Màn đêm u tối quá! Tiếng gọi của ai như từ miền xa lắm vọng về.
- Huỳnh Hoa…. Huỳnh Hoa… Huỳnh Hoa…
Thê lương và bi thiết quá! Tiếng gọi của ai? Màn đêm đen tối quá, tịch mịch quá! Xòe bàn tay không thấy được ngón tay. Không có lối đi, không có tiếng gió, chỉ có tiếng gọi mông lung.
- Ai? Ai đang gọi vậy? Ai đang gọi tôi? Quen quá! Giọng quen quá, tôi nhớ ra rồi, là giọng của… Không, tôi không quay về nơi đó nữa đâu, nơi đó đau buồn lắm!
Một âm thanh trầm ấm vang lên:
- Có người đang gọi con kìa, sao con không quay lại mà cứ muốn bỏ đi?
Một bóng dáng mờ mờ hiện ra giữa khoảng không âm u tăm tối.
- Nghĩa phụ…
- Quay lại phía sau, có người đang vẫy gọi con kìa, những người ấy đang rất cần con!
Huỳnh Hoa xoay người lại, bóng của Minh Tâm lướt nhẹ đến cạnh bên cô. Trước mắt cả hai lúc này là Hồ Kỳ, Nhật Lan, Tứ Bình và cả Dương Long, tất cả cùng giơ tay vẫy gọi cô. Huỳnh Hoa quay đi, Minh Tâm nắm đôi bờ vai cô nhẹ nhàng xoay lại cho cô đối diện với mọi người, những con người cô yêu thương nhất.
Huỳnh Hoa lặng im nhìn họ, Nhật Lan nhìn cô mà hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Hồ Kỳ gọi mãi “Quyên nhi ơi…”. Tứ Bình thét gọi “Van em hãy trở về với mọi người!”. Dương Long vùng lên lao thẳng về nơi cô đứng, nhưng khi gần đến nơi, giữa hai người bùng lên đường ranh bằng lửa ngăn cách đôi bên. Ngọn lửa phụt cao lên ngăn bước Dương Long, anh lùi lại ngọn lửa cũng nhỏ dần. Minh Tâm ấm giọng:
- Đó là ranh giới giữa sự sống và cái chết!
Huỳnh Hoa vẫn lặng im, chỉ thấy Dương Long dừng lại một lúc lại lao bổ về phía trước. Ngọn lửa lại bùng lên liếm lấy anh. Huỳnh Hoa hốt hoảng kêu lên:
- Long ca, đừng qua đây. Lửa sẽ thiêu chết anh đó, anh có biết không?
- Không, dù là sông sâu hay biển lửa, anh cũng quyết mang em trở về, anh nhất định phải qua đó. Cha mẹ em sống không thể thiếu em, em có biết không? Huỳnh Hoa hãy quay lại với mọi người, đừng bỏ đi như vậy mà…
Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn Minh Tâm, ông cười hiền từ:
- Quay về với họ đi con, họ đang rất cần con. Chàng trai kia rất yêu con, cha mẹ con cũng rất cần con!
- Nhưng nơi đó đau khổ lắm, con không muốn quay về nơi đó nữa đâu!
- Không được, con phải trở về. Con còn trách nhiệm, còn sứ mệnh của mình…
- Trách nhiệm... sứ mệnh…
- Giết Xích Hoằng trừ hại cho nhân gian. Bảo vệ những người mà con yêu thương. Trả nợ sinh thành dưỡng dục cho song thân. Con ra đi bây giờ là có lỗi.
- Nhưng thà rằng con có lỗi với họ còn hơn phải quay về nơi đó.
- Huỳnh Hoa…
Tiếng gọi như xé lòng của Dương Long chợt vang lên giữa không gian u tịch làm Huỳnh Hoa giật mình quay lại. Người anh đang bùng lên từng ngọn lửa nhưng anh vẫn cố vượt qua đường ranh sinh tử để đến với cô. Đường ranh ấy bây giờ đã biến thành biển lửa, một vùng rộng lớn chỉ toàn là lửa. Lửa cháy cao thành ngọn, Huỳnh Hoa kêu lên:
- Long ca, quay lại đi, anh không qua đây được đâu!
- Không, anh yêu em, anh đi tìm em.
Huỳnh Hoa quay lại nhìn Minh Tâm. Minh Tâm trầm giọng:
- Bây giờ ở thế gian đang là nửa đêm, ai cũng đang chìm sâu trong giấc ngủ. Linh hồn họ đến tận đây để tìm con nếu bị ngọn lửa kia thêu đốt, họ sẽ chết theo con!
- Không, nghĩa phụ, hãy ngăn Long ca lại, đừng để anh ấy qua đây!
- Ta không thể, cậu ấy cần con, đó là quyết tâm của cậu ấy. Quyết tâm càng cao, ngọn lửa càng to, linh hồn nhanh chóng biến thành tro bụi hơn. Chỉ khi nào con bước qua đó, cậu ta mới thoát ra được, lửa sẽ tắt.
- Con không thể, con không muốn quay lại.
- Tuấn Kiệt là ca ca của con, con và cậu ấy không thể đến được với nhau đâu. Trước mắt con đang hiện hữu một tấm chân tình tại sao con không chấp nhận?
- Con không thể.
- Con có thể.
- Nghĩa phụ, con…
- Huỳnh Hoa…
Tiếng gọi của Dương Long như xé nát tâm hồn của những người quanh đó. Huỳnh Hoa quay nhìn lại, thân thể anh từ từ rời rã thành từng hạt bụi tung bay trắng cả không gian, lửa vẫn còn cháy cao thành ngọn. Tứ Bình cũng lao vụt về phía cô, Huỳnh Hoa kêu như thét lên:
- Đừng mà. Bình ca, đừng qua đây…
Nhưng Tứ Bình không dừng lại, anh chạy băng qua biển lửa. Khi đến gần kế bên Huỳnh Hoa, anh với tay ra vẫy gọi, Huỳnh Hoa vươn ta ra, hai bàn tay sắp chạm vào nhau, anh cũng hóa thành ngàn hạt bụi bay tung cùng tro bụi của Dương Long. Huỳnh Hoa chỉ còn biết đứng lặng nhìn.
Hồ Kỳ quỳ sụp xuống bất lực trước biển lửa cao và rộng ấy. Tiếng Nhật Lan kêu lên tha thiết:
- Quyên nhi.
Vừa gọi, bà vừa chạy ào về phía cô. Huỳnh Hoa kêu thét lên:
- Mẹ, đừng qua đây, lửa sẽ thiêu chết mẹ.
- Không có con, mẹ sống trên đời cũng đâu có nghĩa lý gì. Mẹ thà chết theo con.
- Không, mẹ…
Bàn tay Minh Tâm chạm nhẹ vào lưng cô khẽ đẩy cô bước về phía trước. Quả nhiên cô bước đến đâu, lửa liền tắt ngấm, nhưng thân thể của Nhật Lan cũng đang bị lửa cháy xém. Huỳnh Hoa kêu to “Mẹ” rồi nhào đến ôm chầm lấy bà. Lửa tuy không còn nhưng Nhật Lan vẫn từ từ tan thành tro bụi, Huỳnh Hoa kêu thét lên:
- Mẹ, không… Tại sao, tại sao lại như vậy? Mẹ ơi…
Huỳnh Hoa mở bừng mắt, thì ra đó chỉ là một giấc mơ! Nhưng khi cô nhìn lại trên ngực mình có ngọn nến đang cháy dở thì kí ức lập tức ùa về. Cô đã gặp Kiệt, sau đó định chia tay với mọi người, Thanh Phong xuất hiện, cô đã cầu cho lão giết chết Hồ Kỳ. Nhưng cuối cùng cô đổi ý, cô hiểu rõ ông chết sự thật cũng không thay đổi nhưng lúc đó mọi sự đã muộn màng cô chỉ kịp dùng thân mình đỡ một đao của Thanh Phong thay cho Hồ Kỳ. Cũng chính lúc đó cô quyết tâm chọn cái chết, chỉ có như vậy cô mới có thể nghe lòng mình thanh thản. Lúc ấy, cô đã chết, nhưng hiện tại thì…
Huỳnh Hoa lẩm nhẩm một mình: “Rõ ràng mình đã chết đi, tại sao bây giờ lại thành ra thế này?”
