Tôi thật là một con người xấu xí.
Tôi không nói về vẻ ngoài, mà là về tâm hồn. Khi nghe tin chị và Jun – kun chia tay, miệng tôi nói 「Thật đáng tiếc」, nhưng trong lòng lại nghĩ, Giờ tôi có thể không cần quan tâm đến chị nữa, tôi có thể bắt đầu tấn công theo cách của mình. Dù sao thì nhẫn nhịn cũng không tốt cho sức khỏe.
Đáng đời——— Tôi không đến mức nghĩ như vậy, vì tính cách tôi không méo mó đến thế.
Khi họ bắt đầu hẹn hò, tôi đã khóc suốt cả đêm. Đúng nghĩa đen, tôi khóc cả đêm. Để tránh chị nghe thấy tiếng khóc của tôi từ phòng bên cạnh, tôi đã úp mặt vào gối và khóc. Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ câu nước mắt nước mũi giàn giụa là để nói về tôi lúc này chăng? Nhưng có lẽ một lần cũng chưa đủ để tôi khóc hết. Lần đầu tiên tôi biết rằng con người có thể chảy nhiều nước mắt đến thế.
Khóc xong sẽ thấy thoải mái.
Cứ để nước mắt chảy ra, tâm hồn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.
Toàn là nói dối! Vớ vẩn!
Eloi, eloi, lama sabachthani! (Lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi, nhân sao Chúa lại bỏ tôi!)
Khi tôi nghĩ mình đã bình tĩnh lại, nước mắt lại vô tình trào ra.
Đêm đó, tôi cứ ở trong trạng thái như vậy. Khi trời sáng, tôi nghĩ không thể để chị và bố mẹ nhìn thấy khuôn mặt sưng húp vì khóc của mình, nên tôi cẩn thận mở cửa không gây tiếng động, lén lút đi qua trước cửa phòng chị, dồn sức nặng lên tay vịn cầu thang, vừa nhìn chân mình vừa bước từng bậc một, rồi lấy khăn ướt quay về phòng. Tôi nằm ngửa, đắp khăn ướt lên mí mắt để giảm đi vết sưng.
Sau những nỗ lực đó, tôi ở một mình trong căn phòng nhỏ, cảm thấy mình thật nực cười và không nhịn được tiếng cười khô khốc.
Đây là sự trừng phạt dành cho một kẻ mãi chần chừ như tôi.
Vì vậy tôi phải chịu đựng sự nhục nhã như thế này.
Tôi biết từ lâu chị đã thích Jun – kun rồi. Dù biết điều đó, nhưng khi thấy Jun – kun nảy sinh tinh thần cạnh tranh với tôi, chăm chỉ đọc sách, học hành nghiêm túc, tôi không khỏi cảm thấy vui mừng. Aa, tôi tồn tại trong lòng cậu ấy. Tuy nhiên, dù vậy, tôi cũng không có bằng chứng Jun – kun thích tôi.
Bởi vì khi Jun – kun cãi nhau với chị trông thật sống động.
Biết điều đó, tôi hoàn toàn không thể truyền đạt tình cảm của mình.
Nhưng tôi rất muốn nói, rất muốn nói với cậu ấy. Không phải chị, tôi hy vọng cậu ấy chỉ nhìn một mình tôi.
Nhưng——— nếu tôi nói ra những lời như vậy, mối quan hệ tốt đẹp mơ hồ thoải mái này, sinh ra từ việc ba chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, sẽ sụp đổ. Chính vì không chọn ai cả——— cũng tại vì không lựa chọn, nên mới có mối quan hệ nhẹ nhàng như vậy.
Chúng tôi là bạn thuở nhỏ sống gần nhau, cha mẹ hai bên cũng rất hòa thuận. Ở khoảng cách như vậy, dù chúng tôi cảm thấy ngượng ngùng cũng không thể không gặp mặt, càng không thể chuyển nhà đi.
Giữa lý trí và cảm xúc, tôi để người khác quyết định.
Vì vậy tôi quyết định thực hiện một điều ước có điều kiện.
