Tình Yêu Không Nói Ra

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Các từ dùng nhiều trong truyện]

Kỳ thi cao khảo: Kỳ thi tuyển sinh đại học.

Kỳ thi trung khảo: Kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.

Cao trung: Tương tự như cấp ba, trung học phổ thông.

Sơ trung: Tương tự như cấp hai, trung học cơ sở.

(Năm hai, năm ba cao trung tương tự như lớp , )

——

Sau khi kỳ thi cao khảo kết thúc, tôi trở lại trường để dọn dẹp đồ đạc, có một cuốn nhật ký trên bàn của tôi.

Không phải của tôi nhưng lại viết tên tôi, cuốn sổ dày chứa cả thanh xuân được giấu kín, là nhật ký của một nam sinh thầm mến tôi suốt ba năm.

Trong khi tôi mười bảy tuổi tươi sáng rực rỡ, khi tôi tự cho rằng thanh xuân nhàm chán vô vị, hoá ra cũng có người thích tôi như vậy.

——

Hôm đó là ngày cuối cùng của kỳ thi cao khảo, trời nắng đẹp.

Bốn giờ năm mươi lăm phút chiều, tôi ngồi trong lớp học ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng thi yên tĩnh không tiếng động, những tán lá sum suê che khuất đi hơn phân nửa ô cửa, bóng cây đung đưa.

Biên độ động tác của tôi không dám quá lớn, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hít sâu một hơi, đóng nắp bút lại.

Kim đồng hồ chuyển động mang theo ba năm cao trung đã trôi qua, từng nét bút trên tay là tương lai cuộc đời chưa biết trước.

Gian khổ học hành mười mấy năm, thành công chỉ trong một ngày, những cuốn sách đã từng đọc, những lớp học đã từng học và cả những năm tháng đã qua cứ như vậy nằm vỏn vẹn trong mấy tờ giấy thi.

Tiếng chuông vang lên “Kết thúc kỳ thi – Yêu cầu thí sinh dừng bút làm bài.”

Tôi nhìn xung quanh lần cuối cùng, nhìn lại nơi mà mình đã gắn bó suốt ba năm, chậm rãi ra khỏi trường thi.

Lúc thi xong không có vui sướng thoát khỏi cao trung như trong tưởng tượng, mà trong lòng tràn ngập cảm giác mất mát chia tay nhàn nhạt.

Tôi bước ra khỏi trường thi, bước chân của bố nôn nóng như tôi nghĩ, chiếc bánh dâu tây nhỏ đặc biệt chuẩn bị cho tôi sắp bị ông ấy lắc cho nát bấy.

Đám đông bị dây cảnh báo kéo căng tạo thành một lối ra.

Vô số cặp mắt đổ dồn về phía tôi, sau khi xác nhận tôi không phải là con của họ, họ liền nhanh chóng nhìn sang những người khác.

Tiếng người xung quanh ồn ào náo nhiệt, tôi giống như bị tách khỏi thế giới, đột nhiên cảm thấy thanh xuân của mình giống như bọt nước bình lặng trong chiến trường oanh liệt, vừa phô trương lại vừa lặng lẽ mà rơi xuống màn che.

Ngày hôm sau, tôi quay lại trường học để thu dọn các đồ lặt vặt mà trước đó chưa lấy đi.

Đi qua hành lang tử đằng, trên đường gặp được các em khóa dưới đang kết bạn, các em gái để mặt mộc ngước lên trời, tóc đuôi ngựa buộc cao đung đưa nhẹ nhàng, những ngôi sao trong mắt lóe sáng rực rỡ.

Đồ lặt vặt của chúng tôi đều thống nhất để trong phòng tài liệu, ở các góc lớn nhỏ bày đầy những chồng sách cao thấp không đồng đều, xen lẫn ở giữa còn có rất nhiều đề thi.

Tôi đi đến bên cạnh chồng sách của tôi, vị trí đặt sách này đã bị tôi chiếm đóng ba năm, tôi đang chuẩn bị ôm sách về nhà thì phát hiện một cuốn sổ dày kỳ lạ màu xanh dương, là tên của tôi nhưng không phải chữ viết của tôi.

