Stephanie thấy trước tối nay cô khó mà ngủ được , không kể những cú sốc liên tục nối tiếp tới tấp giăng xuống đầu cô suốt mấy ngày nghỉ cuối tuần, không kể những tình huống ào ạt xô tới tưởng đến hụt hơi cuốn cô đi tựa như một cọng rơm trong làn nước thủy triều thì xưa nay cô vốn khó ngủ ngay buổi đầu trong căn phòng lạ. Khi đi nghỉ, trong căn phòng của khách sạn bao giờ cô cũng thao thức.
Cô và Julia cùng nấu cơm tối, món paella được làm bằng tôm ướp lạnh, thịt gà xé và vài khúc xúc xích, tỏi bơ thêm vào trước khi kết thúc nấu nướng. Julia tìm được một ít nghệ trong tủ chạn, dùng nó để nhuộm gạo thành màu vàng nhạt. Được bỏ thêm gia vị, món ăn này càng bốc mùi thơm ngào ngạt. Trong khi làm cơm, họ nói chuyện với nhau, tìm hiểu lẫn nhau.
Lúc đó Gerard làm việc ở trong phòng, một bản tóm tắt khá dày mở ra trước mặt. Như anh ta đã nói với Steve, anh ta cần làm việc để đuổi kịp một số công việc anh ta đã lơ là mấy ngày qua.
Sau khi anh ta lầm việc được nhiều giờ, Steve bước vào báo cho anh biết món paella đã làm xong. Trong phòng tối om, các cửa sổ được kéo rèm nhung màu đỏ. Anh ta ngồi làm việc ở bên bàn có gắn một ngọn đèn bàn màu trắng giúp anh ta dễ tập trung tư tưởng đọc các trang đánh máy xin xít chữ.
Cô cảm thấy gần như bị sốc khi thấy anh đeo kính, thứ kính gọng sừng để đọc sách. Thấy cô đi vào, anh ta kéo kính xuống để nhìn . Đôi mắt xám có vẻ xa vời hầu như không nhận ra cô.
- Hừm, gì vậy?
- Cơm tối xong rồi.
Anh lột kính ra, cẩu thả buông nó xuống bàn, ánh đèn lấp lánh trên mái tóc vàng của anh và làm cho mắt anh ánh lên như thép. Chắc không phải vì thiếu cơ hội : anh trông bảnh trai và rõ ràng là đủ tư cách để được các cô chọn. Anh chắc cũng sung túc, riêng việc duy trì cái nhà này cũng phải tốn khối tiền.
- Món gì thế? Vừa hỏi, anh vừa đứng lên vươn vai, anh mặc một sơ mi lụa trắng mỏng, qua làn vải, cô có thể nhìn thấy sự chuyển động của cơ bắp và màu rám nắng lờ mờ của làn da.
- Tôi đói rồi, anh ta nói có vẻ ngạc nhiên.
- Món paella, anh đói thì có gì là lạ, bây giờ đã là h rồi, tôi mong rằng không vì ăn muộn thế này mà anh sẽ bị khó tiêu.
Gerard tháo caravat và mở cổ áo, cô nhìn thấy đường nét khỏe mạnh của cổ anh ta.
- Paella à, nghe đã thấy ngon rồi, anh quay mặt lại, cô vội vã quay mặt nhìn sang hướng khác, ra vẻ đang ngắm nghía căn phòng, sách chất đầy các giá bằng gỗ bóng lộn, chạy dọc các bức tường.
- Tất cả đều là sách luật à?, cô kiếm cớ hỏi để làm anh ta lãng trí khỏi suy nghĩ về cái cách mà cô đã ngắm nhìn anh.
- Có một số thôi, còn phần lớn là loại khác, hầu hết sách tham khảo đều để ở văn phòng, chỉ trừ rất ít sách chủ yếu tôi để ở đây. Anh nhìn cô đang đi dọc quanh các giá sách . Nếu cô muốn có cái gì để đọc ở trên giường thì cô cứ lấy tùy thích. Anh ta nhiệt tình mời mọc.
- Cám ơn, có lẽ sau này tôi sẽ mượn, còn bây giờ Julia đã dọn xong cơm, vì vậy… miệng nói chân cô đã bước về phía cửa. Anh tắt đèn bàn và đi theo cô, căn phòng đột ngột chìm trong bóng tối, cô vô tình vấp phải ghế, Gerard sốt ruột la lên: “Cô có sao không? “
- Không, cô đáp, đồng thời ý thức được rằng, anh ở ngay bên cô, một sự hiện diện quấy rầy cô trong bóng tối, từ người anh toả ra mùi hương ngan ngát, nhưng lần này trong đó có mùi xạ, có lẽ do làm việc quá căng thẳng mà nó toả ra. Trong một giây cả hai đều đứng đó, nghe thấy tiếng thở của nhau. Trong cô bỗng nổi lên một hồi chuông báo động, cô vội vượt lên trước, lần tìm được cửa, lật đật mở ra và gần như lao bật ra khỏi phòng. Gerard đi theo sau, trong mắt ánh lên những tia chế nhạo, mà cô làm như không để ý tới.
