Tiếp theo, tôi muốn nói ra sự thật một cách trung thực và thẳng thắn nhất có thể về mối quan hệ giữa tôi và cặp song sinh đó, một điều khá hiếm trên đời này.
Tôi quen biết cặp chị em song sinh sống ở nhà bên cạnh khi học lớp một hồi tiểu học.
Bố mẹ tôi mua nhà mới nên chúng tôi chuyển đến đó.
Và rất tình cờ, nhà bên cạnh có một cặp chị em song sinh cùng tuổi với tôi.
Nói thẳng ra thì chỉ có vậy thôi. Dù có áp dụng lý thuyết xác suất hay thuyết định mệnh gì đi nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều trong chuyện này. Suy cho cùng, thực tế vẫn hiện diện rõ ràng trước mắt mọi người.
Tuy nghe có vẻ rất có lý, nhưng lúc đó tôi thực sự rất phấn khích. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh một chút, dùng đánh giá kiểu 「cũng không tệ」 để che giấu sự hào hứng của mình.
Một cặp chị em song sinh dễ thương sống ngay bên cạnh nhà mình, thật là may mắn làm sao.
Cặp song sinh đó——— Rumi và Naori, là cặp chị em được mọi người xung quanh đánh giá là rất dễ thương. Khi còn nhỏ, họ thực sự rất đáng yêu, mọi người thường khen ngợi rằng, 「Tương lai các con có thể trở thành idol hoặc diễn viên đấy!」
Hai người lại rất thân thiết với tôi, không có gì khiến tôi vui hơn thế nữa. Tôi thậm chí còn cảm thấy chút tự hào.
Việc thân thiết với con gái khi ở mấy lớp nhỏ hồi tiểu học thì còn được, nhưng khi lớn dần lên sẽ trở thành đối tượng bị trêu chọc, vì vậy tôi bắt đầu cảm thấy e ngại khi chủ động nói chuyện với con gái.
Mặc dù vậy, hai người họ vẫn chủ động đến nói chuyện với tôi, và nhờ đó mà tôi mới có thể trò chuyện với họ một cách tự nhiên.
Bây giờ Rumi có thân hình mảnh mai, tóc cắt ngắn, còn Naori thì buộc tóc đuôi ngựa đôi, với thân hình khá nữ tính…… Tôi không muốn nói nhiều, tóm lại là hiện tại ngoại hình của hai người họ có sự khác biệt rõ rệt, nhưng lúc đó họ giống như được đúc ra từ cùng một khuôn vậy.
Tôi nghĩ có lẽ vào khoảng những năm cuối tiểu học, hai người họ bắt đầu thể hiện sự khác biệt rõ ràng.
Tôi vẫn nhớ mình đã rất ngạc nhiên khi thấy Rumi cắt tóc rất ngắn. Lúc đó tôi còn nhỏ nên thậm chí còn có suy nghĩ hoàn toàn sai lầm kiểu như là, 「Không biết nhỏ có vừa chia tay ai hay không?」 Dù sao lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ, ngây thơ đến mức tin rằng 「Con gái cắt tóc là vì chia tay」, và tôi cũng không nhớ mình có hỏi kỹ Rumi về lý do cắt tóc hay không nữa.
Nếu hỏi tại sao, thì bởi vì lúc đó trong đầu tôi chỉ toàn là Naori.
Tôi nghĩ có lẽ từ lúc đó, tôi đã bắt đầu thích Naori rồi.
Jinguuji Naori là cô gái thông minh nhất trong số tất cả các cô gái mà tôi biết. Tôi vốn thích đọc sách từ nhỏ nên thành tích học tập cũng khá tốt, và tự nhận mình biết nhiều kiến thức.
Tuy nhiên, Naori lại vượt trội hơn tôi một chút trong tất cả các lĩnh vực này.
Tôi nhận ra điều này sau một thời gian quen biết họ.
Hôm đó, tôi cũng đang tự hào nói về những kiến thức mình đọc được trong sách. Lúc đó chúng tôi đang nói chuyện về chủ đề tiến hóa.
Ban đầu Naori cùng với Rumi nói rằng, 「Cậu biết nhiều thật đấy」, nhưng khi ra về, cô ấy ghé sát tai tôi và nói nhỏ.