Tôi nghi ngờ cầm lấy cuốn sổ, nhìn xung quanh, tất cả đều là bạn học không quen biết đang thu dọn đồ đạc, tôi hoang mang mở cuốn sổ ra xem chữ ký.

Không có gì cả, thật kỳ lạ, ở góc dưới bên phải có một chữ K nhỏ, còn vẽ một chiếc máy bay.

Tôi mang theo lo ngại, lật ra trang đầu tiên.

「Ngày tháng năm —— Nắng —— Chủ Nhật」

Ngày đầu tiên báo danh ở cao trung, gió mùa hè tùy tiện hoành hành, thổi kiểu tóc của tôi trông như một cọng giá đỗ, người thì không cần phải nói rồi, ngay cả cái vali to đùng mà tôi mang theo cũng bị héo úa như bắp cải phơi nắng.

Giáo viên tổ chức viết nhật ký để tập làm văn ý tưởng, không biết viết gì.

Ghi lại những điều thú vị ngày hôm nay vậy!

Cũng khá thú vị, chăn của tôi bị người khác lấy nhầm rồi.

Tôi còn trơ mắt nhìn chăn của mình bị một nữ sinh ôm đi, chăn trong trường đều được phát cùng lúc, cũng khó trách cậu ấy sẽ ôm nhầm, aizz!

——

“Hả?”

Tôi nhìn trang đầu tiên trên cuốn nhật ký, rơi vào trầm tư.

Ngày báo danh hôm đó thật sự rất nóng, tôi cảm thấy trong đầu mình có tiếng vù vù, chỉ muốn lười biếng trốn trong bóng râm.

Bố tôi bảo tôi mau chóng mang chăn lên.

Tôi đã cáu đến nỗi tùy tiện ôm lấy bịch chăn bên cạnh rồi chạy.

Buổi tối tôi trở về mở ra để chuẩn bị bọc chăn lại thì phát hiện đó không phải là chiếc chăn Ultraman mà tôi quen thuộc, mà là một chiếc chăn màu trơn rất đơn giản.

Tôi sửng sốt, lục tung hết giường và tủ cũng không thấy chăn của mình đâu.

Sự thật chỉ có một —— lấy sai rồi.

Tôi cố gắng hết sức để nhớ lại kí ức của ngày hôm đó, nhưng nó đã rất mơ hồ, tôi chỉ nhớ rằng mình đã lấy mất chăn của người ta.

Sau đó? Sau đó hình như tôi vẫn dùng chiếc chăn đó đắp, mới đấy mà đã ba năm.

Tấm chăn trong trí nhớ kia thật sự rất thoải mái, vừa mềm vừa thơm, tôi còn tưởng rằng mình đã lấy nhầm của một nữ sinh.

Bây giờ tôi mới biết hóa ra là mình đã đổi chăn với nam sinh viết nhật ký này.

Cũng không biết phản ứng của cậu ấy sẽ như thế nào khi nhìn thấy chiếc chăn Ultraman của tôi, tôi mù quáng đoán rằng cậu ấy nhất định sẽ rất thích nó, suy cho cùng thì chẳng có cậu bé nào có thể từ chối chăn Ultraman!

Tôi bị chọc cười bởi những lời phàn nàn của cậu ấy, che môi lại rồi cúi xuống.

「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」

Chính thức đi học ngày đầu tiên.

Đêm qua trằn trọc rất lâu mà không dám đắp cái chăn kia.

Có hơi không quen, không ngủ ngon, lúc chào cờ rất buồn ngủ.

Nhìn thấy bóng lưng ôm chăn của tôi đi hôm qua.

Đó là một nữ sinh nhỏ nhắn.

Sân chơi chào cờ rất nhiều người, tôi cố gắng chen chúc để tìm cậu ấy.

Vất vả lắm mới qua đó được, vậy mà cậu ấy đã chạy đi đâu mất tiêu.

Không phải chứ, tôi thật sự không muốn đắp chăn Ultraman. Trời ạ!

