Loại bỏ những suy nghĩ không đáng có, những ngày tháng ở nhà, Tiểu Hạ cảm thấy khá thoải mái và nhẹ nhõm.
Không có áp lực công việc cùng với sự hiện diện của Nhược Phi, ngày nào cô cũng sống rất dễ chịu thanh nhàn. Hàng ngày, cứ mười giờ cô mới chịu dậy, hễ ngủ là phải ngủ cho thích mắt mới thôi, rảnh rỗi không có việc gì thì cô đi bát phố với bạn bè, hát karaoke, cuộc sống cứ thế nhàn nhã trôi đi. Cô không dám bật điện thoại, cố gắng để mình sống thật thư thái nhưng hằng đêm, khi mọi người đều say giấc nồng thì nỗi buồn lại len lỏi tìm về trong suy nghĩ.
Không rõ Nhược Phi đang làm gì nhỉ?
Muộn thế này rồi, chẳng biết cậu ta có vùi đầu vào vẽ tranh đến quên cả ngủ nữa hay không? Mà không, có Chu Cầm chăm sóc rồi, làm sao cậu ta có thể ăn ngủ bừa bãi như thế được? Có lẽ, cậu ta sẽ đỡ khó xử hơn khi phải chọn lựa giữa hai bên.
Tiểu Hạ lặng lẽ cười thầm, song, tim lại như bị ai đó xé làm đôi, đau đớn đến không tài nào thở nổi.
Tối nay phải đi coi mắt rồi. Cô gượng dậy, trang điểm kỹ càng, khoác lên mình bộ váy áo màu vàng nhạt. Cảm thấy sắc mặt tươi tắn hơn rất nhiều. Đứng trước gương cổ vũ cho mình, Tiểu Hạ làm một lúc liên tiếp ba lần “cố lên”. Tuy nhiên vẫn không thể nào lấy lại được tinh thần hăng hái như trước kia. Cô đưa tay khẽ rờ lên mặt gương lạnh giá, nhớ đến khuôn mặt trắng bệch của Nhược Phi, rồi đột nhiên tiến thẳng ra cửa, rũ bỏ hết những hoài niệm không đáng có đó đi.
Bảy giờ tối, cô y như hẹn có mặt tại Holy land Starbucks, không ngờ, đối phương đã đợi mình từ lâu rồi. Xem ra là một người đàn ông tốt rất đúng hẹn. Nhìn người đàn ông “đúng hẹn” cười hòa nhã, hai mắt rạng ngời đang không ngừng vẫy tay với mình, cô bỗng thấy khó cất bước lại chỗ anh ta.
“Là cô giáo Phan phải không nhỉ? Ha ha, cô nói mình sẽ mặc váy màu vàng, tôi vừa nhìn là đã nhận ra ngay, chúng ta rất có duyên đó!”
“Dạ, có lẽ là thế ạ.” Tiểu Hạ bẽn lẽn cười đáp lại.
“Đúng rồi, quên mất không giới thiệu, tôi cũng là giáo viên đó, tôi chuyên dạy triết học Mác, cô có là Đảng viên không?”
“Dạ?”
“Tôi vào Đảng được mười hai năm rồi đó…”
Kế đó, gã đàn ông “thông minh tuyệt đỉnh”, gia cảnh đường hoàng, tư tưởng cực kỳ tích cực đó bắt đầu thao thao bất tuyệt ngồi thuyết giảng. Lúc đầu, cô còn đứng ngồi không yên, dần dà thì mặt vô biểu cảm, đưa mắt lơ đãng thả hồn nhìn ra bên ngoài. Cô nhớ đến nỗi bực tức trong buổi coi mắt lần trước vì Nhược Phi đột nhiên xông vào phá hỏng, nhớ đến vẻ mặt cương quyết vô lại của cậu, khóe miệng bất giác cong lên mỉm cười. Đương lúc cô ngây ngất thả hồn theo gió thì một bóng dáng rất đỗi quen thuộc bỗng đập vào mắt. Chớp mắt để nhìn cho thật rõ, cô cảm thấy máu trong người như ngừng chảy.
Thẩm Nhược Phi.
Qua lớp cửa kính, trên con đường tấp nập người qua lại, Nhược Phi chỉ đứng chôn chân tại nơi đó, lặng lẽ nhìn cô. Cậu trông xanh xao hốc hác hơn trước rất nhiều, cằm lún phún râu, đôi mắt đen láy giờ đây xám xịt sắc lửa tối tăm, lạnh lẽo buốt giá tiềm tàng cơn bạo phát kinh người. Nhìn thấy Nhược Phi, Tiểu Hạ cảm thấy bồn chồn, hoảng hốt đến đáng sợ. Cô định trốn nhưng Nhược Phi đã nhanh chân bước vào Starbucks, xông đến nắm lấy cổ tay cô.
