Chương
–oo–
"Ta phải đi rồi."
Ta lơ đễnh gật đầu – "Được!"
Văn thân vương thở dài – "Ta nói là ta phải đi rồi."
Ta kinh ngạc nhìn y – "Ta đã biết rồi, ngươi chẳng phải đã nói đấy ư?"
"Ngươi không hiểu rõ ý ta, ý ta là ta phải về Chiếu Dạ." – Văn thân vương nhấn giọng.
Ta lúc này mới hiểu rõ y muốn nói gì nên nhìn y hồi lâu rồi bảo – "Vậy ngươi đi đường cẩn thận."
"Ngươi không giữ ta lại sao?" – Văn thân vương đến gần ta hơn.
"Thuận buồm xuôi gió." – ta vẫn thản nhiên đáp.
"Đúng là một kẻ vô tình mà!" – Văn thân vương thấp giọng nói rồi cười nhạt quay đi – "Hàn Tiêu, chúng ta chắc chắn sẽ còn tái kiến."
Ta nhìn y rời khỏi sân, ánh mắt vô tình chạm đến hai hạt châu đính trên người tuyết, liền cầm lấy đuổi theo y – "Văn thân vương, của ngươi này."
Lúc này y đã ngồi trên lưng ngựa, cũng chẳng đưa tay nhận lấy – "Để lại cho người tuyết một đôi mắt đi, không có mắt thì người tuyết sẽ rất đáng thương đấy."
"Nhưng mà..."
Lời ta còn chưa nói hết thì y đã thúc ngựa chạy đi, từ xa xa vẳng lại thanh âm của y – "Vậy ngươi giữ giúp ta đi."
Ta chậm rãi thu tay về. Ta nhìn hai hạt châu trong lòng bàn tay mình, chúng trơn láng, kích thước đồng đều, màu sắc cũng tinh khiết, chắc chắn là hai viên trân châu hiếm thấy. Vậy mà y lại mang chúng ra làm mắt cho người tuyết, y thật sự nghĩ gì vậy chứ?
Tạ Dật Huân liên tiếp mấy ngày không trở về, chỉ có Diệp Hành một mình quay lại lấy y phục để hắn thay đổi. Theo lời Diệp Hành thì Tạ Dật Huân đã điều động khinh y thị vệ cùng quân đội do Kỳ tướng quân chủ quản, đang đồn trú ở vùng phụ cận đến để điều tra sự việc Huyền Băng giáo. Nói chung thì có giáo chúng không chịu nổi gia hình nên chủ động cung khai, quan phủ mà nhờ đó mà mở rộng vòng vây, liên tiếp diệt được hàng loạt phân đà của Huyền Băng giáo. Sự việc này cùng với chiến thắng oanh liệt trước Chiếu Dạ quân khi trước có thể xem như là trừ ngoại an nội.
Mấy ngày nay ta không ra khỏi cửa, chỉ ở yên trong khách điếm, Trà Chúc ngẫu nhiên ra ngoài nghe ngóng, trở về cho ta hay khắp nơi đang bàn tán xôn xao, ai nấy đều nghị luận về việc làm của Tạ Dật Huân, cả khen ngợi lẫn bất mãn, nhưng nhìn chung vẫn là ca ngợi nhiều hơn thóa mạ. Xem ra hắn đã ở nơi này lập nên danh tiếng hiển hách, uy chấn vang trời rồi. Ta vô tình nghĩ Vũ Duệ Vương gia áng chừng lại tiếp tục lập được đại công.
"Trà Chúc, có nghĩ đến việc quay về sơn trang không?" – ta hỏi mà mắt chỉ chăm chú nhìn cảnh tuyết rơi không ngừng.