「Tớ thấy câu nói khủng long tiến hóa thành chim và sống sót hơi không đúng lắm. Trong số những sinh vật được gọi là khủng long, có những loài sau này sẽ tiến hóa thành chim, và những loài đó sống sót rồi phân nhánh tiến hóa, đến bây giờ mới gọi chúng là chim, đó là cái gọi là chọn lọc định hướng. Ừm…… nói cách khác, khủng long là loài đã tuyệt chủng, còn chim là loài sống sót, nói vậy có lẽ dễ hiểu hơn phải không? Vì vậy tớ nghĩ câu cậu nói khủng long tiến hóa thành chim mới sống sót hơi không đúng lắm. Cái gọi là tiến hóa không phải là hình dạng đột nhiên thay đổi một ngày nào đó, mà là sự thay đổi của quần thể qua nhiều thế hệ đấy. Sự thay đổi hình dạng của một cá thể đơn lẻ gọi là biến thái. À, cậu nói Tyrannosaurus có lông vũ và rất rậm rạp, điểm này tớ cũng thấy không đúng lắm. Những động vật có kích thước lớn thường không có lông dày đúng không? Ví dụ như voi hay tê giác đều không có lông dày, phải không? Cơ thể càng lớn thì việc hạ nhiệt càng khó khăn. Như bò sát không đổ mồ hôi, nên chúng càng khó hạ nhiệt hơn.」 Cô ấy cứ thế liên tục nói không ngừng.
Con nhỏ này sao vậy? Lúc đó tôi nghĩ thế. Tuy rất cảm kích vì cô ấy không làm tôi xấu hổ trước mặt Rumi, nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ cô ấy là một cô gái tự cao tự đại, và cảm thấy rất khó chịu.
Naori cũng có điểm số tốt hơn tôi trong các kỳ thi, hoàn toàn không có điểm yếu, luôn đạt điểm tuyệt đối.
Dù là kiến thức trong sách, kiến thức ít người biết, hay trong học tập…… tôi đều thua Naori.
Tôi nghĩ, làm sao có thể thua Naori được? Vì vậy tôi đã đọc rất nhiều sách, và cũng rất cố gắng trong học tập. Mặc dù Naori không hề coi thường tôi, nhưng tôi lại tự ý nhen nhóm ý định cạnh tranh với cô ấy.
Sau chủ đề về khủng long đó, Naori trở thành một sự tồn tại mà tôi phải đánh bại trong lòng mình.
Tất nhiên là tôi muốn thắng Naori, nhưng lúc này tôi lại muốn Naori công nhận tôi hơn. Tôi muốn nhắc nhở cô ấy rằng, Tớ giỏi đến mức này đó.
Tuy nhiên tôi nghĩ, Naori hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện như so sáng này nọ. Dù sao cô ấy cũng là một người như thế.
Một ngày nọ, tôi tình cờ nghe được Naori nói về kiểu người mà cô ấy thích. Nói chính xác thì không phải tôi hỏi, mà là sau giờ học có vài người tụ tập trong lớp và nói chuyện về chủ đề này thôi.
Cô ấy nói rằng là, 「Người xuất sắc hơn cả tớ」.
Chính là thế! Chỉ như vậy mới khiến Naori phải công nhận mình! Khi nghe điều đó, tôi đã nghĩ như vậy. Nếu muốn khiến Naori cảm thấy không cam tâm, chỉ cần liên tục chiến thắng là được, như vậy sẽ khiến cô ấy chú ý đến sự tồn tại của tôi.
So với việc muốn trở thành kiểu người lý tưởng của cô, trong lòng tôi, điều này giống như muốn giễu cợt hơn.
Lúc đó sự chăm chỉ của tôi đã được đền đáp, tôi có được sự đối đầu khá tốt với Naori, nhưng Naori vẫn nhỉnh hơn một chút. Nói rõ hơn là, tôi chỉ thắng được cô ấy vài lần, vậy thì đúng hơn.
Nếu khiến Naori xem tôi như kiểu người lý tưởng, không biết sẽ thỏa mãn đến mức nào. Lúc đó tôi không có ý định đó với cô ấy. Còn có chuyện gì vui hơn thế nữa không?
