Sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, làm sao tôi có đủ năng lượng chống lại em gái mình cơ chứ?
“Với lại,việc kinh nghiệm yêu đương bằng 0 của chị rõ như ban ngày vậy, đối phương chẳng phải đã nhận ra rồi sao?”
“Điều đó gần như là không thể.”
Đúng thật là tôi không có bất cứ thứ gì gọi là kinh nghiệm tình trường, hơn nữa đối phương lại là Miyashiro-kun, người có biệt tài phát hiện ra tình cảm.
Nhưng.
“Chị có một cái poker face hoàn hảo mà. Không thể phát hiện ra được đâu.”[note57419]
“…Hmm.”
“Kể cả em cũng luôn kêu không thể đoán được chị đang nghĩ gì chỉ bằng việc nhìn mặt còn gì.”
“Đúng là em có nói vậy, nhưng… Dù mặt chị khó đọc thật, chị… thường phản ứng khá rõ ràng ở trên các phương diện khác.”
“Điều đó không đúng.”
“Mà, nếu chị nghĩ vậy thì cũng chả sao.”
Em gái tôi đáp như thể đã bỏ cuộc, và tiếp tục nhảy lên người tôi.
“Nhưng nghiêm túc đấy, đúng là phép màu mà! Việc chị có hứng thú với người khác! Thậm chí còn phải lòng người ấy! Còn là một tình yêu bình thường nữa!”
“…”
Khi đang được bảo như vậy, tôi ngắm nhìn bức hình của cậu ấy trên chiếc điện thoại dưới chăn.
Nhịp tim của tôi tăng đột ngột. Và khuôn mặt tôi như nở ra một nụ cười.
Một nụ cười vô cùng lớn.
…Thật đáng nực cười, cái thứ gọi là cảm xúc lãng mạn ấy.
“Em lo lắm đấy, chị biết không… Chị chả có thường thức gì cả… Chị có gửi nó hẳn hoi cho Miyashiro-kun không đấy?”
“Gửi cái gì? Một cái pull request à?” [note57418]
“Không phải pull request. Dĩ nhiên là một tin nhắc lovin rồi! Chẳng hạn như ‘cảm ơn đã chơi với tớ’,’tớ đã rất vui’ hay ‘hẹn lần sau chơi tiếp nhé’!”
Nhân tiện thì, “Lovin” là một ứng dụng nhắn tin phổ biến mà người Nhật nào cũng dùng.[note57420]
“…Bất khả thi.”
“Đồ thỏ đế…”
Tôi không cãi lại được.
“Chị nói hai người chơi game với nhau, chơi trò gì vậy?”
“Tựa game mà chị giúp phát triển.”
“Ồ. Tựa game mà tập trung vào chế độ co-op đúng không? Hoàn hảo thật. …Nhưng chẳng phải chị nói đã nói ‘Đó là một dự án với lịch trình bất khả thi và đang sụp đổ, họ đã van xin chị giúp đỡ, nhưng chị nghĩ là mình sẽ từ chối’ sao?”
“…Chị đổi ý rồi.”
“Hmm… Ồ, chị đã giúp đỡ với việc phát triển do dự tính điều này sao? Để chị có thể chơi với Miyashiro-kun vì nó là một thứ mà cả hai có thể cùng làm?”
“…”
“TRỜI ƠI!! Xảo quyệt quá chừng ~~~!! Onee-chan à, điều đó dễ thương lắm đó ~~~!”
Dù tôi không trả lời nhưng em gái tôi vẫn tự thấy phấn khích… Mà, đúng là em ấy đoán không lệch chút nào.
“Wow! Wow! Vậy chị mời anh ấy thế nào vậy? Làm sao chị mời anh ấy chơi vậy? Em tưởng chị sẽ sợ quá không dám làm chứ?”
“Bởi vì có vẻ Miyashiro-kun vừa tải trò chơi đó xuống, nếu chị bỏ lỡ cơ hội này… thì…”
Tôi nghĩ không thể có cơ hội này lần thứ hai trong đời. Nên tôi đã gọi cậu ấy với quyết tâm “Bây giờ hoặc không bao giờ!”.
“Wow! Nói chuyện với nee-chan về vấn đề này cảm giác mới mẻ làm sao!! …Hmm, nhưng làm sao chị biết được Miyashiro-kun vừa tìm kiếm và tải trò chơi đó xuống?”
“Trực giác của chị rất nhạy bé. Một người chị có trực giác đến mức đó em biết không. Chị cảm nhận được nó. Chị cảm nhận được tới mức đó đó. Hay đúng hơn thì, làm gì còn cách nào khác ngoài cảm nhận chứ? Chị buồn ngủ rồi, chợp mắt đây.”
“Ah, chị ấy đang nói nhanh kìa! Bằng chừng cho việc chị ấy đang giấu gì đó! Chờ chút đã!”
Nhưng tôi không được phép tiết lộ điều này cho em gái tôi, bất kể thế nào.
Cuối cùng thì, em ấy có vẻ đã bỏ cuộc do sự im lặng của tôi và bắt đầu đổi chủ đề.
