Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Duyên Thọ mơ hồ cảm thấy sai sai, Ngọc Tiêu Ký đã khai trương, nhưng người con ruột ầm ĩ đòi chỉnh đốn cải cách ngày ngày không thấy tăm hơi, cũng không biết chạy lung tung chỗ nào, mà xe đóng một lớp bụi bẩn rất dày.
Kỷ Thận Ngữ trước đó đã cảm nhận được áp suất thấp của sư phụ, vì vậy làm việc đàng hoàng, chỉ lo làm ông tức giận. Nhưng mà vẫn không tránh thoát, Đinh Duyên Thọ hỏi: “Thận Ngữ, sư ca con gần đây bận rộn gì sao?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Con cũng không rõ… Sư phụ, cái hộp vải () này con khắc sắp xong rồi, có khoét rỗng không ạ?”
() hộp vải: chắc là cái này
Đinh Duyên Thọ không thèm để ý: “Lại lảng sang chuyện khác, con lại bao che cho nó chứ gì, từ khi nào mà thân với nó vậy.”
Một câu nói bực tức thôi mà tóc gáy Kỷ Thận Ngữ cũng dựng đứng, cẩn thận liếc mắt nhìn đối phương, chỉ lo trong lời nói của ông có ẩn ý gì. Cậu quá chột dạ, bàn tay đang khắc suýt nữa mất đi độ chính xác, vội vàng trốn ra gian sau.
Lại một ngày như vậy trôi qua, Đinh Hán Bạch vẫn không lộ mặt, chạng vạng về nhà, ngược lại ô tô đã được cọ rửa sạch sẽ. Anh bôn ba khắp nơi, lò gốm mới vừa khai trương, anh làm ông chủ nên đương nhiên phải kéo mối về, lớn lên trong ngông cuồng, những ngày qua anh trưng khuôn mặt cười “thương mại” mà hai mươi năm qua chưa từng có.
Anh mệt muốn chết luôn, ở bên ngoài làm cu li, về nhà dĩ nhiên muốn làm thiếu gia một chút rồi. Vừa vào viện đã la hét đòi ăn này ăn kia, kết quả vừa bước vào phòng khách, Đinh Duyên Thọ đã ngồi ngay ngắn trên ghế bành, bàn ăn trống không, người mẹ bình thường bao che anh giờ lại đang đưa chổi phất trần tới.
Đinh Hán Bạch kinh hãi đến biến sắc: “Lấy cái đồ chơi đó ra làm gì?!”
Đinh Duyên Thọ nhìn anh chằm chằm: “Cho mày giãn gân cốt.”
Đinh Hán Bạch nhìn về phía Khương Sấu Liễu: “Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không? Mẹ đưa đao cho đao phủ, mẹ muốn lấy mạng con trai mình sao!”
Nhà họ Đinh trước giờ không có chuyện mẹ chiều con hư, Khương Sấu Liễu lạnh nhạt nói: “Nuôi con lớn bằng này, ăn mặc đều cho con những thứ tốt nhất, cả cái phố này không có ai sống phóng túng như con. Từ bỏ trách nhiệm đến cửa tiệm, không cầu con chấn chỉnh gia nghiệp, chỉ muốn con nghe lời, không quá đáng chứ?”
Còn chưa kịp trả lời, vai Đinh Hán Bạch liền đau đớn, trúng một roi. Cái chổi quấn thanh sắt có thể sánh ngang với định hải thần châm, xương thép cũng bị đánh cho sụp đổ. Đinh Duyên Thọ hiếm khi không hỏi đúng sai đã động thủ, khí thế đó, cường độ đó, như là bắt trộm cầm tang vật, tội gì cũng đều là ván đã đóng thuyền.
Đinh Hán Bạch cắn răng, không giải thích, chỉ một mực đóng vai kẻ đáng thương.
Anh vừa mở lò gốm, cái gì cũng chẳng quan tâm, vừa trắng trợn thu phế phẩm. Chân không chạm đất chạy khắp các chợ đồ cổ trong thành phố, sau đó đi đến những tỉnh lị xung quanh, anh thậm chí còn muốn chạy hết cả nước.
