Stephanie đứng lên, mắt bần thần.
- Tôi phải đi thôi, không thể ở đây được, lỡ anh Robert đến Luân Đôn tìm tôi thì sao? Không thể để anh ấy thấy tôi ở nhà anh được.
Gerard vội nắm cứng lấy tay cô khi cô định chạy ra cửa.
- Đừng có hốt hoảng, sớm hay muộn cô cũng phải gặp anh cô, chính cô đã nói thế rồi cơ mà. Anh ta chẳng có quyền gì với cô, nếu anh ấy đến cô có thể giải thích tại sao cô bỏ đi và anh ấy phải chấp nhận quyết định của cô.
Cô chua chát ngó anh.
- Tôi không nghĩ là mình có thể giải thích ổn thoả được. Chính anh đã chẳng thèm tin một lời nào của tôi, làm sao anh Robert lại tin.
- Anh ấy là anh ruột cô, trong trường hợp này cô có thể nói thật với anh ấy.
- Thì với anh tôi có nói dối bao giờ đâu?
- Cô không nói dối ư? Miệng anh dẫu ra.
Julia ngồi nghe, vẻ tò mò và háo hức, trong khi đó vẫn bình tĩnh ngồi ăn giả bộ như đang coi TV vậy. Stephanie liếc mắt nhìn cô ta cắn môi. Đây chẳng phải lúc, là nơi để họ trao đổi những chuyện khó chịu này, nhất là trước mặt người lạ. Cô bảo Gerard: " Tôi không muốn nói thêm lời nào với anh nữa".
- Tốt thôi, vậy cô đừng nói nữa.
- Ôi, tại sao anh lại nổi khùng lên như thế, cô thẫn thờ.
- Anh ấy xưa nay vẫn vậy, Julia đế luôn vào.
Gerard hướng cặp mắt lạnh lùng về phía cô em họ.
- Lại giở cái điệp khúc chen ngang ra đây, chúng tôi có thể giải quyết với nhau mà cóc cần những lời bình của cô. Tôi không nhớ là có mời cô ăn trưa hay không? Nhưng xem ra giờ đây cô đã chén sạch hết thức ăn rồi còn gì. Thế cô có nghĩ là sắp phải ra về hay không?
- Tuyệt, Julia nói, đẩy lùi cái đĩa của cô ra, ngã lưng tựa vào ghế một cách cẩu thả. Rõ ràng là cô không có ý định ra về ngay vào lúc vở kịch đang hồi gay cấn. Cô nói tiếp. " Em vất vả đến đây là để cảnh cáo anh…"
- Vậy là cô đã biết. Gerard ngừng một lát rồi nói tiếp, đồ nhóc mũi dài tọc mạch.
Julia đưa tay vuốt ngược mái tóc, mắt nhìn xuống mũi. - Đồ nhóc, anh bỏ cái lối nói ấy đi nhé.
Stephanie lầm bầm: " Không hiểu làm sao anh Robert lại phát hiện ra nhanh như vậy."
Julia nhìn cô tủm tỉm cười: " Ồ điều đó tôi có thể nói cho chị biết được, chắc hẳn anh ấy gọi tới khách sạn nơi chị làm việc và họ đã nói cho anh ấy biết chị đã đi cùng Gerard, đôi mắt sáng và tinh nghịch của cô nhìn Stephanie rồi chuyển đến ông anh họ. Bây giờ tôi đã có thể hình dung thấy hàng tít lớn trên báo " Luật sư bị bắt giữ vì tội bắt cóc"
- Câm mồm đi, Julia. Gerard cáu kỉnh.
- Luật sư bào chữa đấy chứ. Stephanie sửa lại.
Julia đồng tình.
- Ồ gọi thế có vẻ hay nhỉ.
- Thật là tệ hại, Anh Robert đã gọi điện đến khách sạn. Tôi đâu ngờ là anh ấy lại biết sớm thế, làm sao anh ấy nhận được thư của tôi nhanh quá vậy nhỉ. Mãi đến h sáng tôi mới bỏ thư kia mà.
Mắt Julia lộ vẻ quan tâm đến câu chuyện: " Nếu là thư trong nội bộ địa phương thì thường được giao cho người nhận vào giữa ngày."
Stephanie nhăn mặt: “Có thể như vậy lắm, tôi đã quên thùng thư phụ, đúng lúc mình chẳng muốn bưu điện tỏ ra siêu hiệu quả của nó, thì nó lại làm cho mình bổ chửng ra.”
- Ồ, Julia tán thành.
Stephanie cảm thấy thích Julia liền đưa mắt nhìn cô ta đầy ý nghĩa.
- Chị có thể đặt giúp một phòng khách sạn, không mắc mà lại đàng hoàng được không?
Gerard nói nhanh.
- Cô sẽ không đi đâu cả.
- Nếu chị cần một chỗ nào đó để ở tối hôm nay thì trong căn hộ của tôi có một phòng trống. Julia gợi ý.
Gerard nói to: "Không", mặt mày xưng xỉa.
Julia phớt lò anh ta, vẫn cứ nói : Phòng thì nhỏ nhưng giường thì đàng hoàng lắm.
- Cô có nghe tôi nói gì không? Gerard vẫn gầm gừ , túm lấy ngay tay của Stephanie. Cô không đi đâu cả. Julia , làm ơn cút ngay khỏi đây, đúng là em làm rối tung mọi việc.
Sự đe doạ hầm hè của anh ta dường như chẳng làm cho Julia sợ. Nụ cười tươi tắn của Julia giúp Stephanie cảm thấy dũng cảm hơn.
- Nói cho chính xác thì cái việc mà em đang bị buộc tội làm rối đó là cái gì nhỉ? Cái gì? Julia chất vấn lại, nhìn hai người một cách thâm thúy.
- Chẳng là cái gì cả. Stephanie vừa nói vừa gỡ bàn tay ra khỏi bàn tay của Gerard đang nắm chặt cô, và tôi sẽ rất cảm ơn nếu như đêm nay tôi được nghỉ tại nhà của chị.
