“Uông Dương, anh đã nghĩ kĩ chưa vậy? Môi trường ở Châu Phi vô cùng khắc nghiệt….có nhiều người đi rồi thì…. Anh thật sự đã quyết định rồi à?”
“Đúng thế. Có thể em không nhớ, đây chính là…”
“Là mơ ước từ năm lớp của anh!” Tiểu Hạ nói chen vào.
“Em còn nhớ à?” Mắt Uông Dương sáng rực.
“Dạ. Tuy hơi ngại nhưng em…từ giây phút đó em đã thích anh rồi.”
“Vậy à… Chuyện lâu lắm rồi mà em vẫn còn nhớ.” Uông Dương mỉm cười, ánh mắt trở nên mơ màng.
“Dĩ nhiên rồi. Dù gì anh cũng là mối tình đầu của em. Chịu đựng bao năm, đến khi tới nhà em thì lại bị ba em…Xin lỗi anh, Uông Dương!”
“Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Là anh đã lừa em, Tiểu Hạ. Xin lỗi! Anh vẫn nợ em câu ‘xin lỗi’ này. Anh những tưởng mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, muốn ém nhẹm mọi chuyện vì sợ em sẽ rời xa anh. Song, tất cả đều vuột khỏi tầm tay. Nếu…nếu lúc đầu anh nói hết cho em hay, có phải kết cục của chúng ta sẽ không như thế này?”
“Đều đã qua rồi, Uông Dương. Chẳng có gì đáng để nhắc đến nữa.” Tiểu Hạ cười gượng.
“Đúng là vậy…Dù thế nào đi chăng nữa, em nhất định phải hạnh phúc đó, Tiểu Hạ.”
“Ừm. Chúc anh ‘thuận buồm xuôi gió’, Uông Dương!”
Từ tiệm cà phê bước ra, Tiểu Hạ lái xe đi hóng mát. Cô cảm thấy tâm trạng mình cực kỳ bình tĩnh.
Chẳng ngờ, lúc gặp Uông Dương, cô lại không có cảm giác ngại ngùng như đã tưởng. Hai người trò chuyện cứ như đôi bạn lâu ngày không gặp vậy, cùng chúc phúc cho nhau, nhưng lại biết rõ cơ hội gặp nhau thêm lần nữa chỉ là số không.
Đỗ xe xong, cô rảo bước về nhà, dọc đường chỉ mải suy nghĩ từ đầu đến cuối chuyện tình của mình và Uông Dương, kết quả của nó khiến cô dấy lên cảm giác chua xót bi thương.
Đến trước cổng chung cư, cô bỗng trông thấy có người đang đứng ở đằng xa, nhìn kĩ, thì ra là Nhược Phi.
“Thẩm Nhược Phi?” Tiểu Hạ nghi cảm nhìn người đó, dường như không thể tin nổi vào mắt mình.
“Phan Tiểu Hạ.”
Ánh trăng chiếu lên gương mặt anh tuấn khiến cả người cậu mờ ảo, mơ hồ. Tiểu Hạ chỉ trân trối đứng đó nhìn cậu, bao nhiêu tâm sự giấu kín trong lòng không biết phải mở miệng bắt đầu từ đâu. Cuối cùng cô hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Vẫn còn đồ gì chưa mang đi sao?”
“Ngày mai là ngày khai trương phòng tranh của anh, em có đến không?”
“Ừ. Tôi nghe cha mẹ nói rồi. Cả hai sẽ đến tham dự buổi lễ khai trương của họa sĩ tài năng ‘Thành Hạ’. Hâm mộ thật đó, họa sĩ thiên tài!”
“Sao em lại biết được chuyện đó?” Nhược Phi thoáng sững người.
“Tuy là giấu rất tài nhưng ‘giấy không bọc được lửa’, không có gì là có thể giấu mãi được cả. Hại tôi cứ lo ngay ngáy chuyện cậu không có tiền đồ nên ngày nào cũng cố gắng dành dụm, bớt xén được đồng nào hay đồng đó…. Cậu luôn coi tôi là đồ ngốc có phải không?”
“Tiểu Hạ!”