“Cậu làm gì thế?” Tiểu Hạ khẽ mắng.
“Xin lỗi, làm phiền một chút, tôi thật sự có việc rất gấp.” Nhược Phi mỉm cười với gã đàn ông: “Anh à, anh không ngại khi tôi và Tiểu Hạ về trước chứ?”
“A? Cô Phan à, đây là bạn của cô à?”
“Đúng thế ạ…Xin lỗi, hôm nay đến đây thôi được không ạ?”
“Ừ. Thế hai người cứ tự nhiên nhé, à, cô Phan có thể cho tôi số điện thoại không?”
Tiểu Hạ chưa kịp trả lời, Nhược Phi đã kéo tay cô lôi thẳng ra ngoài. Tay cô bị cậu siết chặt, đau điếng, nhưng sợ bị người xung quanh để ý nên cô đành để cậu lôi mình đi xềnh xệch. Đến công viên trung tâm cô mới giằng tay ra, mắng to: “Thẩm Nhược Phi! Cậu điên rồi!”
“Tại sao không hề nói câu nào đã bỏ đi? Tại sao lại đi coi mắt??? Tại sao…tại sao đã cho tôi hi vọng lại để tôi thất vọng? Phan Tiểu Hạ! Em nói đi! Rốt cuộc là tại sao?”
Đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt phẫn nộ đến cực điểm của cậu.
Trong trí nhớ, lúc nào cậu cũng mỉm cười, dù có tức đến mấy cũng chỉ lạnh lùng buông vài câu châm chọc, hoặc là cười khẩy trêu cô. Giờ thì khác, cậu như con thú bị thương, nỗi tuyệt vọng và đả kích ngập ngụa hiện lên trên gương mặt. Vốn dĩ phải cảm thấy cực kỳ hoảng sợ nhưng cô lại rưng rưng nước mắt,run rẩy nói: “Thẩm Nhược Phi, chúng ta chia tay thôi.”
“Tại sao?”
“Cậu biết lý do mà.”
“Tôi không biết.”
“Là vì Chu Cầm.”
Khi Tiểu Hạ nhắc đến cái tên đó, đồng tử trong đôi mắt đen sậm thoáng co lại, bàn tay vốn đang siết chặt từ từ nới lỏng. Tiểu Hạ cảm thấy sự biến đổi trong tâm lý cậu liền mỉa mai: “Nếu tôi nói cậu phải đoạn tuyệt với cô ta, cậu có làm không?”
“Tiểu Hạ…”
“Cậu chỉ cần trả lời là có hay không thôi!”
“Bây giờ anh…”
Tiểu Hạ cắt đứt lời cậu: “Được rồi, không cần nói nữa, tôi biết câu trả lời của cậu rồi. Tôi không phải là loại con gái hào phóng quảng đại gì cho cam, nên tôi không thể làm được…vì thế, chúng ta chia tay đi!”
“Tại sao em lại không nghe anh giải thích? Tại sao lại không tin anh?”
“Thế cậu muốn tôi phải làm sao? Đợi đến ngày bị cậu đá thì mới tỉnh ngộ hả? Chuyện tình cảm trước kia của tôi đã đủ đau khổ rồi, cậu còn muốn tôi phải quằn quại chịu đựng đến bao giờ? Đến khi khắp người đều là thương tích cậu mới chịu buông tha cho tôi sao? Tha cho tôi đi, Thẩm Nhược Phi! Tôi không muốn phải rơi nước mắt vì cậu nữa!!!”
“Em…đã khóc sao?”
Nhược Phi khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, lặng lẽ nhìn giọt nước mắt đọng lại trên đầu ngón tay, còn cô thì quay người dứt khoát bỏ đi. Cậu sững sờ, toan đuổi theo thì điện thoại lại reo. Cậu nhìn số điện thoại không ngừng nhấp nháy trên màn hình hiển thị rồi nhấn nút bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói hốt hoảng của Bạch Băng: “Thẩm Nhược Phi! Cậu ở đâu thế? Chu Cầm không tìm thấy cậu lại tự sát rồi, giờ đang đưa vào bệnh viện rửa ruột, bao giờ cậu mới về thế???”
Nhược Phi không hề trả lời, tiếng huyên náo của bác sĩ ở đầu bên kia vọng lại dần trở nên trống rỗng. Cậu đưa mắt nhìn bóng dáng của người con gái mình hết mực yêu thương đang dần xa khuất, chỉ đành dõi theo đến khi bóng cô hòa vào màn đêm u ám. Cậu không hề quan tâm đến tiếng khóc nức nở của Bạch Băng, ngắt luôn điện thoại, nhắm mắt lại, cảm nhận cái giá lạnh cắt da cắt thịt của đêm đông.
Cậu mệt rồi, đã đến lúc phải quyết định rồi.