——

“Xì.”

Đọc đến đây tôi liền cười ra tiếng.

Tôi còn tưởng rằng ai cũng thích Ultraman giống như tôi, cậu ấy không những không đắp mà còn không biết hưởng thụ.

Chiếc chăn đó chính ra đắp cũng khá thoải mái, mẹ tôi còn tự mua bông về nhồi rồi may cho tôi nữa đó!

Với cả, suốt ba năm cao trung, mỗi lần đến thứ hai là lại phải chào cờ trước mới có thể đi ăn sáng, hơn nữa toàn trường nhiều người như vậy, nếu đều đổ vào căng tin thì sẽ rất dễ không có cơm ăn.

Cho nên lần nào chào cờ xong tôi cũng chạy thẳng đến căng tin, cậu ấy không tìm thấy tôi cũng là chuyện bình thường.

Một chút kinh nghiệm ăn uống mà cậu ấy cũng không có, nhất định là học bá, kiểu người vừa có tâm hồn ăn uống vừa học dốt như chúng tôi chạy nhanh, cũng không trách cậu ấy được.

Phòng tài liệu lớn như vậy mà chỉ còn lại một mình tôi, chiếc quạt điện cũ thong thả quay vòng, cửa sổ mở toang, đã gần bảy giờ, trời vẫn còn sáng.

Nắng hoàng hôn xuyên khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, cuốn sổ tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Tôi mở sang trang tiếp theo, đầu ngón tay ma sát vào sách vở, âm thanh lật trang vang vọng trong phòng tài liệu.

「Ngày tháng năm —— Nắng ——Thứ Ba」

Haizz! Từ bỏ việc tìm kiếm nữ sinh đã ôm chăn của tôi đi rồi.

Chiều hôm qua tôi không thấy cậu ấy trong buổi huấn luyện quân sự.

Tôi đã đắp chiếc chăn Ultraman ngủ trong sự bất an.

Đó là lần đầu tiên tôi đắp chăn của một cô gái, mùi hương thoang thoảng có vẻ không phù hợp với một thằng con trai như tôi.

Hơn nữa, bây giờ mà trả lại hình như cũng không thích hợp lắm.

Cũng không thể để cậu ấy đắp cái chăn mà tôi từng đắp được.

Với lại, cơm trong trường học khó ăn quá đi mất!

Nhưng mà sáng hôm nay tôi đã nhìn thấy cậu ấy.

Cậu ấy ở tiểu đoàn , ? Vậy là cậu ấy ở lớp rồi.

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ làm tôi không thể kìm được mà lặng lẽ dán mắt vào cậu ấy, bộ quân phục huấn luyện nghiêm trang như thế mà cậu ấy lại mặc trông không khác gì ác quỷ vào làng.

Sao lại có người ngay cả quần áo cũng không biết mặc cơ chứ, u là trời!

——

Nguyên văn: Quỷ tử vào làng (鬼子进村): Tên một bộ phim của Trung Quốc nói về thời kỳ chống Nhật.

Không phải chứ, ác quỷ vào làng, học sinh khối tự nhiên hay sao mà lại miêu tả toạc ra như vậy?

Tôi im lặng nhìn vào trang này.

Ký ức lại trở về thời điểm huấn luyện quân sự cao trung khi ấy, trường chúng tôi luôn luôn được quản lý khép kín, không thể tự ý ra ngoài.

Lúc đó, quần quân phục huấn luyện thật sự rất rộng, vừa hay tôi còn chưa có thắt lưng, thế là chỉ có thể lấy một sợi dây thừng tùy tiện buộc lại để đối phó.

Tôi còn nhớ trong đợt huấn luyện quân sự, ngày nào cũng nắng to ba mươi độ, tôi cảm thấy mình sắp như ngủm đến nơi, hôm nào cũng đều len lén cởi ra hai cúc áo.

Bố tôi khi đó đến cổng trường để đưa đồ cho tôi còn cười nhạo tôi trông giống như hoàng ngụy quân.