Gerard lúc này đã nóng mặt lắm rồi:
- Phải chăng cô đã quên không còn nhớ là tại sao cô lại cùng đi với tô? Xin nhớ cho là mọi chuyện vẫn giữ nguyên si như cũ.
Trên mặt Stephanie thoáng có chút do dự , cô hấp tấp nói: “Anh sẽ không làm điều đó.”
- Cái gì thế, Julia tò mò hỏi.
Gerard bực bội:
- Tôi không chơi bài bịp.
- Nói dối như cuội, anh chơi bài chuyên ăn gian.
- Ôi lạy chúa, cô có câm họng hay không?
Stephanie liếc mắt dò hỏi Julia:
- Chị Julia này, anh ấy có dám làm ẩu không?
- Như quỷ ấy, Julia vừa cười vừa nói. Cô nhìn thấy Stephanie xỉu mặt rồi cau mày, còn Gerard mỉm cười đắc thắng một cách trân tráo và sống sượng.
- Julia, cô ấy sẽ không đi với cô đâu, cô chỉ còn có cách ra về thôi.
Julia lại ngồi ngả người ra, bắt chéo cặp chân thon dài:
- Em sẽ ở lại đây, em nghĩ Stephanie đang cần có chỗ tựa là nữ giới trong cái nơi thống trị của nam giới này
Gerard giận sôi lên, miệng mím chặt cáu kỉnh. Sau một lúc nhìn chăm chú cả hai người, anh nghiến răng nói :
- Không, ở đây chẳng có phòng nào có thể dùng được.
- Trên gác có phòng, ở đây có mấy người nào?
- phòng thì hàng bao năm nay có ai dùng đâu, giường nệm ẩm ướt, từ hè năm ngoái chưa được phơi phóng lần nào .
- Ẩm một chút chẳng làm em sốt.
- Cô đâu có mang theo đồ ngủ, tại sao cô không về nhà hả Julia?
- Chị có thể lấy áo của tôi mà dùng. Stephanie mời mọc.
- Cảm ơn tôi sẽ mượn chị, Julia thích thú nói, rồi đàng hoàng bước ra khỏi bếp. " Giờ thì em lên gác chọn phòng".
Gerrard nói to đuổi theo: " Ngủ trên giường ẩm em sẽ bị sưng phổi đấy".
Đến cửa Julia ngoái lại cười thật tươi như chọc tức và trêu ngươi: " Nếu nệm ẩm em sẽ hong trước lò sưởi điện", cô tiếp tục bước lên cầu thang. Stephanie đi theo, nhưng Gerard đã nhanh chóng đứng chặn giữa cô và cánh cửa. Anh ta chặn cửa bếp và khoanh tay đứng dựa lưng vào cửa.
- Tôi không muốn Julia ở lại đây, cô hãy thuyết phục để nó về đi.
Cô chịu đựng cái nhìn thật ngầu của anh và kiên quyết lắc đầu.
- Stephanie, anh xuống giọng thật dịu dàng, và ngọt ngào rồi đột ngột anh tiến sát tới gần cô, cô cảm thấy ngạt thở vì sự gần gũi này. Trên mặt anh những nét cáu kỉnh và căng thẳng đã biến mất. Cô cảm thấy bối rối trước cái nhìn dịu dàng và hấp dẫn của đôi mắt xám ấy. Có sự thay đổi chiến thuật, anh định làm gì đây? Cô chẳng tin tưởng nổi anh nhưng cô cũng không tài nào chịu đựng nổi cái cách mà anh nhìn cô. Nó làm cho đầu óc cô không được tỉnh táo, y như cô đã từng gặp hồi cô mới tuổi.
- Làm thế nào có thể hiểu được nhau nếu chúng ta không ngồi riêng, anh vừa hỏi vừa đưa tay khẽ vuốt má cô.
Stephanie cứng cả người trước sự vuốt ve quyến rũ đó , cô nhận thức sâu sắc sự đụng chạm dịu dàng của những đầu ngón tay trên má cô.
- Nhưng đó đâu phải là mục đích, có phải thế không, cô khàn giọng nói: " Anh muốn"… cô ngưng bặt, cắn môi.
- Muốn cái gì? Sao cô không nói tiếp, anh dẫu môi lên hỏi, lúc này trên mặt anh lộ vẻ khiêu khích.
- Ngủ với tôi, cô nói tiếp, mặt đỏ bừng và không còn dám nhìn vào mắt anh.
- Thế cô có biết cách nào hay hơn để khám phá giới tính đối lập hay không?
Nhận thấy vẻ chế diệu trong giọng nói của anh, cô giận dữ nhìn thẳng vào mặt anh ta và hét lên: " Tôi sẽ không ngủ với anh"
- Thế cô có ngủ với Cameron không? Câu hỏi được quăng ra với tốc độ và mức sắc bén của con dao găm.
- Không, cô căng thẳng.
Anh bóp lấy cằm cô, các ngón tay siết chặt không cho cô thoát ra. “Hãy nhìn vào tôi đây này”.
Cô nhìn anh, cặp mắt xanh lơ đầy căng thẳng và hồi hộp. Anh đứng sát vào người cô, nhìn chăm chú vào mắt cô như muốn đọc ý nghĩ của cô ở trong đó.
- Cô có yêu anh ta không?
Mắt cô lay động nhưng cô không trả lời.
- Có không? Anh gằn giọng.
- Tôi chẳng rõ nữa, cô thú nhận với vẻ đau khổ , tôi chưa có đủ thời gian để khẳng định lòng mình, có thể đó là yêu mà cũng có thể là sẽ yêu . So với bất kể ai khác tôi thích anh ấy hơn cả, chúng tôi hợp nhau. Euan Cameron là loại đàn ông mà hầu hết các cô gái mơ ước được lấy làm chống. Anh ấy dịu dàng chu đáo tế nhị và…
- Một tấm chồng tốt từ vật chất, Gerard kết thúc hộ khi thấy cô dừng lại. Ở miệng anh ta lại thấy hiện lên cái vẻ nhạo báng cay độc. Cô quen anh ta bao lâu rồi?