Thông thường người ta hay đặt điều kiện như là, nếu lần này thi đạt hạng nhất thì sẽ thực hiện được điều ước, nhưng như vậy thật nhàm chán.
Bởi vì chỉ cần tôi nghiêm túc suy nghĩ, tất nhiên có thể dễ dạng xếp hạng nhất. Như vậy không thể gọi là điều kiện để ước.
Đúng lúc đó, tôi xem chương trình đố vui trên TV và nảy ra ý tưởng này. Tôi đã tìm ra yếu tố cho điều ước.
Yếu tố của điều ước là——— trả lời nhanh. Còn có cách này! Như vậy mới xứng đáng là điều kiện để ước.
Phải giải đáp câu hỏi nhanh hơn bất kỳ ai, mục tiêu là giành được vị trí số một, và không được kiểm tra lại câu trả lời của bài thi.
Chính là nó. Điều này đã cân bằng tốt giữa may mắn và thực lực.
Nếu có thể thành công đạt được hạng nhất, tôi sẽ bày tỏ tình cảm của mình. Cứ làm vậy đi.
Nhưng thực tế, tôi hoàn toàn không có tâm trạng để làm chuyện này.
Hành động này của tôi chẳng qua chỉ là chờ đợi vô ích, như việc đợi sông cạn đá mòn.
Nói thẳng ra, tôi chỉ đang tìm đủ lý do để trì hoãn vấn đề. Tất cả chỉ là cái cớ.
Nói cách khác, tôi chỉ là——— quá nhát gan mà thôi.
Việc có thể chinh phục cậu ấy bằng kết quả thi và chủ đề sở thích chỉ là ảo tưởng của tôi. Sự tự phụ và nhầm tưởng của tôi, cùng với tình cảm nhỏ nhoi, đã bị nuốt chửng bởi sự thật rằng Jun – kun đã chọn chị, người có mái tóc ngắn giống như thành viên của nhóm nhạc nào đó. To như miệng của con cá voi, nuốt trọn lấy tất cả.
Sao có thể nghe lời tự kiềm chế (Starbuck) chứ! Phải đâm mũi lao vào con cá voi trắng (Moby Dick) mới được!
Vì vậy tôi chờ đợi thời cơ. Không thể cứ thất vọng mãi được.
Mây tạnh mưa tan, trăng sáng lại hiện ra. Ủa? Cơ mà hình như đợi mưa rào là ân huệ thì phải? Thôi kệ, tóm lại là———
Đây là sự kiện lớn nhất xảy ra trong kỳ nghỉ xuân trước khi tôi lên lớp chín.
Tiếp theo, một sự kiện lớn khác đã xảy ra trong Tuần lễ Vàng của năm lớp mười.
Đối với tôi, đó là một sự kiện kinh thiên động địa, chưa từng trải qua trong đời.
Cậu ấy cứ vậy mà tới chỗ mình sao, tôi nghĩ vậy. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Chẳng phải chỗ cậu ấy nên tới là ở đằng kia sao.
Không ngờ Jun – kun lại đến tỏ tình với tôi.
Đúng là EUREKA!
Nếu chuyện này xảy ra trong phòng tắm, có lẽ tôi sẽ chạy ra ngoài và hét lên như vậy. Mặc dù tôi không có phát hiện vĩ đại gì, nhưng việc chuyện như thế này lại xảy ra, ở mức độ này đối với tôi thật sự là EUREKA. Đây là từ cảm thán trong tiếng Hy Lạp, lời mà Archimedes đã hô to khi đó.
Cách đọc tiếng Anh là juˈriːkə! Đây là điểm cần chú ý trong bài thi. Thôi đủ rồi, nó sẽ không ra thi đâu.
Năm lớp mười…… tức là trong Tuần lễ Vàng của năm nhất cấp ba, Jun – kun đã tỏ tình với tôi.
Tôi không phải là kẻ ngốc, nên có thể đoán được tại sao sự việc lại trở nên như vậy. Sau khi hân hoan một hồi, tôi vẫn giữ được bình tĩnh trong cơn giận dữ. Tôi chắc chắn bản thân vẫn vui mừng lúc Jun – kun đến tỏ tình, nhưng chắc chắn đây là do chị sắp đặt.
