Góc nhìn của Kujo
“Này Miyashiro-kun, Hatsuse-kun, bọn tớ ngồi cạnh hai cậu được chứ?”
“Chúng ta cùng lớp nên ở cùng nhau sẽ tốt hơn đúng chứ?”
Đó là giọng của Gái β và Gái γ. Sau câu trả lời “được thôi” nhẹ nhàng của Hatsuse Yuuji thì Miyashiro-kun cũng lên tiếng.
“Tất nhiên rồi. Cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn. Mà có ổn không nếu cậu ấy ngồi cùng ta nữa? Sacchan ý. Cậu ấy học lớp 7 nhưng có thị lực hơi kém chút nên khó ngồi cuối lắm.”
“Thứ lỗi đã làm phiền!”
Một giọng điệu năng động. Tôi không nhận ra nó. Như đã được Gái β giới thiệu thì đây chắc là con nhỏ có cảm tình với Miyashiro-kun.
Miyashiro-kun đáp lại câu chào của cô ấy.
“Cứ tự nhiên. Không phải là sẽ có người phàn nàn về thứ tự chỗ ngồi tới mức đó đâu, và tốt hơn là ngồi đâu đó mà cậu nhìn được rõ ràng. Ý tớ là…”
“Mi-Miyashiro-kun, lâu rồi không gặp! Từ hồi năm nhất nhỉ?”
“Ừ, cũng khá lâu rồi~. Ta được xếp khác lớp lúc lên năm hai mà.”
Vậy là họ đã học cùng lớp hồi năm nhất.
Tuyệt thật… Nhưng mà tôi bắt đầu thích Miyashiro-kun ở cuối năm nhất của mình nên phàn nàn về nó cũng vô nghĩa.
“Kể cả nếu làm ủy ban tổ chức thì vẫn có thể tham gia vào các môn thể thao đúng không? Cậu có chọn gì không Miyashiro-kun?”
“Tớ nghĩa năm nay tớ sẽ bỏ qua. Tớ muốn tập trung vào công việc của ủy ban.”
“Ồ, thật sao? …Thật ra thì, tớ cũng dự định như vậy. Cùng chăm chỉ hợp tác nhé!”
Một cách tiếp cận rõ ràng, thẳng thắn. Cô gái tên Sacchan đang chủ động trò chuyện với Miyashiro-kun.
—Tuyệt thật.
Tôi tôn trọng cô ấy. Bởi vì nói chuyện với người mình thích cần rất nhiều sự can đảm.
Cô ấy đang làm điều đó. Tôi không có quyền cảm thấy ganh tị hay nghĩ là cô ta đang quá gần gũi với Miyashiro-kun.
Không phải là tôi không có những cảm xúc đó, nhưng mà dù sao thì tôi cũng chẳng có quyền,
“Tuyệt quá”, Tôi tự lẩm bẩm, từ xa với một biểu cảm trống rỗng.
“Tớ sẽ làm việc chăm chỉ! Tớ cũng khá tự tin với mấy việc tay chân nữa!” Giọng của Sacchan vang lên đầy vui vẻ và năng động.
Tôi chỉ lắng nghe trong ngơ ngác. Đau khổ thật. Cũng 100% do tôi mà ra thôi.
Đó là tình hình hiện tại của tình yêu của tôi.
“Xin thứ lỗi~! Mọi người có mặt đầy đủ rồi chứ? …Có vẻ là vậy! Vậy thì, bắt đầu thôi!”
Âm thanh cánh của được mở theo sau bởi một giọng nói lớn báo hiệu rằng học sinh phụ trách tổ chức sự kiện đã tới.
“Này, Kuuya, đó là…”
“Ồ, tớ không biết đấy. Em ấy đúng là tham gia vào nhiều thứ thật.
Hatsuse Yuuji và Miyashiro-kun có một cuộc trò chuyện như vậy. Có lẽ họ biết người phụ trách.
—Chờ đã, tôi có biết cái giọng đó không nhỉ…?
Có thể là tưởng tượng thôi? Tôi thử tìm trong kí ức nhưng hoàn toàn không thể tìm thấy câu trả lời. Khi mà bạn chỉ quan tâm tới Miyashiro-kun thôi thì mấy việc này lại trở nên khó khắn.
“Đầu tiên, tôi sẽ giải thích tổng quát về công việc ủy ban của lễ hội thể thao và những thứ cần phòng tránh.”
Học sinh phụ trách bắt đầu giải thích nhiều chi tiết với một giọng dõng dạc.
“—Đó là tất cả về từng sự kiện rồi. Đơn giản thì, ta sẽ chia nhau thành các đội theo năm học, với các đội cả nam và nữ chịu trách nhiệm cho việc quản lý từng sự kiện.”
Các đội cả nam và nữ để làm việc sao. Cô gái tên Sacchan có vẻ định thu hẹp khoảng cách với Miyashiro-kun bằng cách đó. Tôi chả làm gì được cả—
“…Ah. Ừm, xin lỗi, thực ra thì tôi muốn nghe ý kiến của mọi người! Cơ bản thì, mọi người nghĩ gì về việc phân đội theo giới tính thay vì trộn lẫn vào trong năm nay?”
“…Ể?”
Lời mà tôi nghe được làm tôi thốt ra một tiếng nhẹ.