Việc làm ăn ở Ngọc Tiêu Ký tốt hơn nhiều so với khi xưa, tờ danh sách đặt hàng đá Ba Lâm anh còn chưa bắt tay làm, anh quả thật đuối lý. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy chịu đòn cũng không oan, cũng dần dần quên đi đau đớn trên người. Rốt cuộc, một tràng tiếng bước chân dồn dập gọi anh hoàn hồn.
“Sư ca!”
Kỷ Thận Ngữ trở về liền bị Khương Đình Ân quấn lấy, hỏi hết đông tới tây, lời nói vụng về hỏi mãi không xong. Trời tối, cậu muốn đi ra cổng nhìn coi ai, ai biết vừa vào tiền viện liền nghe thấy tiếng gia pháp.
Cậu nhào lên người Đinh Hán Bạch, trước đây khiếp đảm, bây giờ dũng cảm: “Sư phụ, đừng đánh sư ca nữa!”
Đinh Duyên Thọ quát cậu: “Con tránh ra, đây không phải chuyện của con!”
Kỷ Thận Ngữ tất nhiên không đi, tràn đầy sức lực muốn làm việc nghĩa, Đinh Duyên Thọ tới gần một bước kéo cậu ra, vung cây chổi phất trần lên. Cậu lại nhào tới, đúng lúc trúng một gậy, ê ẩm cả người, làm cậu cao giọng rên một tiếng.
Đinh Hán Bạch lập tức cuống lên, quát lại cha đẻ của mình: “Ba có biết đánh hay không vậy?! Đánh người mà cũng đánh sai nữa!” Anh kiềm chế vừa ôm vừa đẩy Kỷ Thận Ngữ ra ngoài, đẩy cậu ra khỏi phòng khách rồi đóng cửa lại, chốt khóa, quay người cởi áo lông và áo sơ mi.
Anh để trần, quỳ xuống đất mặc cho Đinh Duyên Thọ phát tiết, ngực, vai, bụng, eo, hai cánh tay cũng bị đánh như mọc hoa. Khương Sấu Liễu không đành lòng nhìn, nhưng không khuyên một câu nào, ngược lại là Kỷ Thận Ngữ ở ngoài cửa làm ầm ĩ, gào, đập, ván cửa cũng muốn hỏng luôn.
Hồi lâu, động tĩnh trong phòng cuối cùng cũng coi như ngừng, bàn tay Kỷ Thận Ngữ đỏ chót, khàn cổ họng hỏi: “Sư ca, sư ca! Anh sao rồi?”
Đinh Hán Bạch đầu đầy mồ hôi, cao giọng khiêu khích: “—— Rất thoải mái!”
Cây chổi có vẻ méo mó, Đinh Duyên Thọ ngồi trở lại ghế bành, lạnh nhạt uống tách trà. Khi sinh thằng phá gia chi tử này ra, số lần dùng gia pháp đếm không xuể, nhưng đây là lần đầu tiên đánh trực tiếp vào da thịt. Ông cũng không nỡ, nhưng chỉ có thể kiên trì đánh.
Ông không khờ khạo, có thể nhận ra được Đinh Hán Bạch đang làm những gì, ông thật sự sợ thằng con trai này đi ngược lại với mình, không thể nào kéo về được.
“Có đau không?” Đinh Duyên Thọ không muốn hỏi, nhưng không nhịn được.
Đinh Hán Bạch lúc này lại dẻo mồm: “Cha đẻ đánh mà, đánh chết cũng không đau.” Lắc lư đứng lên, tiến đến trước bàn rót đầy tách trà, “Ba, gần đây biểu hiện của con không tốt, ba đừng giận con, con thương gân động cốt không sao, lỡ chọc tức sức khỏe của ba thì làm sao đây.”
