Chap : Sự Gặp Mặt-Cuộc Hội Ngộ
Reng chuông ra về. Cô đi đến phòng của giảng viên, may là không có ai ở đó.
Ting
Em quỳ gối ở đó đi. Tôi có việc nên sẽ xuống sau, Nếu trái lời thì biết tay tôi
Là tin nhắn đầy tính hâm doạ của Ahn Joon.
'haiz. Đúng là người phụ nữ ác độc'
Trần Thanh đành nghe lời mà quỳ gối, lỡ như có gắn camera ở đây mà cô không quỳ cô ta lại thấy thì mình còn no đòn hơn nữa.
Vừa quỳ vừa chơi game chắc cũng chả sao đâu nhỉ!? Miễn có quỳ là được, thế là Trần Thanh vừa quỳ vừa chơi game đến khi Ahn Joon đi vào khi nào mà cũng không biết, thấy cảnh đó cô ta lấy lại điện thoại của cô.
'ơ... Trả em...'
'tôi kêu em ngoan ngoãn quỳ gối...'
'thì không phải là em đang quỳ sao?'
'còn cãi, lên bàn nằm...'
Lên thì lên...
' cây' Ahn Joon lấy thước ra khỏi túi xách, gì mà tăng giá rồi!????
'hả. Không phải cô chỉ nói cây thôi sao?'
'cái tội không nghiêm túc khi bị phạt nữa.'
'cô thật quá đáng mà' Trần Thanh uất ức mà lên bàn nằm.
Chát chát...
'trời ơi cô ơi... Nhẹ... Nhẹ tay thôi...' Trần Thanh lấy tay che mông mình lại
'em nằm im, tôi đánh luôn cái tay của em bây giờ, lấy cái tay ra'
'Dạ...' Cô rụt rè rút tay về.
Lãnh cây nữa thì hết sức chịu đựng nên cô lao xuống bàn, ôm mông mình khóc bù lu bù loa.
'em xin lỗi mà! Em hứa sẽ không có lần sau đâu...'
'chỉ mới có cây thôi. Mau leo lên' Ahn Joon nhấp nhấp cây lên bàn tạo ra âm thanh... Đối với cô thật đáng sợ.
'em xin lỗi... Cô đừng đánh em nữa...'
Ahn Joon nhìn cô cũng thấy tội nghiệp nên đành tha vậy, lần sau đánh bù.
'thôi được rồi! Em mau về đi...'
'dạ... Cám ơn cô rất nhiềuuuu' Trần Thanh nhanh như chớp cầm balo chạy ra ngoài.
________
năm sau...
'giám đốc Ách. Quả thật ngài rất là tài giỏi, chỉ mới năm thôi mà ngài đã chứng minh cho cả nước thấy sự tài năng của ngài rồi. Ai ai trong thương trường cũng đều biết đến tên ngài. Kể từ khi ngày ngài mới vào công ty để làm trong Tạp Sự. Chứng minh năng lực của mình bằng những bài báo cáo thuyết trình, rồi từ chức thấp lên chức cao, không ai có thể vượt qua được ngài. Nói thật chứ lúc đó, mọi người từ khi biết ngài là con của chủ tịch thì ai cũng nghĩ rằng bà ấy là muốn đưa ngài vào nhập chức. Nhưng không phải vậy, ngài là muốn thể hiện khả năng của mình...' Cô thư ký của Ách Hân luyên thuyên khen ngợi nàng, ngày nào Ách Hân cũng nghe người này nói những lời khen ấy mà nàng đã thấm sâu tận xương tủy nên giờ hết thấm được nữa rồi.
'được rồi được rồi. Cô khen tôi nhiêu đó đã đủ rồi Oanh'
'dạ... Tôi chỉ là...'
'tôi hiểu hết, còn bây giờ cô chuẩn bị xe cho tôi đến Sân Bay đi, giờ chiều nay'
'ủa mà... Tôi nhớ đâu có lịch trình gì ở nước ngoài đâu thưa giám đốc..'
'Không. Tôi sẽ đích thân đến đón một người'
'dạ...'
_______
Trần Thanh đã tạm biệt mọi người và ba bên Hàn, ai ai cũng luyến tiếc cô, vì cô được hạng giỏi và lấy được bằng Thạc Sĩ nên ông Trác rất hài lòng cho cô về nước và cũng thực hiện lời hứa giữa mình với con gái. Sẽ không vướng bận vào cuộc sống của nó, ông nghĩ con gái mình cũng đã trưởng thành nên cũng đồng ý sau lúc đó...
Nhớ tới ngày hôm ấy... Trần Thanh đã chọn đúng thời cơ để nói cho ông nghe về mối tình của mình, cũng đúng, ai ai cũng biết hết cả rồi, trước sau gì ông cũng sẽ biết đến thôi...
'ba... Dù gì ngày mốt con sẽ đi về Việt Nam, không biết có quay lại đây không nữa...'
'ừ, ta biết'
'con muốn nói với ba một việc' Trần Thanh ngồi xuống đối diện ông rồi tỏ thái độ nghiêm túc.