- Đã hai năm nhưng tôi chỉ mới hẹn hò đi chơi chưa tới một năm trước đây. Thật ra cô biết là Euan đã theo đuổi cô trước khi anh mời cô đi chơi.
- Vậy là không phải là mới gặp là yêu ngay phải không?
- Tôi chẳng tin cái thứ tình yêu mới gặp là bập vào ngay.
Gerard nhìn cô một cách kì quặc, và cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Giọng nói của cô có âm hưởng ưu tư kì lạ, một thứ luyến tiếc câm lặng. Thật ra cô đã từng mong ước vào mối tình mới gặp là yêu ngay. Cô đã yêu Gerard từ lần gặp đầu tiên và dĩ nhiên mối tình đó đã trở thành ảo tưởng. Trong một thời gian ngọn lửa tình đó đã cháy bùng trong cô nhưng rồi nó tắt ngấm bỏ mặc cô đau khổ và vỡ mộng. Nay cô chẳng còn muốn tin vào những xúc cảm đột ngột và mãnh liệt ấy nữa. Chính vì vậy cô đã tin vào sự thận trọng của Euan khi anh đến với cô. Ít nhất cô cũng được yên tâm là anh đã không lao bừa vào, anh không bao giờ hành động khi chưa xem xét kĩ , cô có thể tin cậy vào anh. Anh điềm đạm và đáng tin nếu anh cầu hôn, có nghĩa là anh đã hoàn toàn tin rằng cô hợp với vai trò người vợ mà anh hằng mong muốn.
Gerard dịu dàng hỏi:
- Cô đã từng yêu ai chưa?
Stephanie lạnh toát cả người. Ngước lên nhìn cặp mắt xám có tròng con ngươi màu tối, đôi mắt này có một sức hấp dẫn mê hoặc đối với cô. Cô sợ mình sẽ bị nhấn chìm trong chiều sâu thăm thẳm của chúng. Anh có một sức mạnh thầm kín nào đó mà cô không thể kháng cự , không cần đụng chạm vào anh. Cô đọc sức mạnh ấy trong mắt anh và lập tức bị cuốn hút bị mê hoặc hệt như con thiêu thân đập cánh lao vào ánh sáng của ngọn lửa dù nó biết rằng nó sẽ bị thiêu cháy.
Cọ tự nhủ phải làm sao không để điều đó xảy ra với cô, cô không thể để anh ta đẩy cô xuống vực thẳm. Cô nhắm mắt, gạt hình ảnh của anh ra ngoài.
- Không, cô nói giọng khô khốc, không , chưa hề.
Cô nghe thấy tiếng thở của anh hết sức gần. Ngón tay anh từ má tuột xuống cổ cô, cô cảm thấy choáng váng, vội lùi lại, cho tới khi chúng không chạm được tới cô.
- Chưa hề ư? Trong giọng nói của anh có len lỏi giọng khiêu khích.
Cô hiểu anh ta đang ám chỉ đã có lúc cô cũng từng yêu anh. Cô cố gắng mở mắt ra, “tôi đã từng tưởng mình yêu , lần nhưng tôi đã lầm...”
Gerard cau mày, vẻ dịu dàng của anh biến mất. Ánh mặt trời làm cho mái tóc vàng nhạt của anh dường như bốc cháy và dưới nó là một khuôn mặt đàn ông thô bạo, cặp mắt suy tư có màu u ám của bầu trời mùa đông là cái miệng căng thẳng như sợi dây đàn. Stephanie trái lại cảm thấy thư thái. Mối nguy hiểm đã qua rồi . Khi Gerard cau có như vậy cô có thể kháng cự lại xúc cảm đó của anh. Chính nụ cười và cái nhìn đầy nhục dục của anh làm cho chân cô run rẩy và trái tim mềm nhũn.
- Tôi muốn hiểu cô, anh lầm bầm. Cô có tài lẩn tránh như con mèo trong đêm tối vậy. Đôi lúc tôi tưởng đã nhìn thấy cô và thò tay ra bắt thì cô lại luồn qua các ngón tay tôi đi mất.
Cả hai đều nghe thấy tiếng chân của Julia bước xuống cầu thang. Gerard liền tiến về phía bàn ăn và bắt đầu dọn dẹp. Stephanie tuy vẫn còn hơi run rẩy, mấy phút cuối cùng vừa rồi thần kinh của cô như căng ra nhưng cô vẫn đến bên bàn giúp anh dọn dẹp.
Cửa phòng ăn bật mở Julia mỉm cười bước vào.
- Các phòng đều hoàn toàn khô ráo và thông thoáng. Cô lắc tay anh họ mình, tôi đã chọn cái phòng to ở phía trong, sát phòng chị đấy Steve ạ. Nếu ban đêm có bị ác mộng chị cứ thét lên gọi tôi nhé. Cô nham nhở cười và Steve uể oải nhếch mép cười mỉm . - Tôi sẽ la nếu cần.
- Hoặc giả có bất cứ kẻ đột nhập nào xông vào phòng chị, tất nhiên Julia thì thào và nhướng mắt về phía Gerard.
Anh nhe răng với cô làm ra bộ cười. - Em tưởng mình khôi hài lắm phải không?
Chẳng thèm để ý đến thái độ cáu bẳn của Gerard, cô lên tiếng hỏi Steve:
- Chị tính ở lại Luôn đôn bao lâu ?
- Tôi tính tìm việc làm ở đây.
- Loại việc như thế nào?
Gerard vội chớp lấy ngay : Tôi đã có sẵn một việc cho cô rồi.
Julia tò mò nhìn anh :
- Trong các văn phòng của anh ư?
Anh gật đầu.
