Toaru Majutsu no Index

chương 14: v.s "cảnh sát của vũ đài phía trước" — round_06.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Mọi người có thể đã quên, nhưng Kamijou và Othinus đã đi bộ trên tuyết để mua bình điện thay thế từ trạm xăng do chiếc xe tải mà họ đang đi quá giang đã chết máy trong cái lạnh.

“Đáng sợ thật đấy! Đầu tiên là có thiên thạch, sau đó là vụ va chạm UFO, và giờ thì lại có một cái bóng khổng lồ ở phía đằng xa! Đó là loại siêu vũ khí cổ đại nào đó à? Những bí ẩn của thế giới đã quyết định tập trung ở Đan Mạch hôm nay sao!?”

Người lái xe gần như tè ra quần, nhưng ông ta không thể thoát nếu chiếc xe không hoạt động. Dù tốt hơn hay tệ hơn, điều đó có nghĩa là ông ta vẫn tiếp tục chờ đợi mà không bỏ rơi những người đi nhờ xe.

Tại một thời điểm nào đó, món bánh mì mứt từ trạm xăng đã kết thúc trong bụng của người tài xế kích động. Có thể ông ta muốn có chất đường để não bộ tiếp tục hoạt động.

Điều này đã khiến Othinus tức giận đến mức hành động bạo lực, nhưng Kamijou đã kiềm chế cô thành công. Cô có vẻ không nhận thức được rằng những người đi nhờ xe có vị trí thấp hơn những người cho họ đi nhờ.

Cuối cùng, họ đã đến thành phố Billund ở trung tâm bán đảo.

Kế hoạch là tìm một chiếc xe khác ở đó, nhưng điều đó trông không khả quan lắm.

“Không ổn rồi.” Kamijou lẩm bẩm. “Mọi người quanh đây trông nguy hiểm quá. Giống như là những lực lượng đặc biệt trong phim Hollywood vậy. Đây là quân đội Mĩ à?”

“Ta sẽ nói nó là quân đội Đan Mạch hành động như Mĩ. Bọn chúng đã dựng những điểm kiểm tra trên mọi con đường chính, vậy nên quá giang xe sẽ không dễ dàng đâu.”

“Mà này, còn bao xa nữa mới tới giếng nước đặt con mắt của cô vậy?”

“Chúng ta còn đúng một trăm kilomet nữa mới tới Lâu Đài Egeskov. Trừ khi ngươi có thể chạy marathon, còn không thì nhiêu đó là quá xa để đôi chân con người có thể đi hết."

Người Nhật đôi khi được nói là đang sống trong những chuồng thỏ, vậy nên đi bộ 100 mét qua tuyết là quá xa đối với trải nghiệm bình thường của Kamijou. Chưa kể cậu còn đang sống trong Thành Phố Học Viện, nơi mọi thứ được nhồi nhét với nhau, và người bỏ xe lửa để đi bộ thậm chí hai hay ba kilomet từ nhà quả thật rất đáng khen ngợi.

“Ở lại đây cũng chẳng có lợi gì cho chúng ta cả.” Othinus nói. “Chúng ta cần phải bắt đầu đi tới Fredericia. Nó là một thành phố lớn cách đây năm mươi kilomet về phía đông. Lâu Đài Egeskov nằm trên đảo Funen, và chúng ta cần phải băng qua cây cầu trong thành phố ấy nếu đi bằng đường bộ.”

“Nhưng điều đó có nghĩa là…”

“Ta không biết liệu bọn chúng có tìm ra mục đích của chúng ta không, nhưng con đường này cũng dẫn đến đảo Zealand chứa thủ đô Copenhagen. Chúng ta đã bị nhìn thấy trên bán đảo, vì vậy chúng ta nên cho rằng bọn chúng đang phong tỏa con đường đó.”

Kamijou ôm đầu trong hai tay, nhưng Othinus lại trông vui vẻ.

“Càng nhiều kẻ địch xung quanh thì càng có nhiều thứ chúng ta có thể cướp từ chúng. Nếu chúng ta cuỗm một phương tiện quân sự thì chúng ta không cần phải kiểm tra vận may bằng cách đi nhờ xe nữa.”

“Và ai sẽ lái cái thứ khó sử dụng đó trên con đường tuyết trơn trượt này hả!? Cứ thử như thể nó là xe đua nhỏ đi rồi cô sẽ tông vào cây chưa đầy mười phút đấy.”

Cậu bắt đầu nghiêm túc cân nhắc việc lấy bằng lái xe máy một khi cậu trở về Thành Phố Học Viện trong khi cùng Othinus rời khỏi Billund.

Trong lúc này, họ đang đi bộ.

Họ băng qua thế giới màu trắng với cái kế hoạch cực kì mơ hồ là lẻn lên phía sau của một chiếc xe tải nếu thấy an toàn và từ từ đi qua con đường tuyết.

Đương nhiên, những kế hoạch ngày càng mơ hồ theo thời gian là dấu hiệu của điềm gở sắp đến.

Phần 2

Kamijou kiểm tra điện thoại của mình và thấy trời hiện đang âm mười hai độ.

(Tại sao bọn mình lại cố đi bộ xa thế này với quần áo mỏng manh như vậy chứ!? Mình sẽ mất một ngón tay hay tai mất!)

Mặc dù cậu bắt đầu phàn nàn với bản thân, thế nhưng điều đó thực ra là dấu hiệu cho thấy cậu đang bình tĩnh hơn đôi chút.