Bên tai cô vang vọng âm thanh trong trẻo của Thiên Kiếm:
“Là Kiếm nhi đã cứu sống chủ nhân. Chủ nhân không thể chết trong lúc này được, người vẫn chưa làm xong trọng trách của mình!”
“Vừa rồi… mẹ ta, Sơn ca và cả Dương Long…”
“Chỉ là ảo mộng do Kiếm nhi vẽ lên cho chủ nhân xem thôi, đó là nỗi lòng của họ. Chỉ khi nào chủ nhân thấy được ý nghĩ thật sự trong lòng họ, chủ nhân mới lưu luyến thế gian này không nỡ bỏ đi. Vì nếu chủ nhân cứ quyết ý ra đi, Kiếm nhi cũng không cách nào cứu được."
"Nghĩa là mẹ ta không chết?"
"Họ không sao cả, người đang ngồi cạnh chủ nhân chỉ ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi, anh ta cũng đang bị thương."
Huỳnh Hoa im lặng, vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà sao chân thật đến vậy, cô nghe lòng mình như có ai thắt lại. Có thể cô đã thật sự bước đến lằn ranh giữa sự sống và cái chết, những viễn cảnh cô nhìn thấy do Thiên Kiếm tạo nên, cốt làm cô lưu luyến thế gian, không thể nào rời bỏ. Phải, nếu cô quyết tâm từ bỏ, Thiên Kiếm cũng không cách nào cứu được. Huỳnh Hoa thở dài, vậy là cô vẫn chưa thể nào buông bỏ cuộc đời này, dẫu biết thế gian chỉ chứa đầy những khổ đau.
"Vì sao vậy, vì sao ta không thể buông tay? Nơi này vốn chẳng có gì để ta lưu luyến…"
"Vì chủ nhân chưa trả xong nợ ân tình, chủ nhân chưa làm tròn trách nhiệm của mình…"
"Ta không muốn nghe, đừng nói nữa…"
"Từ nay về sau chủ nhân đừng tự hủy hoại mình như vậy nữa, chỉ làm bản thân mình thêm đau khổ. Một khi Kiếm nhi còn bên người, Kiếm nhi không để cho người chết đi đâu!"
Huỳnh Hoa cảm giác như hai giọt lệ nóng từ khóe mi mình vội vã trào ra. Có nỗi đau nào đau đớn hơn muốn chết nhưng không thể chết? Phải sống từng ngày từng ngày để gặm nhấm nỗi đau.
Huỳnh Hoa nhẹ tay lấy chiếc nến đang cháy dở trên ngực xuống rồi chống tay ngồi dậy. Chỉ cảm thấy trong người có chút uể oải, ngoài ra không mải mai đau đớn. Hoa sờ tay vào ngực, vết thương đã liền lại không còn dấu vết. Bên cạnh cô, Dương Long canh “xác” cô đến mỏi mòn và gục đầu lên giường ngủ thiếp đi. Huỳnh Hoa nhẹ đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt Long làm anh bừng tỉnh giấc. Vừa thấy Huỳnh Hoa đang ngồi nhìn mình, anh dường như đã giật mình. Dương Long đứng phắt dậy lùi ra xa, rồi cứ thế trân trối nhìn cô. Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
- Long ca.
Dương Long đứng lặng một lúc lâu mới run giọng hỏi:
- Huỳnh Hoa… em… còn sống thật sao? Hay là anh đang mơ?
Huỳnh Hoa khẽ lắc đầu:
- Đây không phải mơ.
Huỳnh Hoa vươn tay ra, đến lúc này Dương Long mới dám chầm chậm bước tới, anh nắm lấy tay cô. Vừa cảm nhận được hơi ấm của người, Dương Long lập tức ôm chầm lấy Huỳnh Hoa. Anh cứ ôm chầm lấy cô như vậy, không nói gì, có lẽ nỗi vui mừng làm anh không thốt được nên lời. Huỳnh Hoa cứ để yên cho anh ôm mình như vậy, lúc lâu sau cô mới cựa mình, dịu giọng:
- Long ca, buông tay đi…
Dương Long nghe vậy mới vội vàng nới lỏng vòng tay, dưới ánh nến lung linh, đôi má anh lấp lánh ánh sáng màu bàn bạc phản chiếu từ nước mắt. Anh đã khóc! Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
- Em lạnh!
Long vội cởi chiếc áo ngoài khoác lên cho Huỳnh Hoa, ân cần hỏi:
- Em thấy thế nào rồi?
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu. Dường như vì quá vui mừng nên Dương Long vừa thở gấp vừa nghẹn ngào cất giọng:
- Sáng này, sau khi mọi chuyện kết thúc, anh cứ tưởng rằng em thật sự chết đi, anh rất đau lòng… May là em tỉnh lại, nếu không thì…
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Nếu không thì anh sẽ thế nào, hở ca ca?
- Anh… cũng không biết nữa. Nhưng hiện tại em tỉnh dậy rồi, anh… anh…
Dương Long nửa muốn cười lại nửa muốn khóc, lời không thành lời. Anh không biết phải nói như thế nào Huỳnh Hoa mới có thể hiểu được lòng mình.
- Anh thật sự lo cho em đến vậy sao?
- Anh rất sợ mất em.
Nụ cười phản phất trên môi Huỳnh Hoa đột nhiên biến mất. Giọng cô trở nên nhẹ tênh:
- Nhưng nếu em nói đây là phút hồi dương ngắn ngủi, lát nữa đây em sẽ vĩnh viễn ra đi. Anh sẽ làm gì?
- Không. Anh van em đừng nói như vậy, đừng dọa anh mà. Cha mẹ em đã rất đau lòng khi nghĩ rằng sẽ mãi mãi mất em. Nếu mất em, họ sẽ không sống nổi đâu. Huỳnh Hoa, anh van em đừng chết…
Huỳnh Hoa thở dài:
- Sống chết ở đời có ai tự mình làm chủ được đâu, anh van em cũng vô ích mà thôi!
- Huỳnh Hoa…
Ánh mắt Dương Long lộ vẻ kinh hoàng. Chợt Huỳnh Hoa nở nhẹ nụ cười:
- Là em đùa đó, em đã tỉnh lại rồi nghĩa là không bỏ mọi người mà đi nữa. Sáng nay em đã chết một lần rồi, kể từ bây giờ em sẽ trân trọng cuộc sống của mình. Em sẽ không bỏ mọi người mà đi nữa, anh không cần phải lo lắng quá như vậy đâu!
Phải, từ giờ phút này cô phải trân trọng cuộc sống này, tự tìm cho mình nguồn vui của cuộc sống để tiếp tục tồn tại. Vì dù cô có muốn chết đi lần nữa, Thiên Kiếm cũng sẽ không để cô toại nguyện.
Dương Long ngẩn ngơ nhìn vào Huỳnh Hoa, nửa như oán trách sao cô đùa ác thế, làm anh suýt đứng tim, nửa mừng vui muốn nói thật nhiều nhưng không thể thành lời, nước mắt cứ chực trào ra. Và rồi Dương Long cứ ghì chặt Huỳnh Hoa vào lòng, anh đang sợ, sợ mất cô lần nữa.
Giọng Huỳnh Hoa êm ấm bên tai:
- Đừng như vậy, Long ca. Em đã sống lại nghĩa là không bao giờ rời xa mọi người nữa. Tấm lòng của mọi người em cũng hiểu hết rồi…
- Em đã tỉnh lại, mọi người biết được chắc vui mừng lắm. Để anh đi báo cho mọi người.
Dương Long vừa buông Huỳnh Hoa định đi báo tin cho mọi người biết, bất ngờ bị Huỳnh Hoa nắm lấy cổ tay kéo mạnh trở lại. Dương Long giật mình.
- Huỳnh Hoa.
Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu.
- Đừng đi. Hiện giờ mọi người hẳn đang mệt, hãy cứ để cho họ được ngủ yên.