Đinh Duyên Thọ hừ lạnh một tiếng, ông tránh đánh vào gân cốt, da thịt cũng không bị đánh hỏng, thằng nhóc này vậy mà còn giả vờ giả vịt!
Không chỉ giả vờ giả vịt, người con trai một mét tám mấy còn muốn đóng vai liễu rủ trong gió, Đinh Hán Bạch sụt sịt mũi: “Mẹ… Có cơm ăn không, con chết đói rồi.”
Đâu cần tới Khương Sấu Liễu phải lo, cái người ngoài cửa lo nát tâm kia vừa mở cửa liền xắn tay áo nhảy vào nhà bếp. Không có đồ gì ăn, chân giò xông khói, dưa chuột, nửa trái bắp ngô đã tách hạt, cậu đập trứng gà làm cơm chiên.
Đinh Hán Bạch trùm áo sơ mi vào ăn, hai ông bà đi rồi, chỉ có Kỷ Thận Ngữ trông anh. Anh hỏi: “Đây là cơm chiên Dương Châu chính tông à?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Chính người Dương Châu làm, anh nói có chính tông không?”
Đinh Hán Bạch lại hỏi: “Người Dương Châu sao không nấu canh, làm nhiều chút đi.”
Kỷ Thận Ngữ mắng: “Sư phụ đánh nặng như vậy, đánh bung dạ dày anh luôn rồi hả!” Mặt cậu khổ sở, không biết Đinh Hán Bạch đau cỡ nào, mà cứ ra vẻ xấu xa như vậy. Mắng xong, ngoan ngoãn dặn: “Canh nấu lâu, anh xem TV hay làm gì khác đi.”
Đinh Hán Bạch tan hết cơn đau, bưng một chảo cơm chiên chuyển sang ghế salông, phim có gì không để ý, chỉ tưởng tượng sau này anh làm chủ gia đình, còn ai dám đánh anh nữa? Mỗi ngày trở về nhà làm ông tổng, ăn cơm chiên Dương Châu chính tông, ăn xong ôm người con trai Dương Châu chính tông làm một đêm xuân.
Đèn phòng khách rất sáng, Khương Sấu Liễu không yên lòng, gom lại mấy hộp thuốc đem ra. Được quá nhỉ, cái tên bị đánh đang dựa lên ghế ăn nhồm nhoàm, trong phòng bếp còn nức mùi thơm. Bà nhìn sang, hết hồn nói: “Thận Ngữ, tối rồi con còn nấu canh cá à?”
Kỷ Thận Ngữ trông nồi: “Sư ca muốn húp canh, con thấy chỉ còn lại một con cá.”
Khương Sấu Liễu hỏi: “Nếu như nó muốn ăn đào tiên, chẳng lẽ con lên chỗ Vương mẫu nương nương hái cho nó luôn sao?”
Bị thương đương nhiên phải bồi bổ, nhưng Kỷ Thận Ngữ ngại giải thích, cũng ngại tỏ thái độ. Cậu không lên được chỗ Vương mẫu nương nương hái đào tiên, nhưng nhất định sẽ kiếm đào lông, xuân đào, đào mật, đem hết tất cả những gì có thể kiếm được bỏ vào sọt.
Đến đêm khuya, Đinh Hán Bạch húp canh cá thỏa mãn, nằm trên giường như nằm lên thảm kim châm, lăn qua lộn lại, ủi như chiếc bánh lớn. Thật ra cũng không đau như vậy, chiêu cởi trần gọi là rút củi dưới đáy nồi, đoán chắc ba anh sẽ không nỡ tàn nhẫn xuống tay.
Mà quan tâm sẽ bị loạn, Kỷ Thận Ngữ cứ liên tục ra vào phòng, giống như Đinh Duyên Thọ là cha ghẻ, cậu mới là cha đẻ.
