「Ngày tháng năm —— Tuyết lớn —— Thứ Sáu」
Hôm nay họp phụ huynh.
Thấy cậu nằm sấp trên lan can lén khóc.
Đừng khóc.
Mình sẽ viết cho cậu chi tiết hơn.
Lần sau nhất định cậu sẽ làm đúng.
「Ngày tháng năm —— Tuyết nhỏ —— Thứ Hai」
Hôm nay là đêm Giáng sinh.
Buổi sáng đến rất sớm.
Đặt một quả táo trên bàn học của cậu.
Bạn học chăn phải bình an.
「Ngày tháng năm —— Tuyết nhỏ —— Thứ Ba」
Giáng sinh vui vẻ.
Xin lỗi vì mình không dám chính miệng nói với cậu.
「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Bảy」
Luôn không thể kiểm soát được bản thân đi ra hành lang để nhìn lên ban công của lớp cậu.
Lúc cậu ăn sáng.
Thật ra chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy mình.
Lần nào cũng có thể nhìn thấy.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Ba」
Bạn học chăn.
Năm mới vui vẻ!
Năm đừng lén lút khóc một mình nữa!
Tôi ngồi trên xe buýt, đột nhiên cảm thấy xúc động trong lòng.
Có chút cảm giác không thể thở được.
Tôi không kìm được mà tiếp tục cúi xuống đọc.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Năm」
Cậu đang đeo niềng răng.
Đừng ngại cười, chẳng xấu xí chút nào.
Quên đi, viết rồi cậu cũng không thấy.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Ba」
Hôm nay chúng ta gặp nhau ở góc cầu thang.
Thấy cậu đang hoảng hốt.
Cắm đầu vội vàng chạy lướt qua.
Cậu không để ý đến mình.
Nếu cậu quay lại.
Sẽ phát hiện mình đang dõi theo cậu.
——
Hình như có vài giọt nước mắt rơi trên trang nhật ký.
Tôi hoảng loạn lau nó đi.
Lau nước mắt trên mặt, nhưng phát hiện lau thế nào cũng không sạch được.
「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Sáu」
Tuần sau đến lượt lớp bọn mình trực tuần.
Mình đã đăng ký lớp tự học buổi tối.
Ừm, tuần sau có thể gặp được cậu mỗi ngày rồi.
Ngủ ngon, bạn học chăn của mình.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Sáu」
Mình đã đi ngang qua lớp học của cậu, nhìn thấy cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Đang cúi đầu xuống, hình như đang giải đề toán.
Rất nghiêm túc, cố lên.
Ngày mai là hết trực tuần.
Không có cơ hội để lén nhìn trộm cậu từ cửa sau nữa rồi.
Mình chỉ có thể giả vờ vô tình đi ngang qua cửa sổ lớp học của cậu.
Còn cậu thì sao?
Cậu có thể nhìn thấy tình cảm của mình đang cuộn trào mãnh liệt không?
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Bảy」
Tuần trước là tuần thi.
Bạn học chăn đã rất chăm chỉ học tập.
Chắc là sẽ đạt điểm cao.
Đừng quá lo lắng.
Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi.
Thời gian dài ơi là dài.
Mình không có phương thức liên lạc của cậu.
Mình không dám làm phiền cậu.
Cậu không nên bị tình cảm của mình làm quấy nhiễu.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」
Bạn học chăn của mình.
Năm thiếu vui vẻ.
Kỳ nghỉ mùa đông vui vẻ.
「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Sáu」
Hình như lâu lắm rồi mình chưa gặp cậu.
Hôm nay là ngày tháng Chạp.
Mình đã đến siêu thị để thử vận may.
Không gặp được cậu.
Mua khoai tây chiên.
Là hương vị mà cậu thích.
「Ngày tháng năm —— Tuyết nhỏ —— Thứ Hai」
Hôm nay là giao thừa.
Đèn đuốc tắt hết.
Ánh sáng pháo hoa rực rỡ chào đón năm mới.