- Nhưng… cha và mẹ em lo cho em lắm… nếu biết em sống lại họ sẽ rất vui mừng.
- Cứ để đến sáng mai rồi nói cũng được.
- Ừm… Huỳnh Hoa…
- Tên thật của em là Lệ Quyên.
- Nhưng anh quen gọi em là Huỳnh Hoa rồi, em mãi mãi là Huỳnh Hoa trong lòng của anh.
- Vậy thì thích thế nào cứ gọi em thế ấy.
- Huỳnh Hoa!
- Cả đêm thức canh “thi thể” của em chắc anh cũng mệt rồi, hãy ngủ đi!
- Ờ…
Bàn tay Huỳnh Hoa lướt nhẹ lên đôi má anh, lau đi những giọt lệ còn vương trên ấy. Không rõ vô tình hay cố ý, ngón tay cô chạm nhẹ vào môi Long. Anh không tự chủ, khép mắt ngã vào lòng Huỳnh Hoa.
Huỳnh Hoa cười nhẹ đặt Dương Long nằm xuống giường, cởi chiếc áo anh đang khoác trên người mình đắp lên cho anh. Huỳnh Hoa mỉm cười nhìn Dương Long chìm sâu trong giấc ngủ yên bình. Phải anh ngủ yên bình, anh đang rất hạnh phúc vì Huỳnh Hoa không chết.
Gió bên ngoài vẫn cứ thổi, vách nhà vẫn khua xào xạc, đêm cứ chầm chậm trôi đi.
Bàn tay mềm dịu luồn qua ôm lấy bờ vai Tứ Bình làm anh giật mình quay phắt ra sau. Dưới ánh trăng mờ nhạt, gương mặt đối diện anh quá đỗi thân quen. Tứ Bình vừa định há miệng kêu to lên, thì bàn tay kia vội vàng bịt chặt miệng anh lại.
- Suỵt.
Khi bàn tay kia buông xuống, Tứ Bình mới kêu lên khe khẽ:
- Huỳnh Hoa… Quyên muội…
Tứ Bình không kiềm được, hai dòng lệ nóng lập tức trào ra vì vui sướng. Những giọt lệ ấy, ngay phút ấy, dưới ánh trăng vàng nhàn nhạt, lấp lánh như những giọt sương mai. Bình vội dang tay ôm chặt cơ thể bé bỏng trước mặt vào lòng.
- Anh biết em sẽ không chết, em sẽ không bỏ anh và mọi người mà đi như vậy. Quyên muội, tại sao vậy, tại sao lại phải làm như vậy?
Nói là nói như vậy nhưng trước đó nửa ngày anh đã thật sự nghĩ rằng đời này kiếp này anh vĩnh viễn mất người con gái này. Lòng anh đau lắm, chỉ là không nói ra, anh sợ tiếng gọi của mình sẽ làm cô lưu luyến thế gian, không nỡ đi về cõi thiên đường. Hoặc nếu là về địa ngục, nếu để cô lưu luyến tiếng gọi của anh, quỷ địa ngục sẽ hành hạ cô đau đớn.
Nhưng ngay lúc này trong vòng tay anh là tiểu sư muội ngày nào, bằng xương bằng thịt, có cả hơi ấm của người. Một niềm hạnh phúc chợt vỡ òa, nước mắt Tứ Bình không kiềm được cứ trào ra. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Tại sao ư? Ngày hôm qua em vốn mong mình có thể chết đi.
- Huỳnh Hoa.
- Thế gian này đau khổ quá, em không còn gì để lưu luyến cả. Em rất mong mình có thể chết đi, nhưng em không chết được. Trong em đang có Thiên Kiếm, Thiên Kiếm không cho em được tự hủy hoại mình như vậy.
Hai giọt lệ nóng của Huỳnh Hoa cũng lặng lẽ rơi ra từ khóe mi. Tứ Bình run giọng:
- Đừng, Huỳnh Hoa, van em đừng chết. Chúng ta vừa gặp lại nhau, trên đời này chỉ có em là người thân duy nhất của anh, đừng rời bỏ anh mà đi như vậy nữa. Anh cầu xin em đấy! Là ai làm tổn thương em khiến em chán ghét cuộc đời này? Từ giờ trở đi, có anh bên em, anh không để bất kỳ ai làm tổn thương em dù là tâm hồn hay thể xác…
- Sơn ca…
- Đừng rời bỏ…
- Em sẽ không rời bỏ. Từ giờ, vĩnh viễn bên nhau!
Huỳnh Hoa nhẹ nhàng cởi vòng tay của Tứ Bình, cô ngồi xuống phiến đá và kéo anh cùng ngồi xuống. Tứ Bình ngồi xuống, vòng tay vẫn choàng qua ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Huỳnh Hoa. Anh không dám buông, nếu ngay lúc này anh buông tay rất có thể cô rời bỏ anh mà ra đi lần nữa.
- Từ khi nào em nhận ra anh?
- Khi Hồ Kỳ sơn trang dang tay đón em vào.
- Từ sớm em đã biết được chân tướng, tại sao lại không để anh nhận ra em?
- Để làm gì? Ngày đó, ai trong chúng ta cũng đang trốn chạy "tử thần". Em không cho rằng chúng ta nhận nhau lúc ấy là điều hay ho. Và… mà thôi… Mấy năm qua anh sống thế nào?
- Sau ngày sư phụ bị người ta sát hại, anh đi tìm em. Nhưng tìm mãi vẫn không gặp, trải ngàn biến cố, anh gặp được cha em, kể từ đó anh đi theo ông ấy. Còn em thì sao?
Huỳnh Hoa nhẹ thở dài:
- Phiêu bạt khắp nơi, sống cùng gió bụi…
Dưới ánh trăng hạ tuần bàng bạc, Huỳnh Hoa và Tứ Bình lật ngược những dòng kí ức, những ngày phiêu bạt khắp nơi, làm đủ mọi nghề để sống. Họ dựa đầu vào nhau và kể nhau nghe những ngày tháng thăng trầm. Kí ức tuổi thơ có nụ cười, có nước mắt và cả máu nữa. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, cả hai vẫn cứ ngồi cạnh nhau trên phiến đá trước sân nhà.
Đang ôn lại những ngày tháng tuổi thơ êm đềm, Huỳnh Hoa bất ngờ quay sang hỏi anh:
- Sơn ca, khi ngồi nơi đây, anh còn nhớ gì không? Lời hứa ngày xưa ấy?
- Nhớ, chúng ta có với nhau một món nợ, là nợ máu… Ngày đó anh từng nói với em ngày gặp lại sẽ là ngày anh đòi nợ máu.
Huỳnh Hoa nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi:
- Giờ gặp lại em rồi, anh sẽ đòi lại món nợ ngày xưa chứ?
Tứ Bình cười xòa:
- Bỏ qua đi, đó chỉ là những câu nói thốt ra trong lúc giận hờn nông nỗi của trẻ con, bây giờ chúng ta ai cũng đã lớn rồi. Hãy để những điều đó trở thành kí ức tốt đẹp giữa chúng ta.
- Ừm. Ngày ấy thật vui, giờ đây có lẽ vĩnh viễn chúng ta cũng không bao giờ quay lại được. Sơn ca, mấy năm qua võ công anh đã tăng tiến thế nào rồi? Có muốn thử so tài cùng em không? Như ngày hôm ấy…
- Anh vẫn sẽ thua em.
- Anh không dám đấu cùng em à? Vẫn dùng cành cây làm kiếm…
- Sao lại không, nhưng em vừa mới bị thương.
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Đã khỏi hẳn rồi, anh không cần phải lo!
- Vừa rồi em bảo trong người em có Thiên Kiếm, phải không?
- Đúng vậy, em tìm được Kiếm nhi trong lần đột nhập Hắc Long bang ngày trước. Sau khi nhảy xuống vực sâu phía sau Tây Kim Sơn, ngày đó… trong lòng em cũng mang tâm trạng ngày hôm nay, em muốn được chết, muốn được giải thoát… nhưng không thể.
- Huỳnh Hoa.
Huỳnh Hoa cười hiền:
- Đã không thể chết vậy thì cứ sống vậy, đã không thể trốn chạy thì đành đối mặt.