Họ ăn paella, uống một chút vang trắng, rồi uống cà phê. Sau đó trong khi Gerard trở về phòng làm việc với bản tóm tắt vụ án. Cô và Julia dọn bát đĩa bẩn vào máy rửa và dọn dẹp nhà bếp trước khi họ ngồi xem TV độ một tiếng đồng hồ.
Bỗng nhiên Julia hỏi :
- Chị có tính nhận công việc mà Gerard gợi ý cho chị không?
Steve nhún vai:
- Tôi muốn kiếm việc làm ở một khách sạn.
- Ở Luôn đôn không dễ kiếm việc làm như chị nghĩ đâu, cũng như mọi nơi khác, ở đây thất nghiệp đầy rẫy.
Steve nhay nháy môi dưới, - Tôi biết nhưng… Cô bỏ lửng không nói tiếp, làm sao có thể nói với Julia là cô chẳng tin gì ở Gerard và không muốn làm việc ở văn phòng của anh ta.
- Thì chị cứ làm thử một tháng xem công việc đó có hợp với chị không, Julia nói thầm và Steve chăm chú nhìn cô ta.
- Ồ, tôi xay lúa mà không có trục rồi, Julia vừa cười vừa nói, cô đã đoán được ý nghĩ trong cái nhìn của Steve. Nếu chị không thích làm việc với Gerard thì cứ bảo thẳng anh ta liệu mà thu xếp công việc đó. Nhưng có thể chị sẽ thấy công việc đó lí thú và chắc chắn sẽ được trả lương cao hơn công việc mà chị đã làm ở khách sạn trước. Tôi được biết là làm ở khách sạn không phải ai cũng được trả lương cao.
Steve nhăn mặt thừa nhận:
- Đúng thế nhưng…
- Nhưng sao? Chị nghĩ là Gerard sẽ được lợi thế vì chị đang làm việc cho anh ta chứ gì? Julia cười tin quái, cứ làm ào đi tôi tin là chị có thể điều khiển được anh ấy . Chị đừng tưởng là tôi không phải chịu cái thứ ve vãn tình dục của những anh chàng cùng làm chung, chuyện đó lúc nào mà chẳng có, đầu óc bọn họ đến là đơn giản, họ nhìn vào tóc tôi và nghĩ là mấy cô tóc vàng ngon xơi thôi. Thế là họ bắt tay và thử liền. Đôi khi cũng phải mất một ít thời gian khó chịu , trước khi họ nhận ra họ chẳng được gì. Nhưng để kết thúc dứt điểm, chị có thể đưa ra bản thông điệp của chị.
Stephanie bắt đầu cười thành tiếng , việc Julia nhẹ nhàng gạt bỏ sự đe doạ của Gerard coi đó như một thú ve vãn tình dục nho nhỏ làm cho cô đỡ thấy căng thẳng đôi chút, hay là cứ nhận việc đó? Chắc chắn là cô sẽ chẳng gặp anh nhiều , phần lớn thời gian của anh đều dành cho các phiên toà, anh chẳng ở văn phòng được mấy khi mấy khi và hơn nữa học thêm một chút về luật pháp cũng hay.
- Làm việc ở khách sạn, cái mà tôi khoái nhất là thường được gặp đủ loại người khác nhau, tôi đã theo học một lớp thư kí tôi có thể ghi tốc kí và đánh máy nhưng tôi thấy công việc thư kí thật buồn tẻ chỉ toàn là nhận thư từ rồi sắp xếp vào hồ sơ, chứ làm tiếp tân ở khách sạn thì nhiều chuyện hơn nhiều, lúc nào cũng làm cho cô bận bịu.
- Tôi cho rằng ở văn phòng , chị sẽ được gặp số ít loại người thôi . Julia đưa mắt nhìn cô vẻ trêu: tội phạm này, thư kí của luật sư bào chữa này, cảnh sát này….
Nụ cười của Steve lạnh giá . năm trước cô đã từng gặp quá đủ cảnh sát và luật sư bào chữa rồi, bây giờ cô không biết có còn muốn gặp họ nữa không?
Cô đứng lên và nói:
- Tôi mệt rồi, tôi đi ngủ đây.
Julia ngồi yên, nhìn theo cô có vẻ khó xử, đến cửa Steve quay lại nói :
- Chúc ngủ ngon, rồi nói thêm nhờ chị chúc Gerard ngủ ngon hộ tôi, anh ấy đang làm việc tôi không muốn làm phiền.