Hóa ra trong mắt người khác, cách ăn mặc của tôi thực sự trông giống như bọn ác quỷ Nhật Bản…

Tôi khẽ dựa vào cạnh chiếc bàn trong phòng tài liệu, cầm lấy cuốn nhật ký đó, tiếp tục lật đọc, chiếc quạt vẫn đang kẽo kẹt quay vòng.

「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Sáu」

Kể ra cũng lạ, sau đó tôi lúc nào cũng có thể tình cờ gặp được nữ sinh đã ôm chăn của tôi đi.

Tôi còn không biết tên của cậu ấy là gì.

Tạm thời gọi cậu ấy là "bạn học chăn" đi.

Hình như "bạn học chăn" rất hoạt bát.

Sáng nay tôi lại nhìn thấy cậu ấy bị giáo quan kéo ra ngoài bước ngỗng.

Chắc là việc cậu ấy giả vờ gù lưng để trốn huấn luyện vừa bị phát hiện rồi.

Đã đến ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, buổi tối là tiết mục biểu diễn tài nghệ của tất cả đội lớp.

Rất nhiều người xung phong lên sân khấu biểu diễn.

Giáo quan nói tôi đẹp trai, bảo tôi lên.

Tôi xấu hổ nên đã không lên.

Không ngờ là bạn học chăn đã lên biểu diễn tiết mục.

Cậu ấy hát bài… “Giấy Ngắn Tình Dài”.

Hình như là cái tên này.

Cũng khá hay, tuần này về nhà tôi cũng phải đi nghe mới được.

Bước ngỗng: Bước chân khi vung lên đều thẳng tắp giống như bước đi của con ngỗng. Là một bước hành quân đặc biệt được thực hiện trong các cuộc diễu binh trang trọng và các nghi lễ khác.

——

“Giấy Ngắn Tình Dài?”

Tôi nheo mắt lại, giai điệu của bài hát này xoay quanh trong tâm trí tôi.

Cẩn thận nhớ lại mùa hè năm đó.

Mùa hè năm đó, không hiểu sao bài hát này lại rất hot.

Những ca từ bên trong tinh tế chạm vào trái tim tôi, tôi đã sớm ghi nhớ giai điệu và lời bài hát, chỉ đợi đến đợt huấn luyện quân sự để có cơ hội thể hiện bản thân, nhưng tôi lại không nhớ mình đã hát này trong thời gian huấn luyện quân sự đó hay chưa.

Tôi cũng không nghĩ rằng có ai đó sẽ viết chuyện ca hát của tôi vào nhật ký, trong lòng sinh ra một cảm giác xấu hổ lạ lùng.

Thực sự, xấu hổ một cách lạ lùng.

Tôi lấy lại tinh thần, buộc bản thân phải cúi xuống tiếp tục đọc.

「Ngày tháng năm —— Mưa nhỏ —— Thứ Bảy」

Lớp học của bạn học chăn ở tầng bốn, còn tôi ở tầng một, có hơi xa.

Tôi muốn làm quen với cậu ấy, phải mở miệng thế nào đây?

Bạn học, lấy nhầm chăn rồi, bây giờ mình đang đắp chăn Ultraman của cậu…

Hình như không ổn, vậy thì dẹp đi!

Chếc tịt, chưa từng tiếp xúc với nữ sinh nên vẫn chưa quen lắm.

Hay là đi hỏi các anh em thử xem!

Ờm, đúng, hỏi trước đã, ấn tượng đầu tiên quan trọng hơn.

......

Trường chúng tôi sắp xếp các lớp học dựa vào kết quả cao thấp của kỳ thi trung khảo, tổng cộng hai mươi tư lớp, từ lớp trở đi xếp theo số điểm từ cao xuống thấp.

Điểm thi trung khảo của tôi chỉ cao hơn ba điểm so với điểm xét tuyển của trường cao trung trọng điểm này.

Tôi chỉ có thể được phân đến lớp , phòng học còn ở tầng bốn, mỗi lần đến giờ ăn đều không thể chạy nhanh hơn những người khác.

