Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con người khi làm việc nhất định phải chú ý nặng nhẹ, đối với người có nghề mà nói, việc học nghệ là quan trọng nhất. Kỷ Thận Ngữ chính là như vậy, sau khi khai giảng mỗi sáng sớm tinh mơ cậu không đọc sách nữa, mà dùng thời gian đó để ném đá, dùng chiêu này để tăng lực tay và độ chính xác.
Đinh Hán Bạch không chịu nổi tiếng ồn này, tỉnh mộng trong tiếng leng keng leng keng, mở cửa nhìn lên, trên hành lang buộc một đống mảnh vụn sứ, cứ như chuông hòa âm. Nhìn chăm chú, hóa ra là đống mảnh vỡ vớt từ dưới biển lên của anh.
Anh nói: “Sức lực lớn lắm rồi, không cần luyện nữa đâu.”
Kỷ Thận Ngữ xác nhận: “Thật ạ?”
Đinh Hán Bạch nói: “Bắt lấy anh cả một tuần không thấy khá hơn, làm anh đau thấu xương đây.”
Hai ba câu đã hết đứng đắn, Kỷ Thận Ngữ không tiếp lời. Cậu sắp cùng Đinh Duyên Thọ khắc ngọc cực phẩm, trong năm sư huynh đệ, coi như không có Đinh Hán Bạch cũng còn có anh hai anh ba anh tư, sư phụ tín nhiệm cậu, cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật viên mãn.
Từ cái ngày đánh Đinh Hán Bạch, Đinh Duyên Thọ gọi hết cả năm anh em đến Ngọc Tiêu Ký, dọn dụng cụ và vật liệu xong, dặn dò Kỷ Thận Ngữ vẽ. Những người khác ngồi thành một hàng vây xem, im lặng, nhìn chằm chằm mỗi một nét bút.
Đinh Duyên Thọ nói: “Thời gian Thận Ngữ học nghệ với ta ngắn nhất, tuổi cũng nhỏ nhất, nhưng lần này ta chọn nó cùng ta khắc đơn hàng quan trọng này.” Ông ngừng lại, liếc mắt nhìn Kỷ Thận Ngữ vẽ, “Tránh trong mấy đứa có ai trong lòng không phục, cho nên gọi mấy đứa đến xem, vẽ, phác họa, ra phôi, cho đến khâu đánh bóng cuối cùng, xem Thận Ngữ có làm nổi không.”
Kỷ Thận Ngữ áp lực tăng gấp bội, mím môi nhíu mày, tinh thần đều tập hợp trên ngòi bút. Trong đầu cậu trống rỗng không có gì, chỉ có thiết kế Độc chiếm ngao đầu, rồi lại chuyển sang nét bút, từ từ lấp kín tờ giấy trắng.
Bốn người xem không chớp mắt, Khương Đình Ân không chịu được, nhỏ giọng hỏi: “Anh đại, tại sao không bảo anh khắc?”
Đinh Hán Bạch cố ý nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, làm gì còn chỗ cho tao dung thân đâu.”
Anh liếc mắt Đinh Duyên Thọ, ông vừa thưởng thức Kỷ Thận Ngữ, vừa kích thích anh. Trận gia pháp đó chỉ là tổn thương thể xác, đây là muốn cả tâm anh cũng phải cảnh giác, nói cho anh biết, Ngọc Tiêu Ký không có anh cũng được, đừng có trắng trợn không kiêng dè như vậy nữa.
Vẽ xong phác họa xong, buổi trưa cứ thế trôi qua, Kỷ Thận Ngữ gác bút nhìn bốn người kia, ngượng ngùng cười cười. Mọi người không nói lời nào, không soi ra được một điểm nào không tốt, nhưng cũng không khen, giống như khen cũng có vẻ dối trá.
Đinh Hán Bạch đối diện với ánh mắt Đinh Duyên Thọ, khiêu khích nói: “Đến phòng riêng Truy Phượng lâu, con mời khách.”