Chỉ cần đè bẹp hoàn toàn Naori là được. Chính là vậy. Được rồi, tôi vẫn còn cơ hội.
Tuy nhiên đến bây giờ tôi mới hiểu được, đây chính là mối tình đầu của tôi.
Lúc đó tôi chưa trưởng thành đến mức có thể thẳng thắn thừa nhận điều này.
Tôi không phải là thích Naori, mà chỉ muốn thắng cô ấy, chỉ muốn khiến cô ấy cảm thấy không cam tâm mà thôi.
Tôi càng ra vẻ như vậy, càng giả vờ như mình không quan tâm, thì lại càng để ý đến Naori. Khi đi ngang qua hành lang bên ngoài lớp Naori, tôi sẽ lén nhìn vào trong một cách tự nhiên, khi toàn khối tập hợp, tôi luôn vô tình tìm kiếm bóng dáng của Naori. Nhưng không hiểu sao, tôi lại khó thể bước vào nhà Jinguuji.
Vào một ngày nào đó, vài cậu con trai hỏi tôi rằng, 「Shirosaki có để ý đến cô gái nào không?」
Để ý? Nghĩa là sao? Nếu hiểu theo nghĩa đen thì người tôi để ý chính là Naori. Nhưng trong trường hợp này, để ý có nghĩa là có tình cảm, vậy thì không phải là Naori rồi.
Tôi đã đáp lại là 「Không có」.
Thật vậy sao? Tôi không có cảm giác đó với Naori…… phải không? Đúng chứ?
Hửm? Nếu vậy, tôi đang nhìn Naori với cảm xúc gì?
Phải chăng, tôi đang để ý đến Naori với cảm xúc đó…… sao?
Chuyện này xảy ra vào mùa hè năm lớp sáu.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra hiện tượng được gọi là tình đầu.
Tuy nhiên, tình đầu mà tôi nhận ra, trước một tôi quá non nớt không muốn thừa nhận điều này, và một Naori luôn nói mọi thứ với thái độ châm biếm, đã không thể nhấn mạnh sự tồn tại của mình, chỉ có thể dần dần mất đi ánh sáng một cách chậm rãi và im lặng trong sự thờ ơ của tôi.
Tuy nhiên, khả năng học tập mà tôi đã rèn luyện vì có ý thức cạnh tranh với Naori đã phát huy tác dụng một cách hoàn hảo trong kỳ thi đầu vào trường trung học liên cấp nổi tiếng với hệ thống trường tư. Tôi đã trúng tuyển với thành tích đứng đầu, và luôn giữ vị trí nhất khối cho đến tận bây giờ, khi đang học lớp mười ở trung học.
Đây chỉ là sự cố chấp của tôi. Chỉ là ý chí ngoan cố của tôi khi muốn duy trì sự xuất sắc hơn Naori mà thôi. Tôi không thể chủ động tỏ tình, nên chỉ có thể dùng cách này để thể hiện sự tồn tại của mình với Naori. Mặc dù tôi cũng thấy mình thật vô dụng, nhưng nhờ có thành tích này, cả khối ngoại trừ Naori đều đánh giá cao tôi, số người có thể gọi là bạn cũng tăng lên.
Còn bản thân Naori cũng không nản chí, luôn dao động trong top năm. Tôi chưa từng tranh giành vị trí hạng nhất với cô ấy, cô ấy chỉ đạt cao nhất là hạng ba. Cô ấy thông minh như vậy, tôi nghĩ nếu cô ấy muốn vượt qua thành tích của tôi, có lẽ không phải là chuyện khó (mặc dù điều này cũng khiến tôi lo lắng), tôi nghĩ vậy, nên trước kỳ thi cuối cùng của lớp tám trung học cơ sở, tôi đã từng hỏi cô ấy rằng, 「Naori không muốn đứng nhất khối sao?」
Câu trả lời của Naori sau khi nghe câu hỏi này, tôi nghĩ hoàn toàn thể hiện bản chất của cô.
