Sau trận mưa tên, những bóng đen rời chỗ nấp sà xuống như những cánh quạ đen. Tất cả bọn chúng đều che mặt, vừa đáp chân xuống đất lập tức vây lấy đoàn người của Hồ Kỳ vào giữa. Người sau cùng rời chỗ nấp sà xuống là người duy nhất không che mặt. Thân pháp kẻ ấy rất nhẹ nhàng, cũng rơi xuống, nhưng mọi người nhìn vào cứ ngỡ kẻ đó chỉ là chiếc lá đang chao trên làn gió. Huỳnh Hoa nhận ra người đó là ai nên cô lập tức kêu lên:
- Thanh Phong.
Thanh Phong cũng đã nhìn thấy Huỳnh Hoa, chân chưa chạm đất ông đã cười phá lên:
- A đầu thối tha, coi vậy mà tốt phước, rơi xuống vực không chết lại khiến con trai ta phải một phen điên đảo. Hôm nay mi đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Huỳnh Hoa không nói gì nữa chỉ lùi lại từng bước một, có bàn tay ai đó chộp lấy tay cô kéo mau ra sau lưng mình. Là Dương Long, anh kéo cô ra sau rồi đứng chắn phía trước che chở cho cô.
Thanh Phong dời mắt khỏi Huỳnh Hoa, lập tức nhìn xoáy vào Hồ Kỳ. Lão nói gằn từng tiếng một:
- Giao Bảo Vật ra đây và để con bé kia ở lại - lão vừa nói vừa chỉ tay về phía Huỳnh Hoa – ta sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống.
Hồ Kỳ gầm lên:
- Đừng hòng, dù ngươi có giết chết ta, ta cũng không bao giờ giao người và vật.
Thanh Phong cười khanh khách:
- Khẩu khí! Khẩu khí lắm!
Dứt tiếng cười, Thanh Phong đưa tay lên ngang vai vỗ lên ba cái. Phía sau ông ta, một tên hắc y mau lẹ tháo chiếc mặt nạ sắt của người bên cạnh, để lộ khuôn mặt vô cùng quen thuộc với mọi người. Người đó không ai khác hơn chính là Thập Toàn, nhưng đôi mắt anh bây giờ đờ đẫn thất thần. Có lẽ anh đã bị Thanh Phong khống chế nhân tâm. Thanh Phong cười vang dội:
- Các ngươi đã ngoan cố như vậy, có lẽ ta phải cho các ngươi nếm chút mùi lợi hại.
Lão lại đưa tay lên vỗ ba cái, tên hắc y đứng cạnh Thập Toàn đưa tay chạm vào cổ anh, đôi mắt đang đờ đẫn như say ngủ của Toàn lập tức mở bừng, đỏ ngầu đáng sợ. Thanh Phong vẫy tay một cái, cũng vừa lúc tên hắc y vỗ vào sau lưng Toàn một chưởng. Như một tia chớp, Thập Toàn rút thanh kiếm đang cầm trong tay phóng thẳng về phía Hồ Kỳ. Hồ Kỳ chưa hết kinh ngạc đã thấy Thập Toàn nhằm thẳng yết hầu mình mà lia kiếm, ông vội vàng gạt đỡ. Hồ Kỳ tránh được một chiêu. Toàn lại nhanh chóng xuất động chiêu khác, tất cả đều là sát chiêu.
Hồ Kỳ thấy kẻ đang tấn công mình là con trai mình thì không nỡ xuống tay, chỉ cật lực đón đỡ chứ không đánh trả. Vừa đấu Hồ Kỳ vừa gọi to “Toàn nhi, Toàn nhi”. Nhưng Thập Toàn dường như hoàn toàn không nghe thấy. Lúc này đây anh như kẻ vô tri, cứ nhằm vào Hồ Kỳ mà đánh. Anh là một con rối bị Thanh Phong điều khiển không hơn không kém.
Càng đánh Thập Toàn càng ra chiêu mạnh mẽ khốc liệt hơn, mấy lần Hồ Kỳ suýt táng mạng dưới kiếm của Toàn. Mọi người nhìn thấy tình thế có vẻ không ổn vội vàng nhảy vào hỗ trợ. Nào ngờ chỉ không gặp mấy hôm, võ công của Thập Toàn lại biến đổi một cách kinh ngạc. Hải Bằng và Nhật Lan cùng nhảy vào nhưng ngay lập tức bị đánh bật lui ra.
Tứ Bình chợt hét lên:
- Thập Toàn đã bị Thanh Phong điều khiển. Muốn cứu sống cậu ta trước tiên phải khống chế cậu ta.
- Khống chế bằng cách nào bây giờ? Ngoài Hồ lão gia không ai tiếp cận được cậu ta?
- Bằng mọi cách phải đánh ngất được thiếu gia, Hồ lão gia!
- Ta biết rồi!
Tứ Bình, Nhật Lan, Hải Bằng, Dương Long và Hồ Kỳ lập tức vây lấy Thập Toàn vào giữa. Thế trận tuy năm người đánh một nhưng dường như không mấy khả quan. Cuối cùng Phương Nhi và Trọng Nghĩa cũng nhảy vào. Bảy người hợp sức nhưng chỉ làm tay kiếm Thập Toàn đôi lúc hơi luống cuống.
Phải mất một lúc lâu, Hải Bằng mới thừa cơ vỗ vào lưng Toàn một chưởng. Thấy mọi người ai cũng bị thương, Hải Bằng cảm thấy vô cùng tức giận, ông ra tay không chút thương tình. Trúng một chưởng ấy nếu người bình thường có thể chết ngay, nếu là Thập Toàn ngày thường cũng bị thương, cả ngày không ngồi dậy nổi. Vậy mà chưởng ấy hôm nay đập vào lưng Toàn cứ như không, anh hơi khựng người một cái lập tức quay lại phản công. Hải Bằng giật mình tái mặt, may Dương Long và Trọng Nghĩa cùng lúc đưa kiếm ra đón đỡ nếu không có lẽ ông mất mạng dưới tay của Thập Toàn. Hồ Kỳ run giọng hỏi:
- Tứ Bình, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
- Ban nãy con đã nói rồi, phải đánh ngất cậu ta. Nếu không sẽ không thể cứu được thiếu gia đâu.
Hải Bằng vừa hoành kiếm tiếp chiêu của Toàn vừa hét lên:
- Một chưởng vừa rồi của ta không nhẹ, nhưng nó không bị gì cả. Vậy làm sao mới đánh ngất được nó đây?
- Điều đó… Bá phụ hãy cố một lần nữa xem sao.
- Ừ.
Thêm một lúc nữa, Hải Bằng vừa thấy Toàn lộ ra sơ hở liền vỗ ra một chưởng vào ngay giữa ngực Toàn. Thập Toàn té nhào xuống đất lăn người một cái liền bật dậy, đâm lên một kiếm phản công. Hải Bằng lùi nhanh, kêu lên:
- Vẫn không được, ta đã vận mười thành công lực rồi nhưng mà…
Tứ Bình chợt kêu lên:
- Mọi người, hãy nghe con… chúng ta hãy…
- Được.