Mọi người lục tục rời đi, anh tiến lên nắm tay Kỷ Thận Ngữ, nắm ngón tay, hoạt động gân khớp, lại thổi một hơi khí nóng. Đầu ngón tay và đầu quả tim của Kỷ Thận Ngữ cũng ngứa ngáy lên, hỏi: “Sư phụ như vậy, anh có ghen tị không?”
Đinh Hán Bạch nói: “Tốt cho Ngọc Tiêu Ký, em có thể hài lòng, anh có thể lười nhác, còn ước ao gì nữa.”
Tuy Đinh Duyên Thọ quang minh nửa cuộc đời, vẫn cứ bị mấy đứa nhóc chẳng ra gì ép phải ra chiêu thế này. Ông nghĩ như vậy, đầu tiên là lộ liễu trắng trợn yêu thương con trai nuôi, dùng kế này kích thích con ruột hăm hở làm việc, tuy kế sách của ông rất hay nhưng lại không biết hai người kia sớm đã dính lấy nhau. Mấy đứa ngu ngục bớt coi truyenfull
Dùng “Độc chiếm ngao đầu” công khai dạy học, ngày ngày bị bốn trẻ ranh to xác vây xem, Kỷ Thận Ngữ vừa bắt đầu đã thấy áp lực, đến lúc sau lại ưỡn ngực ngẩng đầu, khoe ra hết tuyệt kỹ độc môn.
Ngày cuối cùng, ánh sáng chiếu lên pho tượng cực kỳ loá mắt, khối ngọc kia vừa sờ một cái đã mềm hết tim gan phèo phổi. Đặt ngay tiền sảnh, không lâu sau người chen chúc đến nhìn, vô cùng náo nhiệt. Kỷ Thận Ngữ ở gian sau thu dọn, gom lại những mảnh vụn ngọc, vật liệu tốt như vậy, ném một mảnh vụn thôi cũng làm người ta đau lòng.
Cậu bỗng nhiên lóe sáng đầu óc, gom xong cầm đi, không vứt. Sau khi về nhà chạy thẳng đến phòng sách, tìm kiếm một quyển sách cũ mang từ Dương Châu đến, dạy làm trang sức. Đồ vật ở Ngọc Tiêu Ký đa dạng, cỡ lớn cỡ trung rất khí thế, kém nhất cũng là ngọc bội con dấu, mỗi cái đều có trọng lượng. Nhưng rất ít chuỗi vòng, vòng tay dây chuyền chỉ đếm được trên đầu ngón tay, khách hàng đặt lễ vật đính hôn, cũng phải xếp sau những món đồ cỡ lớn.
Kỷ Thận Ngữ nảy sinh ý nghĩ, lập tức chứng thực bằng hành động, vào khu nam bận bịu đến nửa đêm. Những mảnh ngọc vỡ, tạo ra được ba viên hoa văn mây và hoa hòe, bảy tám viên nhỏ tròn vo, còn có những viên nhỏ hơn chuẩn bị nạm nhẫn.
Cậu gặp phải khó khăn, siết một hạt châu chạy vào phòng sách, làm Đinh Hán Bạch đang lau bình hoa sợ hết hồn. Đinh Hán Bạch bố trí vài món phế phẩm, ý cười dịu dàng: “Qua đây nhìn một cái.”
Kỷ Thận Ngữ không để ý tới, đến gần mở tay ra: “Đẹp không anh?”
Đinh Hán Bạch cực kỳ tưởng bở: “Tặng anh à?”
Kỷ Thận Ngữ cười nói: “Thỉnh giáo anh.” Hạt châu ít, vòng vàng hay là vòng bạc, nhẫn phải nạm như thế nào, một đống câu hỏi nhỏ. Cậu bị nắm chặt cổ tay, nhẹ nhàng kéo một cái, sau đó đầu gối cong đi cậu ngồi xuống.
Đinh Hán Bạch ra tay liền một mạch, trong nháy mắt Kỷ Thận Ngữ đã ngã ngồi lên đùi anh. Anh ôm cực chặt, nói: “Làm đồ trang sức không đơn giản như vậy, em muốn làm một sợi dây chuyền, phải suy nghĩ tới những kiểu dáng trước đó, sau đó lựa chọn cái tốt nhất.”
