Chương
–oo–
Đầu óc hỗn loạn, ý thức rời rạc, từ khóe môi phát ra âm thanh khiến ta muốn ngay lập tức bụm chặt miệng lại. Đây là thứ thanh âm gì thế, là từ miệng ta phát ra sao? Nhưng thân thể ta đã hư nhuyễn đến mức ngay cả khí lực đưa tay lên bụm miệng cũng không có. Trong thân thể ta như có một ngọn lửa đang thiêu đốt thần trí mình, khiến ta không tự chủ được phải phập phồng đẩy đưa thân mình theo từng động tác của hắn. Mái tóc của hắn buông lơi, lả lướt mơn man trên da thịt ta theo từng cử động. Ta theo bản năng vươn tay muốn chạm vào dòng suối ấy.
Hắn cầm lấy đan tay vào tay ta, mười đầu ngón tay cùng gắt gao siết chặt lại. Hắn bên tai ta dỗ dành bảo là rất nhanh, nhưng căn bản chỉ là những lời nói mị hoặc mà thôi. Phải rất lâu sau đó ta mới cảm thấy một khối dịch thể nóng bỏng xuất ra trong cơ thể mình. Ta mông lung tự hỏi mọi việc đã xong rồi ư? Cả người hiện tại mệt đến thở không ra hơi, toàn thân như thể bị cắt làm nhiều mảnh vậy. Chợt nghe hắn thì thầm bên tai bảo mình đừng ngủ, phải tắm rửa qua đã. Ta hừ nhẹ vài tiếng nhíu mày không vui. Hắn lắm chuyện quá, đã khiến ta mệt nhọc đến thế này mà còn không để yên cho ta nghỉ ngơi nữa.
Kế tiếp ta có cảm giác bản thân bị hắn bế bổng lên vô cùng thoải mái liền tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Đến lúc tỉnh lại thì thấy hắn đang ôm ấp lấy ta ngâm mình trong ôn tuyền. Mặt mày ta nóng như hơ lửa, ngoảnh đi không thèm nhìn đến hắn.
"Vẫn còn khó chịu sao?" – hắn nhẹ nhàng buông một nụ hôn xuống tóc ta, ngón tay ấn vào hông ta nhẹ nhàng xoa nắn.
"A!" – môi ta phát ra một tiếng, trong lòng thầm mắng chính mình đường đường là một nam nhân thì ở đây nhăn nhăn nhó nhó cái gì chứ.
"Vẻ mặt khóc lóc của Tiêu Nhi thật rất đáng yêu." – hắn ôm chặt lấy ta ám muội nói.
Ta tức giận quay đầu lại đã thấy vẻ mặt hắn tươi cười đầy vẻ yêu chiều, tâm tình nhất thời chùng xuống. Tuy vậy ngoài miệng vẫn không chịu thôi – "Ta đã bảo không được gọi ta là Tiêu Nhi."
"Được, được, Tiêu!" – hắn vừa cười vừa dỗ dành ta.
Ta thập phần tức giận, à, đúng ra là thẹn quá hóa giận. Ta đẩy hắn ra muốn đứng dậy, nhưng chân lại lảo đảo không thể trụ vững liền ngã ngược trở vào vòng tay hắn. Hắn ôm lấy ta lo lắng nói – "Tiêu, đừng cậy mạnh. Ngươi hiện tại bây giờ không thích hợp vận động đâu."
Ta oán hận ngẩng đầu nhìn hắn, đây là do ai làm hại chứ? Vậy mà còn dám nói nữa sao?
Tạ Dật Huân cả cười hôn nhẹ lên môi ta – "Đều là do ta không tốt cả, đừng giận nữa."
Ta lại bị hắn bế về phòng, khăn trải giường hình như đã được thay mới, trong phòng cũng đã đốt huân hương, nhờ thế mà hương vị tình dục nồng đượm ban nãy đã bớt đi phần nào. Ta mệt mỏi đến độ vừa đặt đầu xuống gối đã chìm sâu vào giấc mộng.
Khi ta tỉnh lại chỉ nhìn thấy trước mắt một sắc màu uân vàng hư ảo, đến lúc giật mình thảng thốt mới hay đó là ánh sáng hắt ra từ ngọn nến. Bây giờ là thời gian nào rồi nhỉ? Ta khẽ cử động thấy toàn thân đau nhức, nhất là ở vị trí tư mật thẹn thùng kia lại càng đau đến cắn răng. Ta cau mày chậm rãi ngồi dậy, ấy vậy mà vẫn bị đau đến choáng váng đầu óc. Ta tựa người vào thành giường nhẹ nhàng day ấn thắt lưng. Hắn là một tên hỗn đản, ta đã cầu xin hắn tha cho nhưng hắn tuyệt nhiên không dừng lại, thật là... Mà thật là gì nhỉ? Sắc lang, hạ lưu hay vô sỉ? Không, mấy từ này hình như không hợp với hắn lắm. Hơn nữa nếu bình tĩnh mà suy xét thì hắn vẫn rất ôn nhu để ý đến cảm nhận của ta. Ta cũng không thể nói là mình không có những khoái cảm, tuy rằng lúc bắt đầu ta đau đến chết đi sống lại ấy.