- Nhân viện tiếp đón của chúng tôi mới nghỉ việc, cô ấy có thể bắt tay vào làm ngay . Cô ấy làm việc cùng với cô gái hiện có mặt để học việc.
- Chị đang làm việc gì hả Julia? Steve vừa lau xong bàn quay sang hỏi.
- Chẳng làm cái cốc khô gì cả. Gerard nói mỉa.
- Tôi nghiên cứu thị trường. Julia đưa mắt nhìn anh họ rồi nói tiếp. - Gerard hay chế diễu công việc của tôi nhưng thật ra tôi phải làm việc vất vả lắm. Giờ giấc làm việc khá lung tung, có những ngày tôi chẳng có mấy việc để làm. Nhưng khi có dự án thì phải làm liên miên tối ngày . Cô đến bên một ngăn tủ, tôi muốn uống một chút cà phê, chị có muốn uống không Steve.
- Tốt nhất là nên xéo về nhà đi, Gerard cộc cằn, bước ra ngoài và sập cửa sau lưng mình.
Julia quay lại, tay đang cầm một túi nhỏ hạt cà phê chưa xay. - Ôi trời, tính khí mới khiếp chưa, thật chẳng có gì hung bạo bằng giống đực bị vỡ mộng có phải thế không?
Cô ta kiếm một cối xay cà phê, bắt đầu bỏ hạt vào trong đó, Steve bẽn lẽn nói :
- Chị thật tốt quá, vì tôi mà chị phải chịu bao nhiêu điều phiền hà. Được bầu bạn với chị tôi thích quá.
Julia đã xay xong và đổ đầy bột cà phê vào bình pha. - Tôi có được phép biết chuyện xảy ra như thế nào không hay đây là bí mật chết người?
Steve do dự, cô chẳng thích đem quá khứ của mình kể cho người khác nghe. Julia cắm điện bình cà phê, đừng nói nếu chị không thích , Julia lầm bầm mà không quay đầu lại. “ Đúng như Gerard vừa nói , tôi có tính tò mò bẩm sinh. Nếu chị muốn nói tôi có thể giữ kín nếu chị muốn có vậy thôi.”
- Chị có thân thiết với Gerard lắm không? Steve tò mò hỏi. Trước đây anh chưa bao giờ kể cho cô nghe về cô em họ này. Nhưng thật ra năm trước đây họ không bao giờ nói với nhau chuyện gì ngoài chuyện của hai người.
Julia nhìn cô mặt hơi nhăn nhăn, - Mẹ tôi và mẹ anh ấy là hai chị em sinh đôi và hai bà thương yêu nhau lắm, đến tận bây giờ hai bà vẫn giống nhau như đúc , có lẽ điều này có thể giải thích vì sao Gerard và tôi hao hao giống nhau, đương nhiên là anh ấy nhiều tuổi hơn tôi . Cô ta nhe răng cười. - Tôi hi vọng chị nhận thấy điều đó.
Steve thích thú nói. - Tôi đâu có biết gì.
- Anh ấy hơn tôi đúng tuổi, khi tôi mới ra đời anh ấy đã là một học sinh có sừng có mỏ. Anh ấy tuyên bố sẽ thường xuyên đẩy xe nôi cho tôi . Khi tôi mới chập chững anh ấy đã thường quay tròn tôi, cái này thì tôi còn nhớ , mẹ tôi vẫn luôn luôn canh chừng anh ấy như là canh diều hâu và sợ anh ấy làm chết đứa con cưng của bà. Tôi là con một mà. Lại còn muộn màng nữa chứ.
Chuông cửa bỗng vang lên dữ dội, Steve tái mặt và căng thẳng, cô thì thào. “Robert?” rồi trân trân nhìn Julia.bg-ssp-{height:px}
- Chắc không phải đâu, tôi nhớ chắc là dì Louise bảo tôi là anh ấy đang ở một nơi nào đó. Làm sao anh ấy có thể đến nhanh như vậy . Julia nhìn đồng hồ của mình rồi ngạc nhiên, trời đất ơi, tôi đã ở đây gần hai tiếng rồi cơ à. Như vậy nếu anh ấy gọi điện cho dì Louise một giờ trước khi dì điện cho tôi thì …. Cô nhìn Steve lòng không thanh thản.
- Anh ấy đấy, Steve nói rồi liếm môi. Cô nghĩ mình không thể đối mặt với anh vào lúc này. Cô biết nói gì với anh bây giờ.
- Có lẽ chúng ta đành phải trả lời anh ấy qua cửa vậy, Julia gợi ý, nói chưa dứt cả hai đã nghe thấy tiếng chân ngoài tiền sảnh rồi tiếng cửa mở.
- Muộn quá rồi, Julia vừa nói vừa nhìn vào tận mặt Steve. Tôi mong được biết câu chuyện này diễn biến ra sao?
- Mày là đồ con hoang. Tiếng quát giận dữ của Robe làm cả hai giật nảy người. Ngay sau đó là tiếng đổ vỡ, Steve kinh hoàng đến độ quặn thắt cả ruột.
- Ở ngoài đó có chuyện gì xảy ra thế?
- Nghe có vẻ là do sự đổ vỡ.
Julai suy luận, tôi dám cá đó là cái vườn hoa mà năm ngoái Gerard đã chi vào đó cả trăm bảng.
Cửa ra vào được đóng sập lại, có tiếng nói ầm ĩ, rõ ràng lúc này Robe đã vào trong nhà rồi. Gerard nói ngắn gọn, nhưng họ không nghe được anh ta nói cái gì vì Robe thét oang oang át cả tiếng anh ta.
- Chắc anh muốn cảnh sát được mời đến vì chuyện này hả? Tiếng Robe gầm lên, rồi một lát sau: “ Đừng có nói dối tôi, chỉ trong trường hợp đã có chuyện gì đó không hay xảy ra thì em gái tôi mới biến mất mà không nói với tôi một lời nào”.