Kỷ Thận Ngữ rất có nhãn lực, chu môi thơm sư ca tốt một cái, hỏi: “Anh giúp em nhé?”
Đinh Hán Bạch hết cách chống đỡ, mỹ nhân kế cũng đã tới rồi, dù là làm mũ phượng vương miện cũng phải giúp. Đồng ý xử lý chuyện chọn vàng hay bạc, lại ôm cậu nói rất nhiều, cuối cùng mới hỏi: “Hiểu hết chưa? Hiểu rồi thì nhìn thử mấy đồ này của anh đi.”
Trên bàn bày năm, sáu món, mấy cái khác không nói, tận cùng bên trong đặt một cái bình đen sì. Kỷ Thận Ngữ bị ôm chặt eo, vươn tay hết cỡ, cạo ra lớp bùn bẩn, dưới ánh đèn nhìn màu sắc nguyên bản của món đồ sứ này.
“Men lá trà?” () Cậu hơi giật mình, “Là thật sao?”
Đinh Hán Bạch nói: “Thật, mời em tới sửa.”
() men lá trà:
Tim Kỷ Thận Ngữ quặn đau, men lá trà vừa quý vừa đắt, hủy thành cái dạng này làm cậu thật đau lòng. “Em cần sắt, màu này cần phải có sắt để làm chất nền.” Cậu bỏ đồ xuống, liền lấy giấy bút, vùi trong lồng ngực Đinh Hán Bạch vừa viết vừa nói, “Đế của cái này vốn là hình răng cưa, chữ khắc kiểu chìm, bên trong là sao xanh lục… Phải sửa lại cách chế nước men.”
Đinh Hán Bạch lẳng lặng nghe, có cái hiểu, có cái không, nghe lời nói nhỏ nhẹ rót vào lỗ tai. Anh thấp giọng nói: “Quả là bảo bối.”
Kỷ Thận Ngữ nói thầm: “Đúng rồi đó, với cái kích cỡ này, nếu như hoàn hảo không chút tổn hại ít nhất phải bốn mươi vạn.”
Đinh Hán Bạch lắc đầu: “Anh nói em đó.”
Dây chuyền bằng vụn ngọc quả thật phí không ít thời gian, trong thời gian này Kỷ Thận Ngữ mỗi khi tan học đều không nghỉ ngơi. Qua một kỳ nghỉ đông, bạn học khác thăm người thân, về nhà, đi này đi kia. Vừa hỏi tới cậu, điêu khắc phục chế đồ cổ, còn làm đồ trang sức, cực kỳ không hợp với quần chúng. echkidieu.wordpress.com
Nhưng cậu cũng có hư vinh, đi thảo nguyên, cưỡi ngựa, điểm tô thêm chút cho đẹp khoe mẽ với các bạn.
Bạn cùng bàn nhỏ giọng nói, ai đó ở quê nhà đính hôn, hết kỳ thi mùa xuân sẽ trở về bày rượu kết hôn rồi. Cậu sững sờ, chợt nghĩ đến chính mình, mặt cũng đỏ theo, cậu không có cách nào kết hôn, nhưng chuyện ân ái giữa tình nhân với nhau cậu đều làm hết trơn rồi.
Người yêu kia cũng rất đáng tin, đem bộ đồ trang sức ngọc của cậu đến cửa hàng số ba, hạt châu hoa văn mây cùng dây bạch kim, phối với hai chiếc nhẫn bạch kim nạm ngọc. Bộ trang sức này là đáng chú ý nhất cửa hàng, chưa đóng cửa đã bán ra ngoài.
Đinh Hán Bạch hối hận quá, anh trốn Đinh Duyên Thọ mới đến cửa hàng số ba, sớm biết thành công như vậy, đáng lẽ phải cầm đến cửa hàng số một khoe khoang một chút. Kỷ Thận Ngữ buổi tối biết được, vui vẻ gọi điện thoại cho Khương Đình Ân, dụ đối phương cùng cậu làm đồ trang sức.
“Nhưng tiệm chúng ta rất ít làm, có hợp không?” Khương Đình Ân do dự.