Đêm đó, cả một đại gia đình, ngoại trừ Đinh Hán Bạch thì chẳng có ai ngon giấc. Cha mẹ mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, đau lòng con trai suốt đêm; những đồ đệ khác cảm thấy bất an, chỉ lo ngày nào đó đạp lên vết xe đổ; Kỷ Thận Ngữ càng khỏi nói, tỉnh lại mấy chục lần xem Đinh Hán Bạch thế nào, thảm chùi chân ngoài cửa cũng bị cậu đạp quăn góc.
Ông trời hiểu lòng người, không ai có tâm tình tốt, một đêm trôi qua trời cũng âm u.
Đinh Hán Bạch nằm trên giường nhìn mây đen, cánh tay dang ra hai bên, nhìn ngu ngốc gì đâu. Hết cách rồi, hôm sau là da thịt sưng tấy nhất, xương khớp đau không nhịn nổi. Anh nghe thấy tiếng bước chân liền gọi: “Trân Châu, lại đây!”
Kỷ Thận Ngữ xuất hiện ở cửa, áo khoác hải quân và áo sơ mi trắng, trên chân mang một đôi bata trắng, tràn trề thanh xuân. Cậu bước vào phòng “Em chuẩn bị đến tiệm, sao thế?”
Đinh Hán Bạch tức giận: “Anh tàn phế vậy rồi mà em còn đến tiệm? Đông Phái Phàm chăm sóc người tàn tật thế nào hả, em có thể học hỏi người ta một chút không?”
Kỷ Thận Ngữ nói: “Danh sách ghi nợ của anh ngâm giấm rồi kìa, em đi làm cho anh đấy, không biết điều gì cả.” Cậu muốn đi sao? Cậu hận không thể dính ở bên giường trông coi anh, nhưng như vậy sẽ chỉ làm sư phụ càng bất mãn. Với lại, hai người chung quy cũng phải có một người làm việc nuôi gia đình mà. Trước khi đi, cậu nói: “Em gọi Khương Đình Ân đến chăm anh.”
Không đợi cậu gọi, cả nhà Thương Mẫn Nhữ tới cửa thăm hỏi, hôm nay là mười lăm, hai nhà trước giờ đều cùng nhau ăn tết nguyên tiêu. Kỷ Thận Ngữ nói chuyện chua lè: “Lần này không cần kêu nữa, chị gái tốt thanh mai trúc mã của anh đến rồi kìa, đâu còn cần người khác làm chi.”
Đinh Hán Bạch biện giải: “Em cũng đã nói chị gái tốt rồi, khỏi ghen tị đi.”
Kỷ Thận Ngữ dẩu miệng, còn cắn răng: “Người khác không phải Tây Môn Khánh, nhưng em chính là Võ Đại Lang ra ngoài bán bánh bao, còn anh là Phan Kim Liên không có lương tâm! () Cởi áo ngủ cho ai xem, anh có biết kiểm điểm không hả?”
() Thủy Hử, tên cường hào Tây Môn Khánh thông dâm với vợ của Võ Đại Lang là Phan Kim Liên nên đã lập mưu giết chết Võ Đại Lang.
Đinh Hán Bạch choáng váng, dỗ dành: “Anh sai rồi, anh đáng bị nhốt trong rọ heo ().”
() nhốt trong rọ heo: gọi là “tẩm trư lung”, cho vào rọ heo rồi dìm xuống nước, một loại hình phạt thời xưa chuyên để phạt những người vợ ngoại tình, thông dâm.
“Tên ngốc!” Kỷ Thận Ngữ giận hờn chạy đi.
Hôm đó thực sự không dễ chịu, Đinh Kim Liên nắm chặt áo ngủ, thậm chí kéo chăn cao đến ngực, kín bưng, quyết tâm tuân thủ tam cương ngũ thường. Giả Bảo Ngọc () có nói phụ nữ làm từ nước, đàn ông làm từ bùn, anh thấy Kỷ Thận Ngữ được làm từ giấm Sơn Tây Lão Trần ().
() Giả Bảo Ngọc: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng
() giấm STLT: một loại giấm nổi tiếng ở TQ
Giấm chua làm anh từ một thân đau đớn thành một thân tê dại, chỉ thấy ngứa ngáy trong lòng.