Từ căn phòng bên kia, cô gái tên Sacchan nâng giọng lên.
“Chờ, chờ đã, tại sao chứ? Không phải sẽ tốt hơn nếu các đội có lẫn cả nam và nữ như năm ngoái sao?”
“Ừ thì, tất nhiên rồi, việc đó cũng ổn thôi. Nhưng thực ra tôi đã nghe được từ các tiền bối trên đường tới đây là đã có một vài vấn đề vì các đội có cả hai giới tính.”
“Vấn đề như thế nào?”
“Thì… có vẻ các thành viên ủy ban tổ chức khá bận rộn vào ban ngày, và vào vài năm trước, một nhóm học sinh nam đã không tính đến thời gian thay đồ của bản thân. Họ nghĩ là có thể thay đồ nhanh luôn tại một góc sân nên là…”
Một tiếng thở mạnh đầy kinh tởm và hoài nghi phát ra từ bên lũ con gái.
“Không chỉ giới hạn ở tai nạn đó mà còn nhiều thứ như thế đã xảy ra… Vậy, các cậu nghĩ thế nào về việc chia các đội ra theo nam và nữ năm nay? Vì các sữ kiện cũng được phân theo giới tính nên cũng tự nhiên thôi mà nhỉ.”
Lời đề nghị từ học sinh phụ trách rõ ràng nghiêng bầu không khí sang phía “Tốt hơn là phân ra theo giới tính.”
Tất nhiên là lời giải thích hoàn toàn có lý nhưng sức thuyết phục trong giọng điệu cũng là một yếu tố quan trọng.
Nó không đáng sợ hay có tính thúc giục nhưng có một sức mạnh cốt lõi nào đó khiến bạn cảm thấy làm theo là lựa chọn đúng đắn. Một giọng nói phù hợp với một nhà chính trị gia, chắc thế.
Lật kèo cái tình huống này phải xếp vào mức nhiệm vụ của Heracles luôn quá.[note58454]
“Ừm… ừ, …Tôi nghĩ phân theo giới tính cũng ổn.”
Cuối cùng, cô gái tên Sacchan đầu hàng với những lời đó.
“Xin lỗi, cảm ơn. Vậy hãy đi theo hướng đó vào năm nay đi! Tất nhiên, sẽ vẫn có vài vấn đề và tranh chấp kể cả với các đội bị chia ra. Nếu chuyện đó xảy ra làm ơn hãy báo cáo cho tôi đầu tiên, Ado Suika từ lớp 1-1!”
“Ah…”
Khi học sinh phụ trách tự giới thiệu bản thân tôi cuối cùng cũng nhận ra em ấy là ai.Phải rồi, đó là Ado-san…
***
“Vậy, thế là hết cho hôm nay rồi. Với ai còn hoạt động câu lạc bộ thì cố lên nhé~ và với những ai về nhà thì bảo trọng~”
Với những lời đó từ giáo viên chủ nhiệm, tiết chủ nhiệm dài kết thúc. Bây giờ là giờ tan trường.
“…”
Tôi lén nhìn chỗ ngồi cạnh mình, nơi mà Miyashiro-kun đang chuẩn bị rời đi. Theo quan sát của tôi, có khả năng 92% cậu ấy sẽ tiến thẳng tới phòng mĩ thuật để vẽ ngay sau giờ học.
Đây là cơ hội cuối cùng trong ngày để nói chuyện với cậu ấy.
“Sacchan” từ lúc nãy lướt qua tâm trí tôi. …Tôi cũng muốn như vậy chứ.
“Này Miyashiro~, bài tập toán lúc nãy khó lắm đúng chứ?”
“Đúng thế, phức tạp quá. Không biết tớ có thể hoàn thành trước ngày mai không,”
“Khó lắm đúng chứ~! Tớ sợ lần kiểm tra tiếp theo quá…”
“Kiểm tra à,... làm tớ lo quá.”
Miyashiro-kun mỉm cười cay đắng với chàng trai ngồi trước cậu.
Bài tập toán và kiểm tra cũng dễ với tôi thôi. Nhưng việc bắt đầu một cuộc trò chuyện như thế là cực kì khó khăn.
Đúng là rất khó, nhưng tôi phải thử.
Tôi có chủ đề trò chuyện rồi. Chỗ đi chơi mùa hè mà Miyashiro-kun đang tìm cho Hatsuse Yuuji.
Ah, nhưng làm sao để tôi bắt đầu cuộc trò chuyện nhỉ?
“Cậu định làm gì vào hè này Miyashiro-kun?”…Không, đột ngột quá. Kì nghỉ hè còn tận một tháng cơ mà.
“Cậu có muốn biết một chỗ cực hay để đi chơi không?” …Nghe giống như tôi là thằng buôn đang mời cậu ấy vào một bữa tiệc chơi đá vậy.
Nhưng thế thì, hmm…
“Được rồi, tớ đi đây.”
“Gặp sau.”
Ah…
Khi tôi đang do dự, Miyashiro-kun đã rời đi.
“…”
“…Hà.”
Tôi thở dài rồi đứng dậy, cầm cặp mình trong tay.
Hôm nay tôi lại được nghe giọng của Miyashiro-kun rất nhiều.
Nhưng không có cái nào là hướng tới tôi cả.