“Chẳng phải có ông họa sĩ bậc thầy nào đó nhắm trúng tác phẩm của cậu hay sao? Sao cậu vẫn chưa thèm quay về Mỹ vậy? Nhà Chu Cầm giàu lắm đó, nếu bỏ lỡ thì sẽ vô cùng đáng tiếc. Cậu luôn mong đến năm ba mươi tuổi mới cưới vợ, nhưng tôi thì khác. Cái tôi cần nhất chính là hôn nhân, không chỉ đơn thuần là tình yêu đâu. Cậu đã chẳng cho tôi được gì cả, còn đến đây quấy rầy tôi làm gì nữa? Mau về đi!”
Tiểu Hạ dùng hết sức đẩy Nhược Phi rồi quay người bước lên lầu. Nhược Phi vội nắm lấy tay cô, đau khổ lên tiếng: “Sở dĩ anh không nói cho em biết sự thật là vì muốn có cớ để ở cạnh em, có cơ hội…cơ hội được tiếp cận em. Anh vốn định tìm thời điểm thích hợp để nói cho em hay, xin lỗi là anh…”
“Sao ai cũng đều gạt tôi vậy hả? Lại còn luôn lấy cớ là ‘vì muốn tốt cho tôi’ nữa? Tôi biết tôi là con ngốc, nhưng không phải ngốc đến nỗi: lúc nào cũng bị người ta lừa rồi còn phải giả vờ vô cùng khoan dung độ lượng, phải giả vờ ngây ngô nói là ‘không sao đâu’! Tôi phải lên nhà rồi, phiền cậu buông tay ra!”
“Phan Tiểu Hạ!”
“Cậu yên tâm. Buổi khai trương ngày mai tôi sẽ đến, nếu không đi thì cha mẹ tôi sẽ rất khó xử…Chúng ta…nên kết thúc ở đây thôi.”
Nói rồi, cô mau chóng lên lầu, không dám quay lại nhìn Nhược Phi. Vội vã đóng cửa phòng, cô tuột người ngồi thụp xuống sàn, hồi lâu sau mới thở dài thườn thượt. Cô đứng dậy, lấy dũng khí nhìn xuống dưới, nhưng Nhược Phi đã bỏ đi rồi.
Đi rồi sao?
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho hai ta, Thẩm Nhược Phi….
Cả đêm Tiểu Hạ không tài nào ngủ được.
Hôm sau, cô chọn cho mình bộ lễ phục đỏ tía, dặm phấn hồng lên để che bớt sắc mặt nhợt nhạt, chuẩn bị cùng cha mẹ đến dự buổi lễ khai trương phòng tranh của Nhược Phi.
Thật lòng mà nói, cô hoàn toàn chẳng muốn đi chút nào, nhưng vì sợ cha mẹ nghi ngờ nên cô chỉ đành vờ vui vẻ, vờ hưng phấn đi cùng họ.
Dì Vương Tuệ hôm nay tuy vận bộ sườn xám màu đỏ sậm theo phong cách thời xưa nhưng với khí chất thanh nhã quý phái lại khiến ai nấy đều phải ngước nhìn, ra chiều vô cùng ngưỡng mộ.
Đang đi cùng gia đình Tiểu Hạ đến buổi lễ khai trương, đột nhiên dì đưa tay vỗ trán, lo lắng nói: “Chết rồi! Em quên mang theo tờ giấy phát biểu, lát nữa phải làm sao?”
“Giấy phát biểu?”
“Chính là tờ giấy lát nữa dùng để phát biểu cảm tưởng và cảm ơn quan khách đó mà, tối qua em vất vả lắm mới viết ra được. Giờ lại quên mang theo rồi, phải làm sao đây?”
“Dì à, dì đừng lo lắng như thế, chỉ cần dì nghĩ lại rồi viết ra tờ khác là được mà.”
“Giờ dì đang lo sốt vó, làm sao có tâm trạng mà viết ra được? Tiểu Hạ, phiền cháu đi lấy giúp dì có được không?”
“Ở đâu hả dì?”
“Trong phòng làm việc của Phi Phi đó. Haiz, già rồi lẫn cẫn….”
