Những nhân viên bảo vệ ở Ngự Thủy Viên lần trước cho ba người nhà họ Lê vào đã bị đổi hết một lượt.
Những người lần này thấy Lê Nhã Trí lại đến, lập tức ngăn cô ta lại: "Cô không thể đi vào.
""Vì sao tôi không thể vào?" Lê Cảnh Trí đi trước, nhưng lại có đến ba người bảo vệ ngăn cô ta lại, cô ta không có cơ hội đi theo.
Bảo vệ nhìn Lê Nhã Trí không biết xấu hổ: "Cô ở trong danh sách đen của chúng tôi.
"Lê Nhã Trí tức giận, cắn vào tay bảo vệ, cắn chảy cả máu nhưng họ cũng không để cô ta đi vào.
Bị cắn vẫn tính là tai nạn lao động, có bồi thường, nhưng để cô ta đi vào thì công việc cũng chẳng còn, bảo vệ phân biệt rõ bên nào bên nặng bên nào bên nhẹ.
Lê Nhã Trí tức giận không có chỗ phát tiết, hận không thể giết chết đám người chặn đường cô ta.
Đáng giận nhất là Lê Cảnh Trí cũng chẳng buồn quay đầu nhìn lại, cô ta thét lên: "Lê Cảnh Trí!"Lúc này Lê Cảnh Trí mới phát hiện động tĩnh phía sau.
Cô nói với bảo vệ: "Để con bé vào đi.
"Bảo vệ khó xử: "Nhưng thưa phu nhân, tiên sinh đã dặn ! "Mặt Lê Cảnh Trí không cảm xúc: "Không có gì, nếu như anh ấy trách anh, cứ nói là do tôi.
"Bảo vệ nghe lời này mới thả tay xuống, để Lê Nhã Trí đi vào.
Sắc mặt Lê Nhã Trí ngoan độc, cô ta đoán không sai, nếu như không phải do Lê Cảnh Trí dẫn cô ta vào thì ngay cả cổng lớn cô ta cũng không vào nổi.
Dọc theo đường đi, hai người không nói chuyện, im lặng đi về nhà.
Lê Nhã Trí nhìn hành động nhập mật khẩu khác với bình thường đã biết mật mã bị thay đổi.
"Đề phòng tôi đến thế à? Đổi cả mật khẩu?" Lê Nhã Trí không cần người khác mời, tự ngồi xuống ghế, chế nhạo: "Lần đầu tiên tôi thấy có chị gái đề phòng em gái ruột thế đấy, nếu không biết còn tưởng chúng ta là kẻ thù.
"Ý của câu nói quá rõ ràng, Lê Cảnh Trí không muốn tranh chấp với cô ta, lạnh lùng nói ra mật khẩu mới: "Mật khẩu mới là .
"Một người mà đã không có ý tốt, cho dù bạn làm gì, người đó cũng nói được.
"Chậc chậc, đặt mật mã lãng mạn thế định ra oai với ai đây?"Lê Cảnh Trí không trả lời cô ta, chỉ cảm thấy cô mà còn cãi qua cãi lại với cô ta, thì đầu cô vỡ ra mất.
Nếu như Lê Nhã Trí vẫn ở lại chỗ này, những tháng ngày sắp tới cô sống sao nổi.
Lê Nhã Trí gác chân lên, làm như chủ nhân ra lệnh: "Tôi khát rồi, rót cho tôi cốc nước, tôi muốn uống nước sôi.
"Lê Cảnh Trí đi rót cho cô ta một cốc nước ấm.
Lê Nhã Trí chạm vào rồi đẩy ra, vẻ mặt khó chịu: "Tôi muốn uống nước sôi, chị nghe không hiểu tiếng người à hay là cố ý muốn làm khó tôi?"Cô hít sâu một hơi, đặt cốc nước ấm lên bàn, lại đi rót cho cô ta một cốc nước nóng bỏng.
Lê Nhã Trí cầm cốc nước nóng, ngước mắt nhìn cô: "Anh rể đâu?"Cô mím môi, giải thích đơn giản: "Đi công tác rồi.
"Vừa dứt lời, cốc nước nóng bỏng tạt thẳng lên mặt cô.
Nước chảy xuống, trên mặt cô sưng đỏ, Lê Cảnh Trí bị đau, ngồi xổm xuống, che mặt: "Nhã Trí, em làm cái gì thế?"Lê Cảnh Trí không ngừng tự nói với bản thân, không chấp người bị bệnh trầm cảm, nếu không với mức độ điên như thế này không chừng cô sẽ tự sát mất.
Cho dù cô tự sát không thành công, mẹ cô cũng sẽ đau lòng.
"Tôi là gì? Tôi còn muốn hỏi chị muốn làm gì cơ.
" Lê Nhã Trí đứng lên, lần đầu tiên cô ta dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt sưng đỏ của cô, cười lạnh.
.