Nếu không phải vậy thì quá kỳ lạ, phải không?
Làm sao Jun – kun vừa mới chia tay với chị lại có thể đến tỏ tình với tôi?
Bởi vì Jun – kun thích chị mà.
Giữa họ khi đang hẹn hò, hoàn toàn không có chỗ nào cho tôi chen ngang vào.
Chắc chắn là do chị cảm thấy có lỗi sau khi bỏ chạy nên mới ép Jun – kun tỏ tình.
Chia tay ngay khi vừa tròn một năm, điều này cũng rất phù hợp với phong cách của chị. Thật sự…… thật lãng phí.
Nhiều chuyện quá. Mình thật nhiều chuyện quá đi mất.
Thật là, Jun – kun bị chúng tôi, hai chị em chúng tôi, đùa giỡn đến mức đáng thương.
Tuy nhiên, hãy tạm gác những chuyện bên trong này sang một bên. Nếu chỉ thuần túy xét đến cảm xúc của bản thân, kết luận có lẽ sẽ là…… Ừm, thật là không biết làm sao với cậu, tôi sẽ hẹn hò với cậu vậy. Đã được người khác tạo cơ hội, vậy thì tôi sẽ sử dụng nó một cách có ý nghĩa.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi theo thứ tự. Tôi chuyển hướng suy nghĩ như vậy.
Tôi sẽ đóng vai một cô em gái đáng thương không nhận ra ý đồ của chị vậy. Tạm thời cứ làm vậy trước đã.
God’s in his heaven (Nếu Chúa ngự trên thiên đường) – All’s right with the world (Thế giới này sẽ bình an).
Nói về chuyện đó, đối với Jun – kun, dường như tôi bị xếp vào nhóm những cô gái thuộc subculture[note59899]. Không không không, tôi cũng thích main culture[note59900] mà. Tại sao lại thành ra thế này? Dù sao, dường như trong lòng cậu ấy, tôi có hình ảnh như vậy. Tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Jun – kun nghĩ như vậy cũng thuộc cùng loại thôi. Cậu ấy thích nhất là tiểu thuyết, phim ảnh, manga, anime và các loại giải trí khác, cũng là một nhà tranh luận…… không, là người chia sẻ thường tranh luận với tôi và đôi khi với bạn bè. Mặc dù tôi cũng thích thảo luận các vấn đề như vậy, nhưng tôi không tiếp thu câu chuyện để thảo luận, mà chỉ muốn đắm chìm trong đó thôi.
Từ nhỏ tôi đã đọc nhiều sách, xem các loại phim, nghe nhiều loại nhạc và lớn lên như vậy.
Nói thẳng ra, bố tôi chính là kiểu người như vậy. Bố đặt tôi, một đứa trẻ thích sách tranh và phim ảnh, vào tâm điểm ngắm bắn và thực hiện giáo dục tinh hoa…… ông ấy nghĩ vậy.
Ai muốn ngoan ngoãn làm theo lời ông nói chứ, đồ cuồng khoa học viễn tưởng (Star Trek fan) này.
Tôi giả vờ bị lừa và từ đầu đã tiếp thu toàn bộ sách, DVD và CD trong bộ sưu tập của bố.
Đối với con gái, việc lừa bố thật dễ dàng. Bố ơi, đừng coi thường con gái nhé.
Bố bị tôi từ chối nên chuyển mục tiêu sang Jun – kun. Jun – kun nghiêm túc lắng nghe những lời của bố, ban đầu cậu vẫn chưa chú tâm lắm, nhưng ngày qua ngày, ngày qua ngày lắng nghe.
Kết quả là đã sinh ra một đệ tử (học trò) kế thừa sở thích đậm chất của bố.
Jun – kun đã rơi vào mặt tối của Thần lực như vậy đó. Bố thật không thể tha thứ được, tên Chúa tể Sith đáng ghét (Darth Vader).