Người viết nhật ký này ở tầng một, chứng tỏ học lực của nam sinh này cũng khá giỏi, tôi càng lúc càng hiếu kỳ.

Người này, rốt cuộc là ai?

Ngón tay của tôi lật sang một trang khác.

「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Năm」

Được chọn làm đại diện cho lớp toán rồi.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ trông mình giống học giỏi toán lắm à?

Đến văn phòng nộp bài tập, thấy trên bàn danh sách đăng ký tiết mục tham gia liên hoan chào mừng của các lớp.

......

Lớp : Cố Tiểu Bối - “Khách Trạm Hồng Trần”

Cố Tiểu Bối? Cái tên này quen quá.

Đột nhiên nhớ lại ngày báo danh hôm đó.

Hình như bạn học chăn đã được gọi bằng cái tên này.

Tôi nghe thấy bố cậu ấy kêu cậu ấy nhanh chóng ôm chăn lên.

Cậu ấy sẽ biểu diễn tiết mục sao?

Biết thế tôi cũng tham gia!

......

——

Lật tới đây, kí ức ngày xưa giống như được chìa khóa mở ra lần nữa, hồi ức trong tôi tràn lên như thủy triều.

Tôi là một người sẽ thử nghiệm mọi thứ khi có cơ hội, các hoạt động cao trung vốn không nhiều, nếu có cơ hội để thử một thứ gì đó mới mẻ thì tôi chắc chắn sẽ thử.

“Khách Trạm Hồng Trần” là một trong những bài hát yêu thích của tôi.

Trong đó còn có lời bài hát mà tôi yêu thích.

“Mặc kệ minh chủ võ lâm là người nào, ta chỉ cúi đầu trước một mình nàng.”

Tôi bất giác khẽ ngâm nga.

「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Hai」

Thứ sáu tuần này là liên hoan chào mừng, tiếp theo là kỳ nghỉ trung thu.

Bài kiểm tra tuần trước làm không được tốt lắm, tôi đã điên cuồng giải một đống đề.

Gần đây tôi không gặp bạn học chăn.

Sáng nay thấy cậu ấy đứng trên ban công ở lớp học đối diện, đang dựa vào lan can ăn sáng.

——

Đọc nhật ký của cậu ấy, tôi luôn có thể nhớ lại một số hình ảnh, ba năm đã trải qua của tôi dường như lại bắt đầu một lần nữa.

Những bậc thang từng đi, đồ ăn khó nuốt ở căng tin, xuyên qua hành lang tử đằng, đều trở nên rõ ràng từng chút một.

Trường cao trung của chúng tôi rất khắc nghiệt, thời gian giải lao cũng rất ít, trong suốt ba năm nay, tôi thường mua đồ ăn sáng ở căng tin rồi mang ra ban công bên ngoài lớp học để ăn, còn có thể nhoài người trên lan can để xem phong cảnh của tòa nhà giảng dạy đối diện.

Khối lớp của chúng tôi là hai tòa nhà riêng biệt, được nối với nhau bằng một hành lang ở giữa, còn có một cái màn hình LED ngay ở giữa hành lang.

Đứng trên ban công từ lớp học của chúng tôi có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài của lớp học đối diện.

Tôi thường xuyên nằm sấp nửa người trên ban công nhìn Tiểu Phát lớp ở tầng ba đối diện bị giáo viên chủ nhiệm của bọn họ dạy dỗ.

Đứng được một lúc lâu, tôi kéo ghế trong phòng tài liệu ra, vỗ đi đống bụi bám trên ghế, ngồi ở đó, tiếp tục lật trang.

「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Năm」

Chiều nay là buổi diễn tập cho buổi liên hoan chào mừng.

Bạn cùng phòng vì muốn ngắm gái xinh nên đã xung phong đi làm công cụ chuyển đồ đạc, còn muốn lôi kéo tôi.

Vốn dĩ tôi cũng không muốn đi, lớp cũ kêu tôi chuẩn bị cho cuộc thi toán…

Nhưng bạn cùng phòng đã tính toán hộ tôi một lúc, lần này tôi sẽ có % cơ hội nhìn thấy bạn học chăn.

