Như thường lệ thì mỗi buổi sáng nó đều sẽ ra ngoài để chạy bộ, đang lúc nó đứng trước cửa nhà cuối xuống buộc dây giày thì một đôi chân thon dài cùng với một đôi giày thể thao đứng trước mặt nó. Nó men theo đôi chân ấy nhìn lên thì
-Nó: Sao cô lại ở đây?
Cô nở nụ cười có lực sát thương , nhào tới ôm lấy cánh tay nó làm nũng.
-Cô: Người ta cũng muốn chạy bộ
Nó nhìn bộ đồ thể thao ôm sát toàn bộ cơ thể của cô cùng với vòng eo thon gọn được phơi ra mà âm thầm đánh giá.
"Cô lại muốn giở trò gì nữa đây."
Nó nhẹ nhàng rút tay ra nhưng vừa rút ra cô lại nhảy tới ôm lại, hai chú thỏ mềm mại của cô cứ không ngừng ma sát với cánh tay nó làm cho nó muốn bùng nổ.
-Nó: Cô bỏ tay ra, ôm như vậy sao mà chạy được
-Cô: Sao em hung dữ với cô quá vậy? Người ta chỉ muốn gần em hơn thôi mà
Cô giả vờ lấy tay lau lau nước mắt như chực khóc, nó biết cô chỉ giả vờ thôi nhưng cũng không đành lòng.
-Nó: Được rồi, em xin lỗi. Mà em nhớ cô đâu có ở đây tại sao lại tập thể dục ở đây?
-Cô: Em vẫn còn nhớ địa chỉ nhà của chúng ta sao?
Cô vui vẻ nhìn nó, phải chăng đây là một giấu hiệu tốt, dấu hiệu cho thấy nó vẫn còn yêu cô, vẫn còn nhớ về khoảng thời gian của hai người.
-Nó: Chỉ là chuyện quá khứ thôi cô đừng suy nghĩ nhiều
Câu nói của nó như dội gáo nước lạnh vào tâm trạng vui vẻ của cô. Nhìn thấy cô thể hiện sự mất mát nó thật không đành lòng nhưng nó không cho phép bản thân lại một lần nữa động lòng để rồi mang lại đau khổ cho cả hai.
Bầu không khí đang đóng băng thì có một cô gái chạy bộ ngang qua.
-Lam: Hú Tiểu Hy giờ còn chưa chạy bộ sao?
Nó thầm cảm ơn cô hàng xóm của mình, không nhờ cô ấy thì chắc nó cũng không biết phải như thế nào, năm năm qua nó bình tĩnh thế nào trước bao nhiêu cạm bẫy của thương giới nhưng duy nhất đứng trước cô làm cho nó bối rối không biết phải như thế nào.
-Nó: Vẫn chưa
-Lam: Ngày nào cũng trưng bộ mặt lạnh như tiền đó. Hừ thật là đáng ghét, nhưng mà cũng rất soái nga~.~
-Nó: Hử? Chị nói gì?
-Lam: A...a...không có gì. Có muốn chạy chung không? A...kia là bạn gái em hả?
-Nó: Không phải
Nghe câu trả lời nhanh chóng không cảm xúc của nó làm cho trái tim cô như nghẹt thở.
-Cô: Tôi không khoẻ tôi về trước
Nó nhìn theo bóng lưng cô rời đi mà lòng như thắt lại.
-Lam: Ể? Hai người cải nhau hả?
-Nó: Không
-Lam: Chị thấy cô ấy có vẻ rất buồn đó, em không đuổi theo cô ấy hả?
Nó không trả lời mà chạy đi mất làm cho Lam phải luống cuống đuổi theo. Suốt đường đi Lam cứ luyên thuyên hỏi đủ thứ chuyện còn nó cứ trả lời câu được câu không, nhưng dường như Lam đã quá quen với điều đó nên cô cũng mặt kệ vẻ mặt đen thui của nó mà tiếp tục bắt chuyện.
———-
Tại nhà cô
-Vân Sang: Cháu chào bác gái, hôm nay bác định nấu món gì vậy? Thật là thơm quá đi
-Mẹ cô: Vân Sang đến rồi à. Hôm nay bác biết cháu đến nên nấu món sườn xào chua ngọt cho cháu đây
-Vân Sang: Bác thật là hiểu ý cháu nga ~.~. Ủa mà Giang đâu rồi hả bác?
-Mẹ cô: Nó ở trên phòng đó cháu. Không biết sao hồi sáng nó dậy từ sớm, hớn hở ra khỏi nhà mà tự nhiên lúc về mặt như bánh bao chiều. Bác gọi cũng không thèm trả lời nữa.