Tuyết rơi càng lúc càng dày khiến ta chợt cảm thấy hoài niệm đến cảnh tuyết nhẹ bay lất phất ở Thanh Liên sơn trang, cũng vì thế mà tuyết không đọng lại quá lâu, chỉ tầm hai ba ngày sẽ tan ra tạo thành những dòng chảy nhỏ trên mặt đất. Ngày tuyết tan, trời se se lạnh, nhưng cũng chính cái rét ấy mới khiến đầu óc con người ta thanh tỉnh trở lại. Có lẽ ta cũng nên thanh tỉnh rồi.
Dù là Văn thân vương hay là Tạ Dật Huân thì ta vẫn cảm thấy chỉ hiểu được những biểu hiện bên ngoài của họ, còn họ thật sự đang nghĩ gì thì ta không tài nào biết được. Mà ngay chính bản thân họ cũng không muốn để ta biết thì thái độ của họ đối với ta nên lý giải thế nào đây? Ta có thể cứ thế để bọn họ rời đi sao? Ta có thể cam tâm không?
"Công tử hỏi thế có ý gì?" – Trà Chúc mơ hồ nhìn ta.
Ta quay về phía nó, mỉm cười – "Trà Chúc, chúng ta trở về sơn trang đi."
"Cũng tốt, chúng ta vốn là muốn trở về sơn trang kia mà. Nhưng phía bên Vũ Duệ Vương gia thì sao?" – Trà Chúc lại hỏi.
"Người ấy còn rất nhiều chuyện phải xử lý nên ta nghĩ chúng ta không thể cùng người ấy tiếp tục đồng hành rồi. Thế này đi, chúng ta để lại cho người ấy một phong thư nói rõ sự tình là được."
"Vậy cũng được sao?" – Trà Chúc vẫn chưa hiểu rõ lắm.
"Ừ, chỉ thế là đủ!" – ta gật đầu.
Ta đề một phong thư giao cho Diệp Hành nhờ chuyển cho Tạ Dật Huân, chẳng nói thêm gì với Diệp Hành ,cứ thế dẫn Trà Chúc rời khỏi khách điếm. Chúng ta cũng không tính tiền vì hành lý của hắn vẫn còn để ở đó, hơn nữa hắn đường đường là một Vương gia lắm tiền nhiều của, vậy nên phần thanh toán này cứ dành cho hắn đi.
Từ lúc đến thế giới này ta chỉ đi vài nơi cố định, lần này xuất môn cũng chỉ tranh thủ thời gian chạy đến Bắc Cảnh nên vẫn chưa có cơ hội ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Bây giờ chuyện gì cũng đã làm xong, sơn trang cũng không có mấy đại sự cần ta giải quyết, thế nên ta nảy ra ý định đi đến nơi này nơi kia thưởng ngoạn phong cảnh. Ngẫm ra thì cũng còn hơn một tháng mới đến tân niên, vậy chỉ cần ta về trước khi lễ tân niên diễn ra là tốt rồi. Hơn nữa cũng phải để cho nhị vị sư phụ có cơ hội luyện tập lại cách quản lý sơn trang mới được. Tính từ lúc ta theo bọn họ học nghệ đến mấy năm gần đây đều là ta đứng ra quản lý, Đại sư phụ chỉ đứng trên cao theo dõi mà thôi. Lần này dẫu sao ta cũng đã xuất môn rồi, vậy để bọn họ trông nom giúp ít lâu cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Nghĩ vậy, ta liền phóng bồ câu đưa tin báo rằng sẽ hồi trang trước lễ mừng tân niên, sau đó dẫn Trà Chúc chu du khắp nơi.