Steve run rẩy bước tới cửa bếp rồi mở cửa ra. Cô chẳng còn cách chọn lựa nào khác. Cô không thể cứ rút ở đây trong khi Robe đập phá nhà của Gerard. Đất cát và các mảnh sứ vỡ tung tóe trên sàn tiền sảnh.
Anh cô đứng đối mặt với cô, mắt anh chuyển từ Gerard sang dán chặt vào cô. - Steve. Bình an vô sự chứ em?
Gerard quay cổ lại nhìn, cô cảm giác là anh ta đang muốn đứng chắn giữa anh cô và cô, không muốn anh cô đi ngang qua anh để đến căn bếp mà cô đang ở đó.
- Anh Robe, em vẫn yên ổn. Cô khẳng định và tiến về phía anh mình.
Julia đang đứng ở phía sau cô đang chăm chú theo dõi sự tình. Steve bắt gặp cái nhìn tươi tỉnh của Robe khi anh phát hiện Julia. Cô đỏ mặt, đoán ngay ý nghĩa của cái nhìn đó. Anh ấy vui mừng vì thấy trong nhà này còn có một người đàn bà khác nữa. Cô có thể hình dung anh cô đã tưởng ra những gì khi anh ấy đang lái xe với một tốc độ kinh hồn để mong tới được Luôn đôn càng sớm càng tốt.
- Tốt hơn cả là chúng ta vào trong đây . Gerard nói và bước vào phòng khách.
Robe khó chịu , - Tôi muốn nói chuyện với em tôi.
Steve van nài Gerard. - Xin để anh tôi với anh tôi ngồi với nhau trong ít phút có được không?
Gerard luỡng lự rõ rệt, hai hàm răng nghiến chặt nhưng rồi cuối cùng anh nhún vai và đi ra ngoài. Robe đứng ở giữa căn phòng lịch sự và yên lặng, chăm chú nhìn em gái mình như trước đây chưa từng biết cô.
- Cái thằng quỷ đó còn định làm cái gì nữa hả Steve ?
Cô hít vào một hơi dài, đang tự hỏi không biết nên bắt đầu thế nào?
- Chúng ta ngồi xuống trước đã anh ạ, cô bỗng cảm thấy hai chân mình yếu đuối một cách kì lạ, cô e rằng nếu không ngồi xuống cô sẽ xỉu mất.
Robe nhìn quanh có vẻ như muốn nhận rõ xem mình đang ở đâu rồi buông mình xuống ghế, Steve cũng ngồi xuống hai bàn tay dán chặt vào nhau kiềm không cho chúng run rẩy. Robe hỏi: “Thế nào?”
- Anh đã nhận được thư của em chưa?
- Thư? Không, thư nào?
- Em có gửi cho anh một lá, em đã bỏ nó vào thùng thư trên đường đi . Thế tại sao chưa nhận được thư của em mà anh lại gọi điện đến khách sạn?
- Euan nhờ anh báo cho em biết cậu ta sắp đi xa ít ngày. Cậu ta được cử đi Saudi để thực hiện một ca mổ tim cho một tù trưởng. Người ta không thể đưa người này đến đây bằng máy bay nên họ tuyên bố sẽ tạo mọi điều kiện thuận lợi theo yêu cầu của Euan. Giám đốc bệnh viện ở bên ấy trước đây cùng học chung trường với lão Bougham, giám đốc bệnh viện ở chỗ anh và đó là một thứ thương lượng điển hình trên tình đồng học cũ ấy mà. Euan được lệnh sắp xếp vali lên đường đi ngay . Cậu ta đã cố gọi điện đến khách sạn nhưng không nói chuyện được với em. Họ nói em không có mặt ở đó. Gọi về nhà cũng chẳng có ai trả lời. Vì vậy cậu ta nhờ anh nói với em là cậu ta không thể giữ đúng hẹn với em được . Nói đến đây Robe tỏ vẻ phiền muộn. - Cái hẹn mà xem ra rõ ràng em chẳng có ý định giữ chúng một chút nào.
Steve gục đầu xuống, mặt nhợt nhạt . - Em có viết thư cho anh ấy…
- Ồ vậy là cậu ta cũng sẽ nhận được một trong những lá thư của em, có phải thế không? Robe mỉa mai. Thôi thì lúc quay trở về cậu ấy cũng sẽ có một cái gì đấy để mà đọc.
Cô vẫn gục đầu nhìn xuống, mí mắt đẫm lệ.
- Thôi anh, anh Robe, em xin lỗi.
- Xin lỗi ư? Em biến đi không nói một lời cùng với một gã đàn ông mà trước tối thứ chẳng một ai trong chúng ta quen biết, rồi bây giờ em nói xin lỗi.
Trong căn phòng yên lặng, tiếng thở của Robe hình như vang lên rất to, - Anh mong anh có thể đoán ra được vì sao em đi với thằng con hoang ấy . Lạy chúa, hắn làm anh mới hay làm sao, anh phải thừa nhận điều này , em gặp hắn khó là qua được hai phút , thế mà hắn làm sao để em ra đi với hắn ?
Robe thấy vẻ mệt mỏi của cô, anh ấy vẫn nhẫn tâm yên lặng nhìn cô một lúc rồi nói tiếp: “ Đừng có nói với anh là em yêu hắn, em không thể thế được, không thể nhanh như thế được, điều đó không người nào tin cả vì nó không bình thường., vì nó không phải là em.”
- Em đã gặp anh ta trước đây. Cô thì thào.
Robe ngả người về phía trước: “Cái gì?”
Cô lập lại, Robe thở ra một hơi dài nghe thật rõ, - Trước đây em đã từng gặp hắn ư? Có phải em nói vậy không, ở đâu, lúc nào?
- năm trước đây.
Robe ngồi ngây ra nhìn em gái trân trân : năm, em nói năm à, ở Úc ư?
Steve gật đầu , hai bàn tay cô bám chặt lấy nhau, Robe rời ghế của mình đến ngồi trên tay ghế của cô, lấy hai tay ôm đầu cô, quay mặt cô về phía mình.