「Hừm~ Cũng không phải là không muốn, nhưng hiện tại tớ đã đặt ra quy định cho bản thân. Nói cho cậu biết nhé, tớ tuyệt đối không kiểm tra lại bài thi đâu, từ kỳ thi đầu vào đã như vậy rồi. Tớ muốn bỏ bút sớm hơn bất kỳ ai, ngủ cho đến khi kết thúc bài thi. Nếu làm vậy mà vẫn đứng nhất, không phải vậy rất ngầu sao? Nếu làm vậy mà chỉ đứng thứ ba thôi, thế thì cũng ổn rồi, mặc dù sẽ hơi không cam tâm. Nhưng tốc độ của tớ còn nhanh hơn cả những người quyết định bỏ cuộc giữa chừng, không thấy rất giỏi sao? Nếu hỏi ai nhanh hơn, chắc chắn tớ là số một đấy.」
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Naori đã nói như vậy một cách tự nhiên. Đây chính là đối tượng tình đầu của tôi, Jinguji Naori.
———Thiệt luôn?
Tôi không nhịn được mà nói như vậy. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này. Cô ấy chỉ quan tâm đến việc giải bài nhanh hơn bất kỳ ai sao? Mà làm vậy vẫn có thể đạt điểm cao? Vậy mà vẫn có thể chen chân vào top đầu? Tôi hoàn toàn không thể đạt được cảnh giới này.
「Nếu dành thêm chút thời gian…… nói đúng hơn, nếu có kiểm tra lại thì chắc có thể đứng nhất, hoặc là phải đọc kỹ câu hỏi đúng không? Nhưng mà, kết quả rõ ràng kiểu này rất nhàm chán. Tớ không có ý định tuyên chiến——— À, tớ không có đối tượng để tuyên bố, nên có lẽ từ tuyên chiến không phải là cách diễn đạt chính xác——— Tớ không muốn nói về điều đó. Ừm, nói đơn giản là, dù cậu đứng nhất khối cũng đừng chủ quan. Aa, chắc cậu không nghĩ rằng cậu đã thắng tớ đâu, đúng chứ?」
…… Cái gì thế này? Ý là tôi luôn bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay sao?
Chắc chắn chỉ có Naori mới có thể dùng cách làm này mà vẫn giữ được thứ hạng trong top năm toàn khối. Nếu Naori từ bỏ trò chơi tốc độ này, tôi sẽ rất dễ dàng bị hạ bệ, điều này quá rõ ràng.
「Vậy có nghĩa là trong cả khối không có ai xuất sắc hơn tớ phải không. Hừm, nói vậy có kiêu ngạo quá không nhỉ?」
Những điều tôi tin tưởng sụp đổ tan tành. Đây chính là thất bại.
Thẳng thắn mà nói, ngày hôm đó tôi đã mất đi sự tự tin.
Tôi vốn tưởng mình giỏi hơn rồi, tưởng rằng cuối cùng mình đã có được sức mạnh để chinh phục Naori, vậy mà cô ấy sớm đã một mình bắt đầu một cuộc chiến[note59903] khác.
Như này đồng nghĩa với việc, tôi không thể trở thành 「người xuất sắc hơn tớ」 trong lòng cô ấy.
Hoàn toàn không thể tỏ tình được. Tôi thực sự không thể nói ra tâm ý của mình với cô ấy.
Chịu thua cũng đồng nghĩa với việc mất đi tư cách truyền đạt tâm ý đến Naori.
Cứ như vậy, mối tình đầu của tôi trở thành một ngọn lửa nhỏ, chỉ có thể cuộn tròn trong lòng và bốc khói đen.
Không thể thấy ngọn lửa rực rỡ, chỉ vì làn khói đen mỏng manh bay lên, mới có thể mơ hồ nhận ra rằng lửa vẫn còn cháy.
Tuy nhiên, trong kỳ nghỉ Tuần lễ Vàng này, tôi lại bắt đầu hẹn hò với Naori.
Mặc dù một tháng trước tôi mới chia tay với Rumi.
Nếu chỉ trình bày sự thật này, mọi người sẽ nghĩ tôi là một đứa con trai rất không chân thành phải không? Điều này về một phương diện nào đó là sự thật, nên rất tiếc là tôi phải thừa nhận. Nhưng tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, tôi muốn thực hiện quyền của mình, ít nhất phải giải thích một chút.