'ừ... Nói đi' Ông Trác xếp quyển tài liệu trên tay mình rồi bỏ lên bàn, nhìn con gái mình, hai cha con hiện giờ đang rất nghiêm túc, mà từ trước giờ chưa từng xảy ra với nhau.
'Con... Đã từng yêu thích một người vào năm trước... và bây giờ vẫn thế'
'con gái thì không nên lụy tình như thế đâu...' ông tỏ ra bình thản, đáp trả
'Không... hai con đều yêu nhau, ai trong nhà cũng biết hết rồi. Nên con nghĩ sẽ nói cho ba biết luôn..'
'...'
'ba biết Ách Hân chứ!'
'con bé bạn của Trần Hoài chứ gì? Ta biết?'
'vâng, hai chúng con là đang yêu nhau'
Khi ông nghe xong thì cũng không có thái độ gì gọi là tức giận, cũng không phản đối chuyện này... Cũng làm cô khá bất ngờ trước thái độ này của ông.
'ta đã biết từ lâu rồi! Đó cũng là lý do ta đưa cho con hai sự lựa chọn. Hai điều đó cái nào cũng sẽ giúp con trở nên chính chắn và trưởng thành hơn. Lúc đó ta cứ sợ con là say nắng, cảm xúc nhất thời tình cảm đó. Sẽ không tốt, ta thấy con kịch liệt yêu con bé như vậy thì cũng đã hiểu rồi. Mấy năm qua cũng đã chứng minh cho ta thấy sự nổ lực của con! Bây giờ con đã được tự do. Không sự gàn buộc, không sợ bất cứ thứ gì. Ta sẽ không cần phải quản con nữa, về nước rồi chăm sóc con bé cho thật tốt...'
'vậy ba đồng ý sao? Ba không kỳ thị con sao?'
Trần Thanh vui mừng hỏi lại ông
'đứa con ngốc, con là con của ta mà làm thế nào ta có thể kỳ thị ghét bỏ con được. Người không cổ hũ và hiểu chuyện sẽ không làm như vậy, dù gì ta thấy con bé đó cũng được. Xinh, nết na hiền diệu, lại còn có ăn có học, gia đình gia giáo, lúc trước hai đứa với quan hệ cô trò thì thấy chuyện đó cũng không đúng, nhưng bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi, đã tuổi rồi. Con bé Ách Hân đó cũng ít nhiều đã gần , cũng vì chờ đợi con nên nó đã không muốn yêu ai, hiện giờ nó đã trở thành giám đốc nổi tiếng được nhiều người để ý nhất hiện nay, rộng khắp cả nước, lấn sang nước bạn luôn cả đấy. Đúng là con dâu ta thật tài giỏi, con mau cưới con bé về đi nhé!'
'haha... Ba khéo đùa, con còn chưa có gì cả mà...'
'có cái gì, về nhà thì để con dâu ta nuôi cô đấy, cái đồ lười nhát'
'sao ba có thể nói con gái mình như vậy chứ. Không công bằng tý nào...' thế thôi nhưng cô cũng vui mừng hết biết. Tình yêu không có sự ngăn cản nào của hai bên gia đình, thật sự hạnh phúc quá đơn giản như vậy sao?
'mau gói gôm đồ đạc nhanh về nước đi...'
____
pm...
Ách Hân ngồi trong xe chờ đợi một thân hình quen thuộc đã hơn một tiếng vẫn chưa thấy gì...
Nàng đột nhiên từ ủ rũ lập tức nở một nụ cười làm cho cô thư ký và tài xế tròn mắt nhìn nàng khó hiểu, nàng mở cửa đi ra. Đứng vãy tay để lấy sự chú ý của ai đó đang tiến tới.
Trần Thanh một bên vai đeo túi xách, lưng đeo balo, tay kéo vali, còn một tay cầm những thứ linh tinh không có tay để vãy lại nên đã chạy thật nhanh đến.
'thật vui mừng vì chị đã đến đón em' Trần Thanh nhìn Ách Hân cười, trông cả hai đã trưởng thành và xinh đẹp hơn hẳn cả rồi.
'tại sao không phải là tôi chứ. Đồ ngốc... Em vẫn khoẻ chứ!' Ách Hân đưa tay đặt lên má Trần Thanh xoa nắn.
'em béo lên nè!' Sẵn tiện nàng nựng má cô.
'hừm... Là em bị tụi bạn dỗ béo đấy, còn chị... Gầy hơn thì phải' cô thì không có tay để nựng lại nên hơi tiếc.
'thôi được rồi. Em để đồ ở đây đi, mau vào xe'
'để đây làm gì?'
'lát nữa sẽ có người đem về sau...' Ách Hân mở cửa xe ra chờ Trần Thanh chui vào.
'woa... chị thật oai...'
Cả hai khi đã yên vị trong chiếc xe hơi đắt tiền được mọi người chú ý đến thì mãi mê tâm sự với nhau. Làm cô thư ký ngồi ở ghế phó lái, lơ ngơ hoang mang chẳng biết trời trăng gì với một người nữ nhân kia đã làm thay đổi tính cách lạnh lùng của Ách Tổng của mình...
_____
Bây giờ mới có chap mới đây...
Thật có lỗi với mọi người quá!