“Bóng chày với bóng tennis thì ổn chứ bóng đá thì đúng hết cứu nhỉ.”
“Mày nói về cái gì đấy Kuuya?”
“Gần đây thì mấy quả bóng cứ nhắm tao mà phi vào.”
Khi tôi nói vậy, Yuuji cười khúc khích rồi nói “Thể loại mùa gì thế này?”
Chúng tôi đang ở phòng y tế của trường, đã là tháng bảy rồi.
Chiếc điều hòa phả mát lạnh nhưng đầu tôi đang quá choáng để có thể cảm nhận được nó.
“Cô y tá không tới hở… Mày ổn chứ?”
“Tao khỏe, tao khỏe. Xin lỗi nhé Yuuji, bắt mày phải mang tao tới đây rồi.”
“Đừng khách sáo, cứ đãi tao một suất ăn Trung Hoa đầy đủ là được.”
“Giá đắt quá nhỉ?”
Tôi nằm trên giường tán nhảm với Yuuji đang ngồi cạnh mình, nhưng bên ngoài cửa sổ thì lũ bạn cùng lớp đang hăng hái chơi bóng đá trong tiết thể dục. Chỉ mới lúc nãy thôi cả tôi và Yuuji đều đang ở ngoài đó cùng họ.
“Một quả trực diện vào mặt luôn hở? Mày hoàn toàn lơ đãng luôn đấy. Thậm chí còn chả thèm né. Mày làm cái quái gì vậy?”
“Bầu trời hôm nay rất đẹp. Tao chỉ đang ngắm nó thôi.”
Nói to điều này ra khiến tôi muốn thở dài vì sự ngu ngốc của bản thân, nhưng đấy là câu trả lời chính xác và thật thà nhất rồi.
Yuuji, người mà biết tôi rất rõ thì lại không cười.
“Mày đã thấy gì à?”
“Đúng… Nó rất đẹp. Những đám mây trải dài khắp màn trời xanh, đổi màu ở đây và đó… cứ như chúng đã quá mệt mỏi với việc chỉ giữ màu trắng mà thử xem mình màu sắc gì có thể đọ lại sắc xanh của bầu trời… Nó thực sự rất đẹp.”
“Trời, đúng là tài năng…”
Yuuji trầm ngâm nói.
Thế giới qua góc nhìn của tôi đôi lúc trở nên xa vời với thực tại. Những màu sắc cũng như hình dạng của sự vật thay đổi một cách bí ẩn, chúng trở nên đẹp đẽ, xấu xí, đáng yêu hay đáng sợ tới mức khó tin.
Và nhờ những hình ảnh đó cùng vài lời cầu nguyện khắc sâu vào trái tim mà tôi có thể vẽ.
“Nhưng mà nhờ nó mà tao lại hút quả bóng vào thẳng mặt mình. Làm tao bất tỉnh một lúc.”
“Trông đau thật, kể cả từ xa cũng thấy. May mà mũi mày không bị sao.”
“Đúng là may mắn thật. Nhưng Yuuji à, mày quay về được rồi đó. Cảm ơn nhé.”
“…Ah, thì, ừ.”
“…? Sao vậy?”
“Tao muốn thông báo một thứ.”
“Gì, sao tự nhiên trang trọng dữ vậy? Lại là về bạn gái mày à?”
Kể từ giữa tháng sáu thì cậu ta đã bắt đầu hẹn hò với người mình có cảm tình từ tận năm nhất. Yuuji luôn trông rất vui vẻ--
“Bọn tao chia tay rồi.”
Tôi lại đang mong chờ một câu chuyện lãng mạn cơ.
“…Ể?”
“Đúng hơn là, tao bị đá rồi! Khá nhanh nhỉ? Haha.”
“…Ồ, tao hiểu rồi.”
Tôi muốn đấm bản thân vì không nghĩ ra được gì hay hơn để nó. Chắc chắn là có gì đấy tốt hơn cái phản ứng ngơ ngác vừa rồi.
“Tao vẫn luôn bận rộn với hoạt động câu lạc bộ vào cuối tuần và sau giờ học phải không? Dù bọn tao đã bắt đầu hẹn hò nhưng cô ấy nói thế là quá nhiều với cô ấy. Kì nghỉ hè cũng đang tới… nên cô ấy không muốn một người bạn trai luôn vùi đầu vào hoạt động câu lạc bộ… Khi cô ấy nói thế--! Tao cũng cạn lời!”
“…Ừ.”
“Kuuya, mày đã giúp đỡ tao khi tao hỏi ý khiến mày nên là tao muốn nói với mày hẳn hoi. Xin lỗi vì đã báo tin này lúc mày đang thấy chóng mặt.”
“…Ah, đừng lo lắng quá.”
Cậu ta có vẻ cần lúc ở một mình, không có những người khác để nói về chuyện này.
Yuuji vẫn giữ trên mặt nụ cười sáng sủa và cuốn hút suốt lúc giải thích. Ai cũng sẽ biết được nó không hề thể hiện được cảm xúc thực sự trong lòng cậu ta.
Cậu ta vẫn luôn là con người như vậy.
“Tao hiểu rồi… chuyện là thế nhỉ.”
Dù tôi biết cậu ta muốn tôi cười lên nhưng tôi lại không thể làm thế cho người bạn quý giá của mình được.
Sau một khoảng lặng ngắn, Yuuji lên tiếng
“Với lại, tao muốn cảm ơn Kuuya.”
“Về việc gì? Tao chả…”
“Không, không phải là về cái lời khuyên ‘cô ấy cũng thích mày’ kia—dù tao cũng rất biết ơn chuyện đó, nhưng không phải là về nó. Sau khi bị đá, tao đã đến ngắm tranh của mày trong phòng chuẩn bị mĩ thuật.”