Cửa chợt bật mở và Tạ Dật Huân bước vào. Ta nheo mắt nhìn hắn trong bộ y phục xanh lam, bên hông thắt một dải đai lưng màu tím, bên trên có đính mấy viên trân châu lớn, tóc dài buộc nhẹ sau gáy. Tạ Dật Huân thấy ta ngồi trên giường liền đến gần ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve mặt ta, nhẹ giọng hỏi – "Còn khó chịu không? Đã đói chưa?"
Khó chịu đương nhiên là có rồi, nhưng lời này ta giữ lại chẳng nói. Về phần đói thì ta sờ thử bụng biết bản thân đã đói đến cực điểm. Ta gật đầu bảo – "Ta đói, bây giờ là canh mấy rồi? Còn thứ gì có thể ăn không?"
Tạ Dật Huân mỉm cười ôm ta – "Đã qua giờ hợi rồi. Ngươi muốn ăn gì để ta bảo trù phòng làm."
Đã qua giờ hợi à? Vậy thì có khác gì ăn khuya đâu nhỉ. Ta nghĩ ngợi một lát rồi bảo – "Vậy ăn mỳ đi, cho đỡ rắc rối." – Nhưng sau đó ta chợt nghĩ ở nơi này mỳ đều phải làm bằng phương pháp thủ công, cũng chẳng rõ trù phòng có sẵn bột lên men hay không, nhược bằng không có vậy có khác gì mua chuyện phiền phức cho người khác đâu. Thế là ta vội vàng kéo tay áo Tạ Dật Huân bảo – "Thật ra thì không cần nhất thiết phải là mỳ đâu, còn thứ gì thì ăn thứ đó đi."
Tạ Dật Huân quay đầu lại nhìn ta cười – "Ta biết rồi!"
Nói xong liền bước ra phân phó với người bên ngoài mấy câu rồi trở lại, trên tay cầm theo thứ gì đó. Hắn đến bên giường bảo với ta – "Tiêu, mau nằm xuống để ta giúp ngươi thoa thuốc."
Mặt của ta nhất thời lại đỏ lên nhìn về phía hộp thuốc trong tay hắn nói – "Việc này để ta tự làm là được."
Tạ Dật Huân vẫn cười kiên nhẫn đáp – "Ngươi làm sao thấy rõ chứ, nói cho cùng thì việc này cũng có phần can dự của ta. Để ta giúp ngươi."
Ta nghe hắn nói thế suýt chút nữa mắc nghẹn. Việc này đương nhiên là có phần của ngươi rồi, nếu không phải ta và ngươi làm ra việc ấy thì ta bây giờ có bi thảm thế này không? Thế mà ngữ khí của hắn lại ra vẻ thiên kinh địa nghĩa khiến ta chẳng thể bắt bẻ gì – "Ta có thể làm được mà, ngươi mau đưa thuốc cho ta."
Nhưng hắn chẳng cử động chỉ im lặng nhìn ta, mãi lúc sau mới thở dài bảo – "Tiêu, ngươi giận ta sao?"
Ta nhìn hắn khó hiểu, lòng tự hỏi hắn vì sao lại nói vậy.
"Lúc buổi chiều là do ta quá vội vàng mới khiến ngươi tức giận phải không?" – hắn bước đến ngồi gần ta, thanh âm trầm thấp triền miên.
Ta lắc đầu – "Ta không giận gì cả. Huống hồ việc ấy là ta chủ động trước mà." – giọng nói của ta đã sắp không còn nghe thấy gì nữa rồi.
"Đã không giận vậy sao không để ta giúp ngươi thoa thuốc?"
Vành tai bị hắn ngậm lấy nên ta thoáng run rẩy, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn, vội vàng tránh vào bên trong – "Này, ngươi..." – ta cắn môi nhìn nụ cười nhạt ôn nhu của hắn, cuối cùng đành giấu mặt đi, nằm xuống nhỏ tiếng nói – "Vậy thì nhanh lên đi!"