Kỷ Thận Ngữ nói: “Chỉ cần được hoan nghênh, tuy thiết kế đồ trang sức khá phiền phức, nhưng bắt tay vào làm thì đơn giản hơn làm tượng nhiều.” Cậu cầm ống nghe tốn một đống nước miếng, cuối cùng cũng coi như dụ được Khương Đình Ân, sau đó liền đi tìm Đinh Duyên Thọ.
Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu ở trong viện tắm rửa sạch sẽ cho mèo hoang, hai người đang ở trên giường chơi với mèo. Kỷ Thận Ngữ vào cửa sững sờ, lập tức muốn lui ra, cậu hiếm khi thấy cảnh phu thê ân ái hằng ngày, trân quý thời khắc này thay sư phụ sư mẫu.
Khương Sấu Liễu gọi cậu, cậu bèn tiến vào, cười ngây ngốc: “Sư mẫu, con tìm sư phụ nói chuyện.” Cậu ngồi vào cuối giường, một nhà ba người thêm một con mèo, tiếng bước chân truyền vào, Đinh Hán Bạch đến tạo thành một nhà bốn người.
Hai tiểu bối đều vì chính sự mà đến, dựa theo quy tắc trước sau, Kỷ Thận Ngữ trước tiên nói: “Sư phụ, con muốn sử dụng vật liệu vụn đã khắc để làm đồ trang sức, tránh lãng phí, còn có thể kiếm tiền. Với lại, đồ nhỏ nhất của Ngọc Tiêu Ký là con dấu ngọc bội này nọ, đồ trang sức cũng có cùng giá trị, nhưng lại khá trống vắng trên thị trường.”
Đinh Duyên Thọ hiếm lạ nói: “Con còn hiểu kinh doanh?”
Kỷ Thận Ngữ đáp như thật: “Sư ca phân tích con nghe.” Cậu khắc chế ánh mắt, chỉ dám dùng khóe mắt nhìn lén vị kia, “Cửa hàng chuyên kinh doanh đồ trang sức đá quý không nhiều, trung tâm thương mại cũng chỉ có một vài quầy, con nghĩ trước tiên làm thử một ít để xem phản ứng thị trường, không lý tưởng thì thôi… Không chậm trễ thời gian nữa.”
Đinh Duyên Thọ hỏi: “Nếu như lý tưởng thì sao, con có tính toán gì?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Nếu như lý tưởng, con hy vọng có thể mở một tủ bán đồ trang sức.” Việc làm ăn ở cửa hàng số ba vẫn luôn không tốt, so với những món đồ đang chiếm diện tích thì thu lợi không đủ, không bằng nhường chỗ lại cho những vật có thể kiếm tiền. Mở một tủ triển lãm, cung không đủ cầu thì chiếm hết cả tiền sảnh, thậm chí để cả tiệm chuyên kinh doanh đồ trang sức.
“Tay nghề Ngọc Tiêu Ký là tốt nhất, đồ trang sức đá quý dần dần cũng sẽ là hàng thượng đẳng của Ngọc Tiêu Ký.” Kỷ Thận Ngữ thiết tưởng, “Hoặc là chờ sau khi có tiếng tăm thì mở, chúng ta còn có thể hợp tác với những quầy hàng trong trung tâm thương mại, nhận đơn hàng.”
Cậu nói xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, sư phụ sư mẫu đối diện nhìn cậu, sư ca ôm mèo khẽ cười. Cậu vô cùng lúng túng: “Con suy nghĩ hơi xa… Có hơi kỳ lạ.”
Đinh Duyên Thọ hỏi: “Hán Bạch, con có ý kiến gì?”
Đinh Hán Bạch nói: “Cửa hàng số ba sống dở chết dở, so với việc chờ đợi như vậy, không bằng thử nghiệm một lần.” Anh vẫn tiêu sái như vậy, “Hiệu quả tốt thì công lao lấy danh nghĩa em ấy, hiệu quả không tốt, tiền đền bù ghi vào sổ con.”