Vì vậy tôi phải làm rõ vấn đề này ở đây, Jun – kun mới chính là người thuộc subculture[note59899].
Cậu ấy rõ ràng là người hồi lúc còn hẹn hò với chị, đã đề xuất đi tham dự hội thảo của Cơ quan Khám phá Hàng không Vũ trụ Nhật Bản (JAXA) như một buổi hẹn, cảm thấy hơi không ổn, cậu ấy rõ ràng là người khi nói đến chủ đề vũ trụ, sẽ nghiêm túc nói rằng không gian chính là biên giới cuối cùng của nhân loại, cậu ấy rõ ràng là người khi nói về âm nhạc yêu thích, sẽ thản nhiên nói, Electric Light Orchestra là kinh điển…… Tôi thực sự hy vọng có ai đó có thể nói cho tôi biết, cậu ấy có tư cách gì để gọi tôi là cô gái thuộc subculture[note59899]? Jun – kun còn vượt xa tôi về mặt tổng hợp subculture[note59899] đấy.
Tuy nhiên, Jun – kun vẫn không bị mọi người xung quanh gọi là thuộc subculture[note59899]. Thật sự cực kỳ, cực kỳ đáng tiếc.
Đây là sự chênh lệch về sức thuyết phục chăng? Có phải vì Jun – kun luôn đứng nhất khối đúng chứ?
Không không không, tôi cũng chưa từng rơi khỏi top năm của khối đâu nhé? Đây là niềm tự hào của tôi đấy.
Tôi phải nhấn mạnh lại lần nữa, Jun – kun quả thực là một tên nhóc thuộc subculture[note59899] xuất sắc.
Aa, nãy giờ chúng ta đang nói về mối tình đầu của tôi đấy.
Tuy nhiên, ngay cả khi không đề cập đến chuyện tình đầu, đối với tôi, Jun – kun cũng thuộc loại bạn bè, đồng đội, người cùng sở thích. Vì vậy, khi ở bên Jun – kun, tôi chưa bao giờ cảm thấy chán.
Chính vì thế, tôi mới cảm thấy tò mò.
Chị và Jun – kun nói chuyện gì với nhau nhỉ?
Họ giao tiếp với nhau như thế nào?
Chị hẹn hò như thế nào với cậu con trai gần như mặc kiến thức vụn vặt như quần áo và đi khắp nơi đó? Làm sao họ tình tứ được? Đó là khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người họ mà tôi không thể hiểu được.
Mặc dù tôi có thể mơ hồ mường tượng ra, nhưng đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi mà thôi.
Chị luôn đi trước tôi một bước.
Dù là kết bạn, trưởng thành đầu tiên đến mức quần áo nhỏ đi không mặc vừa, hay là size áo ngực.
Cả việc có bạn trai cũng vậy. Hôn nhau cũng thế.
Chị đã đi trước tôi một bước trong mọi thứ.
Tôi chỉ đi theo con đường mà người đi trước đã đi qua. Là em gái, tôi chỉ có thể đi trên con đường chim cánh cụt.
Tuy nhiên, tôi sẽ không có cảm giác thua kém. Bởi vì tôi là tôi.
Tôi có cách chiến thắng của riêng mình.
Trong bảng xếp hạng thi cử, tôi vượt xa chị. Ngay cả kích cỡ ngực cũng vậy, bây giờ tôi đã to hơn nhiều rồi.
Tôi có cách làm riêng của mình. Như người ta nói, mỗi nghề có một chuyên môn riêng, hãy đợi xem thành phẩm cuối cùng của tôi đi.
Chim cánh cụt? Không không không, tôi không phải là loài động vật không biết bay.
Tôi là chim cú mèo. Chỉ xấu xí lúc đầu thôi, đến cuối cùng sẽ trở thành ngôi sao. Đúng không?
Hãy nheo mắt lại để ngắm nhìn ánh hào quang của tôi đi. Từ trên cao có thể nhìn thấy tất cả đấy, kể cả hai người.
Dù có muốn trốn hay không cũng đều vô ích thôi.