Hồ Kỳ, Hải Bằng và Tứ Bình sau tiếng “được” lập tức đẩy chưởng trái ra. Thập Toàn trúng chưởng té lăn xuống đất. Ngay lập tức Dương Long và Trọng Nghĩa lao đến giữ chặt hai tay Toàn. Hải Bằng và Hồ Kỳ cũng phóng tới áp chế Thập Toàn trong tư thế nằm dài dưới đất. Thập Toàn giãy giụa kịch liệt. Bất ngờ, Tứ Bình rút trong tay áo ra một chiếc khoen tròn được treo trên một sợi dây rất mảnh. Bình chìa chiếc khoen ra trước mặt Toàn và bắt đầu lắc, Thập Toàn nhìn vào đó bất ngờ buông thỏng toàn thân, không phản kháng nữa. Tứ Bình cứ lắc, đôi mắt Thập Toàn từ từ khép dần lại, cuối cùng anh gục xuống ngủ thiếp đi. Đó chính là thuật thôi miên! Thấy Thập Toàn đã ngủ, Tứ Bình mới đứng lên phủi tay thở phào.
- Xong rồi.
Hồ Kỳ bế thốc Thập Toàn lên mang về phía mình. Thanh Phong nãy giờ vẫn đứng xem, thấy Hồ Kỳ đã khống khế được con trai thì vỗ tay khen:
- Hay, rất hay.
Tiếng vỗ tay của ông cũng chính là hiệu lệnh, gần trăm tên hắc y lập tức vung đao nhảy vào loạn chiến với đoàn người của Hồ Kỳ. Trường hỗn chiến bắt đầu, bên phía Thanh Phong có hai người đang lược trận. Một là Thanh Phong, người bên cạnh y lại đang đang đeo chiếc mặt nạ sắt màu đen. Nhưng ánh mắt đó, đôi môi kia dù có biến thành tro bụi Huỳnh Hoa cũng có thể nhận ra, anh chính là Minh Minh. Huỳnh Hoa đang đứng ở một góc quan sát hai người họ bất ngờ Minh Minh lia mắt nhìn về phía cô, phút giây bốn mắt giao nhau cả hai dường như đã lặng người đi một lúc.
Thanh Phong vỗ vai con trai cười hiền:
- Chẳng phải con yêu cô gái đó hay sao? Cô ấy đang ở đó hãy qua đó mang cô ấy về đây!
- Dạ.
Minh Minh tung người lướt mau về phía Huỳnh Hoa theo mệnh lệnh của cha. Bất ngờ một thanh kiếm phóng ra ngăn anh lại, người phóng kiếm là Dương Long. Từ khi chuyến đi bắt đầu, anh không hề để Huỳnh Hoa bị bất kỳ ai làm tổn thương dù chỉ là một sợi tóc của cô. Minh Minh điểm chân lùi ra sau hai bước, rút kiếm ra rồi tiếp tục lướt người về phía trước. Dương Long lại vung kiếm lên ngăn Minh Minh lại.
Ngoài kia Thanh Phong vốc một nắm thuốc màu đen cho vào họng. Xong, lão lập tức xông vào trận chiến. Lão nhằm thẳng Hồ Kỳ mà bổ xuống từng đao chí mạng. Võ công ông ta không tệ, sau vài chiêu Hồ Kỳ đã thấy luống cuống tay chân. Hải Bằng vội gạt hết bọn thủ hạ của Hắc Long đang vây mình để đến trợ chiến cho Hồ Kỳ. Ngay lúc này đây trong lòng Huỳnh Hoa rộn lên muôn ngàn suy nghĩ.
"Hồ Kỳ đích thực là Hồ Nam, người đã gây ra biết bao nghịch cảnh. Chính ông khiến cho mình từ khi mở mắt chào đời đã gặp bất hạnh triền miên, không một ngày nào được sống trong hạnh phúc. Chính ông ta là người sinh ra Kiệt, lại còn tạo ra mình, cho mình và anh phải lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười ngày hôm nay. Hồ Kỳ, ông chính là người ta căm hận nhất trong cuộc đời này đấy, ông có biết không? Hôm nay, đúng, chính hôm nay, nếu Thanh Phong giết chết được Hồ Kỳ thì hay. Tất cả mọi chuyện sẽ chôn vùi theo ông ta vào đáy mộ sâu, vĩnh viễn."
Những tiếng kêu thảm cứ vang lên từng hồi, là tiếng thét của thủ hạ đôi bên khi bị đối phương hạ gục. Tiếng đao kiếm cứ vang lên loạn cuồng giữa cái nắng chiều gay gắt. Huỳnh Hoa vẫn đứng yên một góc, không tên hắc y nào đến làm phiền cô cả, có lẽ đó là mệnh lệnh của Minh. Anh không cho phép chúng làm hại cô trong cuộc loạn chiến này.
Huỳnh Hoa tuy đứng im lìm nhưng ánh mắt không ngừng quan sát cuộc hỗn chiến phía trước. Tuy nhiên ánh mắt cô khoảnh khắc ấy rất ư bình thản, nói đúng hơn là vô cảm.
Hồ Kỳ vẫn chưa đại bại trong tay Thanh Phong nhưng ông gần như sắp không giữ nổi thanh kiếm trong tay mình nữa. Nếu không có Hải Bằng bên cạnh, Hồ Kỳ dám chắc mình đã thảm bại từ lâu. Thanh Phong càng đánh sức mạnh càng khủng khiếp, mỗi đao bổ xuống, dù Hồ Kỳ và Hải Bằng dụng lực toàn thân để chống đỡ vẫn nghe cổ tay đau buốt, xương thịt toàn thân cứ muốn gãy vụn ra từng mảnh. Y phục trên người Hồ Kỳ bắt đầu rách từng mảng lớn do đao khí của Thanh Phong quét trúng. Da thịt ông hiện lên những vết hằn đỏ, rướm máu.
Thêm lúc nữa, mũi đao Thanh Phong được dịp vạch lên cánh tay Hồ Kỳ một vệt dài, máu lập tức tuôn ra. Hải Bằng cũng không tốt hơn là bao, y phục của ông từ bao giờ máu loan đỏ khắp nơi. Những người khác tuy thấy Hồ Kỳ và Hải Bằng đang bị Thanh Phong bức bách thảm thương nhưng lại không thể đến bên ứng cứu được. Bọn họ cũng đang bị bọn thủ hạ Thanh Phong vây công, tất cả bọn chúng võ công đều không tệ, nên bất kể là ai bị chúng vây lấy rồi muốn thoát ra không phải là việc dễ dàng.
