“Nóng…”
Khó mà nghĩ rằng trời buổi sáng sẽ nóng đến mức này.
Cái nắng gay gắt từ mặt trời chói chang khiến tôi phải nhăn mặt. Không ngờ trời sẽ nóng thế này vào đầu tháng sáu, năm nay các dấu hiệu của mùa hè xuất hiện sớm một cách bất thường.
Mà, dù sao thì tôi cũng chỉ là người xem thôi nên còn sướng chán. Tôi làm gì có quyền phàn nàn.
Bên kia hàng rào, những cô gái mặc lên mình bộ đồng phục quần vợt của trường đang hăng hái trao đổi những cú chuyền trên sân.
Nơi này là một công viên rộng lớn tọa lạc ở vùng ngoại ô thành phố. Do nó có khá nhiều sân tennis nên thường được dùng cho các giải đấu.
Thực ra thì, hôm nay, các câu lạc bộ quần vợt từ khắp các trường cao trung trong khu vực đã tụ tập lại để tổ chức một cuộc thi cấp liên trường.
…Có vẻ như tôi đang bị nhìn bởi mọi người xung quanh thì phải. Là tôi tưởng tượng nhỉ, hay là không?
Cả nam và nữ đều đang thi đấu, nhưng khu vực tôi đang đứng là nơi đã được chỉ định là sân nữ. Vì đa số khán giả cũng là con gái, tôi chắc chắn là đang bị lạc quẻ.
Bạn trai ai đó à? Tôi nghe được điều đó. Khá là phiền phức nếu họ nghĩ vậy, khiến tôi hơi cảm thấy có lỗi.
Tôi đoán mình phải xin lỗi em ấy sau vậy.
Nghĩ tới người đó, tôi liền thở dài.
Sau đó, như được ra hiệu, em ấy xuất hiện trên sân.
“Suika, xin lỗi nhưng tớ cần cậu giúp! Thật tệ khi phải nhờ cậu vào lúc như này,”
“Mọi chuyện thực sự thành như vậy…”
“Chúng ta đáng lẽ sẽ ổn nếu bọn tớ đã thắng… Xin lỗi!”
“Không sao đâu, tớ tới đây để chiến đấu! Tớ tràn đầy năng lượng rồi, cứ để đó tớ lo!”
Những cô gái xung quang em ấy nói với giọng hối lỗi, nhưng Suika giơ ngón tay cái lên trấn an họ. Mặc dù là bạn thuở nhỏ, tôi vẫn nghĩ rằng em ấy đang cực kì ngầu.
Hôm nay, tôi tới để cổ vũ Suika, người mà dường như đã được nhờ hỗ trợ cho câu lạc bộ quần vợt.
Nhưng em ấy thực sự đã bị ném vào một tình hình khá khó tin nhỉ.
Giải đấu này cho các trường cạnh tranh với nhau theo thể thực 3 trận đấu đơn + 2 trận đấu đôi để quyết định bên thắng cuộc, và hiện tại thì, mỗi bên đã thắng 2 trận.
Giờ chỉ còn màn đọ sức giữa hai con át chủ bài của mỗi trường ở một trận đấu đơn. Ngôi trường của người chiến thắng sẽ được tuyên bố thắng cuộc.
“Này, át chủ bài của cao trung Itozumi có thường là người đó không vậy?”
“Không, đó là thành viên tạm thời thôi. Át chủ bài thực sự có vẻ đã bị chấn thương.”
Các cô gái khán giả ở bên trái tôi đang trò chuyện như vậy.
“Eh! Thành viên tạm thời…? Để cho đủ quân số thôi đúng không? Vậy là thua rồi còn gì nữa!”
“Ừ. Tớ đến xem vì nghĩ nó sẽ khá căng thẳng vì là một cuộc đối đầu, nhưng có vẻ chúng ta ngắm một lúc rồi rời đi thôi.”
Chắc là mấy người sẽ xem đến phút cuối đấy—Tôi đã nghĩ vậy, nhưng tất nhiên tôi sẽ không nói ra.
Cố lên nhé Suika.
Cổ vũ em ấy một cách lặng lẽ, tôi ngắm nhìn Suika thì em ấy quay lại và để ý tôi. Mắt em ấy mở to hết mức sau khi thấy tôi.
“Kuuya!? Eeeeeh, anh làm gì ở đây thế!? Sao anh lại ở đây!?”
Bị bất ngờ, Suika chạy một mạch tới chỗ hàng rào.
“Sao ư? Anh ở đây để cổ vũ em. Em có nhắc là mình có một trận đấu hôm nay đúng chứ?”
“Đúng là em có nói vậy! Nhưng em không biết là Kuuya sẽ tới xem đấy! Trời ạ!”
Em ấy lại thể hiện thái độ khó chịu một cách rõ ràng, như thể để nói ‘Đáng lẽ anh phải nói với em!’
“…Ah! Nhưng chờ chút!”
Tuy nghiên, em ấy đột nhiên nhìn lên trời, kiểm tra độ gay gắt của ánh nắng, rồi lập tức đổi sang một biểu cảm nghiêm túc.