Vò giấm chua thành tinh kia đang chui đầu vào Ngọc Tiêu Ký làm việc cực khổ, hôm nay chỉ có cậu đến, sảnh trước và gian sau cậu đều phải chú ý. Tay không ngừng, thụy thú thanh ngọc và hoàng ngọc cẩu, chữ khắc có yêu cầu, làm cũ giả cổ mọi thứ đều không thể thiếu.
Kỷ Thận Ngữ thay Đinh Hán Bạch trả nợ hết một ngày, bữa trưa kéo dài tới buổi chiều mới ăn. Một đĩa khoai tây sợi, nửa đĩa rau cần, hai lạng cơm tẻ, chưa ăn được mấy miếng thì nhìn thấy xe nhà lái đến. Đinh Duyên Thọ tay trái xách hộp đồ ăn, tay phải nắm một cây kẹo hồ lô, nện bước chân vào cửa, cười hiền lành.
Kỷ Thận Ngữ nắm đũa, cũng cười theo.
Đinh Duyên Thọ nói: “Bỏ cái đống đồ ăn kia ra đi, thầy mang cho con ba món một canh, còn có đồ ăn nhẹ nữa này.” Đồ ăn đương nhiên là thức ăn ngon, đồ ăn nhẹ càng chưa từng thấy, “Ông Thương mang cho Hán Bạch bánh kem đường nâu, ngọt lắm, con nếm thử xem.”
Một dây kẹo bát bảo, lại còn có bánh kem trước mắt, Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư phụ, sư ca có phải là thích ngọt không?”
Đinh Duyên Thọ nghĩ đến mười mấy năm trước, đứa nhỏ nào cũng thích đồ ngọt, Đinh Hán Bạch tất nhiên cũng vậy. Lọ kẹo đặt trên nóc tủ cũng vô dụng, làm cho mọi người muốn đặt trên nóc nhà luôn, Nhĩ Hòa Khả Dũ, Đình Ân Thải Vi, ai cũng từng khóc lóc mách lẻo, đều bị Đinh Hán Bạch cướp kẹo.
Kỷ Thận Ngữ sáng sớm còn mắng đối phương Phan Kim Liên, lúc này ăn bánh ngọt tưởng tượng dáng vẻ khi đó của Đinh Hán Bạch, cười đến là ngây thơ đáng yêu. Trước khi đóng cửa, cậu đem hai món đồ nhỏ đã khắc cho Đinh Duyên Thọ xem qua, thuận tiện nói ngọt thay cho Đinh Hán Bạch, còn được voi đòi tiên mà muốn sửa đổi gia pháp.
Đinh Duyên Thọ buồn cười nói: “Hôm qua con sốt sắng cho nó như vậy, bây giờ lại dài dòng văn tự, tính xấu của nó làm con thích vậy à.”
Chữ “thích” này lọt vào tai, tựa như cá quẫy nước, Kỷ Thận Ngữ nuốt trái tim muốn nhảy khỏi cuống họng trở về, nói: “Con người sư ca rất tốt, tay nghề càng tốt hơn.” Bề ngoài thì ra vẻ sóng lớn chẳng hề chi, nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ.
Cũng may Đinh Duyên Thọ không nhiều lời, quay người đóng cửa kho, nắm chiếc chìa khóa đồng nhỏ nhất đi mở khóa, để cho mấy khối ngọc cực phẩm diện kiến ánh sáng. Kỷ Thận Ngữ nín thở tới gần, trên đỉnh là bạch ngọc mỡ cừu đông, tuy không điêu khắc nhưng cũng làm cậu trúng tiếng sét ái tình.
Đinh Duyên Thọ nói: “Bí thư thành ủy mới nhậm chức, những đồng nghiệp khác muốn cùng tặng quà.”
Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư phụ, vậy thầy muốn khắc cái gì?”
Đinh Duyên Thọ cười nhìn cậu: “Độc chiếm ngao đầu (), thầy khắc chính diện, con khắc mặt trái.”