- Đầu đuôi câu chuyện ra sao? Steve.
Nước mắt chảy dài trên má cô, cô vùi mặt vào cánh tay anh mình và khóc, Robe đâm bối rối, vừa vỗ nhẹ vào vai cô vừa lầm bầm.
- Thôi được rồi Steve, đừng khóc nữa, hãy nói đi em gái ngoan của anh, hãy nói cho anh nghe đầu đuôi câu chuyện thế nào? Ôi đồ quỷ chết tiệt.
Cô đã thôi khóc nhưng vẫn vùi đầu vào người anh mình, không muốn nhìn thấy mặt anh khi kể chuyện cho anh nghe. Một phút sau cô vẫn chưa bắt đầu nói được vì cô chưa thể tìm những lời phải nói, nhưng Robe cũng đau lòng buốt ruột . Giờ thì anh đã biết rằng Gerard vì một lí do nào đó đã quen biết em gái anh ở Úc vào năm trước và anh rút ra kết luận:
- Có phải thằng con hoang đó uy hiếp em không?
Cô giật bắn người, ngồi thẳng lên mở to mắt nhìn anh , Robe giận dữ gầm lên: Thằng chó ấy dám làm như thế ư?
- Sao anh đoán ra được?
- Thế em cho anh là thằng ngốc sao?
Cô mỉm cười, môi vẫn run run.
- Không, em có bảo anh như thế đâu, em nghĩ đấy không đích thực là uy hiếp vì anh ấy không đòi hỏi gì cả.
Robe xem ra vẫn không hề lay chuyển, “Ở đây chúng ta đang nói về cái gì nào? Vậy hắn ép em đi theo hắn là vì cái gì?”
Cô nhìn xuống, mặt đỏ lựng.
- Chúa ơi, anh phải giết chết hắn, Robe nghiến răng, anh hổn hển tựa như đang bị ngạt thở. “ Nó là một luật sư, một thầy cãi , thế mà nó lại đang uy hiếp em buộc em phải bỏ nhà đi với nó đến đây ở với nó”. Anh ngừng đột ngột rồi nhìn cô lúng túng có vẻ không thoải mái. - Steve, thế em chưa…?
Cô ngơ ngác nhìn anh, - Chưa gì hở anh?
Robe lấy tay phát một động tác mơ hồ.
- Ờ, em biết rồi đó, tay anh chỉ vu vơ lên trên. Steve ngây ngô đưa mắt theo lên trần nhà, rồi cô bỗng hiểu ra, mặt đỏ gay gắt.
- Không, không có, anh Robe, anh không nghĩ là em để cho anh ta tán tỉnh lôi em lên giường chứ hả? Thật sự là anh không nghĩ rằng em lại hư đốn đến thế chứ?
- Thì em đã để hắn tán tỉnh em bỏ đi với hắn đấy thôi.
- Cái này có khác, về một mặt nào đó, anh ta nói đúng.
- Đúng à, lạy chúa tôi, thế em nghĩ về thằng quỷ ấy như thế nào? Đúng, uy hiếp em mà là đúng ư?
- Tất nhiên là không rồi, xét về một mặt nào đó cái đó là không chính đáng.
- Cái gì thế nhỉ? Uy hiếp đấy hả, không chính đáng là thế nào, Steve, đôi lúc anh nghĩ trong đầu em có cái gì không hoàn toàn ổn thì phải. Thằng mất dạy ấy từ trên trời nhảy xuống và giở trò uy hiếp em về một chuyện gì đó đã xảy ra năm trước.
- Em xin anh, hãy dừng lại một phút thôi, trong chuyện này, hãy bỏ việc uy hiếp ra ngoài.
- Làm sao lại có thể như vây được. Ở đây uy hiếp là toàn bộ vấn đề, nó chính là chuyện mà chúng ta đang nói tới.
- Không phải, cô đứng lên, cô biết rằng cô chỉ có thể làm cho anh cô nghe và hiểu ra thôi, khi anh ấy không còn nghĩ về cô như một cô em gái nhỏ bất lực cần được bảo vệ đảm bảo cho sự an toàn của bản thân cô.
Về điểm này chừng mực nào đó Robe có điểm chung với Gerard, tuy nhiên nếu nói ra điều này anh sẽ chẳng vui vẻ gì , lúc này cô đứng trước mặt anh mình đẩu ngẩng cao, mặt hất lên.
- Robe, hãy nghe em nói, chỉ nghe và để em giải thích, đừng cố ngắt lời và quát tháo em.
Robe có vẻ bất bình, nổi cáu : Quát tháo? Anh á? Anh có quát với em đâu, đã khi nào em thấy anh cất cao giọng với em chưa?
Cô quay đi và bước ngang phòng khách, đến bên cửa sổ, đứng đó nhìn ra đại lộ. Ánh sáng buổi chiều thoi thóp trong khói bụi những vết bỏng màu xẫm chuyển động dưới lùm cây, chim kêu những tiếng não nùng vào phút cuối cùng trong ngày.
- Gerard đã làm em nhận thức được điều mà chính em không muốn chấp nhận. Đó là em không thể lấy được Euan, vì có nguy cơ đến một ngày nào đó, có ai đó tới Wyville nhận ra em và làm sống lại vụ bê bối trong phiên toà xử vụ giết Brugress. Nếu Euan không phải là bác sĩ, nếu giả định anh ấy không ở vị trí như họ đang ở , em có thể nói hết sự thật với anh ấy và có thể sẽ chẳng có chuyện gì , nhưng thật ra mà nói, anh ạ, anh có hình dung ta được bà Cameron sẽ nói gì khi bà ấy biết chuyện này không? Ở đây không chỉ có chuyện giết người , mà em không hề bị xét xử gì về chuyện này, nhưng mọi người đều tin rằng em là người tình của Theo.
- Anh không tin, Robe hăng hái nói, Má và ba cũng không tin.
Steve quay lại, nở một nụ cười buồn, miệng méo xệch.