Quần của ta bị kéo xuống, có một vật gì đó mát lạnh chạm vào nơi ấy, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt đi. Nhưng ngón tay kia cũng không vội vàng rút ra mà ở bên trong đảo một vòng, rồi lại thêm một vòng nữa. Ta cắn môi oán hận nói – "Ngươi không ở yên được sao? Chỉ thoa chút dược thôi mà, ngươi ... ngươi rốt cuộc quanh quẩn gì ở nơi đó thế hả?"
Phía sau có tiếng cười nhẹ của hắn – "Ninh thúc bảo thuốc này phải xoa hết một vòng mới tốt. Nhưng Tiêu nói ta quanh quẩn là quanh quẩn thế nào?"
Mặt ta càng lúc càng đỏ, Nhị sư phụ nghĩ gì mà lại đưa thứ dược này cho hắn vậy? Muốn ta tức chết sao?
Thân hình ta bị hắn kéo sát lại gần, ta còn chưa rõ hắn muốn làm gì thì hắn đã phủ bờ môi mình lên ta. Nụ hôn triền miên không dứt khiến ta suýt chút nữa không thở được, hai tay không thể tự chủ choàng quanh cổ hắn, chẳng biết nên đẩy ra hay nên ôm chặt vào.
–oo–
Chương
–oo–
Chợt có tiếng gõ cửa khiến chúng ta bừng tỉnh dậy giữa cơn mê tình. Tạ Dật Huân buông ta ra, bình ổn hô hấp, mang chăn phủ lên người ta rồi mới hắng giọng hỏi – "Có chuyện gì vậy?"
"Hồi bẩm Vương gia, thức ăn đã được đưa lên rồi." – ngoài cửa có tiếng một nữ tử vang lên.
"Mau mang vào đây." – Tạ Dật Huân nói.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở, Lam Nguyệt xách theo một thực hạp[] tiến vào. Nàng nhìn chúng ta không chớp mắt nhưng vẫn cẩn trọng nhấc bát đũa từ trong thực hạp đặt lên bàn. Hương thơm phưng phức điếc mũi bắt đầu tỏa ra khiến ta nôn nao, cảm thấy bụng sôi lên.
"Vương gia, Hàn công tử, thỉnh dùng bữa." – nàng thi lễ xong liền lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
"Có muốn dùng ngay tại giường không?" – Tạ Dật Huân hỏi ta.
"Không, ta sẽ ra bàn ngồi, bằng không sẽ làm vấy bẩn ra giường mất." – ta lắc đầu xốc chăn đứng dậy. Chà, toàn thân vẫn vô cùng đau nhức khó chịu.
Tạ Dật Huân mang y phục của ta đưa đến bảo rằng – "Ngày mai ta sẽ sai người chuẩn bị cho ngươi vài bộ y phục, y phục của ngươi đơn bạc quá. Ở Du Thư mặc như thế cũng còn tạm được chứ ở Hoài Anh chỉ e ngươi sẽ chết cóng mất thôi."
Ta vừa mặc y phục vào vừa nói – "Cần gì khoa trương vậy chứ? Tuy rằng võ công ta không tốt nhưng dù sao vẫn có nội lực hộ thân, sẽ chẳng dễ dàng cảm lạnh thế đâu. Có nhất thiết phải phiền toái thế không?"
Tạ Dật Huân nghe xong liền cười – "Không phiền toái chút nào, cứ xem như đây nhân dịp tân niên nên may vài bộ y phục mới đi. Ta xem ngươi cũng chẳng có bao nhiêu y phục cả."
"Tùy ngươi đấy!" – ta nói. Mặc dù ta không hiểu cặn kẽ con người hắn, nhưng ta cũng biết phàm là chuyện hắn đã quyết định thì chẳng thể tranh cãi thêm điều gì. Có lẽ đây là một nét tính cách trời ban, luôn chỉ thích tự quyết định, lại còn muốn người khác phải nghe theo mình nữa chứ.
Ta cũng lười nhác chẳng buộc tóc lên mà cứ để rối tung như thế, cùng hắn ngồi xuống bàn. Trước mặt ta là một bát mỳ, sợi mì trắng tinh tách bạch từng sợi, mặt trên có hành hoa thái nhuyễn xanh biêng biếc, những lát thịt thái mỏng đều tăm tắp, lại còn có cả màu vàng óng ánh của trứng gà nữa. Ta hít một hơi thèm thuồng, thơm quá!
"Nếm thử xem có hợp khẩu vị không." – Tạ Dật Huân nói. Ta gật đầu gắp một đũa mỳ bỏ vào miệng. Chà, ngon quá!