-Vân Sang: Để con lên đó xem thế nào
-Mẹ cô: Ừ con lên đi. Từ lúc mà tiểu Hy nó bỏ đi thì lần đầu tiên bác thấy Giang nó thể hiện vậy. Con lên khuyên nó dùm bác nha
-Vân Sang: Vâng bác cứ giao cho con
——
Cốc...cốc...cốc
Sau một hồi gõ cửa muốn gãy cái tay đứng muốn gãy cái chân thì cuối cùng cô bạn xinh đẹp của Vân Sang cũng chịu xuất hiện sau cánh cửa.
-Vân Sang: Cậu làm gì trong phòng mà mình gõ cửa mãi chẳng thấy cậu vậy hả
-Cô: Vân Sang
Mặc kệ những lời ai oán than thở của Vân Sang, cô dường như chẳng để tâm. Bỗng cô giương khuôn mặt chán chường sầu thảm của mình lên mà gọi Vân Sang
-Vân Sang: Trời chuyện gì đã khiến cậu thành như vậy nè? Có chuyện gì vậy?
Lúc cô mở cửa Vân Sang chỉ chăm chú luyên thuyên lải nhãi than thở mà chẳng nhận ra được sự hốc hác này. Giờ nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp xưng phù như hai con sò điệp chắc có lẽ cô đã khóc quá nhiều, khuôn mặt thì như mất sổ gạo.
Vân Sang vừa nói dứt câu thì cô lại khóc ầm lên
-Vân Sang: Trời ơi. Bà cô của tôi ơi, làm ơn nín đi rồi có chuyện gì từ từ nói
-Cô: Vân Sang. Có phải mình già rồi không?
-Vân Sang: Cậu nào có già. Là đứa nào không có mắt chê cậu già vậy hả?
-Cô: Vậy mình có xấu không?
-Vân Sang: Cậu là nữ thần top một của thành phố X này đó a~~~. Làm gì có chuyện xấu chứ
-Cô: Vậy sao em ấy lại không thích tớ, còn thân mật với một cô gái trẻ hơn tớ nữa
-Vân Sang: Là ai? Người làm cho cậu ra nông nổi này chẳng lẻ là....
-Cô: Đúng rồi, là Âu Dương Hy đáng ghét
-Vân Sang: Em ấy trở về rồi sao?
-Cô: Đúng vậy. Mình mới gặp em ấy hôm qua, em ấy là tổng giám đốc của K.O
-Vân Sang: Vậy đã hành động chưa?
Nói tới đây thì cô bắt đầu đỏ mặt, hình tượng nữ thần lạnh lùng được thay thế bằng con mèo nhỏ thẹn thùng lần đầu tiên biết yêu.
-Cô: Tớ...tớ đã mặt dày câu dẫn em ấy
-Vân Sang: Với sự quyến rũ của cậu chắc là mắc câu rồi đúng không?
Cô bỗng nhiên cuối mặt xuống tỏ vẻ ủ rũ làm cho Vân Sang nhận ra được nữ thần của chúng ta đã thất bại rồi.
-Vân Sang: Thôi cậu đừng buồn, cậu đang đi đúng con đường rồi đó. Muốn giữ được trái tim một người thì cần phải làm cho ván đã đóng thuyền mới được. Chỉ cần cậu hắc hắc vẻ mặt nham hiểm rồi sau đó bám riếc Âu Dương Hy không buông thì chắc chắn sẽ thành công thôi. Hahahaaa
Nhìn vẻ mặt ô uế của bạn thân làm cho cô rùng mình nhưng cô cũng thấy suy nghĩ đó cũng là một cách hay
-Cô: Như vậy có được không? Em ấy có vị hôn thê rồi, mà giờ em ấy thay đổi rất nhiều xung quanh em ấy có rất nhiều cô gái trẻ đẹp. Mình sợ...
-Vân Sang: Cậu có tài năng còn có tiền có luôn cả sắc đẹp thì cần gì phải sợ chứ. Em ấy hồi đó yêu cậu như vậy, hôn thê chỉ là theo ba mẹ thôi, mà em ấy thay đổi như thế nào?
-Cô: Rất là soái luôn a~.~
Nói tới đây mặt cô như có mùa xuân nở rộ làm cho Vân Sang ớn lạnh.
"Trời ơi! Khối băng năm năm qua đây sao"
-Vân Sang: Bớt bớt cái mặt hoa si đó đi. Mau đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bác gái lo lắng cho cậu lắm đó. Có thực mới vực được đạo chứ.