Edit: Cánh Cụt
Chàng trai trẻ vừa dứt lời thì thấy thụ đang ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ thêm chút phức tạp.
Thậm chí thụ còn thở dài: “Cậu lại đang nghĩ như lần trước à?”
Cơ thể chàng trai trẻ cứng đờ.
Thụ không cảm xúc cúi đầu, cho bộ quần áo cuối cùng vào vali, sắp xếp xong rồi kéo khóa kéo.
“Trần Dịch, không phải lần nào cậu sai mà tôi vẫn tha thứ.”
“Trong khoảng thời gian này, tôi tự nhận là tôi không đối xử tệ với cậu, trên mọi phương diện cũng có thể nói là tận tâm. Kể cả có giống như lời của cậu rằng tôi đối tốt với cậu vì mục đích không đơn thuần, thậm chí là bởi vì người khác, nhưng tôi chưa từng muốn làm tổn thương cậu.”
“Tại sao cậu lại luôn muốn làm tổn thương tôi chứ?” Dường như thụ vô cùng mệt mỏi, anh kéo vali rồi đứng lên.
“Chúng ta không phải người thân, nhưng cũng coi như là bạn bè.”
“Cho dù cậu có ngứa mắt với tôi, thì tôi đối với cậu cũng có thể xem như là không thẹn với lương tâm.”
“Đến mức mà mấy cái lợi tức cậu bảo, tôi cũng không cần.” Thụ kéo vali, lướt qua chàng trai trẻ.
Chàng trai trẻ duỗi tay muốn cầm lấy cổ tay của anh, nhưng khi nhìn thấy băng gạc trên cổ tay thì dừng lại.
Chàng trai trẻ nhìn bàn tay trống trơn, lớn tiếng nói: “Ông không thể chờ tôi một chút à?!”
Cậu nắm tay thành quyền, đầu ngón tay ghim vào lòng bàn tay đến mức đau đớn: “Anh ta với ông vốn không phải người của cùng một thế giới, chẳng lẽ ông không rõ à?”
Chàng trai trẻ xoay người lại, nhìn bóng dáng thụ.
Đôi mắt vô cùng đau đớn, thật ra trong lòng sớm đã có dự cảm.
Một khắc đó khi người đàn ông kia xuất hiện, cậu đã mơ hồ đoán được đáp án.
Nhưng cậu vẫn luôn không muốn chấp nhận, vô cùng phẫn nộ, cuối cùng giãy giụa muốn cúi đầu, hiện giờ cậu nhìn bóng dáng thụ: “Ông…… Chờ tôi một chút.” Đừng không cần tôi nữa.
Chỉ là một câu này, lại không thể nào nói nên lời.
Thụ ra khỏi căn phòng cho thuê đó, thời khắc đóng cửa lại, anh nghe thấy chàng trai trẻ ở trong phòng gọi tên anh.
Trong giọng nói có sự đau lòng cùng phẫn nộ, cũng có cả khủng hoảng và khổ sở.
Trên cổ tay mơ hồ truyền đến đau đớn, dạ dày cũng nặng trĩu, cảm giấc rất không ổn.
Tựa như biết rõ nơi an ổn này thật ra không được an ổn đến vậy, nhưng vẫn cứ lừa mình dối người muốn duy trì cái gọi là “cuộc sống bình yên”.
Nhưng vào lúc thật sự ra đi, vẫn có cảm giác không ổn như lột một tầng da.
Anh mang theo vali, chậm rãi đi xuống.
Bởi vì tay không tiện nên động tác nâng vali rất chậm.
Thụ lấy xe đạp điện, đi tới dưới tầng của office building, công ty của mối tình đầu.
Trên thực tế, anh cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể chậm rãi chờ.
Chờ đến khi mặt trời lặn về phía tây, anh mới chậm rì rì ăn xong bánh bao trong tay, lấy điện thoại ra, mua vé xe lửa về quê.
Thời gian xuất phát là vào giờ sáng ngày mai.
Đêm nay hẳn là sẽ không về nhà được, chỉ có thể ở khách sạn nhỏ chỗ ga tàu hoả.
Hoặc là trực tiếp tới chỗ cạnh nhà ga đợi suốt đêm.
Sau khi nghĩ lên nghĩ xuống, thụ ngơ ngác nhìn giao diện đặt vé, thụ cảm giác được rằng có một bóng đen đang bao trùm trước mắt.
Thụ giương mắt, nhìn mối tình đầu đứng trước mặt anh.
Mối tình đầu vô tâm mà nhìn anh, lại quét mắt nhìn vali trên xe đạp điện.
“Cậu ở đây làm gì?” Mối tình đầu không cảm xúc nói.
Thụ vội vàng đứng dậy, môi giật giật, siết chặt nửa cái bánh bao trong tay.
Còn chưa kịp nói gì, mối tình đầu đột nhiên duỗi tay rút điện thoại anh, nhìn giao diện đặt phiếu kia.
Rất khó để diễn tả vẻ mặt của mối tình đầu lúc ấy, vậy mà hắn cười, nhưng trong đôi mắt không có chút ý cười nào.
Hắn đưa điện thoại về tay thụ, hờ hững nói: “Cậu định trước khi đi thì tới đây chào tôi à?”
Giọng thụ khàn khàn: “Tôi……”
“Cậu không cần tốn công đến đây nói cho tôi biết.” Mối tình đầu lạnh như băng nói.
“Cậu có đi hay ở lại, tôi không quan tâm, cũng không để bụng.”