- Đối mặt điều gì? Em đang muốn trốn chạy điều gì?
- Em… trốn chạy nỗi đau. Dù không bị thương nơi này của em lúc nào cũng canh cánh một nỗi đau.
Huỳnh Hoa đặt tay vào ngực mình, hai hàng lệ nóng thánh thót lăn trên đôi má. Tứ Bình vội đưa tay lau đi, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ điều đó đã đả kích tinh thần tiểu sư muội của anh rất lớn. Nếu không người con gái trước mặt anh đây không dễ dàng rơi lệ thế này. Tứ Bình siết nhẹ bờ vai Huỳnh Hoa, dịu giọng:
- Đã xảy ra những chuyện gì trong những lúc vắng anh? Hãy nói ra đi, biết đâu trong lòng sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.
- Sau ngày chia tay…
Không rõ Huỳnh Hoa đã nói gì nhưng dường như cả Tứ Bình cũng không kiềm được dòng nước mắt. Anh cứ ôm chặt Huỳnh Hoa vào lòng, cúi xuống hôn mái tóc cô để che đậy những cảm xúc đang bấn loạn trong lòng.
Bình minh lên, nắng mai hồng rực rỡ. Tất cả mọi người dường như vẫn còn say nồng trong giấc ngủ do tác dụng của liều thuốc an thần Tứ Bình cho họ uống đêm qua. Bất ngờ, tiếng hét kinh hoàng làm ai nấy bừng tỉnh giấc.
- Dương Long, thi thể của Quyên nhi đâu?
Là tiếng của Hồ Kỳ, Dương Long đang ngủ cũng phải choàng tỉnh giấc. Mọi người cũng chạy ào đến, ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm. Bóng dáng Huỳnh Hoa đã biến đi đâu mất, trên giường cũng chẳng lưu lại chút dấu vết gì từ vết thương hôm qua của cô. Dương Long nói nhanh:
- Không biết Huỳnh Hoa đi đâu rồi nữa.
Hải Bằng vội hỏi chen vào:
- Long nhi, con nói gì. Chẳng phải Huỳnh Hoa hôm qua đã…
Dương Long lắc đầu:
- Không, cô ấy không chết, đêm qua cô ấy đã tỉnh lại, sau đó…
Anh đang cố nhớ xem đêm qua xảy ra những chuyện gì, tại sao lúc này đây đầu óc anh lại quay cuồng như vừa say rượu. Hồ Kỳ lay mạnh vai Dương Long kêu lên:
- Long nhi, con vừa nói gì? Quyên nhi không chết? Quyên nhi đã tỉnh lại phải không?
- Dạ phải.
- Vậy tại sao con không cho mọi người biết?
- Cô ấy không cho con đi báo cho mọi người biết.
Nhật Lan nửa tin nửa ngờ, vừa mừng vừa sợ, hấp tấp kêu lên:
- Nếu Quyên nhi không chết… vậy hiện giờ nó đang ở đâu? Tại sao xác không thấy mà người cũng biến đi đâu mất?
Dương Long lắc đầu.
- Con không biết. Đêm qua cô ấy chạm tay vào con, tự nhiên con cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi không biết gì nữa hết.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Chợt Hải Bằng kêu tướng lên:
- Còn Tứ Bình…. Tứ Bình đâu?
- Đúng rồi, Tứ Bình đâu?
Trong những đứng quanh đấy không có Tứ Bình!
“Ầm! Rào…”
Ai nấy giật mình khi nghe âm thanh quái lạ, tất cả cùng kêu lên:
- Là âm thanh gì vậy?
Ai nấy không cần hẹn liền cùng chạy ra ngoài xem xét. Hai bóng người phiêu diêu đứng trên hai ngọn cây đối diện nhau qua gốc cổ thụ vừa bị nhổ nằm chỏng chơ dưới đất. Tà áo hai người ấy phất phơ theo từng đợt gió nhẹ lùa qua. Và hai nhân ảnh lại khẽ chớp lên, ngay lập tức hòa vào không gian mênh mông vô tận, cuồng phong từ tứ phía dần dần khuấy động không gian yên tĩnh của Tiên Sơn.
Ai đó hét lên:
- Là Huỳnh Hoa và Tứ Bình.
Phải, hai bóng người ấy là Huỳnh Hoa và Tứ Bình đang so tài cao thấp sau bao ngày xa cách. Có ai đó kêu lên:
- Thật không ngờ võ công của Tứ Bình lại cao đến như vậy, từ trước đến nay dù phải đối mặt kẻ thù mạnh đến đâu đi nữa anh ta cũng không hề để lộ hết võ công của mình. Đến tận hôm nay…
- Còn Huỳnh Hoa nữa, võ công của hai người họ giống nhau quá. À đúng rồi họ là sư huynh đệ đồng môn.
Nhật Lan mừng rỡ reo lên trong nước mắt.
- Quyên nhi không chết, quả thật Quyên nhi không chết. Tạ ơn trời phật…
“Bùng”
Mớ cát đất trước mặt những người đang quan chiến bị một chưởng bới tung lên mù mịt, bụi tan Hồ Kỳ mới giật mình nhận ra, cổ mình có nhành cây nhọn hoắc kề vào, đầu cây bên kia đang nằm trong bàn tay Huỳnh Hoa. Toàn thân Hồ Kỳ cảm thấy tê rần, nội lực trong cơ thể ông lúc này tản mác đi đâu mất, như bị điểm huyệt. Ông chỉ còn biết mấp máy môi:
- Quyên nhi…
Huỳnh Hoa nhìn Hồ Kỳ bằng ánh nhìn nảy lửa. Tứ Bình nhào lại giữ chặt tay cô. Huỳnh Hoa gằn giọng:
- Bình ca, buông tay em ra.
Tứ Bình kêu lên:
- Không được, chuyện đâu còn có đó, bây giờ em ra tay cũng không giúp ích được gì đâu.
- Nhưng nhìn mặt ông ta em không chịu được.
Nhật Lan hốt hoảng nhào lại kêu lên:
- Quyên nhi, xảy ra chuyện gì, con đang muốn làm gì?
Huỳnh Hoa đanh giọng:
- Con hận ông ta, cả đời này con cũng bao giờ tha thứ cho ông ta.
- Nhưng vì sao…
Lúc này đây, dù là nỗi mừng vui hay tò mò thắc mắc vì sao Huỳnh Hoa dù chết đi nhưng bây giờ vẫn sống sờ sờ ra đó… cũng không quan trọng bằng mũi nhọn của nhành cây đang chỉa thẳng vào cổ Hồ Kỳ. Chỉ một chút nữa là cắm sâu vào. Nhật Lan run giọng:
- Quyên nhi, có gì từ từ nói con à. Dù sao ông ấy cũng là cha của con…
Huỳnh Hoa quắc mắt nhìn Hồ Kỳ, đanh giọng:
- Ông ta không xứng đáng.
Nhật Lan giật mình, vội đến chụp tay con định đẩy ra nhưng bà không tài nào lay động được cánh tay của con gái. Chỉ cảm thấy toàn thân tê rần khi chạm vào cánh tay Huỳnh Hoa. Nhật Lan vội buông ra. Hồ Kỳ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ấp úng gọi:
- Quyên nhi à… con… con làm vậy là có ý gì? Có phải từ sớm con đã nhận ra ta nhưng vẫn không chịu nhận nhìn? Con oán hận ta đến thế sao? Con muốn lấy mạng ta sao?
Huỳnh Hoa cười nhạt, lạnh giọng:
- Ông gọi tôi là con à? Trong mắt ông những đứa con này tồn tại hay sao?
- Quyên nhi à…
- Ông là cha tôi, đúng, dòng máu đang chảy trong tôi là của ông, chính vì vậy tôi mới có ngày hôm nay, trong lòng đau đớn cũng không thể nói nên lời. Muốn chết đi cũng không chết được! Phải, tôi hận ông, tôi hận ông vì ông đã tạo ra tôi.