Nếu có thể chính miệng chúc cậu năm mới vui vẻ thì tốt rồi.
Năm mới vui vẻ, bạn học chăn.
——
[Đã đến “Cửa Đông Vọng Nguyệt”, hành khách xuống xe xin hãy cẩn thận, hành khách lên xe mời đi vào trong, điểm dừng tiếp theo là “Cửa Tây Vọng Nguyệt”.]
Tôi cầm cuốn sổ, nước mắt ướt đẫm chữ viết trên trang giấy, tôi vừa khóc vừa lau khô trang nhật ký kia, hoảng loạn bước xuống xe.
Dưới tấm biển báo trạm dừng xe buýt của nhà tôi, tôi ngồi xổm ở đó lau nước mắt.
Trong lúc mơ hồ, tôi dường như đã nhìn thấy rất lâu trước đây cũng có người vẫn luôn đứng đó, chờ đợi sự xuất hiện của tôi.
Nếu như lúc đó quay đầu nhìn lại, liệu rằng tôi có biết cậu ấy thích tôi hay không?
Tôi ngồi xổm dưới tấm biển báo, nhờ vào ánh đèn trên đường và ánh sáng phát ra từ những cửa hàng mở vào buổi tối, tiếp tục lật trang.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」
Hôm nay tựu trường rồi.
Đi ngang qua lớp của cậu.
Cậu đang chép bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông.
Aizz. Có phải hôm qua cậu đã thức đêm để làm bài tập không?
——
Đọc đến đây tôi đột nhiên phá lên cười, nước mắt vẫn còn dính trên khuôn mặt, xì ra cả bọt nước mũi.
Tôi không bao giờ làm bài tập trong suốt kỳ nghỉ đông và hè, chỉ cho tới khi trước ngày tựu trường một ngày tôi mới bắt đầu làm việc hết công suất, sau đó còn thức suốt đêm để làm.
Không giải được thì buổi sáng mang lên trường chép.
Bây giờ tốt nghiệp rồi, không còn phải làm bài tập cho kỳ nghỉ đông cả đêm nữa.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Năm」
Dạo này nhìn thấy rất nhiều cặp đôi trong trường.
Hôm nay là ngày Lễ tình nhân.
Bạn mình đã tỏ tình với nữ sinh mà cậu ấy thích.
Mình không dám.
Mình thậm chí còn không có can đảm để hỏi QQ của cậu.
Ngày qua ngày, mình sắp bị mặt trời xuống núi đè ch.ết rồi, bạn học chăn, tình cảm của mình có thể nhìn thấy mặt trời không? Có thể nói cho cậu biết không?
Giáo viên chủ nhiệm kêu mình đi chỉnh lý hồ sơ học bạ.
Nhân tiện cũng giúp lớp làm luôn.
Ồ, sinh nhật của cậu là ngày tháng .
Có phải sắp tới sinh nhật của cậu rồi không?
——
Sinh nhật của tôi đúng thật là ngày mười ba tháng ba, chắc là cậu ấy đã thấy trên hồ sơ, vậy nên cậu ấy giúp chỉnh lý hồ sơ cho cả lớp chúng tôi chỉ vì để tìm sinh nhật của tôi sao?
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Năm」
Trong giờ tập chạy mình đã nhìn thấy cậu.
Cậu ở hàng cuối cùng.
Mọi người xung quanh đều cao hơn cậu.
Cậu nấp ở giữa bọn họ nhảy nhảy nhót nhót.
Chú ý an toàn, đừng để bị ngã.
——
À, lúc tập chạy tôi không thích chen chúc ở hàng đầu, tôi thích lười nhác chạy ở hàng cuối cùng.
Chạy ở hàng cuối cùng, lại có bạn học cao lớn che khuất, sẽ không có ai thấy tôi không chạy theo khẩu hiệu.
Chạy như vậy thật sự rất thoải mái.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Tư」
Chúc mừng sinh nhật tuổi mười sáu!
Thật hi vọng có một ngày có thể chính miệng nói với cậu.