Cậu đã đập một hòn đá lớn lên nắm tay phải của mình, bị trật khớp vai, bị đánh ở bên đầu, rơi xuống từ trên cao, bị cành cây đâm vào đùi, và bị vướng vào một vụ nổ trạm xăng. Cậu bị thương khắp nơi và phải đang cuốc bộ, nhưng cậu đã đi gần hai trăm mét từ thành phố Hjørring ở cực bắc bán đảo. Tuy cậu đã phàn nàn về việc mặc đồng phục học sinh bên dưới cái thời tiết âm độ lạnh giá, nhưng cậu vẫn đang chịu đựng nó bằng cách này hay cách khác. Một trăm kilomet còn lại chỉ bằng nửa quãng đường họ đã đi qua. Họ đã trải qua phần tệ nhất rồi. Nếu họ cứ tiếp tục như lúc trước thì sẽ đến đích thôi.

Hoặc đó là họ ngây thơ nghĩ vậy.

Họ bị bắt gặp ngày càng thường xuyên hơn theo thời gian và vì vậy độ chính xác và tần số can thiệp từ lực lượng liên minh và Gremlin sẽ tăng lên. Chạy ngắn 100 mét hay chạy vượt chướng ngại vật 100 mét yêu cầu phải có cấp độ sức mạnh hoàn toàn khác nhau. Và nếu số màn chạy vượt chướng ngại vật bắn lên theo đường cong phương trình bậc hai, phần đường còn lại sẽ chẳng khác gì phần đường đã đi qua.

Khung cảnh xuất hiện trước mắt họ chứng tỏ điều đó khá rõ.

Họ nhìn thấy những chiếc xe tăng.

Những thứ vũ khí hoàn toàn bình thường này không phải là vũ khí tiên tiến của phe khoa học hay phe ma thuật, nhưng lại có đến năm mươi chiếc đứng chắn đường của họ.

“Này.”

Othinus bắt kịp trước tiên. Cô dừng bước khi nhìn thấy tuyết bị bắn lên không trung khi thứ gì đó đào xuống mặt đất từ bốn hay năm kilomet phía trên đầu.

“Tệ rồi. Nằm xuống đi. Khu vực tuyết này chứa đầy những loại thế hệ Mĩ 3.5 thôi. Chúng có ăng ten khổng lồ, vậy nên chúc chắc hẳn đang chia sẻ thông tin mục tiêu ở cấp độ nhất định thông qua C4I. Chúng có vẻ chưa nhận ra chúng ta, nhưng nếu chúng tiếp tục tiến tới trong khi chụp quét thì chúng sẽ dò được thân nhiệt của chúng ta đấy.”

Âm thanh đào bới mặt đất có thể nghe thấy mặc dù đang ở rất xa. Chỉ mỗi một âm thanh thôi thì sẽ không lớn gì lắm; nó chỉ đơn giản là có quá nhiều tiếng ồn.

Kamijou lo lắng cúi xuống và nói không thoải mái.

“Mĩ ư? Đó là đối thủ tiếp theo của chúng ta sao?”

“Không nhất thiết. Đan Mạch nhập khẩu rất nhiều vũ khí Mĩ và Thành Phố Học Viện đã nắm giữ vai trò lãnh đạo trong Đệ Tam Thế Chiến, vậy nên có một lượng vũ khí ‘made in USA’ dư thừa đã được đưa đến Châu Âu. Đây có thể dễ dàng là quân đội Đan Mạch đang lấy vài món đồ mượn mà bọn chúng chưa trả lại.”

“Đó thực sự không phải là vấn đề chính ở đây.” Kamijou phà ra một hơi thở trắng và nhìn vào bàn tay phải của mình. “Kẻ thù này được tạo nên từ những viên đạn thuần túy không sử dụng ma thuật hay siêu năng lực. Nói cách khác đây là kẻ thù tệ nhất để vượt qua đấy!!”

Phần 3

Vào lúc đó, Trung Sĩ Ingrid Martin đã chính xác định vị hai mục tiêu xong xuôi. Cô ta nằm trên cánh đồng tuyết trong khi mặc bộ đồ đi săn màu trắng được làm bằng cách thêm sơn bột lên đồ ngụy trang làm từ cây hạt trần, vậy nên ngay cả UAV bay phía trên đầu cũng sẽ khó tìm ra được cô ta. Người quan sát khu vực bằng mắt thường từ đằng xa sẽ gần như không có cơ hội để phát hiện ra cô ta.

Đơn vị xe tăng lớn là màn đánh lạc hướng.

Một đơn vị lớn không thể được mang ra để bị phát hiện nhanh đến vậy, vì thế tất cả xe tăng Mĩ còn lại sau Thế Chiến III đã được đưa cho quân đội Đan Mạch mượn để khuấy động khu vực. Trong khi đó, Trung Sĩ Ingrid và những người ưu tú khác sẽ chậm rãi di chuyển cùng với những chiếc xe tăng, định vị bất cứ ai cố trốn khỏi chúng “từ một góc khác”, và tiêu diệt kẻ đó.

Trong thực tế, chỉ cần thêm một tháp pháo bằng giấy bồi lên trên thiết bị xây dựng và sơn chúng để trông như đồ quân dụng cũng là đủ lắm rồi. Họ chỉ cần phải dọa mục tiêu hành động thôi.

Giọng nói của những người khác trong cùng một đơn vị biệt kích chạm đến cô ta qua máy bộ đàm.

“Đây là Lynx. Đã định vị được mục tiêu. Đang canh gác tuyến đường lửa.”