- Quyên nhi…
Nhật Lan rối bời trong dạ, lúc này bà cũng không biết nói sao, chỉ có đôi dòng nước mắt vô thức tuôn dài. Hồ Kỳ dịu giọng:
- Quyên nhi, ta biết ta có lỗi với con và mẹ con rất nhiều! Suốt hơn hai mươi năm qua ta đã không làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng kể từ bây giờ ta sẽ bù đắp lại tất cả những gì đã mất cho con và mẹ của con.
Huỳnh Hoa cười nhạt:
- Bù đắp ư? Chỉ một tiếng nói như vậy… ông nghĩ có thể xóa sạch những tội lỗi mà mình đã gây ra hay sao?
- Quyên nhi…
Huỳnh Hoa cao giọng:
- Những gì ông vừa nói cũng không phải là lý do khiến tôi căm hận ông như lúc này đâu.
- Vậy thì tại sao? Ta phải làm sao con mới có thể tha thứ cho ta?
Bóng dáng của Kiệt, từng câu từng chữ anh nói ra trong đêm hôm đó cứ lướt qua chiếc đầu bé nhỏ của Huỳnh Hoa từng lượt, từng lượt một.
- Được thôi, muốn tôi tha thứ ư? Hãy nói cho tôi biết, không được nửa lời gian dối… Trước khi cưới Kim Cúc, trước khi đến với mẹ tôi, ông từng có người đàn bà khác, phải vậy không?
Hồ Kỳ giật bắn người:
- Vì sao con biết điều đó?
- Đừng hỏi vì sao, trả lời tôi, phải hay không phải?
- Phải.
- Tên của bà ta là gì?
- Quyên nhi à.
- Nếu ông vẫn muốn tôi tha thứ thì không được lẩn tránh trả lời câu hỏi này!
- … Bà ấy tên Hạnh Văn Hạnh Nguyên, nhưng bà ấy đã chết từ rất lâu rồi!
- Ông muốn biết vì sao tôi hận ông thì đó chính là lý do.
- Con nói gì, ta không hiểu.
- Sẽ có một ngày ông hiểu được.
- Quyên nhi.
Huỳnh Hoa từ từ hạ tay xuống, Nhật Lan bước lại nhẹ nắm bàn tay con gái gở nhành cây nhọn ném đi. Đến tận bây giờ Hồ Kỳ mới nghe toàn thân nhẹ nhõm, ông cảnh giác nhìn Huỳnh Hoa. Nhật Lan ấm giọng:
- Quyên nhi, dù sao ông ấy cũng là cha của con. Dù oán hận đến đâu, dù vì bất cứ lý do gì mà oán hận, ông ấy chết đi cũng không giải quyết được gì đâu. Quyên nhi, nói cho mẹ biết… vì sao hôm qua con lại dùng thân mình che chở cho cha vậy mà bây giờ lại muốn giết ông ấy? Vì sao con oán hận ông ấy đến như vậy?
Huỳnh Hoa không nói gì, bên trên nụ cười chua chát là hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài. Nhật Lan choàng tay ôm con gái vào lòng, bà cảm nhận được trong lòng đứa con này đang chất chứa những nỗi đau. Nhưng cô đã không chịu nói bà biết dù mình có hỏi cô cũng sẽ không nói. Nhật Lan nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc suôn mềm đen óng của Huỳnh Hoa. Giọng bà vẫn ấm áp như ngày nào.
- Quyên nhi, đừng như vậy, oán hận đến đâu ông ấy cũng là cha con, hãy gọi một tiếng cha đi con.
Huỳnh Hoa nhẹ giọng hỏi lại:
- Khi trong lòng thật tâm không muốn, tiếng gọi ngoài môi liệu có ý nghĩa gì?
Nhật Lan im lặng, bà không biết nói sao trong hoàn cảnh này. Huỳnh Hoa vì sao lại oán hận Hồ Kỳ như vậy, bà không biết cũng không dám hỏi thêm. Nhưng không biết nguyên nhân thì làm sao xoa dịu được nỗi đau trong lòng con gái. Nhật Lan cảm thấy rối bời, không biết nên làm thế nào là đúng, thế nên bà vẫn ôm chặt Huỳnh Hoa trong lòng không dám buông tay.
Sáng hôm sau nữa, những người chết đều được chôn cất và đắp những nấm mộ đàng hoàng. Những người còn lại cũng được Huỳnh Hoa chữa lành thương thế. Đoàn người lại tiếp tục lên đường. Địa vị đổi thay, ánh mắt của những người xung quanh nhìn về cô cũng đổi khác. Ngày xưa, kẻ này kề tai kẻ kia, xì xầm bàn tán về cô – a đầu đáng ghét, đi theo chỉ là gánh nặng… Bây giờ thì một tiếng cũng đại tiểu thư, hai tiếng cũng đại tiểu thư – đại tiểu thư thần công cái thế…
Vẫn phải đối diện Hồ Kỳ, từng phút từng giây Huỳnh Hoa nghe lòng mình rộn rạo không yên. Càng nhìn ông cô càng nhớ đến Kiệt, càng nhớ anh cô càng không muốn chấp nhận sự thật kia. Đang đi, bất ngờ tiếng gọi bật lên:
- Hồ lão gia.
Huỳnh Hoa vẫn chưa chịu gọi Hồ Kỳ bằng cha. Hồ Kỳ nghe gọi, ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì?
- Chuyện về Hạnh Nguyên… là như thế nào?
Lại bị gợi về phần ký ức đau buồn ngày trước, Hồ Kỳ hơi do dự một lúc. Nhưng cuối cùng ông cũng kể cho Huỳnh Hoa nghe về Hạnh Nguyên. Lần đầu gặp gỡ, những ngày ái ân và cả cái chết của Hạnh Nguyên sau ngày ông cử hành hôn lễ với Bạch Kim Cúc.
Huỳnh Hoa lắng nghe mà cảm thấy tim mình đau buốt từng cơn, muốn mở môi nhưng nơi cổ họng như có cái gì chẹn lại. Lúc lâu sau, Huỳnh Hoa mới có thể thốt nên lời, nhưng âm thanh bật ra mang dư vị chát chua, gần như lạc hẳn:
- Vậy là mọi người vẫn đinh ninh bà ấy đã chết rồi, có phải không? Nếu ngay lúc này, ông biết được mẹ con của họ vẫn còn sống ông sẽ làm gì?
Khoảnh khắc ấy đôi mắt Hồ Kỳ dường như đã lóe sáng lên nhưng ngay sau đó lại tối sầm trở lại. Ông nhẹ lắc đầu như không tin đó là sự thật.
Huỳnh Hoa không nói gì nữa, vung cao ngọn roi trong tay rồi quất mạnh xuống, con ngựa cô đang cưỡi lồng lên rồi lao vọt ra phía trước. Mọi người chỉ nhìn nhau rồi thúc ngựa đuổi mau theo.
Mọi người đang phi nhanh qua ngang một quãng đường vắng, bất ngờ mười mấy bóng người từ các lùm cây lao ra, định ngăn đoàn người lại. Trông vẻ bề ngoài của bọn người ấy - tay đao tay kiếm lại mặc áo thô, người ta đa phần nghĩ ngay chúng là bọn cướp vặt.
Những con ngựa chưa kịp phản ứng vì có người chặn ngay phía trước, chỉ thấy Huỳnh Hoa nhẹ phẩy tay một cái, tất cả bọn người kia té lăn ra, không biết là chỉ hôn mê hay đã chết mất rồi. Huỳnh Hoa vẫn cứ thúc ngựa phi thẳng về phía trước.
Ai nấy chỉ biết nhìn nhau rồi cũng lũ lượt thúc ngựa đuổi sát theo sau. Không hiểu sao, trong lúc này đây trong tâm trí một vài người nghĩ rằng có Huỳnh Hoa đi đầu mở đường thì họ không hề sợ phạm nhầm bất kì cạm bẫy gì, ai cũng vững lòng, bám sát gót phía sau Hồ đại tiểu thư.
Đâu ai biết trong lòng Huỳnh Hoa hiện nay đang dâng trào rất nhiều cảm xúc mãnh liệt, muốn đập phá thứ gì đó để giải tỏa tâm lý bức bối trong lòng. Nhưng cô biết mình làm vậy không những dọa mọi người sợ phát khiếp, có khi làm tổn hại đến những người thân không chừng.