Cảnh sắc phương Bắc đối với ta có rất nhiều mới mẻ. Lúc đến thế giới này, nơi đầu tiên ta nhận thức là Danh Tùng, đó một thị thành ở phương Nam, mỹ lệ như một bức họa đồ. Đáng tiếc ta chỉ lưu lại đó có một năm, sau đó lại theo nhị vị sư phụ đến Du Thư, là nơi nằm ngay ranh giới hai phương nên cảnh sắc cũng có vẻ mỹ lệ của phương Nam. Mãi khi ta đến phương Bắc mới nhận ra rằng Du Thư cũng mang trong mình vẻ đẹp của phương Bắc nữa, nhưng dù sao vẫn đậm chất phương Nam hơn. Nói đến thị thành ở phương Bắc thì ta ở Bắc Cảnh đến non một tháng, ở Nguyệt Ca được dăm ba hôm, nhưng quả thật mấy nơi này mang đến cho ta cảm giác không quá giống nhau, vậy nên ta rất tò mò không biết phải chăng những thị thành ở phương Bắc cũng khác biệt như thế? Vào lúc này đây ta rất có hứng thú tìm hiểu vấn đề đấy.
Thời gian một tháng trôi đi thật nhanh, mà ta thật ra cũng chẳng du ngoạn được mấy nơi. Thanh Liên sơn trang mỗi lúc một gần hơn, ta lại chợt nghĩ chẳng biết Tạ Dật Huân có đến đó không? Một tháng lặng lẽ thoi đưa khiến tâm tình ta cũng hồi phục phần nào, ta nghĩ hiện giờ bản thân đã có thể bình tĩnh đối diện với hắn. Tuy rằng với cơ thể này thì ta mới hai mươi hai tuổi nhưng tâm hồn thì đã hai mươi chín. Thời gian trước đây, nhất là lúc ở Đào Đàm, quả thật ta không còn là chính mình nữa, đến một chút bình tĩnh lạnh lùng cũng biến mất. Sách vở hay nói tình yêu sẽ khiến con người ta đánh mất lý trí, có khi lại đúng. Tình cảm giữa ta và hắn không thể nói là tình yêu bởi tình yêu phải xuất phát từ hai phía, mà ta thì lại không thể xác định thái độ của hắn là như thế nào. Tuy rằng hắn đối với ta làm rất nhiều chuyện khiến người khác phải hồ nghi, nhưng kỳ thật lại chưa bao giờ chính miệng nói ra, thế nên ta không thể tự thuyết phục bản thân rằng hắn thích mình, có lẽ chỉ là tự mình đa tình mà thôi. Những điều không nói ra thường là không chính xác, mà dẫu có nói cũng chưa chắc đáng tin, ấy vậy mà con người ta vẫn cứ mãi luôn muốn chính tai nghe được một lời cam đoan từ kẻ khác, dù cho có thể đó chỉ là một lời lừa gạt mà thôi. Ta nghĩ tốt nhất mình đừng giẫm vào vết xe đổ này nữa.
–oo–
Chương
–oo–
"Công tử đã về rồi!"
Ta vừa bước vào Thanh Liên sơn trang đã có gia nhân hô to chạy đi báo cho nhị vị trang chủ biết tin. Ta nhíu mày, xét trên cách hô hoán này chỉ sợ người kia chưa vào đến Thanh Ninh uyển thì nhị vị sư phụ đã nghe thấy rồi. Ta không nhanh không chậm, trở về Vong Ưu các của mình, rửa mặt chải đầu rồi sẽ đi bái kiến nhị vị sư phụ. Vừa mới vào đến đại sảnh của Vong Ưu các đã thấy một trận gió thốc tới đi cùng với thanh âm thật to – "Tiểu Tiêu Nhi!" – liền sau đó ta đã bị ôm chặt cứng.
"Nhị sư phụ!" – ta nhận ra người đang ôm mình là ai liền lên tiếng gọi.
"Ô ô ô, Tiểu Tiêu Nhi muốn hại chết ta, Tiểu Tiêu Nhi thật là độc ác, ngươi xuất môn là đi liền một lúc những ba tháng trời đằng đẵng mà." – Nhị sư phụ ôm ta kêu khóc đầy oán hận.
Ta như vậy là nhẫn tâm ư? Vậy Đại sư phụ và Nhị sư phụ động một tí là vứt lại sơn trang cho ta trông nom hàng mấy tháng trời có gọi là nhẫn tâm không?