「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Tư」
Top của mỗi lớp sẽ được công bố hình ảnh trên bảng danh dự ở tầng dưới.
Lớp của mình có rất nhiều người giỏi.
Vào được top có hơi khó khăn.
Nhưng mà mình vẫn mong có một ngày khi cậu đi ngang qua.
Lại có thêm một cơ hội để nhìn thấy mình.
Thế nên kỳ thi lần này mình đã lọt vào top rồi.
Cậu sẽ chú ý tới mình chứ?
——
Trường cao trung chúng tôi có một bảng thông báo ở dưới cùng tòa nhà giảng dạy, mỗi kỳ thi sẽ công bố hình ảnh của các bạn học tốt nhất kèm theo tên và lớp học.
Cậu ấy học tốt như vậy chắc là vẫn thường xuyên được vào bảng danh dự.
Tôi nhớ ra gì đó, lật lại vài trang phía trước để tìm cái tên trong nhật ký mà cậu ấy đã từng đề cập.
“Lê Kha, xếp hạng ”
Tôi vuốt nhẹ dòng tên trên giấy, thật quen thuộc.
Trong kí ức mơ hồ, chợt nhớ lại một cuộc trò chuyện.
Ngày nọ, đi qua tòa nhà giảng dạy cùng với người bạn Đường Giai, tôi rảnh rỗi đến phát chán liền đi xem bảng danh dự.
Đường Giai chỉ vào một người trên bảng nói: “Uầy, nhìn cậu ta này, học giỏi quá! Còn khá đẹp trai.”
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, một nam sinh trắng trẻo sạch sẽ, đeo kính gọng đen, có khí chất tri thức, trông rất hiền lành.
Nổi bật nhất trong đám học bá.
Lúc ấy tôi điên cuồng gật đầu phụ họa, trong lòng chỉ có hâm mộ, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Trong lòng tôi đã mặc định, loại người thần tiên này với người bình thường như tôi sẽ không có cái gì giao nhau.
Chúng tôi, một người ở tầng bốn và một người ở tầng một.
Điểm số cách nhau gần một nghìn.
Đó là một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Là khoảng cách mà tôi không thể vọng tưởng.
Một khuôn mặt vốn đã ghi nhớ trong đầu, cứ như vậy mà nhớ tới.
Trái tim tôi đập thình thịch, khuôn mặt cũng không hiểu sao lại nóng lên, lau nước mắt, tiếp tục cúi xuống đọc.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」
Hôm nay là ngày Cá tháng tư.
Giáo viên môn Ngữ Văn đã giảng một từ gọi là “ảo tưởng”.
Ngày xưa, người chồng nhớ tới vợ cho nên khi viết thơ sẽ nói:
Thê tử ở nhà nhớ trượng phu.
Giống như là.
Khi mình nhớ cậu.
Mình sẽ không nói là mình nhớ cậu.
Mà mình sẽ nói là cậu nhớ mình.
Ừm, cậu nhớ mình rồi.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」
Đầu tháng năm có hội thể thao.
Các giáo viên nghệ thuật sẽ chọn rất nhiều người để chuẩn bị cho buổi biểu diễn của lễ khai mạc.
Mình đã thấy cậu được chọn vào nhóm múa.
Đừng vì múa mà bỏ bữa.
Sau bữa chiều mỗi ngày các cậu còn phải diễn tập.
Nhất định phải nhớ ăn cơm.
Lễ khai mạc cần có người cầm cờ.
Buổi chiều hôm nào cũng có thể diễn tập cùng các cậu.
Mình đã do dự năm lần bảy lượt nhưng vẫn đăng ký.
Hẹn gặp lại vào chiều mai.
Bạn học chăn của mình.
Cậu múa rất đẹp.
Chỉ lo dán mắt nhìn cậu.
Không cẩn thận giẫm lên người bạn phía trước.
「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Chủ Nhật」
Lễ khai mạc diễn ra trước thời hạn.
Mình mặc một bộ quân phục.
Những người bạn ở phía trước nói mình rất đẹp trai.
Không biết cậu có chú ý đến mình không.