Trong giây phút ấy không hiểu sao trong lòng Huỳnh Hoa bùng lên một cảm giác xuyến xao, cô thầm nghĩ:
"Nếu Hồ Kỳ chết đi nhất định mẹ ta sẽ rất đau lòng, mẹ lại là người thân yêu nhất của mình, bà đau lòng mình có sướng vui không? Ông ta dù có chết đi, thì sự thật ấy có chắc chìm sâu vào đáy một cùng với ông ta? Không, nó không chìm sâu, nó vẫn phơi bày ra trước mắt, mình và "anh" mãi mãi cũng không đến được với nhau. Sự thật vẫn là sự thật, dòng máu chảy trong người mình và "anh" một nửa là của ông ta! Phải, Hồ Kỳ chết đi thì sự thật kia sẽ không còn ai biết được ngoại trừ mình. Nhưng rồi một lúc nào đó, "anh" quay lại cầu hôn mình, mình biết phải làm sao? Mình làm sao từ chối "anh", mình làm sao có thể nói cho anh biết sự thật kia? Còn đến với nhau lại càng không thể được! Hóa công ơi, tôi phải làm sao đây, ông an bày nghịch cảnh cay nghiệt chi lắm vậy? Giờ tôi phải làm sao đây, làm sao cho vẹn cả đôi đường?"
Theo dòng suy nghĩ của Huỳnh Hoa, cuộc chiến giữa Hồ Kỳ và Hải Bằng với Thanh Phong bước dần đến hồi kết thúc. Và người sẽ chiến bại chính là Hải Bằng và Hồ Kỳ chứ không ai khác. Nhật Lan và Phương Nhi trông thấy, lòng như lửa đốt muốn lao đến giải cứu nhưng bọn thủ hạ của Thanh Phong vẫn không buông tha, cứ quấn lấy hai người. Nhật Lan vận hết mười phần công lực vào thanh kiếm trong tay, quét mau một vòng quanh mình hòng mở đường để thoát ra. Tuy thoát ra được nhưng trên lưng bà lại hứng mấy vết thương dài, máu tuôn đỏ cả phần y phục bên dưới. Nhật Lan lao mau đến ứng cứu Hồ Kỳ và Hải Bằng. Phương Nhi cũng vừa kịp đến hợp sức với Nhật Lan đỡ một đao của Thanh Phong đang bổ xuống đầu của Hải Bằng.
Hải Bằng thừa cơ Nhật Lan và Phương Nhi vừa áp trận, vận lực ra tay rồi tung mạnh một chưởng về phía Thanh Phong. Thanh Phong không chút núng nao, tả chưởng đẩy ra đón chưởng lực của Hải Bằng. Hai nguồn nội lực mạnh mẽ vừa chạm vào nhau, cơ thể Hải Bằng không tự chủ bị hất văng vèo đi. Thấy thế ai nấy đều hoảng hồn tái mặt. Tuy rằng lúc này Hồ Kỳ được hai người giúp sức nhưng thế trận vẫn không chút khả quan.
Phần Hải Bằng bị một chưởng của Thanh Phong hất bay đi lại nhằm thẳng hướng Huỳnh Hoa đang đứng mà rơi xuống. Huỳnh Hoa thấy vậy, tiện tay vươn ra nhẹ nhàng đón lấy cơ thể ông, nhờ vậy Hải Bằng không bị rơi vào tảng đá to phía sau vỡ đầu táng mạng. Huỳnh Hoa đặt ông đứng xuống đất, nhưng Hải Bằng cảm thấy khí huyết toàn thân nhộn nhạo, tay chân bủn rủn không đứng được té nhào xuống đất, miệng phun ra ngụm máu tươi. Huỳnh Hoa lạnh lùng nhìn ông không nói gì.
Hải Bằng tuy bị thương không nhẹ nhưng thần trí còn rất tỉnh táo. Vừa rồi Huỳnh Hoa đã vận lực ra tay để đỡ ông nên ông mới “hạ cánh” an toàn như thế, Hải Bằng không thể không nhận ra điều đó. Ông gượng ngồi lên, kinh ngạc hỏi:
- Cô nương… có võ công ư?
Huỳnh Hoa không thừa nhận cũng không phản đối. Ánh mắt cô vẫn lạnh lùng dán vào trận hỗn chiến ngoài kia, không nhìn Hải Bằng lấy một lần. Hải Bằng lại hỏi:
- Hãy nói thật cho ta biết… cô nương là ai?
Huỳnh Hoa cúi xuống nhìn ông, cô không đáp chỉ lấy trong thắt lưng ra lọ thuốc, vốc từ đó ra mấy viên thuốc màu đen đưa cho Hải Bằng. Hải Bằng trân trối nhìn cô, không nhận lấy số thuốc. Huỳnh Hoa vẫn không nói gì, vươn tay ra chộp lấy quai hàm Hải Bằng, ông không tự chủ hả miệng to ra. Huỳnh Hoa ném mấy viên thuốc vào miệng ông rồi dùng nội lực đẩy xuống. Đến khi cô buông tay, Hải Bằng vẫn cứ ngẩn người ra. Vừa rồi khi Huỳnh Hoa chạm vào ông, ông cảm nhận được võ công người con gái này không tệ. Lúc sau ông mới kêu lên:
- Ta không cần biết cô nương là ai, nếu là người tốt xin hãy cứu giúp đại ca của ta.
Vừa nói Hải Bằng vừa đưa mắt nhìn về phía Hồ Kỳ. Nơi đó thêm hai người nữa là Tứ Bình và Trọng Nghĩa cùng hợp chiến. Nhưng khi cả hai vừa nhảy vào, Trọng Nghĩa lập tức trúng một chưởng của Thanh Phong bay vèo ra bên ngoài, té lăn, bất tỉnh. Thanh kiếm trên tay Tứ Bình cũng bị thanh đao của Thanh Phong chấn gãy đôi. Nhật Lan bị đao khí quét trúng đẩy bật lùi hơn mười bước, một bên vai áo rách toác, máu lập tức túa ra. Huỳnh Hoa cũng nhìn theo hướng ánh mắt Hải Bằng. Trong tận đáy tâm hồn cô nhói lên một cảm giác đớn đau.
Hải Bằng quay lại, nhìn cô bi thiết. Một tiếng thét thảm thương, một người trong đoàn của Hồ Kỳ bị thủ hạ của Thanh Phong chém đứt thành hai đoạn, ngã xuống ngay trước mắt Huỳnh Hoa. Tên hắc y kia vừa hạ sát được một người lại vung đao lên toan bổ xuống đầu Hải Bằng một nhát để cướp nốt mạng ông. Hải Bằng chưa kịp nghiêng người tránh đi đã thấy bàn tay Huỳnh Hoa phẩy nhẹ một cái. Tên hắc y khựng người, buông đao và gục ngay xuống đất, tắt thở ngay lập tức. Giết người xong, Huỳnh Hoa nhắm mặt lại ra chiều suy tư một điều gì đó rất khó khăn, đôi mày cô cứ chau tít lại.
Hải Bằng lại kêu lên:
- Huỳnh Hoa cô nương, ta van xin cô nương đấy!