"Đại sư phụ ngươi chẳng thèm để ý gì đến ta, ngày nào cũng vội vội vàng vàng làm gì đấy. Ô ô, Tiêu Nhi, từ lúc nào mà ngươi lại khuếch trương việc kinh thương thành lớn như vậy chứ? Chẳng phải ta đã bảo chỉ cần vừa đủ là được rồi sao?"
A, đây mới là trọng điểm vấn đề, thảo nào lại trách ta đây nhẫn tâm. Nguyên lai vẫn là Đại sư phụ bận rộn không rảnh cùng Nhị sư phụ cả ngày bên nhau rồi.
"Nhị sư phụ, đồ nhi nghĩ người trước hết buông đồ nhi ra đã. Đồ nhi đã cảm thấy lửa giận của Đại sư phụ đang bốc lên cách đây không xa rồi." – ta thản nhiên vừa cười vừa nói bên tai sư phụ.
"Hắn vì cái gì mà phải bốc hỏa chứ?" – Nhị sư phụ ngạc nhiên hỏi, sau đó nhác thấy Đại sư phụ đứng cách đó không xa liền hào hứng rời khỏi ta chạy về phía ấy – "Thanh!"
Đại sư phụ đón lấy Nhị sư phụ rồi quay đầu nhìn ta mỉm cười. Ta vội cung kính ôm quyền thi lễ – "Đại sư phụ!"
"Về là tốt rồi!"
"Tiểu Tiêu Nhi về đương nhiên là tốt rồi, như vậy ngươi sẽ có thời gian rảnh rỗi chơi với ta." – Nhị sư phụ tủm tỉm cười.
Không tiện nhìn cảnh Đại sư phụ cưng chiều Nhị sư phụ nên ta ngoảnh mặt sang hướng khác, để tránh sau đó sẽ phải thấy tiếp những việc không nên thấy. Đây gọi là dù thất lễ cũng không được phép nhìn.
Ngay tại cửa Vong Ưu các có một người đang đứng, thân vận bạch y trắng như tuyết bình tĩnh nhìn ta, là Tạ Dật Huân. Ta nhất thời mỉm cười, quả nhiên là hắn đã đến đây.
"Tiểu cữu cữu, Ninh thúc!" – Tạ Dật Huân tiến tới thi lễ với nhị vị sư phụ.
"Là Dật Huân à? Đúng rồi, Tiêu Nhi, Dật Huân đến đây đã nửa tháng rồi, hai ngươi hẳn là đã sớm quen biết nhau." – Đại sư phụ nói.
"Dạ phải!" – ta đáp.
Hắn hiển nhiên đã nhận ra sự lạnh lùng của ta, ánh mắt tối đi một chút, môi lộ ra ý cười nhạt. Ta chợt nhớ đến con cổ trùng thu được ở Bắc Cảnh liền lấy chiếc hộp nhỏ trong suốt ra bảo – "Nhị sư phụ, đồ nhi ở Bắc Cảnh thu được một con "Nhất Nguyệt trùng", không biết Nhị sư phụ có muốn chơi với nó không?"
"Thật sao?" – ánh mắt Nhị sư phụ tức thì sáng lên, thậm chí có thể nói là trong chớp mắt đoạt lấy chiếc lọ trong tay ta – "Vẫn là Tiểu Tiêu Nhi tốt nhất, dù xuất môn cũng nhớ đến ta. Ta đã sớm muốn có thứ này để chơi mà mãi vẫn chẳng tìm được."
Nhị sư phụ cầm lấy cổ trùng đi ra ngoài, Đại sư phụ cũng lo lắng đi theo, thế là tại Vong Ưu các chỉ còn lại mỗi mình ta và Tạ Dật Huân.
"Công vụ đã xử lý xong hết rồi sao?" – ta hỏi.