Mình thấy cậu rồi.
Cậu đã trang điểm.
Mặc một chiếc váy biểu diễn.
Rất đẹp, phải làm sao để nói cho cậu biết cậu đã rực rỡ cỡ nào.
Mình cẩn thận di chuyển đến bên cạnh cậu, cậu nói nhỏ với bạn học bên cạnh, nam sinh cao nhất kia là ở lớp nào.
Đại thần học bá đó, hôm nào tui chẳng nói với bà.
May thật, bạn học hay nói chuyện với cậu đã nói về sự tồn tại của mình, người ta giúp đẩy mình về phía cậu hết lần này đến lần khác.
Sẽ lưu lại chút vết tích nhỉ.
Người có thành tích tốt nhất ba năm cao trung tên là Lê Kha, người cao nhất tên là Lê Kha, người thích bạn học chăn nhất cũng là Lê Kha.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」
Hôm nay là ngày hội thể thao.
Mình nhớ lúc đến văn phòng giáo viên để xem.
Cậu không đăng ký.
Vậy tại sao đột nhiên lại thi chạy tiếp sức?
Mình thấy cậu chuẩn bị trong lều của lớp bọn mình.
Mình mượn một chiếc máy ảnh.
Giả vờ làm thợ chụp ảnh để chạy cùng cậu.
Thứ lỗi cho mình vì không thể giống như những người khác.
Chẳng cần kiêng nể gì mà chạy với cậu.
Chỉ có thể giả vờ chụp ảnh.
——
Nước mắt tôi vừa lau xong lại tuôn ra trong nháy mắt, làm thế nào cũng không kìm lại được, khóc đến rối tinh rối mù.
Hóa ra lại là cậu ấy.
Vào buổi chiều nóng nực đó, đường băng màu đỏ tươi bốc lên mùi khét dưới ánh nắng mặt trời, tôi bị dán một cái nhãn số lên trước ngực.
Từ nhỏ tôi đã chơi thể thao không được tốt, vốn dĩ không đăng ký, nhưng mà ngày hôm đó trong lớp có một bạn nữ bị bong gân chân, tôi chỉ có thể tạm thời đứng ra cứu viện.
Tôi chuẩn bị trước đường đua với khuôn mặt ủ dột.
Tiếng hiệu lệnh phát ra, tôi đi vài bước rồi mới chạy, cảm giác như sắp ngủm tới nơi, lúc chạy còn có cảm giác không nhìn thấy mọi thứ từ thế giới bên ngoài, chỉ có đường đua trước mắt và tiếng gió rít bên tai.
Chạy đến nửa đường đã không còn sức lực, tôi nghe thấy giọng của một nam sinh nói một câu "Cố lên".
Cảm giác như đích đến chỉ gần trong gang tấc.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc cũng lao lên.
Giọng nói lúc đó mà tôi nghe được, có lẽ là phát ra từ cậu ấy!
Tôi lấy hai tay lau mặt, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình.
Trong những năm tháng không quản ngại mưa gió, nhiệt tình như lửa ấy, lại có một người âm thầm đồng hành cùng tôi lâu như vậy.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Bảy」
Bạn nhỏ Cố Tiểu Bối.
Quốc tế thiếu nhi vui vẻ!
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Ba」
Hôm nay các bạn học khóa trên đã được giải phóng.
Ở trong lớp học trên tầng xé sách.
Các mảnh vụn giấy bay đầy giữa không trung.
Mình nắm lấy một nắm, là thanh xuân đã qua của họ, còn chúng ta thì sao?
Họ bị hiệu trưởng mắng một trận nên buộc phải dừng lại.
Nhìn họ như thể nháy mắt đã tốt nghiệp rồi.
Có phải ba năm này của chúng ta cũng sẽ trôi qua rất nhanh không?
Nhanh đến nỗi chúng ta còn chưa kịp quen biết thì đã kết thúc.
Cuộc sống giống như làm phép trừ, gặp một mặt lại bớt đi một mặt.