Huỳnh Hoa khẽ mở mắt ra nhìn ông. Hải Bằng nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của cô, trong phút chốc ông cũng không biết phải nói gì. Huỳnh Hoa tại sao thay đổi nhanh như vậy? Từ một con người chất phác thiện thương cởi mở bỗng chốc trở nên giá lạnh và sâu thẳm khó lường? Cô thật ra là ai? Cô là ai điều đó không quan trọng, nhưng trong cảm giác của Hải Bằng, người con gái này có thể cứu được mạng của tất cả mọi người nếu cô chịu ra tay. Nhưng tại sao cô ta cứ đứng lặng im, cô là bạn hay thù? Huỳnh Hoa là thù hay bạn, Hải Bằng không biết, nhưng ông dám chắc cô không phải là người của Hắc Long bang.
- Huỳnh Hoa cô nương.
Huỳnh Hoa vẫn lạnh lùng không nói lời nào. Hải Bằng thấy vậy nhổm người đứng dậy, lúc này ông nghe trong người đã có chuyển biến khác. Cơ thể nhẹ nhàng, bớt đau đớn hơn vừa rồi. Hẳn những viên thuốc Huỳnh Hoa cho ông uống là thuốc trị thương, lại công hiệu như linh dược. Hải Bằng chộp một thanh kiếm của ai đó làm rơi, lại lao trở vào vòng chiến. Ông đang vô cùng thất vọng với thái độ bất cần của Huỳnh Hoa.
Gạt hết những tên hắc y ngán đường, Hải Bằng vừa kịp đến bên Hồ Kỳ, vung kiếm đỡ cho đại ca một đao của Thanh Phong. Hồ Kỳ thừa cơ lách mình tránh sang chỗ khác. Nhưng thanh kiếm trên tay Hải Bằng cũng gãy đôi. Thanh đao của Thanh Phong lại lù lù bổ tới, Hải Bằng tái mặt hốt hoảng kêu thầm "nguy to". Cùng lúc, Thanh kiếm của Nhật Lan và thanh đao nhặt vội của Tứ Bình vừa kịp phóng vào đón đỡ thế công của Thanh Phong.
"Bùng, bùng" hai tiếng, Nhật Lan và Tứ Bình cùng lúc trúng tả chưởng của Thanh Phong, văng ra xa không ngồi dậy nổi. Nhìn vào đó, trong lòng Huỳnh Hoa lại rộn rạo muôn vàn suy nghĩ. Cô nhẹ lướt tay lên khối đá bên cạnh, phiến đá phẳng lì lập tức vỡ ra từng mảnh bằng đầu ngón tay. Một mãnh lực nào đó hút chúng dính chặt vào bàn tay của Huỳnh Hoa. Cô khẽ chau mày một cái, hai bàn tay chập vào nhau rồi phất mau ra. Đôi bàn tay Huỳnh Hoa vừa vung lên, mười mấy tên hắc y kêu thảm và gục xuống. Với nguồn nội lực kinh người của cô và sự hỗ trợ của Thiên Kiếm, vụn đá trong tay Huỳnh Hoa cũng trở thành món vũ khí lợi hại không kém gì đao kiếm. Chỉ sau vài lượt phất tay, số thủ hạ Thanh Phong giảm đi hơn phân nửa.
Nên biết, bọn thủ hạ này của Thanh Phong được huấn luyện rất kỹ càng, chúng cũng có thể tạm gọi là những tay cao thủ. Lại bị ám toán một cách dễ dàng, người ra tay hẳn võ công không phải tầm thường. Thanh Phong vừa đấu với Hồ Kỳ vừa nhận thấy thủ hạ của mình cứ gục chết mỗi lúc một nhiều, ông không thể nào không biến sắc kinh hoàng.
"Cao thủ nào vừa đến, lại trợ giúp Hồ Kỳ? Y đang ở đâu, tại sao y ra tay mà ta không thể nhận ra nơi y đứng?"
Thanh Phong vừa đấu vừa cẩn trọng quan sát xung quanh. Huỳnh Hoa vừa rồi vung tay lên đúng bốn lượt, sau đó cô lại xuôi tay đứng lặng. Nhìn vào cô không ai có thể nghĩ rằng, cô chính là người vừa ra tay đoạt mạng mấy mươi người, nếu như không được chứng kiến tận mắt, nghe tận tai. Một vài thủ hạ của Hồ Kỳ vừa rồi trông thấy Huỳnh Hoa ra tay, mãi một lúc sau vẫn cảm thấy sống lưng mình lành lạnh.
Giữa trận chiến, cuộc kịch đấu của Hồ Kỳ và Thanh Phong vẫn đang tiếp diễn. Lúc này, Phương Nhi, Nhật Lan, Tứ Bình và cả Hải Bằng đều bị đánh bại thảm thương, họ chỉ biết nằm dài không cựa quậy nổi, nhìn thấy Hồ Kỳ từng phút một gặp nguy nan nhưng chẳng thể làm gì. Dương Long thì vẫn bị Minh Minh cầm chân giữa trường hỗn chiến. Cuối cùng Hồ Kỳ cũng không chịu được áp lực mạnh mẽ từ thanh đao của Thanh Phong, thanh kiếm trong tay bị chấn bay ra xa cắm phập xuống đất, đuôi kiếm run lên mấy lượt rồi đứng lặng.
Thanh đao trong tay Thanh Phong vừa phạt ngang hất được thanh kiếm trong tay Hồ Kỳ, tả chưởng của y cũng cùng lúc vỗ ra. Hồ Kỳ chưa hết bàng hoàng vì bị mất kiếm đã thấy hắc chưởng của Thanh Phong ập tới. Hồ Kỳ vội vàng vận lực ra tay tiếp đón chưởng lực của Thanh Phong. Sau một hồi chiến đấu, nội lực của Hồ Kỳ tiêu tốn gần như cạn kiệt, không còn đủ để tiếp thêm một chưởng của Thanh Phong. Hai chưởng vừa giao nhau, thân hình Hồ Kỳ lập tức bị chấn văng lên cao, Thanh Phong nhún chân lao mau theo, thanh đao trong tay y nhằm thẳng bờ ngực Hồ Kỳ mà đâm tới. Hồ Kỳ còn đang lơ lửng trên không, thấy nguy vẫn không cách nào xoay sở, ông chỉ còn biết nhắm mắt, đợi chờ cái chết.
Ngay lúc đó, một bóng trắng từ đâu lướt ra chắn ngang trước mặt Thanh Phong, đó là một người. Đang lơ lửng trên không, lão chỉ còn biết lao thẳng tới chứ không thể dừng lại. Thanh đao đâm xuyên qua cơ thể con người kia, không có bất kỳ tiếng hét đớn đau nào bật ra. Cũng chính lúc đó, Thanh Phong thấy bàn tay người kia chạm vào ngực mình, một áp lực khủng khiếp tràn vào cơ thể khiến Thanh Phong cảm thấy khí huyết toàn thân đảo lộn. Bàn tay người kia vỗ vào ngực ông một cái, Thanh Phong không tự chủ được, thân thể lão bay vèo đi như mũi tên vừa rời ná. Thanh Phong không biết mình đã va vào bao nhiêu gốc cây quanh đó, y chỉ biết va vào thân cây nào, cây đó gãy ngay tức khắc.