Cô lên phòng riêng của mình và nhận thấy từ chiều tối tới giờ có gió mạnh . Khi mở cửa, rèm che cửa sổ bay tứ tung, cô đã quen để ngỏ cửa sổ, lúc này trong phòng lạnh ngắt. Cô vội đóng ngay cửa lại, chạy đi đóng các cửa sổ, rùng mình vì lạnh, lúc này ở Luôn đôn vẫn lạnh buốt.
Nằm trên giường cô nghĩ trong ngày vừa rồi cô thấy mình thay đổi hoàn toàn, chỉ với ngày thôi từ khi Gerard quay trở lại vào buổi tối ấy, thời gian thật ngắn ngủi mà nó đã đảo lộn mọi thứ trong cuộc sống của cô . Đôi mắt xanh lơ đã để lộ ra biết bao cảm xúc lộn xộn, buồn bực do dự luyến tiếc mơ hồ. Khi Euan trở về từ Saudi Arabi thì cô đã không còn ở đó nữa. Anh sẽ thấy thiếu cô, cô biết chắc là như vậy vì chính cô cũng thấy thiếu anh. Hai người đã từng thân thiết biết bao. Nếu Euan không phải là loại đàn ông như con người của anh hiện giờ thì có lẽ hai người đã là người yêu của nhau. Euan là sản phẩm của môi trường xung quanh, anh ấy là người đàn ông tự điều khiển được bản thân , một người có kỉ luật và thận trọng , một người lấy công việc làm hơi thở của mình. Anh là một chuyên gia về giải phẫu tim, làm việc rất chính xác và trách nhiệm. Kinh nghiệm cũng như sự hiểu biết của anh đều rất sâu rộng. Không nghi ngờ gì nữa, những cái đó ngày càng sẽ lớn lên cùng với tuổi đời của anh. Đối với anh sự nghiệp là trên hết. Anh sẽ thấy thiếu cô, nhưng nếu cô đã ra đi , nếu cô để anh phải chọn lựa thì cô phải thừa nhận dù khiên cưỡng đi nữa, anh chắc chắn sẽ chọn sự nghiệp của mình chứ không chọn cô, nhất là có cái gì đó làm tổn hại đến thanh danh của anh. Anh là con trai của dòng họ Cameron, anh không chấp nhận được việc coi nhẹ tư cách đạo đức, anh khinh bỉ nó.
Cô sốt ruột, nhắm mắt lại, tự nhủ với mình, để lúc khác sẽ suy nghĩ đến chuyện này, nếu cô không vứt khỏi đầu óc mình Euan và các vấn đề của cô thì tối nay cô chẳng thể ngủ được. Cô ngồi bật dậy lẫn thẫn đi trong phòng. Đúng lúc đó cửa ra vào bật mở . Khi nhìn thấy Gerard bước vào, cô sợ tím người, mặt tái đi. Mắt anh ta rọi sâu vào trong phòng hướng về phía cô và chỉ đến lúc đó cô mới nhớ ra chiếc áo ngủ của cô khá trong suốt, một cái áo dài bằng tơ nhẹ, màu xanh lơ có cổ thật sâu hình chữ V được tô điểm thêm một dải lụa trắng ở trước ngực. Với một mức độ ánh sáng nào đó người ta có thể nhìn xuyên suốt qua làn vải mọi thứ ở bên trong và chính Gerard lúc này đang chăm chú nhìn những gì anh ta có thể nhìn.
Cô lắp bắp: “Anh muốn gì?” Nhưng ngay sau đó cô lại thấy đáng lẽ nên đặt câu hỏi khác thì hơn . Anh toe tóet cười theo cái kiểu mà cô đặc biệt khó chịu. Cô vội nói thêm : “Tôi nghĩ anh nên đi ra”.
- Vì cô quên không tới chỗ tôi lấy sách nên tôi mang lại cho cô mấy cuốn, vừa nói, anh vừa bước thêm mấy bước, thả quyển sách lên trên đầu giường cô. - Vì không biết chắc cô ưng loại nào nên tôi cứ lựa ra một chuyện giết người, một cuốn tự sự và một truyện không rắc rối lắm. Trong phòng làm việc của tôi có hàng lô đủ loại, nếu cô thích cuốn nào thì cứ tự lấy.
Cô chộp vội cái áo choàng và vội mặc nó vào người. Gerard đứng ngắm cô làm việc đó. Steve mong anh nhìn vào cái gì khác, cái nhìn của anh làm cô rất căng thẳng. Cô dứt khoát buộc chặt dây lưng của cái áo ngủ rộng thùng thình bằng lụa xanh và cô cảm thấy an toàn hơn.
- Cám ơn.
Mắt vẫn không rời cô, anh ta lấy chân đóng cửa sập vào. Steve gai khắp người.