- Cám ơn anh, nhưng dù em có thể nói với bà Cameron rằng em hoàn toàn trong trắng đi nữa , anh có nghĩ rằng bà ấy sẽ vui lòng nhận em làm con dâu bà ấy không?
Robe trân trân nhìn cô hai hàm răng nghiến chặt , cô đọc được ở trên mặt anh những nét nói lên rằng cô đã nói đúng , nhưng điều đó không có nghĩa là anh cô đã thừa nhận. Cô mệt nhọc mỉm cười. :
- Chính vì thế, em mới ra đi cùng với Gerard, em muốn đi thật xa cắt đứt thật nhanh. Làm như thế có lẽ giản đơn hơn là ở lại mà để giải thích, nói tới nói lui về chuyện đó. Em nào có muốn ra đi, em đang sống hạnh phúc với anh và chị Gwen, em thích công việc của em, em thích sống ở Wyville. Đó là một nơi đáng yêu, như anh cũng đã biết đấy , thiên hạ ở đó hay ngồi lê đôi mách, nếu một khi đã lan truyền câu chuyện của em có dính líu đến một vụ khó chịu như vậy thì em không tài nào có thể sống ở đó được nữa. Em rất căm ghét bị người ta nhìn và bàn tán ở sau lưng mình. Tại sao em lại phải bị, nếu như em đúng, và em không có ý định lấy Euan nữa thì có lí do gì mà em phải chuyển đi nơi khác, em cũng chẳng cần nói một tí gì với bất kể người nào.
Nếu như họ phát hiện ra thì sao, Gerard chẳng phải là người duy nhất biết chuyện này, có thể tạm yên được , năm hoặc thậm chí năm trước khi một người nào đó bất thình lình hỏi một người khác biết chuyện, nhưng rồi sớm hay muộn mọi việc sẽ bị vỡ lỡ.
Cô ngừng lại nhìn anh mình một cách thảm thương, cô yêu quý anh không muốn xúc phạm đến anh nhưng cô phải nói rõ điều mà cho tới tận lúc này anh cô vẫn chưa nhìn thấy. “Và việc này có thể gây ra cho anh những điều bất hạnh, anh Robe ạ, lãnh đạo bệnh viện chẳng phải là có tư tưởng hẹp hòi đó hay sao? Nếu anh có dính dáng đến một vụ bê bối như thế , dù chỉ là anh của em thì họ đã không thích rồi có phải không anh?”
Cô thấy mặt anh đanh lại hơi biến sắc, anh chăm chú nhìn cô hồi lâu chẳng nói gì cả.
- Đó là tại sao em không thể ở lại, em không muốn làm bất cứ điều gì có thể gây trở ngại cho cuộc sống của anh chị . Anh chị đang sống hạnh phúc và em cũng không muốn mình cứ phải luôn luôn ngoái cổ nhìn lại phía sau, luôn chờ đợi ai đó quay lại nhìn mình. Luôn luôn phải để ý đến thứ mà người ta sẽ quăng vào mặt em và anh chị. Thế đấy, Robe ạ, bởi vì anh chị sẽ bị xúc phạm như chính em bị.
Robe nuốt nước bọt, xê dịch người trên ghế.
- Chúng ta có thể cùng chuyển hay tìm một nơi nào đó...
- Và để rồi lại một lần nữa đi lại quá trình này ư? Anh à, anh không thấy là không thể làm như vậy hay sao? Anh và chị đều không ưa sống ở thành phố lớn , nhưng chính nơi đó mới là nơi mà ta có thể tránh được cái kiểu lân la kháo chuyện, bởi vì ở đó người ta quá đông, không ai ngó ngàng tới ai . Ở một thành phố như Wyville thiên hạ khoái bàn tán về nhau, cách cư xử này của họ lạc hậu hơn người Luôn đôn ít nhất tới hàng chục năm. Anh biết đấy, em yêu Wyville của chúng ta nhưng em cũng hiểu người dân ở thành phố này. Khi họ bị sốc, họ sẽ không nhìn em như trước nữa. Và em cảm thụ điều đó.
Robe đứng lên, cúi xuống đặt tay lên vai em gái, vỗ về cô một cách bất lực vì anh hoàn toàn không biết làm thế nào bày tỏ ra được những tình cảm mà anh đang có trong lòng.
- Vây em định làm gì bây giờ.?
- Ở lại Luôn đôn...
Anh cau mày vẻ buồn bực, - Ở đây? Với Tenniel ?
Steve gượng cười lắc đầu , - Không, tất nhiên là không rồi, em chỉ tạm ở đây đêm nay thôi , sao anh lại nhìn em như vậy , cả em họ của anh ta , chị Julia cũng ở lại đây nữa. Chị ấy đã nói dứt khoát với em là chị ấy sẽ ngủ ở cạnh phòng em, nếu cần em chỉ hét lên và chị ấy sẽ xuất hiện. Cô mỉm cười với anh. - Em thích chị ấy , chị ấy còn mời em sử dụng căn phòng riêng của chị ấy cho đến khi em tìm được cho mình một chỗ nào đó, sáng mai chắc chắn em sẽ chuyển đi thôi mà.
- Nhưng Tenniel đang định uy hiếp em phải không? Em có thể báo cảnh sát
Và gây ra một scandal còn lớn hơn nữa có phải không?
Robe sôi lên sùng sục vì thất vọng. - Sao mà cái thằng đó lại giở trò đê tiện bỉ ổi đến thế?
- Ồ anh chẳng vừa đập phá vườn hoa của anh ta hay sao, với chuyện đó anh đã được thượng phong rồi còn gì, cô nói rồi cười, nhưng trong thâm tâm cô chẳng thích thú gì cả.
- Anh mong rằng anh sẽ đập chết hắn, Robe bỗng thốt lên mắt đỏ gay , anh bước nhanh về phía cửa. Thấy anh mình quyết tâm làm như vừa nói, cô phát hoảng chạy theo anh.