“Đây là Jaguar. Ở đây cũng vậy. Cùng với White Lion và Lynx, chúng ta đã bao vậy bọn họ từ ba điểm.”

“Đã rõ.” Trung Sĩ Ingrid nói lặng lẽ. “Tò mò chút, tại sao tôi lại là White Lion kia chứ? Có nhiều loài mèo tốt hơn mà các anh có thể chọn cơ mà. Những loại mà người ta làm thành thú nhồi bông ấy.”

“Không phải cô đã đồng ý vì sư tử con vừa mịn vừa dễ thương à?”

“Và ngay cả những con con cũng có thể cắn đứt ngón tay con người nữa. Rất hợp với cô còn gì.”

Cô ta để mắt đến mục tiêu, nhưng lại nhìn thấy đồng đội của mình ở khóe mắt và rồi cô ta gửi những suy nghĩ chết chóc về phía họ. Tuy nhiên, ngay cả cô ta cũng không thể nhìn thấy họ nếu không biết trước vị trí của họ. Có thể họ cũng giống như vậy.

Mục tiêu của họ, Kamijou Touma và Othinus, thậm chí còn chẳng nhìn đúng hướng vì hai người đó đang tập trung vào những chiếc xe tăng. Một cái bóp cò thôi là sẽ giết được hai người đó rồi.

Nhưng biết điều đó lại tạo ra một câu bình luận khó chịu từ Trung Sĩ Ingrid.

“Lãnh đạo của bọn xấu là một chuyện, nhưng không phải người kia là người hùng đã cứu Hawaii à?”

“Đây là Lynx. Cậu ta đã xóa bỏ điều đó bằng những gì cậu ta làm bây giờ rồi.”

“Chồng của chị tôi đến từ đó đấy.” cô ta nói. “Nếu chúng ta kết thúc như thế này, tôi sẽ không thể tránh khỏi một cuộc chiến với chị ấy được đâu. Chết tiệt, và tôi chỉ vừa mới thân thiện với đứa cháu gái nhút nhát của mình nữa chứ.”

“Đây là Jaguar. Mọi thứ về chúng ta đều được phân loại khi làm việc xuyên biên giới. Cứ bắt đầu nói về bữa tiệc gia định cuối tuần của cô đi rồi Công Ti sẽ chẳng vui gì đâu.”

“Tôi sợ chị tôi hơn mấy tên khốn mặc cà vạt nở nụ cười mỏng đó. Tôi chắc các anh đã biết rồi, chị tôi là bà nội trợ mạnh nhất thế giới với nắm đấm 200 kí và chị ấy còn là loại phá khóa bằng tay không nếu chị ấy không thể nhớ chuỗi mật khẩu.”

“White Lion, ngưng cung cấp thông tin cá nhân đi. Nó sẽ phá hủy mục đích của mật danh đấy.”

“Gia đình cô ta cũng hét lên với cô ta vì cái tật ăn nói vô duyên đấy. Cô ta thậm chí còn kể cho những người còn lại trong gia đình về mối tình đầu của cháu gái cô ta nữa, vậy nên anh không thể kì vọng cô ta-…”

“Jaguar, anh cũng chẳng tốt hơn gì đâu.”

Tuy nhiên, đây không phải là một bộ phim Hollywood, vậy nên những binh sĩ này không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến nhiệm vụ.

Khi họ tiếp tục quan sát, hai mục tiêu cúi xuống để che giấu bản thân. Hành động như vậy là quá thiếu suy nghĩ khi đối mặt với bộ cảm ứng của những vũ khí hiện đại, nhưng trốn là trốn. Cho dù nó chẳng đạt được thứ gì, nó cũng ám chỉ hai người đó đang có ý định chiến đấu. Dựa theo tình hình lúc này, Trung Sĩ Ingrid chỉ có thể giả định điều tệ nhất.

Nếu hai người kia mà đứng đó giơ tay lên, các binh sĩ này sẽ không cần phải bắn họ.

“Đây là White Lion. Lynx, Jaguar, chuẩn bị đi. Công việc này nhàm chán như ngày thứ hai đầu tuần trong chu kì vậy đấy. Kết thúc chuyện này rồi về nhà thôi.”

“Đây là Lynx. Đã rõ.”

“Đây là Jaguar. Đã rõ. Mà cô thực sự có thứ nữ tính như chu kì à?”

Sau khi đếm đến ba, Trung Sĩ Ingrid từ từ và lặng lẽ đứng dậy.

Cô ta chỉ cách hai mét đằng sau Kamijou Touma và Othinus.

Phần 4

Kamijou không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.

Cậu thấy bản thân không thể thở được và tầm nhìn của cậu toàn màu trắng giống như bức ảnh phơi ra ánh sáng quá lâu. Sức nóng nhanh chóng tập trung lại ở trên cổ cậu và cậu không thể di chuyển đầu mình đàng hoàng, vậy nên cậu đưa tay đến cổ và cuối cùng tìm thấy một cảm giác khô khốc.

Một cánh tay đang quấn nghẹt cổ cậu từ đằng sau.

Lúc cậu nhận ra điều đó, cậu đã mất cảm giác các chi của mình. Thay vì nghiền nát khí quản của cậu và khiến cậu không thở được, kẻ tấn công đang đặt áp lực lên động mạch cảnh nhằm ngăn máu chảy lên não cậu. Trước khi cậu có thể phản kháng lại, ý thức của cậu đã trượt vào thế giới bóng tối.

“Khốn kiếp!!”