- Yêu cầu anh đi đi, cô lạnh lùng nhắc anh ta đồng thời bước tới sau một cái ghế nắm chặt chỗ tựa lưng bằng cả hai tay . Nếu anh ta đến gần hơn nữa cô sẽ nhấc ghế và chọi anh ta
Anh ta vẫn nhàn nhã bước tới, cô vẫn theo dõi và sẵn sàng nhấc ghê lên. Nhưng Gerard láu cá hơn cô nhiều, trước khi cô kịp nhấc ghê lên được vài phân anh ta đã ngồi ngay lên ghế. Bị bất ngờ cô há hốc miệng ra, anh ta tựa lưng vào ghế, đầu ngửa ra vì thế anh ta có thể nhìn vào mắt cô, mắt lấp lánh đầy vẻ khiêu khích.
- Cô vẫn chưa nói cho tôi biết quyết định của cô.
- Cái gì? Đột nhiên cô cảm thấy đầu óc mù mịt , không còn tỉnh táo để suy nghĩ, cặp mắt mê muội của cô lang thang, từ mớ tóc bóng đẹp của anh ta qua món tóc mai vàng ở bên má tới cái đẹp tập trung của đôi gò má cao bên dưới làn da mịn màng của anh, quanh hàm râu ở cằm đã hơi lởm chởm ria mép mờ xanh dưới ánh đèn . Anh ta lại hỏi: - Cô đã nghĩ tới chưa?
- Cái gì? Cô lại ngắm đôi môi cong cong ấm áp, đôi môi kiên quyết rất đàn ông và đặc biệt rất gợi tình đang mỉm cười lúc này. Cô có thèm muốn ghê gớm là hôn vào cái miệng đó. Cô lạnh toát cả người nghĩ rằng chuyện này hơi giống một cơn choáng tình cảm, chỉ thêm một bước nữa là cô sẽ để cho số phận mình lao thẳng xuống.
Anh đột ngột thò tay sang hai bên nắm chặt lấy eo cô rồi bất ngờ kéo mạnh. Steve kêu oai oái vì người cô lảo đảo ngã về phía trước nhưng cô đã không dậm chân mạnh xuống sàn như cô đã dự định. Cuối cùng Gerard khéo léo quay một vòng và cô đã nằm gọn trong vòng tay của anh.
- Đừng… cô vừa bật ra một tiếng thì miệng anh đã phủ kín miệng cô. Cô không muốn nhắm mắt nhưng có ai đó đã khống chế cô, nhưng chắc chắn không phải do ý muốn của cô là sập mi mắt vào, nhưng rõ ràng là nó đã nhắm lại hoặc giả ai đó đã tắt điện, vì lúc này xung quanh họ không có lấy một thứ ánh sáng nào cả, trong đó các cảm giác của cô đang nổi loạn. Miệng anh đang làm cái việc mà cô khẳng định là vô đạo đức. Hai bàn tay anh đang làm cho cô bấn loạn lên. Steve không còn một chút năng lực nào để ngăn chặn chúng đang dò dẫm không ngừng.
- Tôi không muốn thế, cô lầm bầm, cố cưỡng lại sự hấp dẫn của đôi môi anh, tì đôi tay yếu ớt vào vai cố đẩy anh lùi ra xa.
Chiều ý cô, anh nhấc đầu lên và nhìn cô bằng cặp mắt lim dim, của mình. Cái màn tối đen mà cô vừa bị lạc trong đó lúc này hình như đang nằm trong đôi mắt của anh, trong đôi tròng con ngươi mở to, đang phản hồi những suy nghĩ, thèm muốn của cô. Trong một tiêu điểm mờ mờ lung linh., anh thì thào, miệng dêu ra: - Cô không muốn ư?
- Không, nhất định là không. Cô vừa nói vừa thắt lại dây lưng. Anh ta cởi nó khi nào vậy?
- Tôi nghĩ rằng cô không biết cái mà cô muốn, anh ta nói và lại cởi nút dây lưng của cô ra.
- Thôi ngay, Steve phản đối, mong rằng cô sẽ không yếu đuối và buông thả mình khi tay anh ta đặt được vào nơi mà nó không được phép đặt vào đó. Cô bị kéo ngồi xuống, lại gắng đứng lên, nhưng Gerard dùng cả hai tay giữ chặt lấy eo cô, mắt anh dán chặt vào sâu trong cổ áo ngủ của cô.
- Chỉ sớm hay muộn thôi Steve à , anh thì thầm trong giọng xen lẫn đe doạ lẫn hứa hẹn, rồi anh cúi đầu xuống hôn vào cái gốc sâu nhất của cổ áo. Nơi mà đôi vú trắng hồng của cô nổi gờ dưới dải lụa trắng.
- Đứng có tự tin quá như thế,… cô nói cáu kỉnh giận dữ, vùng ra xa, và lập tức đứng lên, trước khi Gerard biết được cái gì vừa xảy ra cô đã kịp lùi ra xa một vài bước.