"Không hoàn toàn, nhưng những chuyện còn lại có thể giao phó cho người khác làm. Lúc Diệp Hành giao thư ngươi lưu lại đã là giữa trưa, đến khi ta về đến khách điếm thì ngoại trừ một người tuyết đã chẳng còn bất kỳ nhân ảnh nào." – Tạ Dật Huân mỉm cười – "Sao ngươi lại dùng cà rốt làm mắt cho người tuyết?"
Ta nghe xong chỉ cười nhìn hắn, đáng tiếc là vẫn không thể đoán ra hắn đối với việc ta rời đi có cảm giác gì. Còn về chuyện mắt người tuyết như hắn nói chẳng qua là do ta tiện tay đặt vào. Vốn hai hạt ngọc châu làm mắt ta bị ta lấy đi, sau lại nhớ tới lời Văn thân vương nói rằng người tuyết không có mắt thì sẽ rất đáng thương quả thật ta cũng không đành lòng, cuối cùng mới dùng cà rốt thay thế vào.
"Trông quá đặc biệt à?" – ta hỏi.
"Quả thật rất đặc biệt, một đôi mắt màu đỏ thì ta chưa từng thấy qua, nhưng sau đó lại nghe Diệp Hành bào nguyên bản lúc đầu ở vị trí đó là một đôi trân châu."
"Đúng vậy, là Văn thân vương đặt vào nhưng lúc y đi lại quên không lấy xuống nên tại hạ làm thay để sau này có cơ hội sẽ vật hoàn cố chủ."
"Ra là thế!" – hắn gật gù – "Nhưng nhìn kiểu gì cũng không nghĩ Văn thân vương lại là người sơ ý đến thế. Người tuyết ấy là ngươi và Văn thân vương cùng đắp ư?"
"Phải, là đúng lúc thôi." – ta bước về hướng phòng mình – "Vương gia có muốn vào bên trong ngồi một lát không? Nếu cứ đứng mãi trong sân thì tại hạ sẽ mang tiếng là không tiếp đãi chu đáo mất."
Ta đi vài bước, chợt phát giác hắn không theo mình, bèn ngoảnh mặt lại hỏi – "Vương gia?"
Đôi mắt đẹp của Tạ Dật Huân đang chăm chú nhìn ta, từ trong đáy mắt thật không thể đoán được tâm tình của hắn như thế nào. Ta dừng cước bộ, im lặng đón lấy ánh nhìn của hắn, trong một khoảnh khắc giữa không gian bao la chẳng còn bất kỳ thứ gì tồn tại nữa.
"Công tử, nước đã chuẩn bị xong rồi, người phải sơ tẩy..." – Trà Chúc bưng chậu nước đến nói nhỏ, cuối cùng là co rúm lại nhìn ta và Tạ Dật Huân.
Tạ Dật Huân cười nhẹ bảo – "Ngươi trước hết sơ tẩy đi, ta không quấy rầy nữa."
"Được, vậy Vương gia đi thong thả." – ta nhẹ giọng nói nhìn hắn rời đi. Ta từ từ nắm chặt lòng bàn tay, chợt có cảm giác hai tiếng "Vương gia" kia đã khiến khoảng cách của chúng ta kéo giãn ra rất nhiều. Ta không biết mình làm thế này là đúng hay sai nữa. Ta thừa nhận mình có ý thăm dò, muốn hắn tự mình nói ra, như vậy có phải là ta rất tham lam không? Nhớ rõ từng có câu nói rằng trong tình yêu quá trình so với kết quả còn quan trọng hơn, nhưng nhân thế luôn rất tham lam, mà thật ra con người dựa vào đâu mà tham lam đến vậy? Con người là sinh vật dễ thay đổi, hôm nay thích vật này, ngày mai lại đặt ý thích lên một vật khác, nhưng kỳ lạ ở chỗ ai đối với cảm tình trước mắt cũng đòi hỏi một sự vĩnh hằng tuyệt đối. Vì sao lại như thế? Ta chưa bao giờ suy nghĩ đến tận cùng vấn đề này. Như vậy hiện tại ta muốn hắn tự mình nói ra là vì mục đích gì chứ? Cho dù hắn thừa nhận rằng hắn thích ta cũng không đồng nghĩa sẽ mãi mãi như thế, vậy lời thừa nhận kia phỏng có ý nghĩa gì?