Vậy thì, nhất định phải đi.

May là cậu ấy hát không tệ, không làm tôi uổng công đi.

「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Sáu」

Đến buổi liên hoan chào mừng rồi.

Những người chuyển đồ đạc như bọn tôi ở hậu trường để đợi công việc.

Ở hậu trường, bạn học chăn nhìn chăm chú vào lời bài hát.

Qua ô cửa kính trong suốt, tôi thấy hàng lông mi hơi rung rung của cậu ấy.

Chiếc váy màu đỏ, ngoài ra còn có hai bím tóc hai bên.

Tôi không dám nhìn lâu, sợ bị cậu ấy phát hiện.

Ừm, bạn học chăn như vậy trông cũng khá dễ thương.

Buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ, giữa chương trình còn có người hỏi tôi có quen cậu ấy không.

Có QQ của cậu ấy không.

Tôi không có gì cả.

Bực thật! Đi ngủ đây.

......

Tôi lại bắt đầu nhớ lại những hồi ức trước kia.

Có lẽ cậu ấy là bạn học nam đã giúp tôi lấy micro.

Tiếc là lúc đó tôi quá hồi hộp, cũng không có tâm trạng để ý những điều xung quanh.

Ngày hôm đó đúng là tôi đã mặc một chiếc váy màu đỏ, kiểu tóc thế nào thì tôi đã quên rồi.

May mắn thay, lúc đó bạn tôi đã quay video lại.

Tệp tin video vẫn còn trong điện thoại.

Tôi lấy điện thoại ra, căng thẳng đến nỗi ngón tay tôi liên tục nhấn nhầm. Cuối cùng cũng tìm thấy video.

Có lẽ đã lâu nên chất lượng video không được tốt cho lắm.

Tôi tua nhanh tới đoạn tôi vừa lên sân khấu.

Trái tim tôi dừng lại một nhịp, nhưng sự kỳ vọng của tôi không thể dừng lại được.

Trên màn hình là bóng lưng của một nam sinh cao cao gầy gầy mặc đồng phục đưa cho tôi micro.

Đưa xong liền nhanh chóng chạy xuống.

Trong video không hề quay được khuôn mặt của cậu ấy.

Không biết bản thân đang thất vọng hay căng thẳng, cơn gió khô nóng buổi tối bắt đầu xuất hiện, thanh âm nhộn nhịp trong khuôn viên trường dần dần biến mất, thỉnh thoảng có một hai bạn học chuyển sách đi qua đi lại.

Ngón tay di chuyển theo chiều gió lật sang một trang khác, tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, tiếp tục lặng lẽ đọc nhật ký của cậu ấy.

「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Hai」

Hôm nay là Tết Trung thu.

Ở nhà, bị mẹ sai đi mua đồ ăn.

Đi đến siêu thị mới mở trên phố Vọng Nguyệt Thập Tự.

Nhiều người quá đi mất!

Tôi đã thấy bạn học chăn.

Nhà cậu ấy cũng ở gần đây sao?

Hình như cậu ấy thích khoai tây chiên.

Tôi thấy giỏ hàng của cậu ấy đầy khoai tây chiên.

À, Trung thu vui vẻ!

Siêu thị mới mở trên phố Vọng Nguyệt Thập Tự, tên là Siêu Thị Ánh Trăng!

Ở đó rẻ hơn một chút so với những chỗ khác, bố tôi hay đưa tôi đến đó để mua thức ăn.

Và lần nào tôi cũng lén ném khoai tây chiên vào giỏ hàng nhân lúc ông ấy không chú ý.

「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Ba」

Hôm nay sáng sớm đã phải đi học rồi.

Tôi ngồi xe buýt để tới trường.

Trạm nhà tôi gọi là Cửa Tây Vọng Nguyệt.

Cách trường học bốn trạm dừng, thời gian vẫn còn rất sớm.

Trên xe toàn là người già, không còn chỗ trống.

Tôi chỉ có thể nắm tay cầm đứng trên xe buýt.