Bạn học chăn, mình đã gặp cậu rất nhiều lần, cậu lại không nhìn thấy mình, đoạn kí ức này chỉ có mình biết cậu.
Toàn bộ hồi ký, người phát sóng cũng chỉ có mình.
Mình rất muốn nhắm mắt lại, đem tình cảm này đọc cho cậu nghe.
——
Tôi cuộn mình trong góc, nhắm mắt lại, dùng ngón tay sờ nhẹ các vết tích trên giấy.
Bạn học Lê, mình nghe thấy tình cảm của cậu rồi.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Tư」
Gặp được cậu trên phố.
Mình đã quen với việc cậu mặc đồng phục.
Ờm, mặc thế nào cũng đẹp.
Cậu tới hiệu sách mà mình cũng thường đến.
Nếu như mình biết cậu sớm hơn thì tốt rồi.
——
Nơi mà cậu ấy nói chắc là tiệm sách Hoa Thành trên phố Khang An.
Tiệm sách nằm đối diện với trường sơ trung trước đây của tôi.
Tiệm tuy rất nhỏ nhưng ông chủ rất đẹp trai và nho nhã, chúng tôi thường túm tụm lại với nhau đọc trộm một hai cuốn.
Vợ của ông ấy cũng cực kì dễ tính và dịu dàng, hai người rất xứng đôi.
Ngay cả khi tôi đã lên cao trung, tôi vẫn sẽ không quản ngại mà ngồi trên xe buýt số đi qua mười hai trạm để đến đó mua sách.
Trong trong đoạn thời gian cao trung đó, cuối tuần nào tôi cũng chạy đến phố Khang An với lý do mua sách.
Mỗi lần chỉ mua một cuốn “Những câu chuyện triều nhà Minh”.
Bởi vì không thể mua đủ bộ.
Cho nên tôi đã tiết kiệm tiền tiêu vặt cả tuần để mua.
Cứ mua đứt quãng như vậy cho đến khi đủ một bộ hoàn chỉnh —— chín cuốn.
Bây giờ nó vẫn còn trên kệ sách của gia đình tôi.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」
Hôm nay thi học kỳ.
Mình cho cậu mượn tất cả may mắn của mình.
Bạn học chăn trong kỳ thi xếp lớp chắc chắn sẽ làm tốt.
Đừng sợ.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Sáu」
Dạo này đang luyện chữ.
Bây giờ nhìn lại những dòng nhật ký trước đây.
Nét chữ thật cẩu thả!
“Cố Tiểu Bối”
——
Tên của tôi viết trên trang nhật ký được nhấn mạnh.
Vô tình lật sang mặt sau của cuốn nhật ký.
Cả trang toàn là tên tôi.
Chữ lớn chữ nhỏ, có nét chữ nối liền nhau, có chữ lại ngay ngắn thẳng hàng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên ông trăng, tầm nhìn mông lung.
Dường như ông trăng cũng đang khóc cùng tôi.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」
Mình thấy cậu có mặt trên bảng danh dự.
Mình đã dùng máy ảnh chụp lại.
Rất đáng yêu, mình cũng không mong cậu quá tỏa sáng, mỗi ngày đều vui vẻ, bình an là được rồi.
——
Trang này của nhật ký có thêm một bức ảnh.
Tôi cầm nó lên.
Là ảnh của của tôi trong bảng danh dự.
Vì cách một tấm kính chắn nên có hơi mờ.
Mặt sau của bức ảnh viết:
“Lưu niệm ngày tháng năm , lần đầu tiên bạn học chăn lên bảng danh dự.”
Trong ảnh, tôi đang mím môi cười.
Lúc ấy tôi biết được mình sắp lên bảng danh dự, làm thế nào cũng không thể giấu được nụ cười trên khuôn mặt, mọi sự khiêm tốn đều là giả, chỉ có người thường xuyên lên bảng danh dự mới không để ý đến điều này.
Bởi vì đột nhiên nhân phẩm bộc phát, may mắn thi tốt, kiểu người tám trăm kiếp chưa trải qua sự đời như tôi leo lên được bảng danh dự thế này thực sự là vô cùng vẻ vang.