Đã bay được bao xa, mười trượng, hai mươi trượng, Thanh Phong không còn biết nữa. Khi lão rơi xuống đất, toàn thân lão đã đẫm đầy máu do bị va đập mạnh vào những thân cây, lực đạo lại quá mạnh không thể nào dừng lại được. Rơi xuống đất, cơ thể Thanh Phong lăn thêm mấy mươi vòng mới có thể dừng lại, lúc ấy lão đã ngất lịm đi không còn biết gì nữa. Minh Minh thấy cha mình bị đánh thua thê thảm vội phi thân lướt theo. Thấy Thanh Phong đã ngất đi, anh vội cõng cha lên vai, khẽ liếc mắt nhìn về phía người của Hồ Kỳ một cái, rồi vẫy tay ra lệnh cho những tên thuộc hạ còn lại nhanh chóng rút lui. Chỉ một thoáng, chung quanh không còn một bóng áo đen nào.
Đến lúc này, mọi người mới nhận ra Hồ Kỳ vẫn bình an vô sự. Vừa rồi có người thay ông hứng trọn một đao của Thanh Phong, người đó là Huỳnh Hoa.
Từ đầu vốn dĩ Huỳnh Hoa muốn buông xuôi để cho Thanh Phong giết chết Hồ Kỳ, nhưng đến khoảnh khắc nguy cấp nhất, cô chợt động lòng. Huỳnh Hoa điểm chân lướt người đến trước mặt Hồ Kỳ che chắn cho ông, thanh đao của Thanh Phong xuyên thẳng vào giữa ngực cô, sâu đến cán.
Huỳnh Hoa và Hồ Kỳ cùng rơi xuống. Huỳnh Hoa nằm dài dưới đất, đôi bàn tay cô run rẩy tự mình rút thanh đao ra, máu từ vết thương cô tuôn ra như xối, dòng máu đỏ tươi hoàn toàn không có độc. Chất độc tiềm ẩn trong người cô, vừa rồi đã trút hết lên người Thanh Phong qua một chưởng cuối cùng kia. Chất độc đó không hề có thuốc giải, chỉ khi nào Thanh Phong cũng luyện được bộ tâm pháp giống hệt Cầm Thiên tâm pháp của Huỳnh Hoa mới mong có thể sống sống sót qua kiếp nạn này. Nếu không, lão không thể không chết.
Long là người bị thương nhẹ nhất và đứng gần Huỳnh Hoa nhất, nhìn thấy Huỳnh Hoa đẫm mình trong vũng máu, anh liền nhào đến xốc cô lên. Hồ Kỳ cố nhổm người dậy, nhìn Huỳnh Hoa đầy kinh ngạc và run giọng hỏi:
- Huỳnh Hoa cô nương, tại sao… tại sao cô nương lại làm như thế?
Đôi mắt đang khép hờ của Huỳnh Hoa nhẹ mở ra, cô nhìn ông với ánh mắt chứa muôn vạn thiết tha. Trong phút giây ấy, đôi môi Huỳnh Hoa nở ra một nụ cười, nụ cười ấy đẹp hơn bao giờ hết. Cô nhẹ giọng đáp trong hơi thở mỏng manh:
- Lý do ư… đơn giản lắm. Người tôi thương nhất và cũng hận nhất trên cõi đời này… chính là ông. Nhưng ông phải sống… chỉ khi nào ông còn sống… mẹ tôi mới có thể thể sống… Và với tôi, trên đời này… mẹ và Sơn ca là những người tôi yêu quý nhất, tôi muốn họ luôn luôn sống tốt… Vì vậy… ông không thể chết…
Huỳnh Hoa nói rồi nấc lên mấy tiếng, máu từ vết thương không ngừng trào ra, đôi môi cô cũng rỉ ra dòng máu đỏ. Hồ Kỳ kinh ngạc cực cùng:
- Huỳnh Hoa cô nương… cô nương nói vậy là có ý gì?
Huỳnh Hoa lại nở nhẹ nụ cười kiều mị, dịu giọng:
- Đó… là một bí mật!
Hồ Kỳ kinh ngạc đến ngẩn người. Mọi người cũng ngơ ngác nhìn nhau, không ai có thể hiểu nổi những gì Huỳnh Hoa vừa nói. Huỳnh Hoa lướt ánh mắt qua từng gương mặt thân quen hiện giờ đã vậy chặt quanh mình. Huỳnh Hoa dừng ánh mắt trên gương mặt bê bết bụi bẩn và máu của Nhật Lan, gọi khẽ:
- Mẹ…
- Hoa nhi…
- Con xin lỗi… con sắp phải đi rồi… từ nay có lẽ con không còn cơ hội được chăm sóc mẹ… Con không làm tròn chữ hiếu… hức… con… con xin lỗi mẹ…
Nhật Lan nghe khóe môi mình tanh mặn, hình ảnh phía trước nhòa đi. Bà không kiềm được nước mắt, mặc dù hiện giờ bà vẫn chưa biết thân phận thật sự của Huỳnh Hoa.
- Đừng… con không có gì phải xin lỗi cả… con đã đối mẹ rất tốt khi chúng ta đi cùng nhau… Mẹ và Hồ lão gia đã nợ con mạng sống này.
Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu:
- Không, con nợ mẹ và ông ấy… mạng sống này… nên bây giờ phải trả… Cuối cùng… con cũng có thể hoàn thành… trọng trách… của mình…
Nhật Lan ngơ ngác:
- Hoa nhi…
Huỳnh Hoa mỉm cười mãn nguyện với Nhật Lan, rồi lại nhìn Bình:
- Sơn ca…
Tứ Bình còn đang cảm thấy bất ngờ với diễn biến vừa qua, lại nghe hai tiếng Sơn ca thì kinh ngạc suýt ngẩn người:
- Cô nương vừa gọi tôi à?
Huỳnh Hoa gật đầu, cô lại cười, cố nói trong hơi thở đang đứt quãng từng cơn:
- Kỉ niệm tuổi thơ… đến chết em cũng… không bao giờ quên được… Sư huynh… Sơn ca…
Tứ Bình há hốc mồm vì kinh ngạc:
- Kỉ niệm tuổi thơ, không lẽ… không lẽ… sư muội… Huỳnh Hoa em là… là Quyên muội sao!?
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười, giọng cô nhẹ nhàng như gió thoảng:
- Vậy là anh vẫn còn nhớ đến em… cho dù có cách xa…
Tứ Bình thấp giọng:
- Kỉ niệm ngày xưa… làm sao quên được.
- Vậy là em đã mãn nguyện rồi… em yên lòng để ra đi rồi…
Tứ Bình hoảng hốt kêu lên:
- Không. Quyên muội, chúng ta vừa mới nhận ra nhau, tại sao… tại sao em đành lòng bỏ ra đi như vậy?