Cậu đã chờ nửa ngày rồi, lúc này đưa ra một xấp giấy vẽ, đơn hàng lúc trước phải bắt đầu làm, một tờ vẽ ra bốn năm kiểu. Ra đồ nhiều nhất nhanh nhất, hạ dao tinh xảo nhất mạnh mẽ nhất, cơn giận của Đinh Duyên Thọ mấy ngày nay hoàn toàn tiêu tan, bây giờ nhìn vô cùng bình tĩnh thoải mái.
Hai đứa con trai có tiền đồ đã báo cáo xong, cùng nhau đứng dậy rời đi, Khương Sấu Liễu gọi: “Này, sao lại bế mèo đi?”
Đinh Hán Bạch nói: “Cho con mượn chơi một đêm thôi, đừng có nhỏ mọn như vậy mà.”
Con mèo hoang kia từ lúc đi qua tiểu viện, nếm trải ăn ngon uống mát, cào rách áo gối tơ tằm cũng không bị đòn, liền quyết tâm, định cư ở đây, không bao giờ đi nữa, phỏng chừng đến lễ tết mới về thăm tiền viện.
Nửa tháng sau, cửa hàng số ba chính thức bày tủ đồ trang sức, trang sức đá quý muôn hình muôn vẻ bên trong đều từ tay Kỷ Thận Ngữ và Khương Đình Ân. Hai người cứ như bám đuôi, suốt ngày đi theo người ta lượm vụn ngọc, hận không thể mò xuống dưới máy khoan.
Không có ngày nào rảnh rỗi, hết bận cái này đến bận cái kia, cuối tuần ngâm mình trong lò gốm. Kỷ Thận Ngữ điều chế nước men, phục chế lại những đồ sứ vỡ, ngày càng làm tốt hơn nhiều. Đinh Hán Bạch và Đông Phái Phàm nhìn chăm chú hai sư huynh đệ độc môn tuyệt kỹ, không nhìn ra kỹ thuật, chỉ nhìn người cũng thấy thỏa mãn.
Sau giờ ngọ, vẫn là chỗ cũ, Đinh Hán Bạch dạy Kỷ Thận Ngữ lái xe, lần này không tông vào cây nữa, chỉ suýt lao xuống sông thôi. Hai người cùng ngồi ghế sau, cách kính chắn gió nhìn ngắm mặt trời lặn, khi về nội thành đã hơn tám giờ.
Phòng khách đèn đuốc sáng choang, mọi người tề tựu.
Nước trà nhạt nhẽo, đã rót đến lần thứ tư, hiển nhiên đang chờ bọn họ.
Không biết tốt hay xấu, khó tránh khỏi lo sợ, Kỷ Thận Ngữ tóm chặt tay áo Đinh Hán Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Sư ca, có phải là chuyện anh điều phối đồ cổ bị sư phụ biết rồi không?”
Đinh Hán Bạch nói: “Gần đây ngày nào anh cũng ở tiệm mà, chỉ có hôm nay mới tới lò gốm thôi.”
Kỷ Thận Ngữ phòng ngừa chu đáo: “Anh giả bộ đau bụng đi, chuồn trước tính sau, lỡ sư phụ lại đánh anh thì sao?” Gân cốt của đối phương có thể chịu được, cứ tâm hồn yếu đuối của cậu chịu không nổi đâu.
Hai người xì xào bàn tán, làm Đinh Duyên Thọ phải thúc giục bọn họ vào nhà, vừa đi vào, ghế sô pha kín chỗ, ghế tựa cũng kín, rầm rộ như vậy đáng sợ quá. Kỷ Thận Ngữ phát hiện Khương Đình Ân nháy mắt với mình, vui vẻ, sung sướng, không giống như có chuyện xấu.
Đinh Duyên Thọ nói: “Sổ sách của cửa hàng số ba đã đưa tới.”
Đinh Hán Bạch tỉnh ngộ, có liên quan đến đồ trang sức! Anh nhanh chân đi qua lấy sổ sách lật xem, tăng doanh thu, lợi nhuận cao, sảng khoái nói: “Lời rồi! Rầm rầm rộ rộ như vậy hù dọa ai đó, nhóc con cũng không dám tranh công đây này!”
