ đồ đi săn.
“Bây giờ các ngươi nợ bọn ta một lần đấy.”
“Cái gì!? Nếu không phải vì cô thì chẳng có chuyện nào trong những chuyện này xảy ra đâu, đồ khủng bố!!”
Kamijou cố gắng làm dịu hai người kia và cả hai túm lấy cổ áo cậu. Cuộc sống đúng là thứ khó khăn với mọi ngành nghề.
“D-dù sao thì, điều này có nghĩa các Five Over biết là phải kiểm tra khu vực này nhưng lại chưa định vị được vị trí của chúng ta. Chúng ta sẽ ổn nếu trốn đi bây giờ. Chúng ta có thể tránh được việc cơ thể bị biến thành miếng bọt biển bởi trận mưa thép.”
Sau khi tổng hợp tình hình, cuộc chiến cuối cùng cũng dịu xuống.
“Tranh cãi sẽ không giúp được gì.” bộ đồ đi săn nói. “Đi ra khỏi đây rồi làm bất kì điều gì chúng ta có thể thôi.”
Kẻ địch của họ lần này hoàn toàn là những vũ khí không người lái.
Cảm xúc cá nhân và những cuộc thảo luận về ưu nhược tổng thể sẽ không có tác dụng ở đây.
Phần 3
Với những binh sĩ mặc đồ đi săn giống yeti dẫn đầu, Kamijou băng qua cánh đồng tuyết trong khi cho Othinus mượn vai. Họ đang di chuyển ra xa điểm đích, nhưng thoát khỏi 150 Five Over được ưu tiên trước.
“Chuyện này chả tốt đẹp gì cả. Một khi những thứ đó bắt đầu nã súng thì chúng ta sẽ toi đời hết.”
Một trong những con yeti lớn lên tiếng, nhưng Kamijou lại không thể hiểu thứ tiếng Anh chứa nhiều tiếng lóng đến thế.
“Mọi người có biết Đan Mạch chỉ cao 150 mét so với mặt nước biển không? Toàn bộ nơi này phẳng như tấm bảng. Chúng ta chẳng thể dùng thứ gì để che chắn đâu.”
“Jaguar, tôi không nghĩ bất kì ai cũng có thể hiểu được anh nếu không sống trong một căn hộ Brooklyn xuống cấp nửa năm. Vì lí do nào đó, người Nhật hài lòng với chế độ đào tạo tiếng Anh vớ vẩn của mình, vậy nên kì vọng cậu ta sẽ hiểu là có hơi quá đấy.”
“Rốp rốp rốp. Và ai mới nói ‘phẳng như tấm bảng’ đấy? Rốp rốp rốp.”
“Đừng có nói to chữ ‘rốp rốp’ nữa, đồ đàn bà ngực phẳng siêu nhạy cảm! Tôi hiểu cô đã đọc cả đống truyện tranh để có chuyện nói với đứa cháu gái của mình, nhưng mà chả được gì đâu!!”
“ ‘Ngực phẳng’? Tôi thấy ai đó muốn chết rồi đây. Rồi anh sẽ thấy địa ngục trên máy bay lúc trở về.”
Những con yeti mặc đồ đi săn đang cằn nhằn qua lại. Kamijou quay qua chỗ Othinus, nhưng cô chỉ thở dài bực tức. Có vẻ cô không có ý định phiên dịch.
Cánh đồng tuyết vẫn tiếp tục trải rộng ra xa giống như những gì mắt có thể thấy và những bộ đồ đi săn đang cố đi càng xa càng tốt trong khi ẩn bên trong rừng cây lá kim.
Kamijou và Othinus theo chân họ vào khu rừng.
Giọng nói tổng hợp của Five Over vẫn phát ra từ những chiếc loa cảnh báo trên xe tăng bị hack.
“Bắt đầu quét sinh trắc.”
Ngay khi họ bắt đầu nín thở, những cây lá kim liền bị đốn hạ bởi sức mạnh ghê gớm.