Huỳnh Hoa càng biết ngay lúc này mình không thể dừng lại, nếu dừng lại "cơn khùng" của cô sẽ phát tác ngay, vì khi dừng lại cô sẽ phải nghe và nhìn thấy Hồ Kỳ, càng nhìn ông cô càng không kiềm lòng mình được. Và giải pháp an toàn chính là Huỳnh Hoa cứ thúc ngựa phi như bay, mọi người vẫn cố đuổi theo sau, cát bụi được dịp cứ thế tung mù lên thành một vệt dài.
Đang phi ngựa như bay qua các dãy rừng dày, bất ngờ con ngựa Huỳnh Hoa đang cưỡi hí vang tung cao hai chân trước rồi dừng lại. Cũng may, tài điều khiển ngựa của Hoa không tệ nên vẫn chưa bị hất văng xuống đất. Hồ Kỳ và mọi người cũng vừa kịp đến nơi. Hồ Kỳ kêu khẽ:
- Sát khí mạnh quá!
Huỳnh Hoa lạnh lùng nhìn người đang đứng chắn ngay phía trước. Hồ Kỳ cao giọng:
- Các hạ là ai, tại sao lại ngán đường tại hạ?
- Ngươi là Hồ Kỳ?
- Đúng vậy.
- Ngươi đang hộ tống Bảo Vật về cung?
- Đúng vậy. Các hạ cũng muốn cướp à?
- Ta cũng muốn xem thử nó là thứ gì. Cả cô gái đó nữa, xinh đẹp quá!
Người đó là một người đàn ông cao lớn, trên mặt có nhiều vết sẹo dọc ngang. Y vừa nói vừa chỉ tay về phía Huỳnh Hoa. Cô khẽ cau mày, đang bực mình lại có người đến đây gây sự. Huỳnh Hoa không nói gì, chỉ thấy đôi môi cô khẽ nhếch lên tỏ rõ ý mai mỉa, thân ảnh đã rời lưng ngựa lướt mau về phía trước. Từ bao giờ trong tay Huỳnh Hoa xuất hiện thanh đoản kiếm, mũi kiếm nhằm thẳng yết hầu của người đàn ông kia lia mạnh khi hai người áp đến cạnh nhau.
Gã kia kêu khẽ "Nhanh quá!" liền đưa cánh tay không lên để đón đỡ.
"Keng" một tiếng, rõ ràng thanh kiếm chạm vào da thịt y nhưng lại giống như chạm vào sắt đá. Chỉ thiếu lửa tóe ra nữa thì mọi người sẽ nghĩ rằng cánh tay của y làm bằng đá chứ không phải thịt da. Tay trái y gạt thanh kiếm của Huỳnh Hoa, tay phải y cũng đồng thời đấm về phía cô một quyền. Huỳnh Hoa nhún chân nhảy lùi ra sau, một quyền mang nguồn nội lực mạnh mẽ của gã ấy nếu đấm trúng dù không chết cũng không thể không đau!
Hồ Kỳ đứng ở phía sau âm thầm quan sát trận chiến, ông thấy thanh kiếm trên tay Huỳnh Hoa chém vào rất nhiều nơi trên cơ thể của người kia nhưng dù là nơi nào cũng giống như chém vào sắt đá. Ông lẩm nhẩm một mình:
- Thân thể cứng như sắt thép… trên đời này chỉ có một người!
Hải Bằng chen lời vào:
- Kim Cương Quái Nhân.
Hồ Kỳ gật đầu.
- Chính là y.
Hải Bằng tiếp:
- Nghe nói y đã từng tàn sát cả một môn phái lớn là Thủ Y, nơi đó là nơi y đầu nhập và tu học. Nhưng trong một lần luyện công tẩu hỏa nhập ma, y ra tay tàn sát tất cả mọi người xuất hiện trước mặt mình. Trong đêm thảm sát đó, sư phụ, sư huynh sư đệ của y đều táng mạng. Sau đó y đột nhiên biến mất, không hiểu vì sao hôm nay y lại hiện thân, lẽ nào Hắc Long bang đã mua chuộc được y.
- Đó chỉ là lời đồn, không ai biết chân tướng sự thật bên trong là gì. Nhưng sự thật người trước mặt chúng ta chính là Kim Cương Quái Nhân. Y đã luyện cơ thể mình cứng hơn sắt đá rồi, không đao kiếm nào có thể chạm vào y được nữa.
Nhật Lan tỏ ra lo lắng:
- Quyên nhi sẽ gặp nguy hiểm mất!
Nhật Lan dứt câu cũng vừa lúc Huỳnh Hoa đón một quyền của Kim Cương Quái Nhân, thân thể nhỏ nhắn của cô bị tung bổng lên cao. Tên “quái nhân” liền nhún chân nhảy theo, hai tay nắm thành song quyền sẵn sàng tung ra bất cứ lúc nào. Thân thể Huỳnh Hoa vẫn còn lơ lửng trên không, không hiểu sao chỉ một cái lắc mình, bóng dáng cô biến tan như chưa từng tồn tại.
Song quyền của tên “quái nhân” vừa vươn ra được nửa tầm thì dừng lại. Địch nhân có còn đâu mà đánh tiếp. Chỉ nghe tiếng cười khanh khách của Huỳnh Hoa ở một tán cây gần đó. Ai nấy cùng ngước mắt nhìn, địch nhân của cô cũng quay nhìn. Huỳnh Hoa đang đứng một chân trên nhành cây phía sau lưng của Kim Cương Quái Nhân, nhành cây vẫn còn đang lay lắt.
Gã Quái Nhân gầm lên một tiếng, vung quyền phải ra nhằm thẳng vị trí Huỳnh Hoa mà đánh. Tuy đánh cách không nhưng Huỳnh Hoa cảm nhận được nguồn nội lực mạnh mẽ đang ập về phía mình. Cô điểm nhẹ chân trái lên cành cây tung bổng mình lên cao nữa. Những thân cây bị nội lực phát ra từ quyền phải của Kim Cương Quái Nhân làm cho gãy đôi, đổ ầm ầm xuống đất.
Từ trên cao tiếng cười khanh khách của Huỳnh Hoa cứ vọng xuống, thân thể cô như cánh diều đứt dây cứ lao thẳng xuống. Song chưởng cùng lúc xuất động, Kim Cương Quái Nhân cũng vung song quyền ra đón đỡ. Chưởng và quyền chạm nhau, Huỳnh Hoa bị hất văng ra xa, cô chập chân một cái lộn người trên không hai vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Kim Cương Quái Nhân cũng bị chấn động không nhẹ, hai chân lún sâu xuống đất hơn hai tấc. Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Nếu bây giờ ngươi rút lui còn kịp, nếu không...
Kim Cương Quái Nhân cười lạnh:
- Nếu không thì thế nào? Tiểu cô nương… võ công cũng khá đấy!
- Bổn cô nương hôm nay đang có chuyện không vui, nếu ngươi còn nói thêm tiếng nữa, đừng trách vì sao bổn cô nương đây ra tay độc ác!
- Tiểu cô nương đủ bản lãnh lấy mạng ta sao?
Thanh đoản kiếm nãy giờ biến đâu mất bây giờ lại hiện ra trong tay Huỳnh Hoa. Nhật Lan giật mình tái mặt nghĩ thầm: “Đao kiếm đâu làm gì được kẻ kia, vậy mà Quyên nhi lại định dùng kiếm để đấu với y.” Nhật Lan chưa kịp nghĩ đến “Vậy sẽ vô cùng nguy hiểm”, đã thấy thân thể Huỳnh Hoa lãng đãng như sương khói lướt về phía Kim Cương Quái Nhân.
Ánh thép loang loáng dưới ánh nắng giữa trưa hè, không tiếng kêu leng keng nào phát ra, chỉ có ánh sáng xanh mờ lan tỏa. Khi Huỳnh Hoa điểm chân lùi ra xa cũng là lúc song quyền của Kim Cương Quái Nhân đẩy ra được nửa tầm rồi dừng mãi đó. Nhật Lan vừa nghĩ đến chữ “nguy”, thân thể Kim Cương Quái Nhân hiện lên nhiều vết cắt chi chít, máu từ đó túa ra như xối. Ngay sau đó thân thể y nổ ầm một tiếng, tan thành màn mưa máu.