Kỷ Thận Ngữ đi tới cạnh ghế salon, bị Khương Đình Ân ôm lấy quơ quơ. Đinh Duyên Thọ nói: “Thận Ngữ, các con làm đồ trang sức rất tốt, nếu muốn mở rộng, mở rộng bao nhiêu, con tự chủ trương mà làm.”
Dừng lại một chút, người chủ gia đình uống hết tách trà nhạt nhẽo, sau đó hời hợt bỏ lại một quả bom: “Từ hôm nay trở đi, Thận Ngữ làm thợ chính của cửa hàng số ba Ngọc Tiêu Ký, chuyện lớn chuyện nhỏ trong cửa hàng nó có thể tự mình làm chủ, ngoại trừ ta, người khác không có quyền can thiệp.”
Thoáng chốc tĩnh mịch, Đinh Hậu Khang thậm chí còn sững sờ không phản ứng lại, Đinh Hán Bạch cũng kinh hãi. Thợ chính… Chuyện này có nghĩa là Kỷ Thận Ngữ lập tức tách biệt khỏi các sư huynh đệ khác, có quyền lực, chính thức bắt đầu ăn hoa hồng.
Kỷ Thận Ngữ cứng người, không để ý tới người khác, chỉ nhìn chằm chằm Đinh Duyên Thọ. Cậu mong đợi sao? Từ thời khắc chạm tới chiếc chìa khóa đồng đã mong đợi rồi. Cậu vui vẻ sao? Hận không thể phóng ra đường đốt vàng mã, hô to nói cho Kỷ Phương Hứa biết. Nhưng cậu cũng hoảng loạn, cũng sợ sệt, cậu được quá nhiều, cậu tự cảm thấy không chịu đựng nổi.
Mấy ánh mắt cùng hướng tới mình, cậu vừa chấn động vừa sốt ruột.
Kỷ Thận Ngữ cân nhắc thật lâu, rốt cuộc cũng phản ứng: “Sư phụ, con sẽ nghiêm túc kinh doanh cửa hàng số ba, tất cả đều lấy lợi ích của cửa hàng làm đầu.” Chuyện này có nghĩa là cậu đồng ý, cậu muốn làm thợ chính, cậu muốn làm. Cậu không vì tuổi tác vì tư lịch mà chối từ nửa câu, cậu có tự tin, đồng thời cũng lười giả dối.
Kỷ Thận Ngữ ngồi xổm xuống, dìu đầu gối Đinh Duyên Thọ: “Nhưng con không ăn cổ phần, không chia hoa hồng, chỉ lĩnh một phần tiền lương.”
Đinh Duyên Thọ nói: “Con tuy rằng còn nhỏ, không tiêu nhiều tiền thì có thể tích góp.”
Kỷ Thận Ngữ lắc đầu một cái: “Sau này cũng không cần, cả đời này con cũng sẽ không ăn cổ phần, con chỉ muốn một phần tiền lương.” Câu này của cậu là quả bom thứ hai, làm mọi người đều kinh ngạc. Cậu nói: “Nhà mình thu lưu con, nuôi dưỡng con, chuyện gì đi nữa cũng là con nên làm.”
Ánh mắt đồ đệ khẩn thiết, tỏ thái độ như vậy, cũng làm yên lòng những sư huynh đệ khác. Đinh Duyên Thọ hiểu rõ, tạm thời đồng ý, sau này tính sau, ông cũng sẽ không bạc đãi con mình.
Đêm khuya tan họp, Kỷ Thận Ngữ cả người nhẹ nhõm, nếu không phải là bị Đinh Hán Bạch lôi kéo, cậu có thể nhảy nhót nát cả vườn hoa.
Nằm lên giường nhắm mắt, cậu ngóng trông Kỷ Phương Hứa mà đi vào giấc mộng, câu đầu tiên cậu muốn nói là —— lão Kỷ, nhìn người ba tốt của con bây giờ nè!
Kỷ Thận Ngữ cười hề hề, lăn lộn, chui vào trong gối, mèo hoang trên bệ cửa sổ làm cậu cười lộ cả răng nanh, mắng cậu không có tố chất, mắng cậu quấy nhiễu giấc ngủ của nó.