Vẫn nụ cười, vẫn giọng nói nhẹ nhàng như làn gió thoảng, Huỳnh Hoa đáp lời anh:
- Nhưng… sức lực của em... không còn nữa… biết làm sao hơn!
Huỳnh Hoa cố quay lại nhìn Long, yếu ớt gọi:
- Long ca.
- Có anh đây.
Dương Long cúi mặt xuống kề tai gần môi Hoa để nghe cho rõ những gì cô nói.
- Sau khi… em chết đi rồi… em muốn anh là người… chôn xác của em, có được không?
Dương Long gào lên:
- Không. Huỳnh Hoa, em sẽ không chết, anh không cho phép em chết như vậy đâu. Anh không muốn mất em đâu!
Huỳnh Hoa cười nhẹ, vẫn nụ cười đẹp như ánh nắng hồng rạng rỡ ấy. Giọng cô mỗi lúc càng trở nên thều thào:
- Nhưng… em… đã đuối sức… tàn hơi… Em biết rõ sức mình… ca ca, giúp em một việc nữa… có được không?
- Là việc gì?
- Hãy giúp em… lấy nửa miếng… ngọc bội ở cổ em… đưa cho Hồ lão gia.
Dương Long mau mắn làm theo những gì Huỳnh Hoa vừa nói. Giây phút anh lấy miếng ngọc bội đẫm máu ra khỏi cơ thể Huỳnh Hoa, cũng là lúc cô gục vào lòng anh, hơi thở cuối cùng tắt lịm. Dương Long kêu thét lên:
- Huỳnh Hoa. Đừng chết, anh van em đừng chết! Hãy mở mắt ra nhìn anh đi, Huỳnh Hoa, Huỳnh Hoa. Tứ Bình, tôi van xin cậu hãy cứu lấy cô ấy, cậu có thể cứu cô ấy được mà, phải vậy không, hãy cứu cô ấy, hãy cứu cô ấy?
Đôi bàn tay Tứ Bình run rẩy đặt lên chiếc cổ trắng nỏn của Huỳnh Hoa, sắc mặt anh lập tức tái đi. Mạch không còn đập nữa… Tứ Bình nhẹ lắc đầu, giọng anh trầm xuống mang đầy niềm u uất:
- Cô ấy chết rồi, không ai có thể cứu được cô ấy nữa đâu!
Dương Long hét to lên:
- Không, cô ấy không chết. Tứ Bình, cậu nói đi, cậu hãy nói đi… những gì cậu nói đều là giả dối, cậu có thể cứu cô ấy... cậu có thể…
Tứ Bình nắm chặt đôi bàn tay nghe trái tim mình thổn thức, buốt đau. Bình chỉ còn biết lắc đầu bất lực, Dương Long nói như hét lên:
- Không, Huỳnh Hoa không chết, cô ấy không thể ra đi như vậy được… Huỳnh Hoa, đừng chết, tôi cầu xin em đừng chết…
Dương Long ném miếng ngọc bội đẫm máu xuống, ôm xác Huỳnh Hoa mà lay gọi.
- Huỳnh Hoa, em hãy tỉnh lại đi, em đừng chết! Đừng chết mà, Huỳnh Hoa… em có nghe thấy tôi nói gì không?
Tứ Bình gục xuống, nước mắt đã rơi chưa... sao anh nghe môi mình mặn đắng. Bình bật thốt lên trong đau đớn tột cùng:
- Tại sao vậy, em đã nhận ra tôi từ lúc nào, sao không để tôi nhận ra em. Để khi nhận ra nhau lại là lúc sinh ly tử biệt thế này? Huỳnh Hoa, vì sao em lại đối xử với tôi như vậy, tại sao em nhẫn tâm với tôi như vậy?
Và sau đó là khoảng lặng, không ai nói với ai câu nào nữa. Chỉ còn gió thổi và những giọt lệ rơi trong vô thức…
Miếng ngọc bội bị Dương Long ném đi rơi ngay trước mặt Hồ Kỳ. Ông vừa nhìn vào lập tức chấn động toàn thân, đôi bàn tay Hồ Kỳ run rẩy nhặt nửa miếng ngọc bội lên. Cả giọng nói của ông cũng run bắn không kiềm chế được:
- Có thể như thế được sao?
Nhật Lan cũng tái mét mặt, kinh hãi kêu lên:
- Lão gia… đây… đây là…
Đôi bàn tay Hồ Kỳ không ngừng run rẩy, ông lấy trong mình ra một nửa miếng ngọc giống hệt với miếng Dương Long vừa ném xuống. Hồ Kỳ từ từ đưa hai mảnh ngọc bội lại gần nhau, khoảnh khắc hai nửa mảnh ngọc màu tím chạm nhau, chúng vừa khít trở thành một vật hoàn chỉnh.
Nhật Lan nhìn vào đó thì toàn thân run lên bần bật.
- Tại sao… tại sao lại như vậy? Lẽ nào, Hoa nhi thật sự là Quyên nhi?
Hồ Kỳ buông rơi hai nửa mảnh ngọc. Đôi dòng nước mắt của ông lăn dài trên má, lời nói nghẹn ngay cổ họng. Ông lặng im để cảm nhận nỗi đau, phải một lúc sau ông mới vươn tay xốc lấy cơ thể Huỳnh Hoa, gọi to trong đau đớn:
- Quyên nhi, tỉnh lại. Ta van xin con hãy tỉnh lại. Tại sao, tại sao con lại làm như vậy, tại sao lại chọn cách ra đi, bỏ cha mẹ lại như thế này. Con oán hận cha mẹ đến thế sao, đến phút cuối cùng cũng không chịu cho ta biết con là ai? Tại sao vậy? Tại sao vậy? Tỉnh lại đi, Quyên nhi, ta van con hãy tỉnh lại đi…
Hồ Kỳ lay gọi nhưng Lệ Quyên lúc này chỉ còn là một cái xác không hồn, cô đâu nghe thấy, càng không thể trả lời. Khoảnh khắc ấy, Hồ Kỳ nghe nơi lồng ngực mình đau buốt, ông đưa bấu chặt lấy bờ ngực và thở gấp từng cơn. Hải Bằng vội bước đến xoa nhẹ phía sau lưng Hồ Kỳ, lo lắng:
- Đại ca… đại ca…
Hồ Kỳ gắng gượng trấn tĩnh xua tay:
- Ta không sao.