- Giờ thì mời anh ra khỏi phòng, trước khi tôi gọi Julia. Cô quát to, đồng thời lần thứ buộc lại dây lưng.
“Cô có người bảo vệ đến là tuyệt hay, cô ta đã leo lên giường ngủ khì rồi”.
Anh ngáp, lấy tay che miệng, “ dù sao tôi cũng mệt rồi”, anh nói có vẻ như biện hộ cho bước lui của mình , “Chuyện đó phải để dành”.
Cô muốn quăng cái gì đó vào mặt anh, nếu như có thứ gì vừa tầm tay, tốt nhất là đủ nặng và có khả năng làm chết người. Gerard thong thả tiến về phía cô và cô cũng lùi dần về phía cửa, mở cửa để anh đi ra ngoài, đến cửa Gerard dừng lại.
- Tiện đây, xin nói để cô rõ, từ nay đến cuối tuần cô có thể nghỉ ngơi nhưng tôi muốn cô bắt đầu làm việc từ thứ hai tuần sau.
- Tôi chưa quyết định gì cả.bg-ssp-{height:px}
Anh ta nhún vai, - Cô suy nghĩ nhanh lên , tôi phải giải quyết công việc ngay đây . Vừa định bước đi anh lại dừng lại, - Này, kĩ năng thư kí của cô có tốt không ?
- Tốt là thế nào? Cô nghi ngờ hỏi, sẵn sàng phản công lại.
Mặt anh ta cao ngạo:
- Tốt như là đã được đào tạo để làm một nhân viên tiếp đón . Thế cô cho rằng tôi nghĩ cái gì?
Steve chẳng muốn thú nhận rằng, cô đã nghĩ anh muốn nói gì, thay vào đó cô lạnh lùng có nói cô đã được đào tạo chính qui để làm nghề thư kí và có thể đánh máy viết tốc kí với một tốc độ nhanh.
- Tốt, trong trường hợp khẩn cấp có lẽ chúng tôi phải trông vào kĩ năng thư kí của cô. Trước khi quay đi, anh còn nói: - Chúc ngủ ngon, Steve!
Cô chốt cửa rất mạnh phía sau anh ta và nghe thấy tiếng anh ta cười trước khi vào buồng của mình. Chẳng hay Julia đã nghe được những gì trong tất cả những chuyện vừa rồi. Cô tự hỏi như vậy khi leo lên giường và bắt đầu ngó tới các cuốn sách anh ta mang tới.
Steve ngồi đọc truyện giết người, phải tới qua nửa đêm cô mới tắt đèn và cũng phải lâu nữa cuối cùng cô mới ngủ được.
Sáng hôm sau, hương vị cà phê và mùi thịt lợn muối nướng bốc lên gác làm cô thức dậy. Một lát sau, tiếng Julia nói to: “Chị có muốn ăn sáng ở trên giường không?”. Steve vội nhảy ra khỏi giường chạy ra mở cửa. “ Không, cảm ơn chị, phát sau, tôi sẽ xuống”.
- Đừng có chậm hơn thế, kẻo thức ăn sẽ khô như trấu đấy, Julia vừa nói vừa quay trở lại nhà bếp. Steve chạy như bay vào buồng tắm, rửa ráy và mặc quần áo với một tốc độ kỉ lục, rồi nhảy xuống gác hai bậc một. Khi bước vào trong bếp, cô phát hiện ra ba điều : thứ nhất : trời đang mưa, thứ hai là đã gần h sáng , thứ ba là Gerard đã đi làm việc.
- Đáng ra phải dùng từ speedi lên tên đệm của chị mới phải, Julia vừa nói vừa nhấc đĩa thịt lợn muối và nấm ra khỏi nồi điện. Cô đặt nó trước mặt Steve và cảnh báo: “Cẩn thận, đĩa nóng đấy.”
- Cám ơn chị, chị thật tốt quá, đã nấu nướng cho tôi ăn, xin lỗi vì đã dậy quá muộn, đêm hôm qua mãi tôi chẳng ngủ được , chị dậy được bao lâu rồi ?
- Từ h, tôi thường kém ngủ, tôi đã chỉ ngủ khoảng tiếng, tôi xuống dưới này đúng vào lúc Gerard sắp sửa đi , anh ấy ra khỏi nhà vào hp.
Julia rót cà phê cho cả hai người rồi ngồi xuống mỉm cười. Steve nói :
- Julia , chị còn nhớ chuyện cái phòng tách biệt ở trong căn hộ của chị không?
Julia nhìn cô gật đầu.
- Nếu chị muốn thì nó là của chị.
- Nhưng tôi muốn được trả tiền nhà , tôi không rõ ý chị thế nào, đây chỉ là một sự thu xếp ngắn hạn hay là tôi sẽ được ở lâu hơn?