() Độc chiếm ngao đầu: còn chỉ việc đỗ trạng nguyên, đỗ hạng nhất
Bên ngoài mưa rơi, Đinh Hán Bạch cứ như vậy nằm hết một ngày, xuyên thấu qua cửa sổ trông thấy cả sân ẩm ướt. Anh rất ít khi buồn man mác xuân thu, giờ khắc này tẻ nhạt đến nỗi muốn ngâm một bài “Thanh thanh mạn”. “….Thời tiết vừa ấm lên lại rét, không thể điều hòa được.” Tâm tình mới vừa đúng chỗ, tiếng bước chân đạp nước nhẹ nhàng truyền tới, Võ Đại Lang của anh trở về rồi sao?
Kỷ Thận Ngữ không che ô, tóc còn ướt đã phá cửa, đôi mắt sáng như đèn canh ba. Đinh Hán Bạch che kín chăn, xác nhận mình đã kiểm điểm đàng hoàng, thử dò xét nói: “Tiên sinh làm việc xong rồi sao?”
Kỷ Thận Ngữ đặt mông lên giường: “Sư phụ muốn cùng em khắc ngọc cực phẩm, khắc Độc chiếm ngao đầu!” Cậu vươn tay muốn đụng Đinh Hán Bạch, nhớ đến vết thương liền đè xuống kích động, tựa sát vào lại dùng tóc tai cọ vào hõm cổ đối phương.
“Thợ chính mới có tư cách, em có phải là có thể làm thợ chính rồi không?” Cậu lẩm bẩm, cứ như nói mơ, “Sư ca, em muốn ra ngã tư đốt vàng mã cho lão Kỷ, nói cho ông ấy biết em có thể cùng sư phụ khắc ngọc cực phẩm rồi.”
Đinh Hán Bạch nói: “Chờ trời nắng, anh đi cùng em.” Anh nhịn đau giơ tay, xoa xoa cái đầu tròn nũng nịu này, “Buổi tối ngủ ở đây đi, đỡ mất công em chạy qua chạy lại.”
Đêm mưa không ngừng, đóng kín cửa vẫn cảm thấy phiền muộn, Kỷ Thận Ngữ tắm xong thì lau người bôi thuốc cho Đinh Hán Bạch, lúc chờ thuốc khô thì không biết làm gì, bèn gơ tay nghịch tua rua chao đèn. Vừa nhấc mắt thì gặp phải ánh mắt Đinh Hán Bạch, bốn bề vắng lặng, nhất thời yên tĩnh, ánh mắt hai người càng không biết cấm kỵ là gì, nhìn chăm chú đối phương.
Một đôi con ngươi đen sậm, tối tăm sâu thẳm, một đôi màu hổ phách, thường xuyên sáng láng không giống người phàm.
Trong mắt người tình biến thành Tây Thi, Kỷ Thận Ngữ ngóng ngóng dựa tới gần, bị Đinh Kim Liên mê mẩn tâm trí. Lúc này một tiếng nói trong viện truyền đến, Khương Đình Ân gọi cậu đi ăn khuya, mới ra nồi bánh trôi.
Cậu vờ không nghe thấy. Khương Đình Ân vẫn còn gọi, ăn nhân bánh gì.
Cậu nhất quyết phải hôn trước rồi tính. Khương Đình Ân đến ngoài cửa, ăn mấy cái nè. echkidieu.wordpress.com
Cậu nâng mặt Đinh Hán Bạch lên. Khương Đình Ân đẩy cửa, hết sức đề cử bánh trôi mè đen.
Cửa mở, Kỷ Thận Ngữ ngồi nghiêm chỉnh, không trộm ngọc, không trộm hương mà tự dưng lại đỏ mặt. Giống như hẹn hò ngay trước mắt người khác vậy, vừa kích thích vừa sợ. Cậu với Khương Đình Ân rời đi, ăn ba cái bánh trôi, mang bốn cái trở về, đáp lại tình hình của Đinh Hán Bạch —— dở dở ương ương.
