“Xin phép ạ.”
“Hử, gì cơ…?”
Tiếng chuông đã vang lên vài lần và kể cả khi đã tới tiết học tiếp theo sau khi giờ thể dục kết thúc thì giáo viên vẫn chưa tới phòng y tế.
Thay vào đó thì người vừa xuất hiện lại là người ngồi gần tôi nhất trên lớp.
“Kujo-san, có chuyện gì vậy?”
“…Tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe.”
Chỉ có vậy thôi. Cô ấy bước vào phòng rồi ngồi lên chiếc giường cạnh tôi sau khi nói thế.
“…Không nằm xuống thì cậu có ổn không?”
“Tôi thấy khỏe hơn sau khi tới căn phòng này rồi, đúng như mong đợi từ phòng y tế. Nó tràn đầy thứ năng lượng hồi phục.”
“Phóng đại quá đó.”
Kujo-san, người đặt trọn niềm tin vào phòng y tế trông cũng không hẳn là không khỏe.
“…Tôi nghe nói cậu bị một quả bóng đập trúng.”
“Ừ. Tớ không ngờ mấy quả bóng đá lại cứng tới mức đó đấy.”
“Cậu có ổn không?”
“Tớ khỏe.”
Đầu tôi còn hơi choáng và cơ thể còn khó giữ thăng bằng nên chưa thể bước về lớp được nhưng cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng lắm.
“Tớ sẽ về lại lớp sau tiết buổi chiều.”
Đã là tiết thứ tư rồi và giờ nghỉ trưa sắp tới. Tôi sẽ thấy ổn hơn sau khi nghỉ ngơi chừng đó thôi.
Hi vọng là lúc đó giáo viên y tế sẽ tới.
“Tôi hiểu rồi…”
“…?”
Kujo-san đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi kìa. Có chuyện gì sao?
“Có cái gì trên mặt tớ hả? Ah, tớ không nghĩ là mình bị chảy máu mũi.”
“Không, không phải, …lúc nãy ‘mức căng thẳng’ hơi…”
“’Mức căng thẳng’ ư?”
“Bỏ đi, bỏ đi, không có gì đâu, không có gì đâu. Thế thì, tóm lại trông cậu có vẻ hơi xuống sắc.”
Kujo-san nói chuyện khá nhanh và tôi chỉ cười khi giấu đi bàn tay phải đang chảy máu.
“Tớ ổn mà, cảm ơn cậu.”
“Không, không phải là…”
—Kujo-san đã tới phòng y tế vì lo cho tôi sao?
Cảm giác có hơi tự mãn khi cho là vậy nhưng mà thứ màu sắc tôi thấy được từ cô ấy lại khiến tôi nghĩ thế.
“…Thời tiết đẹp nhỉ.”
Sau khoảnh lặng ngắn, Kujo nhìn ra ngoài cửa sổ khi nói vậy.
Ánh nắng chói chang của mùa hè đượm lại trên đôi mắt của cô ấy, cô dùng tay chỉnh lại mái tóc hơi nhuộm sắc đỏ của mình, trông cứ như một trò đùa vậy.
Một vẻ đẹp khó tin.
Tôi vẫn nhớ cái cách mình hoàn toàn bị cuốn hút khi lần đầu nhìn thấy cô ấy. Khi Kujo-san đột nhiên xuất hiện trong phòng mĩ thuật tôi đã tưởng chính Chúa đang chơi đùa con mắt của mình vậy.
Đây là thứ mà họ gọi là vẻ đẹp.
Nếu có thứ gì đó chỉ bằng một phân của nó thôi thì hãy cố vẽ nó đi.
Đó là điều tôi đã nghĩ trong vô thức.
“…Đẹp thật.”
“Ừ, bầu trời rất đẹp. Đúng là mùa hè rồi. Liệu tiếp theo cậu sẽ vẽ một bức tranh về bầu trời chứ?”
“Có thể. …Tớ có đôi lúc vẽ bầu trời mà. Tớ thích chúng. Sau cùng thì tên tớ có ‘Sora’ trong nó mà.”[note59078]
“Tôi hiểu rồi, cũng có lý.”
Kujo-san, người với cái tên mang trong mình ‘màu đỏ’ mỉm cười nhẹ.
Khá khó để làm lơ đi màu sắc tôi thấy được từ cô ấy khi cả hai đang trong phòng một mình thế này. Một cảm giác như tình huống này có thể diễn biến xấu bất cứ lúc nào.
Tôi sợ tình yêu. Cái quá khứ mãi im ắng và lạnh lẽo nơi có thứ quan trọng đã bị tước đi vẫn luôn bám lấy tôi.
Tôi nghĩ mình không nên gần gũi quá với Kujo-san. Tôi không biết liệu lúc nào mà cơ thể và trái tim tôi sẽ lại cảm thấy lạnh cóng da lần nữa.
Việc ở bên nhau trong sự sợ hãi sẽ là không tôn trọng cô ấy.
“Cậu được đặt tên theo bầu trời à Miyashiro-kun?”
“Không, đúng hơn thì là theo sự trống rỗng. Như một khung vẽ trống trơn chưa được khắc họa, đó là cách đặt tên của tớ. Cả bố và mẹ tớ đều là họa sĩ.”
“Ah, hay thật.”
Trò chuyện về cha mẹ sẽ luôn là một vết thương trong tôi. Kể cả khi cuộc nói chuyện này đang cần tới chuyện đó tôi cũng hiểu rằng mình đang mạo hiểm thế nào.
“Cha mẹ cậu là người thế nào vậy Kujo-san?”