Cùng lúc đó thanh đoản kiếm của Huỳnh Hoa được tra vào vỏ vốn giấu trong tay áo, đôi môi Huỳnh Hoa vẽ nên một nụ cười tà ác. Nhật Lan nhìn vào không nén được phải rùng mình.
Những ngày sau đó trôi qua bình yên, đường về kinh thành ngày một ngắn lại. Phía trước hiện giờ đã là phủ huyện Thanh Hà, vượt qua huyện ấy và hai huyện lớn nữa mọi người có thể đến được kinh thành. Theo phân cấp hành chính Đại Quyển, nếu huyện nào được đức vua lệnh cho dựng một ngôi thủ phủ thì huyện đó được gọi là phủ huyện. Nhưng chỉ duy nhất Thanh Hà là khác biệt.
Vì sao khác biệt thì hãy tìm hiểu về phân cấp hành chính Đại Quyển quốc thời bấy giờ trước đã. Trong hệ thống ấy gồm có Kinh Thành là nơi có quyền lực cao nhất, kế đến là Phủ, thấp hơn là Trấn và Huyện.
Khắp Đại Quyển có đúng bốn ngôi Phủ, lớn nhất và quyền hành cao nhất và Bình An vương phủ ở Quyển Nam. Phủ của Bình An toàn quyền xử lý tất cả mọi vấn đề kiện tụng, thuế và có thể cấp tước vị cho các quan huyện và trấn chủ ở khu vực phía nam, không cần thông qua với hoàng đế. Ba ngôi phủ còn lại đều nằm ở Quyển Bắc, tri phủ có thể giải quyết các vấn đề rắc rối trong phạm vi quản lý của mình gồm các trấn và huyện do hoàng đế đích thân chỉ định.
Phủ hay còn được gọi là thủ phủ đơn giản là một ngôi nhà, nơi đó vừa là công đường vừa là nhà của quan và quân lính của ngôi phủ. Phủ có thể đặt trong huyện, khi đó huyện được gọi là phủ huyện, tên phủ và tên huyện có thể trùng tên nhau. Nhưng khi phủ đặt trong trấn, thì không gọi là phủ trấn mà vẫn gọi là trấn, tên phủ và tên trấn nhất thiết không được trùng nhau. Vị quan trấn nhậm thủ phủ được gọi là tri phủ.
Tiếp theo là Trấn, Trấn là tên gọi của đơn vị hành chính nhỏ hơn huyện nhưng bên trong có khu chợ buôn bán sầm uất, đứng đầu trấn là trấn chủ. Cuối cùng là Huyện, Huyện là một vùng đất rộng lớn do hoàng đế đích thân chia lãnh thổ trên bản đồ, cắt cử người giám quản. Vị quan đứng đầu huyện là tri huyện. Trong huyện cũng có một vài ngôi chợ, nếu vẫn chưa đủ lớn mạnh để tách ra thành trấn thì được gọi bằng cái tên khác là Thị - phố thị trong huyện.
Các đơn vị hành chính khác như làng, xã đều do người dân tự đặt hoặc những tri huyện tự chia nhỏ vùng đất của mình đang cai quản, sau đó đề cử người lên tri phủ, tri phủ xét duyệt thì người được đề cử sẽ giữ nhiệm vụ quản lý làng, xã của mình gọi là làng trưởng, xã trưởng. Những ai được xét duyệt sẽ được hưởng bổng lộc của vua. Nếu tự đặt không nhờ các quan trên xét duyệt thì sẽ không được gì ngoài sự tín nhiệm của người dân trong làng, xã ấy.
Tuy bảo rằng trong hệ thống phân cấp hành chính Đại Quyển, huyện lớn hơn trấn nhưng những vấn đề kiện tụng, thuế và binh lực hai bên đều độc lập chứ không phụ thuộc nhau. Ngoại trừ lương huyện lệnh cao hơn trấn chủ, và bổng trấn chủ cao hơn huyện lệnh – bổng tính theo mức độ làm ăn buôn bán của trấn đó trong thời gian nửa năm thông qua thuế.
Và trong đó Thanh Hà là một trường hợp đặc biệt, tên huyện đã được gọi bằng cái tên phủ huyện Thanh Hà nhưng vị quan trấn nhậm nơi ấy vẫn chỉ là tri huyện. Nghe phong thanh lão quan huyện ấy sắp được đề lên làm tri phủ, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy chiếu chỉ nào từ hoàng cung ban xuống. Tri huyện nóng lòng chờ thăng chức, người dân thì cười nhạo bảo rằng tri huyện làm ăn thất đức nên hoàng thượng nghĩ lại không xét nữa. Nhưng rốt lại những chuyện ấy chỉ là những lời truyền miệng nhau nghe.
Khi đoàn người sắp được đặt chân vào Thanh Hà, Hồ Kỳ cho ngựa đi chậm lại, vừa đi vừa giải thích về Thanh Hà cho mọi người biết. Điều đó đã trở thành thói quen của ông từ rất lâu rồi thì phải. Vừa vào địa phận phủ huyện Thanh Hà, bất ngờ từ hướng đối diện xuất hiện đoàn binh mã mang theo nhiều cờ lộng tiến thẳng về phía Hồ Kỳ. Mọi người nhìn thấy cảnh trượng đó không hẹn cùng ghìm cương ngựa lại. Ai cũng nghĩ thầm: “Lại chuyện gì nữa đây!?”
Đoàn binh mã đi thẳng đến chỗ Hồ Kỳ liền tách ra làm hai hàng người, một bên trái còn lại chạy sang bên phải. Người cuối cùng tiến đến trước mặt Hồ Kỳ là một người đàn ông tuổi ngoại ngũ tuần cưỡi trên con ngựa màu trắng tinh tươm. Ông ta giục ngựa đến thật gần mới cất tiếng hỏi:
- Xin hỏi các vị đây có phải là Hồ Kỳ - Hồ đại nhân và thuộc hạ đang phụng mệnh thánh hoàng hộ tống Bảo Vật hồi cung hay không?
Hải Bằng đáp thay Hồ Kỳ:
- Đúng vậy, dám hỏi các hạ cao danh quý tánh là gì, làm thế này là có ý gì?
Người đàn ông nghe vậy vòng tay, cung kính đáp:
- Hạ quan là Ba Lạc Đồ - tri huyện phủ huyện Thanh Hà, xin được kính chào Hồ đại nhân. Từ lâu nghe danh Hồ đại nhân rất có tài, lại được hoàng thượng tin tưởng giao cho trọng trách to lớn là hộ tống Bảo Vật từ Nam Sơn về hoàng cung. Hạ quan nghe vậy rất lấy làm ngưỡng mộ Hồ đại nhân, hôm nay biết được trên đường về cung đại nhân đi ngang phủ huyện này nên hạ quan mạo muội ra đây chào hỏi. Nhân tiện mời đại nhân ghé vào tệ trang nghỉ qua đêm nay, hạ quan có vài điều cần trao đổi.
Hồ Kỳ gật gù:
- Ra là vậy, nếu chỉ có vậy huyện lệnh đại nhân hà tất làm rình rang, kinh động mọi người như thế này.
- Hạ quan sợ tiếp đón sơ sài, xoàng xĩnh đại nhân lại chê bai không thèm đại giá quan lâm.
Hồ Kỳ cười hiền:
- Được rồi, huyện lệnh đại nhân đã có lòng như vậy, đêm nay tại hạ xin được phép đến làm phiền đại nhân vậy.
- Tạ ơn Hồ đại nhân.