Thay vì một chuỗi những tiếng động riêng lẽ, một vòng xoáy tiếng ồn lớn đánh vào màng nhĩ của họ. Ngay lúc họ nằm xuống đất do kinh ngạc, những cái cây dày hơn eo của Kamijou bị cắt đứt như máy xén cỏ đang cắt qua đám cỏ dại. Những mảnh vỡ sắc nhọn giống như bút chì gãy làm đôi trút xuống. Kamijou nằm lên người Othinus để bảo vệ cô và cơn đau thiêu đốt đâm vào lưng cậu.
Cậu nhăn nhó và hét lên giữa tiếng ồn ào.
“Chúng đã tìm thấy chúng ta rồi!!”
“Nhưng chúng ta không thể dừng lại ở đây được! Jaguar, đừng có đánh trả. Vô ích thôi!!”
Hoảng sợ bởi tiếng nổ và gần như bị nghiền nát bởi nỗi sợ hãi của mình, Kamijou kéo Othinus dậy và bám theo lưng của những bộ đồ đi săn trong khi cúi người thấp xuống. Suốt khoảng thời gian đó, trận lũ thép theo chiều ngang vẫn tiếp tục không ngừng.
Sau một hồi, người lính nữ nhận ra một chuyện.
“Chờ đã. Chẳng có phát nào trúng chúng ta cả. Đây là những phát bắn cảnh cáo à?”
“Chúng có sức mạnh quá lớn.” Kamijou trả lời trong khi cúi người và nâng đỡ Othinus. “Đạn railgun của Số 3 tan chảy sau khi đi khoảng năm mươi mét, nhưng chúng lại đang bắn từ chỗ cách đây hàng kilomet. Khi ở quá xa, lực cản không khí có thể làm tan chảy bề mặt của những viên đạn và thay đổi quỹ đạo của nó. Nếu không thì chúng ta đã bị xé nát thành từng mảnh từ lâu rồi.”
“Nói cách khác là, chúng ta sẽ an toàn trong lúc này?”
“Không hẳn. Chúng chắc cũng đã phân tích tình hình này rồi. Thấy không, chúng đang tiếp cận cùng một lúc kìa!!”
Vài chiếc xé tuyết trên mặt đất và vài chiếc rung chuyển những chiếc cánh khổng lồ của mình để bay qua bầu trời màu trắng, nhưng tất cả đều đang tiến đến gần hơn. Chúng trông giống hệt như một đội quân côn trùng khổng lồ từ một bộ phim về thảm họa cũ. Kamijou cảm nhận thấy một sự sợ hãi còn nguyên thủy và thô sơ hơn so với chỉ đơn giản là bị truy sát bởi những vũ khí không người lái chính xác.
Họ chạy bằng toàn bộ sức lực của mình, thế nhưng họ vẫn đang di chuyển bằng chân. Họ không bao giờ có thể chơi một trò chơi công bằng với những cỗ máy Five Over có chức năng thay thế xe tăng và trực thăng chiến đấu.
Và một khi những vũ khí đó đi đến đủ gần, họ sẽ thực sự bị xé nát thành từng mảnh.
Kamijou chạy trong khi cho Othinus mượn vai mình và cậu gọi những bộ đồ đi săn dẫn đường.
“Các người cần phải đầu hàng đi! Ở với bọn tôi lâu hơn cũng chẳng có ích gì đâu!!”
“Nếu có thể thì bọn tôi đã làm rồi. Cậu có biết tại sao bọn tôi được gọi là biệt kích chứ không phải cảnh binh không? Đó là vì bọn tôi không được đăng kí số ID chính thức. Bọn tôi làm việc xuyên biên giới suốt năm, vậy nên bọn tôi không thể bị bắt làm tù binh được! Nó sẽ là vụ bê bối còn lớn hơn cả việc một thành viên CIA đào ngũ nữa!!”
“Chúng không bắt tù binh. Nếu các người giơ tay lên, chúng sẽ vượt qua các người. Đây là cơ hội để từ bỏ lòng kiêu hãnh của các người và sống sót đấy. Chúng làm câm nín năm mươi chiếc xe tăng trong vòng vài phút. Các người phải biết mức độ nguy hiểm của chuyện đó rõ hơn nhiều so với một kẻ nghiệp dư như tôi chứ!”