Đinh Hán Bạch ăn, Kỷ Thận Ngữ lại đưa tay nghịch tua rua.
Ăn xong, thuốc trên người đã khô từ lâu, Đinh Hán Bạch cũng nhịn đủ rồi. Anh mặc áo ngủ cũng cần người hầu hạ, đợi khi Kỷ Thận Ngữ cột thắt lưng cho anh, anh liền đè lại, nói: “Anh sống sờ sờ đây, chơi tua rua không bằng chơi anh.”
Lời nói điên khùng không đầu không đuôi, Kỷ Thận Ngữ bị nắm tay dịch xuống, nóng, nóng đến nỗi làm cậu run lên. Mặt mũi cậu đỏ lừ: “Cả người anh đều bị thương, ngực bụng vai sưng hết lên, sao còn có tâm trí nhớ đến chuyện đó…”
Đinh Hán Bạch nói: “Một cây làm chẳng nên non, trước đó ai đã nhìn chằm chằm anh, ai nâng mặt anh si mê như vậy? Với lại, cái thứ đồ chơi đó cũng không nằm trên vai, còn nữa, anh không phải Phan Kim Liên sao? Anh khô nóng khó chịu, nóng cháy người rồi này.”
Kỷ Thận Ngữ cuộn tròn tay, không thoát được trốn không xong. Bảo cậu làm sao bây giờ? Chủ động vui vẻ à… Cậu khó chịu chối từ: “Em còn chưa mười bảy, đã làm hai lần thì thôi đi, anh không thể đòi hỏi vô độ như vậy…”
Đinh Hán Bạch ôm cậu đến trước người: “Mùa xuân vừa đến không phải mười bảy rồi sao? Hồi xưa mười bảy tuổi đã làm cha rồi.” Bàn tay vói vào áo ngủ người ta, vuốt ve, nắn bóp, “Khoảng thời gian này có chạm em lần nào chưa? Anh đem con cháu đời đời cho em cả rồi, cũng gọi em là cha được không?” truyenfull reup làm chó
Lời vô vị hết câu này đến câu khác, Kỷ Thận Ngữ không chống đỡ nổi, chỉ có một ánh đèn, cậu bị nhấc lên ngồi trên đùi lớn, được ôm rất chặt.
Mưa rơi càng to, tổ chim trên cây ủ ấm áp, hai con hỉ thước trú cùng một chỗ, mổ nhau, ôm chân, lông ướt liền đập cánh run run. Còn có chậu trúc phú quý, hoa hồng, đinh hương, đều bị tàn phá vô cùng đáng thương.
Kỷ Thận Ngữ nằm trên vai Đinh Hán Bạch, trong lòng mắng to tên vô lại khốn kiếp, nhưng lại sốt ruột nói: “Cẩn thận vết thương đấy!” Một hơi nóng thở ra, cậu mở hé mắt nhìn đèn bàn, tua rua chơi vui gì chứ?
Liền liếc bát bánh trôi trên bàn, tết nguyên tiêu cứ như vậy trôi qua…
Cậu đột nhiên giật mình, ngày mai khai giảng rồi!
Nửa đêm, Kỷ Thận Ngữ ngủ say như chết, Đinh Hán Bạch khoác quần áo làm bài tập suốt đêm. Em khắc hoàng ngọc cẩu cho anh, anh làm bài tập toán cho em, mẹ nó đúng là một đôi trời sinh, kim ngọc lương duyên!
Nghe anh Bạch nói chuyện đau đầu quá:))
() Thụy thú thanh ngọc: thụy thú là những con vật mà người nguyên thủy sùng bái như vị thần hộ mệnh, tứ đại thụy thú là thanh long, chu tước, bạch hổ, huyền vũ, ngoài ra còn có kỳ lân, phượng hoàng, tì hưu cũng được coi là thụy thú
() hoàng ngọc cẩu: hoàng ngọc là đá topaz, cẩu là chó