Sau một trạm dừng, bạn học chăn đã lên xe buýt.

Đứng bên cạnh tôi, cậu ấy không nắm tay cầm.

Suýt nữa thì ngã, tôi đã đỡ cậu ấy.

Ờm, đi ngủ đây, ngủ ngon!

——

Trong phòng tài liệu, tôi nhìn chăm chú vào trang này một cách thất thần.

Nhà cậu ấy cách trường học bốn trạm dừng, còn nhà tôi cách trường học ba trạm dừng.

Trạm nhà tôi gọi là Cửa Đông Vọng Nguyệt.

Chúng tôi đều sẽ đi xe buýt số .

Điểm dừng cuối cùng của xe buýt số là trường cao trung số một của thành phố Ngô Đồng.

Nghĩ tới tôi và cậu ấy đã có nhiều lần thời gian không gian giao nhau như vậy, mà tôi lại chẳng biết cậu ấy là ai, trong lòng tôi càng thêm cấp bách muốn gặp cậu ấy.

Trời đã tối, trên đường về, tôi đứng dưới biển báo xe buýt quen thuộc chờ xe buýt.

Dựa vào ánh đèn đường mờ nhạt, lại nhịn không được mà mở cuốn nhật ký kia ra.

「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Bảy」

Cơ mà... Tại sao hôm nay tôi mở cuốn sổ ra, tất cả các dòng chính và dòng phụ trong nhật ký đều viết “bạn học chăn” thế?

Tôi bị điên rồi sao?

Trên xe buýt không hiểu sao lại theo cậu ấy xuống xe.

Thử ăn món khoai tây chiên vị dưa hấu yêu thích của cậu ấy.

Không thể kiểm soát việc chuẩn bị quà tặng ngày lễ cho cậu ấy.

Lê Kha, mày toang rồi!

「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Hai」

Như nào mới tính là thích?

Là thích sao?

Thật rắc rối.

「Ngày tháng năm —— Nhiều mây —— Thứ Ba」

Có kết quả rồi.

Trên máy tính trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.

Có thể xem xếp hạng của các lớp trong khóa.

Văn phòng đông nghẹt người.

Ngón tay tôi lướt trên bảng điểm.

Lê Kha, xếp hạng …

Thấp hơn tôi nghĩ.

Tôi tiếp tục kéo xuống.

Cố Tiểu Bối, xếp hạng

Vật Lý: , Hóa Học: , Sinh Học: .

Các môn khoa học tự nhiên của bạn học chăn không tốt lắm sao?

Nhiệt huyết trong xương của tôi khiến tôi rất muốn lao xuống giảng bài cho cậu ấy, nhưng lại sợ cậu ấy cảm thấy tôi bị bệnh.

Aizz, nên làm thế nào bây giờ?

——

Dưới ánh đèn đường, chữ viết trên giấy trắng làm tôi ngẩn người.

Một bóng hình thiếu niên mơ hồ đưa lưng về phía tôi xuất hiện trong đầu.

Tôi thực sự rất muốn biết cậu ấy là ai.

Tò mò, sự tò mò tăng gấp bội.

Nhưng mà, nhật ký của cậu ấy cũng khiến tôi nhớ lại kỉ niệm đau đớn đạt điểm thấp lúc chuẩn bị chia ban nghệ thuật và khoa học ở cao trung.

Trước khi chia ban nghệ thuật và khoa học năm thứ hai, chúng tôi đã tham gia kỳ kiểm tra tổng quát toàn bộ các môn học.

Lần đó tôi thi môn Vật Lý được mười tám điểm.

Tôi không thể quên cảm giác như bị sét đ.ánh sau khi biết được số điểm môn Vật Lý của mình.

Tôi thậm chí còn không dám nhìn vào xếp hạng của khóa, trong số một nghìn hai trăm sáu mươi người trong khóa, tôi đã tiếp cận vị trí áp chót.

Mặc dù khi bạn cùng lớp động viên tôi, tôi vẫn tùy tiện nói với họ rằng tôi thi được mười tám điểm là xứng đáng, ai bảo tôi lúc nào học mấy môn Lý Hóa Sinh cũng toàn cảm thấy buồn ngủ. Với lại, những môn học mang tính logic này đã là điểm yếu của tôi từ khi còn học sơ trung.