Khoảng cách thu hẹp lại.
Tiếng rổn rảng từ những chiếc chân co duỗi của những con côn trùng dần dần tiến lại gần.
Những bộ đồ đi săn dường như lưỡng lự một lúc, nhưng sau một tiếng tặc lưỡi lớn, họ dừng lại và giơ tay lên. Kamijou vượt qua họ và không có thời gian để ngoái lại.
“Ngươi cũng bỏ mặc ta luôn đi!” Othinus hét lên trong khi hỗ trợ bản thân bằng vai của cậu. “Ngươi chỉ bị liên lụy vì ở bên ta, vậy nên ngươi sẽ trở lại thành một người bình thường nếu bỏ ta lại đấy!!”
“Đừng có ngớ ngẩn. Cô đã nghe lời cảnh báo đó rồi đấy. Tôi đã bị xem là mục tiêu rồi. Chúng ta đang ở cùng một vị trí lúc này, vậy tôi không còn có thể quay lại được đâu!!”
Othinus quan sát Kamijou từ phía bên cạnh khi cậu hét lên trong sự tuyệt vọng và cô nhìn thấy một thứ khó tin ở đó.
Chỗ tuyết sâu đang bám lấy chân cậu, cậu đang run rẩy vì cái lạnh và nỗi sợ hãi của chính mình, cậu đang hỗ trợ thêm phần trọng lượng của Othinus, và cậu đang chạy trốn mà không quan tâm đến xung quanh.
Nhưng Kamijou Touma lại đang mỉm cười.
“Hãy tìm cách thoát khỏi đây bằng mọi giá!”
“Rồi sau đó thì sao? Ngay cả khi chúng ta xoay sở để thoát được thì một kẻ thù thậm chí còn tàn bạo hơn sẽ xuất hiện tiếp theo. Chuyện đó sẽ cứ mãi tiếp tục như thế. Chắc chắn là ngươi đã hỏi bản thân chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thực sự thoát được!”
“Tôi sẽ không trả lời câu hỏi đó!! Đây là cuộc đời của cô, vậy nên cô hãy quyết định đi!!”
Răng cậu nghiến lại khi cậu hét lên.
“Cô sẽ lấy lại con mắt từ giếng nước đó, xóa bỏ toàn bộ sức mạnh, giơ tay lên đầu hàng, và bù đắp toàn bộ tội lỗi của mình bằng một án tù dài hạn. Và sau khi chuyện đó kết thúc thì đó sẽ là cuộc đời của cô! Có nghĩa là cô phải tự quyết định. Cô có thể bắt đầu với một tiệm bánh hoặc tiệm hoa hay bất cứ cái gì khác!! Một khi tất cả kết thúc thì cô sẽ không còn bị tước đoạt bất cứ thứ gì dưới danh nghĩa vì thế giới hay hòa bình nữa!!”
Vừa nói, cậu vừa nhìn cô gái được gọi là Ma Thần.
Đôi gò má của cô đã nới lỏng đôi chút.
Và mặc dù vậy, vô số vũ khí chết chóc vẫn tiếp cận từ đằng sau.
Chúng đang đi đến phạm vi mà chúng chắc chắn có thể giết người bằng độ chính xác của máy móc.
Phần 4
Nhận dạng trực quan, nhận dạng dáng đi, máy quét sinh trắc, và 47 máy quét nhận dạng khác hoàn tất. Đã tổng hợp xác suất 87% và 98%. Xác nhận danh tính.
Tự phân tích súng railgun Gatling hoàn tất. Khi bắn đạn thường với vận tốc gió là 7 mét và nhiệt độ -12 độ, sai số lỗi không được phép sẽ xảy ra ở khoảng cách lớn hơn 1000 mét. Những tính toán điện tử và bắn thực nghiệm đã cho ra kết quả giống hệt nhau. Thay đổi bảng thông số và chia sẻ thông qua mạng lưới.
Khoảng cách đến mục tiêu: 1208 mét.