- Tùy ở chị, thỉnh thoảng tôi cũng có cho mướn căn hộ của tôi và bây giờ tôi sẵn sàng để chị dùng căn phòng đó dài hay ngắn là tùy chị. Rồi sẽ biết chúng ta có hợp với nhau không, có thể chúng ta sẽ là những người ở chung mà chẳng chịu đựng nổi nhau. Có một lần khi lao vào cuộc vận động thị trưởng ở Harrods, tôi gặp một cô gái Thụy Điển xinh ơi là xinh. Mới gặp nhau mà chúng tôi đã thân nhau như điên ấy. Cô ta chuyển đến căn hộ của tôi vào thứ thì đến thứ cô ta đã mời bạn trai của tôi và đập vỡ bức tượng LP yêu quý của tôi . Thế là cô ta phải ra đi.
Steve rúc rích cười.
- Thế chị tiếc cái gì nhất ?
- Ồ, bức tượng LP. Bây giờ thứ đó không còn được sản xuất nữa. Tôi chẳng sao kiếm nổi một phiên bản khác. Còn bạn trai thì ngay trong tháng đó, tôi đã kiếm được một người khác.
- Được rồi, tôi sẽ cố gắng không làm vỡ bất cứ cái gì của chị và tôi xin hứa là không chài bạn trai của chị.
- Lúc này anh ấy không ở Luôn đôn. Anh ấy mới đi Rio tuần trước, tháng nữa mới về. Anh ấy là một nhà Sinh vật học, thường đi xa để nghiên cứu hệ động thực vật của địa phương. Julia tủm tỉm cười. Bản thân tôi lại mong rằng cái thứ động vật chi đó không gồm cả con người. Trước đây tôi đã không được may mắn với người đàn ông của tôi . Hình như tôi chưa từng được gặp loại người chung thủy.
- Nào ai gặp được, Steve nói nhẹ nhàng như gió thoảng, lí ra cô phải nghĩ tới Euan, nhưng không hiểu sao cô không làm thế mà lại nghĩ đến Gerard. Cô đang tự hỏi anh ta chung thủy đến mức nào và trong năm qua, bao nhiêu người đàn bà khác đã đi vào cuộc đời của anh ta? Anh ta chẳng lấy một ai trong số họ, nhưng điều đó thì chứng minh được cái gì? Anh ta không làm cho ai đó có cảm nghĩ rằng đây là người đang cô đơn rầu rỉ ủ ê vì trái tim tan nát. Tất cả các trò hoả mù quanh việc anh ta cảm nhận về cô như thế nào chắc chắn chỉ là một thứ ánh sáng trắng, một thứ truyện thần thoại mà anh ta dựng lên, bởi vì năm trước đây cô đã làm cho cái tôi nam giới của anh ta bị tổn thương. Chắc hẳn Gerard thường không để tâm khám phá người đàn bà mà anh ta xem người đó có dán mắt vào nơi khác hay không. Cô phải hết sức thận trọng không được để lộ cho anh ta biết rằng cô đã thực sự bị anh hấp dẫn đến mức nào khi bị anh bỏ rơi như quăng một cục gạch.
Anh chưa từng bị xúc phạm, chưa từng bị xỉ nhục , anh cho rằng cô đã lợi dụng anh để che dấu mối quan hệ với một người đàn ông lớn tuổi hơn, người mà anh khinh, cái hấp dẫn duy nhất của người đàn ông này đối với cô là tiền. Gerard tỏ ra không thèm ghen với Theo. Cô chẳng tin điều đó, cá nhân của anh đã bị xúc phạm, cứ đánh vào cái tôi đã làm anh đau hơn mọi cái, bởi lẽ cô đã không ưng một người đàn ông trẻ tuổi hơn , có nhiều hấp dẫn hơn. Cô không thừa nhận lúc đó anh đã có ý đồ nghiêm túc đối với cô . Làm sao anh có thể nghiêm túc với một cô gái ngây thơ mới tuổi đầu, còn vụn dại, và thậm chí còn bẽn lẽn ngượng ngập cái ý mời chào tình dục, mà chính cô đã tạo ra. Nếu anh thật sự quan tâm đến cô, anh sẽ chẳng dễ dàng tin ngay những lời điêu ngoa của Violet, anh sẽ chẳng bỏ đi biến mất dạng khỏi đời cô, anh cũng sẽ chẳng quay trở lại vào ngày nghỉ cuối tuần và nhẫn tâm doạ nạt ép buộc cô phải bỏ nhà ra đi với anh, anh sẽ chẳng mò vào phòng ngủ với cô đêm qua với ý đồ không thèm dấu diếm là quyến rũ cô.