“Kuuya, anh ổn không…!? Trời hôm nay rất nóng đấy…”
“Anh ổn, anh ổn, cảm ơn vì đã lo lắng.”
“Thật chứ…? Nhưng mặt trời đang chiếu khá mạnh, và…”
“Suika à, trận đấu của em mà, anh sẽ lấy lại được năng lượng qua việc xem nó thôi.”
Ngắt lời em ấy, tôi truyền đạt điều đó một cách khá rõ ràng. Thực ra thì, tôi đã rất mong chờ nó. Tôi đã chưa có cơ hội xem những trận đấu của Suika gần đây vì thời điểm không phù hợp.
“Khá là mới mẻ đấy, em biết chứ. Việc ngắm nhìn Suika thể hiện xuất sắc, anh lại cảm thấy phần nào tự hào. Thú vui của anh đó.”
“…”
Suika nhìn tôi chằm chằm vài giây, sau đó ngả người gần hơn. Dù em ấy đang ở bên kia hàng rào và có hơi thấp hơn, khuôn mặt xinh đẹp vẫn tiến tới khá gần.
Rồi, với một giọng nói bé tới mức không ai có thể nghe, em ấy dõng dạc nói.
“…Cảm ơn anh, em rất vui. Em sẽ thắng.”
Một tông giọng khá run, khác với mọi khi. Sự pha trộn giữa âm thanh thì thầm bí mật và lời ngon ngọt thể hiện sự ngoan ngoãn có vẻ đã kết hợp với nhau một cách ngọt ngào.
“----Su”
“Được rồi! Nhớ quan sát thật kĩ đấy~~!!”
Trước khi tôi kịp nói, Suika nhanh chóng đi ra xa. Với nụ cười rạng rỡ thường ngày có thể được nhận ra từ hàng trăm mét của em ấy, em ấy vẫy tay chào tôi trước khi nhanh chóng chạy về phía đối thủ.
Suika mọi ngày.
“Họ đúng là một cặp đôi hở…!”
“Đúng thế…!”
Tôi nghe những tiếng như thế từ bên cạnh. Có vẻ tôi lại gây thêm hiểu nhầm rồi.
Mà gì thì, trông như trận đấu chuẩn bị bắt đầu.
…Dù đã bảo Suika rằng mình ổn, trời hôm nay thực sự nóng quá.
Tuy mới chỉ đầu tháng sáu, tôi không ngờ lại nóng tới mức nàu. Có thể lại là một hậu quả của biến đổi khí hậu.
Tôi thử tìm kiếm “làm sao để không bị sốc nhiệt” và “cách chữa sốc nhiệt” trên điện thoại, nhưng không thể tìm thấy thông tin nào hữu ích ngay lúc này được.
Khi tôi đang làm vậy, trận đấu bắt đầu.
Đối thủ của Suika là một người cao lớn, giao bóng với tốc độ cao và có những cử động dạng đập từ những vị trí đánh bóng cao.
“Giao bóng đẹp lắm!”
“Được, cứ tiếp tục như thế đi!”
“Cố lên tiền bối!”
Bên cổ vũ của đối thủ đang khá hăng, cũng dễ hiểu thôi vì diễn biến ban đầu đang trở nên nghiêng về một bên.
Không thể vung vợt, Suika chỉ nhìn qua bóng bay qua.
Chỉ thoáng chốc, 3 điểm liên tục đã được ghi.
“Con nhỏ đó là người mới à?”
“Tội nghiệp thật.”
“Ai lại nhờ người khác chỉ cho đủ quân số chứ?”
Khu vực xung quanh đã sớm đoán trước được kết quả trận đấu.
“Uh-huh, mình hiểu rồi.”
Nhưng không khí đó không hề làm em ấy bận tâm chút nào.
Suika lẩm bẩm nhẹ nhàng, nắm chắc vợt của em ấy và chờ đợi cú phát bóng tiếp theo từ đối thủ.
“Ha… Hmph!”
Đối phương, phóng một cú bóng gần như vô hình với một tiếng kêu.
Nhưng cô ta,
“…Huh?”
Vào giây tiếp theo, cô ta thốt ra một giọng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm với vẻ khó tin.
Gashaan, hàng rào phía sau cô ấy rung và kêu lên. Theo sau đó là tiếng quả bóng đập và nảy. Trong sự im lặng này thì nó vang âm khá rõ.
Sau một nhịp, trường cao trung Itozumi—bên của Suika—nổ lên.
“Đượcccc, Suika, đánh trả hay lắm!!”
“Giỏi lắm, tuyệt!”
“Tiến tới luôn đi, cho họ thấy cậu có gì!!”
Đáp trả cú phát tốc độ cao một cách xuất sắc, Suika, trong sự cổ vũ của đồng đội, di chuyển tới vị trí giao bóng tiếp theo của mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Từ giây phút đó trở đi là thời khắc của Suika.
“Không thể nào!”
“Con nhỏ đó là ai vậy!?”
“Vũ khí bí mật của Itozumi sao!?”
Các học sinh và cầu thủ bên trường cao trung đối phương đang xem trận đấu lần lượt thể hiện sự kinh ngạc của họ.