Đêm hôm ấy, Ba Lạc Đồ tiếp đãi Hồ Kỳ rất ân cần nồng hậu. Khi buổi tiệc sắp tàn, ông ta mang ra một rương đầy vàng bạc để tặng Hồ Kỳ. Nhờ Hồ Kỳ nói giúp vài lời tốt đẹp trước mặt hoàng thượng cho ông mau thăng quan tiến chức. Ông ta bảo rằng, mấy hôm trước có một thầy tướng số ghé vào phủ, xem cho ông ta một quẻ. Lão thầy bói bảo rằng nếu ông nhờ cậy được Hồ Kỳ nói giúp với hoàng thượng, nhất định ông sẽ nhanh chóng được thăng làm tri phủ. Hồ Kỳ không nhận rương bạc chỉ hứa sẽ nói giúp cho ông ta trước mặt hoàng thượng. Ba Lạc Đồ tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Sáng hôm sau, đích thân ông ta tiễn Hồ Kỳ lên đường.
Cứ nghĩ mọi chuyện chỉ êm đẹp và giản đơn như vậy. Nào ngờ, Hồ Kỳ vừa ra khỏi huyện đường một đoạn thì một toán quân của Ba Lạc Đồ vội vã đuổi theo ngăn lại. Mọi người còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên lính quát lên:
- Hồ Kỳ, ngươi chính là hung thủ giết chết vợ và con trai của huyện lệnh đại nhân. Còn không mau khoanh tay chịu trói?
Hồ Kỳ nghe vậy thì ngẩn người ra.
- Ta đâu biết họ là ai, ta chưa từng gặp qua bọn họ tại sao có thể là hung thủ giết hại họ. Có phải các ngươi đã nhầm người rồi!
- Phải hay không phải, ngươi về đối chất với đại nhân sẽ rõ.
Hồ Kỳ còn chưa biết nên phản ứng ra sao thì Ba Lạc Đồ và một toán lính khác ập tới. Ba Lạc Đồ chỉ thẳng vào mặt Hồ Kỳ, mắng:
- Hồ Kỳ, ta đâu đối xử tệ bạc với ngươi, tại sao ngươi lại lén lút giết chết vợ và con trai của ta? Mặc dù vợ ta có đẹp một chút, con trai ta hơi phá phách một chút, nhưng họ đâu đáng để ngươi giết chết như vậy. Hôm nay ta nhất định đòi lại công bằng cho vợ và con. Hồ Kỳ, ta sẽ lấy mạng ngươi để trả thù cho họ.
Lão hét lên một cách bi thương không chút gì là giả tạo. Hồ Kỳ hơi nhíu mày khó chịu:
- Có lẽ đại nhân đã nhầm lẫn gì đó. Hồ Kỳ ta không bao giờ giết hại người vô tội. Ta không hề làm hại vợ và con trai đại nhân. Xin đại nhân hãy xét lại, tại hạ đâu có lý do gì phải làm hại họ kia chứ?
Ba Lạc Đồ quát lớn:
- Câm miệng. Ngươi đừng đứng đó giả khờ, giả nhân, giả nghĩa. Bây giờ ta đã quá rõ rồi, không còn tin những gì ngươi nói nữa. Tối qua ta tiếp đãi ngươi xong thì đến thư phòng làm việc, ngươi thừa cơ lén lút tìm vợ ta toan cưỡng hiếp, rồi giết nàng diệt khẩu. Giết người xong ngươi còn để lại dòng chữ bằng máu bên cạnh bảo ta là tham quan ô lại, hôm nay Hồ Kỳ ngươi giết vợ và con ta để cảnh cáo. Nếu sau này ta không chừa thói cũ, thì ngươi lấy cả mạng của ta… Hồ Kỳ, ta đâu đối tệ với ngươi tại sao ngươi lại làm như vậy?
Hải Bằng nghe vậy giật mình kêu lên:
- Khoan đã. Đại nhân, sao ông quá cả tin như vậy. Xưa nay có bao giờ hung thủ giết người lại tự xưng tên tuổi cho người ta truy bắt. Đại nhân đang bị hung thủ thật sự đánh lừa rồi đấy.
Ba Lạc Đồ gầm lên:
- Đúng vậy. Nếu ta cũng suy nghĩ nông cạn như những gì các ngươi vừa nói thì nhất định sẽ bị ngươi lừa một cách ngoạn mục. Nhưng ta là ai chứ, ta đường đường là huyện lệnh Thanh Hà, ta không dễ bị ngươi lừa như vậy đâu. Người đâu bắt Hồ Kỳ lại cho ta!
Hồ Kỳ cao giọng:
- Khoan đã. Huyện lệnh đại nhân, xin hãy nghe tại hạ nói một lời đã. Tại hạ đang mang trên mình trọng trách nặng nề, cần nhanh chóng quay về hoàng cung. Nếu quay lại huyện đường cùng đại nhân sẽ gây chậm trễ, lúc ấy không những tại hạ không giữ được cái đầu mà đại nhân cũng liên lụy. Xin thứ lỗi, tại hạ không về cùng đại nhân được!
- Không cần nhiều lời! Ngươi không muốn hay không thể ta không cần biết. Ta quyết bắt ngươi về trị tội mới hả dạ, dù hoàng thượng có trách tội xuống ta cũng chấp nhận. Nhưng dù là như thế nào, ta quyết lấy mạng của nhà ngươi trước. Người đâu…
Hồ Kỳ bực tức cao giọng:
- Đã bảo ta không phải là hung thủ. Đại nhân xin hãy suy xét kỹ cho.
- Ta không cần suy xét gì nữa hết. Người đâu, bắt tất cả lại cho ta.
Hồ Kỳ đanh giọng:
- Nếu đại nhân vẫn cương quyết như vậy. Tại hạ đành thất lễ…
- Không cần nói nhiều. Quân đâu, còn đứng đó làm gì, bắt hết bọn chúng cho ta nhanh lên.
Ba Lạc Đồ không hề để tâm những lời Hồ Kỳ nói, cứ một mực ra lệnh bắt Hồ Kỳ về huyện đường. Tiếng dạ ran, bọn lính đang vây quanh Hồ Kỳ lập tức nhào lại toan bắt lấy Hồ Kỳ. Nhưng Hồ Kỳ đã nhất quyết không quay lại, những người trong đoàn lại toàn cao thủ, bọn lính nhanh chóng bị đánh dạt ra các phía. Hồ Kỳ bỏ đi trước sự tức tối cực độ của Ba Lạc Đồ.
Đoàn người của Hồ Kỳ đi đến quá trưa thì đến được Đông Xuân thị. Đó là ngôi chợ lớn nhất trong phủ huyện Thanh Hà. Vừa bước vào chợ, đập vào mắt mọi người là những tấm hình truy nã “bọn phản tặc” đứng đầu là Hồ Kỳ. Ai phát hiện tung tích của bọn họ và báo cho huyện lệnh đại nhân sẽ được thưởng từ năm trăm lượng đến ba ngàn lượng vàng. Ai có bản lĩnh bắt được tất cả người trong nhóm “phản tặc” của Hồ Kỳ, Ba Lạc Đồ sẽ nhận người ấy vào làm bộ đầu và ban thưởng rất hậu. Nếu người nào gặp mà không báo, huyện lệnh đại nhân biết được nhất định sẽ phạt nặng. Trên cáo thị là những vết ấn tín màu đỏ rực của Ba Lạc Đồ - huyện lệnh phủ huyện Thanh Hà.
Ba Lạc Đồ quả thật nhanh tay, những hình vẽ trên cáo thị cũng khá giống với người thật nên Hồ Kỳ vừa vào Đông Xuân thị lập tức có vài người nhận ra. Có một vài người tỏ ra biết chút võ công liền nhảy xổ đến toan bắt giữ Hồ Kỳ. Không muốn làm hại đến những người dân vô tội, Hồ Kỳ không cho bất kì ai đánh trả, chỉ cố tìm đường chạy thoát ra ngoài. Hồ Kỳ đã ra lệnh như vậy mọi người đành chia nhau ra hành sự, thoát thân là chính sau đó mới tìm hiểu nguồn cơn sự việc sau. Người đuổi người chạy, kẻ la hét thông báo “phản tặc đã hiện thân”, Đông Xuân thị nhanh chóng biến thành một khu chợ hỗn loạn. Ai ai cũng tranh nhau tìm bắt bọn “phản tặc Hồ Kỳ”.