Tôi có thể cảm nhận được niềm vui của mình trong bức ảnh.
Tôi cầm bức ảnh đó lên.
Vừa cười vừa chảy nước mắt.
Cậu ấy chưa bao giờ bỏ lỡ mọi khoảnh khắc quan trọng trong thanh xuân của tôi.
Cậu ấy luôn cố gắng tìm kiếm tôi, phát hiện ra tôi, còn tôi thì sao?
Có để ý tới người ta đi ngang qua, có ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn không? Có phát hiện ra tình cảm của cậu ấy không?
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」
Hôm nay đến kì huấn luyện quân sự của năm hai.
Lúc giải đề Toán tự nhiên nghĩ đến cậu.
Buổi chiều hôm đó.
Cậu thong dong hát giữa đám đông.
Khi đó, tất cả các lớp trong khóa phải chuẩn bị một số bài hát cách mạng để tham gia thi hát.
Lớp của mình đã chọn ra vài bài hát.
Giáo viên chủ nhiệm bảo mình dẫn tiết mục.
Mình khéo léo từ chối.
Mình khá nội tâm.
Hoạt động nhất quán của trường chúng ta, mỗi khóa học sinh năm hai sẽ tổ chức một cuộc thi hát ca khúc cách mạng, còn rất hoành tráng.
Giáo viên chủ nhiệm và trưởng phòng giáo dục đều rất coi trọng.
Mình lại lợi dụng chức vụ.
Xem lịch trình của lớp cậu.
Lớp cậu cuối cùng đã chọn “Đêm Trên Bến Cảng”.
Cậu không dẫn cũng không hát.
Không sao.
Trong nhiều người như vậy.
Mình vẫn có thể tìm thấy cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
——
Bởi vì lớp của chúng tôi là lớp nghệ thuật, rất ít nam sinh, không thể hát bài hát có khí thế lớn, vậy nên cuối cùng đã chọn bài hát này.
Những ngày đó hiện lên trong tâm trí tôi một cách vô thức.
「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Chủ Nhật」
Tất cả các lớp trong khóa xếp hàng.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu.
Nhưng mà tại sao.
Trong cuộc thi ca hát.
Cậu lại múa ở bên cạnh thế?
——
Nước mắt trên mặt còn chưa khô, tôi ngồi xổm dưới ngọn đèn đường cười thành tiếng.
Tôi cũng chỉ hát mấy bài hát được yêu thích để tự lừa mình, về kỹ năng thực sự mà nói thì tôi chắc chắn không thể so sánh được với những người khác.
Cuộc thi hát đó, lớp chúng tôi chọn một đoạn tấu giữa bài hát, xen kẽ thêm một chút múa để làm màu.
Sau khi chọn lọc thì tôi liền trở thành người múa phụ họa.
Tổng cộng có năm sáu phút biểu diễn, tôi xuất hiện trong đó còn chưa đầy ba hoặc bốn mươi giây.
Không ngờ cậu ấy cũng chú ý tới.
「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Sáu」
Hôm nay biểu diễn chính thức.
Chờ ở trong hậu trường.
Lớp mình đều mặc quân phục.
Mình nhìn thấy cậu rồi.
Cậu đang mang giày múa ba lê.
Váy màu xanh.
Tóc xõa.
Khuôn mặt đã trang điểm.
Có cái gì đó lấp lánh bên cạnh đôi mắt của cậu.
Lúc cậu vừa múa vừa nhảy trong hậu trường.
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của mình hay không?
Màn trình diễn diễn ra rất thuận lợi.
Mình chạy đến khán phòng.
Chụp cho cậu một bức ảnh, may mà vẫn chụp được.
Diễn xong thì tan trường, đột nhiên trời đổ mưa nhỏ.
Mình thấy cậu không mang theo ô, ngồi xổm dưới biển báo xe buýt một cách đáng thương.
Mình chỉ cảm thấy m.á.u não như đang sôi trào.