Ta ngẩng lên nói với Tạ Dật Huân – "Trù phòng của ngươi tay nghề không tồi chút nào, ăn rất vừa miệng."
Tạ Dật Huân mỉm cười cầm chiếc bát nhỏ lấy một ít canh rồi múc một muỗng bảo – "Uống canh đi!"
Ta đưa tay định đón lấy chiếc muỗng thì hắn rụt tay về, bất đắc dĩ ta phải để hắn đút cho mình. A, là canh cá tươi ngon, thịt cá trắng ngần mịn màng, cắn vào chẳng còn sót lại chút xương nào. Ta uống một ngụm canh rồi lại ăn ít mỳ. Sau đó ta nghĩ một lúc rồi hỏi – "Chỉ một mình ta ăn thôi à, ngươi không ăn sao?"
Tạ Dật Huân buông muỗng xuống bảo – "Nghe ngươi bảo mỳ ăn ngon nên có lẽ ta cũng ăn thử xem sao."
Ta đẩy bát đũa đến trước mặt cho hắn nhưng hắn tuyệt nhiên không động đến, chỉ nhìn ta chằm chằm. Ta bị hắn nhìn cho mất hết cả tự nhiên, đành phải gắp một đũa mỳ đưa đến sát miệng hắn. Lúc bấy giờ hắn mới chịu mở miệng ăn, sau đó gật đầu – "Mùi vị không tệ, xem ra phải thưởng mới được."
Một bát mỳ và một chén canh cứ thế được hai chúng ta ăn chẳng thừa lại chút nào, mà đa số là vào bụng ta. Sau khi ăn xong ta xoa bụng thỏa mãn nói – "Đã no rồi."
Tạ Dật Huân gọi người vào thu dọn bát đũa xuống, sau đó dâng trà lên rồi hỏi – "Đã buồn ngủ chưa?"
Ta lắc đầu – "Một chút cũng không, ngươi cảm thấy mệt à?"
"Không!"
Lúc trà được dâng lên ta mới để ý thấy bàn ghế trong phòng đều được làm từ loại gỗ hoàng đàn hương, lại nhìn chén trà làm bằng sứ trên tay mình có màu men tuyệt đẹp. Ta đưa mắt trông tứ phía, thấy nơi nào cũng có vẻ nho nhã thanh lệ, đồ vật trong phòng được bài trí rất hay, nhìn qua có vẻ như tùy tiện, kỳ thật đều là có chủ đích. Trên bức tường đối diện có một bức tranh thủy mặc họa cảnh dòng nước tuôn chảy qua triền núi, bút pháp phóng khoáng thanh nhã. Ta đến gần nhìn kỹ thấy bên trên đề một câu "Sơn ánh tà dương thiên tiếp thủy"[], bên dưới có đề thêm hai chữ Văn Hiên. Văn Hiên? Ta chợt nhớ Lam Ký Vũ đã từng xưng hô như thế với Tạ Dật Huân, vậy Văn Hiên hẳn là danh tự của hắn rồi. Như vậy tranh là do hắn họa, nhìn có vẻ rất khí thế.
"Có chỗ không vừa mắt sao?" – có tiếng nói của hắn từ phía sau truyền đến.
"Bức họa này của ngươi không tồi chút nào. Ngươi quả là một người văn võ song toàn." – ta mỉm cười với hắn.
"Cách nói của ngươi sao lại miễn cưỡng đến thế?"
Ta bật cười – "Ta nói đây đều là sự thật, nào có đâu nửa lời miễn cưỡng chứ?"
"Là ngươi thật lòng khen tặng sao?"
Ta trầm ngâm một lát rồi bảo – "Tranh này rất có khí thế, bút pháp tiêu sái tuyệt vời. Khen tranh là thật tâm chứ chẳng hề miễn cưỡng chút nào." – ta ngẫm nghĩ một lúc rồi lại tiếp – "Ngươi chẳng phải vừa giỏi văn vừa giỏi võ sao? Ta nói ngươi văn võ song toàn chẳng sai gì cả, cớ gì ngươi lại nghĩ oan cho ta?"
Tạ Dật Huân mỉm cười – "Kỳ thật đã có rất nhiều người nói giống ngươi nên ta chỉ muốn nghe những lời khác kìa, chẳng hạn như có gì không tốt."
Ta không nghĩ hắn sẽ nói như thế nên thoáng run rẩy rồi cười nhạt đáp – "Vậy đợi đến khi nào ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết."
Hắn gật đầu bảo – "Có muốn lên giường nằm không? Cứ đứng mãi sẽ sinh mệt mỏi đấy."