Nhật Lan khóc, tay run run nhặt lấy hai nửa mảnh ngọc, đặt chúng lại gần nhau lần nữa, chúng vẫn vừa khít nhau thành một mảnh hoàn chỉnh như ngày nào. Hai dòng lệ nóng lăn dài trên đôi má dính đầy bụi bẩn của Nhật Lan. Bà gào lên trong đau đớn:
- Thì ra Hoa nhi là Quyên nhi… Tại sao vậy, tại sao đến phút cuối cùng con cũng không chịu nhận mẹ và cha, lại mỉm cười rồi ra đi vội vàng như vậy? Trong lòng con lầm lỗi của mẹ cha lớn lao đến độ con không muốn cho cha mẹ nhận nhìn con sao? Con hận mẹ đến mức suốt bao ngày tháng cận kề thà gọi mẹ là nghĩa mẫu chứ không chịu cho mẹ biết thân phận thật của mình sao? Mẹ biết là mẹ có lỗi với con rất nhiều, tại sao con không cho mẹ biết con là ai sớm một chút, để mẹ còn có thể bù đắp những lỗi lầm mình đã gây ra, để giờ đây con bỏ rơi cha mẹ thế này… Quyên nhi…
Nỗi đau nào xé nát tâm cang, ngày nhận mặt nhau sao lại là ngày sinh ly tử biệt. Nhật Lan không còn biết mình nên nói gì, nên làm gì. Mọi thứ cứ ngỡ ngàng như không thật, một cảm giác tội lỗi, đau xót pha lẫn sự hụt hẫng chới với. Bà đưa tay mân mê gương mặt như đang ngủ say của con gái rồi khóc òa trong đau đớn.
- Quyên nhi… Quyên nhi…
Từ khóe môi Nhật Lan vệt máu đỏ hồng chợt trào tuôn, bà nấc lên rồi ngã ra ngất lịm đi. Hồ Kỳ đang quỳ cạnh bên vừa kịp dang tay ra ôm gọn lấy cơ thể vợ và xác của con gái vào lòng. Hồ Kỳ hốt hoảng gọi to:
- Phu nhân... phu nhân…
Lại là một khoảng lặng. Chiều buông nhàn nhạt làm cho khung cảnh biệt ly càng thêm bi thiết. Hải Bằng cúi xuống đỡ lấy người Nhật Lan và Lệ Quyên, thấp giọng nhắc nhở Hồ Kỳ:
- Đại ca, Quyên nhi dù sao cũng đã đi rồi. Giờ việc duy nhất chúng ta có thể làm là an táng con bé. Dù bất cứ giá nào, đại ca cũng phải gắng gượng, đừng để căn bệnh cũ tái phát… quật ngã.
Hồ Kỳ nhè nhẹ gật đầu không nói gì. Hải Bằng cũng im lặng. Thời gian chầm chậm trôi qua. Ánh hoàng hôn buồn bã cứ vô tình kéo dài chiếc bóng những người đang đứng nơi đây, làm cho khung cảnh ấy càng cô tịch, thê lương.
Lúc lâu sau Hải Bằng lại cất tiếng nhắc thêm lần nữa:
- Đại ca, nơi này cũng không phải là nơi an toàn cho lắm, tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây…
Im lặng, một sự im lặng ghê người. Chỉ có những giọt lệ rơi dài trên đôi má những người thật sự yêu thương Lệ Quyên.
Tứ Bình hít một hơi sâu, dồn nén tất cả đau thương vào tận đáy tâm hồn. Sư muội đi rồi, anh không muốn thét gọi cũng không ôm thể xác cô mà lay. Lúc sống anh vô tình không nhận ra cô là sư muội, lúc này đây anh không muốn làm phiền cô, không muốn vì lưu luyến mình mà làm chậm bước chân cô về cõi thiên đường.
Tứ Bình nhẹ giọng:
- Nơi đây là chân núi “Tiên Sơn”, trước đây con và sư phụ từng sống nơi đây. Dù con đã lâu rồi con không về, nhưng căn nhà kia có lẽ vẫn còn. Hay là chúng ta đến đó nghỉ tạm qua đêm nay. Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa!
Hải Bằng tiếp lời:
- Ý của Tứ Bình… đại ca thấy thế nào?
Hồ Kỳ đang ngẩn người có lẽ do mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ với ông. Hải Bằng phải hỏi đến lần thứ hai ông mới gật đầu:
- Mọi thứ đã thế này… ừ thì… chúng ta đến đó.
Hồ Kỳ dang tay dìu Nhật Lan đứng dậy, bà đã tỉnh lại sau cú sốc. Giờ đây bà chỉ còn biết khóc và khóc, hoàn toàn không nói được lời nào. Bà âm thầm trách hóa công, chính hóa công tạo nên nghịch đớn đau này, ngày nhận mặt con cũng là ngày ngàn trùng cách biệt.
Dương Long ẵm xác Huỳnh Hoa thờ thẩn bước đi tách biệt với hướng đi mọi người, Tứ Bình nhìn thấy vậy giật mình sải bước đến chắn phía trước.
- Dương Long cậu đang muốn đưa cô ấy đi đâu, cậu muốn làm gì?
Dương Long buồn bã đáp:
- Cô ấy muốn tôi chôn xác cho cô ấy.
- Hãy đưa cô ấy lên Tiên Sơn cho cô ấy an nghỉ trên ấy.
Dương Long lắc đầu:
- Không, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi nơi đau thương này, cậu đừng quản tôi.
Dương Long vừa nói vừa dợm bước đi. Tứ Bình vươn tay bấu mạnh vào vai Dương Long xuất lực giữ lại.
- Cậu không được tự mình đưa cô ấy đi như vậy, tôi không cho phép cậu làm như vậy.
Dương Long cau mày:
- Tôi vẫn muốn làm như vậy thì sao?
Không khí bất ngờ trở nên căng thẳng, ai nấy cũng phát hiện điều bất thường đều quay nhìn hai người bọn họ. Tứ Bình lạnh giọng:
- Cậu dám mang thi thể cô ấy đi lúc này tôi nhất định sẽ ngăn cậu lại bằng mọi giá. Thậm chí sẽ hạ thủ không lưu tình!
- Cậu sẽ không ngăn được tôi, tôi nhất định phải mang cô ấy đi.
- Cậu dám. Mau giao trả cô ấy cho tôi!
Tứ Bình vừa nói trảo thủ vừa vươn ra toan cướp lấy thi thể sư muội trong tay Dương Long nhưng Dương Long nhanh hơn một chút lách người tránh đi. Tứ Bình lại vươn tay ra định cướp thêm lần nữa, Hải Bằng gầm lên:
- Hai đứa có thôi đi không? Người đã chết rồi mà bọn mi cũng không thể để người ta được yên nghỉ hay sao?
Trảo thủ Tứ Bình dừng lại giữa không trung rồi buông xuống, giọng anh lạnh lẽo:
- Dương Long nếu cậu vẫn nhất quyết mang cô ấy đi tôi vẫn sẽ ngăn cậu lại!
Hải Bằng gằn giọng:
- Long nhi.
Dương Long và Tứ Bình cứ đứng đối mặt nhau không ai chịu ai. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua.
Bất ngờ cùng lúc đó một cảnh tượng kỳ lạ chợt xuất hiện trước mắt mọi người. Xung quanh thi thể của Huỳnh Hoa bất ngờ hiện lên một màng sương mỏng màu xanh biếc. Giữa trán cô lúc ẩn lúc hiện một vết son hình thù kì lạ. Dương Long hoang mang hỏi:
- Gì thế này?