Vội vã chạy về phía cậu, cởi áo khoác đồng phục của mình ra.
Nắm chặt tay, đứng bên cạnh cậu.
Nhưng không có can đảm để đưa cho cậu.
Xin lỗi.
——
“Không cần xin lỗi, Lê Kha.”
Tôi vừa lắc đầu vừa khóc, nghẹn ngào gọi tên cậu ấy, nói không cần xin lỗi.
Tôi vẫn nhớ nam sinh đã cùng tôi dầm mình trong mưa rất lâu ngày hôm đó, vẫn nhớ bóng lưng đầy cảm giác an toàn bước đi đối diện với tôi ngày hôm đó.
Tôi vẫn luôn nhớ.
Sự khó nói đắng chát nghẹn lại trong cổ họng tôi, không nuốt nổi.
Dây đàn vốn đã căng lại bị gảy mạnh một cái.
「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Năm」
Lâu rồi chưa gặp cậu.
Mình buộc bản thân phải luôn bận rộn.
Tới tối muộn lại nhớ tới cậu.
Bạn học chăn.
Mình phải làm gì với cậu đây?
Từ khi nào cậu đã bắt đầu chiếm trọn cả thanh xuân của mình rồi.
Cứ muốn cầm bút viết gì đó.
Từ ngữ không thể diễn đạt hết ý.
Mình phải nói với cậu như thế nào.
Lấy tư cách gì.
「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Sáu」
Hôm nay có một học muội đặt một bức thư tình trên bàn của mình.
Trong đầu mình lại nghĩ em ấy thật dũng cảm.
Có thể thẳng thắn bộc lộ cõi lòng với người mình thích.
Mình không dám.
Giáo viên đã quên thu nhật ký lâu rồi.
Vô tình lật lại cuốn nhật ký.
Không ngờ mình đã viết rất nhiều.
Còn cậu, một ngày nào đó cậu sẽ biết chứ?
「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Sáu」
Đôi khi mình cảm thấy.
Mình đã quen rồi.
Quen đứng ở hành lang để nhìn xem cậu có trên ban công tầng bốn đối diện không.
Quen giả vờ đi ngang lớp học của cậu, trộm nhìn cậu qua ô cửa sổ.
Quen nhìn ra biển báo trạm dừng ở Cửa Đông Vọng Nguyệt để tìm kiếm bóng hình của cậu.
Quen quan sát xung quanh sau khi tan học xem có nhìn thấy bóng lưng của cậu hay không.
Quen ghi lại mọi khoảnh khắc của cậu bằng máy ảnh.
Quen sửng sốt trong tiềm thức mỗi khi nghe thấy tên của cậu.
Quen với việc thích cậu…
Tất cả những điều này, làm thế nào mới có thể nói cho cậu biết.
——
Tôi không nhịn được nữa, ngồi xổm dưới ngọn đèn đường khóc lớn, tôi đột nhiên cảm thấy những chuyện như vậy, người như vậy, sau này tôi sẽ không thể gặp lại nữa.
Tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn!
Tại sao tôi không thể phát hiện sớm hơn?
Rõ ràng là ở mọi khoảnh khắc, chúng ta đều có thể gặp nhau.
「Ngày tháng năm —— Tuyết lớn —— Thứ Sáu」
Hôm nay là tuyết đầu mùa năm .
Tuyết đầu mùa năm ngoái.
Mình thừa nhận trong nhật ký rằng mình thích cậu.
Tuyết đầu mùa năm nay.
Mình vẫn thích cậu.
Cuộc thi chạy việt dã mùa đông ở trường.
Trước đây mình luôn không muốn tham gia vào các hoạt động như vậy.
Nhưng lần này mình đã đăng ký.
Mình không biết tại sao.
Có lẽ…
Vẫn là muốn cậu có thể để ý đến mình.
Thế nên, kỳ thực…
Trong mỗi khoảnh khắc thích cậu.
Mình cũng đang trở thành một bản thân tốt hơn, phải không?
(Còn tiếp)