–oo–
Chương
–oo–
Ngày mốt là giao thừa nên ta một mình trong thư phòng xử lý sự vụ. Nhị vị sư phụ cũng rất quá đáng, ta vừa trở về đã đem tất cả mọi việc giao lại bắt ta xử lý, bao gồm cả việc sắm sửa quá nửa số vật dụng để mừng tân niên. Ta kêu lên một tiếng oán thán đầy bất đắc dĩ rồi bắt đầu bận rộn tối mắt tối mũi.
"Quản gia, có việc gì chưa được an bài tốt sao?" – nghe thấy có tiếng người đẩy cửa bước vào, ta cất giọng hỏi mà không ngẩng đầu lên.
"Ngươi vẫn cứ vội vội vàng vàng thế này sao?" – âm thanh ôn nhuận vang lên ở bên tai.
Ta ngạc nhiên ngẩng dậy thấy Tạ Dật Huân, bèn đứng dậy bảo – "Vương gia?"
"Ta thích nghe ngươi xưng tục danh của ta. Vì sao ngươi lại đột ngột không gọi tục danh của ta nữa?" – Tạ Dật Huân tùy ý lướt một vòng quanh thư phòng ta.
"Khi ấy là vì tránh bại lộ thân phận của Vương gia nên mới mạo phạm xưng hô như thế." – ta bình tĩnh đáp.
"Ta nghĩ chúng ta đã là bằng hữu của nhau." – Tạ Dật Huân dừng lại bên bàn viết nhìn ta nói.
Bằng hữu sao? Ra là như thế! Ta cố che giấu cảm giác kỳ lạ của chính mình rồi đáp – "Cho dù là bằng hữu thì đôi khi cũng phải cẩn trọng cách xưng hô."
Tạ Dật Huân im lặng nhìn ta, cuối cùng thở dài ngao ngán – "Hàn Tiêu, Tiêu Nhi, ta nên làm gì với ngươi bây giờ?"
Hai tiếng "Tiêu Nhi" khiến cõi lòng ta run rẩy cả lên, vì sao hắn lại gọi ta như thế?
"Vương gia, cái tên Tiêu Nhi tràn ngập nữ khí, nhị vị sư phụ từ lúc tại hạ còn nhỏ đã quen gọi như thế, tại hạ là bậc vãn bối nên không thể cãi lại. Nhưng thỉnh Vương gia đừng xưng hô với tại hạ như thế, nghe cứ như là đang xưng hô với một nữ tử vậy." – ta lấy lại bình tĩnh nói rõ với hắn.
Một ý cười chậm rãi thoảng qua mắt Tạ Dật Huân – "Được, vậy ta không xưng ngươi là Tiêu Nhi, gọi là Tiêu có được không?"
Tiêu, cách xưng hô này dường như có phần thân thiết quá, nhưng nhất thời ta cũng không biết có nên chấp thuận hay không nữa.
"Tiêu, có thể đừng gọi ta là Vương gia nữa không? Ngươi không thể gọi ta bằng hai tiếng Dật Huân sao?" – Tạ Dật Huân nhìn ta ôn nhu.
Ta không trả lời, chỉ rũ mi xuống. Thật sự thì ta nên trả lời thế nào đây? Bất chợt một bàn tay dài trắng nõn nâng cằm ta, khiến tầm mắt của ta đối diện thẳng với Tạ Dật Huân. Hắn mỉm cười nói với ta rằng – "Sao thế? Khó khăn đến vậy ư?"
Ta ngoảnh mặt tránh đi bình thản nói – "Không, chỉ là đang suy nghĩ như thế có thỏa đáng hay