Anh đang đối xử với cô bằng một thái độ độc ác, cao ngạo, một thứ kiêu căng nhạo báng mà cô không sao chịu nổi, chỉ khi được lèo lái bằng hận thù, một người đàn ông mới có thể đến tận nơi cô ở, quyết tâm phá hoại đời cô , đập tan nát mọi cơ hội có thể khiến cô được hạnh phúc với Euan, buộc cô phải biến đi và nhất là ép cô phải đi với anh ta.
Chiều hôm đó, cô chuyển tới căn hộ của Julia ở Chelsea , căn hộ này nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng khách nhỏ có kèm một chỗ để làm bếp ở góc trong cùng và một buồng tắm. Sự trang trí và đồ đạc trong nhà đều hiện đại, và chẳng có đặc tính gì cả . Julia bảo cô thừa hưởng mọi thứ đó ở người chủ trước và cũng chẳng nghĩ đến chuyện thay đổi gì hết, trừ một số đồ dùng riêng như một số sách, một dàn máy và một băng ghi âm. Tuần này Julia không có việc làm, cô vui vẻ chấp nhận điều đó. Một số tháng cô kiếm được vô số tiền, thời gian còn lại cô phải tính toán chặt chẽ việc chi tiêu cho tới lần được chi trả lớn tiếp theo, lúc này cô vẫn đủ tiền chi tiêu nhưng không đủ khả năng tiêu xài hoang phí, vì vậy việc Steve đóng góp tiền thuê nhà cũng là thuận tiện cho cô.
- Như tôi đã nói, tôi muốn lựa chọn bạn cùng ở chung nhà, có những sự lầm lẫn rất đắt giá, một người bạn tôi cho người vào ở nhà mình rồi ngay trong ngày họ chuồn đi với một nửa số của cải của bạn tôi.
Steve ngập ngừng gợi ý: “Chị có muốn căn dặn tôi điều gì không?”
Julia cười: “Ồ, bây giờ tôi xem tướng đã giỏi rồi, tôi đã gặp anh trai của chị, anh ấy trông rất đúng đắn, dù anh ấy có hơi nóng tính”.
Tối hôm đó, có điện thoại gọi tới, Julia gọi Steve đến nghe máy, mắt có vẻ tinh nghịch. “Đoán xem ai nào”, cô vừa trêu chọc, vừa đưa điện thoại. Steve đỏ mặt, miễn cưỡng cầm lấy.
- Hello!
- Ở đó cô thấy thế nào? Gerard hỏi và âm thanh giọng nói của anh có một tác động kì lạ tới sự trao đổi chất trong người cô , cô như bị mất thăng bằng, tim đập quá nhanh, phổi như vỡ ra , làn da lúc thì lạnh lúc thì nóng, gắng giữ bình tĩnh cô nói bằng giọng lạnh nhạt. - Tốt lắm, cảm ơn.
- Có thấy thiếu tôi không?
Nhận thấy Julia vẫn còn ở đó, Steve tiếp tục giữ giọng xa vời:
- Tôi đang rất bận.
Anh quả là nhanh trí và láu cá, hỏi ngay: “Julia vẫn còn ở đó à?”
- Phải.
- Cô ấy có thể nghe thấy tiếng của tôi nói không?
- Đương nhiên là không.
- Tốt, anh nói giọng cười cợt, tại sao tối cô không đến đây, với tôi chắc chắn là vui hơn với Julia.
- Không, cảm ơn, cô trả lời giọng bằng vẻ tự trọng.
- Cô chẳng biết mình đang thiếu thứ gì? Anh nhắc nhở với giọng rò rè.
- Tôi biết , cô cãi.
Giọng anh có vẻ cay nghiệt: “Có thật cô biết cô muốn gì à? Chứng minh xem”.
Mắt Steve đỏ nhừ, mặc dù Julia không có ở đấy, và Gerard không thể nhìn thấy cô. Giọng Gerard lại cất lên như một làn roi quất vào đầu cô. “Cô có chắc là cô chưa ngủ với Cameron?”
- Đúng, đúng, đúng, đúng vậy, mà mắc mớ gì tới anh chứ? Anh rảnh rỗi lắm sao? Còn tôi thì rất bận, tạm biệt.
Cô dập máy xuống, không để cho anh ta kịp nói thêm lời nào nữa. Julia lặng lẽ theo dõi cô khi thấy cô rời khỏi điện thoại.
- Chị biết không, Gerard rất tốt, tôi biết ảnh từ bé. Ảnh có thể hay trêu chọc, tinh nghịch, anh ấy ương ngạnh và có nhiều tham vọng nhưng cực kì say mê công việc. Tôi chỉ có thể nói là anh ấy là một người tốt, là người mà chị tin cậy được. Khi gặp khó khăn tôi sẽ lập tức gọi cho anh ấy, Steve, chị hãy tin ảnh.