Thấy dì Vương Tuệ tỏ ra tự trách như vậy, Tiểu Hạ liền vội vàng nhận lời. Cô an ủi dì mấy câu rồi đánh xe đến phòng làm việc của Nhược Phi.
Thở hồng hộc chạy vào phòng, theo chỉ dẫn của dì Vương Tuệ, quả nhiên cô tìm thấy tờ giấy đó ở trong ngăn bàn. Thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi thì cô bất chợt nhìn thấy tập tranh phác thảo quen thuộc của Nhược Phi___Quyển vở mà cậu không bao giờ cho cô xem.
Trong này chứa bí mật gì thế gì? Sao cậu ta lúc nào cũng coi nó như báu vật, chẳng chịu cho mình xem thế nhỉ? Hà, cơ hội đến rồi. Nhưng mà, làm thế này có bị coi là xâm phạm vào đời tư của người khác không nhỉ?
Chẳng cần phải lo nghĩ nhiều, cậu ta đã cùng Chu Cầm đặt phòng qua đêm rồi, có gì mà riêng với chả tư nữa? Dù cho trong quyển vở này có hình của con gái đi chăng nữa thì cũng là chuyện bình thường. Xem một chút thôi mà, có mất gì đâu?
Cuối cùng thì cũng thành công thuyết phục mình xong, cô liền giở tập tranh ra. Lúc đầu chỉ là những nét vẽ phác thảo đơn giản, rồi đến hình vẽ tĩnh vật, sau cùng… là tranh của Phan Tiểu Hạ qua từng năm tháng.
Hình cô mặc đồng phục cười rõ tươi, hình cô mập ú không dám ló mặt gặp ai, hình cô bần thần ngồi bên cửa sổ nghĩ ngợi, hình cô cật lực chạy cự ly ngắn trong giờ thể dục, cả một tập vở dày cộp chỉ toàn hình của cô.
Lúc đầu, nét vẽ của cậu còn cứng, vụng về, rất trẻ con, dần dà càng ngày càng thành thạo, càng vẽ càng truyền thần, vô cùng đáng ngưỡng mộ. Nhìn tập tranh, cô cảm thấy mình như đang được đứng trong căn phòng trưng bày tập tranh thời thơ ấu của mình, mỗi một bức tranh là một kỷ niệm. Cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao hôm ngắm mặt trời mọc, Nhược Phi lại vẽ cô thành thạo mà xuất thần đến vậy, thì ra là đã dày công tập luyện bao năm. Hôm đó, cậu khẩn trương như thế, thì ra là không muốn cô phát hiện bí mật đã chôn chặt trong tim.
Tên ngốc Nhược Phi này! Nếu không phải mình vô tình phát hiện ra, có lẽ cậu ta sẽ định giấu mình cả đời!
Nếu đã thế, sao lại phản bội cô?
Tiểu Hạ gập tập tranh vẽ lại, nhẹ nhàng đặt vào chỗ cũ. Mắt cô cay xè nhưng lại cố ngăn nước mắt lăn xuống làm hỏng lớp hóa trang, vội vàng chạy xuống lầu, lái xe một mạch đến lễ khai trương của Nhược Phi. Cô không biết phải đối mặt với cậu thế nào, nhưng cô lại vô cùng sốt sắng muốn gặp cậu____phải gặp ngay bây giờ.
Việc Nhược Phi là họa sĩ thiên tài ‘Thành Hạ’ dường như đã bị cánh báo giới tường tận. Mọi phóng viên, nhà báo của các tạp chí đều tập trung trong buổi lễ khai trương, như đang tham dự buổi họp báo của siêu sao màn bạc vậy.
Để duy trì tác phong ‘tranh nổi người không nổi’, mọi tác phẩm, phòng tranh được tu sửa và cả họa sĩ đều bị cấm chụp ảnh, ghi hình, chỉ được phép chụp phòng hội nghị nơi diễn ra buổi lễ khai trương mà thôi. Song, như thế vẫn không thể ngăn nổi tinh thần tích cực vì sự nghiệp của cánh báo giới.