Tôi tỏ ra như thể không có gì, nhưng trong lòng tôi sao có thể không quan tâm cơ chứ?

Tôi cũng không muốn làm ba mẹ thất vọng.

Đoạn thời gian đó, tôi đã bị mắc kẹt trong mâu thuẫn cực đoan.

Đôi lúc nghi ngờ bản thân, đôi lúc lại tự an ủi chính mình.

Thật sự rất khó chịu. Cũng rất cô đơn.

Tôi thật sự chưa từng nghĩ rằng, khi tôi chán chường đến như vậy, lại có một chàng trai nhìn thấu được lớp vỏ bọc của tôi chỉ trong nháy mắt.

Cậu ấy cũng cố gắng dùng cách của mình để giúp đỡ tôi.

「Ngày tháng năm —— Nắng —— Thứ Tư」

Bài kiểm tra của các lớp được đặt lộn xộn cùng chỗ với nhau.

Hai mươi tư lớp tiến hành thay phiên nhau phân loại bài kiểm tra cho từng lớp.

Đây là kỳ kiểm tra quy mô lớn đầu tiên.

Bắt đầu từ lớp của bọn tôi trước.

Lẽ ra tôi không định đi phân loại bài kiểm tra đâu.

Nhưng cuối cùng tôi cũng đi.

Phân loại tới lớp .

Câu hỏi khó nhất trong bài kiểm tra Vật Lý, thực ra thì chỉ cần áp dụng công thức là ra rồi!

Viết hết các phân tích của mỗi câu hỏi vào bài kiểm tra của cậu ấy.

Hy vọng cậu có thể nhìn thấy.

Cố Tiểu Bối.

——

“Đùng đùng”, “đùng đùng” chiếc xe buýt kiểu cũ trên con đường ít xe hướng chỗ biển báo đi tới.

Tôi mơ mơ màng màng bước lên xe buýt số .

Cuối cùng thì tôi cũng biết.

Thì ra cậu ấy chính là người đã dùng bút đỏ viết phân tích cho tôi trong tất cả các bài kiểm tra môn Vật Lý của cả năm học cao trung đầu tiên.

Sự kiên nhẫn phân tích và nét bút của cậu ấy đã cùng tôi vượt qua mỗi đêm suy sụp bởi kết quả kiểm tra, cho tôi lòng tin để tiếp tục kiên trì.

Tôi hít vào rồi thở ra một hơi dài, trên xe buýt vẫn còn nhiều ghế trống, tôi ngồi vào vị trí gần cửa sổ quen thuộc.

Dựa vào ánh đèn xe yếu ớt và từng ngọn đèn đường chạy như bay lướt qua, tôi tiếp tục nhìn xuống, nội tâm chua xót từng chút tăng lên.

「Ngày tháng năm ——Tuyết nhỏ —— Thứ Năm」

Người ta nói rằng tuyết đầu mùa là thời điểm tốt nhất để thể hiện tình yêu.

Tôi lại mở nhật ký hàng ngày.

Bạn học chăn.

Tuyết rơi rồi.

Mình nghĩ là mình nên thừa nhận rằng mình thích cậu.

——

Bàn tay lật nhật ký cứ như vậy mà dừng lại.

Hơi thở của tôi ngừng lại, hốc mắt của tôi bắt đầu cay.

Tôi đã luôn cảm thấy thanh xuân của mình thật ảm đạm, một mái tóc đuôi ngựa không có gì nổi trội, một khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn, đôi khi trên má sẽ xuất hiện mụn, đồng phục dài rộng che khuất cả những điều rực rỡ của tôi.

Tôi cho rằng sẽ chẳng có ai thích một tôi như vậy.

Thanh xuân tràn ngập sự tự ti.

Hóa ra cũng có người sẽ thích thanh xuân bình thường này của tôi.

(Còn tiếp)

Truyện Chữ Hay