Othinus hét về phía kẻ mặc bộ đồ đi săn màu trắng trông khá giống bộ trang phục yeti. Kẻ tấn công không ngần ngại sử dụng cơ thể của người thiếu niên bất tỉnh làm lá chắn trong khi tiếp tục giữ tay mình quanh cổ cậu.

Kẻ tấn công khá thận trọng với sức mạnh của Othinus.

Cho dù không có kiến thức chi tiết về ma thuật, những kí ức về việc quân đội và chính quyền Mĩ bị tiêu diệt ở Hawaii vẫn còn khá mới. Đó là lí do kẻ tấn công đã bắt đầu bằng việc tấn công Kamijou thay vì Othinus.

Sức mạnh của cô tuy chưa rõ, nhưng cô đang đi cùng với Kamijou Touma và do đó sẽ muốn giữ chàng thiếu niên bên cạnh mình. Đó là lí do cậu sẽ có chức năng như một chiếc lá chắn.

Vì chú ý vào chuyện đó, Othinus đứng sững lại tại chỗ, nhưng rồi tuyết bất ngờ bắn vọt vào chân cô.

Đó là một phát đạn.

Chuyện họ đã bị bao vây khiến suy nghĩ của Othinus càng thêm cứng đờ lại.

Kẻ tấn công quyết định đây là thời điểm tối ưu và luồn một tay vào trong bộ đồ đi săn. Bàn tay đó rút ra một con dao với phần lưỡi dài hơn ba mươi centimet.

Trong khi sử dụng cơ thể bất tỉnh của Kamijou Touma làm lá chắn, kẻ tấn công không ngần ngại ném con dao đó vào ngay chính giữa đầu Othinus.

Toàn bộ quá trình chỉ mất có hai mươi giây và mọi chuyện kết thúc với một tiếng động nặng nề.

Phần 5

“Ư…”

Kamijou Touma thốt lên một tiếng rên khẽ.

Cậu có thể nói cậu đang nằm gục ở đâu đó, nhưng cậu lại không biết mình đang nằm ngửa hay nằm sấp. Tâm trí cậu lộn xộn đến nỗi cậu không nghĩ cậu có thể nói mình có thắng trong trò bao búa kéo hay không.

Cậu nghe thấy ai đó đang nói chuyện ở đằng xa.

Đó là thứ tiếng Anh lưu loát và nó chứa toàn những tiếng lóng không thể tìm thấy trong sách giáo khoa. Nó cũng có thể coi như là một ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ đối với Kamijou.

“Cô đáng lẽ nên giết quách cô ta bằng con dao khi đó đi.”

“Anh quên mục đích nhiệm vụ rồi à, đầu gà? Ả Othinus này có thể sẽ tỉnh dậy lần nữa cho dù chúng ta đâm hay bắn cô ta.”

“Chúng ta vẫn chưa biết chi tiết về ‘ma thuật’ mà cô ta sử dụng ở Hawaii, nhưng ít nhất cô ta cũng cần phải suy nghĩ mới dùng được. Đó là lí do chúng ta đánh bại cô ta khi cô ta còn quá rối bời để suy nghĩ, nhưng mà giờ nghĩ lại thì nó có vẻ quá dễ dàng.”

Cậu không hề cảm nhận thấy sức nóng.

Ý thức của cậu mờ nhạt giống như cậu đang bị thiếu máu nặng và mọi thứ trước mặt cậu dường như đang ở rất xa.

“Và đó là lí do cô đánh gục cô ta bằng cán dao à?”

“Chúng ta phải đợi đến khi đường truyền hình ảnh tới tòa nhà trụ sở Liên Hiệp Quốc được dựng xong đã. Cô ta đã được kết nối đến chỗ media queen ở Hawaii.”

“Nếu chuyện này bị can thiệp thì có thể sẽ khiến cho quân của cô ta chen vào, vậy nên cũng không có gì ngạc nhiên lắm khi đường truyền an ninh phải mất một lúc mới dựng được.”

Hai bàn chân mang đôi bốt quân đội đang đi đi lại lại tới lui trước mặt cậu thành những vòng ngắn.

“Khi đường truyền dựng xong thì chúng ta mới có thể tiếp tục tiến hành mục đích nhiệm vụ. Giờ thì quay lại quá trình thôi.”

Cậu cố nhìn lên và rồi khi đó cậu mới nhận ra mình đang nằm sấp xuống.

“Báo cáo từ Baggage City rất khó tin, nhưng vì có khả năng sẽ có một kẻ giả mạo hay kẻ thế thân, chúng ta sẽ giết Othinus trước máy quay để gửi đoạn phim cho tổng thống theo thời gian thực. Một khẩu súng ngắn 45 li sẽ được dùng để chắc chắn phá hủy não và tim cô ta. Một khi cái chết của cô ta đã được xác nhận, ba chất độc khác nhau sẽ được tim vào cô ta với lượng gấp đôi liều độc. Ngoài ra, những đường gân và dây thần kinh chính của cô ta sẽ bị cắt đứt bằng dao, phần bề mặt sẽ bị dán kín bằng keo khô nhanh, và cơ thể của cô ta sẽ bị đưa tới Alaska.”

“Đừng quên lấy mẫu DNA đấy. …Với lại họ thực sự sẽ đi bảo quản cái xác à? Không phải tàn dư của nhóm cô ta sẽ xem nó như là biểu tượng hồi sinh và cố lấy lại nó sao?”