Trần Duyệt đứng lẫn trong đám đông, nhác thấy Tiểu Hạ thì phấn khích vẫy tay, cười vô cùng đểu giả. Tiểu Hạ biết cô ấy đang nghĩ gì, cũng chẳng muốn giải thích nhiều, chỉ cười đáp lại rồi đi vào phòng.
Trước khi phòng tranh hoàn công thì Tiểu Hạ có đến chơi mấy lần, lúc đó, cô đã cảm thấy phong cách trưng bày của phòng tranh này cực kỳ đặc biệt, không ngờ, sau khi hoàn thành lại càng khiến người ta xuýt xoa khôn nguôi đến vậy. Nó hoàn toàn không giống với phong cách xa xỉ thịnh hành thời nay, hành lang trưng bày được thiết kế theo phong cách tự nhiên, tươi mới, cảm giác như đang được chìm trong tiết trời xanh mát của những tháng đầu hè.
Hầu hết tác phẩm của Nhược Phi đều được trưng bày dọc theo hành lang này. Chắc chắn là sẽ được đưa vào bán đấu giá hết. Cuối hành lang là một bức tranh sơn dầu cực lớn, đang được rất nhiều người vây quanh tán tụng. Trong tranh là một màu xanh ngát của cánh đồng bao la, có một bé gái và một bé trai đang nắm tay nhau tung tăng đi trên bờ ruộng. Tuy chỉ vẽ từ phía sau, nhưng ai cũng có thể đoán ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của hai đứa bé qua bóng lưng. Ánh nắng hiền dịu như ánh hoàng kim bao bọc lấy hai đứa trẻ, màu nền rực rỡ sắc màu, đậm chất cổ tích thần thoại. Ai đã xem nhiều những tác phẩm thuộc trường phái trừu tượng khiến người ta khó hình dung, giờ chỉ cần nhìn vào tranh của Nhược Phi là sẽ phải thốt lên kinh ngạc ngay tức khắc. Bức ‘Thành Nhược Hạ Hoa’ này khiến người ta lập tức liên tưởng đến thời niên thiếu đầy hoài niệm của mình, vì thế mà nó nhận được rất nhiều lời tán dương của giới nghệ thuật. Rất đông người đứng chôn chân bồi hồi ngắm bức tranh rồi hiếu kỳ quay ra hỏi giá. Tuy nhiên, cô nhân viên trực ở quầy lễ tân chỉ mỉm cười lịch sự đáp lại: “Xin lỗi, bức tranh này chúng tôi không bán!”
“Không bán?”
“Dạ phải ạ. Đây là bức tranh mà ông chủ chúng tôi tâm đắc nhất, ông ấy định dành tặng cho vợ sắp cưới của mình ạ.”
“Vợ sắp cưới? ‘Thành Hạ’ đã có vợ sắp cưới rồi sao?”
“Dạ. Tuy chưa từng gặp mặt nhưng chúng tôi đoán cô ấy rất xinh đẹp.”
Tiểu Hạ sững sờ nghe cô tiếp viên nói từng câu, đôi mắt bỗng cay xè, người khác có thể không rõ bức tranh này vẽ về ai và ở đâu, nhưng cô thì hoàn toàn biết rõ.
Đây là cánh đồng mà cô và Nhược Phi lúc bé luôn chạy ra trốn mỗi khi gây họa ….
“Phan Tiểu Hạ, sau này tôi sẽ luôn bảo vệ bà!”
“Tôi cóc cần! Cậu vừa loắt choắt vừa còm nhom, bảo vệ được mình đã là may lắm rồi!”
“Tôi là đàn ông cơ mà!”
“Cậu là con nhím thì có!”
“Hừ! Thế bà chắc là con heo quay rồi!”
Lời hứa khi xưa văng vẳng bên tai, dù có là tiếng cãi vã thì cũng hết sức buồn cười. Có rất nhiều kỷ niệm cô đã dần lãng quên mất rồi nhưng Nhược Phi thì vẫn nhớ như in.
Thì ra, cậu chưa bao giờ quên những kỷ niệm thời ấu thơ, có chăng, người lãng quên nó chính là cô…