Mặt ta nhất thời hơi đỏ hồng lên, sau đó mới trấn tĩnh lại – "Việc ấy... không sao đâu. Phải rồi, ngày mai ngươi định sẽ làm gì?"
"Ta? Ngày mai sẽ thượng triều, sau đó sẽ hồi phủ. Tiêu chưa từng đến Hoài Anh nên ta muốn cùng ngươi ra ngoài thăm thú. Nhưng chắc có lẽ đợi vài ngày nữa mới bàn kỹ lại về việc này vậy."
Hắn nói một cách ngấp ngứ đầy mờ ám nhưng ta cũng đủ hiểu hắn đang đề cập đến chuyện gì. Mặc dù có chút xao động nhưng không thể phủ nhận nếu muốn lên phố chỉ e sẽ chật vật lắm đây, chưa biết chừng sẽ vì thế mà sinh mất hứng nữa. Dù sao thì ta cũng sẽ ngụ lại đây một thời gian, vậy đợi mấy hôm nữa mới đi thăm thú cũng không muộn. Nghĩ vậy ta liền lắc đầu bảo – "Không vội, chuyện đó từ từ bàn sau cũng được."
Ta chợt nghĩ đến sáng mai hắn phải thượng triều, vậy càng phải nên đi nghỉ sớm mới phải, thế là ta nói với hắn – "Ngươi mau đi nghỉ sớm đi!" – nhưng rồi ta sực nhớ ra một chuyện, nơi này chẳng phải là phòng hắn sao?
"Đây là phòng của ngươi?"
"Tiêu thông minh thật, mới đó mà đã nhận ra rồi."
Ta thở dài – "Vậy ta sẽ ở đâu? Ngươi không dự định an bài phòng nghỉ cho ta à?."
Ta đây chỉ là nói đùa, chẳng dè hắn lại gật đầu – "Cần gì phải làm chứ? Ngươi cứ ở lại đây với ta là tốt rồi."
Tốt? Tốt cái gì chứ? Ta muốn biết hắn đang nghĩ thế nào vậy. Ta vừa bước chân vào Vương phủ này thì sao có thể cứ thế ngụ lại phòng riêng của Vương gia chứ? Chuyện này lộ ra chẳng biết gia nhân trong Vương phủ sẽ đàm tiếu thế nào nữa, huống chi ta còn là thân nam tử. Chậm đã, hình như ta hơi hồ đồ, nơi này nam tử bên nhau vốn là một chuyện bình thường mà. Nhưng hắn như thế thì chắc chắn trong phủ cũng phải có tiểu thiếp hay thị dung chứ. Trước đây ta chưa từng nghĩ đến mấy việc đó, hiện giờ cùng hắn ở trong một nhà mới sực nghĩ đến phải chăng đã quá muộn rồi? Nếu thật sự có những người như thế chẳng phải họ sẽ oán hận ta đến cực điểm ư? Ta chợt hoài nghi hắn không phải là đang hại mình đấy chứ.
–oo–
Chương
–oo–
"Sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn ta?" – Tạ Dật Huân ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi nói thật xem ngươi có thị thiếp, thị dung hay nha đầu thông phòng, tiểu tử thông phòng gì không?"
Tạ Dật Huân bình tĩnh nhìn ta, khóe môi không tránh khỏi giương lên – "Ngươi ghen sao?"
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." – Ta nheo mắt lại. Phàm là những người cao sang phú quý đều sẽ có không ít người hầu kẻ hạ. Đến như vị phụ thân trên danh nghĩa Nam Tú Thiên của ta còn lấy hàng bao nhiêu thê thiếp, thị dung, thì đường đường một Vũ Duệ Vương gia sao có thể không có chứ. Hơn nữa lúc chúng ta làm chuyện ấy trông thế nào cũng không nhìn ra hắn là kẻ không có kinh nghiệm.
"Thị thiếp, thị dung ta chưa nạp một ai cả, về phần nha đầu thông phòng thì ta có một người, còn tiểu tử thông phòng xác thực là không có." – Tạ Dật Huân nói đến đây thì ngập ngừng nhìn ta.
Ta trầm mặc nhìn hắn – "Là Lam Nguyệt phải không?"
"Nàng là do phụ vương tặng ta năm ta lên mười sáu tuổi, mà ta cũng chỉ truyền nàng thị tẩm một lần duy nhất, về sau thì... không có." – hắn giãi bày.
Ra là Lam Nguyệt, thế thì khó trách. Ta trầm mặc, trong lòng nổi lên một cảm giác không rõ ràng. Cuối cùng thì ta cũng tìm ra được nguyên nhân vì sao thái độ của những thị nữ kia đối với ta lại