Góc nhìn của Kujo
“Ah, nhưng tớ chưa được ngắm tranh của Miyashiro-kun bao giờ cả.”
“Không thể nào! Cậu đang bỏ phí đấy! Cậu nhất định phải xem chúng!”
Lần này, Gái γ là người đột nhiên nâng cao giọng với sự hứng thú.
“Chúng tuyệt lắm! Kiểu, cực kì tuyệt vời luôn ý! Tớ thậm chí đã khóc một chút khi lần đầu thấy chúng đó!”
“Hở, cái năng lượng từ đâu chui ra vậy… Có gì xảy ra à?”
“Không phải là ‘có gì xảy ra’! Tớ đang bảo các cậu xem chúng! Chúng thực sự rất tuyệt! Có một vài bức trong phòng chuẩn bị mĩ thuật nên đi ngắm thử đi! Sau giờ học, lúc Miyashiro đang vẽ trong phòng mĩ thuật thì phòng chuẩn bị cũng mở nên tới ngắm chúng đi!”
“Ruuchan, sao cậu biết mấy cái đó vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của Gái α, Gái γ im lặng một hồi với tiếng “Ugh,” trước khi đầu hàng.
“Ờ, …trước giải đấu bóng chuyền thì tớ luôn tới ngắm chúng. Khi tớ thấy lo lắng trước trận đấu thì việc ngắm tranh của Miyashiro luôn làm tớ bình tĩnh bằng một cách nào đó…”
“Chà~!”
“Nghiêm túc sao~! Thế cậu là fan chân chính rồi.”
“Im đi, tớ là fan thật! Nhưng không chỉ mỗi tớ đâu được chứ! Còn nhiều người khác nữa đó, từ nhiều các cậu lạc bộ thể thao khác nhau tới xem chúng! Không chỉ có mỗi tớ đâu!”
“Cứ đi ngắm chúng thử đi!” Với lời đó, Gái γ lại trở nên im lặng.
“Nhưng mà, chẳng phải Miyashiro-kun đã đang hẹn hò rồi sao? Cậu biết chứ, cô bé năm nhất Ado-chan ý. Em ấy cực kì đáng yêu lại còn ngực to nữa. Họ thậm chí còn thường xuyên về nhà cùng nhau nhỉ?”
“Không, cô bé đó không phải bạn gái cậu ấy đâu. Tớ đã nói chuyện một chút với em ấy… Suika-chan, và hóa ra họ là bạn thuở nhỏ. Chà, việc tiếp cận cậu ấy khá khó khăn với một cô gái dễ thương, hoàn hảo như vậy ở gần~. Sacchan cũng đang gặp rắc rối đó.”
…
Ado-chan, Suika-chan—Ado Suika hở.
Khi tôi ngắm nhìn Miyashiro-kun, tôi cũng hiển nhiên nhìn thấy em ấy khá thường xuyên. Cậu ấy ở cùng với Ado-san nhiều tới mức đó đấy.
Ban đầu, tôi thực sự nghĩ rằng họ đang hẹn hò. Tôi đã sốc tới nỗi nằm liệt giường tới 3 ngày liền.
Nhưng thực tế thì, như Gái α đã nói, họ có vẻ chỉ là bạn thuở nhỏ.
…Tôi không chắc liệu mình có nên coi họ như là “chỉ là bạn thuở nhỏ thôi” không vì họ gần gũi tới mức đến cổ vũ nhau vào ngày nghỉ.
Tuy nhiên, mối lo ngại lúc này không phải là Ado-san.
—Giờ nghỉ trưa, …được rồi, vẫn còn khoảng 15 phút.
Sau khi kiểm tra giờ, tôi đứng dậy và rời lớp học.
“Ở đây…”
Phòng đa năng tại tầng ba. Nơi Gái α đã nhắc tới về cuộc họp.
Tôi thử mở bằng cách kéo nắm tay cửa nhưng nó đã bị khóa. Tất nhiên là vậy rồi.
Nhưng điều đó chả quan trọng với tôi.
“Ta-da~”
Tôi lấy ra chiếc chìa khóa làm từ nhựa acrylic, thứ mà tôi thông báo bằng một chút hiệu ứng âm thanh lẻ loi. Nó trượt mượt mà vào ổ khóa.
Vặn nó, và tôi đã mở được cánh cửa.
Chiếc chìa khóa mà tôi vừa dùng, tất nhiên là không phải chiếc chính của căn phòng—mà là một bản sao bất hợp pháp. Hơn nữa, nó còn là bản sao của chiếc chìa khóa chủ (chiếc mà có thể mở mọi căn phòng trong tòa nhà).
Đó là vào hồi năm nhất của tôi.
Tôi được giao nhiệm vụ thu thập tài liệu đặt trên bàn giáo viên trong mỗi lớp học.
Rồi giáo viên nói rằng “Khá rắc rối để cầm hết chìa khóa của tất cả các lớp” rồi đưa tôi chiếc chìa khóa chủ luôn.