“Đây là những gì cấp trên đã quyết định, vậy nên chẳng có chỗ cho chúng ta tranh luận đâu. Nếu cơ thể bị thiêu hủy, chúng ta sẽ không có bằng chứng nếu đám tàn dư bắt đầu tuyên bố cô ta vẫn còn sống. Có thể cấp trên sợ điều đó.”

Tâm trí mơ hồ của cậu dần dần rõ hơn.

Cùng lúc đó, cậu có câu hỏi về tình hình mà cậu đã chấp nhận là chuyện bình thường này.

“Othinus…?”

Cậu cuối cùng cũng hiểu tình hình.

“Othinus đâu rồi!?”

Cậu điên cuồng cố gắng đứng dậy, nhưng một lực mạnh nhấn xuống lưng cậu và rồi cậu nghe thấy một tiếng ồn kim loại. Cậu không thể nhìn lên trên từ vị trí của mình, nhưng cậu cho rằng ai đó đang dẫm lên lưng cậu và chĩa súng vào đầu cậu.

Đôi bốt quân đội trước mặt cậu đang liên lạc với ai đó qua máy bộ đàm và thiết bị hình chữ nhật đó được ném tới trước mặt cậu.

Đôi bốt phát ra một giọng nữ nói bằng tiếng Nhật.

“Tổng thống có chuyện muốn nói với cậu.”

“…!”

Áp lực trên lưng cậu vẫn còn đó, vậy nên cậu nhoài người tới và chụp lấy chiếc máy bộ đàm trong khi vẫn nằm bò ra.

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ thiết bị.

“Tôi không biết tại sao cậu lại bắt đầu làm vậy, nhưng cậu không biết rồi chuyện thế này sẽ xảy ra à?”

Nhưng giọng nói lạnh lùng này cứ như là của một người hoàn toàn khác với người đàn ông mà cậu đã hợp tác ở Hawaii.

Cảm xúc cá nhân sẽ không đến được chỗ người đàn ông này. Nói về món nợ sẽ là vô nghĩa. Sử dụng bạo lực vì người dàn ông này không chịu lắng nghe thì sẽ chẳng đạt được gì cả. Dù sao thì, Roberto Katze đang đưa ra quyết định trong khi gánh mọi công dân Mĩ – nếu không phải thứ còn lớn hơn – trên lưng mình. Đó là một gánh nặng lớn, nhưng nó cũng hỗ trợ ông ấy bằng một thứ sức mạnh to lớn.

Đây không phải là cuộc đối thoại một - một.

Ít nhất cuộc đụng độ ý muốn này cũng là một đấu với hai trăm triệu hay thậm chí có thể là một đấu với sáu tỉ.

Mặc dù vậy, Kamijou vẫn bắt buộc phải thắng.

Cậu phải nghĩ ra một lí do để cho lượng lớn con người đó ngừng việc giết Othinus lại.

“Vì ngài chịu nói chuyện với tôi, tôi có thể cho rằng ngài ít nhất cũng có chút do dự không?”

“Tôi chỉ đang giết thời gian trong khi đường truyền hình ảnh xác nhận an ninh thôi. Có lẽ chúng ta chưa có đến mười phút đâu.”

“Tôi sẽ không để ngài giết Othinus.”

“Nếu có thể thì cậu có mười phút để giải thích lí do tôi không nên làm vậy. Vô tình, tôi có đủ lí do để giết cô ta đến mức mà tôi có thể làm một bài phát biểu ba ngày, ba đêm về nó.”

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng ấy, Kamijou liếm môi mình.

Đối phương không từ chối nói chuyện. Mặc dù điều đó chỉ là để giết thời gian trong khi cuộc hành hình được chuẩn bị, những lời của cậu vẫn có thể chạm đến người đàn ông đó.

Cậu không thể phạm bất kì sai lầm nào ở đây và cậu cảm thấy một cơn đau khó chịu trong tim mình.

“Ngài vẫn chưa biết hết mọi thứ về Othinus. Ngài biết cô ta bỏ trốn đến Đan Mạch, nhưng ngài lại không biết lí do tại sao. Nghe nè. Không phải việc Mĩ tiêu diệt tên thủ lĩnh mà không biết mục đích hay động lực của cô ta sẽ là một ý tưởng tồi à?”

“Ý cậu là nó sẽ tổn hại đến danh tiếng cảnh sát thế giới của chúng tôi à? Chuyện đó không quan trọng. Sự ổn định chắc chắn của thế giới quan trọng hơn mấy thứ danh tiếng vô hình nào đó. Cậu đã ở tại hiện trường, vậy nên dù tốt xấu gì, cậu cũng có thể nắm bắt bản chất của Gremlin tốt hơn. Nhưng phần đông của thế giới đều chẳng biết gì về điều đó cả. Cậu có biết bao nhiêu thiệt hại sẽ xảy ra từ những tin đồn chủ yếu là trên mạng không? Nếu chúng tôi không làm gì, nó sẽ phát triển thành một cuộc săn lùng phù thủy. Những tin đồn về việc một quốc gia nọ đang hỗ trợ Gremlin sẽ tăng thêm độ sai lệch và một chiến tranh mới sẽ nổ ra.”

Đó là tình hình trong mắt của Mĩ…không, trong mắt của sáu tỉ cư dân trên trái đất.

Họ không biết gì về Othinus.

Họ thậm chí còn không biết cô là nam hay nữ.

Họ lo lắng về nguy cơ gây hại đến cuộc sống của mình hơn là mạng sống của kẻ xa lạ nào đó.