Có thể tin được không? Cô nghi ngờ điều đó. Julia dù sao cũng là em họ, cô ấy chẳng nói họ gần như anh em ruột đấy sao? Tất nhiên Julia sẽ nhảy bổ tới anh ta để được bảo vệ. Rõ ràng Gerard yêu quý cô em họ này và không bao giờ làm mất lòng tin của Julia đối với mình. Giữa Steve và Gerard chỉ còn thiếu một nhân tố chủ yếu, đó là sự đối đầu về tình dục. Cả anh và cô đều đang chiến đấu bản thân, kẻ thì ham muốn tình dục, người thì cố trốn tránh. Cuộc chiến này không biết ai thắng ai thua, nhưng đã nói là cuộc chiến thì phải có thắng có thua , vì lòng tự trọng và cũng là tự ái. Steve quyết không cho phép mình thất bại trước Gerard Tenniel. Cô biết bản thân của anh cũng muốn dành thắng lợi. Cái tôi của anh gắn vào đó. Anh đã chiến đấu không trung thực, dùng mọi cách để dành lấy lợi thế, nhưng cô nhất định không để anh thắng - tức là có được cô.
Nguyên ngày hôm sau, cô đi shopping cùng Julia. Ăn trưa, uống cà phê, đi dạo và xem những thắng cảnh vĩ đại của Luôn đôn, sau đó ra công viên cho chim bồ câu ăn, nhìn ngắm các con sư tử và vòi phun nước. Tối về Gerard lại gọi điện tới, tiếng anh nghe thật xa, anh nói: “Tôi đang ở Blington, , tôi phải đến đây để gặp khách hàng. Trăng hôm nay thật tròn, khách sạn nơi tôi ở trông ra biển, cô nên ngắm trăng bữa nay, nó làm cho biển có vẻ như thức trong hoàn toàn là bạc.”
Steve nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về mặt trăng trên bầu trời Luôn đôn như một cái đĩa màu đồng rực sáng tựa như mặt trăng đang đẩy lùi ánh sáng vàng của những ngọn đèn đường.
- Hôm nay cô đã làm gì? Anh hỏi rồi lắng nghe cô kể, những công việc, những thú vui những cảnh đẹp mà cô đã trải qua cùng với Julia.
- Này đừng có quên thứ hai tới cô bắt đầu làm việc đấy nhé. Anh nói tiếp luôn không để cho cô nói, đúng h sáng Julia sẽ cho cô địa chỉ. Vậy là từ nay tới đó tôi chẳng còn có dịp được gặp cô. Tôi vừa nhận được một ca khá nặng, bắt đầu từ mai và những ngày kế tiếp tôi sẽ có mặt tại toà, chẳng hi vọng gì thu xếp nó xong trước thứ hai được.
Cô tò mò hỏi: “Ca này là loại gì thế?”
- Hoàn toàn đơn giản một tay bợm và ngầu. Khách hàng của tôi bị buộc tội là đã bẻ khoá, đột nhập vào nhà , dùng đèn pin đánh vào đầu chủ nhà.
- Anh ta sẽ bị trừng phạt chứ?
Giọng Gerard có vẻ gượng gạo: “Ôi, cô gái nhẹ dạ của tôi, làm sao cô có thể hỏi tôi như vậy nhỉ? Tôi đã nói với cô là tôi đang biện hộ cho anh ta mà”. Anh dừng lại và hỏi : “Có tin gì ở nhà không? Về anh cô, về Cameron.”
- Không, cô nói khó khăn, tôi vừa nói với anh là cả ngày hôm nay tôi đi chơi rồi mà, còn Euan lúc này vẫn còn đang ở Saudi Arap.
- Nếu anh ta thò mặt tới, cô không được nói chuyện, rồi Gerard đột ngột nói thêm . Cứ chỉ cho anh ta đến chỗ tôi và bảo Julia tống cổ anh ta ra khỏi nhà, nhưng cô thì không được gặp anh ta đâu đấy.
Cô không trả lời, chỉ nói: “Tôi phải đi đây” thay cho câu “Chúc ngủ ngon, Gerard” mà cô định nói.
Chỉ sau khi đặt điện thoại xuống, cô mới chợt nhớ là cô đã không chào tạm biệt, trong thâm tâm, cô mong là họ sớm nói chuyện lại với nhau và cô đã thầm gọi anh ta là Gerard bằng một giọng dịu dàng thậm chí thân thương nữa. Một lần nữa, cô lại nhìn ra ngoài để ngắm trăng . Ánh trăng cũng rọi xuống nơi anh ấy đang ở , không biết anh ấy còn ngước lên nhìn và nghĩ đến cô không? Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Anh đang từ từ rời lén lút chuồn vào trong cô âm ỉ như mùa xuân và không thể tránh khỏi như mùa đông. Nếu không tỉnh táo, cô sẽ thuộc về anh ta mất.