“Có đối thủ cạnh tranh nào đang nhắm tới Miyashiro-kun không? Hay là anh ấy đã có bạn gái rồi?”
“Cậu ấy không có bạn gái, chị nghĩ vậy. Nhưng…”
“Nhưng?”
“Có một cô gái nhỏ hơn cậu một tuổi, một người bạn thời thơ ấu, người rất thân thiết với cậu ấy.”
“Thật sao? Chị ấy có dễ thương không?”
“Cực kì.”
Cô ấy thường đến lớp học để tìm Miyashiro-kun, và cả sự gần gũi lẫn sự đáng yêu của họ được thể hiện ra khá rõ rệt.
“Chà, một người bạn thuở nhỏ à? Dễ thương và thân thiết… Chắc hẳn đã có một mối quan hệ bí mật rồi, và chị đang thua thế đó nee-chan~.”
“…”
“À, đùa thôi, đùa thôi, em không biết gì đâu! …Nhưng thật sự đấy, em thấy tò mò về Miyashiro-kun này rồi, người mà đã biến nee-chan thành một thiếu nữ tương tư! Anh ấy rất giỏi vẽ nhỉ?”
“Đúng.”
“Em thích đàn ông có tài năng lắm! Tuyệt hơn nếu họ có cả cơ bắp nữa!”
Em gái của tôi có vẻ khá thích thú mấy cái cơ bắp. Một cái fetish tôi chả thể hiểu nổi.
“Vậy, Miyashiro-kun thì thế nào? Anh ấy có cơ bắp không? Thân hình anh ấy tuyệt chứ? Còn cơ tam đầu và cơ nhị đầu thì sao?”
“Không, không hẳn… Chị không để ý cơ bắp của anh ấy lắm.”
“Ah, nhưng anh ấy là họa sĩ nhỉ? Em không nghĩ là anh ấy có cơ đâu. Em đoán là có thể hơi gầy một chút. Hmm, có thể em không thích chuyện đó lắm đâu…”
“?”
“Ah?”
“Touko.”
“Hở, gì thế?”
“Em vừa… cà khịa Miyashiro-kun à? Hmm…”
“Không, không, không, em không hề! Chỉ là lỡ miệng thôi, lỡ thôi! Đ-đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ quá! Gì, gì, gì vậy!?”
Mặc kệ tràng phủ nhận của em ấy, vẫn có thứ tôi không thể bật mí, kể cả với em gái mình.
Lúc em ấy vùng vẫy, tôi chui ra từ bên dưới và bò ra khỏi chăn. Tôi kéo một thứ ra từ sau ngăn kéo của bàn học.
“Cái gì thế…? Một cái sạc dự phòng đúng không?”
“Đúng thế. Chính xác hơn, nó là một bộ sạc chuyển đổi xoay chiều. Trông nó khá bình thường đúng chứ?”
“Nó không bình thường sao…?”
“Chị đã chỉnh sửa bên trong nó một chút. Dễ hiểu hơn thì, một khi một chiếc điện thoại được kết nối với cái nguồn này, một dòng điện không phù hợp sẽ được phóng ra, và thiết bị đó sẽ bị tiêu hủy. Đây là bộ chuyển đổi xoay chiều dạng hủy diệt điện thoại.”
“Hở? Chờ đã, đừng có nói là…”
“Touko nè, chị hi vọng cục sạc trong phòng em chưa bị đổi với cái này vào lúc nào đó.”
“Cá… Điều đó… Điều đó thật khủng khiếp! Thể loại nữ sinh cao trung nào lại đe dọa kiểu vậy chứ!?”
“Chị gái của em đấy.”
“Chị đúng là tệ nhất!!”
Khi em gái tôi run rẩy sợ hãi, tôi tiếp tục tấn công.
“Này Touko, từ giờ trở đi, cứ lúc nào em sạc điện thoại, em sẽ phải sống trong nỗi sợ, tự hỏi ‘Đây có phải là bộ sạc hủy diệt điện thoại không…?’”
“Nó như một lời nguyền vậy! Chị khiến em căng thẳng rồi từ từ giết chết em bằng stress!”
“Làm ơn, cút về thời Heian đi…,” em ấy lẩm bẩm một cách yếu ớt.
Kiểu trò chuyện này khá là bình thường trong gia đình Kujo.
Tôi nói chuyện về kha khá thứ với gia đình của mình thế này.
Nhưng ngoài gia đình ra, tôi chưa từng thấy hứng thú với ai khác. Tôi không cảm thấy mình cần nói chuyện, và ở trường, tôi được biết đến với tư cách “Kẻ ghét con người”.
Tôi đã nghĩ điều đó khá chính xác rồi chấp nhận nó.
Tôi đã nghĩ vậy.
“Thở dài...”
“Eek… Cái kiểu thở dài gì vậy…? Nghĩ rằng chị là một cô gái dễ thương trúng tiếng yêu quả là sai lầm mà…”
“…Đúng thế đấy.”
Chị xin lỗi, Touko.
Chị còn tệ hơn em nghĩ nhiều, tệ hơn vài tầng liền…
Chị không thể nói ra, nhưng chị không được phép kể cho ai cả.