“Ngài sai rồi.” Kamijou nói. “Nhưng điều đó càng làm tăng thêm lí do ngài không thể giết Othinus.”

“Ồ?”

“Giết Othinus sẽ không khiến Gremlin bình yên giải thể. Chỉ vì họ mất đi mục đích chung của mình là hoàn thành ngọn thương thì họ cũng sẽ không đi tự tử hàng loạt. Nếu không có ai tập hợp họ lại, những thành viên sẽ phân tán tứ tung. Mất đi mục đích sẽ để lại cho họ sự giận dữ to lớn và mục tiêu đầu tiên của họ sẽ là hòa bình thế giới và Mĩ, quốc gia dẫn đầu nó.”

“Chúng tôi đã sẵn sàng để tiếp tục cuộc chiến. Chúng tôi trông giống một quốc gia sẽ tha thứ cho một tên ác nhân vì sợ hãi tương lai xa xôi à?”

“Nếu ngài nghĩ cuộc chiến đó sẽ là săn lùng tàn dư của nhóm thì ngài sai lầm nghiêm trọng rồi, Ngài Tổng Thống à.” Những lời của Kamijou đâm ra. “Gremlin đã chứng minh ngay cả một siêu cường như Mĩ cũng có thể phải khuỵu gối. Thế giới đã hiểu điều đó rất rõ ở Hawaii rồi. Đúng ra thì, tôi ngạc nhiên là chưa có ai cố bắt chước họ làm thế đấy. Bây giờ, một kẻ bắt chước không phải là vấn đề lớn đến thế, nhưng lỡ như các thành viên khác của Gremlin tập hợp lại thì sao? Tôi không biết về thứ như chính trị, nhưng chắc chắn có rất nhiều người muốn đánh bại nước Mĩ. Tôi nói thế có đúng không?”

“Giữ Othinus lại cũng sẽ dẫn đến một kỉ nguyên chiến tranh giống vậy thôi.”

“Có thật thế không? Nếu ngài muốn dự đoán nơi ẩn trốn của những thành viên khác dựa vào lối cư xử của họ, ngài sẽ cần tìm hiểu những bí mật của Gremlin từ cô ta. Và chỉ cần thủ lĩnh còn sống thì sẽ chẳng có thành viên nào khác có thể tự xưng mình là kẻ đại diện mới. Việc cô ta còn sống ít nhất sẽ ngăn cản việc tái tổ chức và tái hợp của họ. Kẻ địch càng hoạt động chậm chạp, hỗn loạn lan khắp thế giới sẽ càng giảm đi và số người chết sẽ ít hơn.”

“Nhưng sức mạnh của Othinus vẫn còn chưa rõ. Tôi không biết chuyện gì với cây thương ở Vịnh Tokyo, nhưng cô ta có thể làm điều gì đó tương tự hay thậm chí còn tệ hơn trong tương lai. Chẳng có lí do gì để thả cô ta cả. Cho dù chúng tôi có nhốt cô ta vào hầm chắn hạt nhân ở đâu đó, chúng tôi cũng không thể đảm bảo Gremlin sẽ không thể tấn công và giải thoát cho cô ta.”

“Vậy thì chỉ cần phải xóa bỏ sức mạnh của cô ta thôi.”

Cậu cuối cùng cũng đi đến mục tiêu của hai người họ.

Câu hỏi là liệu tổng thống có tin cậu hay không.

“Bọn tôi đang cố xóa bỏ vĩnh viễn sức mạnh của Othinus và rồi ra đầu hàng. Sức mạnh không rõ của cô ta sẽ trở thành một con số không đơn giản. Theo cách đó cô ta có thể giúp đỡ thế giới trong tương lai và cô ta sẽ không còn là mối đe dọa nữa cho dù bị bắt đi. Chuyện đó sẽ loại bỏ lí do giết cô ta, đúng không?”

“Thực sự có cách thuận tiện để làm thế à?”

“Tất cả mọi người có thể không hiểu vì nó xảy ra quá đột ngột, nhưng bọn tôi không có đi hết quãng đường đó vô mục đích. Giấu nó trong ngọn núi yên tĩnh nào đó sẽ an toàn hơn.”

Việc nằm sấp đang đặt áp lưng lên phổi cậu, vậy nên cậu cảm thấy khó thở.

“Nghe đây. Bọn tôi không yêu cầu ngài xóa bỏ tội lỗi của Othinus. Một khi chuyện này kết thúc, ngài có thể nhốt cô ta hàng thập kỉ nếu cần thiết. Chỉ cần ngài thông qua quy trình hợp thức, bọn tôi sẽ không ngăn ngài. Nhiêu đó mà ngài vẫn thấy cần phải giết cô ta sao!? Tất cả những gì bọn tôi đang làm là chuẩn bị để cô ta được gửi đến một nhà ngục Mĩ đấy!”

“Tôi không biết nhiều về phe đó, nhưng không phải kiểu người này thường được gửi đến Anh hay đâu đó như thế sao?”

“Bọn tôi đã đi qua Giáo hội Công Giáo La Mã, Giáo hội Chính Thống Nga, và Thuần Anh Giáo hội, nhưng nó chẳng tốt đẹp gì cả. Tất cả bọn họ đều quyết giết cho bằng được. Có thể đó là chuyện bình thường với họ vì họ có kết nối trực tiếp với những cuộc thập tự chinh và những vụ săn lùng phù thủy, nhưng tôi không thể chịu được những phương pháp từ 500 hay 1000 năm trước.”