Buổi coi mắt lần trước đương nhiên là xôi hỏng bỏng không, Tiểu Hạ ở lì trong nhà, tập trung chuẩn bị đón Tết. Cô cùng với cha mẹ đi siêu thị mua về một đống đồ mừng năm mới. Nhìn đêm giao thừa vô vị, náo nhiệt, cô cũng cố gắng gượng cười để qua hết tất niên.
Mồng hai Tết là ngày phải đi thăm hỏi họ hàng bạn bè, tuy Tiểu Hạ luôn thầm cầu khấn nhưng thần may mắn dường như không hề ngó ngàng gì đến cô. Cho nên cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Nhược Phi và dì Vương Tuệ xách túi hoa quả sang nhà mình chơi, cũng chỉ có thể giương mắt ngồi nhìn cha mẹ niềm nở nắm tay Thẩm Nhược Phi hỏi han này nọ. Cô giả vờ chăm chú ngồi xem phim, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe lỏm cuộc đối thoại của họ. Cô nghe thấy mẹ mình hỏi: “Vương Tuệ, Phi Phi của chúng ta đã có bạn gái chưa thế?”
“Không có ạ, thật sự là khiến người ta lo muốn chết…Tiểu Hạ thì sao ạ?”
“Cũng thế cả. Lần nào cũng bị người ta đá.”
“Nếu không phải Nhược Phi kém Tiểu Hạ ba tuổi, em thật sự mong nó làm con rể của chị.”
“Ha ha, con gái chị thì không được rồi, nó vừa ngốc vừa vụng về, nào có xứng với Phi Phi của chúng ta. Đúng rồi, phòng tranh của Phi Phi khi nào thì mở thế?”
“Ngay tháng sau đó chị, đến lúc đó mình cùng đi, được không chị?”
“Tất nhiên rồi. Tiểu Hạ, con có nghe thấy không thế? Phan Tiểu Hạ!”
“Nghe thấy rồi ạ.”
Tiểu Hạ lạnh nhạt trả lời. Mắt vẫn dán vào màn hình, không hề liếc Nhược Phi lấy cái nào. Đợi dì Vương Tuệ và Nhược Phi ra về, mẹ cô liền đập bốp vào đầu cô một cái: “Tiểu Hạ, sao con có thể vô lễ với dì Vương Tuệ thế hả? Con cãi nhau với Phi Phi đó à? Sao mà lạnh nhạt với nó vậy?”
“Không có ạ. Chúng con đều lớn cả rồi nên dĩ nhiên sẽ khác trước.”
“Cũng đúng…Tháng sau phòng tranh của Nhược Phi khai trương, cha và mẹ cũng đến thành phố S, cả nhà mình cùng đi nhé. Con nói xem nên tặng thằng bé quà gì bây giờ? Tặng hoa hay là bố trí một ban nhạc đến nhỉ?”
“Mẹ thích gì thì tặng cái đó, con mệt rồi, đi ngủ trước đây.”
Nói rồi, cô đứng dậy đi thẳng vào phòng. Nằm trên giường, cô thao thức mãi mà không ngủ được. Thái độ lễ phép và lạnh nhạt của Nhược Phi lúc nhìn thấy cô khiến cô có cảm giác hụt hẫng không nói lên lời. Cô thật sự rất nhớ vẻ mặt ranh mãnh và những câu đùa ác ý của cậu.
Đây không phải là kết cục mà cô muốn sao? Rõ ràng là đã đạt được mục đích nhưng tại sao lại cảm thấy buồn tê tái như thế này?
“Thẩm Nhược Phi…”
Cô lầm rầm gọi tên cậu, nước mắt nương theo khóe mắt chảy xuống, cô mặc kệ, không hề có ý lau đi, nhắm mắt thật chặt để cố ngủ, cuối cùng cũng chìm vào mộng mị.
Dù có tuyệt vọng, đau khổ đến đâu thì vẫn phải tiếp tục sống. Trước khai giảng năm ngày, Tiểu Hạ quay về thành phố S, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy mọi đồ đạc của Nhược Phi đều biến mất, lòng cô vẫn cảm thấy trống rỗng.
Tuy cô và Nhược Phi chỉ sống cùng nhau có nửa năm, nhưng nửa năm này cũng đủ để cô quen với sự có mặt của Nhược Phi. Hai chiếc bàn chải đánh răng cắm trong cái ca đặt trên giá rửa mặt nay chỉ còn có một, khăn mặt trơ trọi phất phơ treo một mình trên dây, thậm chí lúc xem phim cũng chẳng có ai thèm tranh điều khiển với cô nữa…
Cuộc sống quay trở về quỹ đạo vốn có của nó nhưng vì sao lại cảm thấy không quen? Tại sao lại cảm thấy cô đơn, tim như bị ai đó lấy mất đi bộ phận quan trọng nhất?
