Edit: Cánh Cụt
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe những lời mối tình đầu nói, thụ vẫn hơi khó chịu.
Bánh bao vừa mới ăn xong dường như bị nước ngấm, nặng trĩu, như giống như tâm trạng hiện giờ của anh.
Nắm chặt điện thoại, ngừng một chút, thụ vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
Đợi lâu như vậy, rất nhiều lời quẩn quanh trong đầu, nhưng không nói được câu nào mà chỉ có thể bất lực quay về.
“Ngày đó sau khi anh đi, tôi đã bình tĩnh lại và suy nghĩ thật lâu.”
“Tôi nghĩ có khả năng rằng anh không muốn nhìn thấy tôi, cho nên cũng suy xét có nên cách xa anh ra không.”
Theo lời nói của thụ, vẻ mặt của mối tình đầu càng thêm lạnh lùng cứng rắn.
Tựa như đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp, lại cố nhịn để không ngắt lời.
Đây là phép lịch sự của mối tình đầu, cũng là trọng lượng của thụ hiện giờ.
Thật đáng buồn khi anh muốn lợi dụng mặt tốt ở tính cách của mối tình đầu, mà tranh thủ lấy cơ hội nói chuyện cho bản thân mình.
Vốn muốn nói ra những câu nói cùng những ý tưởng đó nhưng khẳng định không thể như vậy.
Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều, nhưng thật ra mối tình đầu cũng không có ý nghĩ này chăng?
Anh thật cẩn thận nói: “Cho nên tôi mua vé xe lửa về quê, lần này trở về của tôi là để xem xem thị trường dưới quê thế nào, nếu thích hợp thì tôi sẽ trở về mở cửa hàng.”
Giữa đôi mày của mối tình đầu càng nhăn hơn, bắt đầu nhìn thụ bằng ánh mắt như thể thụ đã hết thuốc chữa.
Thụ nhận lấy tầm mắt đó, trong lòng lại chậm rãi bình tĩnh hơn.
“Không phải vì tôi đi mới tới đây tạm biệt anh.”
Thụ nhắm mắt: “Ngược lại, tôi vì muốn ở lại nên mới tới đây gặp anh.”
Cảm thấy thẹn cùng tự ghét bỏ đã mãnh liệt nổi lên trong lòng.
Anh biết bản thân vô sỉ đến nhường nào, một lời này dường như tiêu tốn hầu như toàn bộ dũng khí của anh.
Giống như người hại đang đứng trước mặt người bị hại rồi mong được tha thứ.
Dù nói ra là mặt dày vô sỉ, nhưng anh vẫn muốn nói.
“Nếu anh ghét sự áy náy mà tôi dành cho anh được bồi thường cho những người khác.”
“Thì anh có nguyện ý…… để tôi bồi thường cho anh không?”
Thụ hơi mở đôi mắt ướt át, thậm chí không dám nhìn ánh mắt của mối tình đầu.
Vẻ ghét bỏ mà anh sợ, đủ để phá huỷ anh.
“Nếu anh yêu cầu tôi bồi thường, thì liệu tôi có thể…… có thể không biến mất khỏi thế giới của anh không.”
Cả người thụ đều run lên, phải dùng hết toàn lực để thốt lên mỗi một chữ.
“Nếu anh nguyện ý……” Nếu mối tình đầu đồng ý, thì liệu anh có thể ở lại không.
“Tôi có thể trả vé xe lửa.” Thụ cúi đầu, chờ đợi mối tình đầu tuyên án.
Giống như thanh gươm của Damocles đang treo lơ lửng trên cao, thời gian trôi qua thật chậm.
Cuối cùng, anh cũng đợi được câu nói của mối tình đầu.
Đối phương chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Tùy cậu.”
Sau khi chời đợi hồi lâu, lại nhận được một đáp án mơ hồ.
Thụ mờ mịt nhìn về phía mối tình đầu, trong lúc nhất thời thì hơi hoảng hốt, cũng không rõ bước tiếp theo của mình nên là đi hay là lùi.
Mối tình đầu cũng xoay người đi vài bước, sau đó dừng một chút, quay đầu.
Nhìn thụ cùng hành lý của anh: “Cậu định bồi thường như nào?”
“Tiếp tục ở chung với người đàn ông khác rồi bồi thường cho tôi à?”
Môi thụ giật giật: “Không, sẽ không đâu.”
“Tôi có thể ở trong tiệm.”
Vẻ mặt mối tình đầu cứng đờ: “Cửa hàng kia của cậu có thể cho người ở được ư?”
Thụ càng ngơ ngác, anh nhỏ giọng hỏi: “Anh có tới cửa hàng của tôi rồi à?”
“Không có.” Mối tình đầu trả lời rất nhanh.
Thụ nhỏ giọng nói: “Có thể cho người ở được.” Kê ghế dựa sát gần nhau là có thể ngủ.
Dường như mối tình đầu không biết nên nói gì.
Thụ lại nhoẻn miệng cười, một lần nữa nhấc hành lý lên xe: “Tôi đi về trước.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Cảm ơn anh.”
Dứt lời, anh ngồi lên xe xoay người định phóng đi, lại bị mối tình đầu gọi lại.
Sắc mặt mối tình đầu không vui, im lặng hồi lâu mới nói: “Về việc bồi thường, phải là điều tôi muốn thì mới tính là bồi thường.”
Thụ nghe hiểu, nói: “Vậy anh muốn gì?”
Sau khi nói lời này, mối tình đầu cứng người lại, không trả lời, chỉ đi tới rồi nâng hành lý từ xe đạp điện của thụ xuống: “Đi thôi.”
Thụ: “Đi đâu?”
Mối tình đầu: “Từ giờ trở đi không được hỏi tôi nữa.”
Thụ thành thật trả lời.
Cũng không dám đặt câu hỏi nữa.