“…”

“Ngài thực sự cần phải hành quyết cô ta sao? Tôi chỉ là một học sinh trung học và tôi không biết nhiều về luật pháp, vậy nên tôi buộc phải hỏi. Trong đất nước của ngài và theo những luật lệ tiêu chuẩn toàn cầu, thực sự không còn con đường nào khác cho cô ta ngoại trừ cái chết sao?”

Nếu câu trả là phải, tương lai sẽ trở nên tăm tối đối với Kamijou.

Cho dù là thế, cậu cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ tội lỗi của Othinus. Nó chỉ đơn giản là sẽ khiến cho mục đích của hai người khó chạm đến hơn.

“Ừm thì…”

Có một khoảng tạm dừng.

Thay vì chế giễu cậu trai, ngài tổng thống lại suy nghĩ và đưa ra câu trả lời chính xác.

“Tội chống lại nhân loại là tội nghiêm trọng. Là tội phạm chiến tranh, cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm về việc tấn công một quốc gia mà không tuyên chiến và tấn công bừa bãi thường dân. Cô ta chắc chắn sẽ bị hành hình. Như cậu đã biết, cô ta đã tấn công Hawaii, Baggage City, và Tokyo…và tôi chắc sẽ còn có thêm nhiều vấn đề được đưa ra ngoài ánh sáng sau này. Cho dù có trả một núi tiền cho đội quân luật sư thì cũng khó thắng lắm.”

Hơi thở của Kamijou trở nên bất ổn định, nhưng tổng thống nói đúng. Cậu đè nén mong muốn chối bỏ nó của mình và cố hết sức chấp nhận nó.

“Mặt khác, Gremlin không được chấp nhận là một quốc gia theo luật pháp quốc tế, và nó cũng không đăng kí làm lực lượng quân sự hợp pháp. Buồn cười là, điều đó có nghĩa vài cái trong những tội chiến tranh đó có thể sẽ không được áp dụng. Mà phải có mẹo mới dùng được trò này. …Nhưng ngay cả vậy, cô ta cũng sẽ không được phán vô tội. Sau khi tấn công trực tiếp Mĩ, ban đồi thẩm chắc đã có ấn tượng khủng khiếp về cô ta rồi. Cô ta ít nhất cũng sẽ bị giam trong 100 năm. Nếu chúng tôi gửi phi thuyền có người lái lên sao Hỏa thành công, tìm ra gen loại bỏ hoàn toàn bệnh ung thư, hình thành một hiệp ước hòa bình với người ngoài hành tinh, hay là ngày quốc khánh, thì có thể cô ta sẽ được ân xá giảm án, nhưng sẽ là tốt nhất nếu nghĩ cô ta gần như chẳng có cơ hội trở lại sau khi lên vành móng ngựa.”

“Hê.”

Nghe thấy điều đó, Kamijou không thể không cười.

“Thế cũng được. Chỉ cần có chút hi vọng nhỏ nhất thì tôi cũng có thể chấp nhận nó. Tôi sẽ nhảy vào cơ hội đó. Bọn tôi – Othinus và tôi – sẽ hài lòng với điều đó.”

“Cậu có chắc là cậu hiểu không vậy?”

“Thế là tốt hơn rất nhiều so với mấy cái kết vô lí nơi cô ta bị giết trong sự điên cuồng, chẳng ai thấy có lỗi về nó, và chẳng ai chất vấn về việc tổ chức một ngày lễ mang tên của kẻ giết cô ta. …Và tôi phải xin lỗi chuyện này. Đến tận bây giờ, tôi luôn nghĩ những người chơi chính là Thành Phố Học Viện ở phe khoa học và Anh Quốc ở phe ma thuật. Tôi chưa bao giờ nghĩ Mĩ lại quan trọng đến thế. Nhưng các ngài là những người thích hợp nhất trong chuyện này. Các ngài đã làm những chuyện mà phe khoa học và phe ma thuật không thể.”

“Thật thế à?”

Đó là những gì Roberto Katze nói.

Sau một khoảng lặng, ông nói với ai đó ngoài Kamijou.

“Vì lợi ích quốc gia và ổn định thế giới, Cuộc Tác Chiến Ngọn Gió Bắc Âu bây giờ sẽ tạm ngừng. Đơn bị biệt kích hãy thả Kamijou Touma và Othinus ra rồi tiếp tục giữ kênh liên lạc để chờ mệnh lệnh tiếp theo. Nhắc lại điều đó cho tôi.”

Người lính nữ đã ném chiếc máy bộ đàm cho Kamijou đáp lại.

“Vâng thưa ngài. Cuộc Tác Chiến Ngọn Gió Bắc Âu bây giờ sẽ tạm ngừng. Hai mục tiêu sẽ được thả ra và chúng tôi sẽ đợi đến khi nhận mệnh lệnh tiếp theo.”

Cùng với đó, áp lực rời khỏi lưng Kamijou.

Cậu ho khụ khụ, lăn người trên tuyết, và rồi nhìn xung quanh. Cậu nhìn thấy ba binh sĩ mặc đồng phục trắng và một cô gái tóc vàng đeo băng bịt mắt đang nằm cách đây không xa. Tại nơi đó các binh sĩ kia có thể để mắt đến cô suốt mọi lúc.

“Othinus.”

Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau lại chạy qua phần hông và cậu không thể xoay sở để làm được điều đó. Cậu bò trên tuyết và tiếp cận cô gái bất tỉnh kia.

“Othinus!!”

