Chap : Ăn Mừng
Chiếc xe đắt tiền của Ách Hân đang rẽ hướng. Theo trí nhớ còn đọng lại một chút của Trần Thanh là hướng này. Không phải nhà của Ách Hân, cô định hỏi thì chưa kịp mở miệng Ách Hân đã giải thích hộ cô rồi. Bởi nàng biết cô đang rất tò mò...
'tôi đã mua một căn nhà nhỏ ở khu B. Cho yên tĩnh một chút, cũng được hai năm rồi'
'dạ... Vậy còn mẹ chị. Bà ấy vẫn khoẻ chứ ạ? Khi nào đó chị đưa em đến nhà cũ chị nhé!'
'ừ... Tôi đưa em đến nhà tôi sắp xếp đồ đạc rồi tôi đưa em đến nhà mẹ em luôn.'
'sao ạ? Em ở cùng chị sao?'
'thì sao? Tôi đã xin phép họ rồi và họ cũng đồng ý rồi!'
'wao... Đúng là Ách Tỷ, cái gì cũng được chị quyết định cả. Em còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nữa...'
'em không cần phải biết đâu. Cứ đi theo tôi là được'
'nhỡ chị đem em đi bán thì sao?'
Ách Hân đang chú ý máy tính bảng trên tay nghe tên kia nói xong thì nàng phải ngước lên nhìn một cái
'ai mà dám mua em...'
'chị cứ xem thường em đi... Hứ...'
Em mà không yêu chị thì em gật đầu đã biết bao nhiêu người thuộc về em rồi. Đúng là quá đáng mà.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà cửa kính. Khung kính giống như những ngôi nhà ở vùng ngoại ô. Đúng là nổi bật nhất khu mà.
'đây là căn nhà nhỏ của chị sao?' Trần Thanh đang đứng trầm trồ khen ngợi thì Ách Hân đi tới vỗ vai cô.
'mau lấy đồ vào...' Ách Hân, tài xế và cô thư ký ấy đem giúp đồ đạc của Trần Thanh vào nhà...
'xong rồi. Hai người có thể đi về được rồi'
'cám ơn gai người nhiều' Trần Thanh lễ phép với hai người trước mặt.
'dạ giám đốc'
'Không có gì đâu cô bé. Chúng tôi về nhé!'
'em đem đồ theo tôi' Ách Hân hai tay xách hai bên đồ, đi lên lầu trước, Trần Thanh cũng mau chóng xách đồ đi theo.
'phòng em...' Ách Hân để đồ xuống rồi mở cửa một căn phòng ra.
'hơ... Ở riêng sao ạ?'
'ừm... không lẽ em muốn ở cùng phòng với tôi?' Ách Hân đem vào trong
'đúng ạ... Em muốn ở cùng chị... Em muốn tối ôm chị ngủ...'
'được rồi, thì em cứ để đồ đạc ở đây. Tủ đồ của tôi hết chỗ rồi nên không đựng thêm được nữa. Tối thì em ngủ ở đâu cũng được'
'dạ...'
Hai người họ sắp xếp đồ đạc vào tủ xong xuôi thì Ách Hân đi về phòng.
'em tắm rửa đi rồi tôi đưa em đến nhà mẹ...'
'dạ...'
________
Vừa mới vào nhà thì bị Trần Hy Châu ôm chầm lấy cô con gái bé bỏng kia, ôm rất chặt đến mức không thể thở được...
'mẹ... A... Đủ... Đủ rồi'
'à... Haha. Tại nhớ con quá! Qua đây qua đây ngồi'
'cả nhà đông đủ nhỉ...' Trần Thanh nhìn xung quanh không chỉ có gia đình cô mà còn có gia đình anh rể nữa
'MỪNG CON TRỞ VỀ NƯỚC...' Cả nhà họ bỗng đồng thanh hét lên làm cô giật cả mình .
'Hết hồn... Mà mọi người có cần hét như vậy không ạ!'
'này đứa em ngốc. Sao ở bên đó không gọi điện gì cho chị thế hả?' Trần Hoài đi đến gõ vào đầu cô một cái rõ đau.
'au... Chị lại bắt nạt em hả? Tại em bận chứ bộ..'
'bận cái mông em. Không phải là bận ăn chơi sao?'
'Không có mà!'
'thôi thôi hai đứa ngồi xuống đi..'
'hôm nay mọi người định mở tiệc mừng con trở về, hay là đi liền đi..' Lâm An Dư nói, nhìn bà vẫn không già đi.. đã tuổi rồi mà chứ như gần vậy..
'hơ... Làm lớn như vậy luôn ạ?'
'đúng rồi! Chúng ta mau ra xe luôn nào...'
Mọi người dần dần ra xe, Ách Hân cũng đứng dậy đi thì nghe một giọng nói phía sau, nàng bỗng dừng lại...
'con định khi nào hai đứa tổ chức đám cưới đây..' là bà Hy Châu, bà thấy hai người họ đã quen nhau ít nhiều gì cũng hơn năm rồi mà vẫn chưa nghe được động đậy, tiến triển gì.
'bác.. Trần Thanh.. con chưa hỏi ý em ấy..'
'sao lâu lắc thế.. tôi nóng lòng bế cháu lắm rồi! Nhanh nhanh lên nhé!'
'dạ.. nếu như em ấy đồng ý thì con định hai tháng sau ạ!'
'ừ.. nhanh chóng là được, chúng ta mau ra xe đi..'
'dạ..'
'chị làm gì lâu vậy. Em chờ nảy giờ' Trần Thanh thấy Ách Hân đi ra xe thì mau chóng trách nàng.. ai ai cũng xuất phát đi hết cả rồi..
'xin lỗi.. chúng ta mau đi thôi..' cả hai vào trong xe, Ách Hân bắt đầu khởi động máy rồi cho xe chạy đi
_______
Chap ngắn... >