Sáng sớm mặt trời vừa mọc Đinh Hán Bạch hiếm khi dậy sớm, mang bata chạy ra ao cho cá ăn. Vừa vung đồ ăn cho cá xong, anh thấy Đinh Duyên Thọ thức dậy, chào hỏi: “Mấy con cá này sao xấu quá vậy?”
Đinh Duyên Thọ nói: “Chúng nó rẻ, đỡ phải bị mày tống đồ ăn đến chết.”
Đinh Hán Bạch cùng ba anh ra ngoài tập thể dục buổi sáng, dọc theo con phố, đá cục đá, hái lá cây, như bị tăng động. “Ba.” Anh nói, “Gừng càng già càng cay, ba cay thật đó.”
Đinh Duyên Thọ trừng anh, trừng xong đắc ý hừ hừ hai tiếng.
“Ba cho Thận Ngữ khắc cùng với ba, con cứ nghĩ là ba muốn kích thích con, làm con có cảm giác nguy hiểm.” Đinh Hán Bạch nói, “Nhưng ba chấp nhận cho em ấy làm thợ chính, con chợt hiểu, ba không phải đang kích thích con, ba vốn muốn cướp người với con.”
Đinh Duyên Thọ nói: “Thận Ngữ có tay nghề điêu khắc giỏi, cũng có ý nghĩ kinh doanh, ba không thể uổng phí tài năng của nó. Huống hồ, ba không trông cậy nổi vào con, chẳng lẽ không được đặt hi vọng vào con trai út sao?”
Lời này làm người ta mắc nghẹn, nhưng Đinh Hán Bạch giống như đang chờ câu này. Anh đứng nghiêm, nói: “Con không phải là người khiến cho người ta bớt lo, tương lai có lẽ sẽ phạm phải sai lầm gì lớn. Ba, mong ba hãy nhớ, Kỷ Thận Ngữ em ấy đối với ba rất chân thành, đối với Ngọc Tiêu Ký cũng rất dụng tâm, cho dù sau này có như thế nào, thì cứ hướng vào con, đừng tính toán với em ấy.”
Anh chưa bao giờ có thái độ này, trong ánh mắt đều là khẩn cầu khẩn thiết.
Đinh Duyên Thọ cổ quái nhìn anh: “Con phạm sai lầm lớn thì liên quan gì đến Thận Ngữ, mắc gì ba phải tính toán với nó?”
Đinh Hán Bạch đương nhiên chưa nói, anh chạy xa. Khi còn bé anh luôn đuổi theo Đinh Duyên Thọ, nhưng bây giờ Đinh Duyên Thọ lại không đuổi kịp anh nữa rồi, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng. Nhưng thế gian nào có nhiều chuyện vẹn toàn đôi bên như vậy, rất nhiều chuyện nhất định phải phụ lòng một bên, chỉ xem có đáng giá hay không.
Tập thể dục buổi sáng xong về nhà, anh đẩy cửa gọi Kỷ Thận Ngữ dậy, đi tới bên giường đối diện với Kỷ Thận Ngữ đang mở mắt.
“Em mơ thấy ba em.” Kỷ Thận Ngữ nói khẽ.
Đinh Hán Bạch ngồi xuống bên giường, lường trước đối phương nhất định sẽ nói hết trong mơ rồi, khắc ngọc cực phẩm, tay nghề ngụy tạo không bỏ phí, làm thợ chính… Đối phương trở mình ngồi dậy ôm lấy anh, thân thể kia rất nóng.
Kỷ Thận Ngữ lại lẩm bẩm: “Em nói cho ông ấy biết, em yêu Đinh Hán Bạch.”
Nói cả tên họ cho Kỷ Phương Hứa, còn nói rất rành mạch cả mũi cả mắt, cậu rời khỏi Dương Châu, cậu sống rất tốt, nghìn chuyện tốt cậu gặp phải cậu cũng không đề cập tới, chỉ trịnh trọng báo cáo đúng việc này —— cậu yêu Đinh Hán Bạch.
Đinh Hán Bạch nổ vang đầu, tất cả đều đáng giá.
Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Phương Hứa quyết định báo mộng cho Đinh Duyên Thọ: Lão Đinh, ông thận trọng một chút đi!