Không thể tin được!
Tôi đã vô cùng giận dữ. Họ nghĩ cái quái gì về an ninh vậy! Nhỡ bị lạm dụng thì sao!
Dù tức giận, tôi vẫn đi khắp các lớp, thu thập tài liệu và đồng thời đo đạc rồi chụp vài bức hình của chiếc chìa khóa.
Sau đó, tôi về nhà, tạo một mẫu 3D từ những gì đo được và mấy bức ảnh rồi in một bản sao bằng chiếc máy in 3D.
Và đó là cách mà cái chìa khóa bản sao này được tạo ra.
Đó là lí do tại sao, trong thời đại ngày nay nơi máy in 3D đang phổ biến, những chiếc chìa khóa quan trọng không bao giờ được đưa hay cho người khác xem trừ quản lí.
…Động cơ của tôi đơn giản là tò mò không biết liệu “một chiếc chìa khóa chủ của một ngôi trước có thể được sao chép bằng một cái máy in 3D hay không.”
Sau khi xác nhận rằng chiếc chìa khóa có thể dùng để mở cửa, tôi bất cẩn giữ nó ở dưới đáy chiếc tủ kéo tại nhà.
Tuy nhiên, bây giờ do nghĩ rằng nó có thể giúp ích cho cuộc sống bám đuôi của mình nên tôi mang nó thường xuyên, và giờ đây đang lạm dụng nó, vì đó tôi chắc chắn đang cảm thấy tội lỗi.
“…”
Cảm thấy ghê tởm bản thân, tôi cẩn thận mở cánh cửa rồi lén đi vào trong căn phòng được xếp đầy bàn.
Sau đó, tôi ném một cái điện thoại của mình vào cái bàn ở giữa căn phòng (với tư cách là một con trùm công nghệ chính hiệu, tôi sở hữu khoảng 8 chiếc của mẫu điện thoại hiện đại nhất từ nhiều nhà sản xuất và luôn mang 3 cái tới trường).
Chuếc điện thoại tôi đã quăng có một cái mic được gắn bên ngoài. Lí do tôi có một thứ như vậy chỉ có thể đổ cho sở thích bám đuôi của mình thôi.
Giờ mọi thứ đã được chuẩn bị.
“Được rồi…”
Tiết chủ nhiệm dài.
Tôi đang ngồi tại chỗ của mình cạnh cửa sổ, đeo lên đôi tai nghe được kết nối với điện thoại.
Sau đó tôi kích hoạt chiếc điện thoại trong phòng đa năng từ xa để bắt đầu ghi âm. Như thế thì tôi sẽ có thể nghe được mọi cuộc nói chuyện trong phòng đó.
Có thể sẽ không nghe được rõ cho lắm nhưng miễn là tôi có thể hiểu được các từ là ổn rồi.
Nếu tôi nghe được những lời họ nói—cũng chẳng phải là tôi có thể làm gì được.
Tất cả những gì tôi làm được chỉ là nghe mà thôi… Thật sự thì tôi biết việc này khá vô nghĩa. Nó sẽ không ngăn cản các cô gái đó tiếp cận Miyashiro-kun hay sẽ giúp tôi cuốn hút cậu ấy.
Nhưng với những gì mình biết, tôi không thể cứ làm ngơ được.
“…Hmm.”
Tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Và sau đó.
“Làm thành viên ủy ban hở… chán thật đấy.”
“Đúng chứ? Nhưng vẫn tốt hơn là làm cho lễ hội văn hóa hay chuyến đi ngoại khóa của trường nhỉ?”
“Đúng thật.”
Tôi không biết đó là giọng của ai, nhưng những cuộc hội thoại như thế bắt đầu lấp đầy căn phòng. Có vẻ các học sinh đang tập hợp.
Không lâu sau đó, có một giọng nói vang lên.
“Kuuya, chỗ ngồi sắp xếp như thế nào ấy nhỉ?”
“Có vẻ là theo khối lớp từ phía cửa sổ; năm nhất, năm hai và năm ba. Ngồi sau hay trước thì… chắc là theo số thứ tự của lớp.”
“…”
Giọng nói rõ ràng của Yuji Hatsuse rồi tới giọng mềm mại của Miyashiro-kun, thứ mà tôi có thể cho chạy đi chạy lại trong đầu mình dễ dàng.
Có vẻ họ đang tới gần hơn.
“Do chúng ta thuộc lớp 4 nên chắc là quanh khu giữa này nhỉ? Đây đúng chứ?”
Lời của Miyashiro-kun cùng tiếng ghế được kéo ra đều khá rõ ràng.
Có vẻ họ ngồi gần hoặc ngay chính xác nơi tôi đã để chiếc điện thoại gắn mic.
Miyashiro-kun và Yuji Hatsuse tiếp tục nói chuyện như thường lệ thì một giọng nói khác vang lên.