Khoảng thời gian cho đến khi phạm vi tất sát được thay đổi: 10 giây.
“Ây chà… Giờ thì, xem nào. Mình đã xâm nhập vào hệ thống chưa nhỉ?”
Phát hiện định dạng gói dữ liệu bất hợp pháp.
Quét đường xâm nhập…thất bại. Kích hoạt hệ thống phụ…thất bại. Chia sẻ việc thanh lọc hệ thống…thất bại. Đánh giá về mối đe dọa chung: 0. Hệ thống đã hết lỗiiiii
? ???
Ksssssssssssssssssshhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!
“Được rồi, giờ thì đến lúc xử tên ngốc đó rồi!!”
Phần 5
Nhóm Five Over vây lấy Kamijou và Othinus cùng một lúc.
Vài cái đến từ bầu trời màu trắng còn những cái khác thì xé xuyên qua nhóm người đằng sau họ. Bất cứ thứ gì nằm trong phạm vi, từ con người đến tên lửa không đối đất di chuyển ở vận tốc Mach 4, đều có thể bị bắn hạ bằng độ chính xác cực cao. Hai người họ bị nhắm bởi “những cánh tay" to lớn kiêm những nòng siêu pháo điện từ railgun Gatling được sử dụng để xé tan con mồi của mình thành từng mảnh.
Trong khoảnh khắc đó, một Five Over trên không trung mất thăng bằng. Sau đó, toàn bộ những vũ khí tiên tiến lấp đầy bầu trời bắt đầu va chạm nhau, từ cái này đến cái khác. Vài cái thậm chí còn va chạm với những mẫu dưới đất.
“Chết tiệt! Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ!?”
Kamijou cúi người xuống trong khi ôm lấy Othinus. Khi cậu làm vậy, mối nguy hiểm trút xuống như trận mưa thiên thạch xé nát tuyết và đất xung quanh. Rồi sau đó cậu nghe thấy vài tiếng nổ.
Cuối cùng, hỗn loạn lắng xuống.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Mặc dù đã bao vây họ từ nơi chỉ cách có năm mét, những nòng pháo của Five Over vẫn không phun ra trận mưa thép. Đúng ra thì, những vũ khí đó đáng ra phải là những thứ hoàn toàn vô cảm.
Tuy nhiên, có một trật tự rõ ràng đối với tất cả bọn chúng.
Những con côn trùng bao phủ cánh đồng tuyết đều nghiêng đầu như thể đang tập trung vào một cỗ máy đặc biệt.
Từ phía trên, đội hình của chúng có thể trông như một bông hoa khổng lồ kì lạ.
Kamijou nghe thấy một tiếng rổn rảng lớn khi ai đó bước lên đầu của “con chúa”, cỗ máy nhận được sự chú ý của toàn bộ những cỗ máy còn lại.
“Cái gì?”
Cô gái thấp bé với mái tóc nâu ngắn và cô mặc chiếc áo len trông có vẻ đắt tiền bên ngoài bộ đồng phục trường trung học Tokiwadai.
Quan trọng hơn, đây là Level 5 mà những cỗ máy Five Over đã mô phỏng.
“Misaka!?”
“Nói cho mà biết, tôi sẽ không gia nhập phe anh chẳng vì lí do gì đâu. Tôi không phải là đứa con gái tùy tiện đến thế.”
Cô ấy lãnh đạm nói và duỗi tay ra để chỉ vào đội quân mà cô ấy vừa biến thành của riêng.
“Tôi đã hack toàn bộ chỗ hỏa lực này rồi. Nếu anh không muốn chết ở đây thì hãy đánh bại tôi rồi đi tiếp.”
“…”
Kamijou hạ Othinus xuống mặt đất đầy tuyết và siết nắm tay phải của mình một lần nữa.
Vừa chuẩn bị đối đầu với Level 5 Số 3 trong khi bị bao vây bởi 150 Five Over, cậu vừa lặng lẽ hỏi một câu.
“…Cô giận đấy à?”
“Phải, một chút! Anh trở thành gián điệp cho Gremlin từ khi nào thế hả!?”