Cậu không bất cẩn chộp lấy vai cô và lay mạnh. Cậu hét vào tai cô cho đến khi cậu cuối cùng cũng nghe được tiếng rên rỉ từ đôi môi của cô. Có vẻ cô đang hồi tỉnh.

“Chúng tôi sẽ không gắn một cái vòng cổ rõ ràng chứa bom hay gì đó bên trong.” thanh âm từ chiếc máy bộ đàm nói. “Hợp Chủng Quốc Hoa Kì sẽ ngầm quan sát và duy trì vị trí giết cô. Chắc nhiêu đó là đủ để thay cho cái vòng cổ thực sự rồi.”

Phần 6

Một sự yên lặng nặng nề bao trùm lên phòng nghị sự trong tòa nhà trụ sở Liên Hiệp Quốc.

Một khoảng thời gian đã trôi qua từ lúc tổng thống kết thúc đường truyền trong khi nở mũi.

Khi bị những nhà lãnh đạo của Anh, Pháp, Nga, và Giáo hội Công Giáo La Mã nhìn chằm chằm vào mình, người đàn ông gốc Tây Ban Nha cao lớn không thoải mái thu người lại.

“Xin lỗi." ông nói. “Có vẻ bây giờ tôi là kẻ thù của các vị rồi.”

Phần 7

Sau khi xác định Othinus đã tỉnh lại và cô không bị chảy máu ở đầu, Kamijou cuối cùng cũng chạm vào vai cô và kéo cô ngồi dậy khỏi đống tuyết. Cơ thể của cô lạnh đến đáng kinh ngạc. Thật khó để đánh giá biểu hiện và thái độ của cô vì cô đã mất cảm giác, nhưng hai chân và phần hông của cô lại không vững vàng. Cậu cho cô mượn vai mình và cuối cùng cô cũng có thể đứng lên được.

Kamijou nhìn vào mắt những binh sĩ chỉ một lần.

Họ không thèm để tâm đến cậu và khoác bộ đồ đi săn giống như yeti lên đồng phục của mình. Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến cảm giác khoảng cách của Kamijou thành mớ hỗn độn và họ dường như đã hòa với cảnh nền mặc dù đang đứng ngay trước mặt cậu. Nó không chỉ đơn giản là vấn đề ngụy trang. Họ cắt bỏ hơi thở và những thứ chỉ ra sự hiện diện khác của mình, vậy nên nó có cảm giác như không hề có sinh vật sống đang đứng đó.

Sau một cái chớp mắt, cậu mất dấu của họ.

Cậu có thể nói họ đã bỏ đi nhờ vào những dấu chân trên tuyết, nhưng ngay cả dấu vết đó cũng sẽ biến mất trong trận bão tuyết.

“Đi thôi, Othinus.”

“Ừ.”

Đích đến tiếp theo của họ là Fredericia. Để đến đó, họ sẽ phải vượt qua đơn vị xe tăng trước mặt. Roberto đã nói những chiếc xe tăng đó là dùng để đánh lạc hướng và chúng sẽ không được dùng để tấn công. Sau khi toàn bộ cuộc tác chiến tạm ngừng, họ sẽ không gặp phải vấn đề gì khi đi ngang qua những chiếc xe tăng ấy.

Hoặc đó là họ nghĩ vậy.

Ngay khi họ đi bước đầu tiên, nhóm xe tăng trước mặt họ liền được bao bọc trong một vụ nổ trắng.

Lượng lớn sóng âm đổ xô về phía Kamijou cùng Othinus, và họ bị đánh bật xuống đất.

Thứ gì đó đã quét qua theo chiều ngang.

Kamijou muộn màng nhận ra vụ nổ trắng đó là lượng lớn tuyết bị ném vào không trung. Tất nhiên, nó không kết thúc ở đó. Cửa sập của những chiếc xe tăng cách xa bức màn cao đến hơn mười mét mở ra và những binh sĩ bắt đầu điên cuồng rời khỏi xe tăng.

Làn sóng thứ hai đến ngay sau đó.

Lần lượt, những chiếc xe tăng rắn chắc phát nổ từ bên trong như bong bóng. Những ngọn lửa đỏ thẫm và khói đen lan ra khắp nơi và đôi khi các tháp pháo bị bắn thẳng lên phía trên. Nếu toàn bộ những binh sĩ đó tháo chạy chậm hơn, họ sẽ bị nướng chín trong những lò nướng khổng lồ.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra?

Nằm trên mặt đất, Kamijou chỉ cử động mỗi đôi mắt và nhìn thấy nó.

Cậu đang nhìn lên bầu trời màu trắng phía trên cao.

Một nhóm vũ khí khác dường như đang nhìn xuống những chiếc xe tăng từ vị trí đó.

Hình dạng độc đáo của chúng tương tự như con bọ ngựa. Tại vị trí những cánh tay, chúng sở hữu những vũ khí cực kì mạnh mẽ tập hợp những nòng siêu pháo điện từ railgun giống như một khẩu súng Gatling[1]. Khi những vũ khí đó bay trong không trung bằng cách rung chuyển những chiếc cánh mỏng của mình ở tốc độ cao, vài kí tự có thể được nhìn thấy trên bụng chúng.

Five_OVER.

Model_Case_”RAIL_GUN”.

“Chết tiệt. Họ cuối cùng cũng tới đây rồi.” Kamijou rên rỉ trong sợ hãi. “Kẻ địch tiếp theo của chúng ta là Thành Phố Học Viện!!”

Ghi chú

↑ Đại liên M134, loại súng máy có sáu nòng.

Truyện Chữ Hay