Vào kỳ nghỉ xuân trước khi lên lớp chín, Rumi hỏi tôi rằng, 「Muốn thử hẹn hò với tớ không?」
Lời đề nghị hẹn hò xảy ra không lâu sau khi tôi hỏi Naori về chi tiết bài thi, cũng chính là lúc tôi hoàn toàn nhận ra rằng mình không thể thắng được Naori.
Đó là thời điểm tôi nếm trải cảm giác thất bại, và nhận ra rằng việc mình có ý muốn vượt qua Naori là một suy nghĩ ngây thơ đến nhường nào.
Nói cách khác, đó là lúc tôi nhận ra mình không thể tỏ tình với mối tình đầu và muốn chuyển hướng sự chú ý của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi được con gái tỏ tình. Tôi đã từng thấy cảnh tượng họ nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, do dự ngượng ngùng như vậy. Vì vậy, khi tôi ngồi trên chiếc ghế dài quen thuộc trong công viên, thấy Rumi im lặng không nói, trong lòng tôi lóe lên một chút nghi ngờ. Tuy nhiên, kể từ khi lên trung học, tôi cảm thấy có một khoảng cách khó hiểu giữa chúng tôi, nên lúc đó cũng phủ nhận suy đoán của mình. Tôi không muốn nói bừa rồi bị cô ấy chế giễu là quá tự phụ, nên đợi cô ấy mở lời.
Khi nghe thấy Rumi nói rằng, 「Muốn thử hẹn hò với tớ không?」, tôi vừa nghĩ, cuối cùng cô ấy cũng nói câu này, vừa ngạc nhiên rằng, Rumi đang tỏ tình với mình sao…… Hai cảm xúc đan xen khiến tôi một lúc không hiểu được tình huống hiện tại. Đầu tiên tôi hỏi lại, 「Sao tự nhiên cậu lại nói vậy?」 để thăm dò ý định thật sự của cô ấy. Nếu tôi trả lời quá nghiêm túc mà cô ấy lại bảo là, 「Sao thế? Cậu tưởng thật à?」 thì thật thảm, chắc chắn tôi sẽ bị cô ấy đem ra làm trò cười một thời gian. Thật lòng mà nói, mặc dù lúc đó không khí không phải như vậy, nhưng nếu tôi không quan sát tình hình trước, có khả năng mọi chuyện sẽ trở nên không thể cứu vãn.
Cuối cùng, Rumi nói tiếp, 「Coi như đây là thời gian trải nghiệm, thế nào?」 và 「Chọn tớ làm bạn gái thì với cậu cũng ổn mà phải không?」. Điều này càng khiến tôi không thể phân biệt được liệu lời tỏ tình của cô ấy là thật hay chỉ là trò đùa.
Khi tôi nhìn vào mắt Rumi để làm rõ ý định của cô ấy, tôi nhận ra ánh mắt cô ấy rất nghiêm túc. Cô ấy có ánh mắt giống như trước khi thi đấu câu lạc bộ, nhưng lần này có chút khác biệt, trong đôi mắt ấy thấp thoáng sự e dè.
Rumi đang nghiêm túc. Cuối cùng tôi cũng hiểu.
「Rumi thật sự muốn hẹn hò với tớ sao?」
Để chắc chắn, tôi hỏi rõ ý định của cô ấy. Mặc dù tôi đã thấy Rumi không đùa, nhưng tôi muốn có một câu trả lời rõ ràng. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn xác nhận điều này, dù có bị coi thường là nhát gan.
Một lúc sau, Rumi đỏ mặt trả lời, 「Ừm.」
Từ hôm đó, chúng tôi trở thành người yêu của nhau.
Với việc hẹn hò cùng Rumi, tôi quyết định sẽ xem mối tình đầu đang cháy trong lòng mình như quá khứ và từ bỏ nó. Dù đối tượng mối tình đầu của tôi là em gái sinh đôi của cô ấy, nhưng tôi không tìm kiếm bóng dáng của Naori trên Rumi. Rumi và tôi cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhìn một cách khách quan, tôi cũng rất thích tính cách của Rumi. Mặc dù việc hẹn hò làm tôi cảm thấy ngượng ngùng, nhưng tôi không có cảm giác phản đối. Đối với tôi, người đã từ bỏ Naori——— dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể trở thành người xứng đáng với cô ấy——— Rumi đã ngầm truyền đạt rằng cô ấy thích tôi.