- Không anh Robe, đừng làm thế.
Robe đã bước ra tiền sảnh, trông thấy Gerard đang lánh mặt ở đó . Anh xông lên như con trâu điên, nắm đấm vung lên. Anh đã từng là vô địch quyền anh ở trường y. Và quả đấm của anh đã trúng đích trước khi Gerard kịp lui đi ở chỗ khác. Gerard ngã nằm thẳng cẳng ra, đầu đập vào chân bậc cuối cùng của cầu thang . Robe đứng bên anh ta, hai nắm đấm vẫn sẵn sàng.
- Đồ con hoang, mày còn đặt ngón tay lên em tao thì mày sẽ có chuyện với tao, anh gầm lên rồi quay sang Steve, “Nhớ giữ liên lạc đều với anh, cho anh biết em ở đâu và định làm gì, nhớ chưa?”
- Vâng, cô hứa đồng thời lo lắng nhìn Gerard, anh nằm yên không cưa quậy, phải chăng Robe đã thực sự đánh chết anh? Julia bước qua cửa nhà bếp, hoảng sợ khi thấy anh họ mình nằm úp mặt xuống đất.
- Viết thư cho anh nhé, Robe vẫn nói với em gái, ít nhất một tuần một lá, được không em? Anh nhìn đồng hồ, mắt lộ vẻ do dự không thoải mái. Anh phải quay trở về, anh đã đổi ca cho một người và hứa sẽ có mặt đêm nay. Anh phải về đổi ca cho anh ta.
Julia quỳ xuống bên Gerarrd:
- Anh ấy chết rồi sao? Cô hỏi mặc dù giả vờ buồn rầu, nhưng giọng nói của cô còn lâu mới có vẻ nghiêm túc.
- Tôi mong hắn ta chết quách đi cho rồi, Robe đang đi ra cửa, ngoái cổ lại nói. Khi hắn tỉnh lại nhờ cô nói với hắn rằng tôi sẽ làm như tôi nói, bảo hắn hãy buông tha em tôi.
Steve đi theo anh, Robe quay lại hôn vào má anh, cô vội vã nói: “Xin anh hãy tha lỗi, em rất buồn vì những chuyện này nhờ anh chuyển tình thương yêu của em đến chị Gwen.”
- Thế còn Euan, Robe đột ngột hỏi, anh sẽ nói với Euan thế nào đây?
Cô nhìn đi chỗ khác thở dài, và nhún vai: - Anh ấy sẽ cắt đứt với em thôi, cô quay lại nhìn anh thấy mặt anh đang buồn bực.
- Tội nghiệp Euan, nói xong Robe bỏ đi cô từ từ đóng cửa lại.
Gerard ngồi lên tay xoa xoa hàm.
- Anh cô có nắm đấm tựa như búa máy vậy, anh ta gắng đứng lên, tôi hi vọng rằng điều đó làm cho anh cô cảm thấy dễ chịu hơn, tôi nghĩ tốt hơn hết để anh ấy thắng hiệp này, nếu không anh ta dám ở lì đây cả ngày.
- Anh ấy hạ anh nằm ngay đơ ra còn gì, Steve châm cho anh một chút nọc độc.
Anh tủm tỉm cười, cô nghi ngờ ngó anh, phải chăng anh đã đóng cái vai bất tỉnh nhân sự. Có lẽ anh ta nói đúng, Robe đã có vẻ dễ chịu hơn sau khi đánh anh. Nhưng nếu anh đã đóng kịch một cách tài tình như thế, cô phải thay đổi cách nhìn đối với anh. Anh bịp bợm còn hơn cô tưởng. Ấy thế mà anh ta lại là luật sư bào chữa. Cô đã từng được nghe nói về nghề này cần phải cực kì tinh nhạy trong tài đóng kịch cũng như tài hùng biện. Cô cần phải ghi nhớ về điều này, con người này thật không đơn giản chút nào, thật không dễ gì đoán biết được anh ta suy nghĩ gì?
- Anh cô đã làm một thử nghiệm cực kì hay, Gerard nói mát, tôi thấy có cảm tình với anh ta, anh ta bị bắt buộc phải làm thế.
Steve trợn tròn mắt, ngớ người ra. “Bị bắt buộc, đúng là sự gán ghép lạ kì nhất trong năm ?”
Gerard nhăn nhăn nhó nhó :
- OK, anh ta suýt phát rồ lên có đúng không nào? Không phải là bác sĩ tâm lí nhưng tôi đã quyết định phải nhanh trí. Làm hạ cơn nông nổi của anh ta bằng cách để cho anh ta đánh tôi mà không đánh lại.
Julia bật cười:
- Đó là câu chuyện của anh và anh xơi đòn đã đủ rồi có phải không?
Gerard nhăn mặt đứng nhìn vườn hoa nát bét của mình với vẻ phiền muộn. Robe đã chú tâm đập phá tất cả các chậu hoa bằng sứ đẹp và các đôn sứ cao. Lá xanh và các cánh hoa tơi tả, nhàu nát rải đầy giữa đất cát và mảnh sứ vỡ. Gerard buộc miệng: - Thật là loạn xì ngầu.
Steve thấy lời nói thật đúng, và đã miêu tả đúng toàn bộ tình cảnh của cô.
- Em sẽ dọn chỗ này, chỉ vài phút Julia xung phong nhận trách nhiệm, nhưng còn cà phê thì sao?
- Tôi đã ủ nóng nó rồi, đang sôi ùng ục trong lò ủ đây.
- Xem ra chị cần uống một chút, Steve ạ?
- Tôi biết việc tôi làm mà.
- Mọi sự việc đầy kịch tính đều vắt kiệt sức sống.
Steve bắt đầu cười rũ rượi, gần như lên cơn, cái giọng tưng tửng của Julia làm cho mọi sự đột ngột trở nên hết sức khôi hài, nhưng đó chính là cái hài trên khía cạnh tồi tệ, nhưng dù sao cuối cùng còn hơn khóc.