Tiểu Hạ rầu rĩ, lấy điện thoại ra tìm số của Nhược Phi nhưng rốt cuộc vẫn không có dũng khí để bấm gọi. Cô sập điện thoại lại sau đó lại mở ra bấm số của Trần Duyệt, định hẹn gặp cô ấy___giờ cô có rất nhiều chuyện muốn nói.
Điện thoại đổ chuông mãi mà không có ai bắt, Tiểu Hạ đoán chừng tầm này Trần Duyệt đang bận nên không tiếp tục làm phiền nữa. Cô rời nhà một mình đi hóng gió, thẫn thờ cất bước trên đường phố, mua một đống đồ chả biết có dùng vào việc gì được hay không về, sau đó tới tiệm cà phê yêu thích của mình để nhâm nhi. Cô gọi một tách cà phê Ý, bần thần ngồi nghe tiếng nhạc du dương, mãi mới để ý thấy có người bỗng nhiên ngồi vào ghế đối diện với mình tự lúc nào. Cô mơ màng đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn người đó, đột nhiên cảm thấy hơi thở chẳng còn.
“Tiểu Hạ, không ngờ em lại đến đây.” Uông Dương thẹn thùng cười với cô: “Thẩm Nhược Phi không đi cùng em sao?”
“Hôm nay anh ấy có việc bận.” Tiểu Hạ bất giác nói dối.
“Thế à…”
Uông Dương gọi một ly cà phê, rồi cứ lặng lẽ ngồi chuyên tâm quấy thìa. Tiểu Hạ ngượng ngùng đang định mở miệng từ biệt thì Uông Dương bỗng nói: “Hai người vẫn ở cùng nhau nhỉ?”
“Dạ?”
“Tiểu Hạ, em vẫn ở cùng Thẩm Nhược Phi có phải không?”
Tiểu Hạ chẳng biết phải trả lời thế nào, đúng, cô đã từng ở cùng với Nhược Phi nhưng giờ… song cũng không cần phải giải thích chuyện này với Uông Dương.
“Đó là chuyện của em.” Tiểu Hạ lạnh nhạt trả lời.
“Cậu ta làm em khóc sao?”
“Không có.”
“Tiểu Hạ…” Uông Dương dùng ánh mắt đau khổ nhìn cô.
“Uông Dương, chúng ta chia tay rồi đó. Anh cũng sắp kết hôn rồi, nếu cứ thân mật với bạn gái cũ thế này e là sẽ không hay đâu.”
“Anh chia tay cô ấy rồi.”
“A?” Tiểu Hạ kinh ngạc tột độ.
“Đáng lẽ anh phải chia tay với cô ấy từ lâu, nhưng anh không muốn mất chức chủ nhiệm sắp lọt vào tay mình….Vì sự nghiệp mà tình nguyện hẹn hò với cô gái mình không hề yêu, ngay cả anh cũng cảm thấy coi thường chính bản thân mình. Anh những tưởng có tiền tài chức vị là có thể quay lại với em, thực ra là do anh bị lối sống vụ lợi đó ảnh hưởng quá nhiều, đến nỗi đánh mất cả lý tưởng của mình. Tiểu Hạ, chúng ta…”
“Xin lỗi anh, Uông Dương.”
“Ừ, anh biết, ngày mai anh sẽ đi Châu Phi, không ngờ hôm nay lại được gặp em ở đây, coi như là lưu lại một chút hồi ức đẹp đẽ trước khi ra đi.”
“Châu Phi?”
“Ừ, anh đi Châu Phi làm từ thiện. Em còn nhớ không, đó là mơ ước bấy lâu nay của anh.”
“A, đúng thế…”
Tiểu Hạ còn nhớ sơ trung năm thứ nhất, cả trường đều kéo nhau đến khu giảng đường để xem phóng sự. Trong phim chiếu cảnh tang thương đói khổ của những em bé nghèo ở Châu Phi, Tiểu Hạ xem mà xót xa trong lòng, xung quanh có mấy bạn gái che miệng khóc nức nở, có một cậu con trai ánh mắt rạng ngời bỗng cất tiếng tuyên bố: “Sau này tôi sẽ học ngành y để giúp đỡ những em nhỏ đó.”
Cậu trai đó chính là Uông Dương.
Tiểu Hạ năm lên mười hai tuổi liền nhìn Uông Dương bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cũng thầm gieo hạt giống ‘thương thầm trộm nhớ’ cậu từ đó. Lên đại học, quả nhiên Uông Dương chọn ngành y, tốt nghiệp xong cũng thuận lợi trở thành bác sĩ.
Nhưng lý tưởng hồi còn nhỏ giờ đâu còn nữa? Có lẽ, mọi người đều quên nó mất rồi.