Nghĩ lại, có lẽ điều này là sự cứu rỗi đối với tôi, người đang bị giày vò bởi cảm giác thất bại. Nó khiến tôi cảm thấy những nỗ lực của mình từ trước đến giờ đã được đền đáp, làm cho tâm trạng tôi nhẹ nhàng hơn.
Dù có nói nhiều lý do như vậy, nhưng thật đơn giản tôi cũng rất vui vì có bạn gái. Cảm giác vui mừng tràn ngập trong lòng——— chỉ dùng vài từ này thôi vẫn chưa thể diễn tả hết. Tôi lăn lộn trên giường, chiến đấu với khóe miệng sắp không giữ được. Dù tự bản thân cũng thấy xấu hổ…… nhưng dù sao tôi vẫn là học sinh cấp hai, mong mọi người có thể thông cảm.
Thế là, chúng tôi bắt đầu hẹn hò, tận dụng tối đa lợi ích của trường trung học liên cấp, trong giai đoạn lớp chín trung học cơ sở——— thời kỳ quan trọng thường luôn vùi đầu vào sách vở, chúng tôi không bị gò bó bởi kỳ thi tuyển sinh, và dành thời gian cho những khoảnh khắc bên nhau. Tôi đắm chìm trong những bí mật và những cuộc phiêu lưu nhỏ phù hợp với lứa tuổi cấp hai của mình.
Qua từng mùa, tôi dần dần thích Rumi.
Trái ngược với tôi, người luôn suy nghĩ quá nhiều, Rumi từ nhỏ đã luôn tích cực, mọi việc đều ưu tiên hành động. Ví dụ, khi tôi thảo luận với cô ấy về vấn đề trong câu lạc bộ hoặc rắc rối trong mối quan hệ, cô ấy luôn khích lệ tôi bằng những lời như 「Nghĩ nhiều cũng vô ích, trước hết hãy hành động」 hay 「Đừng để ý những chi tiết nhỏ, cứ thử làm theo cách anh cho là đúng là được」.
Tôi không biết mình đã được cô ấy giúp đỡ bao nhiêu——— được cứu rỗi bao nhiêu lần.
Rumi luôn vui vẻ, dù có chút dễ giận, nhưng ở bên cô ấy khiến tôi cảm thấy rất vui. Không phải là người bạn thuở nhỏ, mà là bạn gái của mình, tôi rất trân trọng cô ấy.
Vì vậy, tôi cũng cố gắng hết sức để làm những điều mà Rumi mong muốn.
「Em muốn trải nghiệm sự khác biệt, nên là bình thường anh hãy đeo kính áp tròng nhé.」 Vì Rumi nói vậy, nên khi ra ngoài tôi bắt đầu đeo kính áp tròng, cũng bắt đầu chú ý đến trang phục của bản thân.
Dù thấy tôi dần thay đổi như vậy, Naori đã từng đùa rằng 「Đó là gu của chị à? Chắc không phải cậu đều nghe lời chị ấy đó chứ? Vì bị chị ấy kiểm soát thì thoải mái hơn hay gì?」. Tuy nhiên, bao gồm cả những người xung quanh, tôi đã đến độ tuổi quan tâm đến vẻ bề ngoài——— tuổi thanh xuân, nên người khác cũng không quá quan tâm.
Điều đó là tất nhiên. Dù tôi đã nói với những người bạn thân về chuyện giữa tôi và Rumi, nhưng không hề công khai. Vì chúng tôi học khác lớp trong thời gian hẹn hò, nên mọi người không hay biết về mối quan hệ của chúng tôi.
Và không chỉ không công khai, tôi thậm chí không nói với mẹ. Thật lòng mà nói, dù tôi nghĩ mẹ có lẽ đã nhận ra, nhưng tôi không thật sự muốn xác nhận chuyện này, đơn giản chỉ vì ngại mà không nói ra được.
