Lê Nhã Trí cười đắc ý, cúp điện thoại.
Nếu Lê Cảnh Trí đã không coi cô ta là em gái, cô ta cần gì phải thủ hạ lưu tình.
Nếu như lần này cô ta đến Ngự Thủy Viên mà Lăng Ý chịu muốn cô ta, vậy thì vừa khéo.
Hiện giờ cơ thể cô ta đã bị tàn phá, chắc chắn không thể gả cho người tốt, nếu có thể đi theo Lăng Ý, cho dù chỉ là một món đồ chơi, cũng coi như trong họa được phúc.
Có điều, cho dù Lăng Ý không muốn cô ta cũng chẳng sao, dù sao cũng nằm trong dự tính.
Nếu không phải Lê Cảnh Trí phá hủy cuộc đời cô ta, nếu như không phải vì cô, cô ta cũng không lưu lạc đến mức này.
Cô ta đã thành ra như vậy, làm sao có thể để Lê Cảnh Trí yên ổn được? Cô ta nhất định phải kéo được cô xuống.
Bà mẹ ngu ngốc bị lừa thì cũng thôi đi, không ngờ đến người cha khôn khéo của cô ta cũng bị tiền tài làm mờ con mắt.
Thực sự cho rằng cô ta sẽ hầu hạ Lăng Ý thật tốt để giúp đỡ nhà họ Lê.
Ngây thơ, đúng là ngây thơ.
Lê Nhã Trí nhìn điện thoại, cười lớn.
Tài xế nhìn nhị tiểu thư ngồi phía sau nở nụ cười âm u, như nhìn thấy quỷ, lạnh hết cả gáy.
Từ nhỏ nhị tiểu thư này đã không dễ chọc, gần đây ra ngoài làm loạn, phá thai, càng trở nên kỳ quái hơn.
Dáng vẻ kia giống như ác ma giết người trong phim truyền hình.
Người lái xe rùng mình, trượt tay, tí thì xảy ra tai nạn.
Lê Nhã Trí dừng cười, lạnh lùng liếc tài xế: "Lái xe thì lái cho tốt, nếu không từ chức về nhà nghỉ hưu đi.
"Tài xế lau mồ hôi trên gáy, người đó mới có bốn mươi tuổi, làm gì có ai nghỉ hưu sớm thế.
"Xin lỗi nhị tiểu thư, tôi sẽ chú ý.
"Lê Nhã Trí cười nhạt: "Chú cảm thấy tôi rất đáng sợ đúng không?""Không có, chỉ là tôi thấy gần đây nhị tiểu thư hơi kỳ lạ.
" Ngồi lên xe sẽ trở nên rất nóng nảy.
Lê Nhã Trí siết chặt tay, đầu móng đâm vào lòng bàn tay, để lại dấu ấn.
Xe là ám ảnh trong cuộc đời cô ta.
Người khác không thể hiểu được.
Tài xế sợ xảy ra chuyện, không dám nhìn cô ta nữa, chuyên tâm nhìn đường, nhanh chóng lái xe đến Ngự Thủy Viên.
Lê Cảnh Trí chờ ở cửa.
Cô vừa nghe điện thoại, chưa kịp thay quần áo, chỉ mặc một bộ đồ ở nhà có độ dày vừa phải.
Mặc dù hiện giờ là buổi chiều, có mặt trời, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, Lê Cảnh Trí ăn mặc phong phanh đứng ven đường, ánh mắt vô hồn, nét mặt ảm đạm.
Lê Nhã Trí hài lòng xuống xe, tài xế lấy hành lý giúp cô ta.
Nhưng Lê Nhã Trí không có ý định cầm lấy, chỉ vào Lê Cảnh Trí: "Chị cầm giúp tôi.
"Lê Cảnh Trí liếc mắt nhìn, không có ý định chủ động nhận lấy hành lý từ tay tài xế.
Lê Nhã Trí chế nhạo: "Ý của chị là muốn một người bị bệnh trầm cảm tự xách hành lý sao? Tôi vừa mới tới chị đã ép tôi như vậy? Chị muốn tôi chết thì cứ nói thẳng, giả vờ giả vịt cho ai xem.
"Lê Cảnh Trí hờ hững nhìn cô ta.
"Làm sao? Nhìn tôi?" Lê Nhã Trí đứng khoanh tay: "Được thôi, để tài xế trở về nói cho mẹ biết, chị đối xử với tôi như thế nào, nếu tâm trạng tôi không tốt, chết ở đây, để bà ấy tới xem.
"Vua cũng thua thằng liều, Lê Cảnh Trí không thể nói đạo lý với cô ta.
Cô sợ Lê Nhã Trí thực sự vì trầm cảm mà tự sát, nhận lấy hành lý của cô ta.
"Nghe lời như thế không phải là xong rồi sao.
" Lê Nhã Trí khinh bỉ: "Đi thôi, bên ngoài lạnh quá, dẫn tôi vào.
"Lê Cảnh Trí kéo vali đi phía trước, Lê Nhã Trí đi phía sau cô hai bước.
Lê Cảnh Trí vừa đi vào, Lê Nhã Trí đã bị ngăn lại.
.