Tứ Bình nhìn một lúc thì run giọng kêu lên:
- Dấu ấn Thiên Cầm. Thật không ngờ Thiên Cầm trong trăm năm này lại chính là cô ấy.
Hải Bằng kinh ngạc hỏi lại:
- Thiên Cầm là gì?
Hồ Kỳ cũng bước đến, ông nhìn một lúc mới hỏi lại:
- Thiên Cầm… đó có phải là tên gọi dành cho kẻ được cho là người duy nhất trên thế gian có thể hồi sinh người đã chết hay không?
Tứ Bình gật đầu. Nhật Lan nghe vậy vội hỏi nhanh:
- Tứ Bình, cậu nói Quyên nhi có dấu ấn ấy… chẳng lẽ Quyên nhi là Thiên Cầm? Như vậy có phải Quyên nhi sẽ không chết, Quyên nhi không chết phải không?
Tứ Bình lắc đầu:
- Con không biết! Trước kia con chỉ nghe sư phụ nói, đệ tử nào trong bản môn được Linh Vật trấn phái chọn đặt ấn ký, người đó được gọi bằng một cái tên khác là Thiên Cầm. Thiên Cầm là người duy nhất có thể điều khiển các Linh Vật trấn phái, nhờ những Linh Vật cứu những người đã chết nhưng dương số vẫn còn. Nói một cách dễ hiểu là người có dấu ấn Thiên Cầm là người có khả năng hồi sinh người đã chết. Nhưng hiện nay bản thân Thiên Cầm lại đang lâm nguy, con không biết cô ấy có thể tự cứu mình được hay không…
Nhật Lan vẫn chưa buông xuôi hy vọng:
- Nhưng nếu Quyên nhi là Thiên Cầm thì ít nhiều có hy vọng sống còn phải không? Quyên nhi sẽ không chết phải không?
Tứ Bình chỉ lắc đầu:
- Con không biết, ngay lúc này đây chúng ta chỉ có thể nguyện cầu cho kỳ tích xuất hiện giữa đời thường mà thôi.
Dương Long lo lắng hỏi:
- Vậy… bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Tạm thời cứ đưa cô ấy lên Tiên Sơn, rồi mọi chuyện sẽ tính sau!
Mọi người nghe vậy lại lục tục lên đường. Những người bị thương nhẹ thì cõng những người bất tỉnh hoặc dìu người bị thương nặng. Những con ngựa thì mang xác chết, tất cả theo sau Tứ Bình lên đỉnh Tiên Sơn.
Nhưng càng đi dấu ấn giữa trán Huỳnh Hoa càng lúc càng nhạt lại rồi biến mất. Màng sương mỏng màu xanh bao quanh cô vừa nãy cũng tan đi không còn dấu vết. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền như say ngủ, nụ cười vẫn trên môi cô, xinh tươi và rực rỡ. Máu từ vết thương của cô từ bao giờ không còn chảy nữa, thi thể Huỳnh Hoa cứ lạnh dần, lạnh dần đi.
Tiên Sơn.
Tứ Bình đưa mọi người lên núi, lúc sau tất thảy dừng lại trước một ngôi nhà gỗ có nhiều gian. Tứ Bình nói đây là nơi anh và sư phụ sinh sống trước kia.
Chỉ thấy cả căn nhà nhện bám tơ giăng khắp mọi nơi, nhìn vào biết ngay lâu rồi không người ở. Một vài chiếc ghế nằm chỏng chơ, Tứ Bình mau mắn sắp xếp cho chúng gọn gàng trở lại. Dương Long đặt Huỳnh Hoa nằm ngay ngắn lên chiếc giường tre, khoác lên người cô chiếc áo khác để che đi vết thương và vết máu. Rồi anh cứ ngồi bên thi thể của cô, tay nắm chặt bàn tay lạnh giá của cô. Anh cứ thì thầm nói gì đó với cô, dẫu trong thâm tâm anh biết, cô không bao giờ nghe thấy và cũng không bao giờ tỉnh lại.
Tứ Bình cùng một vài người nữa quét dọn các gian phòng chưa bị cuộc chiến năm xưa làm rách nát, cho những người bị thương có thể nghỉ dưỡng. Sắp xếp mọi người có chỗ nghỉ ngơi xong, Tứ Bình quay trở lại căn phòng đặt thi thể Huỳnh Hoa. Nhìn thấy Dương Long như vậy anh mới chợt nhận ra tình cảm của Dương Long dành cho Huỳnh Hoa sâu đậm hơn những gì anh nghĩ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không ai có được người con gái ấy. Vì lúc này đây, cô đã rời xa nhân thế, bỏ lại sau lưng tất cả những yêu thương, hận oán của thế gian.
“Sư muội, hãy cứ ngủ yên, anh đốt đèn cho em nhìn rõ lối đi về thiên đường. Hãy cứ đi đi, đừng bận lòng, đừng lưu luyến điều gì cả. Thế gian này đau khổ lắm chỉ có nơi đó em mới được bình yên…”
Tứ Bình đốt ngọn nến đặt lên ngực Hoa rồi lặng lẽ rời đi.
Màn đêm buông, không gian bỗng chốc trở nên vô cùng tĩnh mịch. Càng về khuya những cơn gió càng mạnh dần lên, gió khua vách nhà xào xạc, những ngọn nến lung linh cứ muốn chực tắt mỗi khi có cơn gió nhẹ lùa qua. Mọi người hầu như ai cũng bị thương, lúc chiều Bình đã băng bó vết thương cho họ và cho mỗi người uống ít thuốc an thần. Lúc này đây hẳn mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, Hồ Kỳ và Nhật Lan hẳn cũng ngủ say.
Đêm ấy, chỉ có hai người không ngủ, Dương Long vẫn thức để canh thi thể của Huỳnh Hoa. Anh cũng bị thương nhưng anh không cho Tứ Bình băng bó cũng không ăn uống bất cứ thứ gì, chỉ lặng lẽ ngồi mãi bên Huỳnh Hoa. Tứ Bình cũng lặng lẽ ngồi nơi phiến đá to trước cửa căn nhà, lâu rồi anh mới về lại nơi này, kí ức tuổi thơ ùa về, trong đó có tiểu sư muội và sư phụ. Anh đắm chìm trong kí ức và nỗi đau mất mát nên không tài nào ngủ được. Tuổi thơ kinh hoàng, may mắn sống sót sau gia biến được sư phụ cưu mang. Một ngày nọ tiểu sư muội đến bên anh rồi ra đi vội vã. Sư phụ bị giết hại, anh một mình phiêu bạt khắp nơi. Ngày gặp lại sư muội cũng là ngày sinh tử biệt ly.
Gió cứ thổi mỗi lúc một mạnh hơn, cây cỏ rì rào như than khóc. Đâu ai biết trên đỉnh Tiên Sơn hôm ấy có những giọt lệ lặng lẽ rơi giữa màn đêm u tịch.