“…Tranh của tao?”
“Tao biết vài người tới xem tranh của mày khi họ cảm thấy lo lắng hay chán nản, nên tao đã nghĩ rằng ‘Tới lượt mình rồi hả!?’. Và trời ạ, buồn cười thật, nhưng… tao đã khóc một chút.”
Yuuji nói tiếp với vẻ hơi ngượng ngùng.
“Những bức vẽ của mày thật tuyệt vời, tao đã luôn nghĩ vậy, nhưng vào lúc đó, thực sự thì, đúng thật thì… nó kiểu như… tưởng tượng mày đến bệnh viện nhé? Giả sử chân mày đang cực kì đau đớn và mày muốn chữa nó ngay lập tức đúng không?”
“…Đúng.”
“Nhưng nếu bác sĩ bảo là ‘Ah, trông chả đau tới mức đó’ hay là ‘Chả có gì để chữa cả’ thì sẽ cực kì bực bội phải không? Kiểu, ‘Làm ơn hiểu nỗi đau của tôi đi chứ! Nó đau lắm đấy!’ Tao đang phải trải nghiệm cái gì đấy khủng lắm đây này!”
Cảm giác đó khá thân thuộc với tôi, do bệnh viện là một phần trong đời sống của tôi mà. Tôi gật đầu thật sâu thể hiện sự thấu hiểu.
“Nhưng mặt khác, khi họ nói ‘Ah, hẳn đau lắm nhỉ’ hay là ‘Chắc cháu gặp nhiều khó khăn lắm…’ kể cả nếu cơn đau vẫn chưa dịu đi thì mày cũng cảm thấy như đã hồi phục được một nửa rồi. Cứ như những cảm xúc của mày đã được cứu vớt vậy.”
“Tao hiểu mà, thực sự đấy.”
“Đúng chứ! Nên là, tranh của mày cũng giống thế đó.”
Yuuji cẩn thận đan xen những cảm xúc của mình vào lời nói.
“Cứ như nó hiểu được vậy, ‘Khó khăn lắm, cô đơn lắm, đáng sợ lắm’. Ngắm nhìn nó, tao cảm thấy ‘Ah, những cảm xúc nặng nhọc của mình đang được vẽ lên tại đây’. Và điều đó thực sự rất nhẹ nhõm.”
Yuuji bảo tôi cậu ấy đã khóc khi ngắm tranh của tôi.
Nhưng giờ, tôi mới là người sắp rơi lệ.
“Tao tưởng là tao đã biết tranh của mày tuyệt vời thế nào rồi, nhưng bây giờ tao mới thực sự hiểu được trọng lượng của nó. Những bức vẽ của mày đã bảo vệ được rất nhiều người, trong đó có cả tao.”
Khi nói điều đó, cậu ta đang cứu lấy tôi mà không cả nhận ra, nụ cười thân thiện vẫn luôn mang trên môi.
“Và tao đã nghĩ, kể cả nếu mình bị bạn gái đá, tao vẫn có một người bạn tuyệt vời tới vậy. Tao đã nghĩ rằng ‘Mình sẽ đến trường ngày mai với niềm tự hào’. Nên là, hôm nay tao muốn cảm ơn mày.”
“…Thế, chúng ta hòa vụ suất ăn Trung Hoa đầy đủ nhỉ?”
Tôi cuối cùng cũng nở ra được nụ cười rồi trêu cậu ta, Yuuji cũng mỉm cười đáp lại.
“Được rồi, được rồi, tao sẽ bỏ qua vụ này.”
“Cảm ơn.”
“Hehehe, mày đúng là đặc biệt đấy! Được rồi, tao đi đây. …Tao vừa trở nên hơi lắm mồm nhỉ! Biến thành ‘Yuuji kể chuyện’ luôn.”
Khi Yuuji đứng dậy từ ghế và hướng ra ngoài cửa thì tôi gọi cậu ta.
“…Yuuji! Này, …tao sẽ vẽ những bức tranh còn đỉnh hơn nữa! Tao sẽ tạo ra một thứ gì đó tuyệt vời! Nên là nhớ tới ngắm chúng lần nữa đấy.”
“Mày nói cứ như mong chờ tao bị đá phát nữa vậy?
“Có vài cô gái ngoài kia không thấy được thứ ngay trước mắt mình đâu. Mày không biết à?”
“…Gì chứ, Kuuya~, mày quý tao tới mức đó cơ à~?”
“Đúng rồi đấy thằng ngu.”
“Hehehehe~”
Bỏ lại tiếng cười đằng sau, Yuuji rời phòng y tế.
“…..”
Liệu Yuuji có vui không nếu tôi vẽ ra khung cảnh mình đã thấy hôm nay nhỉ?
LIệu tôi có thể chữa lành dù chỉ một chút thôi cho người bạn của mình, người nói ra mọi thứ với một nụ cười cùng giọng nói có lúc hơi dao động không?
“…Nhưng, …trời ạ.”
Tôi không thể vẽ được khung cảnh hôm nay mà không có màu đó. Nó là một màu sắc vô cùng thiết yếu.
“Tôi cần trở nên mạnh mẽ hơn…”
Tôi tin vào việc vẽ tranh. Đã có một thời mà tôi nguyền rủa nó. Nhưng chính vẽ tranh cũng đã cứu lấy tôi.
Có thể chỉ là một bức tranh thôi. Nhưng nếu nó có thể cứu được ai đó thì nó hoàn toàn đáng để tôi mạo hiểm chính tính mạng của mình.
Tôi siết chặt nắm tay phải của mình bằng tay trái. Ngón tay của tôi đâm vào, và máu rỉ ra.
Sắc đỏ trào ra.