Tôi không biết tình hình của Rumi, nên đã hỏi cô ấy, và cô ấy trả lời lại là, 「Em cũng không nói. Nói đúng hơn là không cần phải nói, đúng không?」
Dù vậy, khi đó chúng tôi vẫn là học sinh trung học cơ sở. Bỏ qua cha mẹ, tôi tất nhiên vẫn có tâm trạng muốn khoe bạn gái của mình.
Cảm thấy khó chịu với việc giữ bí mật này, tôi đã từng đề nghị công khai ở trường, nhưng 「Không phải bí mật hẹn hò thì thú vị hơn sao?」 Khi nghe Rumi nói vậy, 「Nói cũng phải.」 tôi cũng đáp lại với thái độ không hoàn toàn phản đối. Thực tế, việc tránh ánh mắt của mọi người và bí mật hẹn hò, đối với tôi, người thích tiểu thuyết trinh thám và gián điệp, thực sự là một niềm vui.
Lúc đó tôi rất tự mãn, thậm chí không nghĩ nhiều, mà đã trực tiếp tin lời cô ấy.
Cho đến kỳ nghỉ xuân sắp lên lớp mười, tôi mới hiểu tại sao Rumi không nói với mọi người về mối quan hệ của chúng tôi. Đó là khi chúng tôi đã hẹn hò gần tròn một năm.
Rumi đột nhiên đề nghị chia tay.
Giống như lúc cô ấy tỏ tình, vào một buổi tối trong kỳ nghỉ xuân, tôi được Rumi gọi ra ngoài.
Rumi không khóc cũng không cười, với vẻ mặt như mọi khi nói, 「Chúng ta chia tay từ hôm nay nhé.」
Dù cô ấy nói vậy, tôi tất nhiên không thể chấp nhận, liền liên tục hỏi lý do. Tôi nắm chặt lấy Rumi, vẻ ngoài của tôi thật không đáng mặt. Chúng tôi tất nhiên đã từng cãi nhau, cũng đã từng thất bại. Càng nhớ lại, tôi càng nhận ra có rất nhiều lý do hợp lý cho việc này. Tôi không ngừng hỏi Rumi vấn đề ở đâu.
Nhưng Rumi chỉ lặng lẽ lắc đầu, 「Đột nhiên nói vậy chắc cũng khiến anh bối rối đúng không? Nhưng đây không phải là suy nghĩ bất chợt của em, em đã quyết định kết thúc mọi thứ từ lâu rồi, nên dù anh nói gì cũng không thể ngăn cản được. Nhưng mà yên tâm, em không hề ghét Jun đâu. Nếu phải nói, đây là vấn đề của riêng em…… Xin lỗi, em thật ích kỷ. Nhưng em đã rất vui khi hẹn hò với Jun đó. Cảm ơn vì đã quan tâm em cho đến tận bây giờ.」 Nói xong, cô ấy để lộ vẻ mặt cô đơn.
Nhìn khuôn mặt của Rumi, tôi cố gắng nghĩ xem mình nên nói gì.
Tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc chia tay. Tôi đã không thể rời xa cô ấy.
Vì Rumi là người bạn gái đầu tiên, và cũng là người mà tôi muốn trân trọng suốt cả cuộc đời này
Tôi rất, rất thích Rumi.
Và lời nói của Rumi khi nhìn thấy tôi im lặng, đến lúc này vẫn còn trói buộc lấy tôi.
『Cuối cùng em có một chuyện muốn nhờ anh. Đây là yêu cầu cuối cùng của em với tư cách là người bạn gái.
Xin anh hãy hẹn hò với Naori…… ngay bây giờ hãy hẹn hò với Naori.
Em không thể làm Jun hài lòng. Về điểm này Naori cũng vậy, nhưng con bé không thể không có Jun ở bên được……』
Nói xong, Rumi cúi đầu thật sâu. Cô ấy dùng cách nói không hợp với mình, như thể đang cầu xin, mong anh đồng ý.
Đó không phải là lời chia tay, mà là một lời nguyền áp đặt lên tôi.
Tôi là một đứa con trai đáng thương không thể chống lại lời nguyền đó.
Vậy nên tôi, đã hẹn hò với cô gái đầu tiên mà tôi yêu.