“Bình thường, hoàn toàn bình thường. Kể cả khi cậu lấy mức trung bình, trung vị hay mốt của toàn bộ Nhật Bản thì tôi nghĩ cũng thấy được kết quả có được là một gia đình như của tôi đấy. Tôi còn thường được nghe là ‘Sao một đứa con gái như con lại được sinh ra từ chúng ta được nhỉ?’ cơ.”
Nhưng mà, nói chuyện với Kujo-san rất vui. Cách nói chuyện đầy hăng hái cũng như hàng tá từ ngữ và mớ kiến thức mà có ấy nói tới.
Trí tuệ của cô ấy tỏa sáng rực rỡ không kém gì ngoại hình của cô. Tôi thấy thích điều đó nên đã nói chuyện với cô ấy.
Giữa thứ tôi nên làm và thứ tôi muốn làm, tôi lại trở nên phân vân.
Trong lúc trò chuyện với Kujo-san thì tiết học thứ tư cũng kết thúc.
“Hửm, có ai tới sao?”
“Có vẻ là vậy.”
Ngay trước khi giờ nghỉ trưa bắt đầu thì có một tiếng gõ trên cánh cửa của phòng y tế.
“Vào đi.”
“Xin phép…! Ku-Kuuya…!”
Khi tôi trả lời thì người bước vào là Suika với một khuôn mặt trắng bệch.
“Suika! Mặt em kìa, em thấy không khỏe sao… Ah, không, không phải. Em tới thăm anh à?”
“Đúng thế! Anh, anh có ổn không vậy!? Có đau không!?”
Suika lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc, vậy mà từng hành động của em ấy vẫn giữ được sự duyên dáng. Em ấy ngồi lên chiếc ghế ở giữa giường của tôi và Kujo-san, nghiêng người về phía trước để ngắm mặt của tôi.
Biểu cảm của em ấy trông lo lắng tới nỗi khiến tôi thấy tội lỗi.
“Quả bóng đã trúng mặt anh, rồi anh đã ngãn xuống và được mang tới phòng y tế này…”
“Anh ổn mà, chỉ hơi chóng mặt thôi.”
Kể cả khi tôi đã nói thế thì Suika cũng trông như sắp khóc vậy.
“Em không tin nói cái ‘anh ổn mà’ từ chính Kuuya đâu…”
“Đó không phải…”
Tôi muốn phủ nhận cái đó ngay lập tức nhưng lại không làm được do đã có nhiều trường hợp mà những lời của Suika không thể bị làm ngơ.
“Ku-Kuuya, em có ý hay nè! Hãy cấm hẳn bóng đá khỏi thị trấn này đi…”
“Không, không, không, là lỗi của anh do không chú ý mà.”
“Ah, ah, xin lỗi, là thói quen xấu của em. Ừm, ừm, thế thì…”
Em ấy hít một hơi thật sâu rồi nói lại.
“Hãy cấm bóng đá khỏi cái thế giới này luôn đi…”
“Anh không ngờ em định nói tới mức đấy luôn đấy, không phải thứ anh đã nghĩ đâu.”
“Ah, ah, vậy thì làm thế này đi! Bắn cung!”
“Bắn cung sao?”
“Khi nào anh có tiết thể dục em sẽ đứng ở xa một chút với một cái cung và mũi tên! Nếu có quả bóng nào trông như nó sẽ đập trúng anh thì em sẽ bắn hạ nó! Ý tưởng đỉnh quá nhỉ!”
“Cảm ơn, cảm ơn em nhiều Suika. Anh rất vui vì tấm lòng của em nhưng mà ta nên tránh xa vụ đó.”
“Anh, anh đang nghi ngờ kĩ năng của em sao!?”
“Anh không lo về cái đó chút nào mà lại tất cả mấy cái khác đấy. Như luật pháp chẳng hạn.”
Sau khi tán gẫu một lúc như vậy thì Suika cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“…Ưm, giáo viên phụ trách y tế không ở đây sao?”
“Có vẻ họ vẫn chưa tới. Nhưng anh thấy khỏe hơn nhiều rồi nên không sao đâu. Anh đang định quay về lớp sau giờ nghỉ trưa.”
“Uu… anh có thực sự ổn không? Thật đấy?”
“Anh còn đang thèm ăn mà nên anh nghĩ mình sắp hồi phục rồi.”
“…Vậy là ổn rồi, nhưng nếu anh cảm thấy khó chịu chỗ nào nhớ bảo em ngay lập tức đấy…”
Em ấy nói khi đang nắm chặt tay áo tôi. Có vẻ tôi luôn làm em ấy lo lắng.
“...Nhân tiện này Kuuya.”
“Gì thế?”
“Có lẽ nào, có chuyện gì khác sao? …Anh trông có hơi xuống sắc.”
Suika cực kì nhạy bén về những thứ liên quan tới tôi. Nhưng đây không phải là điều tôi có thể nói ra.
“Không có gì quan trọng đâu.”
“…Vậy sao.”
Em ấy có thể không tin nhưng cũng không tìm hiểu gì thêm. Khoảng cách đó là đủ thoải mái với tôi rồi.
“Đúng rồi, nếu anh đang thèm ăn thì cùng ăn trưa đi Kuuya. Chúng ta được phép ăn uống trong phòng y tế đó! Vài học sinh còn thỉnh thoảng ăn trưa ở đây cùng giáo viên phụ trách y tế cơ.”
“Có lẽ anh nên ăn. Ah, nhưng cặp của anh lại đang ở lớp rồi.”
“Đừng hoảng, em lo chuyện đó rồi!”